Trái đất, năm 2024
Ôi mệt quá!!! Tôi lại than thở như thường lệ mỗi khi một ngày mới bắt đầu. Cuộc sống tẻ nhạt đã trở thành điều hiển nhiên với một kẻ chán đời như tôi. Lê đôi chân rệu rã ra khỏi giường, tôi bắt đầu một ngày như mọi ngày: lớp học, những gương mặt quen thuộc, và những dòng suy nghĩ vô định. Tuy nhiên, sáng nay có điều gì đó khang khác—một thứ gì đó len lỏi vào tâm trí tôi, như một hồi chuông mơ hồ vang lên từ nơi xa xăm.
Thứ Hai, ngày 18 tháng 3 năm 2024 – Tôi lẩm nhẩm như thói quen để xác định bản thân vẫn còn tỉnh táo.
Con đường dẫn ra bến xe hôm nay phủ một lớp sương mỏng kỳ lạ. Cây cối ven đường im lìm, lá không lay động, chim không hót. Không khí dường như đông cứng lại. Bất ngờ, đầu óc tôi choáng váng, không gian xung quanh méo mó như tranh vẽ bị kéo giãn. Tôi hét lên, nhưng chỉ có tiếng vọng rỗng không vang dội giữa bầu trời u ám.
NÀY! CÁI GÌ ĐANG DIỄN RA VẬY?! – tôi hét, nhưng câu trả lời duy nhất là một quầng sáng trắng nhạt nhòa xuất hiện rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Mọi thứ trở lại bình thường chỉ trong tích tắc, để lại tôi ngơ ngác giữa dòng người vô tình. Cảm giác déjà vu bủa vây, như thể tôi vừa chạm vào một ranh giới mong manh giữa hai thế giới.
Tôi tự cười nhạt: “Chắc mình bị ảo giác, hôm qua ngủ muộn quá thôi…”
Thứ Ba, ngày 19 tháng 3 năm 2024. – Một ngày tưởng như yên ổn.
Tôi kết thúc buổi học sớm và lập tức nhắn tin rủ đám bạn thân đi đá bóng. Chúng tôi tụ tập ở sân sau ký túc xá, nơi ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng nền xi măng đã nứt nẻ. Kevin – thằng bạn ngoại quốc cao to, tóc vàng, với đôi mắt xanh sâu như biển – là điểm sáng trên sân hôm nay. Cú đúp của nó khiến cả sân vỡ òa, và tất nhiên, nó không quên quay lại cảm ơn tôi vì vai trò “quân sư chiến thuật”.
Tôi mỉm cười, ánh mắt hướng về Linh – cô bạn thân từ thời cấp ba, người luôn như cái bóng bên cạnh tôi. Khi cô ấy gọi tôi về bằng giọng trách yêu quen thuộc, lòng tôi dịu lại. Nhưng đêm ấy, định mệnh đã bắt đầu dệt nên một bi kịch không thể nào lường trước...
Khi đang trên đường về, một tiếng thét xé tai vang lên ngay bên tai tôi, như hàng ngàn lưỡi dao găm đâm vào thính giác. Mặt đất rung chuyển, không khí loãng dần như bị hút đi, rồi—ẦM!—một cú nổ vô hình hất tôi văng ra xa.
Tôi mở mắt. Thành phố trước mắt tôi không còn là nơi tôi từng biết. Trời đỏ như máu, bụi mù mịt cuốn theo tiếng gào thét, và thi thể nằm rải rác khắp nơi. Các tòa nhà sụp đổ, đường phố nứt toác như vừa bị động đất. Không khí tanh nồng mùi sắt của máu.
Tôi quay cuồng, mắt tôi dừng lại nơi Linh nằm bất động, máu tuôn xối xả từ vết thương nơi bụng. Một ngọn giáo vàng rực ghim xuyên qua cô. Trên người Linh là một sinh vật lạ – thân hình cao lớn, áo choàng đỏ như máu, chiếc mặt nạ trắng lạnh lùng vô hồn. Không khí xung quanh hắn như đông đặc lại, nhiệt độ giảm đột ngột như một khối băng đè lên da thịt.
