Sự gặp gỡ định mệnh
“Hình phạt? Cậu thật nực cười đó, anh bạn!” – Người đàn ông trong bộ chiến giáp đỏ cười lớn, giọng cười vang vọng trong không gian lạnh lẽo.
Nhưng Unta đáp lại, đôi mắt lấp lánh vẻ nghiêm túc:
“Thú thật, đây là lỗi lầm của tôi. Tôi phải gánh chịu mọi thứ, không ai khác ngoài tôi.”
Rồi anh ta kể lại toàn bộ câu chuyện về thiết bị ấy cho hai người kia. Giọng nói Unta khẽ run lên khi nhắc đến những ngày xưa cũ – khi ý tưởng đó chỉ là một thí nghiệm nhỏ bé, không hơn không kém. Nhưng rồi một sự cố đã xảy ra, và hắn ta – kẻ khát khao quyền năng – đã tìm thấy nó. Unta cúi đầu, giọng đượm nỗi day dứt:
“Đó là toàn bộ những gì tôi muốn nói. Thiết bị đó ban đầu chỉ là một thử nghiệm – tôi đã không lường trước được hậu quả. Nếu ngày ấy tôi không chế tạo ra nó… có lẽ đã không có bi kịch này.”
Nghe xong, người đàn ông mặc giáp đỏ đặt một tay lên vai Unta, ánh mắt không còn vẻ đùa cợt.“Tên cậu là gì?” – ông hỏi.“Unta.”“Ta là Armada, còn người mặc chiến giáp đen kia là Wither.” – Armada nở một nụ cười phóng khoáng. – “Cậu tài ba đấy. Nếu cậu thực sự là một tiến sĩ, cậu có muốn đồng hành cùng bọn ta không? Bọn ta cũng chỉ là những kẻ lãng du của vũ trụ, không ràng buộc, không quê hương. Hãy cùng nhau xây dựng một vương quốc – một vương quốc không có quá khứ đen tối, chỉ có tự do và hy vọng. Cậu nghĩ sao, tiến sĩ?”
Trong khoảnh khắc ấy, Unta lặng người. Lời mời đó tựa như một con đường thoát – một con đường mới, xa khỏi bóng tối tội lỗi. Nhưng đôi mắt anh vẫn đượm buồn, nặng trĩu những kỷ niệm ám ảnh. Anh lắc đầu chậm rãi, như thể trái tim bị xé đôi.
“Tôi… tôi không thể. Tôi đã phạm một lỗi lầm không thể cứu vãn. Tôi không xứng đáng đặt chân lên bất kỳ vương quốc nào… Tôi phải chuộc tội – tôi phải chịu hình phạt này, dù là ở nơi tận cùng vũ trụ.”
Armada và Wither nhìn nhau, thở dài. Họ biết chẳng thể lay chuyển được trái tim ấy – trái tim của một kẻ không thể tha thứ cho chính mình. Nhưng họ cũng không muốn chia tay trong lặng lẽ. Cuối cùng, Armada đưa tay ra, bàn tay bọc thép chìa về phía Unta.
“Nếu vậy, tiến sĩ, ta tôn trọng quyết định của cậu. Nhưng hãy khắc ghi – giữa chúng ta, sẽ có một lời thề.”Wither đứng cạnh, giọng trầm khẽ vang lên:“Một ngày nào đó, khi tất cả bóng tối tan biến, chúng ta sẽ gặp lại. Và khi ấy, Unta, hy vọng cậu sẽ không còn là kẻ tự giam mình trong tội lỗi.”
Họ siết chặt tay nhau, một lời thề không thành văn, vĩnh cửu như chính bầu trời xa thẳm. Rồi như thể có điều gì thôi thúc, Unta thầm nhắm mắt, hình dung đến đứa con nhỏ của mình – Ella, đứa trẻ mà anh đã gửi đến một hành tinh hòa bình, tránh xa mọi mưu đồ đen tối của vũ trụ. Một ngày nào đó, anh tin, ánh sáng của Ella sẽ soi rọi cả hành trình khổ hạnh này.
