Chương 32: Sự kì lạ của thế giới

Quyết định của Minh

Tôi đưa ra quyết định khiến mọi người phải sững sờ.

— Này mọi người, tôi hiểu chúng ta đang ở trong một tình thế hỗn loạn, nhưng tôi đã có một ý tưởng. — Tôi ngẩng cao đầu, giọng nói vang lên rõ ràng. Tôi muốn Bream trở thành đệ tử của mình. Tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm cho cậu ấy. Chúng tôi sẽ quay về vùng đất Tiên tộc, nơi có thể giúp Bream phát triển hết tiềm năng của mình. Tôi tin rằng cậu ấy không chỉ mạnh hơn tôi, mà còn là một đồng minh vô cùng giá trị. Chúng ta đang rất yếu, trong khi các thế lực ngoài kia chỉ chực chờ xâu xé. Nếu để họ hợp lực lại, e rằng chúng ta sẽ khó mà chống đỡ nổi.

Tôi dừng lại, đưa mắt nhìn quanh. Từng ánh mắt đăm đăm hướng về tôi, chờ đợi những lời nói tiếp theo.

— Vì thế, tôi đề xuất thế này: mỗi người trong chúng ta cần phải nắm vững mọi kỹ năng mình có. Chúng ta không còn thời gian để chần chừ nữa. Chúng ta phải mạnh lên, từng người một!

Không khí im lặng bao trùm, chỉ có hơi thở nặng nề vang lên. Một lúc sau, cánh cửa mở ra, Vord bước vào, bộ giáp của anh ta phát sáng dưới ánh đuốc mờ.

— Tôi nghe hết rồi. — Giọng Vord trầm và kiên quyết. — Hãy cho tôi tham gia cùng. Tôi không thể ngồi yên nhìn nơi này bị hủy diệt. Tôi sẽ dốc hết sức mình để bảo vệ tất cả.

Vord nói xong, khí thế dâng lên như ngọn lửa. Tôi có thể cảm nhận được sức mạnh và quyết tâm trong từng lời nói của anh ta.

Bất ngờ, Thành đứng bật dậy, nắm tay siết chặt đến nỗi khớp xương kêu lên răng rắc. Cậu đấm thẳng vào vách đá, để lại một vết lõm sâu.

— Được! Thành gầm lên, giọng đầy thách thức. Chúng ta không có gì phải sợ. Đến thì đón, đụng thì đập!

Câu nói hùng hồn của Thành khiến Kevin và Roman bật cười. Kevin nhướng mày, khẽ nghiêng đầu.

— Ủa, không phải ai đó vừa ngất xỉu à? — Anh ta trêu chọc, đưa tay lên che miệng cười. Roman huýt sáo, càng làm Thành nóng máu. Nếu không có tôi giữ lại, chắc cậu ta đã lao vào một trận ẩu đả ngay tại chỗ.

Helen đến gần, nắm lấy tay tôi. Đôi mắt cô ấy ánh lên sự lo lắng và một chút gì đó không muốn rời xa.

— Vậy… anh lại phải đi nữa sao? — Giọng cô ấy run lên khẽ khàng. — Em… có thứ này muốn tặng anh. Lần trước anh đi quá đột ngột, em chưa kịp đưa…

Cô ấy ngập ngừng, rồi nhẹ nhàng rút ra từ tay áo một sợi dây chuyền mặt đá đỏ rực như Ruby. Ánh sáng từ viên đá lấp lánh, phản chiếu trong đôi mắt long lanh của cô.

— Em muốn tặng anh sợi dây chuyền này. Xem như một kỷ niệm giữa chúng mình. Hãy bảo trọng, anh nhé. Em hy vọng, ở nơi xa ấy, khi có nó bên cạnh… anh vẫn sẽ luôn nhớ về em.

— Ừ, tôi… tôi biết rồi… — Tôi chưa kịp nói hết câu thì Helen khẽ kiễng chân, đặt một nụ hôn lên môi tôi. Nụ hôn ấy dịu dàng mà thấm đẫm những lời chưa kịp nói.

— Cảm ơn anh… vì tất cả. — Cô thì thầm.

Tôi thấy Bream, người vốn luôn điềm tĩnh, lạnh lùng, cũng không giấu nổi một nụ cười nhẹ. Tôi thoáng bối rối, mặt đỏ bừng. Mang tiếng là sư phụ, mà lại như thế này… Haiz.