Tôi gào lên trong tuyệt vọng, ôm lấy Linh. Cô thều thào những lời cuối cùng, ánh mắt vẫn đong đầy yêu thương. Khi nụ hôn cuối cùng chạm môi tôi, ánh sáng yếu ớt trong đôi mắt cô vụt tắt.
Tôi gào khóc như loài thú bị tổn thương bản năng. Gã áo đỏ chỉ đứng đó, thưởng thức cảnh tượng như một vở hài kịch đẫm máu. Khi tôi sắp chìm vào hố sâu của tuyệt vọng, hắn đưa tay ra – bàn tay đen kịt, các ngón tay dài ngoằng như móng vuốt quỷ sứ – và nói:
“Hợp tác với ta đi. Giao viên đá lại đây, và ta sẽ tha cho tất cả.”
Tôi gần như đã buông xuôi... Nhưng rồi, giọng nói của Linh lại vang lên trong đầu tôi, ấm áp như ánh nắng:
“Minh ơi, đừng nghe theo hắn… nếu cậu thương tớ…”
Lòng tôi chấn động. Tôi nhặt viên gạch gần đó, ném thẳng vào hắn như một hành động cuối cùng của ý chí. Tôi bỏ chạy. Nhưng dù chạy tới đâu, tôi vẫn quay lại chỗ cũ như bị trói buộc trong một mê cung không lối thoát.
Tên đồ đỏ cười khẩy. Hắn vung tay, một luồng sáng chói lòa phóng ra. Tôi né kịp, nhưng chân bị bong gân. Tôi lê từng bước như kẻ hấp hối.
Hắn giết thêm hai người—một cô gái bị cắt cổ không kịp kêu, một người đàn ông bị ném vào khoảng không vũ trụ tối tăm. Máu, tiếng hét, và sự vô vọng vẽ nên một bức tranh tận thế.
Trong cơn giận dữ, tôi gào lên, tung một cú đấm vào mặt hắn – nhưng lại tự đấm chính mình, như thể hắn là ảo ảnh. Hắn cười điên dại và vung giáo—roẹt!—cánh tay tôi rơi xuống. Máu bắn thành vòi như suối phun. Tôi tưởng mình đã chết.
Nhưng viên đá phát sáng. Khi hắn giẫm mạnh lên tay tôi, viên đá vỡ vụn và một luồng năng lượng khổng lồ bùng nổ. Thời gian tiếp tục chảy, tên áo đỏ bị hất văng.
Tôi mở mắt – cánh tay tôi đã hồi phục, và trong tay tôi là Thanh Hỏa Thần Long – một thanh kiếm rực cháy, ánh sáng của nó đỏ rực như dung nham nhưng ấm áp như ánh mặt trời. Xung quanh tôi, mặt đất nở hoa, cây cối sống lại, chim hót vang lừng. Không khí trở nên trong lành và tràn đầy sinh khí.
Tên đồ đỏ rú lên:
“Không thể nào! Thanh Hỏa Thần Long đáng lẽ phải ở với chủ nhân thực sự của nó!”
Tôi đứng dậy, hiên ngang. Tôi nói:
“Vĩnh biệt ngươi! Hỏa long chi thần!”
Tôi vung kiếm. Luồng khí xung kích chém xuyên không gian, tạo nên các vết nứt như lưới nhện khổng lồ. Hắn tan biến. Nhưng rồi bầu trời đỏ rực, sấm sét trút xuống như mưa lửa. Một tia sét đen – nặng nề, u ám – đánh trúng tôi, khiến máu tôi trào ra như lũ cuốn.
Virus, khí độc, bệnh dịch… tràn khắp thành phố. Con người gục ngã từng người một. Tôi đứng giữa cơn bão như kẻ sống sót cuối cùng của nhân loại, trái tim thổn thức vì đau thương và phẫn nộ.–
Sau cú sét đen đánh trúng, tôi bất tỉnh. Tôi tỉnh dậy trong một vùng đất hoang tàn, đầy xác sống và cỏ cây bị biến dị bởi độc tố từ tia sét bóng tối. Bầu trời bị bao phủ bởi một màn sương đen, mặt trời không thể xuyên qua. Tôi không còn chắc đây có còn là Trái Đất hay một chiều không gian khác.
