Khoảng thời gian mà Minh rời đi, với cậu tưởng chừng như chỉ là một tích tắc. Nhưng thực tại ở làng Windmere hay ở Lục địa Tiên tộc thì lại hoàn toàn khác.
Windmere - 40 năm sau
Thành, người bạn từng kề vai sát cánh với Minh năm nào, giờ đây đã trở thành một chiến binh dày dạn kinh nghiệm. Cậu đang huấn luyện đội quân nòng cốt của vương quốc Windmere – một vùng đất vốn từng chỉ là một ngôi làng nhỏ, nay đã trở thành một thế lực hùng mạnh và tổ chức vô cùng quy củ.
Người đứng đầu là Tổng tư lệnh Kevin – từng là một con người tính toán vô cùng chi tiết và kĩ lưỡng, giờ đã trở thành thủ lĩnh được toàn dân kính phục. Hai phó tổng tư lệnh là Kur và Roman, những chiến hữu năm xưa cùng Minh trải qua biết bao biến cố. Ông Haru, người thầy năm cũ, được tôn lên làm Trưởng lão, đóng vai trò cố vấn tối cao, luôn đứng sau hỗ trợ và đưa ra các chiến lược.
Thành – dù có thực lực không thua kém bất cứ ai, lại không hề ham muốn chức quyền. Cậu chọn ở tuyến đầu, miệt mài luyện tập và chỉ huy huấn luyện binh sĩ, như một chiến sĩ thực thụ. Với Thành, sức mạnh không phải để thống trị mà là để bảo vệ, để sẵn sàng khi Minh trở về, hoặc khi hiểm họa khác một lần nữa kéo đến.
Cả vương quốc đều hiểu, khi Minh không còn ở đây, gánh nặng bảo vệ vùng đất này thuộc về họ. Từ sau ngày đánh bại Bream và tên hề kia, đã tròn bốn mươi năm hòa bình. Nhưng với những sinh linh có tuổi thọ được tính bằng vòng quay của hành tinh, bốn mươi năm chỉ như một khoảnh khắc ngắn ngủi trong dòng chảy vô tận.
Lại nói về Kevin và Thành – hai người bạn thân thiết với Minh – họ đã không còn là con người như trước. Nhờ hấp thụ lượng ma thuật dồi dào nơi đây, kinh qua bao thử thách sinh tử và những lần thức tỉnh đặc biệt, họ đã vượt qua giới hạn sinh học, trở thành những kẻ bất tử. Không bệnh tật, không lão hóa, họ là trụ cột vững chắc cho Windmere.
Nhưng trong sâu thẳm, cả Kevin, Thành và những người từng sát cánh bên Minh đều mang trong lòng một niềm mong đợi: Minh sẽ trở lại.
Và khi ngày đó đến, họ sẽ sẵn sàng chào đón người bạn cũ – hoặc sát cánh bên cậu, lần nữa chiến đấu để bảo vệ mọi thứ mà họ cùng nhau dựng nên.
Dưới ánh hoàng hôn đổ dài trên quảng trường trung tâm của Windmere, nơi từng là bãi đất hoang giờ đã hóa thành một khu quân sự hiện đại với những tháp canh, cổng ánh sáng và bức tường phòng ngự ma thuật, Helen và Vord đứng cạnh nhau lặng im sau lời khẳng định đầy niềm tin ấy.
Gió nhẹ lướt qua, thổi tung mái tóc nâu sẫm của Helen. Cô cúi đầu, đôi mắt khẽ ngân ngấn nước.
— Nhưng… 40 năm rồi, Vord à. Còn bao nhiêu 40 năm nữa để đợi một người?
Vord không đáp ngay. Anh nhìn về phía cánh cổng lớn phía Bắc, nơi ngày ấy Minh từng rời đi. Một khoảnh khắc trôi qua như cả đời người, rồi anh dịu giọng:
— Cho dù là trăm năm… nghìn năm… nếu đó là Minh, thì ta vẫn sẽ đợi. Vì cậu ấy là ngọn lửa đã thắp sáng trái tim tất cả chúng ta, kể cả em — và cả anh.
Helen ngước lên, ánh mắt bất ngờ chạm vào sự chân thành không giấu giếm trong đôi mắt của Vord. Trong thoáng chốc, cô bối rối quay đi.
— Đừng nhìn em như vậy. Em... vẫn chỉ nghĩ về Minh.
— Anh biết. Và anh không cần em nghĩ về anh. Anh chỉ cần em giữ vững lòng tin vào Minh, như cách cậu ấy từng tin vào tất cả chúng ta.
Một sự yên lặng dễ chịu phủ xuống. Tiếng chuông báo hiệu cuối ngày vang lên từ tháp đồng hồ trung tâm. Vord buông tay Helen ra, khẽ gật đầu:
— Em nên nghỉ ngơi đi. Mai còn cuộc họp về biên giới phía Đông. Đừng để mệt mỏi lấn át lý trí.
Helen mỉm cười, nhẹ như cơn gió đầu thu:
— Ừ, em sẽ giữ vững niềm tin. Vì em biết… Minh sẽ quay lại. Không phải một vị vua, cũng chẳng phải một vị thần. Mà là Minh — người bạn, người chiến hữu… và là người em tin nhất.
