Chương 34 : Hướng thẳng tới Thần Long điện

Gặp gỡ đồng đội mới

— Bây giờ chúng ta đã rời khỏi Tiên giới — Linh nói, giọng cô như hòa tan vào trong hư không. — Đến đây, chỉ có cậu mới có thể đi tiếp. Tớ chỉ có thể hướng dẫn, không thể thay thế được. Nghe kỹ lời tớ nói: bây giờ, tớ sẽ tách thần cách và cơ thể cậu ra riêng. Hơn nữa, cơ thể của cậu lúc này vốn đã là hư vô đối với mọi thứ — ngay cả tớ cũng không thể chạm tới nó. Tớ sẽ hỗ trợ, nhưng bước tiếp theo hoàn toàn phụ thuộc vào cậu.

Giọng Linh ngân dài như khúc ngâm cổ xưa. Cô đưa tay, những tia sáng mờ ảo dệt thành một trận đồ phức tạp giữa hư không quanh tôi. Hoa văn lạ lẫm như đang thở, từng đường nét lấp lánh ánh huyền quang, lan tỏa sức mạnh khôn lường. Không khí như đọng lại, mọi âm thanh đều biến mất.

— Nào, hãy cố gắng — Linh khẽ ra lệnh — Đưa tâm thức vào trạng thái thiền định, để mọi khái niệm tan rã, chỉ còn lại bản thể duy nhất.

Trận đồ rung lên nhè nhẹ, như có một cơn gió vô hình đang cuốn qua. Tôi nhắm mắt lại, cảm giác như toàn thân nhẹ bẫng, sẵn sàng bước vào cõi mịt mờ vô hạn phía trước. Sẵn sàng chưa Minh , bảo trọng nhé , Linh sẽ luôn dõi theo 

Tôi cảm giác cơ thể mình như bị xé thành từng mảnh vụn, từng mảnh từng mảnh rời rạc trôi dạt trong hư không. Lời nói của Linh dần biến mất trong cõi tăm tối, nhận thức của tôi chìm sâu vào bóng đêm mịt mùng không đáy. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đứng giữa một chốn xa lạ vô cùng, một không gian hoang vu và lạnh lẽo, nơi mọi thứ như đang đùa cợt cuộc sống tôi.

Bất chợt, mặt đất dưới chân tôi rạn nứt rồi rầm rầm sụp xuống. Một lực hút vô hình, đáng sợ như cơn xoáy cuồng phong, kéo tôi xuống vực sâu thăm thẳm. Tôi hoảng hốt bám lấy mảnh đất còn lại, cố gắng giữ lấy từng chút sinh lực cuối cùng. Nhưng dù tôi có gắng đến đâu, cũng không thể chống lại sức mạnh hắc ám ấy.

Khi tôi chuẩn bị buông tay, chấp nhận số phận bị nuốt chửng, một bàn tay lạnh lẽo nhưng đầy sức mạnh đã kéo tôi lên.

— Cảm ơn cậu nhiều — tôi thều thào, giọng mệt mỏi — Cậu cũng tới đây để tìm đến Điện Thần Long chứ? Cậu tên gì?

Câu hỏi tuôn ra như một phản xạ, tôi chợt nhận ra mình có chút khó chịu với chính bản thân vì đã hỏi nhanh quá, có phần xấu tính.

Người thanh niên đó chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt ẩn chứa sự kiên định:

— Không có gì đâu. Tớ thấy cậu ngất lúc nãy, tính chạy lại thì bão cát dữ dội quá. Tớ đã đi tìm cậu và tình cờ phát hiện cậu gần rơi xuống vực nên cứu lên kịp. Tớ tên là Skaze. Tớ đến đây để tham gia thử thách. Nghe nói người thắng cuộc sẽ được Thần Long để mắt và ban phước lành. Còn cậu?

Tôi thở dài, đáp lại một cách đơn giản:

— À, thì ra vậy. Tôi là Minh. Chúng ta kết bạn nhé. Nơi này quá xa lạ, tôi đến đây chỉ để sửa thanh kiếm, sư phụ bảo chỉ có Thần Long mới giúp nó hồi phục được.

