Canh 3 giữa khuya – gió đêm lạnh buốt như kimNgụy Vô rời quán rượu, thân ảnh lảo đảo, mùi lưu hoa tửu còn vương trên vạt áo. Hắn không về Ma Thần điện, mà đi thẳng đến ký túc xá — chỗ cũ kỹ từng dành cho tân sinh. Phía sau, Dạc Dương bám theo như bóng ma. Gã là gia nô của Tiêu gia, từ vi Ngũ chuyển đỉnh phong, từng chịu nhục dưới tay Ngụy Vô trong một lần đụng mặt. Lần này, được Tiêu Liễu ra lệnh "xử lý hộ", gã coi như có cớ hợp lý mà "trả thù riêng". Gã siết chặt nắm tay, cái mặt như bánh bao bị bóp méo, nghiến răng ken két. Ngụy Vô đến trước cửa phòng, đưa tay đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ ra, bước vào như thể chẳng biết có người đang theo sau. Dạc Dương vừa định giơ chân bước vào thì —"Vậy là ngươi không coi tông quy ra gì? Đúng không?" Ngụy Vô không ngoảnh lại, giọng nói lạnh như gió đêm:"Tư đấu? Chuyện nhỏ tông chủ cũng ngầm cho phép. Nhưng bước vào khu vực cá nhân, dính tới ký túc xá này... thì là vi phạm tông quy không chỉ ngươi tội của ngươi, mà cả cái Tiêu gia nát bét kia cũng đừng hòng yên thân." Dạc Dương khựng lại như bị điểm huyệt. Chân treo lơ lửng, đáy giày chỉ còn một tấc là chạm sàn, mà không dám đặt xuống. Ngụy Vô thì như chẳng quan tâm nữa, vào phòng, ngồi lên giường, lấy đan dược ra thưởng, nhàn nhã như đang đi nghỉ dưỡng. Và thế là— Dạc Dương bắt đầu chửi." Mẹ nó chứ, đồ rác rưởi! Cậy có chút danh tiếng là tưởng thiên hạ cúi đầu à?!" "Ngươi tưởng ngồi trong phòng là ta không dám làm gì sao? Đừng có giả vờ cao thượng nữa!" "Thằng hèn! Cả gan dám xúc phạm Tiêu tiểu thư, còn dám ngồi đó nuốt đan như chó gặm xương!" Vẫn không có tiếng trả lời. Dạc Dương càng phát điên, càng chửi tục tĩu"Ta thấy rõ rồi! Ngươi chỉ giỏi làm màu! Tưởng thiên tài? Tài cái đầu nhà ngươi!" "Ngụy Vô! Ngươi chỉ là tên tu giả vô danh được vài câu thổi phồng! Ra đây, ra đây coi ngươi còn làm được trò trống gì?!" Trong phòng, Ngụy Vô vẫn ngồi yên. Tay gác gối, ánh mắt khép hờ. Chẳng buồn phản ứng. Chẳng buồn nghe. Sự im lặng ấy – đáng sợ hơn bất kỳ lời đáp trả nào. Cảnh giờ trôi qua. Dạc Dương khản giọng, sắc mặt tái xanh. Cái cảm giác như đang tru tréo với một cái bóng – khiến hắn vừa nhục vừa tức. Nhưng Ngụy Vô — vẫn thế. Như núi. Như thần. Bất động. Bất biến. Bất khả xâm phạm. Gió đêm thổi qua hành lang, gió thổi tóc rối, gió cuốn nhục nhã vào tim. Dạc Dương ôm một bụng lửa giận chưa xả, lồng ngực phập phồng như sắp nổ tung, nhưng không dám bước thêm nửa bước. Hắn tự thấy mình giống một bị xích cổ, vừa sủa vừa khóc trong lòng. Còn Ngụy Vô, hắn nhấc bình rượu vừa mở, hờ hững nhấp môi, tự lẩm bẩm:"Tiếc là rượu nhạt