Vord gật đầu, ánh mắt anh dõi về phía xa, nơi chân trời vẫn còn le lói ánh sáng đỏ rực…
Ở một nơi nào đó ngoài không-thời gian, có lẽ Minh cũng đang hướng về họ.
Trong khu vực huấn luyện nằm sâu trong lòng pháo đài phía Đông Windmere — nơi mà lớp kết giới lấp lánh ánh tím luôn bao phủ, John, một đội trưởng trẻ tuổi nhưng dạn dày kinh nghiệm, chạy vội đến trước mặt Thành. Trán anh lấm tấm mồ hôi, hơi thở gấp gáp do vừa rời khỏi một bài luyện phép nặng về kháng ma trận liên hoàn.
— Thưa Thống lĩnh! — John quỳ một gối, đập tay lên ngực theo nghi thức quân đội.— Xin ngài cho phép anh em chúng tôi được nghỉ một chút… đã hai ngày liên tiếp tập luyện mà chưa có gì bỏ bụng, binh sĩ đã gần kiệt sức rồi!
Thành vẫn đứng bất động dưới gốc đại thụ Địa Nhãn — loài cây cổ thụ chỉ mọc trên mặt đất có hàm lượng ma lực cao nhất. Bộ áo giáp nhẹ bằng kim loại rồng sơn lam ánh bạc phản chiếu ánh sáng, trong khi ánh mắt anh lạnh lùng quan sát trại huấn luyện bên dưới. Anh không vội trả lời.
Một lúc sau, giọng anh vang lên, trầm và chắc như kim loại gõ lên đá:
— Ta đã từng nói điều gì về kẻ thù?
John im lặng, không dám ngẩng đầu.
— Kẻ thù có cho chúng ta nghỉ không?
Gió khẽ rít qua khu vực trống trải giữa các hàng cột luyện trận. Thành xoay người, ánh nhìn sắc lẹm như thể xuyên qua linh hồn của John.
— Cậu phải hiểu… Chiến tranh ma thuật không giống như những cuộc chiến cũ kỹ giữa người với người. Ở đây, kẻ thù của ta mang sức mạnh thao túng các chiều không gian, bẻ gãy định luật vật lý, và đôi khi… cả linh hồn. Quy mô trận chiến đã chạm đến cấp độ vũ trụ.Tốc độ không còn được đo bằng ánh sáng hay âm thanh. Phản xạ chậm một tích tắc... đồng nghĩa với cái chết của cả trung đội.
John siết chặt tay. Những lời đó... anh biết là đúng. Nhưng cũng chính vì vậy, sức nặng nó tạo ra khiến đôi vai anh như muốn gãy.
Thành khẽ thở dài, ánh mắt lướt qua từng gương mặt binh sĩ đang mệt mỏi, mồ hôi hòa vào bụi đất, đôi mắt vẫn không tắt lửa.
— Nhưng thôi được rồi... Ta cho phép nghỉ một lát.— Tập hợp đội, cho phép giải lao mười phút. Sau đó quay lại đội ngũ đầy đủ. Bài huấn luyện tiếp theo là điều phối thiết bị chiến thuật và ứng biến tình huống dị thể cấp S.
John khom người cảm ơn, rồi nhanh chóng quay đi. Thành vẫn đứng đó, ánh mắt không còn lạnh như sắt đá nữa… mà thấp thoáng một chút xót xa, rất nhỏ thôi, nhưng đủ để những ai từng quen Minh nhận ra — con người anh từng là.
Kevin mỉm cười, cái cách anh vẫn luôn làm với Thành mỗi khi gã bạn thân này bước vào trạng thái tự trách mình. Anh bước lên đứng cạnh, hai người cùng hướng mắt về không gian xa xăm, nơi trời và đất hòa làm một trong màn sương tím ma lực của Windmere.
— Cậu vẫn vậy, Thành à. Vừa nghiêm khắc như lưỡi kiếm, vừa mềm lòng như dòng suối. Cậu không sai đâu, và tôi nghĩ… họ hiểu điều đó. Binh sĩ ở đây không chiến đấu chỉ vì lệnh, mà vì họ tin vào cậu. Tin vào lý tưởng mà cậu và Minh để lại.
Kevin vỗ nhẹ vai Thành một lần nữa, ánh mắt giờ cũng trở nên sâu thẳm.
— Còn Minh... — giọng anh hạ thấp — tôi không chắc. Dù kết giới linh hồn của chúng ta vẫn mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của cậu ấy, nhưng... đã hơn 40 năm ở thế giới này rồi, và không một tín hiệu rõ ràng nào trở lại. Cứ như thể… Minh đang ở một nơi vượt xa thời gian, vượt khỏi ranh giới của chiều không gian thông thường.
Thành siết chặt nắm tay, hơi thở dồn lại nơi lồng ngực.
— Tôi cảm thấy... cậu ấy vẫn sống. Tôi luôn cảm thấy trong sâu thẳm tinh thần mình, có ai đó… đang chịu đựng thay cho chúng ta. Minh không bao giờ là người bỏ cuộc. Tôi tin cậu ấy đang chiến đấu… một mình.
