Chương 35: Cố nhân hay là kẻ thù ?

Cõi mộng

Tại một chiều không gian xa lạ — nơi không có ánh sáng mặt trời, chỉ có bầu trời vặn xoắn như một xoáy trôn ốc bất tận — một bóng người khoác chiến bào đỏ rực đang lặng lẽ tiến bước. Mỗi bước chân ông ta để lại những đốm sáng đỏ như than hồng âm ỉ cháy trên mặt đất đen xám, như thể từng hạt cát nơi đây cũng phải thở dốc dưới sức nặng của khí thế ông mang theo.

Đó chính là Armada — chiến thần của vũ trụ, kẻ được biết đến trong truyền thuyết cổ đại như kẻ bước qua tận cùng thời gian để đối thoại với cội nguồn hủy diệt.

Ông không vội vã, nhưng cũng không lạc lối. Dáng vẻ tưởng như vô định ấy lại mang theo một sự chắc chắn đến nghẹt thở — như thể từng bước đã được định sẵn từ hàng triệu năm trước.

Và rồi… ông dừng lại.

Trước mắt ông, một ngôi đền đá cổ xưa hiện ra, ẩn mình giữa những khối đá nguyên sơ vặn xoắn như trồi lên từ ký ức của vũ trụ. Bức tường đen sì phủ đầy rêu tím, nhưng những hoa văn chạm khắc tinh vi trên từng phiến đá vẫn còn sống động — như mới được tạc ra bởi bàn tay của thần linh.

Armada đứng im, ngắm nhìn ngôi đền một cách say sưa. Không phải như một kẻ sắp xâm phạm, mà như một người con xa quê đang trở về với điều gì đó thiêng liêng hơn cả ký ức.

Ông tiến đến bên một cột đá lớn, bên cạnh nó có một lỗ hổng hình xoắn ốc — như một cổ ổ khóa chưa từng được mở. Không một lời báo trước, ông đưa tay phải vào bên trong.

Ngay khi cánh tay ông chạm vào lõi đá, không gian xung quanh khẽ rung lên. Mặt đất nứt nhẹ. Không khí trĩu xuống.

Rồi ông bắt đầu cất tiếng.

Một thứ ngôn ngữ cổ xưa, đã mất khỏi các vì sao từ hàng thiên niên kỷ, nay được thốt ra như hồi chuông đánh thức điều gì đó trong lòng vũ trụ.

Ngôn từ ấy không trôi theo âm thanh, mà lan truyền qua từng hạt vật chất — khiến cả chiều không gian ấy như ngân lên theo điệu xướng thần thánh:

"Zor’aan’ti… Kahl’eth murahn...Trah zil undurak, va'suun Armathaal..."(Tạm dịch: Hỡi đền thờ của khởi nguyên, hãy mở ra. Bởi chiến thần xưa đã quay trở lại.)

Cánh cửa đá kêu lên những âm thanh trầm đục như tiếng rên rỉ của núi non ngàn năm. Rồi… nó từ từ mở ra, từng khối đá lớn chuyển động nặng nề như những bánh răng của vũ trụ cổ đại.

Không một tia sáng rọi ra từ bên trong. Chỉ có một bóng tối đặc quánh, dường như nuốt trọn mọi khái niệm về thời gian và không gian. Armada không do dự. Ông bước vào — và ngay khi gót chân chạm đất bên trong ngưỡng cửa, cánh cửa đá lập tức khép lại, kín như chưa từng được mở ra.

Không một lời thì thầm. Không một dấu hiệu sống.

Armada tiếp tục bước đi.

Qua từng hành lang hun hút, mỗi bước ông đều phải mở những cánh cửa đá kỳ lạ — chúng được bảo vệ bằng những mật mã cổ ngữ, chỉ người mang huyết thống, ký ức hoặc khế ước tối thượng mới có thể giải mã. Ông đọc từng câu chú như thể bản thân chính là một phần của cấu trúc nơi này — như thể ông không đi qua ngôi đền, mà đang đánh thức nó, từng phần một.

Cuối cùng, sau cánh cửa thứ bảy, ông bước vào một đại sảnh hình tròn, trần cao đến vô tận, vách tường phủ đầy phù văn phát sáng nhè nhẹ.

