Chương 8 : Siêu ánh chớp, nhanh hơn , nhanh hơn nữa

Tiếng vang lạnh lùng của những viên đạn xé toạc không gian vang lên khắp kết giới, nơi chỉ còn lại hai kẻ—một người thầy, một người trò. Kevin, mồ hôi lấm tấm trên trán, di chuyển liên tục, khẩu súng trên tay không ngừng nhả đạn. Nhưng tất cả chỉ đánh trúng... những phân thân vô nghĩa và không khí trống rỗng.

Cậu thở dốc, thu hẹp cự ly với tán cây, bám chặt một nhánh cao, ánh mắt dần chuyển từ hoảng loạn sang trầm tĩnh. Trong nhịp thở chậm lại, Kevin bắt đầu phân tích kỹ từng chuyển động nhỏ nhất trong khu vực. Không đơn giản chỉ là chiến đấu nữa—đây là một cuộc đi săn, và kẻ đi săn thực sự không phải cậu.

Xa xa, một ánh lóe sáng phát ra từ tán cây. Bùm!

Bản năng chiến đấu khiến Kevin nghiêng người, viên đạn bay sát tai cậu, xé một mảng không khí. Cậu nhìn theo đường đạn, ánh mắt lập tức sáng lên—cuối cùng cũng nắm được điểm mấu chốt.

"Hiểu rồi..." Cậu lẩm bẩm.

“Nếu anh không chịu lộ diện... thì em sẽ khiến anh phải ra khỏi bóng tối, thưa... sư phụ.”

Vừa dứt lời, Kevin phóng như tia chớp, nhắm thẳng vào vùng rừng rậm, nơi mà cậu tin có thứ gì đó đang ẩn nấp. Những loạt đạn liên tiếp rền vang như sấm sét, xé toạc từng nhánh cây.

Đúng lúc đó, Kur – người từng dạy Kevin, xuất hiện trên một thân cây cao. Anh không đáp lời, chỉ bình tĩnh đưa súng nhắm vào một thân cây phía sau Kevin.

Viên đạn từ Kur không đơn thuần là một phát súng. Nó gầm rú, xé không gian như một nhát chém của vị thần. Ngay khi nó chạm vào thân cây—bùm! Không gian quanh đó méo mó. Nhưng không có tiếng la nào từ Kevin. Kur nhíu mày. Đó không phải Kevin thật.

Kevin, từ một vị trí khác, gật đầu đầy chắc chắn. Cậu đã đoán đúng.

Kur không chỉ là tay bắn tỉa thiện xạ—anh ta có khả năng Thao túng môi trường. Cây cối nơi đây không còn là cảnh vật vô tri, mà trở thành con rối trong tay anh. Nhờ năng lực Xác định mục tiêu, Kevin không chỉ phát hiện Kur mà còn bắt đầu dùng chính môi trường chống lại anh ta. Những thân cây mọc lệch, những tán lá đan xen giờ trở thành tường chắn, chướng ngại, che giấu dấu vết Kevin.

“Giỏi lắm, trò cưng,” Kur bật cười nhẹ, ánh mắt hiện lên sự thích thú lẫn thừa nhận. “Nhưng mới chỉ là khởi đầu.”

Bất ngờ, vô số phân thân xuất hiện khắp khu rừng, mỗi người đều cầm một khẩu súng... nhưng đó không còn là súng thường. Mỗi khẩu súng chuyển hóa, ánh lên thứ ánh sáng điện từ, dữ dội.

“Pháo điện từ?” Kevin giật mình. “Không phải một... mà là hàng vạn khẩu?”

Cậu nuốt nước bọt. Cảm nhận dòng năng lượng dâng lên từ lòng đất. Cậu nhớ Kur từng nói nơi đây có một mạch năng lượng ẩn dưới tầng sinh quyển. “Không ổn. Nếu toàn bộ pháo khai hỏa... mình không thể tránh hết. Không kịp.”

“Tiếp chiêu, KEVIN! Siêu chùm tia hủy diệt: ZED CANNON!”