Kevin gật đầu:
— Ừ. Và đó là lý do chúng ta phải tiếp tục mạnh hơn. Chúng ta là những người kế thừa ý chí cậu ấy để lại. Windmere ngày nay là minh chứng rõ nhất. Một vương quốc từ đống tro tàn… mà bọn mình đã dựng lên bằng mồ hôi, máu, và cả nước mắt.
Anh quay sang Thành, giọng dứt khoát:
— Hãy giữ vững điều đó, Thành. Khi Minh trở lại, ta sẽ cho cậu ấy thấy… rằng thế giới này, những người cậu ấy yêu quý, vẫn an toàn. Vẫn còn tồn tại.
Không khí trở nên tĩnh lặng trong một khoảnh khắc. Xa xa, tiếng cười đùa của binh sĩ vang lên từ khu vực nghỉ ngơi. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, như mạch thời gian không thể bị dừng lại — chỉ có niềm tin là vĩnh hằng.
Tại lục địa tiên tộc
Trải qua hơn 10 năm
Minh ở đâu rồi sư phụ , kể từ lần cậu ấy xin về , tại sao cậu ấy chưa xuất hiện trở lại ?
—Đó là Tiểu Nhi , cô ấy đang thuyết phục sư phụ Ark trả lời cho mình
Minh vẫn ổn , nhưng hiện giờ ta không thể tiết lộ . Phía xa , Bream khẽ gật gù , chỉ có ông Ark biết được sự tồn tại của anh , anh vẫn sống bình thường nhưng luôn che giấu sự tồn tại của mình , suốt 10 năm , anh chỉ một lòng hướng về người thầy - Minh
—Bream hiểu rằng tương lai , trọng trách mà Minh giao phó cho mình vô cùng lớn lao , anh phải đáp lại sự trông mong và kì vọng . Anh thầm lên tiếng
"Sư phụ…Người đã chọn con giữa muôn ngàn người khác. Người đã tin con, ngay cả khi con chưa tin chính mình."
Anh khẽ nhắm mắt, thầm lên tiếng như lời cầu nguyện vang vọng tận hư vô.
"Sư phụ cố lên… Đồ nhi chúc người bình an."
Sư phụ Ark khẽ nhắm mắt, lắng nghe tiếng xì xầm bàn tán của đệ tử vọng lại nơi hành lang gió lùa. Ông không phản ứng, tâm như mặt hồ tĩnh lặng. Đã quá nhiều biến cố trôi qua dưới đôi mắt đã chứng kiến cả ngàn năm thăng trầm. Là đạo tổ thứ hai của tông môn, người tiếp nhận ý chỉ từ đạo tổ nguyên thủy, Ark hiểu rõ rằng mỗi quyết định của mình đều mang sức nặng không thể đo đếm. Và hơn cả thế, ông không thể phụ lòng kỳ vọng của bậc thầy năm xưa — cũng như lòng tin của Minh, người học trò đặc biệt.
Minh… Cái tên ấy không chỉ là ký ức, mà là mạch ngầm vẫn len lỏi trong từng nhịp thở của cả tông môn. Bạch Ca, lão Lý, Trần Ca hay Tấn — ai cũng có mối liên hệ với cậu. Nhưng trong số đó, Tấn và Bạch Ca là thân thiết nhất, từng cùng nhau trò truyện, trải qua chiến đấu , cùng nhau từng chén rượu, từng lời thề sinh tử đã gắn kết họ thành huynh đệ kết nghĩa.
Dẫu không biết Minh giờ đang ở nơi nào, sống hay đã tan vào hư vô, nhưng đối với họ — cậu vẫn luôn tồn tại. Tồn tại trong niềm tin, trong ký ức, và trong từng lời thề chưa bao giờ phai nhạt.
Bởi có những người…Chỉ cần một lần đặt chân vào đời ta, là đã lưu danh ở đó mãi mãi.
Tại một vùng hoang vu...
Không rõ tên gọi. Không ai biết nơi này bắt đầu từ đâu và kết thúc ở chỗ nào. Một mảnh đất mịt mù như thể chính thời gian cũng không còn giữ nổi nhịp đập.
Tôi và Skaze vẫn cứ đi, bước qua từng cồn đá, từng dải đất xám tro khô cằn, chúng tôi không đói, không khát, không buồn ngủ. Sống như những kẻ không thuộc về thế gian này, lặng lẽ như những linh hồn, hoặc như thần tiên lạc lối giữa cõi giới mù mờ.
Mục tiêu vẫn còn đó. Nên ta vẫn phải tiếp tục.
Nơi đây có ngày có đêm, nhưng tôi chẳng còn đếm nổi bao lần ánh sáng tắt rồi lại bừng lên. Với tôi, ánh sáng hay bóng tối đều chỉ là một phông nền cho những mưu toan, những kẻ truy sát ẩn mình trong hư vô, chờ thời cơ đoạt mạng. Sự sống sót, từ lâu đã không còn là điều hiển nhiên.
