Tôi nghe vô vàn tiếng xì xào, bàn tán xung quanh. Âm thanh như vọng lại từ nhiều tầng không gian khác nhau, lúc gần lúc xa. Tôi cố nhoài người dậy, nhưng một cánh tay dịu dàng đã đỡ tôi. Là một người phụ nữ trẻ, ánh mắt ánh lên sự điềm tĩnh pha chút lo lắng. Cô ấy ra dấu cho đám đông im lặng, như thể sợ một âm thanh lớn có thể làm tan vỡ điều gì đó thiêng liêng.
Tôi đảo mắt tìm xung quanh – điều đầu tiên tôi làm khi tỉnh lại – và cô ấy dường như hiểu được. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
— Bạn của cậu vẫn ổn. Họ cần nghỉ ngơi một ngày nữa là bình phục. Nhưng thanh kiếm của cậu... mỗi lần tôi định chạm vào, một luồng năng lượng thô bạo lại đẩy tôi ra như từ chối. Có lẽ tôi nên gọi trưởng lão.
Tôi tính hỏi đây là đâu, nhưng chưa kịp thốt lên, một giọng già nua đã chen vào:
— Chào ngài.
Tôi suýt bật ngửa. Gọi tôi là ngài ư? Tôi chỉ là một thằng nhóc 20 tuổi đang lạc giữa một cơn ác mộng kỳ quặc.
— Cháu... chỉ là một người bình thường, ông ơi. Cháu lạc đến đây khi đang chiến đấu với một tên gọi là Narrator...
Ông lão chẳng có vẻ gì là bất ngờ. Ánh mắt ông vẫn dán chặt vào thanh kiếm đeo trên lưng tôi, ánh nhìn như xuyên thấu mọi vật chất. Rồi ông trầm ngâm:
— Thanh kiếm này… Luồng khí ấy… Hừm… Không thể nhầm được. Ngài ấy đã sống lại ư...
Tôi càng ngơ ngác. Tôi hỏi lại, ngỡ đó chỉ là hiểu lầm:
— Ông ơi... đây có phải là Trái Đất không?
Ông không trả lời trực tiếp, mà ra hiệu cho cô gái dẫn đường. Lúc này tôi mới để ý kỹ – gương mặt trái xoan thanh tú, làn tóc dài xõa mềm mại sau gáy, ánh mắt sắc sảo như đoán được mọi suy nghĩ trong đầu tôi.
Chúng tôi theo chân ông đến một nơi không ngờ đến – một tòa nhà cổ kính, phủ đầy rêu phong, đứng sừng sững giữa một thung lũng lạ lẫm, nơi mặt trời tỏa sáng như ánh lửa xanh. Khi bước vào, ông đọc một câu chú lạ. Một bức tường đá chuyển động, cuốn cả ba chúng tôi vào một cõi không gian khác.
Cảnh vật lúc này như bước ra từ một giấc mộng cổ xưa. Những quyển sách trôi lơ lửng trong không khí, ánh sáng màu lam mờ nhạt phát ra từ những bức tường pha lê. Một thư viện khổng lồ như không có điểm kết thúc. Đây là "Kho Tàng Akashic", ông gọi thế.
— Nơi đây chứa tất cả tri thức của thế giới. Hiếm ai được đặt chân vào.
Rồi ông đặt lên bàn một cuốn sách: "Biên Niên Sử Thần Khí". Bìa sách run rẩy khi ông chạm vào, như thể chính nó cũng đang kiểm chứng sự hiện diện của tôi.
Ông lật ra từng trang, giọng khàn khàn giải thích:
— Có tám cấp độ thần khí: Hạ cấp, Trung cấp, Cao cấp, Thượng đẳng, Huyền thoại, Thần thoại, Khởi nguyên… và Vô biên – thứ thậm chí thần cũng không hiểu nổi.
-Hạ cấp : Bao gồm các loại vũ khí được trang bị cho người bình thường như dao , lưỡi hái , súng , ... Chúng có chất lượng khá kém , mang tính chất có còn hơn không.