Trung tâm đại sảnh, lơ lửng giữa không trung, là một chiếc đồng hồ cát khổng lồ — mỗi hạt cát bên trong nó như một vì sao rơi chậm, xoay quanh trục thời gian mơ hồ. Cát chảy không theo quy luật nào cả — đôi lúc dừng lại, đôi lúc rơi ngược — như đang phân vân giữa các dòng thời gian song song.

Dưới đồng hồ cát, một bệ đá cổ xưa hiện ra, được tạc tinh xảo với hình ngôi sao tám cánh. Trên bệ đá, chính giữa, là một lỗ hình chữ thập đặc biệt — vừa vặn cho một thanh kiếm cắm xuống. Không sai một ly.

Armada dừng lại, nhìn bệ đá một lúc lâu.

Rồi ông quỳ xuống.

Một động tác trang nghiêm và đầy trọng vọng. Chiến bào đỏ — biểu tượng cho chiến thần vũ trụ, ông gấp gọn và đặt ngay ngắn lên bệ như một lễ vật. Sau đó, với vẻ mặt tĩnh lặng, ông rút thanh kiếm ra khỏi vỏ. Ánh kim loại lóe lên một tia sáng tím nhạt — ánh sáng duy nhất trong không gian tăm tối này.

Không một do dự, ông cắm thanh kiếm sâu vào lỗ khóa trên bệ đá.

“Keng!”Âm thanh vang vọng như tiếng chuông cổ vang lên từ tầng không gian thứ mười ba.

Ngay khoảnh khắc ấy, đồng hồ cát khổng lồ bắt đầu xoay tròn — chậm rãi, rồi nhanh dần. Cát bên trong nó chuyển động như điên loạn, rồi đột nhiên tụ lại, tạo thành một dòng ánh sáng đổ xuống mặt sàn.

Một trận pháp khổng lồ sáng bừng lên quanh bệ đá, với hàng ngàn ký tự cổ xoay vòng quanh Armada như những thiên hà nhỏ đang gọi tên ký ức bị phong ấn.

Ông nhắm mắt.

Và bắt đầu cất tiếng.

Ngôn ngữ cổ đại. Trầm, vang, và nặng như định mệnh.

“Ater Lun’shal… Vhal Dran’taah…Zuth rem horuun, va'ael Tiam Seraphin…Thys’mir Thal, Ard Ma'kha…”(Dịch nghĩa gần đúng: “Hỡi bản thể giám định thời gian, ta — đứa con của tận cùng — đã quay lại. Hãy mở lối để Chiến Khúc Khởi Nguyên vang lên lần nữa.”)

Armada vẫn quỳ nơi trung tâm trận pháp, ánh sáng xoáy quanh ông như những cơn lốc của ký ức nguyên thủy. Mắt nhắm hờ, ông cất tiếng nói, giọng trầm khàn nhưng vang vọng đến tận cốt lõi của không gian:

Nhân danh chủ nhân của Viên Đá Hiền Triết…Đồng thời cũng là một trong những người cuối cùng sở hữu Sáng Thế Kiếm...Terminus Aeternum...— Khởi nguồn và tận cùng của thời gian.”

Ông đưa tay lên cao, ánh sáng từ lòng bàn tay rực cháy như một vì sao.

Hãy mở ra đi nào.

Một khoảnh khắc im lặng đến rợn người.

Rồi... không gian rung lên như một bản giao hưởng trầm trồ từ đáy vũ trụ. Các đường vân trên sàn đá cháy sáng như bị máu của các vì sao chảy qua. Đồng hồ cát trên cao bắt đầu vỡ ra từng mảnh, nhưng thay vì sụp đổ, nó phân rã thành vô số cánh đồng thời gian lơ lửng — như thể ông vừa đâm xuyên qua thực tại, mở một cánh cửa vượt khỏi ngôn ngữ loài người.

Từ nơi thanh kiếm cắm vào bệ đá, một vầng ánh sáng tím-vàng ngưng tụ, hóa thành hình dạng của một cánh cổng. Nhưng đây không chỉ là cánh cổng vật lý. Nó là một khái niệm, là ý niệm của "cửa mở", như thể chính các định luật của vũ trụ đang bị thuyết phục để lùi bước.

Một giọng nói cất lên. Không rõ nam hay nữ, không đến từ đâu mà như thể mọc ra từ bên trong đầu bạn, nói bằng âm thanh lẫn trực giác:

“Kẻ mang ký hiệu của Khởi Nguyên và Kết Thúc… Ngươi gọi được tên ta. Vậy hãy bước qua, nhưng hãy nhớ — một khi cánh cổng mở ra, định mệnh không còn là đường thẳng.”