“Hãy bảo vệ con bé… dù tôi không còn tồn tại trên cõi đời này.”
Gió lướt qua họ, cuốn theo những lời nói cuối cùng, như một sợi chỉ mỏng manh nối giữa ba số phận. Armada và Wither lặng lẽ quay đi, để lại Unta đứng đó, bóng lưng lạc lõng trong hư không. Và dù không ai nói thêm một lời, họ đều hiểu – cuộc hội ngộ sẽ đến, khi vết thương đã thôi rỉ máu, và quá khứ đã được thứ tha.
Behemoth tiếp tục cho Cliche và Bolo thấy khung cảnh chia tay đầy xúc động giữa Unta, Armada và Wither. Giọng ông vang lên, trầm tĩnh nhưng ẩn chứa vẻ khắc khoải của kẻ đã chứng kiến vô vàn câu chuyện bi hùng:
“Chúng ta đã gần đi đến hồi kết của quá khứ… Có thể tạm hiểu, trước khi ngài Armada gặp ta, họ đã đặt chân đến một đại thời không – nơi được gọi là Phi Nhị Nguyên Giới. Đó là một vùng đất nằm ngoài sự chứa đựng của Thần Mộc, một nơi không có biên giới, không có định nghĩa ràng buộc. Ở đó, họ đã cùng nhau thành lập một ngôi làng nhỏ – một ốc đảo giữa vô tận hỗn loạn.Behemoth ngước nhìn Cliche và Bolo, ánh mắt lấp lánh những ký ức xa xưa:“Ta cũng chỉ là một kẻ lãng du như họ… Lang thang qua vô vàn vũ trụ đổ nát. Rồi một ngày, chúng ta gặp nhau. Và trong cái khoảnh khắc mong manh đó, họ đã thắp lên ước mơ lập nên một vương quốc vĩnh hằng. Nhưng… thảm họa diệt chủng đa nguyên đã ập đến – cuốn phăng mọi thứ, để lại chỉ những tro tàn kỷ niệm.”
Behemoth khẽ thở dài, đôi tay ông nắm chặt chiếc mặt dây chuyền ánh lên thứ hào quang mờ ảo. Hướng ánh mắt sâu thẳm về phía Cliche, ông trầm giọng:“Bây giờ… đã đến lúc đi đến hồi kết. Hai vị sẵn sàng rồi chứ?”
Cliche hít một hơi sâu, khẽ gật đầu, rồi nhìn sang Bolo, như truyền một tín hiệu vô hình. Bolo hiểu ý, siết chặt thanh quyền trượng trong tay, ánh mắt kiên quyết. Thấy vậy, Behemoth gật đầu chấp thuận. Ông giơ tay lên, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mặt dây chuyền hai lần. Một tiếng “cạch” khẽ vang lên, tựa như lời khởi động của vận mệnh.
Ngay lập tức, khung cảnh trước mắt họ lại thay đổi. Vệt sáng lấp lánh dệt nên những mảnh ký ức, cuốn cả ba vào một chiều không gian mới – nơi dường như mọi bi thương và hy vọng cùng lúc hiện diện, chờ họ khám phá.
Tại một nơi tựa như hư vô, một người lặng lẽ ngồi giữa không gian vô định. Ông có đôi cánh trắng muốt như tuyết, ánh mắt đượm buồn nhưng lại ánh lên vẻ chờ đợi. Đó không ai khác chính là Unta.
Ông vỗ nhẹ đôi cánh, lập tức không gian mở ra – như một bông hoa nở giữa hư không. Một người đang trôi dạt tới gần, đó chính là hoàng đế Armada. Unta nhẹ nhàng đỡ lấy ông, giọng nói khẽ vang lên, tựa như một lời chào đã chờ đợi từ muôn kiếp trước:
“Ta đã chờ đợi ngài suốt hằng hà sa số năm… ân nhân của ta.”
Nói rồi, ông đặt tay lên trán Armada, vuốt nhẹ như một cử chỉ của tình thân. Điều kỳ lạ xảy ra: Armada khẽ rùng mình, đôi mắt ông chậm rãi mở ra, bừng tỉnh giữa hư không.
