Niềm hy vọng của ông Haru
Tại ngôi làng Windmere, nơi tộc Nara đang cư ngụ. Tôi tỉnh dậy… trong vòng tay của một người. Một người tưởng chừng xa lạ, mà lại quen thuộc đến lạ lùng – Helen.
“À… ngộp… ngộp thở quá.” Tôi lẩm bẩm, nhận ra mình đang vùi mặt vào bầu ngực mềm mại của cô ấy. Máu nóng chợt dồn lên mặt, nhưng tôi cũng không thể phủ nhận – đúng là số hưởng quá!Tôi bật cười khẽ, vừa luống cuống vừa chẳng muốn rời khỏi cái ôm ấy. Có lẽ, trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn tận hưởng một chút yên bình – chút hạnh phúc ngắn ngủi mà thôi.
“Này này! Em hét lên đấy, đồ biến thái!”Helen đỏ bừng mặt, nhưng tôi biết tỏng – cô ấy cũng chẳng hẳn là ghét đâu. Tôi nháy mắt tinh quái, cười gian như một tên tiểu quỷ. Trong lòng tôi hiểu rõ: đằng sau những lời mắng yêu kia, là một chút ngượng ngùng và… đương nhiên rồi , lời "tỏ tình " của tôi trước khi đi ai mà quên được chứ
“Mà em chưa chấp nhận đâu nha! Lo mà dưỡng thương đi!”Helen xấu hổ lườm tôi, nhưng tôi vẫn cứ áp mặt vào – mặc kệ hết. Sướng là được rồi! Trong khoảnh khắc ấy, mọi cơn đau như tan biến vào hư không. Chỉ có điều, trong thâm tâm, tôi vẫn không thể quên khoảnh khắc tôi đã thực sự giết Thành. Quá ám ảnh… quá tàn nhẫn đối với tôi.
"Helen, anh xin lỗi, thực ra..."
Nhưng cô ấy cắt ngang lời tôi, giọng run run:
"Em biết rồi, ông Haru đã kể tất cả với em. Em cảm ơn anh nhiều lắm. Anh đã cứu tất cả dân làng, đã cứu ông của em, và cả em nữa. Chỉ là..." – Helen nghẹn ngào, đôi mắt hoe đỏ – "Em rất tiếc khi anh đã mất đi một người bạn tri kỷ."
Nói xong, nước mắt cô ấy rơi lã chã. Trong khoảnh khắc đó, tình thế đảo ngược. Helen ngã vào vòng tay tôi, run rẩy như một cánh hoa mong manh giữa bão giông. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu em, từng nhịp thở vương vấn trong lòng ngực, cố gắng trấn an em giữa những ký ức và mất mát đang xô đẩy trong tim cả hai.
Tôi nhớ lại khoảnh khắc mình đã xóa sổ Thành và kẻ đã nhập vào hắn. Trên tay kẻ đó, tôi thoáng thấy một hình xăm tam giác kỳ lạ. Tôi không biết ý nghĩa của nó là gì, nhưng chắc chắn sẽ tìm hiểu sau này.
Helen tiếp tục kể:
— Có chuyện này em muốn nhờ anh.
Và rồi, cô ấy kể lại mọi thứ đã diễn ra trong điện thờ Astrolon. Trái tim tôi đập loạn nhịp khi nghe tin ấy, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Tôi cố gắng cảm nhận ma lực của nơi đó, nhưng Helen đã ngăn tôi lại.
— Nơi ấy không thuộc phạm vi của vũ trụ này. Anh không thể cảm nhận nó đâu.
Nói rồi, Helen trao cho tôi một chiếc chìa khóa cùng lời chúc nhẹ nhàng:
— Hãy đi cứu mọi người. Chúc anh thượng lộ bình an.
Tôi siết chặt tay em, đáp lại bằng một ánh nhìn biết ơn, rồi lập tức dịch chuyển tới Thư viện Akashic. Cắm chiếc chìa khóa vào ổ khóa giữa vô vàn ký ức, tôi mở ra cánh cửa dẫn tới một vòng xoáy chực chờ nuốt trọn tôi.
Cuộc hội ngộ đầy nước mắt.
