Ahura Mazda
Tôi cảm giác như ở trong tiềm thức nhưng thực ra đây là thực tại
Không gian yên tĩnh đi, chỉ còn gió đêm qua bãi xanh cỏ rì, như một bản nhạc du dương của vũ trụ. Tôi đứng đó, đấm phập phồng vì hồi hộp. Và rồi – tựa như một làn gió thở nhẹ nhàng vào tâm trí tôi – một giọng nói vang lên, trầm ấm, nhưng ẩn chứa sự nguy hiểm ngoài thời gian:
— Ta vẫn ở đây, Minh… — Dù thân thể đã biến đổi, bản thể của ta vẫn là tiếng vọng vĩnh cửu… — Người, và ngọn lửa tín hiệu trong thời gian… đã dẫn ta trở lại…
Ánh sáng mờ nhạt bắt đầu xoáy lên từ hư không trước mặt tôi. Tia sáng ấy không phải thứ ánh sáng dịu lòa, mà như một linh hồn dịu dàng, tỏa ra khí tức Triệt sâu. Từng hạt bụi bạc nhảy múa, hòa quyện thành bóng một thanh kiếm – phong cách của Ahura Mazda, giờ còn lại là bóng mờ ảo.
— Minh… Người đã bước qua con đường của bóng tối, Hãy đến ranh giới giữa hủy diệt và tái sinh… — Trong dòng vô tận của vũ trụ trụ, khái niệm chính thống của mới là thứ được giữ ở lại. Đừng quên: thanh thần khí không chỉ là vũ khí, nó là phần hồn của người cầm nó. Khi dư tin – ta sẽ không bao giờ rời xa.
Tôi khử chặt tay mình, mắt nóng lên.— Ahura… ta đã mất mất trong trận chiến với thời gian thần thoại. Ta tưởng tượng như bản thân sẽ không còn con đường trở về…
— Người đã không mất ta, Minh. Ta chỉ ngủ chờ, chờ đợi đủ mạnh để gọi ta trở về… — Khi ba thử cực hạn kia lại – khi bước lên đài cao khởi nguyên – ta sẽ thức tỉnh hoàn toàn toàn bộ. Và một lần nữa, trở thành thành thanh kiếm đồng hành hùng, vượt qua cả thần long Phán xét…
Ánh sáng tăng phai, tiếng vang của Ahura Mazda cũng tan vào gió. Nhưng tôi biết, sâu trong lòng mình, ngọn lửa của niềm tin đã leo lên – không chỉ cho bản thân, mà cho cả hành trình chưa từng có hồi kết.
Tôi hít sâu, đôi tay cầm chặt, nhìn vào khoảng không rộng lớn trước mắt – và biết rằng, đêm nay, tôi không còn cô độc.
Ahura Mazda đã tạm thời rời khỏi tầng thực tế của tôi, nhưng lời nói của bạn vẫn là vấn đề sâu sắc trong tâm trí. Tôi biết rõ – hành động này không chỉ là thử thách của sức mạnh mà còn là thử thách của tâm trí và trí tuệ. Ba thử thách điêu khắc – Địa Huyền Cảnh , Tịnh Tâm Trì , và Thiên Vọng Đài – là tên ba cánh cổng nối liền vận mệnh của ta với cội nguồn tối thượng.
Trong bóng tối của đêm lạnh, tôi ngước mắt lại, và từng hình ảnh mờ ảo tăng dần:
Địa Huyền Cảnh – nơi thân thể sẽ được đào thải trong sức mạnh của đại địa, ép buộc đối diện với nỗi sợ hãi cùng, thử thách khả năng chịu đựng và vươn lên từ vũ trụ.
Tịnh Tâm Trì – hồ nước thanh tịnh phản chiếu tâm hồn, nơi mọi niệm vọng sẽ được vượt trần, và linh hồn phơi bày. Kẻ vượt qua phải giữ bản ngã tinh khiết trước mọi cảm ơn.
Thiên Vọng Đài – đỉnh cao giao hòa giữa trời và đất, nơi tất cả những gì ta từng tin, từng hoài nghi, sẽ được thử thách. Chính nơi đó, thần khí Ahura Mazda – dù chỉ còn là tiếng vọng – sẽ xuất hiện một phần, trở thành thành đường dẫn.
