Chương 2 : Chân trời mới

Tôi choàng tỉnh giữa một rung chấn dữ dội, cả cơ thể ê ẩm như vừa bị nghiền nát. Khói bụi mù mịt, không khí đặc quánh mùi đất cháy khét và thứ gì đó... lạ lẫm, như một cơn ác mộng vừa xé rách không gian.

Trước mặt tôi là hai bóng người – một cao lớn, vạm vỡ với làn da rám nắng, ánh mắt kiên định đầy cảnh giác; người còn lại mang dáng vẻ thanh thoát hơn, nhưng không kém phần dữ dội trong thần thái. Họ nhanh chóng đỡ tôi dậy, mắt không rời khỏi kẻ đang đứng cách đó vài chục bước – Narrator.

Kevin lên tiếng, giọng vừa trầm vừa khẩn trương:

— Đây là Thành, bạn tôi. Tụi tôi tưởng chẳng còn ai sống sót sau thảm họa ấy. Nhưng ngay tại lằn ranh giữa sống và chết, cả hai đã thức tỉnh… một điều gì đó kỳ lạ. Khi thấy vụ nổ từ xa, chúng tôi bay đến – và thấy cậu ở đây.

Tôi quay sang, thấy Kevin đang dồn lực giữ chặt Thành bằng một tay – truyền năng lượng để duy trì một trường lực bảo vệ hình cầu quanh chúng tôi. Tay còn lại, cậu siết chặt thành một nắm đấm gai, những giọt chất nhầy từ đó nhỏ xuống đất khiến mặt đất bốc khói và tan chảy trong chớp mắt.

Dưới cú đấm của Kevin, lòng đất rung chuyển. Thành lập tức dựng thêm nhiều lớp khiên ánh sáng, gia cố vòng phòng thủ. Họ phối hợp không lời – người chắn, người áp sát – để kiềm hãm Narrator, cho tôi có thời gian hồi phục.

Nhưng Narrator chỉ cười nhạt. Hắn giơ một tay lên, thốt ra:

— Lời nguyền tiêu vong.

Tức thì, một luồng ánh sáng đỏ thẫm hình tia sấm phóng ra, đẩy lùi cả Kevin lẫn Thành. Tôi hét lớn:

CẨN THẬN! ĐẰNG SAU CẬU, THÀNH!

Một ngọn giáo vàng như một con cọp đang xé xác con mồi lao tới như xé toạc cả thời gian lao thẳng đến. Thành cố né nhưng không kịp – mũi giáo xuyên qua cánh tay anh, máu bắn tung tóe. Dù vậy, một lớp áo giáp năng lượng vừa kịp cản cú đánh xuyên tâm.

Narrator gầm lên như một con thú điên loạn, tạo ra cơn lốc xoáy mạnh đến mức hất Kevin văng xa khỏi chiến trường. Mặt đất vỡ vụn, từng mảng đất đá bay tán loạn như vụ nổ thiên thạch.

Tôi nghiến răng. Không thể để thế này kết thúc. Nhân lúc hắn phân tâm, tôi bật người, vung thanh Hỏa Thần Long chém thẳng vào lưng hắn.

Nhưng... không có gì xảy ra. Lưỡi kiếm xuyên qua như thể chém vào một ảo ảnh. Hắn quay lại, bình thản, bàn tay nhớp nháp nắm lấy cổ tôi.

Tôi cố chém đứt tay hắn – vô ích. Cảm giác bất lực bao trùm, cho đến khi Kevin bất ngờ ập đến từ phía sau, húc mạnh vào hắn, giải thoát tôi. Tôi lùi lại về phía Thành – cả ba bắt đầu phối hợp, tấn công theo đội hình tam giác. Nhưng...

Hắn quá mạnh.

Narrator dễ dàng phá vỡ thế gọng kìm. Chúng tôi – những kẻ mới chập chững làm quen với sức mạnh – chẳng khác gì đứa trẻ đang múa kiếm trong đêm giông. Sau vài phút, cả ba đều kiệt sức. Hắn chỉ lẩm bẩm:

— Trận chiến… mới thực sự bắt đầu.

Rồi, từ hư không, vô số lưỡi đao gió hình răng cưa phóng ra, nhắm thẳng vào cả ba chúng tôi. Tôi hét lên gọi tên Kevin và Thành – nhưng họ đã gục ngã, bất tỉnh.

Chỉ còn mình tôi.

Tôi lao tới, vung kiếm chém không ngừng vào những lưỡi đao vô hình, từng đòn chém như đốt cháy không khí. Khi thanh Hỏa Thần Long được cắm xuống đất, mặt đất nứt toác và từ đó trồi lên những cột lửa dữ dội, phóng thẳng về phía Narrator.

Hắn vẫn đứng đó.