Trước mắt tôi là một khung cảnh vỡ vụn, đan xen những vệt sáng nhiều màu u ám. Không gian đen trải dài vô tận, với những tia bạc, vàng lập lòe nơi xa, như một nhân ảnh đang lạc lõng giữa hư vô.
Tôi cất giọng, vọng lại:
— Ai đó?
Lời nói còn chưa dứt, một tiếng hô vang như sấm nổ:
— Sát Thần Tiễn!!!
May mắn, tôi phản ứng kịp thời, vung Hỏa Thần Long lên đỡ đòn, không gian xung quanh nứt vỡ như mặt gương, vang vọng tiếng rạn nứt không dứt. Kẻ kia lao đến nhanh như cắt, gương mặt chìm trong bóng tối.
— LÀ KẺ NÀO? — Tôi quát lớn, siết chặt thanh kiếm rực lửa, chuẩn bị cho trận chiến đang đến gần.
Nhưng gương mặt ấy đã khiến tôi đứng hình. Ánh mắt người kia lóe lên một tia sáng kỳ lạ, pha lẫn sự bàng hoàng và thổn thức. Tôi bất giác buông thanh kiếm đang nắm chặt trong tay. Người kia cũng hạ súng, bàn tay hơi run nhẹ.
Chúng tôi mặt đối mặt, hơi thở đan vào nhau, bầu không khí như đông cứng lại trong một khoảnh khắc bất tận.
Tôi hét lên:
— KEVINNNNN!!!
Bên kia, cũng có một tiếng hét vọng lại:
— MINHHHHH!!!
Khoảnh khắc đó, chúng tôi lao vào ôm chầm lấy nhau, không còn ranh giới nào ngăn cách. Tất cả những lo lắng, tổn thương và nỗi sợ hãi dường như tan biến trong vòng tay của người bạn tri kỷ.
— Tất cả đã chấm dứt rồi. — Kevin và tôi đồng thanh, giọng lạc đi vì xúc động.
Tôi nhận ra ngay rằng Kevin cũng vừa trải qua một trận chiến sinh tử. Gương mặt anh ấy lấm tấm máu và bụi, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực, đầy quyết tâm.
— Nhìn cậu thế này tôi cũng yên tâm hơn. — Tôi cười nhẹ, vỗ vai Kevin. — Mà… Roman và Kur đâu? Họ vẫn ổn cả chứ?
— Ừ, họ vẫn ổn. — Kevin gật đầu, ánh mắt vững vàng. Anh đưa tay ra hiệu cho tôi đi cùng, dẫn tôi xuyên qua những đống đổ nát phủ đầy tro tàn.
Trước mắt tôi, Kur và Roman đang ngồi cạnh nhau, đôi vai sát lại như tìm kiếm hơi ấm của đồng đội. Họ ngước lên, nhận ra chúng tôi đang tiến tới.
— Chào hai anh. — Tôi nói, hơi cúi đầu xin lỗi. — Xin lỗi em đến trễ… vì một vài vấn đề không thể tránh khỏi.
Kur cười nhẹ, ánh mắt toát lên sự cảm thông. Roman chỉ gật đầu, không nói gì, nhưng tôi biết rằng sự im lặng ấy chính là tín hiệu.
Bất giác, tôi cũng ngồi sụp xuống, toàn thân như không còn sức lực. Cổ họng khô khốc, lời nói như mắc kẹt giữa những đợt thở gấp:
— Thành đã… aaa…
Ngay lập tức, Roman và Kevin đồng loạt hỏi dồn dập, giọng họ run lên như thể sợ hãi điều sắp nghe thấy. Kur thì lặng đi, ánh mắt tối sầm lại, gương mặt không giấu được nỗi lo lắng.
— Thành sao? Nó bị sao? — Roman nắm chặt lấy áo tôi, kéo tôi lại gần, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói gần như gào lên.
May mà Kevin kịp thời đưa tay ra, giữ Roman lại, ngăn cơn xúc động đang bùng phát.
Kevin cúi xuống, nhìn sâu vào mắt tôi, khẩn thiết:
— Cậu nói đi. Thành đã bị sao? Làm ơn… Nói đi mà…
Ánh mắt ấy, giọng nói ấy khiến tôi nuốt khan, nỗi ám ảnh trong tim như bị xé toạc. Tôi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị kể cho họ nghe toàn bộ sự thật – sự thật mà chính tôi vẫn chưa dám đối mặt.