-Trung cấp : Giống như hạ cấp nhưng được chế tác tốt hơn , được trang bị cho các mạo hiểm giả , các pháp sư , tay súng , lính gác , ưu điểm dễ buôn bán , giá thành rẻ , chế tác dễ dàng.
-Cao cấp : Được trang chủ yếu bị cho quân đội , pháp sư hạng trung..... , chất lượng khá tốt , chế tác công phu , sát thương cao .
-Thượng đẳng : Được chế tác cực kì công phu , được sử dụng bởi các tướng lĩnh , cận vệ , hoặc các ma thuật sư , pháp sư lão luyện , các sát thủ dày dặn kinh nghiệm ,....
-Huyền thoại: Được tạo ra bởi các chủng loài tối thượng hoặc những kẻ vô cùng thông minh và tham vọng , có sức công phá cực lớn , hiếm có , khó tìm , ví dụ như : Xích thiên trượng , Đại bác ánh sáng , Chiến Xa mãnh thú , .... điểm chung là chúng đều lấy các năng lượng tự nhiên , thường là ngũ hành làm chủ đạo
-Thần thoại : Cực kì hiếm có và uy lực hủy thiên diệt địa , việc không phải là một vị thần hay một tồn tại vượt cấp sở hữu nó là thứ bất khả thi , hiện tại chỉ có thập đại bảo khí được liệt kê , tất nhiên còn nhiều , chúng gồm :
Vuốt tử thần , Ma đế thiết chùy , Lưỡi hái ảo ảnh , Trượng pháp hư không , Chiến giáp ánh sáng , Thần tiễn kinh bạc , Song đao truy hồn , Đại dương thần kiếm ,Quang ảnh tế thương và một vài món không rõ lai lịch , tên tuổi
-Cấp khởi nguyên/sáng thế : Sinh ra trước cả khi các khái niệm được hình thành , chúng chi phối nhị nguyên lưỡng đạo , khai sinh lập quốc , quyền năng vô biên , truyền rằng chỉ có thất tinh thần khí, hiện tại chỉ có 4 món là biết rõ , còn 3 món không rõ thông tin
Thời Không Nguyệt Ảnh đao ( Cronus ) của Thần thời gian Solomon
Hư Không nghịch đao ( Ze Void ) của Hoàng đế bóng tối Harry Krum
Hỏa Thần Long ( Ahura mazda ) của Đấng Sáng Tạo Moro
Hỗn loạn thương ( Chaos ) của Thần Chủ
-Cấp vô biên :??? , có thể tồn tại hoặc không , tuy nhiên theo nhiều ghi chép nhiều người vẫn tin vào chúng , đến các vị thần tối cao cũng không thể biết rõ
Và như Ngài thấy đấy… thanh kiếm trên lưng Ngài chính là một trong những thần khí cấp Sáng Thế. Làm sao Ngài có được nó, tôi không rõ, nhưng điều khiến lão già này kinh ngạc hơn cả là—Ngài chính là chủ nhân chân chính của thanh đao ấy. Không phải kẻ vay mượn, không phải kẻ chiếm hữu tạm thời, mà là chủ nhân hợp pháp, được nó lựa chọn. Một điều hiếm thấy… thậm chí là không tưởng.
Tôi từng được diện kiến Đấng Sáng Tạo Moro một lần trong đời. Phải rồi… để tôi nhớ xem... Đó là hơn 120 nghìn năm về trước, khi tôi vẫn còn là một gã trai trẻ với đôi mắt cháy bỏng khao khát chạm tới bầu trời ma thuật. Ngày ấy, tôi đang miệt mài luyện tập pháp thuật thì... một tai hoạ giáng xuống, hủy diệt gia đình tôi trong chớp mắt. Một cơn ác mộng tôi không bao giờ quên.