Skaze khẽ gật đầu, ánh mắt nghiêm trang hơn hẳn.

— Rất vui được gặp cậu, Minh. À, còn cái vực nãy được gọi là Địa ngục chết chóc. May cho cậu là tớ đến kịp. Chậm chân chút nữa thì xem như hết phim rồi đấy. Nào, giờ ta cùng đi thôi. Nhớ đi cùng nhau kẻo lạc đường. Mục tiêu đầu tiên sẽ là cánh cửa Địa Huyền Cảnh, lối vào Vực Thẳm Hư Không (The Abyss of Nullity).

Skaze rút ra một viên đá nhỏ phát sáng mờ ảo, trao cho tôi.

— Cầm lấy viên đá này đi, nó sẽ giúp chúng ta tìm được nhau trong mê cung hỗn loạn này. Nhân tiện, cậu thuộc chủng tộc nào?

Tôi nắm chặt viên đá, ánh sáng dịu dàng len lỏi qua các kẽ tay.

— Ừ… Tôi là người — tôi đáp — Tình cờ rơi vào một cánh cổng không gian, bị cuốn vào những thế giới lạ kỳ rồi dính vào cuộc phiêu lưu này. Còn cậu?

Chúng tôi vừa đi vừa chuyện trò, chẳng mấy quan tâm đến phương hướng vì cả hai đều không rõ đường đi lối lại, cứ thế mà bước chân lên phía trước.

Skaze nói với tôi rằng cậu ta cũng như tôi,cũng là con người và bị rơi vào những thế giới kỳ bí này một cách ngẫu nhiên, chỉ khác là cậu ta bị dịch chuyển tới thế giới của Ma tộc và đã trở thành cư dân nơi đó.

— Thật trùng hợp — tôi cười — Tôi đến từ Trái Đất, còn cậu?

Skaze gật đầu, ánh mắt thoáng buồn nhẹ.

— Tớ cũng đến từ Trái Đất… nhưng không phải vũ trụ các cậu đang sống, mà là một dòng thời gian song song, một vũ trụ khác. Ở đó, Trái Đất vẫn là nơi con người thống trị, nhưng những sự kiện và vận mệnh hoàn toàn khác biệt. 

Dấn thân

Chúng tôi vừa bước vào đoạn đường dốc thoai thoải thì bất ngờ—RẦM!!!

Mặt đất nứt ra. Không khí bị xé toạc. Hai gã mặc chiến giáp hạng nặng bất ngờ xuất hiện, giáp phục đen nhánh ánh lên sắc lạnh của kim loại, từng bước chân nện xuống đất tạo thành những vệt lõm nặng trịch.

Skaze ngay lập tức kéo tôi lùi lại, siết chặt tay tôi như một phản xạ sinh tồn, đôi mắt sắc lạnh lóe sáng. Cậu ta vào thế, thân thể nghiêng hẳn về trước, như một con mãnh hổ chuẩn bị vồ mồi.

Các ngươi cũng đến để tham gia thử thách này? — Tôi hỏi, giọng trầm xuống, nhưng đôi mắt vẫn cảnh giác tuyệt đối.

Một trong hai tên gật đầu nhẹ. Gã còn lại khẽ huýt sáo — một âm thanh lạnh buốt như tiếng gọi từ địa ngục. Và rồi từ rừng cây đằng xa, ầm ầm — hàng chục con sói khổng lồ, lông đen kịt như được rèn từ bóng tối, lao ra như vũ bão. Mắt chúng đỏ rực, răng nhọn tua tủa như lưỡi dao, từng bước chân nện xuống đất tạo thành tiếng rền vang khắp vùng.

Gã trọc gầm lên:

GIẾT!!!

Skaze lập tức hét lớn:

CHẠY ĐI, MINH! CHỖ NÀY ĐỂ TÔI LO!