Kur bất lực anh chỉ có thể cúi xuống nhìn vô mặt đất lạnh tanh
Tôi cúi đầu, cố gắng kìm nén cơn đau đớn đang dâng trào trong lồng ngực. Không gian như lặng đi, chỉ còn tiếng tim tôi đập loạn.
— Thành… Thành chết rồi.
Câu nói vừa thốt ra, không khí như bị hút sạch. Cả ba người trước mặt tôi thoáng chết lặng, ánh mắt họ đồng loạt mở to, lồng ngực phập phồng như sắp nổ tung.
Kevin lùi lại một bước, tay siết chặt thành nắm đấm, đôi môi run rẩy. Ánh mắt anh ấy long lanh như sắp trào lệ, nhưng anh vẫn cố gắng đứng vững, từng hơi thở trở nên nặng nề.
Roman thì như kẻ mất hồn, đôi mắt cứng đờ, bàn tay đang nắm áo tôi buông thõng xuống. Gương mặt anh ấy biến sắc, không còn chút máu, giọng nói khàn đặc bật lên:
— Không… không thể nào… Thành… cậu ấy đã…
Roman ngã ngồi xuống đất, hai bàn tay siết chặt lấy nhau, cả người run lên bần bật , anh cũng không hề kích động nữa , trái lại thì tôi thấy anh gào lên. Tiếng nấc nghẹn ngào của anh ấy vang lên đồng thời, như một lưỡi dao xoáy sâu vào tim tôi.
Kur vẫn im lặng, nhưng ánh mắt sâu thẳm của anh đã nhuốm đầy bi thương. Anh cúi đầu, đôi vai khẽ run, hai bàn tay nắm chặt vạt áo như muốn bóp nát nỗi đau đang bóp nghẹt lồng ngực.
Tôi hít một hơi thật sâu, giọng tôi run lên khi thú nhận, từng chữ như lưỡi dao cứa vào chính trái tim mình:
— Tôi… chính tôi đã giết Thành.
Lời thú nhận ấy vang lên như một tiếng sét, phá vỡ mọi im lặng.
Kevin lùi thêm một bước, ánh mắt anh bùng lên sự kinh hoàng và không thể tin được. Miệng anh hé ra như muốn hỏi lại, nhưng không thốt nên lời. Bàn tay anh siết chặt, đến mức khớp ngón tay trắng bệch.
Roman nhìn tôi, đôi mắt mở to, tròng mắt đỏ ngầu. Một tia máu bắn lên trong mắt anh như tia lửa phẫn nộ. Miệng anh khẽ mấp máy, nhưng rồi chỉ còn lại tiếng nức nở nghẹn ngào. Anh gục đầu xuống, hai tay run rẩy nắm chặt lấy vạt áo, hơi thở đứt quãng:
— Tại… sao… cậu lại… làm vậy…?
Kur vẫn im lặng, nhưng đôi vai anh khẽ run lên, gương mặt anh căng thẳng, gân xanh nổi lên nơi thái dương. Dù không nói một lời, đôi mắt Kur nhìn tôi như muốn xuyên thấu tâm can.
Tôi cúi đầu, giọng nói trở nên nặng nề, từng từ như vỡ vụn:
— Tôi không còn cách nào khác. Thành đã bị thao túng… Tôi… tôi không thể cứu cậu ấy. Tôi đã phải kết thúc mọi thứ.
Lời nói của tôi như một lời xưng tội, đẩy bầu không khí xuống tận cùng. Kevin siết chặt tay đến mức rướm máu, đôi mắt anh nhòe đi vì những giọt lệ không kiềm được. Roman gục đầu, hai vai anh run lên vì nỗi đau tột cùng. Kur ngẩng lên, đôi mắt sâu hun hút, như chôn vùi tất cả những gì anh muốn nói.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi không dám ngước lên nhìn họ. Nhưng tôi biết, giữa chúng tôi – những kẻ sống sót – là một vết nứt không bao giờ lành lại. Và tôi, kẻ mang tội giết người bạn thân nhất, sẽ mãi mang trong mình bản án nặng nề của chính trái tim mình.
