Sự quyết tâm
Chúng tôi đã tới nhà của ông Haru , bọn tôi mở cửa bước vào và ngạc nhiên rằng ông Haru lẫn Helen đang ở đó . Bất ngờ Helen lao tới ôm chặt lấy tôi
Tôi hơi bất ngờ nhưng vẫn để Helen ôm chặt mình. Hơi ấm từ cô ấy lan tỏa qua từng thớ cơ, khiến trái tim tôi chùng xuống trong một khoảnh khắc bình yên giữa bao biến cố. Cả không gian như ngừng lại, chỉ còn tiếng thở của hai chúng tôi hòa vào nhau.
— Em cảm ơn anh vì tất cả…Giọng Helen run run nhưng đầy thiết tha, khi đôi môi cô ấy tìm đến tôi trong một nụ hôn nồng cháy. Đó không chỉ là sự biết ơn, mà là cả tấm lòng chất chứa yêu thương và niềm hy vọng – như một tia sáng len lỏi qua bóng đêm.
— Em không biết đền đáp anh kiểu gì…Cô ấy thở gấp, ánh mắt long lanh. Tôi khẽ chạm tay lên má Helen, mỉm cười dịu dàng.
— Em không cần phải nghĩ đến điều đó.Tôi thì thầm, rồi nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt vừa lăn trên má cô.— Được nhìn thấy em và ông Haru an toàn… đã là phần thưởng lớn nhất đối với anh rồi.
Ông Haru nhìn chúng tôi, khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười đầy ấm áp. Ánh mắt ông ánh lên vẻ hài lòng và nhẹ nhõm – như thể trong khoảnh khắc này, tất cả nỗi lo toan đã tan biến.
Tôi hơi đỏ mặt, quay sang nhìn đám bạn đang cười khúc khích như những đứa trẻ. Roman cười lớn nhất, ánh mắt tinh quái như muốn chọc ghẹo tôi thêm.
— Úi dời, vậy là xác nhận rồi đó nha! Khi nào cưới nhớ bảo bọn anh đến nhé!Roman nói, giọng điệu vừa hài hước vừa đầy ẩn ý.
Kur đứng cạnh, chỉ khẽ nhếch môi cười, còn Kevin thì nheo mắt nhìn tôi, vỗ vai một cái đầy thân thiết:
— Chà, trông cậu giờ chẳng khác gì một chàng hoàng tử cứu người đẹp nhỉ?Anh ấy vừa nói vừa nháy mắt, như muốn xua tan bầu không khí căng thẳng trước đó.
Tôi chỉ biết bật cười bất lực, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp. Giữa những tràng cười rộn rã ấy, tôi nhận ra: dù phía trước vẫn còn vô vàn hiểm nguy, nhưng ít nhất lúc này, chúng tôi đã tìm lại được chút an yên… và một chút hạnh phúc để dựa vào.
Kevin thì cứ cười như một tên ngốc , mà ước gì nếu Thành ở đây cậu ta sẽ bắt đầu bài ca bất tận nữa cho coi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông Haru, giọng tôi trầm xuống, đầy quyết tâm:
— Cháu đã có cách cứu Thành… nhưng hậu quả có thể khiến cháu phải mất mạng. Dẫu vậy, để đưa Thành trở lại, cháu không ngần ngại.
Một thoáng im lặng phủ xuống căn phòng, và rồi từng người một, những người đồng đội thân thiết nhất của tôi cùng nhau bước lên, chặn lấy tôi – từng câu nói của họ như những tấm khiên bảo vệ, dù là chính tôi cũng không ngờ tới.
Helen nắm chặt tay tôi, đôi mắt long lanh như muốn vỡ ra:— Đồ ngốc… em không muốn mất anh!Cô ấy run giọng, những giọt lệ rơi xuống tay tôi, nóng hổi và chân thành.
Kevin tiến lên, nét mặt bỗng trở nên nghiêm túc đến lạ. Cậu ấy vỗ mạnh vai tôi, ánh mắt kiên định nhưng chứa đầy lo lắng:— NẾU CHẾT THÌ CẢ BỌN SẼ CÙNG LÀM!Tiếng nói của Kevin vang lên như một lời thề.