Armada không đáp.

Ông mở mắt. Trong đôi mắt ấy, không còn ánh nhìn của một chiến thần — mà là ánh nhìn của kẻ đã đi đến tận cùng mọi khả thể, và vẫn chọn bước tiếp.

Ông đứng dậy, chiếc áo chiến bào vẫn nằm lại trên bệ đá — như một lớp da cũ mà ông bỏ lại.

Một bước.

Hai bước.

Khi Armada bước qua cánh cổng, không gian phía sau ông vỡ vụn như kính, rồi tái định hình thành những mô hình xoắn ốc ánh sáng — chính là bản đồ của thời gian đang tự viết lại chính nó vì sự xuất hiện của ông.

Phía bên kia cánh cổng, không ai biết có gì. Nhưng người ta biết rằng — mỗi lần Terminus Aeternum được triệu hồi, một giai đoạn của vũ trụ sẽ sụp đổ… để cho một điều gì đó lớn hơn trỗi dậy.

"Ta đã đợi con... rất lâu rồi."

Một giọng nói vang lên, không rõ phát ra từ đâu, nhưng chạm thẳng vào hồn cốt Armada như một làn gió thổi qua nghìn năm kỷ niệm.

Armada lập tức quỳ xuống, thanh kiếm trong tay ông kêu lên một tiếng ngân khẽ khi được cắm sâu xuống mặt đá lạnh lẽo. Ông cúi đầu, giọng run rẩy như của một đứa trẻ vừa tìm lại được ánh sáng sau hàng thế kỷ lạc lối.

"Sư phụ... thưa người, con đã đến."

Từ ánh sáng phía trước, một dáng người bước ra — một thanh niên trẻ trung, dung mạo như khắc bằng ánh trăng và vinh quang cổ xưa. Mái tóc dài buông nhẹ, đôi mắt ẩn chứa tầng tầng lớp lớp thiên cơ và bi thương. Khí chất toát ra từ anh không phải là uy quyền cưỡng ép, mà là sự tĩnh tại sâu sắc của kẻ từng vượt qua mọi tri thức, rồi chọn giữ lấy lòng thương xót.

Armada vẫn quỳ, không dám ngẩng đầu. Bao năm chinh chiến giữa các chiều không gian, chưa bao giờ ông cảm thấy bản thân... nhỏ bé đến vậy.

Người thanh niên bước tới, nhẹ nhàng đỡ ông dậy. Anh không nói gì thêm, chỉ đưa tay ra chỉ về phía xa — một cử chỉ đơn giản, nhưng mang theo lực dẫn dắt khiến không gian xoay chuyển tức thì.

Trong chớp mắt, nơi hai người đứng hóa thành một khung cảnh trang nhã: giữa hư không vô định, một bàn trà bằng gỗ cổ hiện ra, hai chiếc ghế đối diện nhau, trên bàn là hai chén nước ánh tím lam, tỏa ra hương thơm dịu dàng mà sâu thẳm như ký ức thời gian.

"Ngồi đi, thoải mái đi Armada...Đã quá lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau.Thật tiếc, thật bi thương… khi cuối cùng, chúng ta… chỉ còn lại hai người."

Armada mở miệng định nói, nhưng người ấy khẽ giơ tay, không phải để ngăn, mà như đang ôm trọn cả tấm lòng học trò.

"Uống nước đi.Ta biết hết.Ta đã muốn xuất chinh ngay khoảnh khắc định mệnh ấy, để lao vào trận chiến cùng các con…Nhưng gã Null đã liệu trước tất cả."

Giọng anh không mang giận dữ, không mang hối tiếc thường thấy, mà chứa đựng một thứ nỗi buồn đã qua hàng nghìn tầng luân hồi:

"Ta thành thực… xin lỗi.Trong suốt thời gian đó, ta chỉ biết cô độc trong chiều không gian này.Ăn năn...Dằn vặt...Và hơn hết, bất lực.Bởi vì dù mang danh thầy , mà ta đã không đủ mạnh... để bảo vệ học trò của mình."

Anh cuối đầu. Lần đầu tiên trong đời Armada thấy người mình kính trọng nhất — cũng có những giây phút… quá con người.

Không phải vì anh yếu đuối. Mà vì tình thương anh dành cho học trò quá lớn, đến mức ngay cả toàn trí cũng không thể giải thoát khỏi cảm giác lỗi lầm.