quá...... mà chó sủa thì lại quá to." 1 luồng lực lượng bùng lên trong đầu Ngụy Vô,hắn nhếch mép nói khẻ:"Thành rồi!" Hắn nhìn Dạc Dương thầm nghĩ "lại là 1 tên bị bó buộc bởi quy tắc sao"Ngụy Vô vẫn ngồi đó nhìn hắn vừa nhìn vừa nhớ lại 1 quyển sách mà hắn đã đọc trong 1 trong 15 kiếp Nhân Phương cho hắn trải nghiệm đó là hắn không nhớ rõ nội dung nhưng hắn nhớ 1 câu nói: "biết quy tắc vận dụng quy tắc không để quy tắc trói buộc là tâm của kẻ mạnh,quy tắc suy cho cùng cũng chỉ là con người đặt ra" nghĩ đên đây hắn nhếch mép chỉ cách nhau 1 khung cửa nhưng lại như ngàn dặm vậy hắn tiếp tục nghĩ :"không nên đánh giá tên này cao quá nếu như hắn hiểu được đạo lý này thì hắn sẽ không phải là gia nô"Sau cả canh giờ để mặc Dạc Dương tru tréo ngoài cửa,Ngụy Vô cuối cùng cũng đứng dậy, ổn định lại căn cơ sau khi luyện hóa đan dược. Hắn bước ra ngoài, ánh trăng chiếu lên vạt áo đen nhẹ lướt trong gió đêm,ánh mắt lạnh như nước giếng cổ. Dạc Dương lúc này vẫn đứng đó, miệng khô cổ rát, nhưng thấy Ngụy Vô bước ra,vẫn không chịu lùi bước. Ngụy Vô lúc chưa khai khiếu đã cao 5 thước lúc đột phá nhất chuyển đã cao 5 thước 5 nhưng Gã này cao hơn Ngụy Vô một cái đầu, thân hình như cột đồng, đầy tự tin về sức mạnh Ngũ chuyển của mình. Hai người đứng đối diện nhau, chỉ cách vài bước. Nhưng — như thể có một vực sâu vô hình chia cắt. Bất ngờ — Ngụy Vô động. Không nói một lời. Một cước phải thẳng vào hạ bộ! Dạc Dương lập tức vận dụng thuật thức "Ngũ chuyển vũ kỷ —Hoàng kim bì" chặn lại cước vừa rồi xương tay hắn truyền tới cảm giác tê như muốn vỡ,Dạc Dương chưa kịp gầm thì tiếp ngay cú xoay cước ngang mặt, khiến đầu quay ngoắt sang một bên, máu văng tung tóe. Tiếp theo, một cước thẳng bụng dưới, khiến cả thân hình như tượng đồng bay ngược ra giữa sân, va vào mặt đất tạo thành tiếng "ẦM" vang động cả dãy nhà. Chưa dừng —Ngụy Vô như bóng quỷ, xuất hiện kế bên Dạc Dương giữa không trung trước khi gã kịp tiếp đất. Hắn ấn tay lên ngực đối phương,ẦM!! Dạc Dương bị ép thẳng xuống mặt sân, thân thể như bị đóng vào đất,tạo thành một lỗ to như cái giếng, bụi đất bay tung trời. Tiếng nổ vang như sấm động, khiến vài gian nhà sáng đèn, rõ ràng là có đạo sư bị đánh thức. Ngụy Vô biết —không thể chần chừ thêm. Hắn nâng tay tụ quyền, chuẩn bị kết liễu. Chỉ còn nửa khắc nữa, nắm đấm sẽ vỡ nát khuôn mặt Dạc Dương — thì—"Đ-Đừng! Ta xin tha!!" Dạc Dương hoảng loạn hét lên, toàn thân run rẩy như bị dội nước lạnh giữa đêm đông. Ngụy Vô khựng lại, nhướng mày:"Tại sao gây sự với ta?" Là... Tiêu tiểu thư bảo ta làm! Sáng nay Tiêu tiểu thư vừa về nghe tin ngươi bắt nạt thiếu