Roman thì gần như gầm lên, giọng anh khản đặc, khuôn mặt đỏ bừng vì giận lẫn sợ hãi:— KHÔNG ĐƯỢC ĐIÊN RỒ NHƯ VẬY! THÀNH CÓ QUAY LẠI HAY KHÔNG, CHÚNG TA VẪN CẦN CẬU SỐNG!
Kur cũng im lặng nhưng không giấu nổi nỗi đau trong mắt, bàn tay anh siết chặt bả vai tôi, truyền đi một sự quyết liệt không lời.
Tôi đứng đó, lồng ngực căng lên trước những tiếng gào thét yêu thương ấy. Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhận ra: không phải chỉ có mình tôi đang chiến đấu với bóng tối – mà có cả họ, những người bạn, người anh em, sẵn sàng cùng tôi bước qua bất kỳ vực thẳm nào.
Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, ngẩng lên nhìn thẳng vào ông Haru – ánh mắt ông điềm đạm nhưng cũng cháy bỏng niềm tin. Ông chỉ hỏi bằng một giọng bình thản, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng cùng tôi bước vào bất kỳ vực thẳm nào:
— Cậu tính làm gì? Nhưng nói chung, cậu làm gì ta vẫn sẽ đặt cược cả mạng ta vào cậu. Ta tin cậu.
Lời ông như một lời tuyên thệ không cần hoa mỹ, nhưng đủ để tôi thấy ấm lòng.
Tôi quay sang nhìn từng gương mặt quen thuộc – Helen, Kevin, Roman, Kur… tất cả đều rướm đầy lo lắng và sợ hãi. Giọng tôi khẽ run lên, nhưng vẫn giữ được một sự chắc chắn như sắt:
— Mọi người… nếu tất cả đều tin tưởng tôi, tôi hứa sẽ không phụ lòng. Tôi biết… tôi biết mọi người quan tâm tới tôi. Nhưng hãy để tôi đi. Tôi cầu xin mọi người – hãy để tôi đi!
Tôi cúi đầu, một tay siết chặt ngực mình, như muốn khắc sâu tất cả ánh mắt lo lắng và tình yêu ấy vào trái tim.
— Tôi sẽ quay trở lại. Tôi thề đấy… tôi nhất định sẽ quay trở lại!
Nghịch thiên
Trong giây phút đó, tôi không chỉ là một kẻ mang trách nhiệm nặng nề – mà là một ngọn lửa bùng cháy, mang theo niềm tin của tất cả… để bước vào một con đường không có lối lui, nhưng tôi sẽ không gục ngã.
Và tôi đi mãi về phía Tây, nơi bóng đêm ngự trị và đất trời lặng câm dưới bước chân tôi. Nơi ấy – chốn Thành đã ngã xuống, giọt máu cuối cùng của hắn còn vương lại trên phiến đá lạnh lẽo. Tôi dừng lại, lặng lẽ nhìn quanh, để lòng mình lắng xuống như mặt nước tĩnh lặng.
Hít một hơi sâu, tôi vận sức, hơi thở chậm rãi hoà cùng nhịp đập của đất trời. Giữa không gian u tịch, tôi nâng cao thanh Hỏa Thần Long, ngọn lửa đỏ đậm như máu phủ lên lưỡi kiếm uốn lượn. Rồi tôi cất tiếng hô, âm thanh dội vang giữa vách núi và ngân nga vào tận hư không:
“Nghịch Chuyển Thời Không – Chrono Reversal!”
Ngay khi lời chú kết thúc, tôi cắm phập Hỏa Thần Long xuống đất. Một luồng sáng tím chói loà từ mắt tôi bùng phát, như xé rách màn đêm. Khung cảnh quanh tôi chao đảo, không gian dường như vỡ vụn thành vô vàn mảnh gương, phản chiếu những mảnh ký ức đan xen. Mặt đất run rẩy, bầu trời như bị lột bỏ khỏi bản thể – để lộ ra tầng vũ trụ thăm thẳm, vô tận.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được mọi sợi chỉ của thời gian – những dải ngân hà vặn xoắn, những hành tinh xoay tròn trong vũ điệu cổ xưa. Ánh sao lướt qua tôi, ngưng đọng như giọt lệ giữa không trung. Tôi thấy những vì tinh tú tan vỡ, rồi lại tái hợp thành vòng xoáy bất tận.