Armada nhìn vào chén nước đang nghi ngút hương, rồi ngẩng đầu, nghẹn giọng:

"Thưa sư phụ… con chưa từng oán trách người.Chúng con chiến đấu… cũng vì lý tưởng mà người truyền lại.

Armada bất giác nghẹn ngào, giọng ông run lên như đứa trẻ lạc đường tìm lại được mái nhà xưa:

"Velhar…"

Tên người thầy vừa thốt ra, tựa như một sợi dây xuyên qua ngàn kiếp u linh, đánh động cả không gian linh giới nơi họ đang ngồi.

Velhar – vị Đệ Nhất Đạo Giả, người từng được gọi là Kẻ Giữ Thời Gian Trắng, nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu im lặng một lần nữa. Nhưng lần này, cử chỉ ấy không phải để ngăn cản lời nói, mà là để vỗ về cảm xúc đang trào dâng trong Armada.

Đôi mắt của Velhar ánh lên một thứ ánh sáng tím nhạt — ánh sáng của kỷ niệm và hối hận, của những ký ức không ai muốn lặp lại.

"Tên ấy…Đã lâu rồi không ai gọi ta bằng tấm lòng như vậy nữa."

Anh bước đến gần, không vội vàng, như thể từng bước đi đều phải cân nhắc trên sợi chỉ của định mệnh.

"Ở đây, thời gian không trôi.Ta bị mắc kẹt…Không phải vì sức mạnh của Null, mà vì chính lời thề ta từng lập với Vực Thẳm Sáng Thế."

Armada nhìn thầy mình, đôi mắt đỏ hoe, lòng nặng trĩu.

"Nhưng… thưa người… những gì xảy ra ở Valas Prime… các học trò của người… họ đã—"

Velhar không để ông nói hết. Anh cúi đầu, đôi bàn tay chắp lại như đang cầm lấy một ngọn nến tàn lụi giữa cơn gió thời gian.

"Ta biết. Ta chứng kiến từng khoảnh khắc.Nhưng ta đã bị xiềng bởi Khế Ước Luân Hồi, bởi những gì mà chính ta cùng Hội Tối Thượng khắc ra từ thời sơ nguyên…"

Một khoảng lặng kéo dài.

Chỉ còn tiếng thở nhẹ của cả hai giữa không gian quý tộc mà tịch mịch như lăng mộ. Rồi Velhar khẽ nhấc tay, và giữa lòng bàn tay anh xuất hiện một ngọn lửa trong suốt — không màu, không nhiệt, nhưng rực cháy trong linh hồn người nhìn.

"Con có biết, vì sao Null nhắm đến con không, Armada?"

Armada khẽ lắc đầu.

Velhar tiếp lời, giọng anh không còn bình thản như trước, mà mang theo trọng lực của thiên mệnh:

Velhar ngẩng đầu nhìn lên trần điện nơi những tinh tú giả lập trôi lơ lửng, như thể đang tìm về một thời đại đã mất. Rồi anh cất tiếng, trầm nhưng vang vọng như tiếng ngân của cổ ngữ vũ trụ:

"Vì con… là chiếc chìa khóa cuối cùng để mở ra Chronum UltimaDòng Thời Gian Cội Nguồn.Từ đó, hắn — Null — có thể đường đường chính chính bước vào Thần Mộc, nơi giao giới giữa Nhân Quả và Sáng Thế, đồng thời là căn nguyên tạo ra mọi thế giới . Một nơi không ai có thể chạm đến nếu không mang bản nguyên cổ đại."

Velhar ngưng lại, ánh mắt u uẩn như đang hồi tưởng một cơn ác mộng sâu kín.

"Thành thực mà nói, hắn đã từng đến đó rồi… nhưng không theo cách mà các Đấng cho phép. Hắn dùng bản sao khuyết tật của Viên Đá Hiền Triết — một mảnh sai lệch, một bản ngã lệch khỏi Cội Nguồn.Và để thích ứng với lớp vỏ Thần Mộc, hắn buộc phải đánh đổi.Hắn… biến mình thành Maria — vị thần của tình yêu, sắc đẹp, và lòng vị tha."

Armada trừng mắt. "Maria" – cái tên đó từng được nhắc đến trong huyền thoại như một thần nữ cứu rỗi hàng tinh hệ, ai ngờ đó là vỏ bọc của chính Null.

