Thần thời gian giáng lâm
Tôi mở mắt, khung cảnh vẫn vậy – mênh mông hắc ám, những sợi xích đen dày đặc như muốn giam hãm linh hồn tôi vĩnh viễn. Nhưng kỳ lạ thay, tôi vẫn còn sống. Cú đánh vừa rồi, tưởng như đã xé nát thân thể tôi, nhưng những bóng hình bí ẩn ấy đã kéo tôi về lại bờ vực sinh tồn.
Tôi biết… Linh và hai người kia – họ đã cứu tôi. Tôi còn sống, và tôi không được phép gục ngã.
Một luồng sức mạnh bùng cháy trong tim, như ngọn lửa Phượng Hoàng, thiêu rụi mọi sợ hãi. Tôi siết chặt nắm tay, đôi mắt ánh lên quyết liệt, hét to:
— “TA KHÔNG CẦN BIẾT CÁC NGƯỜI LÀ AI! CHỈ CẦN CÁC NGƯỜI ĐỤNG TỚI NGƯỜI THÂN CỦA TA, TA SẼ KHÔNG NHÂN NHƯỢNG!”
Lời tôi dội vào không gian như sấm rền, vang vọng trong vực tối bất tận.
Khuôn mặt khổng lồ kia khẽ khựng lại. Trong ánh mắt hắn, tôi thấy cả kinh ngạc lẫn giận dữ, như thể trước giờ hắn chưa từng thấy một phàm nhân nào dám ngạo nghễ như vậy trước mặt hắn.
Một tiếng gầm vang lên, rung chuyển cõi hư vô:
— “Solomon ta chưa bao giờ thấy kẻ nào có thể chịu được Tử Lôi Đại Hình của ta… Cho dù là cổ thần hay ngoại thần, tất thảy đều quỳ gối! Nhưng ngươi… một kẻ phàm nhân, lại gồng mình đứng lên. Khí phách ấy… đủ khiến ta nể ngươi một lần.”
Hắn nhìn xuống tôi, đôi mắt như vực sâu vô tận, gằn giọng:
— “Nhưng nhớ lấy, lần sau nếu ngươi còn dám can thiệp vào ma thuật bản nguyên, không chỉ có ta – mà cả tứ đại ngoại thần – sẽ đồng loạt diệt trừ ngươi!”
Từng từ của hắn như sấm nổ, chấn động cả không gian, vỡ nát bóng tối.
Rồi, các sợi xích biến mất, tan thành tro bụi lấp lánh như vũ trụ đang rơi lệ. Tôi rơi tự do như một hạt bụi bị gió cuốn đi. Xung quanh tôi, chỉ còn tiếng gió hú của vực sâu vô tận , tôi cố gắng hết sức bình sinh hét lên
— “Du hành đa thứ nguyên…” Tôi lẩm bẩm. Dù thân thể rách nát và linh hồn run rẩy, tôi vẫn sẵn sàng cho một màn quay trở lại thật hoành tráng. Nói gì thì nói, tôi vẫn muốn để mọi người biết rằng tôi vẫn ổn – dù trong thâm tâm, tôi chưa bao giờ thấy mình mong manh đến thế này.
Phía bên ông Haru, bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt thở. Ông lặng người, đôi mắt mất hẳn vẻ bình thản thường ngày. Ông run rẩy thốt lên từng từ:
— “Không thể nào… Ta… ta không còn cảm nhận được sự tồn tại của Minh nữa…”
Lời ông vang lên như một cú đấm giáng thẳng vào trái tim những người xung quanh.
Helen nghe thấy vậy, đôi mắt đỏ hoe. Nước mắt cứ thế lăn dài trên gò má, cô nấc lên từng tiếng, trái tim như bị bóp nghẹt. Đối với Helen, Minh không chỉ là đồng đội – anh còn là bờ vai mà cô muốn dựa vào mỗi khi bão tố của cuộc đời ập tới. Dù mới gặp Minh chưa lâu, nhưng cô biết… Tình cảm ấy là điều không gì có thể đong đếm.
Kevin thì căm phẫn đến mức đấm tay liên tục vào bức tường lạnh ngắt, máu từ bàn tay nhỏ xuống như từng giọt phẫn nộ. Roman và Kur phải thay nhau giữ chặt Kevin, ép cậu ta bình tĩnh lại. Ánh mắt cả ba người như vỡ nát, nhưng vẫn gắn kết bởi một hy vọng mong manh.