(Nói đoạn, ông lão gõ nhẹ trượng xuống nền đá. Không gian quanh tôi bỗng thay đổi, phủ kín trong ánh sáng ma pháp, và quá khứ của ông hiện lên như một thước phim đang chạy ngược về thời khắc định mệnh...)
—Cha! Cha dạy con phép trọng lực đi! Con muốn trở thành một pháp sư đại tài! Con muốn đứng trong hàng ngũ cận vệ hoàng gia, cha dạy con đi! – Một cậu trai gầy gò, ánh mắt rực cháy giấc mơ, hét lên trong ánh chiều tà.
—Haru, con phải kiên nhẫn. Với lượng ma lực ít ỏi như con bây giờ, mơ mộng làm cận vệ hoàng gia là điều xa vời. Hãy thả lỏng bàn tay, tập trung ma lực, điều hòa nó như dòng nước, rồi chưởng!
—Nhưng con không chịu nổi nữa rồi! Ngày nào cũng chỉ là kiểm soát ma lực, niệm chú, lý thuyết, lý thuyết! Cha không thể dạy con ma thuật thực chiến sao? Ít nhất thì… dạy con đấu kiếm đi! Con đâu muốn tới tuổi này mà chỉ thi triển được vài phép cơ bản? Cha là ma pháp sư đại tài cơ mà! Phép trọng lực là truyền thừa của dòng tộc, sao con lại không được học!?
Người cha trầm mặc giây lát, rồi đáp bằng giọng nghiêm khắc nhưng thấm đẫm tình thương: —Để điều khiển được trọng lực, con phải chứng minh rằng dòng chảy ma lực trong người con đủ vững mạnh để thách thức cả quy luật tự nhiên. Hãy kiên nhẫn, Haru.
Sau đó… lão phu đã dốc lòng tu luyện. Mồ hôi, máu và nước mắt đổ xuống từng ngày. Và rồi, cuối cùng... tôi cũng làm chủ được ma thuật trọng lực, dù chỉ ở mức cơ bản. Nhưng… cái giá phải trả không hề rẻ. Niềm vui xen lẫn nỗi mất mát, vì thời gian không đợi ai, và những biến cố sau đó đã cướp đi nhiều hơn cả sự ngây thơ của một người trẻ.
Năm tôi tròn 25 tuổi, tôi chính thức được tuyển vào đội cận vệ hoàng gia. Một vinh dự không lời nào tả xiết. Nhưng đúng một năm sau đó… một bi kịch đã xảy ra, khắc sâu vào linh hồn tôi đến tận bây giờ. Một trận đại chiến—không, là một cơn tận thế!—giữa chủng tộc Nara và bọn người khổng lồ Titan. Cả vùng đất chìm trong máu lửa. Tiếng gươm va chạm, ma thuật đan xen, tiếng gào thét xé toạc không gian. Trời đỏ rực như bị thiêu đốt.
(Khung cảnh bỗng vụt chuyển. Trước mắt tôi là bức tranh sống động về chiến trường năm xưa, nơi từng giấc mơ hóa thành ác mộng.)
Tôi lặng người. Sự choáng ngợp và buồn ngủ kéo tới cùng lúc như thể cơ thể tôi không thể chịu nổi lượng thông tin quá khủng khiếp ấy. Tôi cúi đầu, khẽ nói:—Tôi xin lỗi, thưa ông Haru… Tôi không đủ sức...
Nhưng ông chỉ mỉm cười hiền hậu, lắc đầu nhẹ, không trách móc, không buồn phiền. Với một cái phẩy tay, khung cảnh trở lại bình thường. Ông ra hiệu cho cô gái đưa tôi trở về nghỉ ngơi. Tôi ngoái lại… thấy ông vẫn đứng đó, cô độc giữa một biển sách vô tận, đôi mắt mờ đục dõi theo chúng tôi rời đi. Không chỉ vì thanh kiếm ấy, mà vì chúng tôi… những kẻ gợi lại hồi ức mà ông đã từng sống qua, đã từng mất mát, đã từng khát khao.
-Hết chương 3