Thời gian không còn là một dòng chảy – nó là một bức tranh vĩ đại được vẽ bởi ánh sáng và bóng tối, nơi mọi sự sống và cái chết đan xen. Tôi thấy chính mình lạc giữa những tầng ký ức xa xôi – những mảnh vụn của vũ trụ, những tiếng vọng của linh hồn đã khuất.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, tôi nghe thấy tiếng gọi của Thành – một hơi thở yếu ớt, một nỗi đau bị chôn vùi dưới bề mặt thời gian. Tôi thấy hắn, lạc lõng giữa những đợt sóng ánh sáng, như một ngọn đèn leo lét giữa biển đêm. Và tôi cũng thấy kẻ kia – bóng đen lẩn khuất, nụ cười méo mó ẩn sau bức màn vũ trụ.
Nhưng lần này, tôi đã khác. Tôi không còn là kẻ lạc lối trong hận thù. Tôi đã có đủ lý trí – và trái tim này đã đủ mạnh để không chùn bước. Giữa cơn hỗn mang, tôi siết chặt chuôi kiếm, từng nhịp tim như hoà làm một với tiếng vang của vũ trụ.
“Lần này,” tôi thì thầm, “ta sẽ đưa Thành trở về…”
Tôi không còn ý thức được bản thân đang đứng ở đâu. Thành thực mà nói, đòn Nghịch Chuyển Thời Không đã không chỉ đảo ngược dòng thời gian của thế gian này – nó còn hồi sinh toàn bộ các chiều không gian đã từng bị huỷ diệt. Tôi cảm nhận được điều đó một cách rõ rệt, như thể tất cả mọi vết thương của vũ trụ đang được khâu liền lại, từng mảnh vụn của không gian tan biến rồi tái sinh.
Bên kia, nơi ông Haru và những người của ông đang đứng, bầu không khí trở nên nặng nề tới mức có thể cắt đôi bằng một lưỡi dao. Ánh mắt ông Haru khựng lại, vẻ điềm tĩnh thường trực đã biến mất như chưa từng tồn tại. Ông không còn giữ được sự uy nghiêm của bậc trưởng bối – mà chỉ còn là một kẻ phàm nhân run rẩy trước cơn thịnh nộ của những thế lực vô hình.
— “Thằng nhóc đó… điên rồi ư?” Ông Haru lẩm bẩm, giọng nói run lên từng chữ. Hàng lông mày rậm nhíu chặt, đôi mắt ông mở to, phản chiếu từng vệt sáng tím uốn lượn trên bầu trời như lưỡi dao vô hình.
— “Đảo ngược thời gian vốn đã là tội nghiệt – vi phạm luật của thế giới này. Nhưng nó…” Hơi thở ông trở nên nặng nề, không còn giấu nổi sự hoảng loạn. — “Nó đang sử dụng một chiêu thức chỉ có các ngoại thần mới dám chạm tới. Nghịch Chuyển Thời Không… nó đang thách thức cả thần linh!”
Giọng ông như gió lùa qua khe đá, mang theo nỗi sợ hãi đậm đặc, dường như đang bóp nghẹt lồng ngực của bất cứ ai nghe thấy. Ánh mắt ông không rời khỏi tôi – kẻ đang đứng giữa cơn bão hỗn mang, mang trên vai tội lỗi và quyết tâm vượt lên tất cả.
Bầu trời phía trên đầu tôi vặn xoắn, những tia sáng tím lẫn vàng đan thành một vầng hào quang hỗn độn. Từng vệt sao rơi xuống, chạm đất và nảy lên thành những vì tinh tú mới – vũ trụ đang tái sinh, ngay trước mắt tất cả. Và tôi, kẻ duy nhất có thể cảm nhận được từng nhịp đập của nó, hiểu rằng mình đang bước vào một trò chơi với chính định mệnh.
Mọi người nghe ông Haru nói vậy, chỉ biết thở dài nặng nề. Trong ánh mắt họ ánh lên nỗi lo sợ, nhưng cũng có một sự kiên cường – một niềm tin không thể lung lay. Họ vẫn chọn đặt niềm tin vào tôi – vào kẻ đang khiêu chiến với cả thần linh.