— Ừm, anh sẽ luôn nhớ… — Tôi thì thầm, ánh mắt hướng về Helen. Sau câu nói ấy, tôi khẽ vẫy tay ra hiệu cho Bream đứng dậy. Hai chúng tôi nhanh chóng rời khỏi nhà ông Haru. Một cuộc chia tay vội vã, nhưng tôi biết từng phút giây bây giờ đều vô cùng quý giá.

Phía sau, tiếng vọng của mọi người vẫn theo tôi đến tận lúc bước chân đã chạm bậc thềm:

— Bảo trọng nhé, Minh. Giữ gìn sức khỏe.

Tôi bất giác quay sang Bream, giục cậu ta vẫy tay đáp lại. Thú thật, tôi thấy mình hơi quá đáng: ép một thực thể vô cảm như cậu ta phải diễn cảm xúc. Nhưng thôi, kệ. Có lẽ đó cũng là một phần “bài học” cho cậu ấy.

Thật ra, tôi cũng muốn tranh thủ quãng thời gian này để tạo không gian riêng tư, nhằm hiểu rõ hơn về Bream. Có quá nhiều điều tôi chưa biết, quá nhiều điều khiến tôi tò mò.

Chúng tôi đi dọc theo bờ hồ gần đó. Mặt nước phản chiếu bầu trời xám xịt, như một chiếc gương soi cả những góc khuất trong lòng tôi. Khi đã đến một chỗ yên tĩnh, tôi bắt chuyện trước.

— Này Bream… — Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ta. — Gã chúa tể kia thực sự muốn cậu trở thành thuộc hạ của hắn vì mục đích gì? Nói thẳng ra, giữa cậu và hắn có mối quan hệ gì?

Bream khẽ cúi đầu. Giọng cậu ta đều đều, không chút cảm xúc, nhưng tôi lại nhận thấy một tia ngập ngừng hiếm hoi.

— Đệ tử từng được chúa tể ban cho sức mạnh, khi ngài tình cờ tìm thấy đệ tử. Ngài ấy hứa sẽ đưa đệ tử lên đỉnh vinh quang. Mục tiêu của ngài là chinh phục và thống nhất toàn bộ vũ trụ, theo cách mà ngài gọi là… “hòa bình.”

Tôi sững sờ, không khỏi bật cười cay đắng.

— “Hòa bình”? Cái gã bạo chúa đó mà cũng biết đến hai chữ hòa bình sao?

— Đúng vậy, thưa sư phụ. — Bream đáp. Nhưng chúa tể cũng có những nỗi khổ tâm riêng. Quá khứ của ngài ấy… khá dài và phức tạp. Đệ tử… dù gì vẫn còn chút tình cảm với ngài, nên không thể kể hết được.

Tôi thở dài, gió trên mặt hồ khẽ lướt qua, mang theo tiếng thì thầm của mặt nước. Tôi không biết thực hư quá khứ của chúa tể ra sao, nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy trước mắt mình là một đệ tử cần tôi dẫn dắt – một thực thể của vũ trụ với trái tim chưa hẳn đã đóng băng.

“Vậy thì cả Garfield, hắn ta cũng giống như cậu à, Bream?”

“Đúng vậy, thưa sư phụ,” Bream khẽ gật đầu, giọng điệu bình thản nhưng không giấu nổi sự cảnh giác. “Chúng tôi là hai mặt đối lập, tượng trưng cho âm và dương, cho hỗn độn và cân bằng. Garfield, người anh song sinh của tôi, được đánh giá là tiềm năng hơn tôi. Hắn ta cũng là một kẻ thực dụng, không bao giờ dao động trước những cám dỗ hay sự thương hại. Dù là anh em song sinh, chúng tôi chia sẻ nhiều kỹ năng giống nhau, nhưng lại khác nhau ở một điều duy nhất.”

“Khác nhau ở điều gì?” Tôi nheo mắt hỏi lại.

Bream hít một hơi sâu, ánh mắt dường như chìm trong hồi ức. “Garfield mang trong mình quyền năng thao túng bóng tối. Nhờ vậy, hắn có thể triệu hồi một quân đoàn bóng tối khát máu và tàn ác. Chúng không chỉ vô cùng trung thành mà còn bất tử – chỉ có thể bị xóa sổ hoàn toàn nếu chính Garfield, kẻ đã tạo ra chúng, bị diệt vong.”

“Còn cậu?” Tôi hỏi, giọng điệu nhẹ nhưng không giấu được sự nghi hoặc.