Khung cảnh ấy ảm đạm, nhưng tràn ngập những dòng cảm xúc mãnh liệt.
Nhưng không chỉ họ – sự hiện diện kinh hoàng của ngoại thần còn khiến những thực thể tối cao khác không thể ngồi yên.
Omega – kẻ vốn vô địch trong vô số cuộc chém giết của vũ trụ – lúc này cũng không giấu được vẻ kinh hoàng. Trong cung điện u ám, hắn siết chặt tay, thì thào với tên tướng quân bí ẩn trùm đầu
— “Không thể nào… Nó khác hẳn lần trước, khi ta đấu với Armada… Ngoại thần khi ấy chỉ xuất hiện rồi tan biến, khí tức chỉ lan nhẹ tới các chiều không gian. Nhưng lần này… đây là lần thứ ba kể từ sau Thánh Chiến và diệt chủng đa nguyên, khí tức ấy lại bùng lên…”
Hắn ngẩng mặt lên, đôi mắt lạnh lẽo như băng:
— “Chưa bao giờ, chưa từng có… khí tức của một ngoại thần lại mãnh liệt đến vậy…”
Ở một nơi khác, giữa đỉnh núi băng giá của Tiên Tộc, Bạch Ca đang quỳ trước mặt Đạo Tổ Ark – vị Thánh sư của họ. Giọng Bạch Ca run rẩy, dâng tràn lo âu:
— “Sư phụ Ark… Liệu Minh… cậu ấy có còn ổn không? Con… con cầu xin… cậu ấy nhất định phải bình an…”
Ark nhắm mắt, trầm ngâm rất lâu. Ánh nhìn ông hướng về phía trời xa xăm, nơi thời không gợn sóng như hồ nước đêm.
— “Ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của cậu ấy…” – ông nói khẽ, đôi mắt sâu thẳm như nhìn xuyên qua hằng hà sa số thế giới. “…Nhưng ta tin vào Minh. Tin vào sức mạnh của ý chí cậu ấy. Hãy vững lòng – cậu ấy vẫn sẽ trở về.”
Ánh mắt Ark đăm chiêu, nhưng vẫn ánh lên một tia kiên định.
Trong một cung điện lẻ loi nằm tách biệt ngoài vòng quay của thời gian và câu chuyện, hai kẻ quyền lực vẫn đang ngồi đàm đạo. Một kẻ khoác lên mình chiếc áo đỏ như lửa, ánh mắt hừng hực dã tâm. Kẻ kia thì trầm mặc, đôi tay xăm kín những hình thù cổ quái, ánh mắt xanh thẳm như vực sâu.
Kẻ áo đỏ – Narrator – nhếch mép cười, giọng như bão tố:
— “Hừ… Vậy là… đã tới rồi. Ta nghĩ … đây chính là thời cơ để chúng ta hành động!”— “Hai tên tướng dưới trướng ta – một kẻ đã bị đánh bại, một tên thì phản bội…” – Trix gằn giọng, đôi mắt rực lên. “Ngươi nghĩ sao, Narrator? Đây có phải lúc… để ta diệt sạch tất cả, giành lại quyền lực không?”
Narrator ngẩng đầu, giọng nói chậm rãi nhưng sắc như lưỡi dao:
— “Từ từ đã, Trix… Ngươi lúc nào cũng nóng vội. Hãy cứ làm đúng theo kế hoạch – đừng để cơn giận lấn át. Nhớ lấy – còn tên Null kia, hắn cũng là đối địch của chúng ta…”
Hắn cười khẽ, nụ cười ẩn chứa một bức tranh âm mưu.
— “Khi thời khắc chín muồi… chúng ta sẽ khử sạch tất cả bọn chúng.
Ánh mắt họ chạm nhau, như hai lưỡi kiếm sẵn sàng rút ra khỏi vỏ. Không gian xung quanh rúng động – tiếng thở của những âm mưu vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch.
Tôi nhẹ nhàng đáp trở lại ngôi làng Windmere. Khung cảnh bình yên nơi đây khiến tôi thoáng cảm thấy như một giấc mộng vừa tan. Nhưng ngay khi nhìn thấy Thành và Bream, tôi nhận ra… tất cả vẫn đang diễn ra thật.