Phía trước, gã kia – Bream – đang vén bức màn vũ trụ. Khi hắn nhận ra tôi, đôi mắt hắn nheo lại, nụ cười méo mó nở trên gương mặt u tối. Ánh mắt hắn như hai vực thẳm nuốt chửng mọi ánh sáng.
— “Mày không biết mày đang làm gì đâu, nhóc con.” Giọng hắn vang vọng, như tiếng sấm dội lên từng tầng không gian. “Cứu thằng bạn của mày chỉ để đổi lấy cái mạng của chính mình. Mày thực sự muốn thế ư?”
Hắn ngửa mặt cười khẽ, tiếng cười của hắn hoà cùng tiếng rạn vỡ của không gian. “Đúng rồi. Giờ mày có giết tao thì cũng không làm gì được.”
Nhưng tôi không để tâm tới lời hắn. Trong tâm trí, tôi dồn hết ý chí, cố gắng chạm tới một góc ký ức lấp lánh – nơi Thành vẫn còn tồn tại.
— “Tỉnh lại đi, Thành!” Tôi truyền từng nhịp thở, từng nhịp tim vào lời gọi ấy. “Cậu phải cố lên! Nào, chúng ta sẽ làm được…”
Tôi cảm nhận được một sự kháng cự yếu ớt, một tia sáng le lói giữa màn đêm của ý thức cậu ấy. Tôi không ngừng gọi tên cậu, không ngừng đẩy dòng năng lượng của mình về phía cậu – như một sợi dây mỏng manh nhưng kiên cường kéo Thành thoát khỏi xiềng xích.
Tên kia vẫn đứng đó, đôi mắt ngập tràn sự khoái trá. Hắn bật cười, giọng cười âm u như lời nguyền của vũ trụ.
— “Ta là Bream.” Hắn xưng tên mình một cách cợt nhả, như thể đó chỉ là một trò đùa. “Ngươi nên nhớ lấy cái tên này.”
Hắn giang tay, không gian quanh hắn nứt toác như tấm gương vỡ vụn, những dải thiên hà xoắn lại thành xoáy tròn đen ngòm. “Ngươi không chỉ đảo ngược thời gian,” hắn thì thầm, “mà còn đi sâu tới tận nơi mà chỉ ta và thằng nhóc Thành này mới đặt chân tới. Quả nhiên, ta nên lường trước điều này… nhưng đáng tiếc là ta đã không thể.”
Ánh mắt hắn như dừng lại trên tôi – một kẻ đơn độc nhưng vẫn hiên ngang. Hắn khẽ lắc đầu, môi khẽ nhếch lên.
— “Lâu lắm rồi ta mới thấy có một kẻ phi phàm, dũng mãnh như ngươi.”
Dù lời hắn mang theo sự chế giễu, tôi không để chúng chạm vào ý chí mình. Tôi biết chỉ cần tôi không bỏ cuộc, chỉ cần ngọn lửa trong tim vẫn cháy sáng – tôi nhất định sẽ cứu được Thành.
Nhưng rồi, giọng hắn lại vang lên, lần này trầm hơn, mang theo một sự thấu triệt lạ lùng.
— “Xung quanh ngươi toát ra một khí phách của kẻ thống trị.” Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh nhìn không còn khinh bỉ, mà như nhìn thấy một vầng hào quang vô hình. “Ta có một đề nghị…”
Từng chữ hắn thốt ra, như khắc vào không gian đen thẳm. Và rồi, hắn thay đổi. Tông giọng cao ngạo biến mất, thay vào đó là một giọng nói khiêm nhường nhưng vẫn giữ nguyên nét tôn nghiêm.
— “Hãy để ta làm kẻ đồng hành cùng ngươi.” Hắn cúi đầu nhẹ, nhưng trong ánh mắt vẫn ánh lên tia kiên định. “Luồng khí tức ấy… đã chứng minh cho ta thấy sự vĩ đại của ngươi. Ta muốn tôn ngươi làm sư phụ của ta.”