Tôi nghe rõ cậu ta nói, nhưng toàn thân tôi không chịu cử động. Không. Không bao giờ tôi bỏ lại bạn mình. Dù không còn kiếm. Dù hai tay trần. Dù trước mặt là cả một đội quân địa ngục.

Tôi sẽ chiến đấu.

Tôi thấy Skaze bị nuốt chửng bởi bầy sói, ánh thép vung lên từng nhát chém lạnh lẽo, máu tuôn đỏ cả nền đất. Bên tôi, hai gã kia cũng đã giang tay chặn đường. Cả ba chúng tôi như bị xé khỏi thế giới bên ngoài — chỉ còn lại tiếng tim đập, tiếng thở và ý chí sục sôi.

Tôi liếc Skaze, rồi nháy mắt với cậu ta:

Mở đường máu thôi.

Một bước. Hai bước. Tôi lao vào, gầm lên như thú dữ.

Gã trọc đánh trước. Hắn xoay người, tung một cú đấm như búa bổ, không khí xung quanh tay hắn vỡ ra từng mảnh. Tôi trượt người qua bên trái, chân trái xoay mũi, tay phải tung chỏ về phía ngực gã tóc dài đang áp sát. Hắn lùi lại, nhưng không đủ nhanh — cú chỏ khiến hắn choáng váng, lảo đảo.

Tên trọc lập tức ập tới, đôi tay như gọng kìm thép, ôm trọn lấy tôi. Tôi xoay người — dùng chính trọng lực của hắn để bật ngược ra sau, đồng thời dùng khuỷu tay đánh ngược vào mặt hắn. Âm thanh “rắc” vang lên rõ ràng — có thứ gì đó đã gãy.

Này! Hai đánh một, chưa kể còn dùng thú nữa — thật không biết xấu hổ! — Tôi bật cười, hơi thở chưa dứt mà tay chân vẫn hoạt động như máy móc, liên tục tung đòn, né tránh, phản kích.

Hai gã kia không đáp, chỉ gầm lên. Tốc độ của chúng tăng vọt, như thể trọng lực không còn hiệu lực. Từng bước di chuyển xé rách không khí, tạo thành những làn sóng áp lực nặng như núi đè.

Chúng bắt đầu phối hợp: một kẻ lao lên áp sát, tên còn lại vòng ra sau đánh úp. Tôi bị dồn ép trong phạm vi hẹp, không gian co lại từng nhịp. Nhưng đó chỉ là bề ngoài.

Tôi nhắm mắt trong nửa giây — để cảm nhận. Gió. Áp suất. Ý niệm giết chóc. Và… một điểm yếu hé lộ.

THÁI CỰC QUYỀN!

Tôi xoay người, hạ thấp thân thể, tay phải chuyển động như nước cuộn, tung một chưởng thẳng vào ngực tên trọc. Cú đánh chứa đựng cả thể xácý chí, truyền sóng xung kích đi khắp thân thể hắn. Trong một khắc, mọi khớp xương trong người hắn như nổ tung — hắn bay ngược hàng chục mét, va vào mỏm đá, để lại một vết lõm sâu hoắm, không động đậy.

Tôi thở dốc. Nhưng trong lòng vẫn giữ một mục tiêu rõ ràng: phải kết thúc nhanh.

Tôi quay nhìn Skaze.

Cậu ấy không thua gì một huyền thoại sống — di chuyển mượt mà như dòng chảy, từng nhát kiếm chém rơi đầu sói, từng cú lướt người phá vỡ thế vây hãm. Máu văng tung tóe, rơi trên áo cậu, trên đất, trên gươm. Nhưng Skaze không dừng lại.

Bên này, gã tóc dài nhìn đồng bọn bị đánh gục, rít lên như loài thú bị thương.

Tụi mày sẽ phải trả giá!!!

Bằng một động tác phức tạp, thân thể hắn tự động mở ra những ngăn chứa — từ vai, từ lưng, từ đùi, hàng loạt khẩu súng máy, súng phóng tên lửa, thậm chí cả đại bác năng lượng bật ra như thể hắn là một chiến hạm sống.

KHAI HỎA!!!