Tôi hiểu rằng Ahura Mazda không chỉ là một thanh thần khí – mà là một phần của đại đạo, một mảnh linh hồn của vũ trụ, gắn kết với ý chí của người cầm kiếm. Mỗi bước chân của tôi giờ đây không chỉ là một hành trình riêng mà còn là một nghi thức triệu hồi, một lời khẩn cầu tới vũ trụ để chứng tỏ niềm tin.
Khi ba thử bước lại, và tôi đặt chân lên Đài Cao Khởi Nguyên , chính là lúc mọi gông xiềng bị phá vỡ. Ahura Mazda sẽ không còn là mảnh tàn tàn lụi, mà sinh toàn toàn thể – một thanh thần kiếm rực rỡ, đồng hành động cùng tôi đi qua mọi Phán xét của thần lâu dài, vượt qua giới hạn của mọi luật pháp.
Trong lúc giải quyết vấn đề, tôi tin rằng – không chỉ thanh kiếm, mà chính tôi cũng sẽ được tái sinh. Bởi khi con người có thể vượt lên trên số phận, thì ánh sáng vĩnh viễn sẽ không bao giờ tắt.
Nơi đó vốn dĩ không tồn tại – không phải là một cụ thể, không thuộc về bất kỳ bản đồ hay chiều không gian nào. Nó chỉ hiện hữu khi tìm kiếm đủ lòng tin để gọi nó về. Tôi hét lớn trong đêm tối, giọng tôi vang dội như muốn tận hưởng cùng bầu trời:
- AHURA! ÔNG VẪN CHƯA CHO TÔI BIẾT CÁCH ĐỂ TỚI ĐƯỢC NƠI ẤY!
Nhưng không có phản hồi lại. Chỉ có sự tĩnh mịch vô tận của bóng đêm, khiến tôi như rơi vào vực sâu tuyệt vọng. Tôi cảm thấy một lần nữa mình bị bỏ rơi giữa những câu hỏi không lời giải đáp.
Nhưng đúng lúc đó, giữa những đám mây đen của hoài nghi và nỗi lo cô độc, một bàn tay du dương dễ dàng đặt lên vai tôi – bàn tay quen thuộc đến mức chỉ cần chạm vào đã thấy lòng mình như ấm lên.
— Tôi sẽ giúp bạn. Nhưng chỉ là địa điểm và cách thôi, còn cậu phải tự đi tiếp. Nhưng tôi tin cậu, Minh à. Là giọng nói ấy – Linh. Giọng nói mang theo sức mạnh của sự mạnh mẽ và lòng tin mà cô ấy luôn dành cho tôi. Trong thời điểm đó, tôi được hưởng lợi từ một nguồn sáng le lói, đủ để soi sáng con đường phía trước.
— Linh… Là cậu phải không? — Ừ, là tới. Đừng lo lắng quá, Minh. “Nơi đó” không phải là nơi chốn – nó chỉ hiện ra khi lòng cậu đủ mạnh, khi cậu không còn sợ hãi điều gì cả. Tôi sẽ chỉ cho bạn đường vào – một khe hở nhỏ thôi, và còn lại… bạn phải tìm bằng ánh sáng chính trong thời gian bạn.
Tôi nắm lấy tay cô ấy, ánh mắt chạm nhau trong sự tĩnh lặng im đầy hiểu biết. Và rồi Linh nhẹ nhàng nghiêng đầu, ánh sáng bàng bạc xung quanh cô như một linh hồn không thuộc về cõi này – nhưng lại gần gũi và ấm áp hơn bất cứ thứ gì.
– Hãy đi đi, Minh. Cậu sẽ tìm thấy lối vào ở nơi giao thoa giữa thực tại và hư vô – chính trong thời gian cậu.
Tôi biết, từ giờ phút này, mình sẽ bước đi một mình. Nhưng trong bóng tối, bàn tay Linh, giọng nói của cô… là thứ sẽ luôn dẫn đường cho tôi. Và dù tôi không biết điều gì chờ đợi phía trước, tôi biết: chỉ cần niềm tin không tắt, “nơi không tồn tại” sẽ trở thành điểm khởi nguyên cho một chương mới.