Tôi khá bất ngờ khi nghe tên này nói ra điều đó. Trong lòng tôi, ngọn sóng cảm xúc dậy lên – lạ lẫm nhưng cũng mang theo chút hoài nghi. Hắn – kẻ vừa mới chế giễu tôi – giờ đây lại nguyện làm đệ tử, đồng hành dưới trướng tôi?
Nhìn hắn, tôi không thấy sự giả dối. Từng lời, từng ánh mắt của hắn như một lời thề không thể rút lại. Có lẽ, trong khoảnh khắc vũ trụ bị vặn xoắn và mọi thứ đảo lộn, chính hắn cũng tìm thấy con đường mới – con đường đi theo tôi, chứ không phải là kẻ đối đầu.
Bên ngoài, vũ trụ vẫn đang xoáy tròn, ngân hà như những dải lụa bạc đang vẽ lên khung trời đen thẳm. Nhưng ở đây – giữa tôi và hắn – có một thứ không gian khác đã hình thành. Một không gian chỉ có hai kẻ – một đang nỗ lực cứu người, một đang nguyện dâng trọn niềm tin.
Tôi hít một hơi thật sâu, ánh mắt vẫn dõi theo Thành. Dù bất ngờ trước lời nguyện quy phục của hắn, nhưng lúc này – tôi chỉ có một mục tiêu: cứu Thành, bằng bất cứ giá nào.
Tôi đứng lặng, không nói gì ngay. Trong lòng tôi vẫn còn bàng hoàng, như thể không biết nên tin hay không. Ánh mắt hắn bình thản, không còn sự kiêu ngạo, không còn tia giễu cợt – chỉ còn sự thành khẩn mà tôi không ngờ tới.
Hắn – kẻ từng đùa giỡn với số phận của Thành, kẻ đứng trên đỉnh cao của sức mạnh – giờ đây lại quỳ gối trước tôi, nguyện làm đệ tử.
Nhưng trong vũ trụ này, lời nói thôi chưa bao giờ đủ để chứng minh.
Bream như nhận ra sự lưỡng lự trong ánh mắt tôi. Hắn hạ giọng, tay đặt nhẹ lên ngực, nơi trái tim hắn đang đập chậm rãi.
— “Ta hiểu.” Giọng hắn trầm ấm, không một chút giả dối. “Một lời thề chẳng thể khiến ngươi tin. Vậy hãy để ta chứng minh.”
Hắn giơ tay, những hoa văn ánh sáng như ngọn lửa bạc bùng lên quanh bàn tay. Một luồng khí tức uy nghiêm lan tỏa, nhưng không mang theo sự đe dọa, mà như một lời hứa – một minh chứng sống.
— “Ta sẽ tự tay giải trừ lời nguyền trên kẻ ngươi muốn cứu.”
Nói rồi, hắn đặt tay lên ngực Thành, nơi luồng khí đen của lời nguyền vẫn không ngừng co siết lấy linh hồn bạn tôi. Một luồng sáng trắng bạc chảy ra từ tay hắn, hòa vào hư không. Những ký tự ma chú tối tăm bắt đầu tan rã, như sương mù bị mặt trời xua tan.
Tôi nhìn cảnh ấy, không còn nghi ngờ được nữa. Hắn không chỉ nói bằng lời – hắn dùng sức mạnh, dùng chính bàn tay của kẻ từng là địch thủ, để chứng minh sự quy phục của mình.
Dưới ánh sáng nhạt của những vì sao xa xăm, tôi biết – một kẻ như hắn, không dễ gì cúi đầu trước bất kỳ ai. Nhưng lúc này, hắn đã chọn cúi đầu trước tôi – không chỉ bằng đầu gối, mà bằng cả sức mạnh hắn sở hữu.
Tôi hít sâu, bàn tay siết chặt cán Hỏa Thần Long. Trong lòng tôi vang lên một câu trả lời, dứt khoát và kiên định.
— “Được.” Tôi nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt như ngọn lửa rực cháy. “Ta chấp nhận ngươi – Bream.” Ngay khoảng khắc tôi nói xong câu đó , hắn nở một nụ cười mãn nguyên , có lẽ tôi đoán rằng tên này thật lòng muốn theo tôi , và tôi quyết định để hắn đi theo mình
Không gian như khẽ run rẩy, vũ trụ ngân vang như tiếng chuông ngân dài. Giữa xoáy thời gian và không gian đang nghịch chuyển, tôi và hắn – kẻ cứu, kẻ quy phục – đứng ở nơi giao nhau của định mệnh, khắc sâu một ước nguyện không thể xóa nhòa.