Tôi không kịp né. Cũng không cần.

Tôi đứng yên. Tay buông thõng. Mắt nhắm hờ.

Đạn, tên lửa, laser — từng làn sóng hủy diệt trút xuống như cơn bão. Mặt đất rung chuyển dữ dội. Cây cối đổ rạp. Một quả đồi nhỏ phía sau tôi bị bắn nát, tạo thành một hố lửa sâu hoắm. Tất cả chìm trong ánh sáng lóa mắt và tiếng nổ đinh tai.

Bụi mù cuộn lên như một cột khói khổng lồ. Mọi thứ im lặng trong vài giây… rồi tôi bước ra.

Không một vết xước.

Tôi phủi nhẹ lớp bụi trên vai, mỉm cười nhìn hắn:

Hết bài rồi hả ông anh? Bạn anh thì một đấm là đi. Còn anh thì phí cả đống đạn mà tôi vẫn đứng đây. Giờ sao?

Gã tái mặt. Hắn lùi lại từng bước, rồi rú lên:

MÀY LÀ CÁI QUÁI GÌ VẬY?! ĐÒN TẤN CÔNG CỦA TA ĐỦ ĐỂ THỔI BAY CẢ MỘT THỦ ĐÔ! MÀY LÀ AI?!

Tôi cười, ánh mắt khẽ hạ xuống:

Quy luật chiến thắng đã được xác lập từ lúc ông anh động sát niệm.

Tôi đưa tay lên… rồi búng ngón tay.

Không ai thấy rõ chuyện gì xảy ra. Chỉ biết rằng — nơi hai tên địch đứng, một luồng lửa xoắn ốc bùng lên. Đó chính là đòn tấn công hắn dùng với tôi — tôi đã ghi lại toàn bộ cấu trúc năng lượng của nó, sao chép và phản hồi y nguyên, chỉ là… lần này, mục tiêu đổi chiều.

Lửa nuốt chửng bọn chúng. Tiếng la hét bị thiêu rụi cùng khói bụi. Không còn lại gì.

Skaze lắc đầu, lè lưỡi nhìn tôi đầy vẻ bất ngờ. Dường như cậu ta vẫn chưa thể tin nổi tôi lại có thể dễ dàng hạ gục hai tên chiến binh giáp thép kia chỉ trong chớp mắt. Bên phía cậu cũng đã xong — những con sói đen gớm ghiếc nằm rải rác, máu chúng nhuộm đỏ cả một khoảng rừng. Không còn tiếng gầm, không còn tiếng tru.

Tôi bước chầm chậm về phía Skaze, từng bước như dội âm trên mặt đất vừa mới tan hoang bởi trận chiến.

— Bên này cũng ổn rồi. — Tôi nói khẽ, ánh mắt vẫn hướng về nơi tro bụi đang tan dần trong gió. — Chắc bọn chúng không chết đâu. Mà thật ra… tôi cũng không chắc nữa.

Thành thật mà nói, tôi chẳng hề cân nhắc gì nhiều khi ra đòn. Trong đầu tôi lúc ấy chẳng có khái niệm "giữ tay" hay "dứt điểm". Chỉ là… phản xạ. Như thể một dòng lệnh vô hình đã được viết sẵn, và tôi chỉ là kẻ thực thi.

— Tranh thủ đi tiếp thôi. — Tôi nói thêm, giọng thấp hẳn xuống. — Thời gian không còn nhiều.

Skaze gật đầu. Đôi mắt cậu dõi vào khu rừng phía trước, giọng trầm lại, xen lẫn sự cảnh giác:

Ừ, đi thôi. Nhưng phải cẩn thận. Sẽ còn rất nhiều kẻ tham gia thử thách. Và quan trọng nhất: ta không biết đối thủ là ai. Biết người biết ta… mới sống nổi ở nơi này.

Tôi khẽ gật đầu. Cậu ấy nói đúng.

Lúc nãy tôi có phần quá tự tin — hay đúng hơn, là bị cuốn đi bởi cảm giác lạ lùng trong cơ thể. Tôi biết mình đã thay đổi, rất nhiều, kể từ trận chiến với Bream. Có một thứ gì đó trong tôi đã… thức tỉnh.