chủ sĩ nhục thiếu chủ rồi trưa nay thiếu chủ cố gắng luyện thành huyết nguyệt trảm nhưng như người mất hồn nói lẩm bẩm như thất thần. Nàng nói... nhất định phải cho ngươi 1 trận... lão gia đã khuyên nhưng nàng không nghe âm thầm làm trái... vừa nãy tiểu thư nói... nếu về trễ sẽ bị trách phạt... nên... nên bảo ta xử lý ngươi để trút giận..."Ngụy Vô im lặng. Rồi — cười phá lên." Khá lắm, Đạc đại nhân! Tôn ta làm bao nhiêu màn rồi, giờ còn biết giao vai 'ác phụ sai khiến' cho chủ nhân của mình nữa cơ đấy!" Đột nhiên, hắn gào lên như thể đang hấp hối:"Ááá! Không—! Đạc đại nhân tha cho ta—!!" Rồi —Ngụy Vô ngã phịch xuống nền đất, cả người bê bết máu, mắt trợn trắng." TỰ SÁT." Ngay khoảnh khắc đó —Vù! Vù! Vù! Từ các từ cổng chính , các đạo sư, giám thị, tân sinh đồng loạt xuất hiện, như thể đã sẵn chờ để can thiệp. Người thì rơi xuống từ mái ngói. Kẻ thì xuất hiện giữa chớp lóe linh quang. Cả sân ký túc xá sáng rực bởi đan quang và trận pháp phòng hộ. Họ chỉ thấy —Dạc Dương nằm dưới hố, mặt tím như gang, vừa nhục vừa sợ. Còn Ngụy Vô — không thấy đâu cả. Chỉ còn lại một vệt máu lớn loang khắp mặt đất, mùi tanh bốc lên giữa đêm đen, lạnh lẽo như oan hồn vừa khuất. Im lặng. Tĩnh mịch. Mọi người như chết lặng. Không ai biết Ngụy Vô sống hay chết. Cũng không ai biết chuyện gì đã xảy ra... Nhưng một số ánh mắt bắt đầu nghi ngờ — phải chăng Dạc Dương vừa giết người?! Trong một tĩnh cư các đơn sơ lưng chừng núi, khói trà lượn quanh, gió lùa nhè nhẹ. Bàn đá kê bên suối, hai người ngồi đối diện — một người râu trắng như tuyết, lưng thẳng như kiếm, một kẻ áo choàng tím nhẹ lay trong gió, ngón tay thon dài nhẹ đặt lên quân cờ đen như mực tàu. Ngụy Nhân Phương – Tông chủ Ảnh Tông, đệ nhất ma nhân năm xưa, đang thông đồng đánh cờ cùng Thiên Bạch, nhị trưởng lão của Ảnh Tông, kẻ từng chém ngang mười bảy thần tướng trong một trận chiến ở Đông Lâm.Thiên Bạch nâng chén rượu, nhấp một ngụm, thân nhẹ:"Cờ của Ngươi, sát ý ngày một nặng..."Ngụy Nhân Phương nhàn nhạt đáp, mắt không rời bàn cờ:"Thế gian bất tín, lấy gì mà không giết?" Đúng lúc đó — một tên chấp pháp hoảng hốt chạy tới, gần như ngã quỵ trước bàn cờ, đầu đổ mồ hôi như mưa, mặt cắt không còn giọt máu." Tông... Tông chủ!! Tứ điện hạ... à không! Ngụy Vô!