Trước mắt tôi, những ký hiệu toán học phức tạp xuýt, xả như những thứ gây nghiện trong vũ trụ tối. Chúng tôi không còn là công thức vô tri mà trở thành những dải xoáy không gian đang tự biến đổi – hàm mũ và hàm giác đan chéo, tựa như những trường lực điều khiển hài vạn vật. Tôi như kẻ du mục cô độc, bước đi giữa thảo nguyên rộng lớn của một thế giới không trọng lực, nơi mọi định luật vật lý bị xé toạc.
Rồi Linh xuất hiện. Ánh mắt cô như một vệt sáng xuyên qua tầng khí quyển, chạm vào tôi. Cô nắm tay tôi – một nắm nắm chắc nịch, mang theo nhịp đập của trái tim con người giữa biển sên mang.
– Minh, đừng sợ. Tôi ở đây, cùng bạn.
Cô kéo tôi bước qua mê cung vô tận. Mỗi bước chân, mặt đất dưới chân chúng tôi như một lớp ngủ của không thời gian, và khi nó rạn nứt, cả một tầng thực tại rơi xuống vực sâu. Tôi thấy vũ trụ nứt ra thành vô số tầng không gian song song, xoắn chặt nhau như những sợi dây DNA để – một mạng lưới vũ trụ đang dao động dữ dội, như tiếng vọng của sự sinh thành và hủy diệt.
Bên dưới chân chúng tôi, những đám mây phân tử điện toán đám mây sẽ bảo vệ độ sáng dài như dải ngân sách đang giảm xuống. Tôi nghe thấy tiếng ngân vang trầm đục: tiếng va chạm của các tinh vân sơ khai, tiếng thở dài của lỗi đen bành nặng… Âm thanh ấy không phải thứ tai người có thể nghe, mà là cộng hưởng của không gian – một tiếng vọng vũ trụ.
Tôi chạy run. Mọi khái niệm vật chất như tan chảy, trở thành thứ nguyên tử vô định. Nhưng Linh vẫn kéo tôi, ánh mắt cô sáng lên như ánh quang phổ vũ trụ.
— Minh, nhớ: nơi này không có điểm đến – chỉ có con đường do chính trái tim cậu vẽ.
Tôi cố gắng đi theo hơi thở của mình. Như tôi đã vượt qua tầm nhìn loài người, trở thành kẻ lữ hành cô độc giữa “bong bóng vũ trụ” – những vũ trụ mini dồn dờn xung quanh. Tôi nghe thấy tiếng nổ Big Bang vang vọng – một khoảnh khắc khởi đầu vĩ đại, như tiếng nhạc nền cho chuyến hành trình của tôi và Linh.
Cuối cùng, ở nơi tận cùng, chúng tôi dừng lại. Một bước tiến vũ trụ – ánh sáng và bóng tối hòa vào nhau, như có thể đảm bảo năng lượng của vũ trụ đang co cụm lại. Ánh sáng phá tung thành vô số phổ màu – tím của lỗi đen sơ khai, xanh lục của các ngôi sao mới hình thành, đỏ rực như tàn tro của thiên hà diệt vong.
Linh quay lại nhìn tôi. Giọng cô vang lên, như nhịp rung của thời gian:
— Minh, chỉ cần cậu không ngừng bước, vũ trụ này sẽ lùi bước trước cậu.
Tôi gật đầu. Giữa không gian sâu không có hình hài, chỉ còn tiếng tôi đập vang. Lần đầu tiên, tôi nhận ra: chỉ có tôi – và chính tôi – là kẻ duy nhất có thể quyết định số phận của mình, dẫu cho trước mắt tôi là vũ trụ vô tận, hay toàn bộ vũ trụ đang tan rã.
Tôi, khi đối đầu với Bream trong cơ thể Thành, vốn ngu ngốc đã là kẻ đứng ngoài mọi ranh giới tồn tại và không tồn tại. Tôi không còn là âm, không còn dương, cũng ý thuộc về bất kỳ khái niệm nào có thể gọi tên. Lúc đó, tôi chỉ là một tàn tro của khái niệm – trống rỗng mà lại ẩn chứa mọi thứ.
