'Này hai người mới' Một người đàn ông chạy vào phòng bảo vệ, khi cậu và Tuyết đang nghỉ giải lao sau khi tham quan trường đại học Cao Hoàn - tỉnh Hữu Châu.
Cả hai người làm việc ở chức bảo vệ, mang trong danh phận khác do cậu đặt ra để tránh nguy hiểm tiềm ẩn và cũng chính cậu đặt tên.
Cậu - Tôn Tiểu Hắc sẽ mang tên Vương Cửu Bạch còn Tuyết thì là Nhậm Minh Tinh.
'Chuyện gì?' Tiểu Hắc tắt điện thoại.
'Đồ vừa được chuyển đến'
'Tôi đi làm ngay' Cậu ban nãy có nghe đến mấy chai chất hóa học được chuyển về đây để cho sinh viên thực hành - đứng dậy định đi một mình nhưng Tuyết kéo tay lại ý muốn nói đi cùng.
'Hai người giống người yêu quá đấy' Người đàn ông vừa nói vừa cười, khiến cả hai hơi cứng người.
'Đừng đùa như thế' Tiểu Hắc đáp lại, sải bước đi nhanh chóng và đương nhiên nàng ta phải lon ton theo.
Lạch xạch lạch cạch!
Tiểu Hắc đẩy xe chở mấy lọ hóa chất, đẩy chầm chậm sợ vỡ mấy lọ.
"Không biết đi đến phòng chứa chưa nhỉ?" Cậu hơi lo lắng cho bà chị nhà mình, dù gì...
'Vất vả nhỉ cậu Bạch?'
Giọng nói trầm khiến suy nghĩ của bản thân đứt đoạn, nhận ra cậu đã đẩy xe đến cầu thang.
Tiếng giày cao gót lộp cộp dường như có ai bước trên từ cầu thang xuống, cậu ngoáy nhìn nhận ra là cô Dương - giáo viên dạy Ngữ Văn, chắc hẳn giọng nói ban nãy là của cô ấy.
'Không hẳn' Tiểu Hắc lạnh lùng, đưa ánh mắt nhìn sang đống lọ trên xe đẩy 'Cô dạy xong rồi?' Cậu nâng kính.
'Đúng thế, sớm hơn dự kiến' Cô ấy bước lại gần, một tay cầm xấp tài liệu.
Cậu để ý rằng đế giày cao gót của đối phương là màu đỏ.
"Dạy học để thỏa mãn đam mê?" Tiểu Hắc thoáng nghĩ một chút rồi lại liên tưởng đến ai đấy.
Một người từng làm bản thân phải quằn quại giữa ranh giới sống chẳng ra sống mà chết thì chết cũng không được, nhớ lại day dứt thì đau lòng nhưng quên lại chẳng được...
'Con bé Tiểu Minh Tinh không đi chung sao?'
'Cô ấy đến phòng thí nghiệm để giúp tôi sắp xếp mấy này trước rồi'
'Cần tôi giúp không?'
'Không'
Tiểu Hắc dứt khoát trả lời mà đẩy xe đi trước, cô Dương lặng lẽ nheo đôi mắt nhìn bóng dáng đối phương đi khuất.
"Chúng ta vẫn sẽ đối mặt nhau như lúc trước nhỉ? Tiểu Ngốc"
Cậu và Tuyết sắp xếp mấy lọ trên kệ cũng như phân loại, tránh bị nhầm lẫn.
'Nhiều thật' Cô nàng ngước nhìn, trong đời bản thân mới tiếp xúc về hóa học.
'Lúc trước không tiếp xúc sao?' Tiểu Hắc đang ngồi xổm xếp mấy dưới cùng cho xong.
'Cũng có nhưng lần đầu tiếp xúc nhiều như thế'
'...' Cậu im lặng mà đứng lên vẫn là ánh mắt màu xanh lục trẫm đó nhưng lại nhìn bóng lưng của cô nàng.
'Phiền hai người rồi' Bạch Mao đang cầm hồ sơ từ trong phòng riêng đi ra, cả hai người quay sang nhìn.
'Không phiền đâu, chúng tôi cũng khá rảnh nên làm gì đó để vận động' Tuyết nhẹ nhàng xua tay mà cười nhẹ.
