Bản khế ước của quỷ
Khi ánh sáng đỏ bao trùm toàn bộ không gian, hắn khựng lại, một vệt máu đen nhỏ rỉ xuống khóe miệng. Hắn liếm vệt máu ấy, nở một nụ cười hiểm ác – đôi mắt đen thẳm như vực sâu nơi địa ngục.
“Ta Veron… là một Đại Quỷ thuộc tộc Quỷ danh giá. Ngươi đã dám làm ta bị thương, thì ta – bằng danh dự của loài quỷ – sẽ không bao giờ khoan nhượng. Unta… Ngươi sẽ phải tận mắt chứng kiến lũ người ở đây bị phanh thây, trở thành bữa tiệc đẫm máu cho ta.”
Dứt lời, hắn phóng vút lên không trung, để lại một luồng khói đen đặc quánh kéo dài như vết sẹo rách toạc bầu trời. Trong khoảnh khắc, không gian rùng mình – và từ trên cao, một loạt viên đạn hắc ám như mưa đen phóng xuống.
Tiếng nổ dồn dập, tiếng hét xé ruột vang lên – từng người một ngã xuống, thân thể vặn vẹo, xương thịt bị xé rách và rồi phát nổ thành từng mảnh máu thịt. Cảnh tượng đó đẫm máu đến mức ngay cả cát cũng nhuốm đỏ, sa mạc nhuốm mùi tanh tưởi của địa ngục.
“Sao nào? Ngươi nhẫn tâm nhìn bọn chúng ra đi vậy sao?” – giọng hắn vang vọng từ hư không, một tiếng cười điên dại đan xen trong từng từ.
“Không… Ta không bao giờ…” – Unta run lên, đôi mắt đẫm lệ và ánh lên tuyệt vọng. Ông siết chặt thiết bị trong tay, cố gắng dồn hết sức lực để tạo ra một tấm khiên ánh sáng. Tấm khiên run rẩy, nứt vỡ từng mảnh, bởi Unta không phải một ma thuật sư hay chiến binh – ông chỉ là một nhà khoa học mang trái tim con người.
Trên bầu trời, tên Đại Quỷ giang tay, niệm chú như một bản khế ước tà ác, giọng hắn vọng xuống như tiếng chuông tang:“Mystic Bullet… xuyên qua hết bọn chúng đi.”
Và thế giới chìm vào bóng tối…
Những người còn sống – những kẻ từng là đồng đội, bạn bè, hay chỉ là những dân thường vô tội – giờ đây vẫn chịu tác động của đòn tấn công hắc ám ấy. “Mặt Trời Đen” đã biến họ thành những con rối vô hồn, đôi mắt đen đặc như đáy vực sâu. Họ lê bước chậm rãi, gầm lên trong điên loạn – chỉ còn một thôi thúc duy nhất: giết… và giết. Mọi ánh nhìn đều hướng về phía Unta, như thể ông là tội đồ của mọi bi kịch.
Trong đôi mắt ấy, ông không còn là người hùng. Không còn là vị cứu tinh. Ông chỉ là đích đến cuối cùng cho cơn khát máu đang dâng trào.
Nhưng chính khoảnh khắc tuyệt vọng này, ký ức của Unta hiện về – quay trở lại trước khi ông gặp tên Veron.
Unta từng biết trước số phận sẽ định đoạt ông. Ông đã nhìn thấy trước tương lai của mình qua những thí nghiệm đầy ám ảnh – dù ông là một tiến sĩ thiên tài, có thể tạo ra thiết bị du hành thời không, hồi sinh người chết, thậm chí viết lại cả thực tại. Thế nhưng, trong thẳm sâu trái tim, ông hiểu – ông không thể cứu rỗi chính số phận đã áp đặt lên mình. Không thể cứu gia đình. Không thể cứu vương quốc. Mọi thứ như một bản án không thể thay đổi.
“Natasha… Em phải bảo vệ các con nhé. Anh sẽ không sao đâu, anh hứa. Còn Ella, con của cha, con phải nghe lời mẹ. Cha thương mẹ và các con nhiều lắm. Cha xin lỗi… vì đã kéo cả gia đình vào vòng xoáy nghiệt ngã này. Nếu có kiếp sau… cha vẫn nguyện là cha của các con…”
Giọng ông run lên, hòa cùng tiếng nổ của những viên đạn hắc ám dội xuống. Dù không rơi lệ, nhưng đôi mắt Unta đã ánh lên một nỗi thống khổ khôn cùng.
