Thành đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt như muốn tôi kể lại toàn bộ câu chuyện. Tôi hiểu ý cậu ấy và hít một hơi sâu trước khi bắt đầu.
— Trước khi kể, tôi mong mọi người cho tôi chút thời gian để giới thiệu. Đây là Bream, từ nay cậu ấy sẽ trở thành đồng minh, cũng là đệ tử của tôi. Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm về cậu ấy, mong mọi người chiếu cố.
Không khí trong phòng khẽ rung lên, ánh mắt của mọi người đan xen giữa nghi ngại và tò mò. Tôi bắt đầu kể — kể về lần đầu tôi gặp Bream, và về việc cậu ấy đã giúp tôi nhìn thấy bức màn đen tối đằng sau mọi chuyện. Mặc dù tôi cảm nhận rõ sự phản đối trong ánh nhìn của họ, tôi vẫn cố trấn an:
— Yên tâm đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm về Bream. Hơn nữa, chính cậu ấy có thể giúp chúng ta tìm ra kẻ đứng sau tất cả. — Tôi nhìn sang Bream — Nào, Bream, chứng minh lòng trung thành của cậu đi.
Bream bước lên phía trước, vén tay áo. Trên cánh tay cậu ta không còn hình xăm tam giác — biểu tượng của chủ nhân cũ. Nhưng Bream chỉ khẽ gật đầu, đưa tay vẽ lên không trung, mô phỏng lại tam giác đó bằng luồng năng lượng mờ nhạt. Vừa hiện lên từng nét, Kevin lập tức lao tới như một tia chớp, mắt anh ta đỏ rực:
— Là nó! Không thể nào! Dù Minh chấp nhận ngươi, nhưng chỉ cần ngươi hành động dại dột, ta sẽ giết ngươi ngay tại đây!
Thành vốn dĩ cục súc, nhưng cũng không ngờ Kevin lại mất bình tĩnh đến vậy. Kevin siết chặt báng súng, gằn giọng sẵn sàng bóp cò. Tôi lập tức giơ tay cản:
— Kevin, dừng lại! — Tôi quát khẽ. Roman và Kur lộ rõ vẻ cảnh giác, tay nắm chặt vũ khí. Helen vẫn đứng lặng, ánh mắt nhìn tôi. Cô ấy chỉ nói một câu, như một ngọn gió dịu dàng giữa cơn bão:
— Nếu Minh tin tưởng, thì em cũng sẽ tin. Hãy để Bream có cơ hội nói ra sự thật.
Kevin vẫn chưa chịu hạ súng, nhưng tay anh ta thôi run lên, ánh mắt xoáy vào Bream:
— Nói đi. Nói những gì ngươi biết.
Bream hít sâu. Tôi nghĩ có lẽ nên đổi cách xưng hô từ “hắn” sang một cái gì đó gần gũi hơn — bởi lẽ giờ đây, Bream đang đứng cùng chiến tuyến.
— Anh ta bắt đầu tiết lộ những thứ đầu tiên khiến mọi người đứng hình.
— Hình xăm tam giác vốn dĩ là cách chứng minh lòng trung thành tuyệt đối, chỉ trao cho những thủ hạ cấp S. Chủ nhân mà ta từng phục vụ, mặc dù mới xuất hiện không lâu, nhưng quyền lực của ngài ấy vượt xa mọi tưởng tượng. Gã hề mà các anh từng đối đầu được gọi là Garfield, chúng ta đều là những thực thể được chủ nhân tìm về từ vực sâu của vũ trụ. Chúng ta sinh ra không phải con người, mà là mảnh vỡ của bóng tối, được nuôi dưỡng bằng sự tuyệt vọng và sức mạnh cổ xưa.
Bream dừng lại, ánh mắt chìm vào một quãng ký ức u ám.
— Sau một thời gian, chủ nhân tự xưng là Chúa tể Thời Không, và trở thành một trong những thế lực lớn nhất của đa vũ trụ. Hình xăm đó không chỉ là dấu ấn trung thành, mà còn là sợi dây dẫn để mượn sức mạnh của ngài ấy...