Mang trong mình vỏ bọc người tốt , dễ dàng qua mặt người canh giữ , ở đó và hầu hạ thần mộc ,phải nói hắn thực sự khôn ngoan

Velhar gật đầu, xác nhận:

"Đúng. Cái hắn cần là tiếp cận Thần Mộc, nhưng cái giá hắn phải trả là chuyển hóa bản ngã.Và trong quá trình đó, hắn đánh mất phần lớn sức mạnh thật sự.Hắn phải yêu… phải cứu rỗi… phải tử tế…Trong khi bản chất của hắn là xoá bỏ mọi tầng lớp tồn tại, kể cả khái niệm “yêu thương”."

Không khí chùng xuống.

Velhar tiếp lời, ánh mắt xoáy sâu vào linh hồn Armada:

"Và… trong chính dòng máu con, ẩn giấu tàn dư thật sự của Viên Đá Hiền Triết – không phải bản sao, mà là mảnh lõi.Ta cũng không biết nó đến từ đâu , chỉ biết công năng nó mang lại là quý giá biết bao.

Armada cảm thấy tay chân mình run lên không kiểm soát được. Bao năm chiến đấu, ông chưa từng sợ, nhưng lúc này… ông cảm thấy mình nhỏ bé như một đốm sáng trước cơn lốc thiên tạo.

Velhar bước đến gần, đặt bàn tay lên ngực ông, ngay nơi trái tim đang đập loạn nhịp.

"Dù con không biết… nhưng từ lúc chào đời, định mệnh đã ghi tên con vào Khế Ước Sơ Khai giữa Thực Tại và Vô Định.Con không phải là hậu duệ bình thường.Con là—"

Anh khựng lại, do dự trong một khoảnh khắc rồi nói tiếp, chậm rãi:

"Một điểm nối.Một giao lộ mà các thế giới, các chiều thời gian, các chu kỳ tái tạo buộc phải đi qua…Muốn xóa bỏ con, là phải xóa luôn cả Cốt Lõi của Tồn Tại."

Armada lùi lại nửa bước, mồ hôi lạnh thấm đẫm trán.

"Sư phụ… nếu con thực sự là thứ đó… thì tại sao lại để con sống? Tại sao không che giấu, không phong ấn con?"

Velhar khẽ mỉm cười – một nụ cười buồn.

"Vì một điểm nối không thể bị phong ấn.Và cũng bởi… ta tin vào tự do lựa chọn.Con là người duy nhất có thể tự chọn: hoặc trở thành cầu nối cho sự phục sinh, hoặc biến mình thành vết nứt hủy diệt mọi thời đại."

Armada nghẹn họng.

Tất cả những cuộc chiến, tất cả những lần sinh tử, hóa ra… ông chưa từng là một chiến binh vô danh. Ông là một đoạn mã cổ, được viết ra từ thuở ban sơ.

Velhar tiến đến, tay đặt lên vai Armada, đôi mắt đầy thương xót:

"Nếu con chọn đi tiếp, không chỉ là chiến tranh… mà còn là đối mặt với bản thể thật sự của chính mình.Cái mà con từng nghĩ là 'Armada'…Chỉ là chiếc vỏ bọc.Còn thực thể thật… là một điều mà ngay cả Thần cũng e sợ."

Còn… còn anh trai con thì sao?

Giọng Armada nghẹn lại nơi cuống họng. Bàn tay ông siết chặt, run rẩy như cố kìm nén một cơn bão cảm xúc đang dâng trào. Cặp mắt già nua ấy, sau bao nhiêu trận chiến, giờ đây long lanh tựa ánh chiều sắp tắt.

Velhar không trả lời ngay. Anh nhắm mắt, thở một hơi dài, tựa như đang gỡ từng sợi ký ức đẫm máu và nước mắt. Khi mở mắt ra, đáy mắt anh là một vùng tang thương lặng lẽ.

"Nó… không phải là kẻ được chọn."

Câu nói ấy rơi xuống, nặng nề như một bản án định mệnh.

"Tiếc cho một thiên tài như nó.Một trái tim nhân hậu hiếm hoi giữa những linh hồn mang trong mình sức mạnh của Thần Chết."

Velhar đứng dậy, bước chậm đến mép điện thờ nơi các dải ánh sáng lơ lửng chiếu rọi những bức phù điêu chạm khắc trên tường.