Tôi khẽ lên tiếng, giọng khàn khàn nhưng vẫn đủ để khuấy động màn im lặng đặc quánh:
— Này Skaze... Dựa vào vòng tuần hoàn ngày đêm, chắc cũng phải hơn chục ngày rồi nhỉ? Từ lúc đánh nhau với đám dị hợm kia đến giờ, chẳng thấy thêm kẻ nào xuất hiện nữa. Chúng ta đang ở đâu rồi vậy?
Skaze bước thêm vài nhịp, rồi mới cất giọng đều đều, ánh mắt vẫn dán vào con đường phía trước:
— Mình cũng không rõ... Chỉ biết là nơi này rộng đến mức nếu đi mãi bằng chân thì có lẽ một đời người cũng chẳng đủ. Dịch chuyển tức thời là phạm luật, còn muốn cưỡng ép thì cũng vô dụng. Lớp ma thuật ở đây đang bị nhiễu loạn — như thể cả không gian đang phản kháng sự tồn tại của chúng ta vậy.
Cậu ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp:
— Vả lại, muốn tiến vào Cánh Cổng Thứ Nhất — Địa Huyền Cảnh — thì chúng ta phải thu thập đủ các dấu hiệu, giống như những mảnh chìa khóa để mở cánh cửa của Vực Thẳm Hư Không. Chưa có thứ đó, thì chúng ta vẫn chỉ đang đi dọc bìa rừng của cơn ác mộng thôi.
Tôi liếc nhìn Skaze, cười khẽ:
— Cậu rành ghê nhỉ. Không giống tôi, đi mà chả hiểu mình đang ở đâu nữa.
Skaze quay đầu, lườm tôi một cái như thể bị xúc phạm sâu sắc, rồi ưỡn ngực đầy tự hào:
— Dĩ nhiên rồi! Mấy thứ này chỉ có cậu là không biết thôi, đồ ngốc!
Tôi không đáp, chỉ cười nhẹ. Trong vùng đất không có bản đồ, giữa cuộc hành trình không rõ lối ra, đôi khi những điều nhỏ nhặt như một câu mắng yêu cũng đủ khiến tôi thấy mình còn là con người.
Chúng tôi đến bìa rừng của một cánh rừng kỳ lạ.
Cây cối nơi này rực rỡ đến mức lạ lùng — sắc xanh của lá pha ánh tím mơ hồ, thân cây như được chạm khắc từ thủy tinh nhuốm nắng, những cụm hoa phát sáng lấp lánh trong màn sương nhè nhẹ bay là đà quanh gốc. Trông như bước thẳng vào một khung cảnh thần thoại trong giấc mơ — hoặc ác mộng.
Tôi đứng sững lại, nhìn chằm chằm vào rừng cây uốn lượn như đang vẫy gọi rồi quay sang hỏi Skaze:
— Giờ sao nữa? Nhìn đẹp thì có đẹp... nhưng đáng sợ quá. Có khi nào vào rồi không ra được không?
Chỗ này... giống như xứ sở thần tiên trong truyện Alice, chỉ có điều... tôi thì chẳng phải là nhân vật chính hạnh phúc gì cả.
Skaze liếc tôi, không nói không rằng, chỉ khẽ cốc một cái lên đầu tôi “cốp”, nhẹ mà đau.
— Cậu tính khóc đấy à? Hay định về ôm mẹ rồi khóc? Đến nước này còn lùi à Minh? Cậu không muốn hoàn thành ước mơ sao?
Tôi ngẩn người. Cậu ấy nói đúng, nhưng ánh mắt Skaze lúc đó lại ánh lên một điều gì đó khác — một điều cậu ta không nói hết. Giọng Skaze chợt nhỏ lại, pha chút bông đùa nhưng có phần chua chát:
— À mà… thật ra, cái ước mơ sửa thanh kiếm gãy ấy… tôi chỉ nói thế thôi. Chứ thật lòng... tôi cũng chưa từng dám hé ra — rằng tôi chính là chủ nhân của Hỏa Thần Long: Ahura Mazda.Tôi tự huyễn trong đầu .
Tôi không trả lời. Chỉ bước một bước sát cạnh cậu ta, rồi chậm rãi đưa tay về phía ánh sáng rực rỡ kia.
— Vậy thì cùng nhau bước vào. Không phải vì số phận, cũng chẳng phải vì thế giới... Mà là vì những điều ta chưa dám đối mặt — và vì nhau.
Gió rít khẽ. Những bông hoa phát sáng bên trong rừng như đang lay động. Và chúng tôi, hai kẻ lang thang không rõ tương lai, cùng bước chân vào cánh rừng kỳ ảo ấy — nơi mọi sự thật có thể được bóc trần, hoặc bị vùi lấp mãi mãi.
Và thế là chúng tôi đặt chân vào cánh rừng — tạm biệt nơi sa mạc khô cằn, cồn đá sần sùi, những cơn gió mang theo cát bỏng rát như dao cứa. Không còn ánh nắng thiêu đốt, không còn tiếng cát rít lạo xạo dưới gót chân. Mọi thứ như bị cắt đứt khi chúng tôi bước qua ranh giới ấy.