Đệ lục trong thập đại thiên tài... hắn... hắn chết rồi!!" Không gian bỗng tĩnh lặng đến mức nghe được cả tiếng lá rụng. Thiên Bạch buông chén rượu xuống, hơi cau mày:"Sự việc nghiêm trọng như vậy, sao ngươi không tỏ ra chút lo lắng nào?" Ngụy Nhân Phương vẫn thông thả, nhấc ly trà, nhấp một ngụm. Khóe môi nhếch lên — nửa cười nửa lạnh." Lo? Không." – Hắn đứng dậy, phủi nhẹ vạt áo." Chuyện vui... vừa mới bắt đầu thôi,"Thiên Bạch nghiêng đầu, mắt sáng lên một tia khó hiểu. Còn Ngụy Nhân Phương đã quay lưng, áo choàng dài quét qua đất, không để lại tiếng bước chân nào. Chỉ nghe giọng nói lạnh lẽo, không lớn nhưng vang vọng khắp sơn cốc:"Ta... đi gặp Đại trưởng lão." Trước mắt bao người, hắn hóa thành một dải u ảnh, xé không gian, trực tiếp phá vỡ ba tầng cấm chế, lao thẳng về phía Ma Sát Ngục.Không ai dám ngăn, không ai dám hỏi. Vì Ngụy Nhân Phương, từ xưa tới nay, chưa từng cần ai cho phép. Ma Sát Ngục – Đệ Nhất Tầng Phong ẤnBên trong ngục điện rộng lớn, sương mù linh khí lượn lờ như khói lạnh, ánh sáng u ám hắt qua từng viên lưu thạch trên vách tường chiếu xuống một bóng người đang... nằm ườn trên giường đá, tay trái bốc linh khoai, tay phải... cầm điều khiển truyền ảnh trận. Trên màn ảnh là cảnh Ngụy Vô 1 mình đánh 7000 học sinh"Ha... đúng là hai thằng nhóc thú vị!" — Viên Minh Tử cười hề hề, nhai khoai rôm rốp. Cửa ngục bật mở. Một luồng khí lạnh âm trầm lướt vào như mang theo cả cơn giận của đất trời. Nhân Phương – Tông chủ Ảnh Tông, lục giới chi tội – từ từ bước vào, mắt sắc như lưỡi dao, giọng trầm vang:"Ngươi biết ta đến đây vì chuyện gì không?" Viên Minh Tử không thèm ngồi dậy, chỉ ngáp dài, tay vẫn cầm củ linh khoai:"Hả? Ngươi hỏi kiểu đó... thì ta biết cái răng?" Nhân Phương khẽ nhíu mày, mặt hiện vẻ nản như từng gặp cảnh này mười vạn lần." Chuyện gần đây, ngươi không biết gì à?" Viên Minh Tử ngồi bật dậy, trợn mắt:"Ta bị nhốt trong cái lồng phong ấn này trên dưới năm trăm năm rồi, cái gì cũng không biết. Ngươi nghĩ ta bói bằng niềm tin hả?" Rồi như nhớ ra gì đó, hắn đảo tay lấy ra một cái thiên cơ bàn, búng nhẹ:"Được rồi được rồi, để ta bói thử." Mười lăm phút sau... Viên Minh Tử nhìn cái bàn xoay vòng mấy lượt, trán nhăn như bánh bao thiu:"Ngươi không nói thì ta đoán kiểu gì? Là cái tên Ngụy Vô đó đúng không?!" Nhân Phương không đáp, chỉ khẽ gật đầu." bói xem hắn còn sống hay không?."" Ngươi muốn biết tình trạng và địa điểm hiện tại của hắn, đúng chứ?" – Minh Tử chống cằm hỏi. Nhân Phương lại gật đầu. Viên Minh Tử thở dài:"Muốn định vị hắn thì ta phải dùng vật dẫn. Để xem... Hữu Học – đúng rồi, cái thằng nhóc theo đuôi đó! Quan hệ đạo mạch đủ sâu, lấy hắn làm liên kết." Hắn lật thiên cơ bàn, rót linh khí vào một bên rồi dùng máu nhỏ lên trung tâm. Chớp mắt sau, một tầng màn ảnh hiện lên, bên trong là hình ảnh Ngụy Vô đang nhàn nhã... ngồi uống rượu tại tửu quán "Lưu Hoa Đệ Nhất Lâu"." Tên đó đang uống rượu, miệng lẩm bẩm cái gì mà 'trảm khí hình cầu', 'sắc uy áp', 