"Wither… chính là người cứu tinh cuối cùng của những mảnh vỡ vũ trụ.Khi Cuộc Diệt Chủng Đa Nguyên xảy ra… để ta đoán , lí do con còn tồn tại là vì nó đã lao ra đỡ toàn bộ đòn tấn công Null nhắm vào con , con chỉ bị dư chấn ném đi đến một không gian khác Và rồi… nó biến mất."

Armada cúi đầu. Nước mắt không rơi, nhưng tim ông như nghẽn lại.

Ông siết lấy tay sư phụ, như để giữ một sợi dây liên kết mỏng manh còn sót lại với quá khứ.

"Anh ấy… Wither Star...Một nửa là quái vật — nửa kia là ánh sao.Một linh hồn tan vỡ, nhưng vẫn rực cháy, mang hy vọng cho toàn thể sinh linh."

Velhar khẽ gật đầu, mắt nhòe đi, giọng anh gần như vỡ vụn:

"Đúng vậy… là nó.Nó luôn bảo vệ con, luôn dõi theo từ xa, như một bóng ma vĩnh cửu trong dòng thời gian.Dù bị từ chối bởi định mệnh, bị nuốt chửng bởi hư vô, nó chưa từng quay lưng với con, Armada."

Velhar siết nhẹ tay Armada, như một cái ôm bằng lời.

"Ta cảm nhận ngay trước lúc nó biến mất, một mảnh thần thức nó nói với ta, ngày cuối cùng trước khi rời đi:“Nếu em trai con là tia sáng, thì con nguyện là chiếc bóng vĩnh cửu để ánh sáng ấy không bao giờ cô độc.” Con đi đây , bảo trọng nhé sư phụVà rồi… nó tan biến, không để lại thân xác, chỉ còn lời thề bị gió thời gian cuốn đi."

Cả hai người đàn ông đứng lặng. Một người là bậc thầy của các chiều không gian. Một người là chiến thần gánh vác vận mệnh. Nhưng lúc này, họ chỉ là hai con người nhỏ bé đang tiếc thương cho một vì sao đã tắt.

Armada siết chặt thanh kiếm, đôi mắt đỏ hoe không chỉ vì căm hờn mà còn vì tiếc nuối — một nỗi tiếc nuối không bao giờ khép lại.

Ông đứng bật dậy, giọng gầm lên như sấm:

Anh trai con không hề chết!Dù không còn thấy anh ấy… con biết anh vẫn luôn dõi theo con.Anh ấy chưa bao giờ rời bỏ con, chưa từng…”

Armada quay về phía cột sáng giữa đại sảnh, nơi đồng hồ cát của thời gian vẫn đang quay chậm rãi như trêu ngươi nỗi mất mát. Ông vung thanh kiếm ánh bạc lên cao — lưỡi kiếm rạch thẳng vào hư không như thể muốn xuyên thủng cả không gian để gọi tên một linh hồn.

VÀ CON SẼ TRẢ THÙ CHO ANH CON!!!NULL… TÊN KHỐN KHIẾP NHƯỢC ẨN SAU BÓNG TỐI, TA SẼ XÉ NÁT NGƯƠI.**”

Thanh âm ấy vọng lại, ngân dài như tiếng chuông báo tử dành cho kẻ thù.

Nhưng…

Velhar chỉ khẽ cười. Một nụ cười lặng lẽ nhưng chất chứa cả sự từng trải và thấu hiểu.

Anh bước đến gần, giọng nhẹ như gió mà sâu hơn cả vực thẳm:

“Bình tĩnh đi, Armada.”

Anh đặt tay lên vai học trò cũ, sức mạnh từ lòng bàn tay ấy không hề trấn áp — mà như gột sạch ngọn lửa đang thiêu đốt tâm trí người đối diện.

“Ta đoán... hôm nay con tới đây không chỉ vì một sinh linh,mà còn vì một ân nhân, đúng không?”

Câu hỏi ấy như lưỡi dao lặng lẽ xuyên vào vỏ bọc giận dữ mà Armada đang khoác lên. Ông sững lại. Thanh kiếm trên tay rơi nhẹ xuống, cắm thẳng xuống mặt đá, kêu “keng” một tiếng vang vọng.

Im lặng kéo dài vài giây, như cả chiều không gian đang nín thở.

Cuối cùng, Armada khẽ gật đầu.

“Phải… Là vì người đó.”