Tôi chứng kiến kiến trúc sinh diệt của vũ trụ – vô số lần, vô số thái độ. Mỗi lần vũ trụ nở ra rồi lại co vào, như một tiếng chấm dài vĩnh cửu. Ánh sáng và bóng tối xoắn lấy nhau, đan thành những dải lụa bất tận. Tất cả các vòng lặp đi lặp lại như một bản hòa tấu không hồi kết, nhưng tôi – kẻ không thuộc về nơi này – Chỉ yên lặng nhìn.
Tôi cũng không phải thần, cũng không phải thánh. Tôi không tìm kiếm ánh hào quang của kẻ sáng thế, cũng bình luận trách nhiệm của kẻ hủy diệt. Tôi chỉ là tôi – xác trọi, không gông xiềng, không hình dung. Một thực thể duy nhất, một linh hồn không cưỡng bức.
Và tôi sẽ bước tiếp, đến mục tiêu mà tôi đã vạch ra, dẫu trước mắt tôi có vực sâu không đáy hay toàn bộ vũ trụ đang tan chảy. Tôi là tôi. Giữa hư không, đó là điều duy nhất còn sót lại – và cũng là điều duy nhất tôi cần.
Tôi tưởng tượng như truyện tiên hiệp hiệp , mà nếu tham khảo theo tiên tộc thì gọi nơi này như cách gọi là Thiên đạo hay Đại đạo cũng được .
Cứ thế, tôi và Linh Yên lặng bước giữa miền mông mang, nơi mọi định nghĩa chỉ là tro tàn của vô minh. Ở đây, thời gian như hạt cát trôi qua tay của đạo, không còn quá khứ, có mùi tương lai – chỉ có một “hiện tại” lơ lửng giữa hư vô.
Mỗi bước chân đi qua, chúng tôi như lạc vào những tầng trời được dệt bằng ảnh ảo. Trước mắt là những mảnh vỡ của tinh không – bồng bềnh như viễn cảnh, mà lại sâu thẳm như vũ trụ đạo. Mỗi hơi thở nơi này vang vang một tiếng chuông như chuông cổ xưa, chạm vào ý niệm tồn tại, khơi dậy dòng sức mạnh vốn vượt qua trên cả nhân gian.
Linh vẫn nắm chặt tay tôi – như một sợi dây đạo dẫn tôi băng qua linh hồn vô tận. Ánh mắt cô tựa vì sao trên đỉnh trời – hiển định, bất diệt. Dưới bước chân chúng tôi, tinh tú đan nhau, không ngừng vẽ nên những hoa văn hấp dẫn.
Tôi nhìn Linh, giọng nặng trĩu thắc mắc:— Chúng ta... sắp đến rồi chứ?
Linh quay sang tôi, ánh mắt thâm sâu như ẩn chứa cả một đại dương bí mật, đáp lại bằng một câu nói khiến tim tôi như bị bóp nghẹt:— Chúng ta mới chỉ vừa thoát ra khỏi thế giới của Tiên tộc mà thôi.
Tôi bàng hoàng, cảm giác như bị lạc vào một mê cung vô hình.— Cái gì...? Làm sao có thể vậy? Tại sao chúng ta không dịch chuyển tức thời mà lại phải đi bộ như thế này? Tôi hoàn toàn mù mờ về chuyện này.
Linh thở dài, như thể đang nói về một chân lý đã ngấm sâu vào từng tế bào của cô:— Cậu từng sống trong Tiên tộc mà vẫn chưa hiểu sao? Dịch chuyển tức thời, du hành đa thứ nguyên... chỉ là đưa xác thể và linh hồn đi thôi. Nhưng cái tâm, cái ý — phần sâu thẳm nhất trong con người cậu — vẫn bị ràng buộc lại, vẫn còn vương vấn nơi đây. Muốn đến được Điện Thần Long, thần cách của cậu phải hòa làm một với thế giới, phải đồng nhất với dòng chảy của vũ trụ. Những gì ta trải qua, với ta là chớp mắt, nhưng trong thế giới cũ, bên trong lục địa Tiên tộc hay lục địa Nara, có thể đã kéo dài hàng thế kỷ, thậm chí cả thiên niên kỷ.
Linh nói, giọng cô như ngân vang bên tai tôi một lời tiên tri vừa mở ra cánh cửa của những điều chưa biết. Tôi thầm thán phục cô ấy—vì dựa trên câu chuyện ông Ark kể, thân phận của Linh không hề tầm thường, mà là một bí mật cổ xưa chôn sâu trong dòng thời gian.