“Đây… là đâu? Tại sao ta lại ở đây? Anh trai ta đâu? Null Armada đâu rồi?”
Unta mỉm cười buồn, giọng ông vang lên như tiếng vọng trong bóng tối:“Ngài đang ở Bức Màn Hư Vô – một nơi không có khái niệm không gian hay thời gian. Ở đây, mọi thứ là vô hạn, vô lượng… Nhưng ta rất vui vì đã gặp lại ngài, Armada.”
Armada thoáng sững người, ánh mắt hoài nghi:“Anh là ai? Sao lại biết tên ta?”
Unta lặng nhìn ông, đôi mắt long lanh xúc động:“Ngài không nhớ sao? Ngài từng cứu một tiến sĩ lang thang giữa sa mạc – người đã thề rằng sẽ gặp lại ân nhân của mình. Là tôi đây, Armada…”Nước mắt ông trào ra, lăn dài trên má. Unta chạy lại, ôm chầm lấy Armada. Họ giống như một gia đình vừa tìm lại được nhau sau vô tận chia ly.
Armada khẽ lẩm bẩm, như đang khơi dậy một ký ức xa xăm:“Unta… cái tên này… quen lắm. Có phải là người ta từng cứu ở sa mạc năm ấy không?”
Unta khẽ gật đầu, còn Armada khẽ nhắm mắt, thở dài:“Từ lúc đó đến nay, đã trôi qua vô số chu kỳ vũ trụ sinh diệt. Với một kẻ bất tử như ta, ta đã chứng kiến tất cả… mọi sự khởi đầu và kết thúc, mọi nền văn minh rồi lại sụp đổ…”
(Armada hồi tưởng lại )
Từng dòng ký ức ùa về, từng hình ảnh vỡ vụn nhưng sáng rõ như một cuộn phim quay chậm trước mắt Armada. Đôi mắt ông hoen lệ, run rẩy trong khoảnh khắc hiếm hoi của kẻ từng được xưng là Hoàng đế vĩnh hằng.
“À… ta nhớ rồi…” – Giọng Armada khẽ lạc đi, như chạm vào một hồi ức không tên. “Cậu đi chịu hình phạt… và chúng ta đã lập ra lời thề, đúng không?”
Không gian hư vô lặng lẽ, chỉ còn tiếng nhịp đập trái tim và hơi thở vỡ vụn. Armada nhìn Unta, ánh mắt ông vừa như tiếc nuối vừa như tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi chất chồng suốt bao kỷ nguyên.
“Thôi, nhân tiện chúng ta gặp lại… hãy kể cho ta nghe về ‘hình phạt’ mà cậu đã nhận đi.”
Unta khẽ cúi đầu, đôi cánh trắng đằng sau ông rung nhẹ, lấp lánh thứ ánh sáng thuần khiết nhưng vẫn phảng phất nét bi thương. Rồi ông ngẩng lên, đôi mắt đượm buồn nhưng kiên định, trả lời bằng một câu hỏi lạ lùng.
“Ngài có thấy đôi cánh đằng sau lưng tôi không? Trước khi nói về hình phạt… cho tôi xin được phép chen ngang.”Unta nhìn Armada, giọng ông bỗng nghẹn lại. “Ella… vẫn ổn chứ? Ngài có tin tức gì về nó kể từ lúc đó không?”
Armada khẽ mỉm cười – một nụ cười thoáng qua như ánh sao cuối trời.“À, kể ra thì dài dòng… nhưng yên tâm đi, con bé vẫn ổn thôi. Nó đã học cách bước đi trên con đường riêng, mạnh mẽ và kiên cường.”
Unta thở phào nhẹ nhõm, đôi cánh ông khẽ vỗ như xua đi những lo lắng đè nặng trên vai.“Vậy… vậy là tôi mừng rồi. Con bé ổn là tốt rồi.” Giọng ông như thì thầm với chính mình.
Rồi Unta khẽ thở dài, ánh mắt ông hướng về hư không vô tận, như nhìn xuyên qua mọi ranh giới thời gian và không gian.“Quay lại chủ đề… như ngài thấy đấy, nói là hình phạt… nhưng thực chất là tôi cần tới nó. Và nó giống như một phần thưởng hơn là hình phạt.”