“Còn tôi… tôi mang trong mình khả năng triệu hồi một quân đoàn thiên sứ – một đội quân ánh sáng bất khuất,” Bream chậm rãi trả lời, ánh mắt thoáng ánh lên tia sáng cứng cỏi. “Nhưng cho đến giờ, tôi vẫn giữ kỹ năng đó như một con bài tẩy cuối cùng, chờ đến thời khắc thích hợp để thực hiện mục đích đảo chính. May mắn thay, tôi đã che giấu được điều đó trước mắt Chúa Tể. Tôi tin rằng kỹ năng này sẽ hữu ích, hỗ trợ sư phụ trong những trận chiến khốc liệt sắp tới. Tuy nhiên, có một điều đáng lo: nếu tôi phát động kỹ năng ấy, Chúa Tể chắc chắn sẽ nhận ra sự tồn tại của nó.”

Tôi im lặng một thoáng, ngẫm nghĩ về lời thú nhận ấy. Cuối cùng, tôi gật đầu. “Thôi được rồi, ta hiểu cậu có những điều không thể nói ra. Nhưng tạm thời, ta muốn đưa cậu đến một nơi an toàn hơn. Ở đó, chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập và chuẩn bị cho mọi khả năng có thể xảy đến.”

Bream hơi cúi đầu, một tia sáng thoáng qua trong ánh mắt kiên quyết. “Vâng, thưa sư phụ. Đệ tử đã sẵn sàng.”

“Được rồi, chúng ta đi thôi.”

“Du hành đa thứ nguyên!” Tôi khẽ thốt lên.

Chỉ một nhịp chớp mắt, chúng tôi đã quay trở lại thánh địa Tiên Tộc. Khi tôi vừa kịp nhận ra khung cảnh quen thuộc này, một luồng ánh sáng trắng đã đứng sừng sững phía trước, tựa hồ đã chờ đợi từ lâu.

Tôi vội vàng quỳ xuống hành lễ. “Sư phụ Ark…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, tôi bàng hoàng thấy chính ông Ark cũng đã quỳ xuống trước. Tôi hoảng hốt chạy lại đỡ ông, vừa hỏi trong lo lắng:

“Ơ… Sư phụ, tại sao người lại làm thế?”

Nhưng ông Ark chỉ nhẹ nhàng ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhưng giọng nói lại khiêm cung một cách bất thường:

“Tiện nhân kính chào ngài Bream. Không biết luồng gió nào đã đưa ngài trở lại nơi này. Nếu đệ tử của tiện nhân có điều gì thất lễ, xin ngài lượng thứ.”Vừa nói, ông vừa nháy mắt về phía tôi, ra hiệu rằng tôi cũng nên quỳ xuống. Tôi lúng túng rơi vào tình thế dở khóc dở cười.

Bream lúc này bước lên, đưa tay đỡ ông Ark dậy, giọng nói bình thản nhưng không giấu được sự tôn trọng. “Đạo tổ Ark, không cần phải hành lễ. Ta giờ không còn là Tịch Luật Sứ (Void of Order) nữa. Ta chỉ là đệ tử dưới trướng của Minh.”

“CÁI GÌ?” – Ông Ark thốt lên, âm thanh đầy kinh ngạc vang vọng khắp đại sảnh.Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông mất bình tĩnh đến vậy. Ánh mắt ông đầy hoài nghi nhưng cũng lóe lên tia sáng của một sự thật không thể chối bỏ.

Tôi vội bước lên, trấn an ông: “Sư phụ, đệ tử quên chưa nói rõ với người. Xin người ban cho cậu ấy một nơi ở, để cậu ấy có thể tập luyện và hỗ trợ cho đại sự của chúng ta.”

Ông Ark vẫn chưa hết sững sờ. Trong phút chốc, bầu không khí giữa chúng tôi như bị nuốt chửng bởi những ẩn ý và dự cảm không tên.

“Đừng lừa ta chứ, Minh!” – Giọng ông Ark vang lên đầy bối rối và hoài nghi. “Cậu chỉ đang đùa ta thôi, đúng không? Một Tịch Luật Sứ… kẻ được xem như trọng tài của trật tự, giám sát toàn bộ hoạt động không chỉ ở đa vũ trụ mà còn đứng trên cả Thần Mộc… Không thể nào!”Ông thở gấp, vẻ mặt thoáng một tia hoảng loạn. “Chỉ cần một khoảnh khắc tức giận của hắn, vô số thế giới sẽ bị xóa sổ ngay lập tức. Minh à… cậu điên rồi. Không bao giờ có chuyện một Tịch Luật Sứ lại trở thành đệ tử của bất kỳ ai.”

