Chap 9 : Đôi mắt xanh lục

Buổi sáng sớm mưa đã tạnh le lói những tia nắng ấm áp, khuôn mặt Bạch Nguyệt có băng cá nhân dán trên má, ngồi trên ghế mà mặt hầm hầm.

"Suýt chút nữa có chứng cứ rồi!" Cô đập bàn khiến tên trợ lý giật mình.

'Cô chủ bình tĩnh, có gì cũng sẽ giải quyết được' Ông trợ lý rén vì từ hôm qua đến giờ...

______________________________

Sau khi Nguyệt quay được Tiểu Hắc xử tên kia thì đã vụt chạy đi - nhưng đâu ngờ người đó không phải là Tiểu Hắc thật.

"Chắc chắn lần này cậu không lẩn trốn khỏi bọn tôi đâu" Cô cầm điện thoại, cười tủm tỉm vì vui mừng.

Soạt!

Tiếng tiếp đất từ phía sau phát ra, vô thức cô nàng quay lưng lại thì thấy bóng dáng của Tiểu Hắc đứng sát phía sau từ khi nào.

'T-Tôn Tiểu Hắc... Sao cậu lại xuất hiện giờ này?' Nguyệt lùi lại giữ khoảng cách, giấu điện thoại vào phía sau lưng rồi lẻn nhét vào túi quần, giả vờ không biết gì cũng như tình cờ gặp mặt.

'...' Tiểu Hắc giả im lặng, đôi mắt màu xanh lục trong veo nhìn, cô nàng cảm thấy kì lạ trước biểu hiện của đối phương.

'Cậu sao thế?' Nguyệt cố gắng bắt chuyện.

'Điện thoại' Tiểu Hắc giả nói bằng giọng khô khốc, cô hơi rén giữ bình tĩnh.

'Điện thoại gì?'

'Ban nãy cô quay tôi xử lí tên kia nhỉ? Cô Nguyệt?'

"C-cái gì thế này?!" Cô bị nói trúng tim đen, lần đầu tiên thấy đối phương thẳng thắn như vậy.

'Ngươi không phải Tiểu Hắc...!?'

'...' Tiểu Hắc giả điềm tĩnh, Nguyệt có suy nghĩ người đang đối mặt không phải là người thật.

'Ngươi là ai? Tiểu Hắc thật đang ở đâu?'

'Vấn đề đó quan trọng?' Tiểu Hắc giả nghiêng đầu một chút.

'Cô muốn thoát thì giao cho tôi cái điện thoại đó để tôi xóa video'

'Tôi sẽ đảm bảo không để cô bị thương'

Nghe Tiểu Hắc giả giao kèo như thế, cô nàng dường như cảm nhận vấn đề hiện tại đang rất khó khăn.

Giao bằng chứng thì không ổn nhưng chắc chắn trốn cũng không xong!

'Ngươi chẳng có quyền để nói câu đó với ta' Cô nàng rút ra khẩu súng lục có gắn ống giảm thanh.

'...' Tiểu Hắc giả không sợ hãi, vẫn điềm tĩnh như thế.

'Hừ...!' Nguyệt mất kiên nhẫn nên bóp còi, súng nhả ra những viên đạn lao vun vút đến đối phương nhưng bị người ta tránh nhẹ nhàng.

Tiểu Hắc giả không những bị lùi lại mà còn lao vút lên.

Cô nàng hoảng hốt mà lùi lại nhanh chóng, định nhả súng tiếp thì bị đối phương đá bay khẩu súng, đá sượt mặt nàng để lại vết thương chảy máu, cẳng tay Tiểu Hắc giả ép cổ cô, phần lưng chạm đến bức tường.

"Khó thở quá!?" Nguyệt rơi vào trạng thái bị động, chẳng biết làm gì ngoài khác dùng hai tay nắm chặt cẳng tay đối phương, rồi chợt nhớ ra gì đó.

Tiểu Hắc giả dùng tay định lục soát người ta thì bị cô nàng dùng chân đá khiến cậu phải lùi lại chút.