Kevin cố gắng giữ chặt Roman – kẻ đang hùng hổ lao về phía tôi với đôi mắt đỏ ngầu và gương mặt biến dạng trong cơn giận dữ. Roman gầm lên, tiếng thét tuyệt vọng vang lên như sấm:
— THẢ TAO RA! ĐỂ TAO GIẾT CHẾT CÁI THẰNG CHÓ NÀY!
Tôi đứng đó, toàn thân run lên, giọng tôi nghẹn lại, cầu xin họ, như kẻ bám víu vào chút hy vọng mong manh:
— Muốn giết em cũng được… nhưng em cầu xin mọi người… hãy nghe em kể lại câu chuyện này đã.
Kevin quay lại nhìn tôi, gương mặt anh vẫn còn vương nỗi đau, nhưng đôi mắt anh ánh lên một niềm tin không lay chuyển. Anh bước lại gần, đặt một tay lên vai tôi, nhẹ nhàng nhưng kiên định:
— Minh à… mình tin cậu. Mình biết cậu sẽ không bao giờ làm việc gì mà không có lý do.
Tôi nuốt khan, gật đầu mạnh mẽ. Tôi thề – thề bằng tất cả những gì còn lại trong lòng – rằng tôi không hề phản bội họ, không hề phản bội Thành. Tôi hít một hơi sâu, và rồi, dưới ánh sáng ma thuật chập chờn, tôi bắt đầu kể lại tất cả. Mỗi lời nói như rút cạn sinh lực, nhưng tôi vẫn tiếp tục, vì tôi biết họ cần nghe sự thật.
Roman cũng dần lặng đi, hơi thở dồn dập. Kur đặt tay lên vai anh, ánh mắt kiên nhẫn và trấn an. Cả ba người giờ đây ngồi lặng lẽ, chăm chú lắng nghe từng chữ tôi thốt ra.
Tôi kết thúc câu chuyện bằng một chi tiết khiến không gian trở nên nặng nề:
— Trước khi tôi tung đòn hủy diệt… tôi thấy một hình xăm tam giác trên cánh tay Thành. Tôi không chắc nó là gì… nhưng tôi tin có kẻ khác đứng sau chuyện này.
Kevin khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên tia suy tư. Anh chậm rãi tiếp lời, như đang ghép những mảnh vụn của một bí ẩn lớn hơn:
— Hình tam giác… mình cũng đã thấy. Gã hề khi mặt nạ vỡ cũng để lộ một hình xăm như thế. Và trước khi chết, hắn đã cầu xin chủ nhân của hắn. Vậy… chủ nhân của hắn là ai?
Anh ngẩng đầu, giọng anh trở nên sắc lạnh, lý trí nhưng không kém phần hoang mang:
— Mình để ý: hắn không giống bất kỳ một thực thể sống nào. Giống như… một thứ được lập trình. Thứ tồn tại như một thông tin, một giả lập. Nếu đúng như vậy… có khi nào với chủ nhân của hắn, thế giới này chỉ là một “game” – nơi hắn có thể toàn quyền chỉnh sửa, xóa bỏ, viết lại như ý muốn?
Kevin ngước lên, ánh mắt nhìn xoáy vào chúng tôi:
— Nếu vậy… hình xăm đó có thể là dấu ấn của tất cả những kẻ phục tùng hắn. Và nhiệm vụ của chúng ta giờ đây… là phải truy tìm kẻ đứng đằng sau tất cả.
Trong ánh lửa bập bùng, tôi nhìn từng gương mặt: Roman đã thôi giận dữ, nhưng đôi mắt anh vẫn còn rưng lệ. Kur lặng lẽ gật đầu, lòng quyết tâm in đậm trên nét mặt anh. Kevin vẫn giữ tay trên vai tôi, như một lời hứa rằng chúng tôi sẽ cùng nhau tìm ra sự thật – bất kể nó tàn khốc đến mức nào.
— Nếu cậu nói vậy… anh sẽ tin cậu.Roman siết chặt nắm đấm, giọng anh run lên nhưng ánh mắt rực cháy. Đó không chỉ là sự tin tưởng, mà còn là lời hứa – lời hứa đứng cùng tôi tới tận cùng.