Armada dằn mạnh ra từng từ : Unta

Sư phụ vẫn bình thản , ông nhìn mặt hồ yên tĩnh qua lăng kính không gian hư vô , như thể ông nhìn thấu quá khứ vị lai và vũ trụ vậy . 

Velhar chắp hai tay sau lưng, ánh mắt ánh lên tia nghiêm nghị. Anh bước vài bước vòng quanh chiếc bàn đá, giọng nói trầm lắng nhưng đè nặng lên không gian như cả một dãy thiên hà đang dồn xuống từng từ.

“Ta đã đoán đúng…”

Anh ngừng lại. Đôi mắt lấp lánh như chứa đựng cả những ký ức xa xăm vượt ngoài thời gian.

“Hơn nữa… Một Seraphim — một sinh linh thượng đẳng được tạo ra từ mạch ánh sáng nguyên thủy,không hề sống phụ thuộc vào linh hồn như bao thực thể khác.Nếu chỉ đơn thuần rút hồn… thì không có lý do nào khiến hắn không thể tái tạo lại.”

Velhar ngẩng mặt lên trần đại sảnh, nơi những biểu tượng cổ ngữ lấp lánh như vì sao. Anh đưa một ngón tay ra, khẽ vẽ trong không khí vài ký tự trôi nổi – rồi ngưng.

“Chưa kể… con có biết không?”

Anh xoay người lại đối mặt với Armada, ánh nhìn sắc lạnh như kiếm:

Unta — người đó… kẻ mà con đang tìm kiếm…Là một tồn tại có khả năng vượt qua cả con.Vượt qua không chỉ về sức mạnh — mà về bản chất.”

Armada lặng người.

Velhar hạ giọng, như thể không muốn cho cả thực tại nghe thấy:

“Nói cách khác…Một kẻ nào đó — hoặc một thứ gì đó – có quyền năng can thiệp cả vào những cấu trúc sâu nhất của thực tại,đã chủ động khóa chặt Unta.Không để linh hồn tái lập.Không để ánh sáng hội tụ.Không để ý chí tự do có thể trỗi dậy lần nữa.”

Lúc này, gió trong đại điện đột nhiên nổi lên — nhẹ thôi, nhưng kéo theo âm vang như tiếng thì thầm của các chiều không gian. Những chữ khắc cổ trên cột đá rực lên ánh sáng tím huyền bí, như đang xác thực cho lời nói kia là sự thật chứ không chỉ là giả thuyết.

“Con hiểu không, Armada?Đây không còn là chuyện của một Seraphim, hay một cuộc chiến cá nhân.Đây là sự chuẩn bị cho một điều vĩ đại hơn cả Cuộc Diệt Chủng Đa Nguyên.Kẻ nào có thể thao túng cả một cá thể như Unta,kẻ đó… đang đứng ở rìa mép của Sáng Thế.”

Velhar khẽ hít một hơi thật dài, mắt nhìn xa xăm như thể đang soi xét bản đồ đa nguyên trải dài trong tiềm thức.

"Hiện tại… ta chỉ biết tới bốn thế lực,nhưng chính bốn cái tên đó đã đủ khiến trật tự vạn vật lung lay."

Ông quay lại, giọng trầm hơn, từng câu từng chữ như khắc vào xương tuỷ Armada:

“Narrator”Bậc thầy của những câu chuyện.

“Hắn không chỉ kể truyện — hắn viết lại nó.Hắn từng coi cả Đấng Sáng Tạo như một nhân vật phụ trong kịch bản của mình.Dù hiện đã mất phần lớn sức mạnh,nhưng sự bất thường của hắn là điều không ai, kể cả ta, dám xem nhẹ.”

“Trix”Kẻ mới nổi, nhưng vũ trụ phải ghi danh.

“Chưa ai biết gốc gác hắn từ đâu…Nhưng các Outergod, những thực thể ngoài sự tồn tại,cũng phải kính nể và dè chừng từng cử động của Trix.

Velhar chậm rãi gật đầu, mắt ông khẽ lay động như đang nhìn xuyên qua từng lớp hư không.

“Một nhãn thần của hắn thôi,đã khiến nhánh Thần Mộc gãy lìa."

Ông dừng một nhịp, rồi tiếp lời, giọng trầm lắng như tiếng chuông ngân giữa hư vô:

“Và con nên nhớ kỹ, Armada...Chỉ một chồi non nhỏ nhất của Thần Mộc —cũng đã bao chứa vô hạn thứ nguyên của thứ nguyên.Nó là nơi sinh khởi của cõi thựcchốn yên nghỉ của cõi giả tưởng.Là nơi mà cả các Thần Ngôn, Thần Niệm và Thần Tượngđều được ấp nở như phôi thai của mọi thực tại.”