Bầu trời rực đỏ. Một tia sáng khổng lồ—như một con thú săn mồi—xé tan không gian, gào thét hướng thẳng về phía Kevin. Núi non tan chảy. Biển cả bốc hơi. Mặt đất rạn nứt. Đó không phải một đòn tấn công nữa—mà là một thiên tai nhân tạo.

Nhưng Kevin không chạy.

Cậu đứng yên, nâng khẩu súng vàng kim lên, đối đầu với dòng năng lượng đang cuộn trào. Một vầng sáng bao quanh khẩu súng. Không gian quanh cậu như đông cứng. Tia ZED CANNON vừa chạm đến... bỗng tiêu biến như chưa từng tồn tại.

Toàn bộ cảnh vật phía sau cậu đã bị xóa sổ, chỉ còn một lối trống rỗng, khô cằn kéo dài như tận thế. Kevin vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh như băng.

“Trong lần huấn luyện tuần trước, em phát hiện khẩu súng của mình có thể hấp thụ và chuyển hóa năng lượng,” Kevin vừa nói, vừa nhẹ nhàng lau súng. “Em cũng điều chỉnh môi trường xung quanh, giảm mật độ điện tích âm và trung hòa hydro, tạo điều kiện lý tưởng để đòn tấn công bị hấp thụ. Trong súng cũng có lõi plasma trung hòa năng lượng.”

Kur im lặng hồi lâu, rồi tiến lại gần, đặt tay lên đầu Kevin, ánh mắt nhu hòa:

“Em đã vượt qua anh rồi... nhưng hành trình của em vẫn còn rất dài. Tiếp tục cố gắng. Anh tin em.”

Kevin gật đầu, ánh mắt ánh lên quyết tâm mạnh mẽ.

Trận chiến kết thúc, nhưng dư âm vẫn còn đó. Những cơn gió thoảng qua mang theo mùi cháy khét từ tán cây, vị tanh nồng của đất đá bị xới tung, và cái lạnh rờn rợn từ bóng tối vừa qua đi.

Kevin ngồi xuống, tựa lưng vào một thân cây cháy sém. Hơi thở cậu nặng nhọc nhưng không rối loạn. Cậu nhìn lên bầu trời bị xé rách, nơi ánh sáng dần dần trở lại. Đâu đó, trong khoảng hư vô vừa bị phá vỡ, có thứ gì đó đã tỉnh giấc.

Cậu nhắm mắt.

Và rồi… thế giới lặng đi.

Quay trở lại với tôi 

Sau những trận chiến khốc liệt ấy, mỗi người trong chúng tôi đều đã có những đối thủ, những thử thách riêng để vượt qua. Không chỉ đơn giản là nâng cao kỹ năng, đó còn là hành trình tôi luyện tinh thần và mài giũa bản lĩnh. Với riêng tôi, những ngày vừa qua không khác gì một khóa tu luyện cấp tốc — cần thiết và quý giá, trước khi bước vào cuộc hẹn định mệnh với kẻ bí ẩn nơi không gian vô định.

Khi tất cả lắng xuống, tôi đã thiếp đi tự lúc nào. Cơ thể tôi – dù được gia cường bằng năng lượng – vẫn là một thực thể hữu hạn. Sự mỏi mệt dồn dập kéo tôi vào giấc ngủ như một cánh cổng mờ sương. Nhưng giấc ngủ lần này... không bình thường.

Tôi thấy một người phụ nữ – không, một tồn tại khó định hình. Cô ta đứng lặng, quay lưng lại với tôi. Chiếc ô tím khép hờ, tà váy bay nhẹ theo gió không khí, mái tóc xoã che nửa khuôn mặt. Một giọng nói khe khẽ vang lên – "Đừng sang đây... làm ơn, đừng sang đây..."