Ông nhắm mắt lại, giọng ông trầm xuống, như kể lại một thiên trường ca đã bị quên lãng.
“Vào lúc chia tay ngài… tôi đã dành ra rất nhiều thời gian. Tôi lạc lối trong sự vô tận, và tình cờ nghe được những truyền thuyết về các Ngoại Thần – những đấng đứng ngoài mọi luật lệ, ngoài cả sự sống và diệt vong.”
“Tôi đã cầu xin… cầu xin tới họ…” Giọng ông như vỡ ra, vang vọng.“Một năm… rồi một trăm năm… rồi một ngàn năm trôi qua.”Những ký ức ấy, như một bản thánh ca đẫm máu và nước mắt, chiếu lên trong đáy mắt Unta.
“Và rồi, vào một ngày đẹp trời, tôi đã gặp được một Ngoại Thần. Người ấy tự xưng là ‘kẻ cứu rỗi vận mệnh’, kẻ thống trị tin tức toàn tri của vạn vật – thần Alos.”
Ký ức của Unta hiện lên rõ nét: giữa hư không vô tận, ánh sáng đổ xuống như thác lửa, và một gương mặt khổng lồ hiện ra – gương mặt của một đấng Ngoại Thần. Đôi mắt ngài sâu thẳm như hố đen vũ trụ, nơi mà mọi thông tin, mọi khả thể đều quy về một điểm duy nhất.
“Ngươi… là kẻ đầu tiên ta gặp, có thể giao tiếp với ta mà không bị luồng uy áp này nghiền nát thành tro bụi.” Giọng Alos vang vọng như sấm động giữa hư vô.“Đến cả các cổ đại thứ nguyên còn không chịu nổi sự thức dậy của bất kỳ Ngoại Thần nào… vậy mà ngươi lại có thể đứng đây, nhìn ta, và nói chuyện…”
Unta khi đó – chỉ là một kẻ lang thang với trái tim chất chứa ăn năn, nhưng đôi mắt ông vẫn không cúi xuống.“Ta không có gì để mất… chỉ còn niềm tin rằng sẽ tìm lại được ý nghĩa tồn tại của mình.”
Alos im lặng nhìn Unta rất lâu. Cuối cùng, ánh nhìn của Ngoại Thần trở nên nhu hòa – một thứ uy nghiêm và thương xót hòa làm một.
“Tốt lắm… nếu ngươi đã dám cầu xin ta… hơn nữa, ta coi trọng khí phách của ngươi, và nhận thấy tiềm năng tiềm ẩn.”“Hãy nhận lấy… hình phạt và phần thưởng của ngươi.”
Tiếng nói của Alos như sấm rền xé toạc mọi khái niệm.“Hình phạt của ngươi: tồn tại trong bức màn hư vô này, cho đến khi chính ngươi có thể tự mình thoát ra, vượt qua mọi ràng buộc.”“Phần thưởng của ngươi: trở thành một Seraphim. Ngươi sẽ thừa hưởng sự bất tử toàn diện, trở thành một tồn tại khái niệm – một kẻ nằm ngoài nhân quả, ngoài thực tại”
“Ngươi thấy sao, Unta? Hãy nói cho ta câu trả lời.”
Không hề lưỡng lự, Unta đã gật đầu. Một tia sáng như ngân hà nở rộ từ lòng bàn tay ông, hòa vào vũ trụ. Và rồi, ký ức ấy khép lại, để lại đôi cánh trắng vĩnh hằng đằng sau lưng ông
Trở lại thực tại.