Bream khẽ rùng mình khi nói đến đây, như thể ký ức đó đang ăn mòn anh ta.
— Này, nói tiếp đi chứ!Thế gã đó tên là gì ,hơn nữa ta có khả năng tái tạo và thao túng thông tin nên đừng hòng che dấu hay nói dối ta — Kevin gằn giọng, ánh mắt vẫn rực lửa.
— Ta không lừa mọi người… — Bream khẽ thở dài, giọng trầm hẳn xuống. — Nhưng… không ai dám gọi tên ngài ấy.
Cả căn phòng chìm trong im lặng. Bream ngước mắt, trong đôi mắt ấy lóe lên một ánh nhìn xa xăm, như thể đang nhìn xuyên qua bức màn không gian.
Rồi đột ngột, từ đôi mắt của Bream, một khung hình lập thể phóng ra — những mảnh vỡ ánh sáng đan kết thành một hình ảnh huyền ảo. Trong khung hình ấy, một người đàn ông hiện lên.
Người đó trông vô cùng vạm vỡ, thân hình như được tạc từ sắt thép. Tay anh ta đang cầm… vũ trụ — đúng vậy, trong lòng bàn tay gã là một mô hình vũ trụ, xoáy chậm với hàng tỉ vì sao lấp lánh.
Ánh mắt người đó rực lên sắc hổ phách, sâu thẳm và dữ dội. Trên ngón tay gã lấp lánh một chiếc nhẫn xanh lục u ám, phản chiếu ánh sáng của những ngôi sao như thể chính nó nuốt chửng vũ trụ. Ngực trần, nổi bật là những hình xăm kỳ dị như những mật chú, xoắn lại thành vòng xoáy hỗn loạn.
Không gian quanh khung hình rung lên, một luồng áp lực vô hình làm mọi người như nghẹt thở.
Bream bỗng hét lên, giọng đầy nỗi kinh hoàng:
— Ngài ấy… là kẻ kiểm soát Thời Không! Là Chúa tể của vực sâu này!
— Hự… Hự… — Bream thở hổn hển, những giọt mồ hôi lạnh rịn trên thái dương. — Ngài ấy hiện diện… khắp mọi nơi. Có lẽ ngay lúc này, ngài ấy đã biết ta đang ngồi đây… — Giọng anh ta nghẹn lại, ánh mắt hoảng loạn lướt khắp căn phòng.
Kevin nheo mắt, báng súng siết chặt hơn. Roman và Kur cũng đưa mắt nhìn nhau, nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.
— Hơn nữa… — Bream nuốt khan, mắt ánh lên một tia quyết liệt. — Ta đã phản bội ngài ấy. Và ngài ấy… chắc chắn sẽ tìm tới đây. Ta rất xin lỗi, nhưng… — Hơi thở của anh ta dồn dập, giọng run rẩy — ta muốn mọi người phải nâng cao cảnh giác!
Một luồng khí lạnh vô hình như vừa lướt qua, làm mọi người bất giác căng người. Tôi nheo mắt, khẽ siết nắm tay.
— Nồng độ ma thuật bản nguyên ở đây… — Bream nói tiếp, giọng đã trở nên bình tĩnh hơn. — Nó dày đặc, đủ để làm chậm bước chân ngài ấy. Nhưng… nó chỉ giúp chúng ta kéo dài thời gian. Sẽ không lâu nữa đâu… — Ánh mắt anh ta lạc vào khoảng không, trầm mặc như nghe thấy những bước chân vô hình đang đến gần.
— Ý ngươi là… hắn ta có thể xuất hiện bất cứ lúc nào? — Kevin gằn giọng, đôi mắt ánh lên sự giận dữ.