Hắn chịu đựng toàn bộ hỏa lực mà không suy suyển. Không một vết xước. Không một cái chớp mắt. Tôi thầm rủa:

— Thứ này không phải người… không phải thần thánh. Đây là một thực thể siêu việt.

Tôi lúc này không còn là "tôi" của ngày trước. Có thứ gì đó trong tôi đã trỗi dậy — một ý chí, một bản ngã thứ hai. Và thanh kiếm... nó cũng có linh hồn. Nó không chỉ là vũ khí, mà là bạn đồng hành, là tấm khiên cuối cùng. Trong cơn tuyệt vọng, nó tạo ra một lá chắn bao phủ tôi khỏi mọi đòn đánh tiếp theo.

Tôi cố gắng kéo Kevin và Thành đến nơi an toàn. Khi chắc rằng họ còn sống, tôi quay lại — quyết định hiệp hai của trận chiến.

Không một lời, Narrator giương cao cây thương và đâm tới. Tôi vung kiếm lên chắn — lần va chạm ấy không giống bất cứ thứ gì. Cảm giác như toàn bộ linh hồn tôi bị bóp nát. Nhưng thanh kiếm không gãy. Nó phát sáng rực rỡ, tạo ra một cơn chấn động hủy diệt.

Rồi... hắn bị hút vào một hố đen dị dạng. Không một tiếng hét. Không một vệt máu. Narrator biến mất, như thể chưa từng tồn tại.

Tôi vẫn đứng đó, tay siết chặt chuôi kiếm – một chiến binh cuối cùng trên chiến trường tan hoang. Không gian bắt đầu sụp đổ. Cổng không gian từ từ khép lại phía xa.

Sau cùng, tôi nhìn lại — Kevin và Thành đã tỉnh, ánh mắt họ đầy sự ngỡ ngàng, rồi vỡ òa trong hân hoan. Họ bước đến, vỗ vai tôi giữa ánh hoàng hôn của một thế giới đang đổi thay.

Ánh hoàng hôn trải dài trên mảnh đất đầy tro bụi và máu. Tôi vẫn đứng đó, tay siết chặt chuôi kiếm – không hẳn vì sẵn sàng chiến đấu tiếp, mà bởi vì... tôi chưa thể tin rằng tất cả đã tạm dừng. Cơ thể tôi rã rời, từng thớ cơ gào thét, nhưng tâm trí lại tỉnh táo lạ thường, như thể cơn bão nơi linh hồn chưa chịu tan.

Không gian bắt đầu rạn nứt rồi khép lại – cánh cổng không gian nơi Narrator biến mất đang tan dần vào hư vô, để lại bầu trời một vệt sáng đỏ rực như vết sẹo trên bầu trời. Sự yên lặng bao trùm khắp nơi, chỉ còn gió thổi nhẹ và tiếng cháy âm ỉ của tàn lửa chưa tắt.

Tôi quay đầu lại.

Kevin đang vịn vai Thành, cả hai thở hổn hển nhưng họ vui mừng khôn xiết vì đã sống sót sau trận chiến hoang tàn . Ánh mắt họ lướt qua tôi như không tin được – rằng chúng tôi, ba kẻ chẳng có gì ngoài ý chí và chút năng lực vừa thức tỉnh, đã sống sót sau một trận chiến vượt ngoài hiểu biết loài người.

— Cậu... đã cứu bọn tớ. – Thành thều thào.

— Không... là cả ba chúng ta. – Tôi đáp, nụ cười méo mó vì đau nhưng thật lòng.

Chúng tôi ngồi xuống bên nhau, trong im lặng. Không ai cần nói gì thêm. Chiến trường tan hoang, nhưng giữa đống đổ nát đó... một mầm sống đã lóe lên – tình đồng đội. Và cũng chính lúc ấy, tôi cảm nhận được điều gì đó đang thay đổi sâu bên trong mình.

Thanh Hỏa Thần Long đang rung nhẹ trong tay tôi. Như thể nó chưa ngủ yên. Như thể nó đang... cảnh báo.

Tôi quay đầu về phía đường chân trời lần nữa – nơi từng có kẻ gọi là Narrator – và tự hỏi:

“Nếu hắn chưa thực sự chết thì sao? Và nếu đây chỉ là khởi đầu thì... ta sẽ đối mặt ra sao?”

Một ánh sáng trắng mờ bao phủ lấy tôi, như ai đó vừa vẽ lại ranh giới giữa thực tại và giấc mơ.

Rồi... tôi chìm vào hôn mê, tôi mất nhận thức về mọi thứ xung quanh . Kết thúc rồi ư ? Một tiếng nổ lớn kéo theo tất cả chìm vào màn đêm đánh dấu sự khởi đầu của 3 con người lang thang trong cuộc chiến số phận .

-Hết chương 2