Chương 9 - Gã mặt hề

Tiếng cười vang dội như sấm rền trong màn đêm u tịch, dội vang khắp không gian như những mảnh thủy tinh vỡ va vào nhau. Haru bật cười sảng khoái, từng tràng dài đến kỳ lạ, trước khi dừng lại với một nụ cười đầy ẩn ý:

– Trấn Hồn Đao của Điện Thần Long... là một thanh thần khí cấp Sáng Thế. Loại vũ khí này không sai chủ, không chọn lầm tay. Cậu hiểu điều đó chứ, Minh? Nhưng chúng ta không còn thời gian để tranh luận. Cô ta – Null – sẽ phá giải phong ấn bất cứ lúc nào. Hãy nhớ kỹ, trên thế gian này không tồn tại năng lực tuyệt đối. Dù là Thần Sáng Tạo hay Ma Vương cũng đều từng thất bại.

Ông đưa mắt sắc lạnh nhìn tôi.

– Sau chuyện này, ta hy vọng cậu sẽ suy xét nghiêm túc về lời đề nghị của ta... Cậu thấy sao, cậu Minh?

Tôi cúi đầu nhìn xuống thanh Hỏa Thần Long, lưỡi kiếm đỏ rực cháy lên như một ngọn tinh tú đang thiêu đốt cõi mộng, chuôi kiếm dát vàng, ánh sáng pha trộn giữa thiên hỏa và kim loại cổ. Tôi giơ kiếm lên, gật đầu nhẹ:

– Cháu hiểu rồi. Sau tất cả... cháu sẽ cho ông một câu trả lời.

Nhưng chưa kịp nói thêm gì, một tia lửa bất ngờ xé gió phóng tới. Haru lập tức lao ra chắn, ánh mắt ông nghiêm nghị:

– Cô ta đã phá giải rồi. Mau lùi lại!

Tiếng gió rít lên, không gian như vỡ tung khi một bóng đen xuất hiện giữa lằn ranh hư thực. Null Madoria – thực thể đến từ cõi xa lạ, hiện ra với đôi mắt dày đặc hận thù, làn khói u ám tỏa ra như lưới đêm nuốt lấy hy vọng.

– Gặp nhau mà làm căng vậy à? – Ả cười, giọng nhẹ như hơi thở tử thần. – Các ngươi tưởng có thể thắng ta sao? Một ngày nào đó, ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết. Nơi này... sẽ là tro bụi trong ký ức các ngươi.

Và rồi, cô ta biến mất. Không phải biến mất theo nghĩa vật lý – mà như tan biến ra khỏi hệ tọa độ hiện thực, hóa thành một phần của hư vô siêu chiều, nơi không ánh sáng nào có thể chạm tới.

Tôi và Haru bước ra khỏi chiều không gian song song. Thứ đập vào mắt tôi là tàn tích của một thời huy hoàng – tòa thành đã đổ sụp, những người bạn, người dân... tất cả đứng giữa đống đổ nát, bàng hoàng, đau đớn. Tôi muốn tiến đến, xin lỗi, thừa nhận lỗi lầm – nhưng Haru đã bước lên trước, ma thuật truyền âm của ông vang dội khắp không gian:

– Kính thưa toàn thể người dân, tôi xin phép triệu tập một cuộc họp khẩn cấp tại lâu đài Noah, ngay lập tức!

Ba lần, ông lặp lại câu nói đó. Và rồi quay sang tôi, mắt ánh lên vẻ thông cảm. Tôi gật đầu, hiểu được ý ông.

Lâu đài Noah – Cánh cửa của sự thật

Tòa lâu đài nằm ẩn trong không gian huyễn hóa, lối vào thực sự được phong ấn sau một bức tường đá – nơi dẫn đến Thư viện Tuyệt Đối, nơi lưu giữ ký ức cổ đại. Tôi, cùng Helen, Roman, Kur, Thành và Kevin là những người đến đầu tiên và chúng tôi được ông Haru kể cho câu chuyện mà ông đã từng giấu đi bấy lâu nay

Haru bắt đầu:

– Ta xin lỗi vì biến mất hơn hai tuần mà không báo trước. Và… cũng xin lỗi vì đã lừa dối tất cả các ngươi suốt 120.000 năm.

Không ai nói gì. Bầu không khí lặng như tờ. Haru tiếp lời:

– Không có Maria nào cả. Mọi thứ chỉ là một màn kịch, để giữ cho vùng đất này được an toàn... Nhưng giờ, khi tất cả đã rõ, ta muốn kể cho các ngươi câu chuyện thật sự về Null Madoria.