Tôi vội bước lên, nhẹ nhàng đỡ ông Ark đứng dậy, đặt bàn tay lên vai ông, giọng tôi bình thản nhưng vẫn chứa đầy sự trấn an. “Sư phụ… không, con không đùa đâu.”

Ông Ark nhìn tôi, ánh mắt vẫn hoang mang, bàn tay ông hơi run lên. Tôi hít sâu, cố gắng trấn tĩnh ông bằng giọng nói chậm rãi và chắc chắn:

“Người và cậu ấy đã từng gặp nhau, phải không sư phụ?”

Một thoáng im lặng, không gian như đóng băng. Gương mặt ông Ark thoáng chút bàng hoàng, rồi chậm rãi hạ ánh mắt xuống. Trong sự tĩnh lặng ấy, tôi nhận ra những ký ức xa xưa đang ùa về trong mắt ông, gợi lên những tầng sâu không tên mà chỉ có ông mới hiểu rõ.

“Đúng… Ta từng có dịp diện kiến họ.” Giọng ông Ark trầm xuống, phảng phất nét kính nể. “Tổng cộng có thập tam Tịch Luật Sứ – mười ba kẻ mang trên vai trách nhiệm giám sát trật tự của toàn bộ đa vũ trụ. Trong số đó, có hai người được xem là đỉnh cao, vượt trội hơn tất cả – một là Bream, một là Garfield.”

Tên Garfield thoáng chạm vào tiềm thức tôi như một nhát kiếm lạnh lẽo. Trong khoảnh khắc, tôi mường tượng đến gã chúa tể kia – quyền uy và tàn bạo đến mức nào mà dưới trướng hắn lại có hai con quái vật hủy diệt như vậy. Tôi siết chặt tay, ép mình quay về với hiện thực khi sư phụ tiếp tục kể.

“Ta gặp ngài ấy trong một cuộc họp quan trọng,” ông Ark nói chậm rãi, như đang nhấm nháp lại ký ức. “Một lần, có những kẻ ngông cuồng gây rối, khiêu khích ranh giới cấm kỵ. Thành thực mà nói, một trọng tài như Tịch Luật Sứ không có quyền can thiệp vào không-thời gian hay bất kỳ khía cạnh nào của vũ trụ. Họ chỉ được phép quan sát, phán xét. Nhưng hôm đó, chỉ vì ngứa mắt với bọn phản loạn kia, ngài Bream đã ra tay…”

Ông Ark hít sâu, ánh mắt lạc đi vào một nơi xa xôi. “Chỉ một cơn giận thoáng qua thôi, toàn bộ sự tồn tại của bọn chúng – từng dòng thời gian, từng nhánh không gian chứa dấu vết của chúng – bị xóa sổ. Ta vẫn nhớ như in… khi ngài Bream tức giận, toàn bộ các khái niệm cũng rung chuyển. Đại đạo của Tiên Tộc vốn là nền tảng, bao trùm vạn vật, cũng suýt nữa sụp đổ. Nếu ngài ấy không dừng tay, có lẽ cả Tiên Tộc cũng đã bị chôn vùi trong cơn thịnh nộ ấy.”

Tôi nghe mà lòng run lên. Đưa mắt nhìn sang Bream, “đệ tử” của tôi – người vẫn đứng lặng lẽ, ánh mắt thản nhiên như thể tất cả chỉ là cơn gió lướt qua. Tôi lờ mờ nhận ra: tôi không hiểu nổi tại sao tôi lại có thể chiến thắng được cậu ấy. Thoáng chốc, một nỗi nghi hoặc và sợ hãi len lỏi trong lòng tôi.

Phải chăng… lúc ấy cậu ta chỉ dùng một phần rất nhỏ sức mạnh? Phải chăng… tôi chỉ là kẻ may mắn được tha mạng, chứ không phải kẻ chiến thắng? Có khi tôi xóa sổ cậu ta lúc đó cũng chỉ là nằm trong tính toán của cậu ấy . Tôi phá tan bầu không khí bằng cách chuyển chủ đề 

Tôi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đỡ ông Ark đứng dậy, giọng nói bình thản nhưng kiên quyết:“Vậy… con đã hiểu rồi. Nhưng giờ sư phụ yên tâm đi – cậu ta đã là đệ tử của con rồi. Và hơn thế, cậu ấy sẽ trở thành đồng minh của chúng ta trong tương lai.”