Ngay sau đó, một hình bóng mờ ảo dần tiến gần tôi. Đó chính là Thành — thân hình mảnh khảnh, ánh mắt còn lẫn lộn giữa ngơ ngác và hoài nghi. Tôi vội chạy đến, lòng như vỡ òa, hét lên với tất cả niềm vui và sự nhẹ nhõm:
— “Thành! Cậu đây rồi! Minh đây nè! Chúng ta không sao rồi!”
Thành chậm rãi nhìn tôi, đôi mắt mở to nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cậu ta có vẻ ngơ ngác, như vừa thoát ra từ một giấc mơ dài đằng đẵng. Việc nhận ra tôi có lẽ đã là điều may mắn nhất trong khoảnh khắc đó.
— “Minh hả...” Cậu ta thều thào, giọng còn đờ đẫn. “Không rõ sao lại gặp cậu ở đây… Nhưng đây là đâu? Sao gã này lại ở đây?”
Ánh mắt Thành lập tức chuyển sang nhìn Bream, đầy nghi ngờ và cảnh giác.
— “Hắn chính là kẻ đã xuất hiện trong tiềm thức mình,” cậu ta nói nhỏ, giọng hơi run. “Và là người khiến mình mất đi ý thức… Này Minh, cậu với hắn là một phe hả? Đừng cố lừa dối tôi.”
Tôi hiểu trong lòng Thành đang dấy lên bao nhiêu hoài nghi, những mảnh ký ức đen tối vẫn còn đè nặng trong tâm trí cậu ấy. Nhưng tôi biết, lúc này hơn bao giờ hết, tôi cần cho cậu ấy thấy sự thật – rằng tôi đã chiến đấu, đã không bỏ cuộc, và rằng Bream giờ đây là đồng minh của chúng ta.
Tôi nắm chặt tay Thành, ánh mắt kiên quyết và tràn đầy niềm tin:
— “Thành, tôi không hề lừa dối cậu. Đúng là hắn từng là kẻ thù, nhưng bây giờ... hắn đã chọn đứng bên ta. Chúng ta sẽ cùng nhau bước qua bóng tối này.”
Bream đứng im lặng bên cạnh, ánh mắt kiên định, không một chút giả tạo. Trong khoảnh khắc ấy, một liên minh mới bắt đầu hình thành – giữa người, giữa bóng tối và ánh sáng, giữa quá khứ và tương lai.
Bream im lặng một lúc lâu, ánh mắt thoáng chút u uất rồi mới lên tiếng, giọng nói trầm buồn và chân thành hơn hẳn:
— “Ta xin lỗi vì đã làm những chuyện đó…” Hắn nhìn thẳng vào Thành, rồi đến tôi, như muốn tìm một chút tha thứ. “Nhưng mọi thứ đều có nguyên do của nó cả.”
Hắn chậm rãi giơ tay, để lộ vết tích mờ nhạt trên cánh tay – một dấu hiệu hình tam giác từng rực sáng, giờ đây đã hoàn toàn biến mất.
— “Đây là dấu hiệu của chủ nhân ta.” Hắn thở dài, giọng trầm xuống. “Nó đã biến mất, đồng nghĩa với việc chủ nhân đã coi ta như kẻ phản bội.”
Bream tiếp tục, ánh mắt đượm buồn nhưng đầy quyết tâm:
— “Ta dự định làm chuyện này – tận dụng sức mạnh của cậu bé này, giải thoát chính ta , và rồi tìm con đường riêng để chống lại hắn.” Hắn nắm chặt tay, tiếng nói nghẹn lại. “Chủ nhân của ta trước sau gì cũng sẽ hành động. Hắn đã nhận ra mọi thứ. Việc để mất đi những kẻ dưới trướng mạnh mẽ như là một giọt nước làm tràn ly.”Gã hề kia ta đoán có lẽ cũng đã bại trận dưới tay người bạn của ngài , hắn nói rồi chỏ vào tôi
Hắn lại thay đổi cách xưng hô , gọi tôi bằng ngài , tên này có vẻ bị cảm hóa nhân tính nhanh nhỉ - Tôi tự hỏi
Không gian quanh chúng tôi như lắng đọng lại, từng lời của Bream như tiếng thở dài của cả vũ trụ đang chống chọi với bóng tối đang dần vươn tới.