Mắt tôi từng chuyển thành màu tím — không phải một màu tím bình thường, mà là sắc tím sâu hút như vực thẳm, phản chiếu thứ ánh sáng lạnh lẽo không thuộc về thế giới này. Cho đến giờ, tôi vẫn chưa hiểu ý nghĩa của nó. Nhưng kể từ khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy bản thân đã trở thành… một thứ gì đó khác.

Cơ thể tôi — không còn là cơ thể người thường. Nó trống rỗng đến đáng sợ. Một kiểu trống rỗng vượt xa cả hư vô, như thể tôi là chiếc bình chứa mọi khái niệm bị loại bỏ khỏi thực tại 

Tôi không chắc mình có còn đang điều khiển thân thể này hay không. Lúc đó, tôi nhìn thấy bản thân mình chiến đấu, nói chuyện, ra đòn — mà tâm trí như lơ lửng ở đâu đó ngoài tầm với. Dẫu vậy, tôi vẫn nhớ mọi thứ, vẫn biết mình đã làm gì… chỉ là, chẳng rõ có phải là tôi nữa không.

Và điều lạ lùng nhất — tôi không thể chết cả về nghĩa bóng lẫn nghĩa đen 

Tôi… không thể chết. Không phải vì sự may mắn tạm thời, hay do sức mạnh phòng thủ nào đó. Mà là một sự thật tôi dần nhận ra — rõ ràng và tuyệt đối.

Tôi không thể chết vì tuổi già, bệnh tật, hay những tai nạn bình thường như đâm, đụng. Mà nói thật, tôi cũng không chắc lắm về phần tuổi già — vì chưa có cơ hội kiểm chứng. Có khi… tôi sẽ cứ thế này mãi mãi. Còn hai cái sau? Đương nhiên là vô dụng.

Nhưng điều kỳ quái hơn cả, là cái “bất tử” của tôi… nó không giống bất kỳ khái niệm nào từng được con người hình dung ra.

Không phải kiểu bất tử theo khoa học — nhờ tế bào tái tạo hay công nghệ trường sinh. Cũng chẳng giống bất tử bằng ma thuật — được phù chú, hay ban phước bởi thần linh.

Nó là… thứ tồn tại vượt ngoài định nghĩa.

Một kiểu tồn tại không thể bị xóa bỏ. Dù có kẻ nào đó hủy diệt hoàn toàn linh hồn tôi, thậm chí là xóa cả thông tin về sự tồn tại của tôi ra khỏi dòng thời gian — tôi vẫn… ở đó.

Không ai biết tôi còn sống. Không ai nhớ tôi từng tồn tại. Nhưng tôi vẫn hiện diện.

Giống như một khoảng trống… không thể lấp đầy.

— Này! Nhanh lên đi, Minh! — Giọng Skaze vang lên từ đằng xa, kéo tôi khỏi dòng suy tưởng.

Tôi giật mình. Hít một hơi.

— Xin lỗi… — Tôi nói, hơi bối rối vì để lạc trôi quá lâu trong chính mình. — Chỉ là… đang nghĩ ngợi một số chuyện.

Skaze không đáp, chỉ quay người, tiến về phía trước. Tôi bước theo sau, giữa khu rừng dần tối lại. Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, mang theo hơi lạnh lạ lùng của những điều chưa biết.

Tôi cố gắng tách mình ra khỏi những dòng suy nghĩ lặp đi lặp lại, nhưng đầu óc cứ như tự vận hành một quy trình song song. Chân vẫn bước theo sau Skaze, từng bước đều đặn như thể không cần mệnh lệnh. Một dạng "multi-tasking" — thuật ngữ tôi hay dùng khi còn ở Trái Đất, để diễn tả việc vừa làm vừa nghĩ, vừa tồn tại mà vẫn lạc lõng trong chính mình.