Tôi nhắm mắt, hít sâu một hơi. Hơi thở dồn dập như sóng vỗ, nhưng tôi vẫn ngẩng cao đầu. Trong đôi mắt tôi lúc này, không còn chút sợ hãi nào – chỉ còn lại sự quyết tâm bùng cháy, như một ngọn lửa thiêu rụi mọi hoài nghi.
— Mọi người… lần này, hãy để tôi.Giọng tôi trầm xuống, từng chữ như vang vọng khắp không gian, mang theo uy lực không thể ngăn cản.
— Tôi sẽ đưa Thành trở lại – cho dù có phải đối đầu với cả vũ trụ này.Lời nói ấy như một lưỡi dao cắt vào đêm đen, rạch toạc bóng tối đang bủa vây.
— Tôi biết… đây là con đường mang đến sự hủy diệt, là một quyết định có thể khiến mọi thứ tan vỡ.Hơi thở tôi hóa thành một luồng nhiệt, như thể tôi đang cháy lên từ bên trong. Đôi mắt tôi ánh lên tia sáng kiên định, không còn chút do dự nào.
— Nhưng nếu chỉ có vậy mới cứu được mọi người, nếu chỉ có vậy mới kết thúc tất cả nỗi đau… thì hãy để tôi gánh lấy.Giọng nói tôi lạnh như thép, nhưng cũng nóng rực như ngọn lửa – một ngọn lửa bất khuất thắp lên hy vọng cuối cùng.
Ánh sáng ma thuật lấp lánh quanh tôi, như những ngọn lửa nhảy múa. Không gian bỗng trở nên tĩnh lặng, như đang cúi mình trước quyết tâm không thể lay chuyển.
Tôi ngẩng cao đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước – không còn là một kẻ hoài nghi, không còn là một kẻ bị dằn vặt. Giờ đây, tôi là chính mình – một chiến binh, một kẻ đã sẵn sàng chấp nhận mọi bóng tối, chỉ để mang ánh sáng trở lại cho tất cả.
— Hãy để tôi – kẻ đã gieo nỗi đau này – chấm dứt nó bằng chính đôi tay của mình!
Tôi siết chặt tay, đứng thẳng người, và đôi mắt ánh lên một quyết tâm không gì có thể dập tắt. Đây là con đường tôi đã chọn – và tôi sẽ không để bất kỳ ai gục ngã thêm một lần nào nữa.
— Cậu tính làm gì?Kevin hỏi lại, giọng anh bình tĩnh nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự lo lắng.
Tôi không trả lời ngay. Tôi biết mình phải làm gì, và tôi tin tưởng rằng chỉ có chính tôi mới có thể gánh vác được tất cả. Tôi nhìn Kevin, khẽ gật đầu, chỉ đáp lại một cách giản đơn nhưng đầy kiên quyết:
— Hãy tin ở tôi.
Sau đó, tôi quay đi, ra hiệu cho tất cả cùng bước theo mình. Chúng tôi rời khỏi nơi ấy, bước qua đêm đen đang dần lùi lại sau lưng. Khi chiếc chìa khóa cắm vào cánh cổng không gian, một luồng sáng bùng lên, đưa chúng tôi trở về ngôi làng Windmere quen thuộc.
Bầu trời ở đây đã sáng bừng trở lại, không còn dấu vết của hắc ám. Dân làng đang tụ tập bên nhau, họ đã được sơ tán an toàn nhờ Vord. Vừa thấy chúng tôi, anh ấy bước đến, khuôn mặt bừng sáng bởi niềm vui sướng:
— Này, những người hùng! Cảm ơn vì tất cả nhé! Khi mọi thứ ổn định, nhất định sẽ có một bữa tiệc chiêu đãi linh đình!
Tôi đáp lại lời anh bằng một nụ cười chân thành, như lời cảm ơn gửi đến tất cả những ai đã không từ bỏ hy vọng.
— Ông Haru… hiện giờ đang ở đâu vậy anh?Tôi hỏi, giọng điệu đã lấy lại sự điềm tĩnh. Trong sâu thẳm, tôi biết: trận chiến này chỉ mới bắt đầu, và tôi sẽ không dừng lại.
-Hết chương 28-