Tôi nhìn hắn, lòng dâng lên một luồng cảm xúc phức tạp. Không chỉ là sự bất ngờ, mà còn là một sự đồng cảm với kẻ từng là địch thủ, giờ đây đang đứng chung chiến tuyến.
— “Nếu vậy, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với bóng tối kia.” Tôi nói, ánh mắt kiên định. “Không còn ai phải đơn độc nữa.”
Thành nhìn hai chúng tôi, trong ánh mắt vẫn còn sự hoài nghi nhưng cũng dần hé mở hy vọng. Cuộc chiến phía trước còn dài, và giờ đây, ba chúng tôi – ba con người với ba quá khứ khác biệt – đã tạo nên một liên minh bất ngờ nhưng đầy sức mạnh.
Bream cúi đầu thấp hơn, giọng khẩn thiết như một lời thề không thể rút lại:
— “Hãy nhận ta làm thuộc hạ, ta hứa sẽ chứng minh cho ngài thấy sự hữu ích của mình.”
Hắn lặp lại câu nói như một điệp khúc đầy thành khẩn, đôi mắt không còn chút tự cao nào, chỉ còn lòng trung thành sáng rực như lửa.
Tôi nhìn hắn, lòng đã dứt khoát. Hít một hơi, tôi đưa tay ra, giọng điệu chắc nịch và không chút do dự:
— “Ta đã nói là ta chấp nhận rồi, đứng lên đi. Bây giờ, nhiệm vụ của chúng ta là phải rời khỏi đây, trở về thế giới thực.”
Bream ngước nhìn tôi, đôi mắt sáng lên một tia hy vọng không thể che giấu. Thành vẫn còn chút do dự nhưng cuối cùng cũng đưa tay ra, ánh mắt vẫn còn lo lắng nhưng đã không còn bàng hoàng như trước.
Ba bàn tay chạm vào nhau trong khoảnh khắc ấy – một lời cam kết không lời, một sự khẳng định của niềm tin giữa những người từng đứng ở hai phía.
— “Được rồi,” tôi nói, giọng trầm nhưng chắc chắn. “Chúng ta trở về.”
Ngay sau đó, ánh sáng chói lòa bùng lên quanh chúng tôi, không gian như xoáy lại thành một cột lốc dữ dội. Cả ba cùng tập trung ý niệm, dồn tất cả sức mạnh để dịch chuyển.
Nhưng đúng lúc đó — một luồng uy áp khổng lồ, như thể chính vũ trụ đang thét gào, đột ngột ập xuống. Nó không phải là cơn gió hay sấm sét – mà là một thứ gì đó sâu thẳm hơn, một lực lượng cổ xưa và vô hình.
— “Cái gì vậy?!” Thành kêu lên, gương mặt tái đi khi chúng tôi bị hất văng ra ngoài, như những cánh chim bị bão cuốn.
Toàn bộ khung cảnh xoay vòng trong nháy mắt. Không gian vặn vẹo, tiếng rạn nứt vô hình như xé nát cả ánh sáng và bóng tối. Chúng tôi mất phương hướng, bị cuốn vào một xoáy đen không đáy.Tôi thấy giữa hư không một khuôn mặt hiện ra
Toàn bộ khung cảnh xoay vòng trong nháy mắt. Không gian vặn vẹo, những âm thanh rạn nứt vô hình vang vọng như tiếng xé nát của chính bản thể vũ trụ. Tôi và họ bị cuốn vào xoáy đen vô tận, mất phương hướng, không còn biết đâu là trên đâu là dưới.
Giữa hỗn mang ấy, một khuôn mặt khổng lồ hiện ra, tựa như được tạc bằng ánh sáng và bóng tối. Đôi mắt hắn là vực sâu vĩnh cửu, không có chút gì của sự sống – chỉ có phán xét.