Chỉ một bước thôi, mà cứ như thể lạc vào một thế giới hoàn toàn khác.
Tôi quay đầu lại, định ngoái nhìn vùng đất khắc nghiệt phía sau — nhưng lạ thay, chẳng còn thấy gì ngoài một màn sương mờ mịt, như thể nơi ấy chưa từng tồn tại.
Không khí ở đây mát rượi và thơm ngát hương hoa. Cây cối cao vút, tán lá tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt như đèn lồng, nhuộm lên da chúng tôi những mảng màu lung linh. Mấy bông hoa khổng lồ — chắc to cỡ quả bóng chuyền — cứ lượn lờ múa may trước mặt, không rõ là đang chào đón hay... trêu chọc. Mỗi lần tôi giơ tay định gạt chúng ra, chúng lại phì cười “phụt phụt”, rồi vọt đi mất hút.
Mọi sinh vật ở đây như thể đều có linh hồn.
Dây leo bò quanh gốc cây, có lúc lại bỗng sống dậy, trói lấy một trong hai đứa chúng tôi rồi hất tung lên như trò đùa trẻ con. Cả tôi lẫn Skaze đều từng bị ném văng lên rồi nảy tưng tưng như bóng. Mặt đất dưới chân thì chẳng khác nào một tấm đệm khổng lồ — bước mạnh là bật nảy lên trời, ngã xuống thì bị... quăng trở lại. Không biết bao nhiêu lần chúng tôi ôm bụng cười vì bị “làm trò”.
Rồi bất ngờ, một chùm quả từ trên cao rơi trúng đầu tôi — quả tròn vo, chín mọng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại há miệng ra... “tọt” — và ồ, ngọt đến lịm tim. Skaze cũng không khá hơn, cậu ta bị cả một bó trái rụng xuống phủ kín đầu.
Chúng tôi nằm dài ra mặt đất êm như nhung, tay chân dang ra, cười nghiêng ngả, quên mất cả nỗi mệt mỏi, nỗi đề phòng vẫn luôn giữ chặt trong tim từ khi bước vào hành trình. Những chuyện bất thường ngoài sa mạc như bị gió rừng cuốn mất — nơi đây giống một công viên thần tiên, nơi người ta đến để thở dài, nằm ngửa nhìn trời và để cho trái tim mình mềm lại một chút.
Nhưng tôi biết rõ... những khoảnh khắc bình yên như thế này không kéo dài được lâu.T
Tôi vội ý thức lại mọi thứ.
Không... có gì đó sai sai.
Ngay giữa lúc cả người thả lỏng và tâm trí mơ màng, tôi chợt ngồi bật dậy, tim đập mạnh như có ai vừa hất một xô nước lạnh vào mặt. Cảm giác ngọt ngào, êm ái ban nãy... quá hoàn hảo, đến mức giả tạo.
Tôi nghiêng người kéo tay Skaze, vẫn còn đang cười toe toét với mấy quả cây nhảy múa.
— Skaze! Tỉnh táo lại đi... có khi nào đây là thử thách về dục vọng?
Cậu ấy nhìn tôi, ngơ ngác, rồi đôi mắt bỗng mở to dần.
Tôi siết tay cậu ấy, giọng trầm xuống:
— Hãy nhớ mục tiêu của chúng ta. Đây không phải chốn dạo chơi. Nếu cứ để những ham muốn trước mắt chiếm hữu — dù chỉ là chút dễ chịu, chút vui vẻ tạm thời — thì biết bao giờ mới đặt chân được đến Địa Huyền Cảnh? Cậu hiểu mà... thứ đáng sợ nhất chưa bao giờ là quái vật hay cạm bẫy, mà là chính sự lơ là trong khoảnh khắc ngỡ như vô hại.
Tôi nhìn quanh, giờ mới thấy rõ — từng bông hoa kia không còn đáng yêu như lúc đầu, mà như đang dõi theo chúng tôi. Cây cối dường như cũng thôi không đung đưa nữa, tất cả bất động một cách kỳ lạ.
— Nếu ta sa đà... thì đối thủ có thể lợi dụng ngay thời khắc này để chiếm thế thượng phong. Cứ thử tưởng tượng mà xem, nếu có kẻ nào đã theo dấu chúng ta suốt thời gian qua... chỉ chờ ta mất cảnh giác mà ra tay?
Skaze siết chặt nắm đấm, gật đầu:
— Ừ... cậu nói đúng. Tôi cũng thấy lạ từ đầu rồi, chỉ là... không ngờ nó ngấm nhanh đến vậy.
Tôi đứng lên, phủi bụi áo, mắt hướng về lối sâu trong rừng — nơi ánh sáng dần tối lại, nơi tiếng cười cợt của mấy trái cây biến mất như chưa từng tồn tại.
— Chúng ta phải rời khỏi đây. Ngay bây giờ.
Đúng như tôi dự đoán — càng cố thoát, mọi thứ xung quanh càng trở nên điên cuồng níu kéo.