Ánh mắt ông Ark vẫn còn sót lại chút hoài nghi, nhưng tôi nhìn thẳng vào mắt ông, để ông thấy quyết tâm của mình.

Tôi chợt cúi xuống, giọng chùng lại:“Nhưng sư phụ… con phải thú thật, hiện giờ con không còn kiếm nữa. Thần khí của con đã bị phá hủy.”

“CÁI GÌ?” – ông Ark thốt lên, đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Tôi thở dài, kể vắn tắt lại lần chạm trán với Thần Thời Gian Solomon – thực thể đã cuốn con vào một trận chiến nằm ngoài mọi logic của thời gian. Trong trận chiến ấy, thanh thần kiếm Ahura Mazda – thứ từng là tín vật hộ thân của con – đã bị bẻ gãy như một nhánh củi khô trước sức mạnh vượt mọi quy luật. Tôi vẫn còn nhớ rõ ánh mắt Solomon lúc đó – đôi mắt nhìn thấu mọi tương lai, hiện tại và quá khứ, tựa hồ đang giễu cợt số phận của kẻ phàm nhân như tôi.

Ông Ark im lặng, như thể đang phải nghiền ngẫm hết thảy những sự kiện kinh thiên động địa mà tôi vừa kể. Trong mắt ông, tôi có thể thấy một tia tự hào mơ hồ lướt qua – nhưng cũng có chút lo lắng, vì giờ tôi đã không còn thần khí trong tay. Dẫu vậy, tôi biết mình không thể dừng bước, vì tôi là đầu tàu , tôi không thể chùn bước .

Ông Ark khẽ gật đầu, vẻ mặt vẫn còn vương nét sững sờ. Đột nhiên, ông đập nhẹ lên đùi liên hồi, hai hàng nước mắt lặng lẽ trào ra, lăn dài trên gương mặt đã in hằn năm tháng. Giọng ông run run, như chứa đựng cả một niềm tin được khơi lại sau bao năm tuyệt vọng:

“Thiên cơ… Thiên cơ… Trời không bỏ rơi chúng ta rồi. Tiên tộc… Tiên tộc có cơ hội được phục hưng rồi.”Ông ngước lên trời cao, giọng khản đặc mà vẫn đầy nhiệt huyết. “Chúng ta có quý nhân rồi! Cảm ơn trời… Cảm ơn trời đã gửi đến cho chúng ta một hy vọng mới…”

Ông quay sang tôi, đôi mắt đỏ hoe, chứa đựng biết bao xúc động. “Còn về thanh thần khí của con… ta thành thực xin lỗi.” Ông cúi đầu, giọng trầm xuống. “Ta không đủ khả năng để giúp con khôi phục nó. Chỉ có một nơi duy nhất – Điện Thần Long – nơi nó được khai sinh và cùng là nơi nắm giữ bí mật phục hồi thần khí đã bị hủy diệt. Điện Thần Long là một cấm địa cổ xưa nằm ngoài mọi định luật. Nơi đó… nằm ngoài sự hiểu biết của ta, và cũng là nơi chỉ những kẻ thực sự được số mệnh chọn mới có thể đặt chân tới.”

Ông Ark hít một hơi thật sâu, như thể trút hết nỗi lòng đè nén suốt bao năm qua. Rồi ông đặt tay lên vai tôi, ánh mắt kiên định:“Nhưng Minh… chỉ cần con vẫn đứng vững, chỉ cần con vẫn giữ được niềm tin, ta tin rồi sẽ đến ngày thanh thần khí ấy lại một lần nữa tỏa sáng trong tay con. 

Tôi mỉm cười, ánh mắt thoáng hiện lên tia quyết liệt. Bởi tôi biết, dù có phải băng qua bao chông gai, dù có phải đối đầu với những thực thể khủng khiếp hơn cả những gì tôi từng biết… con đường của tôi, giờ đã không còn lẻ loi. 

Bream đi đến , nắm lấy tay tôi , cậu ta khẽ nói

Đệ tử tình nguyện theo ngài đến mọi nơi , hãy cho phép đệ tử được đi theo . Tôi nhìn cậu ta với vẻ xúc động nhưng tôi đáp lại

-Ta xin lỗi , cậu phải ở đây một thời gian rồi , hai chúng ta tạm thời chia ra nhé , cậu phải cố lên , bảo vệ mọi người ở đây , cố gắng hòa nhập nhé , ta hứa sẽ quay trở lại . 