'Cứng đầu thật?' Tiểu Hắc giả phủ tay, cô nàng nhận ra tay của đối phương có đeo bao tay - Cô chắc chắn Tiểu Hắc thật không có thói quen này!

Bạch Nguyệt định vớ lấy khẩu súng thì Tiểu Hắc giả đè xuống, ngồi lên hạ bộ của đối phương với gương mặt lạnh lùng, cả hai tay Nguyệt bị đè bởi cơ thể bản thân.

Cái điện thoại theo đó mà văng ra khỏi túi, nằm chễm chệ kế bên chân tên Tiểu Hắc giả.

'...' Tiểu Hắc giả cầm lên nhìn, bóp nát điện thoại trước mặt Nguyệt, màn hình bị bể từng mảng rơi xuống liên tiếp nhau.

'?!'

'K-khốn kiếp!'

'...' Đối phương im lặng đôi chút, ném điện thoại sang bên 'Là do cô không ngoan ngoãn nghe lời'

______________________________

Bạch Nguyệt còn nhớ rõ mồn một biểu cảm của tên Tiểu Hắc giả đó - thật sự rất giống nếu không để ý sẽ không nhận ra.

'G-Giám đốc...' Ông trợ lý nói bằng giọng tông thấp.

'Chuyện gì?'

'Tối qua tôi có duyệt một đơn xin nghỉ việc'

'Huh? Chỉ là đơn xin nghỉ việc thôi có gì đâu phải báo cáo?'

'Nhưng... Đơn đó của cậu Tiểu Hắc'

'Hả!?' Bạc Liêu nghe xong mà bật dậy khỏi cái ghế đang ngồi khiến đối phương giật bắn người.

...

'Oa~' Tuyết nằm bịch xuống sofa, lăn lộn như một con mèo nhỏ.

'Không đi tắm?' Tiểu Hắc từ trong phòng ngủ đi ra.

'Lười lắm, chị mệt'

'...'

Cậu từ khi nào đã đứng bên cạnh sofa.

'Mệt chỗ nào?'

'...' Cô nàng ngước lên thấy đối phương, giờ nàng ta mới nhìn rõ khuôn mặt cậu... Vẫn là dáng vẻ giống ba năm trước nhưng khác là chiều cao đã hơn khá nhiều.

'...' Tiểu Hắc cong đôi mắt xanh lục lạnh lùng xuống, bất ngờ bị đối phương kéo ngồi xuống sofa.

'Sao thế?'

'Chỉ là muốn ôm chút' Hạo Tuyết ôm, hai tay chạm vào lưng mà xoa xoa, dụi mặt vào vai cậu.

Không phải lần đầu tiên cô ôm Tiểu Hắc... Nhưng vẫn mang theo cảm giác bình yên lạ thường.

Cậu nhìn đối phương ru rú như mèo con trong lòng, ánh mắt giữ vẻ điềm tĩnh.

______________________________

'Cháu thật sự muốn đưa cô gái đó ra sao?' Người đàn ông mặc đồ cảnh sát ngồi trên ghế - ông ấy là cảnh sát trưởng tên Lí.

Tại sao cậu lại quen biết được người này... ông ấy là bạn bè của bà cậu - Nhậm Thiên.

'Vâng' Tiểu Hắc gật đầu.

'Huh...' Ông ấy xoa cằm suy nghĩ, dù gì đã nghe thì cũng được nghe.

'Cháu nói với bà chủ kia chưa?'

'Hôm qua có mở lời, cháu thấy bà ấy rất thích thú còn kêu mau đưa cô ấy về'

Ông cảnh sát trưởng nghe xong cũng nhẹ lòng, bản thân có thể ra lệnh đưa con bé ra ngoài sống nhưng không nơi ở e là khó.

'Được thôi, dù gì giữ lại thì con bé chẳng nghe lời bọn ta'

'...' Nghe đến đây Tiểu Hắc hơi ngơ người 'Đừng có nói...?' Một suy nghĩ hiện lên trong đầu.

'Ta không nghĩ con bé đó lại quan tâm đến cháu' Ông Lí thấy cậu vậy mà bật cười thành tiếng, một tay ôm bụng 'Miễn chỉ cần nhắc đến tên là con bé liền chăm chú nghe cơ!'