Và tệ hơn… hắn không thuộc về bất kỳ khái niệm nào của Hỗn Nguyên.”

“Thần Chủ Omega”Kẻ thống trị mà không cần ngai vàng.

“Không ai rõ hắn từ đâu đến.Không ai biết hắn vì ai mà chiến, chỉ biết nơi hắn đi qua, các chiều không gian…hoặc khuất phục, hoặc tan rã.Hắn thao túng vô số dòng thời gian như các quân bài,và đang bành trướng thế lực ở một nơi nào đó tại hư vô”

“Null Madoria”Kẻ phá luật tối hậu.

“Hắn giả dạng mọi điều có thể được gọi là 'sự thật'.Không quy luật nào giam nổi hắn. Không câu chuyện nào định hình được hắn.Và hắn luôn là mối nguy hại tuyệt đối cho mọi cấp độ hiện thực.”

Velhar dừng lại một nhịp, rồi ánh mắt sắc như lưỡi kiếm cổ ngàn năm nhìn thẳng vào Armada:

“Một trong bốn kẻ này… chính là kẻ đã can thiệp vào sự sống – hoặc cái chết – của Unta.”

Ông siết chặt ngón tay, chạm lên mặt hồ phản chiếu những hình ảnh mờ ảo của vô số thực tại đan xen. Rồi ông nói như khắc sâu vào ý thức:

“Mà con, Armada…Con đã từng cướp Unta ra khỏi tay Omega,và cũng ngăn chặn một phần cốt truyện do chính Narrator đạo diễn.Con có hiểu không?”

Velhar nhấn mạnh:

“Ta không chắc bọn chúng đã làm gì lên Unta.Nhưng nếu Narrator hoặc Omega chạm vào cơ thể ấy…thì không chỉ cấu trúc linh hồn mà cả tính liên tục tồn tại của hắn có thể đã bị viết lại — hoặc biến thể hóa.”

Velhar khẽ nghiêng người, tay đặt trên mặt bàn, giọng ông trở nên nặng hơn, như thể từng từ đều chất chứa hàng nghìn năm lịch sử.

“Chưa kể, con cũng từng giao chiến với Null…Và không thể loại trừ khả năng,rằng chính hắn — kẻ vặn xoắn định luật và xuyên phá mọi giới hạn —đã nhúng tay vào vụ việc lần này.”

Ông dừng lại, ánh mắt xoáy sâu vào ánh nhìn của Armada.

“Kẻ đó... không bao giờ làm gì chỉ vì hứng thú.Hắn hành động như thể đang chơi một bản nhạc vũ trụ,mà mỗi nốt nhạc là một dòng thời gian tan vỡ.Nếu Unta bị can thiệp…rất có thể chính Null đã gieo hạt từ trước đó rất lâu.”

Armada siết chặt thanh kiếm bên hông. Ông gật đầu, thừa nhận sự đáng sợ của kẻ địch từng đối đầu.

Velhar bỗng hạ giọng, gần như thì thầm.

“Còn một thực thể nữa…Một bóng hình ẩn sau mọi lỗ hổng thực tạiTrix.”

Không gian như trầm xuống. Những ngọn lửa ma thuật trên các cột đá trong đại sảnh khẽ lay động.

“Ta không rõ về tên này,chỉ nghe… những lời đồn như gió lướt qua vực thẳm.Rằng hắn không phải được sinh ra…mà là hệ quả của một lỗi lầm trong bản chất của Câu Chuyện.”

Velhar khẽ khép mắt.

“Một số nói hắn là hậu duệ của Narrator,một số khác thì cho rằng… chính hắn là Chú Thích cuối cùng còn sót lạicủa Kỷ Nguyên Thứ Nhất — khi mọi sự còn chưa được định danh.”

Armada khẽ gật đầu, nét mặt căng thẳng.

“Con chưa từng gặp hắn,nhưng… từng thấy tàn dư bước chân của hắn trên một chiều không gian đã hóa tro bụi.Cứ như hắn chỉ đứng đó… mà mọi sự sống đều tự vỡ vụn.”

Và rồi cả hai im lặng trong một lúc lâu như toan tính điều gì đó. 

...

-Hết chương 35-