'trảm ngoại nổ nội', nghe mà muốn cắn lưỡi!" Hắn nhướng mày hình ảnh mờ dần nói"chỉ xem được tới đây...?"" vậy để ta từ điều tra vậy"Minh Tử vừa nói vừa nhìn Nhân Phương:"Ta hỏi thật, rốt hắn cuộc là cái thể loại gì vậy? Chém đấm thì như ma, đọc công pháp thì như thần, tính toán thì như quỷ!" Nhân Phương xoay người, vừa đi vừa phất tay áo:"Không phải ngươi từng nói... nếu trời sinh có quái vật, thì ắt là sinh ra để nghịch đạo mà lớn?" Minh Tử bật cười khan, bốc thêm củ khoai khác:"Hừm... có khi nó còn đáng sợ hơn cả ngươi lúc trẻ..."Nhân Phương liếc nhẹ:"vậy để ta từ điều tra vậy"Lúc Nhân Phương khuất bóng, Minh Tử ngồi lại, Tiêu gia trangTiêu trưởng lão đập mạnh lên bàn, sắc mặt đỏ bừng vì giận dữ, râu tóc rung lên như nổi gió." Lời ta nói ngươi coi là gió thoảng hả?" Tiêu Liễu cúi đầu, nắm tay siết chặt, nhưng ánh mắt vẫn hiện lên tia bất phục"Cần ta nhắc lại không? Hắn là đối thủ của tiểu Văn,đời nam nhân vợ có thể không có nhưng đối thủ nhất đinh phải có ngươi làm như vậy là chặt đứt đường trưởng thành của nó mới bị bắt nạt gần 1 tuần mà đã gào lên sao mà đảm bảo được đạo tâm nó sau này?" Mắng 1 tràn dài Tiêu lão có lẽ đã nguôi giận nhìn Tiêu Liễu 1 cái thật sâu hít vào thở dài 1 cái thì nghe tiếng Tiêu Liễu phản bác :"Đường đường là 1 cháu của Thập Nhị ngoại trưởng lão bị người ngoài không coi ra gì thì mặt mũi của Tiêu gia để đâu?"" Nếu ngươi nghĩ cho gia tộc càng không nên""Tại sao cơ chứ?"" Ngươi có biết... khi bắt hắn, phải ta còn dùng đến bốn cường giả lục chuyển không?! Hắn giải quyết bọn chúng nhẹ như không, nếu hắn thực sự muốn giết, ngươi nghĩ... ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi?!" Ông bước xuống từ ghế, chỉ tay vào Tiêu Liễu, giọng gằn như rồng gầm:"Nếu hắn mà giết Dạc Dương, treo xác trước cổng thành thì danh dự Tiêu gia để đâu?! Ngươi hại ta mang danh làm khó thiên tài, ngươi hại cả gia tộc lún vào vũng lầy thị phi!"" nhưng mà nếu như vậy chẳng phải hắn cũng phạm tông quy sao ?" Tiêu Liễu ngang bướng cãiTiêu trưởng lão gằn giọng:"Ngươi có biết hắn là một trong thập đại thiên tài năm nay, được đích thân Nhân Phương tông chủ chọn đệ tử? Nếu hắn có mệnh hệ gì, mạng của ngươi có thể giữ được sao? Còn Dạc Dương chỉ là tên chấp pháp ngũ chuyển trong tông môn muốn bao nhiêu có bấy nhiêu ?!" Không khí trong đại sảnh lặng như tờ. Một lời nói lớn cũng như sét nổ ngang tai.