Khung cảnh vụt chuyển. Cô ấy – vẫn chiếc ô đó – đang múa giữa một đàn sinh vật kỳ dị, đỏ như máu, ánh mắt trống rỗng, vuốt đen nhọn hoắt. Cô ta múa như đang điều khiển cả nhịp điệu của thực tại, từng động tác uyển chuyển mà tàn nhẫn, đẩy lùi lũ sinh vật quái đản ấy bằng một thứ nhịp lực mang tính hủy diệt. Tôi chợt nhớ lại những trò chơi âm nhạc ngày xưa trên Trái Đất – nhưng giờ đây, từng bước chân cô ta như tạo ra sóng năng lượng ép không gian nứt vỡ.

“Nhanh hơn... nhanh hơn nữa, siêu ánh chớp.” – cô ta thì thầm như thần chú.

Tôi không thể rời mắt. Và rồi... cô ta vẫy gọi tôi. Tôi bước theo như bị thôi miên, băng qua những đồng cỏ bạc ánh, vùng đất cổ tích đến mức phi thực. Dường như cô ấy cố nói điều gì đó với tôi, nhưng lời nói mãi không thành hình. Khuôn mặt cô – mờ ảo như thể có một hệ thống đang cố ngăn tôi khỏi nhận ra danh tính thật sự. Cuối cùng, chúng tôi đứng bên một vực thẳm – sâu hun hút, không ánh sáng, không lối thoát. Những lời cuối cùng từ đôi môi mấp máy: “Đây... nơi... con...” — rồi tan biến.

Tôi tỉnh dậy lúc trời chưa sáng hẳn. Trán ướt đẫm mồ hôi. Trái tim đập loạn. Ký ức giấc mơ này không phải lần đầu – tôi từng thấy nó từ năm 12 tuổi. Khi ấy, tôi nghĩ đó chỉ là một giấc mộng con nít sau một buổi đọc truyện dài. Nhưng giờ, sau bao năm, nó trở lại – sâu sắc hơn, rõ ràng hơn.

Khoảng thời gian này, so với những hỗn loạn trước, là một khoảng yên bình hiếm hoi. Tôi tranh thủ tìm hiểu đời sống nơi đây – một xã hội không có tiền tệ, dựa trên sự trao đổi và tin tưởng. Tôi thậm chí cảm thấy dễ chịu, tựa như hơi thở quê nhà. Đôi lúc, tôi nhớ đến gia đình – nơi tiếng cười vang lên bất tận. Và Linh... cô gái mà tôi đã không thể giữ lấy trong vòng tay.

Tôi bước ra khỏi căn phòng đá, lòng nặng trĩu. Tòa thành Overlord – hay còn gọi là Đền Mary – lấp ló trong tâm trí tôi như một mạch máu chưa cắt đứt. Tôi phải đến đó. Phải gặp lại kẻ mang tên Null – dù chỉ để đối diện, hoặc gục ngã.

Tôi rời khỏi nơi trú chân, hướng thẳng tới tòa thành Overlord – nơi từng là đấu trường giữa tôi và ông Haru.Giờ đây, nơi đó không còn kết giới, không ánh hào quang thần thánh, chỉ là một con đường đen ngòm hun hút, như vết nứt trên mặt đất kéo dài tới vô định. Mỗi bước chân tôi dẫm lên mặt đất lạnh buốt như thấu cả xương tủy, trong đầu cứ văng vẳng những âm thanh không thuộc về thế giới này.

Tôi không rõ vì sao mình lại bước tiếp. Phải chăng tôi bị thứ gì đó kéo đi? Hay là chính tôi – một kẻ khát khao câu trả lời – đang chọn cách đối diện với vực sâu?

Bên trong tòa thành, một ngai vàng trống trải. Hai thanh kiếm lưỡi đỏ tạo thành hình chữ X được gắn lên bức tường đá như biểu tượng của sự trừng phạt. Không gian tĩnh mịch đến rợn người. Tôi hét lớn:

– Xuất hiện đi, Null Madoria! Ta đến vì lời hứa.

Tôi rút Hỏa Thần Long, thanh kiếm từng thức tỉnh trong những giây phút sinh tử. Đó không chỉ là vũ khí – nó là sự phản chiếu của tôi, nỗi đau, sự giận dữ, và cả lòng tin chưa dứt bỏ.

Nhưng không ai trả lời. Chỉ có tiếng vọng dội ngược lại, kéo dài như thách thức.