Họ đang trong tình trạng kiệt quệ. Thành ngồi phịch dưới gốc cây, vai run lên vì mệt mỏi, ánh mắt vẫn bám lấy con đường tôi vừa xuất hiện. Khi nhìn thấy tôi, cậu ta mừng rỡ đến nỗi đôi mắt rực lên ánh sáng.
— “Cậu vẫn bình an… tốt quá rồi!” – Thành nắm chặt tay tôi, lay mạnh như muốn chắc chắn tôi không phải ảo giác.
Còn Bream, vốn là kẻ ít nói và luôn giữ khoảng cách, lúc này lại kính cẩn cúi đầu trước mặt tôi. Hắn không nói nhiều, chỉ nhìn tôi với ánh mắt kính nể:
— “Ngài đã quay trở lại, Bream này rất lấy làm diễm phúc.”
Hắn không tỏ ra quá bất ngờ, có lẽ vì hiểu được phần nào thực lực của tôi – hoặc có lẽ hắn tin rằng, một khi tôi đã hứa sẽ quay lại, tôi sẽ làm được. Dù sao… chính tôi biết rõ, nếu không có Linh cùng những người bí ẩn kia, tôi đã chẳng còn ở đây để nói lời mạnh miệng.
Tôi hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào mắt họ:
— “Đến lúc về làng gặp lại mọi người rồi. Còn cậu, Bream…” – tôi cười nhẹ, ánh mắt xoáy sâu vào kẻ vừa gọi mình là “chủ nhân”. “Ta có rất nhiều chuyện để hỏi cậu khi chúng ta trở về.”
Rồi tôi liếc nhìn hắn từ đầu đến chân. Trong ánh hoàng hôn, nhân dạng tím kì quái với những ký tự cổ xưa của hắn nổi bật như một vết mực giữa bức tranh êm đềm.
— “Này… cậu có thể chuyển đổi cơ thể tùy ý mà đúng không? Bỏ cái hình dạng… một màu tím ma quái ấy đi. Ta không muốn dân làng nghĩ ta đem quái vật về!”
Bream chỉ mỉm cười nhạt. Giọng hắn đều đều, ngoan ngoãn đến kì lạ:
— “Được, thưa ngài.”
Ngay trước mặt tôi, hắn biến đổi hình dạng. Từng lớp ánh sáng mờ ảo quấn quanh thân thể hắn, rồi tan dần, để lộ ra một chàng thanh niên tuấn tú nhưng toát lên nét bí ẩn – một sự pha trộn kì lạ giữa phép thuật và cái gì đó không thể gọi tên. Hắn trông như một ảo thuật gia trong đêm hội hóa trang, nhưng không kém phần lôi cuốn.
Tôi gật đầu hài lòng. Ba chúng tôi cùng nhau rảo bước trở về căn nhà của ông Haru. Trong lòng tôi, một ý nghĩ tinh quái lóe lên. Tôi khẽ liếc Thành và Bream, miệng cười nhẹ:
— “Ẩn hết khí tức của mọi người đi… Ta muốn cho họ một bất ngờ khi trở về.”
Cả Thành và Bream đều gật đầu. Họ hiểu tôi muốn gì. Trong ánh hoàng hôn cuối cùng của ngày, ba bóng người sải bước trở về – mang theo bí mật và sự hồi sinh, sẵn sàng cho cuộc hội ngộ chấn động những con tim đang mong chờ phía trước.
Cả ba chúng tôi đứng trước căn nhà của ông Haru. Trước mắt tôi, cánh cửa gỗ đơn sơ như trở thành cánh cổng dẫn vào một thế giới khác – thế giới nơi gia đình, tình bạn và lòng tin đang chờ đợi.
Trở về chốn cũ
Tôi gõ cửa nhẹ nhàng, chỉ đủ để báo hiệu sự có mặt của mình.
Từ bên trong, vang lên những tiếng đấm tường liên hồi – có lẽ là Kevin, không thể kìm nén nỗi tuyệt vọng. Xen lẫn vào đó là tiếng nấc nghẹn ngào của Helen, tiếng thở dài đầy u uẩn của ông Haru. Mỗi âm thanh vọng ra như một bản hòa tấu bi thương, khiến trái tim tôi chùng xuống – họ đã lo lắng cho tôi biết chừng nào.