Armada ngồi đó, lắng nghe từng chi tiết. Đôi mắt ông ánh lên một thứ gì đó vừa ngưỡng mộ, vừa đồng cảm. Ông gật đầu, giọng ông trầm ấm:“Ta cảm phục cậu, Unta. Cậu là một người có khí phách…”Một thoáng u buồn vụt qua mắt Armada.“Còn ta… giờ chỉ là một kẻ vô gia cư, không còn gia đình hay bất kỳ ai. Anh trai ta… con ta… mọi người… tất cả đã tan biến vào dĩ vãng. Null đã lấy đi mọi thứ.”Giọng ông trở nên nghẹn ngào, nhưng vẫn giữ được sự bình thản đáng sợ.“Chỉ còn cậu và ta… hai kẻ cô độc giữa vũ trụ lạnh lẽo này…”
Unta sững người khi nghe Armada nhắc đến Wither – người ân nhân năm xưa của họ, nay đã không còn. Một nỗi buồn âm ỉ hiện lên, nhưng trước khi bóng tối nuốt chửng họ, Armada đã nắm lấy tay Unta – một cái nắm tay đầy quyết liệt.
“Không việc gì phải buồn cả, Unta. Cười lên đi – cười để xua tan mọi thứ đi. Anh trai ta luôn dặn ta: phải bước tiếp, dù bất cứ giá nào. Ta vẫn tin vào anh ấy, và tin vào chính mình.”
Và rồi, trong bức màn hư vô, giữa những kỷ niệm đã hoen ố, cả hai cùng bật cười lớn – nụ cười vỡ òa, xua tan bầu không khí u ám. Đó là nụ cười của sự lạc quan – của những kẻ từng gục ngã nhưng vẫn đứng lên, vì họ biết: quá khứ không bao giờ có thể giết chết niềm hy vọng.
Trong ánh sáng nhạt nhòa của hư không, Armada và Unta – hai kẻ lang thang, hai kẻ bất tử – đã tìm thấy nơi trú ẩn duy nhất: một tình bạn không thể vỡ nát, dù vũ trụ có tan biến bao nhiêu lần đi nữa.
Nào , chúng ta cùng đi thôi , lời thề của chúng ta ngay tại đây - Giọng của họ vang vọng vào hư vô
-DÙ CÓ CHUYỆN GÌ XẢY RA , CHÚNG TA QUYẾT KHÔNG BỎ RƠI NHAU
Cái bắt tay, cái ôm nồng cháy ấy, như một minh chứng cho mối liên kết bất diệt của họ.
“Nào, hãy cùng đi khỏi đây. Hãy để tôi chứng minh sức mạnh của mình, ngài Armada.”Unta mỉm cười, ánh mắt sáng lên tựa thiên quang. Anh ta lùi lại một bước, cánh trắng tung bay trong hư vô, rồi vươn chân về phía trước.
Hư Không Tàn Ảnh – Void Step!Một bước chân dẫm nát hư không – bước đi mà xé toạc mọi giới hạn, bước đi vượt khỏi mọi khái niệm thời-không. Trong tích tắc, không gian vỡ vụn thành từng mảnh ánh sáng. Những mảnh vỡ ấy lấp lánh như sao trời, rồi chớp mắt tan biến, trả lại khung cảnh nguyên vẹn – tựa như chưa từng có bóng đêm hay đổ vỡ.
Bên ngoài, vũ trụ lại trở nên trong trẻo, yên bình. Những vết thương không gian đã khép lại, như một giấc mộng thoáng qua.Armada đứng nhìn, ánh mắt ông ánh lên sự kinh ngạc và thán phục. Ông hiểu – đó không chỉ là một bước đi, mà là sự tái sinh, là minh chứng cho khát vọng và sự chuộc tội của Unta.
“Một bước… mà là cả vô hạn.” – Armada thầm nghĩ, rồi mỉm cười.Họ sải bước cùng nhau, bước đi giữa vũ trụ vô tận, để lại sau lưng một vùng không gian yên tĩnh như tấm lụa bạc.Và như thế, hai kẻ cô độc, hai trái tim bất diệt, lại bắt đầu một hành trình mới – hành trình vượt khỏi mọi định mệnh đã được an bài.
Thời gian trôi qua
....
Tại Tinh Cầu Ánh Sao, nơi những đêm dài được dệt bởi ngân hà, ông gặp lại tất cả: Shino, Behemoth, và dân làng đã từng là quê hương thứ hai của ông. Niềm vui đoàn tụ thắp lên ánh lửa ấm áp, làm dịu đi những vết thương của thời gian. Nhưng trong niềm vui ấy, có một khoảng trống không thể lấp đầy – một phần trái tim ông vẫn mãi mãi hoang lạnh.