Những cánh hoa từng mềm mại giờ như những móng vuốt, mấy quả cây từng ngọt lịm bỗng rít lên như tiếng rắn, dây leo quấn lấy chân, kéo giật lại như thể muốn giam giữ linh hồn chúng tôi mãi mãi. Ảo ảnh? Hay là thực tại được nặn bởi ma lực? Tôi không biết, nhưng điều chắc chắn — tất cả đều đang cố trì hoãn bước chân chúng tôi.
Khó chịu vô cùng.
Chúng tôi phải gồng mình, chém, lách, nhảy, lăn, và nhiều lần tưởng như sẽ bị nuốt chửng. Nhưng cuối cùng, qua một khe hở chật hẹp như mép lưỡi dao, cả hai cũng thoát ra được — người mồ hôi nhễ nhại, nhưng tâm trí vẫn sắc như kiếm.
Trước mắt là một cánh đồng vô tận.
Bầu trời phía trên như bất động, không mây, không gió, chỉ là một khoảng không rộng lớn màu xám tro. Cỏ dưới chân lặng lẽ vẫy nhẹ, như những linh hồn đang thì thầm.
Rồi đột nhiên — xoạt!
Một cái bóng lướt qua.
Nhanh. Cực nhanh. Nhanh như tia điện sượt ngang sống lưng. Tim tôi như ngừng đập trong tích tắc.
— Skaze! — Tôi khẽ gọi.
Cậu ấy không nói, chỉ nghiêng đầu, tay đã đặt lên chuôi kiếm. Một tiếng “xẹt” vang lên, lưỡi kiếm lóe lên ánh sáng lạnh. Cậu ta đã thủ thế.
Tôi nuốt nước bọt, mắt quét quanh đồng hoang. Cái bóng kia — không lẽ là đối thủ đang chờ chúng tôi bước vào bẫy?
Skaze bước chậm lại, môi khẽ mím. Cậu ấy chưa tung chiêu, chỉ khẽ liếc tôi một cái. Đó là ánh mắt của người đã sẵn sàng, nhưng chưa dại gì ra đòn trước. Tôi hiểu, cậu ta cũng cảm nhận được… thứ đó đang thử chúng tôi.
Không khí như đặc quánh lại. Tôi cảm giác như từng phân tử không gian đều bị một ý chí nào đó theo dõi — lạnh lẽo, sắc bén và kiên nhẫn.
Một tiếng cười khẽ vang lên, tựa như tiếng gió thoảng qua cổ họng người chết:
— Khá đấy… không động thủ trước. Vậy mà ta tưởng các ngươi là loại chỉ biết vung kiếm loạn xạ.
Từ mép rìa cánh đồng, một người xuất hiện.
Không, đúng hơn là một hình bóng đang bước ra khỏi hư vô, như thể không thuộc về nơi đây. Hắn đội mũ trùm, gương mặt bị che khuất bởi một mặt nạ trắng nhạt màu tro, chỉ để lộ một con mắt đen như vực sâu.
— Các ngươi muốn vượt qua vùng thử thách này à? Thế thì phải cho ta thấy, các ngươi đã vượt qua được bản ngã.
Tôi siết chặt nắm tay. Skaze cất tiếng trước:
— Vượt qua bản ngã? Ngươi định chơi trò gì? Nếu muốn đánh thì ra mặt, còn nếu muốn thử lòng thì cứ nói rõ.
— Ồ không, không cần đánh, không cần đao kiếm. — Giọng hắn nhẹ tênh. — Ta chỉ cần các ngươi trả lời một câu hỏi. Nhưng chỉ một người được trả lời. Nếu đúng, các ngươi được đi. Nếu sai… kẻ trả lời sẽ bị kẹt mãi mãi trong một vòng lặp ảo ảnh không lối thoát.
Không gian như đóng băng.
Tôi nhìn Skaze. Cậu ấy nhìn tôi.
Chỉ một người. Một câu hỏi. Một cơ hội.
— Ai trả lời? — Hắn hỏi, ánh mắt lóe lên tia thú vị.
Tôi bước lên một bước.
— Là tôi.
Skaze định ngăn, nhưng tôi lắc đầu nhẹ. Tôi biết — đây là lúc tôi phải đối mặt. Không phải với hắn… mà với chính mình.
Tên mặt nạ gật nhẹ. Tay hắn vung lên, một vòng tròn ánh sáng hiện ra. Trong đó, từng hình ảnh hiện lên — tôi của quá khứ, tôi khi đau khổ, tôi khi yếu đuối, tôi khi dối lòng.
— Câu hỏi đây: Nếu ngươi có cơ hội trở về quá khứ và thay đổi một khoảnh khắc duy nhất... ngươi sẽ chọn điều gì?
Tôi im lặng.
Hắn nói tiếp, giọng đều đều như ru ngủ:
— Nhưng nhớ kỹ... nếu ngươi không chọn gì, điều đó đồng nghĩa ngươi chưa đủ bản lĩnh để đối mặt với chính mình.
Một thử thách không cần máu đổ, nhưng có thể nghiền nát ý chí.
Tôi nhắm mắt lại.
Ký ức lướt qua như cơn lũ — ánh mắt của Thành, lời dặn của ông Haru, nụ cười của Helen, ánh nhìn đầy hy vọng của Kevin, và... khoảnh khắc tôi quay lưng, rời đi khỏi tất cả.