Tôi nghĩ đến Linh. Ngay cả cô ấy — người gần gũi tôi nhất — cũng không thể chạm vào tôi theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Tôi không thể thực sự kết nối với ai, không còn… “thuộc về” thứ gì.

Cô ấy có thể hỗ trợ, đồng hành, cố gắng kéo tôi về thực tại. Nhưng như chạm vào một cái bóng. Tôi thấy cô — và cũng thấy được khoảng cách không tên đang lớn dần giữa chúng tôi.

Và bản thân tôi…

Tôi không chắc mình còn là "người" theo đúng nghĩa.

Và rồi bọn tôi dừng lại trước một con dốc cát khổng lồ — như một bức tường vàng rực ngăn cách giữa hiện tại và điều gì đó chưa thể gọi tên. Gió từ đỉnh dốc thổi xuống từng cơn nóng hầm hập, cuốn theo bụi và âm thanh kỳ lạ, như tiếng thì thầm vọng về từ một cõi xa xôi.

Skaze đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt sắc bén và bình tĩnh như mọi khi. Tôi cũng quan sát xung quanh, cố gắng bắt nhịp với sự cảnh giác của cậu ta… cho đến khi một cơn đau đột ngột giáng vào con mắt trái của tôi — nhói lên như có ai đó dùng gai xuyên thẳng vào trung khu nhận thức.

Tôi khựng lại, tay đưa lên mắt. Như thể có điều gì đó vừa được kích hoạt, hoặc… đánh thức.

"Không lẽ… mình vô tình đánh thức con mắt đó?" — tôi tự hỏi, lòng dấy lên cảm giác bất an lẫn tò mò đến rợn người.

Tôi nhắm mắt lại một thoáng, rồi mở ra lần nữa. Mọi thứ xung quanh… không còn như trước. Những tầng không gian mờ ảo như thể đang chồng lên nhau, các thực thể mơ hồ ẩn hiện sau lớp thực tại.

Một lần nữa, tôi thấy rõ — thế giới này không hề đơn giản, và bản thân tôi… cũng không còn thuộc về một chiều không gian duy nhất nữa.

“Hự… Hự…”

Tôi khụy xuống, tay bấu nhẹ vào cát nóng, hơi thở rối loạn như vừa bị kéo khỏi một tầng không gian xa lạ. Cơn nhói ở mắt vẫn còn âm ỉ, như tàn lửa chưa chịu tắt.

“Minh!” — Skaze kêu lên, rồi lập tức chạy lại, đỡ lấy vai tôi.

Ánh mắt cậu ta đầy lo lắng, giọng nói cũng trầm hơn bình thường:

— “Cậu có sao không? Từ nãy đến giờ tôi thấy cậu cứ… lạ lạ. Mặt cậu tái đi, mắt thì như đang nhìn vào nơi nào khác vậy.”

Tôi hít một hơi, cố ổn định lại. Bàn tay đưa lên đón lấy cánh tay Skaze, nhờ cậu ta kéo dậy. Cát trượt dưới chân, nhưng tôi vẫn đứng lên được.

— “Không sao… chỉ là một chút phản ứng cơ thể thôi.” — tôi đáp, cố giữ bình tĩnh, dù trong lòng hoàn toàn không chắc chắn.

Tôi cười gượng, nhưng sâu bên trong… cảm giác bất an vẫn bám riết. Không thể xóa nhòa. Không thể gọi tên.

Thật sự… tôi đã thấy gì lúc đó?

Là một phản ứng sinh học do con mắt kia tự động kích hoạt? Hay tôi vừa vô tình chạm vào thứ gì đó vượt ngoài phạm vi nhận thức thông thường?

Tôi không chắc mình chỉ đang nhìn thấy nơi này nữa. Có khi... là một thế giới khác. Một tương lai khác. Một thực tại đen tối hơn bất kỳ điều gì tôi từng tưởng tượng — nơi ánh sáng cũng lặng câm, và mọi quy luật đều bị bóp méo.

Tôi rùng mình.

Liệu đó chỉ là ảo giác... hay là lời cảnh báo?

-Hết chương 34-