Đột nhiên, những chiếc bóng lướt nhẹ qua tường, như linh hồn lạc lối nơi địa ngục. Gió lạnh tràn vào làm cả không gian nứt vỡ. Một tràng cười vang lên – the thé, đứt đoạn, điên loạn như từ cổ mộ ngàn năm.

Một bàn tay đen sì vươn ra từ khoảng tối – không phải từ một hướng – mà từ mọi phía. Chúng túm lấy tôi, kéo tôi như muốn xé toạc linh hồn ra khỏi thân xác.

– NHÃI RANH. NGƯƠI DÁM GỌI TÊN TA?

Âm thanh như đinh thép đập vào não. Tôi không thể nhúc nhích. Không thể phản kháng.

Cổ tôi bị bóp chặt. Tôi nghẹt thở, đôi mắt mờ dần. Trong khoảnh khắc đó — tôi không thấy mình là anh hùng hay chiến binh nữa. Tôi chỉ là một con người — yếu đuối, sợ hãi, đang bị nhấn chìm bởi một thực thể vượt quá mọi khái niệm.

Thế nhưng...

Thanh Hỏa Thần Long tự động bừng sáng. Một luồng năng lượng đỏ rực bắn thẳng vào bàn tay đang siết cổ tôi. Chát! — âm thanh như sắt thép nứt vỡ. Cánh tay kia bị chặt đứt.

Tôi rơi xuống, ho sặc sụa, nhưng nhận lại cảm giác sống. Tôi – một lần nữa – được chính thanh kiếm mình chọn bảo vệ.

Tôi ngẩng đầu. Trên ngai vàng, một thiếu nữ – khoảng 15, 16 tuổi – xuất hiện. Mái tóc ngắn, áo choàng đen thêu những ký tự cổ ngữ. Đôi mắt đỏ rực như dung nham, chất chứa thứ gì đó nguyên thủy và hủy diệt.

Cô ta vuốt nhẹ thanh kiếm của mình – như đang thương tiếc một thứ đã từng là của cô.

– Kiếm đã có chủ rồi ư?Mắt nhìn người của ngươi đúng là thảm hại.Từ kiếm đến chủ — đều là phế vật như nhau.Vứt bỏ các ngươi là lựa chọn khôn ngoan nhất ta từng làm.

Ngay lập tức, tia sét đỏ từ mắt cô ta bắn ra. Tôi xoay người, né nó trong gang tấc. Đất dưới chân nổ tung – miệng tôi gằn lên:

– Ngươi là Null đúng không?Ngươi có thể khinh thường ta, nhưng không được xúc phạm kiếm của ta.Kiếm có linh hồn. Nó đã chọn ta. Dù ngươi có là thần, ta cũng không để ngươi dẫm lên niềm tin đó.

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta – không phải với sự ngạo mạn, mà bằng ánh nhìn của kẻ sẵn sàng chịu đựng hậu quả để bảo vệ thứ mình tin.

– Hừm. Nhân loại... lúc nào cũng trơ tráo.NGU NGỐC! — CHẾT ĐI!

Một cơn sóng năng lượng phát ra từ cô ta, thổi tung cả không gian. Tôi hiểu ngay: nếu để trận chiến này tiếp tục ở đây, nơi này sẽ bị san phẳng. Tôi khởi động kỹ năng Không Gian Huyễn Ảnh – kéo cả hai vào một chiều không gian riêng biệt do tôi tạo ra. Cảnh vật xung quanh lập tức thay đổi – không còn thành quách, không còn trời đất – chỉ còn một vùng xoáy giữa ánh sáng và hư vô.

Tôi chuẩn bị vung kiếm thì — ánh sáng trắng xuất hiện từ hư vô. Nó đẩy tôi ra xa.

Tôi đứng dậy, nhưng biết mình giờ chỉ là người đứng bên lề. Hai thực thể – một trắng, một đen – đang đối đầu giữa trung tâm không gian tôi tạo ra. Không khí biến dạng quanh họ, năng lượng xoắn lấy thực tại như một bức tranh bị vò nhàu.