Tôi mở mắt.
— Tôi sẽ không thay đổi gì hết.
Một khoảng lặng.
Tên mặt nạ nghiêng đầu:
— Tại sao?
— Vì chính sai lầm, nỗi đau, và cả sự chia ly... mới tạo nên tôi hôm nay. Nếu tôi sửa nó, tôi sẽ không còn là tôi nữa. Và nếu tôi không còn là chính mình — thì dù có đi tiếp, tất cả cũng chỉ là giả dối.
Hắn đứng yên.
Rồi, không biết từ lúc nào, gió bắt đầu thổi, như thể vừa qua một trận cuồng phong thầm lặng.
Hắn cúi đầu.
— Vượt qua rồi. Các ngươi được đi tiếp.
Rồi... biến mất. Không còn một dấu vết.
Skaze khẽ thở phào. Tôi nhìn lên bầu trời xám — có một vết nứt nhỏ xuất hiện. Lối đi đã mở.
— Tại sao cậu không để tôi? — Skaze chất vấn, giọng không gay gắt, nhưng chứa đầy sự lo lắng.
Tôi quay sang nhìn cậu ấy, ánh mắt nghiêm túc nhưng dịu dàng. Trả lời bằng một giọng nói trầm lặng, như thể chỉ dành riêng cho một người:
— Vì cậu là mặt trời của tôi.
Skaze khựng lại.
Ánh mắt cậu ta chớp nhẹ, gương mặt thoáng chút bối rối, rồi bỗng phì cười lớn.
— Cái tên này… nói câu đó mà mặt không đỏ được hả? Ma mãnh thật!
Cậu ta đưa tay vỗ mạnh vào lưng tôi, tiếng cười vang lên giữa cánh đồng mờ sương, như xua đi toàn bộ sự căng thẳng vừa rồi. Nhưng tôi biết, trong đáy mắt ấy — có một tia sáng lặng thầm, một sự cảm động không cần lời.
Chúng tôi lại bước đi — vai kề vai, im lặng nhưng không trống rỗng.
Bởi vì sau tất cả, dù có là thần tiên hay kẻ lang thang giữa Vực Thẳm Hư Không… thì cũng cần một lý do để bước tiếp. Và Skaze — chính là lý do của tôi.
Và điều mà chúng tôi không mong đợi… cuối cùng cũng tới.
Hai bóng người xuất hiện, chắn ngay giữa con đường phía trước. Không một lời cảnh báo, một kẻ trong số họ đã tung ra tia sét ma thuật ngay khi chúng tôi vừa đặt chân rời khỏi cánh đồng.
Tia sét ấy không bình thường — nó xuyên qua không khí như một nhát chém vô hình, kéo theo hàng trăm dòng điện lượn quanh, như được gọi về từ cánh cổng không gian phía trên đầu. Cô ta dịch chuyển liên tục, mỗi lần xuất hiện là một cơn "Lôi Diệt" giáng xuống, thẳng vào vị trí chúng tôi vừa chạm tới.
Tôi lập tức dựng lên một tấm khiên ma thuật, lớp chắn rung mạnh dưới từng nhịp sấm vang, trong khi Skaze — bình thản như mặt hồ đóng băng — đã lao về phía kẻ còn lại.
Giọng một trong hai kẻ vang lên, ngạo nghễ:
— Chúng ta là hai chị em nhà Rosy.
Trang phục của hai ả thì... thiếu vải một cách có chủ ý. Một sự phân tâm chết người — mà đúng là tôi chết vì phân tâm thật.
Tôi lắc đầu, tự chửi thầm:
— Tỉnh táo lên Minh ơi, chiến trường chứ không phải sàn diễn thời trang… Chán mình ghê luôn ấy.
Trong khi đó, Skaze — như thể không cảm xúc — đang quần thảo với cô em Rosy. Cây gậy phép của ả kia không ngừng biến ảo, từ roi lửa sang cung sét, rồi thành dây xích ánh sáng. Họ đã giao chiến hàng chục hiệp mà vẫn bất phân thắng bại.
Còn tôi thì...
Đối thủ của tôi là Rosy chị — sử dụng một cặp đoản kiếm kỳ lạ, khi thì biến thành vũ khí cận chiến, lúc lại hóa súng ma thuật bắn ra những viên đạn băng giá xoáy tít. Tốc độ di chuyển của cô ta vượt xa phản xạ thông thường, khiến tôi vừa bối rối vừa phải liên tục né tránh bằng trực giác.
Nhưng dường như cô ta quá coi thường tôi rồi.
Tôi hạ thấp trọng tâm, đôi mắt trầm lại. Hít sâu.
— Được thôi, chiến thì chiến.
Không gian chiến đấu – “Lãnh địa Băng: Bắc Nguyên Chi Hàn”
Tôi bị hút vào cánh cổng không gian, tách biệt hoàn toàn khỏi Skaze. Mọi thứ xung quanh đột ngột trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, như thể cả thời gian và không gian đều bị đóng băng. Bầu trời là một dải ngân hà phủ băng, vô tận và lạnh lẽo. Gió không thổi, mọi vật dường như bị đóng khung trong một bức tranh tĩnh.