"Không lẽ từ chuyện hôm bữa?" Tiểu Hắc suy nghĩ, ông ấy liền đứng dậy.

'Chúng ta mau đi nhỉ'

'Vâng'

Cả hai rời khỏi phòng, một người đi trước một người đi sau cực kì nghiêm túc đến khu mấy cảnh sát cấp dưới đang làm việc cũng như nghỉ ngơi.

'Vết thương ổn hơn chứ?' Ông Lí mới nhớ mà hỏi, quay đầu nhẹ ra sao nhìn cậu.

Tại đối phương vừa mới vào phòng thì đã hỏi chuyện kia nên quên bén.

'Xước nhẹ một chút' Tiểu Hắc lững chững bước đi.

'Xước nhẹ đến nỗi đầu bê bết máu... Như thế nào với cháu là vết thương?'

'Chú quan tâm chuyện này?' Tiểu Hắc lảng tránh - ông cảm thấy đối phương không muốn nói đến, chỉ khiến ông thở dài chút.

Hai người bước đi trong tâm trạng không được thoải mái, những người khác khi gặp liền chào hỏi cấp trên, Tiểu Hắc cũng là người quen trong sở ai ai cũng biết mặt nên có hỏi thăm tí.

'Vậy cháu nghĩ ra tên cho cô ấy chưa?' Ông biết mình phải làm cho tâm trạng hiện tại thay đổi chút.

'Chưa' Cậu đáp lại vẫn mang giọng điệu nhạt nhẽo 'Cháu không giỏi đặt tên cho lắm'

'Sao mọi người không tự đặt tên đi?'

'Thì... Cháu biết lí do đấy'

Tiểu Hắc im lặng nhìn đối phương.

Hai người đến khu dưỡng bệnh - nơi cho các cảnh sát đang bị thương sẽ nằm lại đây nghỉ ngơi để hồi sức.

Cậu được ông Lí nhường mở cửa, đành nghe nên vặn tay nắm mở ra, vừa mở hé ra tí thì khựng lại.

Ông ấy đang định bước đi thấy cậu khựng ngang liền dừng động tác.

'Sao thế?'

'...' Tiểu Hắc im lặng trước câu trả lời của đối phương.

'?' Ông tưởng cậu bị gì, nên định đi vào lại bị Hắc chặn bằng tay.

'Khoan' Cậu thì thầm, ánh mắt chăm chăm nhìn vào phía trong.

Ông tò mò nhìn theo thì thấy mấy nữ cảnh sát đang bao quanh cô gái đấy trên giường bệnh.

'You choose one of these three ( Em chọn một trong ba con này đi )' Một trong số mấy cô cảnh sát - chắc là đội trưởng trong nhóm, đem ra ba con thú nhồi bông.

Từ trái sang phải lần lượt là cún có màu nâu mang chút màu bông, mèo có màu hơi đen đôi mắt màu xanh lục đính bằng nút áo và thỏ màu trắng hòa lẫn màu xanh lam hồng.

'...' Cô ấy chăm chăm nhìn, hình như không muốn chọn.

'I have to choose ( Em phải chọn )'

'We took the trouble to choose, but we didn't know which one you liked best so we had to choose ( Bọn chị cất công lựa, không biết nào em thích nhất nên phải chọn đấy )'

Những tiếng nói của mấy cô cảnh sát khá ồn ào nhưng lại mang lại sự hào hứng.

Cô gái ấy vẫn im lặng, khẽ khàng giơ tay ra lấy con mèo trong tay họ.

'I choose this one ( Em chọn con này )' Cô ấy nhẹ nhàng dùng tay vuốt vuốt mặt con gấu bông.

Mọi người ngỡ ngàng trước sự biểu hiện của đứa trẻ này.

'Why did you choose this one? ( Tại sao em lại chọn con này? )' Một người trong nhóm hỏi, nhìn đứa trẻ cầm con gấu bông.

'It looks a lot like its owner ( Nó rất giống chủ nhân )'

______________________________