– Đúng là ta, Null Madoria.Lão già kia, tránh ra. Đây không còn là việc của ngươi.

– Maria... à không, Madoria. Ngươi vẫn tàn bạo như xưa.Cõi Phi Nhị Nguyên vẫn chưa đủ cho ngươi tàn phá sao?

Hai giọng nói — một ngạo nghễ, một khinh bạc. Một bên là huỷ diệt, một bên là trật tự.

Tôi đứng bên ngoài, cắn răng. Tôi mạnh lên từng ngày, nhưng trước mặt họ — tôi chỉ như một hạt cát giữa sa mạc. Thế giới tôi tạo ra – giờ đây trở thành chiến trường cho những sinh vật vượt ngoài thang đo sức mạnh.

Tôi vẫn đứng, cắm kiếm xuống đất. Không bỏ chạy. Không khuỵu gối.Dù không thắng được họ — tôi sẽ không để họ xem thường mình.

Tôi vẫn đứng vững, tay cắm kiếm sâu xuống mặt đất, không hề lùi bước. Dù biết mình không thể thắng họ, tôi cũng tuyệt đối không cho phép họ coi thường.

– Này, nghe đây! Tôi không phải hạng tiểu nhân để các người khinh rẻ! – Tôi nói vọng về phía họ, giọng đầy kiêu hãnh. Nhưng chẳng ai để ý, cuộc chiến giữa hai người vẫn tiếp diễn không ngừng.

Khi họ chợt dừng lại, một chùm ánh sáng đỏ rực bỗng hiện rõ giữa không gian. Hình ảnh ông Haru hiện lên, nhưng không còn là người lão già khom khom mà tôi từng biết. Ông ấy giờ đây là một người đàn ông trung niên với thần thái uy nghiêm, khoác trên mình bộ y phục của những bậc tu tiên trong những bộ phim cổ tích tôi từng xem, tay vẫn cầm cây trượng linh huyền.

Ông Haru và cô bé kia, đang chuẩn bị tung ra những đòn đánh hủy diệt, nhưng bỗng cô bé bất ngờ lùi lại, hóa thành một làn khói đen lao về phía ông. Trong khoảnh khắc đó, thời gian bỗng nhiên ngừng trôi.

Tôi từng quen thuộc với chiêu thức dừng thời gian, nhưng lần này thì khác hẳn. Cô bé kia bất động, không thể cử động dù chỉ một chút. Chỉ còn tôi và ông Haru có thể di chuyển.

Ông Haru bước tới gần tôi, ánh mắt nghiêm nghị nhưng có chút hài hước:

– Ta sẽ giải thích sau. Hiện tại, cô ta không thể di chuyển vì chiêu này. Bản chất khả năng dừng thời gian mà ta từng dùng trước đây chỉ đơn giản là ngừng thời gian vận hành, nhưng lần này... khác hẳn.

Ông ấy nhìn về phía trước, nơi không gian dường như bị bóp méo:

– Mọi thứ — câu chuyện, quy tắc, khái niệm, luật lệ, hư vô, chân lý... đều bị ngừng lại. Đây là chiêu thức gọi là Vạn Giới Chi Thần Chronoa Stomp. Tất cả mọi vật, dù tồn tại hay không tồn tại, dù siêu việt đến đâu, đều bị đóng băng trong khoảnh khắc này.

Ông ấy nhấn mạnh:

– Ngay cả một tồn tại vượt trên khái niệm không-thời gian như cô ta cũng không thể thoát khỏi. Nhưng cậu... cậu là ngoại lệ duy nhất. Một thực thể với thân phận đặc biệt, vượt lên trên mọi quy luật mà chiêu thức này áp đặt. Cậu nên xem đây là điều may mắn.

Đồng thời, ánh mắt ông dừng lại trên thanh kiếm đỏ rực sắc lạnh vẫn cắm sâu trong lòng đất bên tôi. Một tiếng cười lớn vang lên, phá vỡ sự tĩnh mịch của không gian bị đóng băng.

-Hết chương 8