Cô ta – Rosy chị – đứng giữa vùng không gian ấy, áo choàng mỏng tang tung bay như được vẽ bởi bút mực của thần linh. Giọng nói vang vọng như âm thanh của băng vỡ dưới lớp hồ cổ xưa:
"Lãnh địa Băng – Bắc Nguyên Chi Hàn!"
Ngay lập tức, tôi cảm thấy như bản thân vừa bước vào lòng một vì sao chết băng giá. Mọi thứ xung quanh tôi bắt đầu chuyển sang màu xanh lam cực lạnh, từng lớp khí đóng băng thành tinh thể trôi nổi. Không khí... nặng như thủy ngân.
Mọi khái niệm về nhiệt độ giờ đây không còn nữa – thứ tôi đang đối mặt là cái chết tuyệt đối dành cho mọi vật thể sống.
Tôi nhíu mày, một cánh tay khẽ giơ lên tạo ra kết giới trung hòa, cơ thể tự động điều tiết để vô hiệu hóa toàn bộ tác động vật lý. Nhưng ngay cả như thế, lớp năng lượng này vẫn bị chèn ép như đang gánh lấy áp lực từ một hành tinh băng giá đổ sập.
Rosy cười khẽ, đôi mắt lạnh như thuỷ tinh:
"Cậu không tưởng tượng được tôi đã dành bao nhiêu thế kỷ để thuần hoá nguyên tố Băng. Ở đây, tôi là Thần."
Tôi không trả lời. Chỉ xoay cổ, thả lỏng hai vai.
"Được thôi. Cho tôi xem chút gì đó gọi là thần."
Đòn tấn công đầu tiên – “Kim Băng Tịch Diệt”
Rosy lướt lên không, hai tay đan chéo lại như hình thức nghi lễ. Một khẩu đại pháo hình rồng băng xuất hiện trên vai cô ta, bên trong là một lõi năng lượng xoay tròn cực nhanh.
"KIM BĂNG TỊCH DIỆT!"
Một cơn bão kim băng ập đến, hàng trăm ngàn mũi kim trắng như bạc bắn ra với tốc độ ánh sáng, tự động khóa mọi điểm chuyển động của tôi.
Tôi khẽ nhướng mày.
-Chà chà , cô tính khô máu với tôi luôn ư. Hy vọng Skaze ngoài kia vẫn ổn, tôi nhẹ nhàng xoay người và rồi
“Thái Cực Quyền – Tĩnh Tụ Tâm Ảnh”
Không một tiếng động, tôi nhắm mắt. Cơ thể hòa làm một với nhịp dao động của không gian. Từng chuyển động nhẹ của tôi bẻ cong dòng quỹ đạo của kim băng – không phải né tránh, mà là khiến các mũi kim lệch quỹ đạo như thể bị kéo về bởi một lực hấp dẫn ngược.
Những mũi kim va vào nhau, nổ tung thành sương băng lấp lánh giữa hư không.
Tôi mở mắt, ánh sáng tím rực lên, vẽ một vòng tròn xung quanh cơ thể.
"Thái Cực Quyền – Chưởng Lực Đại Pháp."
Chỉ một bước chuyển nhẹ, như gió thổi ngang mặt nước, mặt băng phía dưới Rosy vỡ thành hình vòng xoáy. Một áp lực đè nén hình xoắn ốc phát động, hất tung Rosy lên không trung như cánh hoa bị gió cuốn.
Không kịp phản kháng, cô ta hộc máu, toàn thân co giật.
Đòn kết thúc – “Định Ảnh Chân Nguyên – Nhất Niệm Vô Cực”
Tôi bước chậm về phía trước, mỗi bước chân tạo ra sóng xung kích bẻ cong cả tầng không gian băng. Mắt tôi ánh lên màu tím bạc, đồng tử giãn rộng như đang chứa cả thiên hà.
Tôi nhẹ nhàng nâng tay, chụm ba ngón lại:
"Nhất Niệm Vô Cực."
Ngay khoảnh khắc đó, thời gian ngưng đọng. Rosy như bị treo giữa hai chiều thực và ảo. Mọi thứ tĩnh lại hoàn toàn – cô không thể thở, không thể suy nghĩ. Cả không gian chìm trong ánh tím lặng im, như vũ trụ đang nín thở.
Một đường sáng vẽ từ ngón tay tôi, không chạm vào Rosy nhưng toàn bộ kết giới băng bị xoá sạch như chưa từng tồn tại.
Rosy rơi xuống, cả băng tuyết tan thành hơi nước.
Tôi bước đến, giơ tay ra. Vết thương của cô ta bắt đầu tự tái tạo nhờ dòng năng lượng hồi phục mà tôi truyền qua ánh mắt.
"Chúng ta có thể dừng lại ở đây được không? Tôi không thích giết người."
Cô ta im lặng nhìn tôi. Rồi gật đầu.
Tôi khẽ mỉm cười.
"Cảm ơn. À, đừng tái kích hoạt cái lãnh địa lạnh thấu xương ấy nữa nha, tôi sợ cảm đấy."
-Hết chương 36-