Đúng lúc đó..."Lão gia! Không xong rồi!" Một tên người hầu hớt hải chạy vào, sắc mặt trắng bệch, giọng như mất vía:"Ngụy... Ngụy Vô... hắn chết rồi! Hắn chết thật rồi!!" Ầm!! Tiêu trưởng lão lảo đảo lùi ba bước, mặt tái không còn một giọt máu. Tay ông run rẩy, nắm chặt lấy chéo áo, ánh mắt mờ mịt như người mất hồn." Không... không thể nào... chuyện này...""""Lão gia giờ phải làm sao" Tiêu Liễu nóiÔng quay phắt sang Tiêu Liễu, ánh mắt lạnh như băng tuyết ngàn năm:"Từ giờ... ngươi không còn là người của Tiêu gia nữa. Tội danh gây họa sát thân cho cả tộc, ta không có đứa con như ngươi!" Tiêu Liễu ngẩng đầu, ánh mắt ngập lệ. Nhưng Tiêu trưởng lão không thèm nhìn thêm một lần nào nữa." Kéo nó ra khỏi tộc địa. Phong ấn từ vi. Cắt đứt quan hệ." Giọng ông khàn đi, như vừa tự tay chém xuống một phần máu mủ của mình. Ngoài cửa, gió đêm lùa vào, lạnh đến tận xương. Mà trong lòng Tiêu trưởng lão — lạnh hơn gấp ngàn lần. Ngoại trạch Tiêu gia – Tội Ngục Cô XíchGió đêm quét qua dãy ngục u ám, xích sắt lạnh buốt vắt ngang hai tay Tiêu Liễu, siết chặt đến bật máu. Mỗi lần nàng thở, làn da rách dưới cùm sắt lại giật lên đau đớn, hằn thành vết tím bầm như bị chém trăm roi. Nhưng trong mắt nàng— không hề có một tia oán hận. Tiêu trưởng lão đứng sau song ngục, áo choàng xám phất nhẹ trong gió lạnh. Nhìn đứa con gái quật cường đang quỳ dưới đất, máu dính lên y bào trắng, ông thoáng run tay... nhưng không tiến lên. Giọng Tiêu Liễu khàn đặc, nhưng ánh mắt vẫn sáng như thu thủy:"Lão gia... đã làm đến mức này rồi. Ngài nghĩ... Tiêu gia có tránh khỏi tội không?" Lặng im. GiÓ rít qua khe ngục, thổi những lọn tóc đẫm máu của nàng tung bay rối bời. Tiêu trưởng lão nhìn nàng thật lâu. Trong mắt ông— có một tia oán trách, vì nàng không nghe lời. Nhưng đồng thời, cũng ẩn chứa một tia xót xa — vì nàng, là máu thịt của mình. Ông quay lưng, bóng áo choàng như già đi mười tuổi. Giọng ông khàn khàn, lạnh như băng đầu núi:"Hai ngày nữa... sẽ xét xử." Không thêm một lời. Không nhìn lại. Chỉ còn tiếng bước chân xa dần trong hành lang đá lạnh, vang vọng như tiếng đinh đóng quan tài. Còn lại một mình trong ngục, Tiêu Liễu siết chặt nắm tay bị xích, máu rỉ thành dòng, ánh mắt không khóc – nhưng đầy những vết thương chẳng ai thấy được. Vừa bước khỏi Tội Ngục Cô Xích—Tiêu trưởng lão chưa kịp hít một hơi lạnh thì bóng áo trắng nhỏ gầy từ góc hành lang lao tới. Là Tiêu Văn — ánh mắt đỏ hoe, mũi còn sụt sịt, tay ôm chặt vạt áo ông như bám vào cọng cỏ cuối cùng trong cơn bão." Gia Gia! Vì sao lại làm vậy? Tỷ ấy chỉ muốn giúp con... chỉ muốn con không bị bắt nạt nữa mà thôi..."Thiếu niên mới mười lăm, vậy mà gương mặt đã quặn lại trong thống khổ như người mất cả một đời. Cậu vừa khóc vừa nói, từng chữ như chảy ra từ tim gan rướm máu." Nếu không phải con yếu... tỷ ấy sẽ không bị như thế... Gia giá, là con