Tôi và hắn lao vào nhau như hai luồng ánh sáng giao nhau giữa đêm tối. Kiếm chạm thương, kim loại rít lên như tiếng gào thét của vũ trụ đang rạn nứt. Từng đòn đánh nảy lửa, làm rung chuyển không gian xung quanh. Mỗi lần vũ khí va chạm, không khí xung quanh chúng tôi lại vỡ tan thành vô số mảnh bụi ánh sáng, như những vì sao nổ tung.
Tốc độ của chúng tôi không ngừng gia tăng — vượt qua vận tốc âm thanh, vượt qua giới hạn ánh sáng. Không còn là con người chiến đấu nữa, mà là hai thực thể vũ trụ va chạm trong một cơn bão thần thánh. Mỗi đòn tung ra như xé toạc từng lớp trời, để lộ những dòng năng lượng rực cháy phía sau — như ánh hào quang cổ xưa của các vị thần đang nhìn xuống.
Rồi trong một khoảnh khắc vượt khỏi tầng bình lưu, bọn tôi lao ra ngoài bầu khí quyển. Bầu trời bên dưới chỉ còn là mảnh đất mờ nhạt, và trong tích tắc khi cả hai cùng giải phóng toàn bộ aura, trái đất bên dưới nổ tung như một ngôi sao hấp hối — lớp vỏ hành tinh vỡ ra từng mảnh, ánh sáng trắng xanh nuốt trọn mọi thứ.
Tôi choàng tay về phía trước, không phải để tấn công, mà để kháng lại định mệnh. Và rồi thời gian chậm lại, đảo ngược — từng mảnh vỡ của trái đất tụ lại như đoạn phim quay ngược, cho đến khi mọi thứ quay về đúng ba phút trước vụ nổ. Cả tôi và hắn vẫn đứng lơ lửng trong không gian, giữa một thế giới vừa được phục hồi.
Hắn - kẻ đồ đỏ, chậm rãi cười, ánh mắt ngạo nghễ như một kẻ thấu hiểu luật chơi mà tôi chỉ vừa mới học thuộc.
"Trò vặt vãnh," hắn nói, giọng vang lên như tiếng dội trong đầu tôi, “Nếu ta muốn, ta có thể đập tan vô số đa vũ trụ như bẻ vụn một thanh kẹo. Nhưng ngươi biết vì sao ta không làm vậy không?”
Tôi không đáp. Hắn nhún vai, ánh mắt chợt tối lại.
"Là Thần Chủ... Ngài sẽ nổi giận nếu biết ta vượt giới hạn. Nhiệm vụ của ta đơn giản thôi — giết con nhỏ kia và lấy lại viên đá định mệnh. Nhưng ngươi, nhãi con, ngươi đã phá hỏng mọi thứ."
“Tên ngươi là gì? Để ta còn khắc ghi trong ký ức trước khi chấm dứt nó.”
Tôi nhìn thẳng vào hắn, cảm giác sức mạnh trong từng tế bào cơ thể đang gào lên.
“TA LÀ MINH! CÒN NGƯƠI?”
Hắn khựng lại, ánh mắt như có gì đó chấn động, rồi môi nhếch lên thành nụ cười lạnh.
"Narrator. Nhớ lấy cái tên ấy… vì nó sẽ là cái tên cuối cùng ngươi nghe thấy."
"Bây giờ — để đáp lại lời chào của ngươi — mở to mắt ra, nhãi con. Ta sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thực sự của Thần Thương. Nhìn cho kỹ… vì đây là cảnh cuối cùng của ngươi."
Cùng với lời đó, hắn giương cây thương ánh kim huyền thoại lên cao — một vũ khí như thừa hưởng cả cơn giận của những vị thần cổ xưa. Mặt trời bị che khuất, thời gian lại méo mó, và trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu — trận chiến này không chỉ là sinh tử, mà còn là số mệnh.Một vòng xoáy lao đến và rồi một màn chắn được dựng lên , đã có ai đó chen ngang vô trận chiến .
Hết chương 1