— “NGƯƠI BIẾT NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ KHÔNG, CON NGƯỜI?” Gương mặt ấy gầm lên, âm thanh như sấm sét vang vọng khắp không gian. Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ kịp dồn chút sức lực cuối cùng, dịch chuyển Thành và Bream ra ngoài – trở về thực tại.
Còn tôi… Tôi mắc kẹt lại đây, một mình đối diện gương mặt ấy. Vô số sợi xích ánh bạc vọt ra từ hư vô, trói chặt tôi như một con bù nhìn trước cơn bão, lạnh lẽo và vô tình.
— “DÁM NGHỊCH CHUYỂN THỜI KHÔNG…” giọng hắn vang lên, từng chữ như tạc vào linh hồn tôi. “NGƯƠI CÒN SỬ DỤNG CẢ MA THUẬT BẢN NGUYÊN… NGƯƠI NGHĨ NGƯƠI CÓ THỂ THÁCH THỨC THẦN LINH À?”
Tôi cố vùng vẫy, nhưng chẳng khác nào một chiếc lá khô trước cơn cuồng phong. Cây Hỏa Thần Long tôi nắm chặt nãy giờ bỗng vỡ vụn thành tro tàn dưới uy áp của hắn. Tôi nhận ra – ngay cả một thanh thần binh sáng thế cũng không chịu nổi cơn thịnh nộ của kẻ này, huống gì là tôi.
— “BẢN ÁN CỦA NGƯƠI CHỈ CÓ MỘT – CÁI CHẾT.”
Một tia sét vàng chói lòa phóng thẳng vào tôi, mang theo sức mạnh tựa thiên địa thịnh nộ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình như một hạt cát lạc giữa đại dương vô tận, hoàn toàn bị nuốt chửng.
Nhưng ngay trước khi tia sét ấy nuốt trọn tôi, tôi cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp và bao dung. Ba cánh tay – ba luồng sáng lờ mờ – vươn ra giữa bóng tối vô tận. Chúng nâng đỡ tôi, giữ tôi lại trong phút cuối cùng.
Tôi không rõ đó là gì: niềm tin, số mệnh, hay là một tia hy vọng le lói. Chỉ biết rằng chúng giữ tôi lại, không để tôi biến mất hoàn toàn.
Trong lòng, tôi thầm nghĩ: “Phải chăng đây là lần thứ hai tôi chết lâm sàng… hay là cơ hội duy nhất để tôi thoát khỏi bản án của một vị thần?”
Tôi nhận ra hai sự quen thuộc và một sự xa lạ , tôi đáp lại
-Linh ? , có phải cậu không
Giọng nói ấy nhẹ nhàng vang lên giữa hư vô, như một làn sóng dịu dàng len lỏi qua từng khe nứt của không gian.
— “Tớ đây, Minh.”
Tôi cảm nhận được một hơi ấm quen thuộc, một hơi thở của tình bạn mà tôi từng đánh đổi mọi thứ để bảo vệ. Giọng nói ấy dịu dàng, nhưng mang theo quyết tâm không thể lay chuyển.
— “Cố lên đi, Minh. Cậu phải sống. Hai người này… sau này cậu sẽ biết họ là ai. Cả ba chúng tớ sẽ luôn hỗ trợ cậu.”
Trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ có thể thở dốc, bàn tay vẫn bị xiềng xích siết chặt. Nhưng giọng nói ấy lại như một vầng sáng rọi qua lớp sương mù trong tâm trí tôi – mang theo sức mạnh vực dậy một kẻ đang gục ngã.
Ba bóng hình vẫn đứng đó, mờ ảo như ảo mộng, nhưng tôi biết – họ không phải ảo ảnh. Họ là thực thể, là niềm hy vọng cuối cùng. Tôi không kịp hỏi thêm điều gì, không kịp níu giữ lấy giọng nói quen thuộc.
Trước khi toàn bộ ý thức tôi bị hút vào vòng xoáy đen – tôi nghe thấy tiếng thở dài của họ, một tiếng thở dài chất chứa cả lo lắng lẫn niềm tin.
Rồi tôi chìm sâu vào một giấc mộng dài, không còn nghe thấy gì nữa.
...
-Hết chương 29-