Null Madoria – Tàn dư của đa thực tại

– Null... không phải là một cá thể đơn lẻ. Ả thuộc một chủng tộc ngoài chiều không gian thông thường, gọi là Null – những sinh vật đến từ cõi Phi Nhị Nguyên (Non-Dual Realm). Nơi đó nằm ngoài cấu trúc không-thời gian, vượt khỏi sự chi phối của thần lực, quy luật hay nhân quả. Đó là nơi "Hư Vô cũng không thể hiện diện".

– Khi các dòng thời gian và không gian bắt đầu chồng chéo nhau vì các sự kiện siêu nhiên, cõi Phi Nhị Nguyên hình thành – là siêu chiều tầng thứ 9 của Đa Thực Tại (Omniverse), tách biệt hoàn toàn khỏi tất cả các vũ trụ đơn lẻ (Universe), vũ trụ mẹ (Multiverse), và vũ trụ gốc (Megaverse).

– Null Madoria là một dị thể, một phân mảnh lệch chuẩn từ tầng không gian thứ 13 – một chiều không gian nơi logic và mọi câu chuyện bị đảo lộn. Ả ta từng gây ra Thảm họa Latos – sự kiện khiến vộ hạn các nhánh chứa liên dòng thời gian sụp đổ.

– Khi các Cổ Thần (Primordials), Ngoại Thần (Outergod), và Tân Thần (Newgen God) hợp lực ngăn chặn, thì Null Madoria đã gài bẫy và đổ lỗi cho toàn bộ chủng tộc Null, khiến họ bị tàn sát trong trận chiến Diệt Chủng Đa Nguyên.

– Lúc đó, thủ lĩnh của họ là Wither, còn Armada – em trai anh – bị Null đẩy đến tận rìa của bức màn hư vô. Nhờ một tiến sĩ nhân loại cứu giúp, Armada được tái tạo thành một Cyborg đa tầng sinh học, trở thành Hoàng đế đầu tiên của Nhân loại thống nhất.

– Null bị đánh bại, sức mạnh bị tước gần như toàn bộ, buộc phải trú ẩn trong Thần Mộc – The Tree of Proto-Creation, nằm tại Nightmare Realm – vùng tối đại diện cho những ác mộng nguyên thủy. Thần Mộc là gốc rễ cấu trúc của toàn bộ các Metaverses, mỗi nhánh là một Supercluster chứa vô số vũ trụ con.

– Tại đây, ả đổi tên thành Maria, giả làm hóa thân của thần sáng tạo Moro, gây dựng tín ngưỡng để phục hồi quyền năng từng chút một. Thậm chí cây trượng ta từng dùng... cũng là một thần khí do ả ban.

Sự thật về Haru – Avatar của Ark

Ark thở dài, ánh mắt xa xăm:

– Haru chỉ là avatar của ta... một bản thể của Đạo Tổ đời thứ 10 của tiên tộc mà ta gửi vô một thế giới khác làm nhiệm vụ và sinh sống như một người bình thường. Nhiệm vụ ban đầu của ta là canh giữ Thần Mộc. Nhưng... ta chọn cách bảo vệ mảnh đất này .Qua nhiều lần theo dõi , tiếp xúc thì con người nơi đây đã trở thành những người con người cháu đối với ta.

– Ta chấp nhận giao kèo, để Maria "bảo hộ" nơi này với điều kiện không ai xâm phạm, còn dân làng lập đền thờ thờ phụng ả – lấy danh là Marry. Viên đá thần khí ta từng sử dụng... cũng là một món quà từ ả, như lời cảnh báo.

– Nhưng giờ... mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Bí mật, chia ly, và bước vào hành trình mới

Sau cuộc nói chuyện, tôi tách nhóm một cách bí ẩn , hơn nữa tôi cũng tiết lộ nơi ấy cho Kevin và Thành , sau đó tôi một mình đi đến bờ hồ nơi tôi từng bất tỉnh, nơi từng gặp người lạ ấy.

Tôi đọc bài thơ cổ:

Tiếng trống hư không

Thông thiên vạn tổ

Như cỗ nhung y

Thất chi đại tộc

– “Hãy cho tôi được gặp người ấy… Đạo Tổ chi Thần. Tôi chấp nhận.”

Không gian rung chuyển. Một Phượng Hoàng Bóng Đêm giáng xuống, mang theo bóng tối và sinh mệnh đồng thời. Trên lưng nó là Ark, vị đạo tổ – người mà Haru là hiện thân.

– Cậu đã chấp nhận rồi, rất tốt – ông mỉm cười. – Từ nay, ta là sư phụ của cậu.

Ark đưa tôi đến Thánh Địa Tiên Môn, một chiều không gian hoàn toàn khác. Mây bay dưới chân, đèn lồng cổ treo lơ lửng, khí tức linh thiêng ngập tràn.

Nhưng… giữa thanh tịnh ấy, tôi lại thấy gã mặt hề – lẩn khuất sau cột đá. Hắn là ai? Và tại sao vẫn bám theo tôi đến tận nơi này?

-Hết chương 9