— Đúng vậy… — Bream khẽ gật đầu. — Chủ nhân… hắn không phải chỉ tồn tại ở một chiều không gian. Hắn là thực thể bám rễ trong mọi thực tại, nuốt chửng mọi kẻ dám chống lại. Nhưng… — Bream hướng ánh mắt về phía tôi, lần đầu tiên ánh lên sự hy vọng yếu ớt — Minh… nếu cậu có thể tìm thấy tiếng vọng trong chính bản thân mình… có lẽ… cậu sẽ là chìa khóa duy nhất…
Tôi hít một hơi sâu, cảm nhận rõ ràng luồng ma lực đang vờn quanh không khí. Căn phòng bỗng trở nên u ám hơn, như thể bóng tối đã nở rộ khắp các ngóc ngách. Tôi biết — chúng tôi không còn nhiều thời gian.
Bream ngẩng đầu, ánh mắt như chìm sâu vào nỗi kinh hoàng không đáy. Anh ta khẽ lắc đầu, giọng nói như lạc đi trong một cơn ác mộng:
— Các ngươi không hiểu đâu… Ngài ấy… ngài ấy có thể nén cả thứ nguyên lại… chỉ bằng một suy nghĩ!
Kevin nheo mắt, bờ vai khẽ run lên vì căng thẳng. Roman khẽ rùng mình, còn Helen lùi lại nửa bước, vẻ mặt thoáng tái đi.
— Nén cả thứ nguyên? — Tôi hỏi khẽ, lòng trào lên một thứ cảm giác lạnh lẽo như nước đá chảy qua xương sống.
— Phải… — Bream nuốt khan, mắt trân trân. — Ngài ấy có thể ép mọi chiều không gian… mọi thực tại… thành một mặt phẳng duy nhất, như đập nát một bức tranh rồi gấp lại… Còn chúng ta… — Anh ta siết chặt bàn tay, giọng khản đặc — chúng ta chỉ là những con kiến bị bóp méo, vặn vẹo giữa các chiều không gian ấy. Một chiều không gian dù cao hay thấp… ngài ấy cũng có thể nghiền nát nó chỉ bằng một ý nghĩ!
Không gian trong phòng bỗng trở nên nặng nề như bị đè xuống bởi một bàn tay vô hình. Không khí dày đặc, nồng độ ma thuật bản nguyên cuộn trào, nhưng chẳng thể ngăn được cảm giác bức bối đang siết lấy cổ họng chúng tôi.
— Và… — Bream ngẩng lên, đôi mắt dại đi như kẻ đã nhìn thấy tận cùng vũ trụ — đó… chỉ mới là một phần cực nhỏ… của sức mạnh ngài ấy!
Cả căn phòng lặng đi, chỉ còn tiếng thở nặng nề và những ánh mắt đăm đăm nhìn vào bóng tối trước mặt. Tôi nhận ra, trước một kẻ có thể bóp méo không gian và thời gian như thế, tất cả những gì chúng tôi đang làm… chỉ là để níu giữ chút hy vọng cuối cùng.
Chúng tôi thoáng nhìn nhau, trong đầu mỗi người đều vẽ ra một hình ảnh về kẻ có thể nghiền nát cả thứ nguyên: Null Madoria — con quái vật mà người ta vẫn thì thầm như một cơn ác mộng khôn nguôi. Còn tôi, tôi lại nghĩ đến Narrator, thực thể ngoài lề mọi luật lệ của vũ trụ, người có thể bẻ cong câu chuyện bằng ý chí của chính mình.
Nhưng Bream, như thể đọc được tất cả những suy nghĩ ấy, đã dập tắt chúng bằng một câu nói lạnh lẽo:
— Đừng mơ… — Anh ta nhìn thẳng vào chúng tôi, ánh mắt bình thản mà sắc như lưỡi dao. — Ngài ấy… tồn tại ngang hàng với những kẻ nằm ngoài luật lệ đó. Không ai có thể phán xét, không ai có thể thay đổi con đường của ngài ấy. Ngài ấy không chiến đấu để bảo vệ hay phá hủy… mà chỉ đơn giản là chống lại tất cả.
Tôi nghe thấy hơi thở của Helen đứt quãng, còn Roman nhíu chặt mày. Kevin vẫn giữ súng trong tay, nhưng lúc này, tay anh ta đã khẽ run lên.
— Con đường… mà ngài ấy chọn… — Tôi lẩm bẩm, cố ép mình hiểu. — Một kẻ đi ngược lại tất cả, kể cả những kẻ như Null Madoria hay Narrator?