Tôi hướng ánh mắt về phía sư phụ . Tôi quỳ xuống , nghẹn ngào 

Con xin lỗi khi vừa trở về lại phải rời đi , xin phép sư phụ gởi lời tới các huynh đệ cho con nhé . Con biết mọi người sẽ buồn lắm , nhưng con phải thực hiện sứ mệnh , lần này đi con sẽ hứa quay về bên mọi người thôi , phiền sư phụ để mắt tới Bream giúp con nhé .

Ông Ark đỡ tôi dậy , ông ôm chặt lấy tôi ,ông nói

Ta hiểu , ta sẽ tôn trọng quyết định của con vì ta tin con , ta đây cũng chỉ nghe tới điện thần Long trong truyền thuyết , ta chỉ có thể cho con biết muốn tới được đó phải trải qua tam đại thử thách

1.Vực Thẳm Hư Không (The Abyss of Nullity)Nơi mọi ánh sáng và quy luật tan biến, kẻ bước vào phải đối diện với chính bản ngã sâu nhất của mình, nơi không tồn tại bất kỳ cứu rỗi hay khái niệm nào khác ngoài sự diệt vong tuyệt đối.

2 .Hồi Ức Luân Hồi (The Cycle of Echoes)Một thử thách buộc kẻ tham gia phải vượt qua tất cả những ký ức đau đớn nhất của mình, đối mặt với quá khứ lẫn tương lai, nơi thời gian bị bẻ cong đến mức không thể phân biệt thực và hư.

3. Đài Cao Khởi Nguyên (The Zenith of Genesis)Thử thách cuối cùng và khủng khiếp nhất, nơi kẻ tham gia phải đối diện với sức mạnh thuần túy của sự sáng tạo và hủy diệt, thử thách không chỉ sức mạnh mà còn cả bản lĩnh và lòng kiên định của họ.

Tìm lại thần khí

Sau khi trao tôi cái ôm cuối cùng như một lời từ biệt, ông Ark rời đi, để lại tôi đứng đó giữa ánh chiều tà đang lịm dần. Tôi không quay về tông môn đêm ấy – lòng tôi vẫn ngổn ngang những suy nghĩ không tên. Tôi dặn ông Ark hãy giữ kín tất cả, cho đến khi tôi rời đi. Tôi muốn yên tĩnh – yên tĩnh để đối diện với chính mình.

Bước chân tôi đưa tôi đến ngọn đồi xanh – nơi từng in đậm bóng hình Linh trong ký ức. Hôm nay, chỉ còn mình tôi đứng đó, giữa màn đêm trải dài như vô tận. Gió khẽ lướt qua, mang theo hương cỏ dịu nhẹ, và cả những đốm sáng lấp lánh của dạ quang xa xăm. Tôi nhìn lên bầu trời, để mặc cho những suy nghĩ miên man cuộn trào như sóng ngầm.

Bream – theo sự sắp xếp của ông Ark – đã tìm được một nơi riêng biệt để tạm trú. Trước lúc chia tay, cậu ta đã cố gắng biểu lộ một chút tình cảm, dù vẫn còn ngượng ngập và bối rối. Tôi không trách, chỉ khẽ vỗ vai cậu, như một lời động viên, và gieo vào lòng cậu một hạt giống hy vọng: rằng một ngày nào đó, hạt giống ấy sẽ nảy nở thành thứ ánh sáng mà cậu chưa bao giờ tin mình có.

Trên đỉnh đồi lộng gió, tôi để mặc cho sự cô độc thấm đẫm từng hơi thở. Chính lúc ấy, giữa đêm tối tĩnh mịch, tôi nghe thấy một âm thanh văng vẳng vọng lại – ba tiếng gọi đầy ấm áp và quyền năng:

Minh… Minh… Minh…

Giọng nói ấy sâu lắng, vỗ về, như một hồi chuông ngân vang từ những tầng trời xa xôi. Tôi chợt khựng lại, tim đập dồn dập, bởi âm thanh ấy… quen thuộc đến kỳ lạ. Phải chăng đó là tiếng của thanh thần khí đã tan biến – Ahura Mazda?

Hơi thở tôi run lên, môi tôi khẽ thốt ra, mang theo niềm hy vọng xen lẫn sợ hãi:

Là ngươi phải không, Ahura?Tôi ngước lên, đôi mắt lấp lánh ánh sao đêm.— Nếu đúng là ngươi, thì hãy đáp lời ta…

-Hết chương 32-