sai sao? Là con sai phải không?!" Tiêu trưởng lão đứng yên. Trong đáy mắt là nghìn tầng sóng cuộn. Ông đưa tay lên... nhưng rồi lại buông xuống. Bàn tay run rẩy đó, vốn dùng để vỗ về, nhưng nay lại như không còn quyền chạm vào thân tình. Ông trầm giọng, khẽ phất tay ra sau:"Đưa thiếu gia... về phòng." Hai tên hạ nhân bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy Tiêu Văn vẫn đang nức nở như trẻ lạc giữa đêm mưa. Tiếng khóc nhỏ dần theo bước chân, hòa vào tiếng gió rít ngoài sân ngục – lạnh như gươm đâm vào tim. Tiêu trưởng lão không quay lại. Cũng không bước đi ngay. Chỉ đứng đó — như một pho tượng phủ đầy tro bụi ân hận. Chính điện Tiêu gia – giữa đêm đenTiêu trưởng lão bước vào đại sảnh, không đèn không người. Chỉ có ánh trăng lạnh xuyên qua song cửa, chiếu xuống bóng ông – còng xuống, nặng trĩu như mang cả tộc nghiệp trên lưng. Ông đứng trước ngai chủ vị, nhìn chằm chằm vào bức hoành phi trên tường — "Tiêu gia trọng nghĩa".Cạch! Một tiếng gõ quải trượng xuống nền. Ông lẩm bẩm. Giọng run rẩy, khô khốc như tro tàn:"Tại sao chứ...? Lẽ ra là hắn mới đúng... Lẽ ra người phải chết là tên nghịch tặc đó! Hắn không thể nào... nắm được điểm yếu nào của ta... Nhưng vì sao... vì sao... ngươi lại nhất định phải vì Văn nhi mà trả thù?!" Hai tay ông siết chặt, gân xanh bật rõ, xương khớp kêu răng rắc như muốn vỡ ra." Nếu... hắn giết ngươi thật... ta cũng chỉ còn biết bất lực mà đứng nhìn... Con à... con có biết... ngươi đã ép cả Tiêu gia đến đoạn tuyệt lối thoát rồi không..."Đột nhiên — ánh mắt Tiêu trưởng lão run lên. Mặt ông biến sắc, trắng bệch như quỷ nhập hồn." Không... không thể nào..."Ông lùi lại nửa bước, miệng lẩm bẩm:"Hắn không giết Dạc Dương... Mà gắn cho hắn cái tội... giết người?!" Khoảnh khắc đó — mọi thứ như rơi vỡ trong tâm trí ông." Tên khốn... là một con ác quỷ đội lớp nhân loại! Là một ván cờ độc! Là... là một con rắn không tim! Ngươi... cố ý kéo Tiêu gia vào vũng bùn này..."Tiêu trưởng lão phá lên cười khằng khặc như dã nhân mất trí. Ông đập ghế, hất bàn, đá bay cột trụ, mọi vật trong chính điện đổ nát tan hoang. Mồm ông không ngừng lặp lại:"Ngươi hài lòng chưa...?! Ngươi muốn Tiêu giA tán gia bại sản... giờ thì ngươi hài lòng chưa...?! Ngươi muốn ta phải quỳ xuống trước mặt thiên hạ xin lỗi... có phải vậy không...?!" Tiếng cười vang vọng giữa chính điện như ma gào quỷ khóc. Sáng hôm sau. Tiêu trưởng lão ngồi một mình giữa căn điện đổ nát. Mắt đờ đẫn. Sắc mặt tái xám. Áo choàng không buộc, tóc rối bù, mùi huyết khí còn vương quanh tay áo. Ai cũng nhìn tưởng ông đã mất hồn, chỉ còn một cái xác đang ngồi thở
-Hết-