Bream gật đầu, chậm rãi như thể từng từ đều là gánh nặng:
— Phải. Con đường của ngài ấy… không cần danh xưng, không cần luật lệ. Nó chỉ tồn tại như một vực sâu đen kịt nuốt trọn mọi sự tồn tại… và không gì có thể chống lại được.
Một cơn gió lạnh vô hình lướt qua. Tôi có thể nghe thấy tiếng vọng của hư vô, như tiếng cười khe khẽ từ một nơi mà không ai trong chúng tôi có thể chạm đến.
Và ngay lúc đó, tôi biết: kẻ chúng tôi phải đối mặt không chỉ là một thực thể hùng mạnh. Đó là một thực thể không có khởi đầu, không có kết thúc — chỉ có sự phủ định tuyệt đối với mọi thứ trên đời.
Kevin lập tức siết chặt báng súng, bờ vai gồng cứng như sẵn sàng nổ súng bất kỳ lúc nào. Roman và Kur vẫn giữ nguyên tư thế thủ, mắt không rời khung hình đang dần tan biến. Chỉ có Helen bước lại gần tôi hơn, ánh mắt cô ấy chùng xuống, như thể đang phải quyết định xem đâu là thật đâu là giả.
— Bream… — Tôi lên tiếng, giọng khẽ run, — Người đó… chính là kẻ đã sai khiến ngươi?
Bream không nhìn tôi, anh ta vẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt như bị ám ảnh.
— Ngài ấy không chỉ là chủ nhân… — Bream nói khẽ, hơi thở run rẩy. — Ngài ấy là vực sâu của mọi vực sâu, là sự kết thúc của mọi khởi đầu. Ta và Garfield chỉ là những quân cờ… những kẻ được sinh ra từ hư vô để phục vụ cho ngài ấy.
— Tên đó… — Kevin nghiến răng, mắt như rực lửa. — Hắn ta là ai? Hắn có thể điều khiển cả vũ trụ sao?
— Ngươi có biết cách nào để đánh bại hắn không? — Roman trầm giọng, trong mắt lấp lánh sự toan tính.
Không ai có thể đánh bại ngài ấy… — Bream cúi đầu, giọng lạc đi. — Nhưng có một thứ… một thứ duy nhất có thể đối đầu với hắn: Tiếng vọng của Bản Ngã. Chỉ có người nào nghe được tiếng vọng của chính mình, vượt qua được vực sâu trong lòng mình, mới có thể chạm đến sức mạnh đó.
Tôi khẽ cau mày. “Tiếng vọng của Bản Ngã”… Một khái niệm mơ hồ, nhưng cũng như một lời nhắc nhở. Tôi biết, có lẽ chính tôi — hoặc ai đó trong chúng tôi — sẽ phải đối mặt với chính bản thân mình trước khi đụng đến sức mạnh ấy.
— Vậy… ngươi chọn ai? — Kevin gằn giọng, tay vẫn không hạ súng. — Ngươi sẽ phục vụ chúng ta, hay quay về với hắn?
— Ta đã quay lưng với vực sâu ấy… — Bream ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên sự kiên định. — Minh là người duy nhất dám đưa tay kéo ta lên từ bóng tối. Ta thề sẽ phục vụ cậu ấy… đến hơi thở cuối cùng.
Những lời nói ấy không làm Kevin hạ súng ngay, nhưng tôi biết: đó là bước khởi đầu để Bream chứng minh lòng trung thành của mình. Và tôi — tôi cũng biết rằng, cuộc chiến này sẽ không còn là cuộc chiến của riêng tôi nữa. Nó sẽ là cuộc chiến giữa vực sâu của tất cả chúng tôi.
Tôi cảm thấy mọi thứ như sắp kết thúc , hết kẻ này tới kẻ khác , mọi thứ như nhắm hết vào bọn tôi. Trong tình thế hỗn độn này , tôi phải khẩn trương lên , và rồi tôi đã đưa ra một quyết định.
....
-Hết chương 31-