Chúng tôi vẫn rảo bước trong không gian vô tận, nơi mọi thứ như tan chảy vào hư vô. Tôi vẫn mơ hồ, lạc lõng giữa những tầng không gian chồng chất, còn Linh thì kiên nhẫn, giảng giải cho tôi từng chút một.
— Cậu nên nhớ… — Giọng cô vang lên như tiếng chuông ngân vọng từ vực sâu vũ trụ — một thế giới bình thường đã là vô tận, không có điểm kết thúc rồi. Nhưng ở Tiên tộc, thế giới lại chồng chất lên nhau bởi vô số nền tảng cổ xưa hơn, hay đúng hơn là những thiên đạo, đại đạo.
Vô số tia vận khí hòa hợp tạo thành một vận khí; vô số vận khí hợp thành một đạo; vô số đạo trải qua thấm nhuần ma thuật bản nguyên, hình thành nên khái niệm. Vô số khái niệm đan xen nhau, trải qua vô tận thời gian, chồng chất đến mức vô cùng của vô cùng, cuối cùng hình thành nên thiên đạo. Thiên đạo bao bọc lấy cái nguyên thủy của khái niệm, trở thành gốc rễ của mọi trật tự.
Thiên đạo chi khí, nhờ linh lực của đạo tổ, hòa vào dòng chảy bản nguyên, may mắn kết tụ thành một tiểu đại đạo. Nó là cội nguồn của những câu chuyện , nó bao chứa những thực tại chồng chất cộng hưởng cùng những mảnh ký ức còn vương vấn trong vô số thời không. Chúng bắt đầu tạo nên những hình dạng sơ khai, rồi trải qua vô vàn lần sinh diệt, cuối cùng kết tinh thành tầng tầng thế giới.
Mỗi tầng thế giới lại đóng vai trò như trang sách hay chiếc hộp vô hạn chứa vô hạn của vô hạn bên trong , mỗi cái lại chứa đựng vô số thứ nguyên siêu việt Mỗi bước chân chúng ta đi lúc này chính là đang lĩnh ngộ những tia đạo nhỏ nhất, để rồi đột phá từng giới hạn, phá bỏ từng tầng cấm kỵ của mê lộ.
— Chỉ khi bước qua hết những tầng này, cậu mới có thể thực sự thoát ra khỏi nơi này, Linh nói, giọng cô khẽ khàng như âm thanh vọng về từ những đại dương xa thẳm.
Cô dừng một chút, đôi mắt lấp lánh ánh sáng huyền bí:— Một tia vận khía nơi đây thôi cũng đủ khiến một con người phàm tục trở nên bất tử bất diệt, sức mạnh sánh ngang thần thánh chỉ trong chớp mắt. Nhưng… tớ không trách cậu đâu. Cậu tới đây vốn để học những chiêu thức bí truyền mà ông Ark đã căn dặn. Đáng tiếc là, khi chưa kịp hiểu hết bản chất của nơi này, cậu lại bị cuốn vào vô vàn trận chiến vô nghĩa.
Linh nói, rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Bàn tay cô ấm áp đến kỳ lạ, tựa như một chứng minh rằng cô vẫn còn sống, vẫn hiện hữu bên tôi.
Hành trình này — qua những lời kể của Linh — như kéo dài vô tận. Tôi mất dần cảm giác về thời gian, chỉ biết bước đi trong bóng tối vĩnh hằng, bám theo mục tiêu duy nhất của mình.
Hơn nữa, tớ sẽ có cách đưa cậu rời khỏi nơi này mà không cần phải đích thân đột phá từng tầng cấm kỵ. Hoặc, nếu cậu có thể tự mình vượt qua được, điều đó chỉ chứng minh rằng cậu vốn không phải một kẻ phàm tục tầm thường. Bởi ngay cả đạo tổ — tồn tại được ngưỡng vọng như vầng dương bất diệt — cũng phải hao tổn vô số nguyên thần, trải qua muôn vàn kiếp luân hồi mới mong dung hợp được bản nguyên của đại vũ trụ. Và con đường đó, vốn là thứ khó khăn không tưởng, chỉ dành cho những kẻ đã buông bỏ cả chính mình.
Và tôi sẽ phải đối diện với cái gì tiếp đây
...
-Hết chương 33-