Tôi nhếch môi cười, không kìm được lời nửa trêu chọc, nửa nghẹn ngào:
— “Trời ơi… mấy người này lo cho tôi dữ vậy à? Nghĩ sao một thằng như tôi lại chết dễ như vậy được…”
Tôi không đợi cửa mở hẳn mà đẩy nhẹ cánh cửa, để ánh sáng ấm áp bên trong tràn ra, phủ lên bóng dáng ba kẻ vừa bước ra từ vực thẳm. Tôi hít một hơi thật sâu, sẵn sàng đối diện với những ánh mắt chan chứa thương yêu và kinh ngạc đang đợi chờ.
Khi cánh cửa vừa hé ra, tôi thấy mọi người lao ra như đạn. Họ không màng đến bất kỳ điều gì ngoài mong muốn chạm vào tôi, khẳng định tôi vẫn bằng xương bằng thịt. Thành cũng suýt nữa bị kéo sụp xuống, còn Bream thì bị đám hỗn loạn ấy làm cho bất ngờ. Dù vậy, hắn vẫn nhanh trí, vươn tay kéo tôi và Thành ra khỏi vòng tay siết chặt.
Tôi cười, nửa trêu chọc, nửa thở gấp:
— “Nào, nào… mọi người từ từ thôi! Tôi đây nè! Ôm nhầm người rồi bạn Kevin ơi, Helen ơi, đừng đè lên anh nữa… ngộp quá!”
Bream phải gồng mình mới kéo được tôi ra khỏi vòng tay nóng rực của Helen, ánh mắt cô ấy vẫn ngấn lệ mà cười.
Ông Haru hít một hơi sâu, giọng ông run rẩy nhưng đầy kinh ngạc:
— “Đây… có phải là sự thật không? Đối đầu với một ngoại thần, sống sót trở về, lại còn cứu được cả Thành… Minh, có thực sự là cậu đấy không?”
Tôi gật đầu, ánh mắt lấp lánh giữa ánh đèn vàng ấm áp của ngôi nhà thân quen:
— “Là cháu mà, ông… còn ai khác nữa đâu. Nhưng cũng phải nói thật… lần này nếu không có sự hy sinh của Hỏa Thần Long… chắc cháu không thể trở lại.”
Ánh mắt tôi chợt trùng xuống khi nhắc đến Hỏa Thần Long, thanh thần khí đã tan biến vào hư không. Trong niềm vui vỡ òa, tôi vẫn không thể quên được hy sinh của nó – một người bạn, một chiến binh đã hết mình cho tôi.
Bọn này lo cho mấy cậu lắm, tôi thấy Roman lao vào ôm chầm lấy cả tôi lẫn Thành, như muốn chắc chắn hai đứa tôi thực sự vẫn còn nguyên vẹn.
Thành khẽ cười, nhìn Roman ân cần, rồi nhẹ giọng đáp:
— “Chào anh… em không sao rồi, may là có Minh… À, thôi, mọi người ngồi xuống đi, để nói chuyện cho thong thả.”
Thành và tôi bước vào trong, nhưng tôi để ý Bream vẫn đứng lúng túng ở bậc cửa. Gương mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt thì lộ vẻ bất an – có lẽ hắn chưa từng nghĩ mình sẽ đứng giữa những gương mặt tràn đầy yêu thương thế này.
Tôi quay lại, vỗ nhẹ lên vai hắn:
— “Đứng đó làm gì vậy Bream? Vô đi. Cậu làm thế, ai mà coi cho được.”
Bream hơi cứng người, nhưng rồi hắn gật đầu, bước vào như một kẻ lạc giữa hai thế giới – một kẻ vốn quen với bóng tối, giờ lại bị bao bọc bởi ánh đèn ấm áp.
Kur và Kevin lúc này cũng chú ý tới hắn, ánh mắt họ như lưỡi dao sắc bén quét qua người Bream, tìm kiếm dấu hiệu của mối đe dọa. Nhưng rồi, sau một thoáng, họ cũng gật đầu .
Và cuộc nói chuyện diễn ra một cách đầy hứa hẹn .
-Hết chương 30-