Không ai khác, đó là Wither – một nửa tâm hồn ông, đã biến mất trong vực thẳm của vận mệnh.Ông tìm kiếm nàng trong từng giấc mơ, từng làn gió thoảng qua vũ trụ. Trong cơn mơ, hình bóng của Wither như sương mù mong manh, mỗi lần ông đưa tay chạm vào, tất cả chỉ tan biến thành hư vô.
“Unta…” – Armada khẽ hỏi, giọng ông trĩu nặng hy vọng.“Ngươi đã từng giao tiếp với một ngoại thần. Hãy chỉ cho ta cách cầu xin họ… chỉ một lần thôi. Ta sẽ làm tất cả để đưa anh ấy trở về.”
Unta lặng nhìn ông, đôi cánh trắng khẽ động đậy như đang gánh trên vai nỗi buồn của cả hai.“Ngài có biết…” – Unta nói, giọng khẽ run – “Cầu xin một ngoại thần không giống như cầu khẩn trước một kẻ phàm trần. Đó là sự đánh đổi tất cả, ngay cả linh hồn mình.”
Nhưng Armada vẫn không chùn bước. Ông bước đi giữa đêm vô tận, tìm kiếm từng tia sáng, khẩn cầu những lời cầu nguyện lặng lẽ. Ông làm tất cả – hiến tế sức mạnh, hiến tế tuổi thọ, thậm chí cả chính niềm tin của mình. Nhưng lời đáp lại ông, chỉ là một vực sâu vô tận, nơi cái tên Wither đã trở thành một tiếng vọng lặng lẽ – không bao giờ trở lại, không bao giờ hiện hữu.
Nửa trái tim ông mãi mãi thiếu vắng, một lời hứa không còn lời đáp. Và trong ánh sao thẳm sâu, Armada hiểu rằng có những mất mát không cách nào bù đắp. Chỉ còn lại một hy vọng mỏng manh, một câu hỏi lặng thầm trong đêm:“Phải chăng, có những người sinh ra để ở lại… và có những người chỉ thuộc về ký ức?”
“Kết thúc rồi, thưa hai vị.”Giọng của Behemoth vang lên, trầm đục như sấm giữa trời đêm, mang theo sức nặng của sự thật không thể chối bỏ. Ông đưa tay lên, đôi mắt sáng lên ánh quyết tâm, rồi vung tay mở ra một khe hư không. Ánh sáng của thực tại ùa tới, cuốn lấy tất cả, đưa họ trở về với thế giới họ thuộc về.
Không ai lên tiếng. Không một lời nói nào thốt ra, bởi tất cả họ đều hiểu: Hoàng đế Armada đã phải trải qua những gì. Nỗi đau mất đi anh trai, và giờ – đứng trước nguy cơ mất luôn Unta, người bạn đồng hành duy nhất còn lại.
Không gian chìm trong yên lặng. Gió thổi qua Tinh Cầu Ánh Sao, mang theo dư hương của những kỷ niệm đã lùi vào dĩ vãng.
Rồi, Bolo – kẻ thông tuệ nhưng ít nói – chậm rãi cất tiếng:“Có lẽ… Hoàng đế muốn tìm cách để cứu lấy Unta. Ngài đã mất đi anh trai rồi. Ngài không thể để mất đi Unta. Và ngài… muốn làm một mình. Để không ai khác phải chịu liên lụy.”
Câu nói của ông rơi xuống, nặng như một lời nguyền. Mọi người đều hiểu. Trong sâu thẳm, họ biết rằng dù Armada có quay lưng lại với họ, họ vẫn sẽ đứng sau ông, như những vì sao soi sáng bầu trời đêm.
Bởi vì dù có bao nhiêu mất mát, vẫn còn đó niềm tin. Và đôi khi, chỉ một niềm tin thôi cũng đủ để đi hết cả vũ trụ này…
-Hết chương 27-