'...' Tiểu Hắc đứng bên cạnh chẳng thèm nghe cuộc trò chuyện của hai người kia, mà chỉ nhìn chằm chằm cái lồng sắt nhỏ được đặt gọn trong góc.
'Xin phép bọn tôi đi trước' Tuyết kéo tay cậu để ra dấu hiệu, cậu hiểu ý.
Cô nàng bước đi ra khỏi phòng trước, sau đó là cậu đi theo.
Cả hai nhẹ nhàng lướt ngang qua hai người khác, một nam và một nữ, Tiểu Hắc nhìn theo thì thấy hai người đấy vô phòng thí nghiệm.
"Cô Điệp Khởi và anh Bách Giang đến phòng thí nghiệm để làm gì?"
Cô Khởi - bác sĩ làm tại phòng y tế, anh Giang - giáo viên Toán.
Đúng lúc điện thoại trong tay rung lên, Tiểu Hắc liếc nhìn xuống màn hình đang sáng và có một dòng tin nhắn.
// Bọn chúng biết được thông tin, chủ nhân //
Tin nhắn ngắn gọn lạ thường, nhìn lên thì thấy Tuyết vẫn đi trước mình và khá vui vẻ.
Cậu khẽ khàng dùng ngón tay cái gõ bàn phím trên màn hình.
// Đừng gọi tôi là chủ nhân //
Bấm gửi đi rồi lại gõ bàn phím tiếp.
// Không phải bọn Hebomoia Glaucippe //
Bấm gửi tin nhắn, cất điện thoại.
Reng!!!
Tiếng chuông tan học ban trưa vang lên, Tiểu Hắc đang ngồi nghỉ ngơi - lâu lắm rồi mới tận hưởng được sự bình yên này.
'Em muốn ăn gì không?' Cô nàng bước vào.
'Không cần' Cậu đứng dậy, xoa xoa đầu bản thân 'Tôi hôm nay về sớm'
'Ơ? Chị cứ tưởng em ở đây đến chiều'
'Vậy chị muốn nhịn đói?'
'K-không muốn' Cô lắc đầu như mèo con nhỏ - thật ra hai người không làm ban chiều nhưng lại muốn ở trường để phụ tên bản vệ kia.
'Không muốn thì tôi về'
'Nhưng ăn ngoài cũng được mà'
'...Không tốt cho sức khỏe' Tiểu Hắc đội nón lưỡi trai lên, biết chị ấy muốn níu kéo ở đây nhưng bản thân đã không muốn chạm mặt với bốn người họ.
'Em đi cẩn thận nha' Cô nàng nhìn đối phương đã đi đến kế bên.
'Không cần cô quan tâm' Cậu vớ lấy cái áo khoác mà mặc lên người, tránh ánh mắt đối phương.
'...' Tuyết hiểu ra đứa em này đang muốn né tránh cô nên không nói gì nữa, nhìn đối phương lẳng lặng đi mất.
Tiểu Hắc hòa mình vào đám đông đúc, có những tiếng nói chuyện, tiếng bước chân vội vã cũng có tiếng xe cộ.
"Mình có tàn nhẫn với chị ấy không?" Cậu biết bản thân đang muốn giữ khoảng cách, nhưng lại sợ làm tổn thương người ta.
Dù gì cũng từng là gia đình...
Cậu chỉ biết rằng bản thân không liên lụy đến ai thì sẽ tốt hơn... Hoặc có dính dáng đến nhưng chắc chắn không để chuyện của bản thân ra cho họ biết.
'Này cậu có phải là Vương Bạch không!'
Cậu nghe thấy tiếng gọi hình như bên cạnh, theo thói quen mà quay đầu lại nhìn - là hai người cảnh sát mà lại mặc đồ như người thường.
Nhớ ra một trong hai người đó cậu đã biết mặt trong lúc làm giấy tờ và cũng sẵn tiện gián tiếp giúp cảnh sát giải quyết vụ cướp ngân hàng.
'Ông cảnh sát Gia?'
'Gặp cậu ở đây thật sự là cứu tin rồi!' Ổng đặt hai tay lên vai cậu mà lắc như làm gà lắc phô mai.
'Đội trưởng!' Vị cảnh sát còn lại cản, ông Gia mới chịu buông tay.
"Tuổi lớn rồi mà lắc mình mạnh quá" Cậu hơi choáng váng tí 'Mà hai người làm gì ở đây?'
'C-chuyện này...' Hai ông kia ngó qua, liền kéo cậu vào trong khách sạn gần đó mới chịu buông.
Đập vào mắt Tiểu Hắc là ba vị cảnh sát đang bao vây người ở giữa dường như để bảo vệ, mà người được thì bảo vệ lại là tên cướp ngân hàng.
"Lại chuyện gì đây?" Cậu nhìn vị cảnh sát Gia, đối phương cũng hiểu ý nhìn.
'Bọn ta đang định tóm tên này nhưng bên ngoài lại có băng tảng nào đấy muốn giết hắn ta' Ông thở dài lắc đầu.
'Kiểm tra tất cả mọi người trong khách sạn chưa?'
'Rồi, nhưng chẳng có manh mối về bọn kia'
'Bọn ta chẳng dám manh động, nếu bọn kia chuyên nghiệp mà lại hack được hệ thống thì toang'
Tiểu Hắc nheo mắt quan sát xung quanh, một trong ba vị cảnh sát bước lại.
'Đội trưởng! Sao ngài lại đưa người khác vào đây? Ngài muốn liên lụy đến người khác?'
'Ăn nói cẩn thận, do bọn---'
'Do tôi muốn giúp, được chứ?' Tiểu Hắc cắt ngang lời nói của ông Gia, liếc mắt nhìn vị cảnh sát từ trên xuống.
Là một vị cảnh sát nữ nhưng cắt tóc tomboy, chắc hẳn lớn tuổi hơn cậu.
"Dường như mình đã thấy dáng người ở đâu nhỉ?" Tiểu Hắc nhìn vào thoáng quen quen nhưng bỏ qua vậy.
'Tôi nghĩ rằng bọn này chỉ là kẻ vô danh thích tụ tập'
'Tại sao lại nghĩ như thế?'
'Nhìn đi' Cậu chỉ vào camera, dù đã ngắt kết nối nhưng vẫn có đèn đỏ nhấp nháy 'Camera của khách sạn này khó hack, nếu có hack vào thì chẳng mò vào được'
'Với cả ban nãy hai người kéo tôi đi nhưng lại không có manh động gì'
'Cậu nghĩ ra bọn này có mấy người?'
'Năm người, ba tên bao vây bên ngoài và hai tên chắc đang ở đâu đó trên cao để bắn'
'Sao cậu biết?!' Vị cảnh sát nghi ngờ, cậu lạnh lùng nâng kính sẵn tiện chỉnh nón lại.
'Tôi ở ngoài có quan sát xung quanh, thấy ba tên khả nghi và thấy xa xa có hai tên lấp ló cạnh cửa sổ ở tòa nhà đang xây dựng gần đây'
"Ba tên kia ngu ngốc đến nỗi núp mấy chỗ có góc khuất, nơi che chắn cao nhưng tầm nhìn lại hẹp" Tiểu Hắc thoáng nghĩ nhưng trước sau cũng phải chú ý, không thể chủ quan.
'Tôi đi ra đây một chút' Cậu nhanh chóng rời khỏi ba người kia, rút điện thoại ra.
Đến chỗ không người qua lại nhiều - cụ thể là phòng dành cho nhân viên, gõ bàn phím trên màn hình điện thoại.
// Rảnh chứ? //
Tin nhắn gửi đi, chưa đầy một phút đã phản hồi.
// Rảnh, chuyện gì quan trọng? //
// Không hẳn, chỉ là vài chuyện cỏn con //
Tiểu Hắc gửi tin nhắn kèm theo là định vị, không còn phản hồi chắc đã thấy.
"Giải quyết cho xong chuyện" Hắc quay lưng đi thì đụng phải ai đó, cậu liền theo phản xạ đỡ người ta lại.
'Không sao chứ?' Cậu đưa đôi mắt nhìn sang, bất giác cả hai cùng ngước lên, ánh mắt chạm nhau.
'Tôn Tiểu Hắc!?'
'Chị Lưu?'