“Đừng khóc nữa… dũng cảm lên, Ella, Natasha… Hãy theo mẹ con đến nơi ấy, hãy chạy thật xa, phải sống… sống để thay cha…”
Trước khi tên Đại Quỷ gieo bóng tối khắp cõi, Unta đã dùng hết kiến thức và trí tuệ, đẩy gia đình mình tới một vũ trụ khác – một mảnh vỡ ẩn sâu không thuộc quá khứ, cũng không thuộc tương lai. Nơi ấy, ông tạo ra một hành tinh yên bình, không có chiến tranh, không có nước mắt – chỉ có bầu trời xanh và hy vọng.
Ông biết, dù bản thân có phải gục ngã, dù tên Đại Quỷ có lật tung mọi thứ, gào thét đòi mạng ông – hắn cũng sẽ không bao giờ tìm ra gia đình của ông. Đó là lời hứa cuối cùng, là di nguyện cuối cùng – bảo vệ họ, như chính hơi thở cuối cùng của đời mình.
Với Unta, gia đình và vương quốc là hai ngọn đuốc thiêng liêng. Dù ông chỉ là một con người, một tiến sĩ với trái tim yếu đuối, ông vẫn thề: “Ta sẽ dốc lòng phụng sự và che chở cho đến tận cùng…”
Ở hiện tại , Unta đối mặt với thứ còn tồi tệ hơn cả cái chết
Số phận nghiệt ngã tiếp tục trêu đùa ông. Đôi chân Unta như bị đeo chì, nặng trĩu đến mức không tài nào nhấc nổi, khi ông đứng đó, bất lực chứng kiến thảm cảnh kinh hoàng. Veron – kẻ đê tiện đến tận cùng – đã bày ra trò đùa tàn độc của hắn.
– Ngươi giỏi lắm, Unta. Tưởng giấu cả nhà đi được sao? Không ai báo cho ta ư? Nhưng tai mắt của ta khắp đa vũ trụ. Một thứ nhỏ hơn cả phân tử, hay nguyên tử, cũng chẳng thể lọt qua ánh mắt của ta đâu. Đến lúc để ngươi chứng kiến thú vui của bọn ta rồi.
Trước mắt ông, vợ ông đang bị đám ô hợp kia làm nhục. Không chỉ một kẻ, mà cả bọn chúng – lũ cầm thú gầm gừ như lũ sói khát máu – thay nhau hành hạ bà. Tiếng kêu gào tuyệt vọng, đứt quãng và khản đặc, như mũi dao găm xoáy sâu vào tâm trí Unta. Mỗi tiếng kêu như tiếng roi quất thẳng vào da thịt ông, nhưng ông không thể cử động dù chỉ một ngón tay.
Đôi mắt ông đỏ ngầu, ngấn lệ, nhưng toàn thân ông đã kiệt quệ sau hàng loạt đòn tấn công tàn khốc. Cơ bắp ông run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà vì phẫn nộ đang thiêu đốt từ bên trong. Nhưng dù có cố gắng đến đâu, ý chí ông vẫn bị trói chặt – Veron đã khắc lên da thịt ông một chú thuật cổ, thứ bùa chú hắc ám như gông xiềng trói buộc linh hồn ông trong sự tê liệt tuyệt đối.
Không gian xung quanh trở nên mờ ảo, như bị bao phủ bởi lớp sương đen ngột ngạt. Unta nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập, từng nhịp đập như đe dọa nổ tung lồng ngực. Nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa – ông là một con rối bị trói buộc, phải mở to mắt mà nhìn cơn ác mộng không hồi kết này.
Trong khoảnh khắc ấy, Unta cảm thấy chính linh hồn mình cũng đang bị moi rỗng, để lại một khoảng trống u tối đến lạnh lẽo. Nhưng tận sâu bên trong, giữa vực thẳm tuyệt vọng, một tia lửa yếu ớt vẫn cháy. Tia lửa đó chính là lời thề ông đã hứa – sẽ không để bất cứ kẻ nào còn sống để nhởn nhơ sau hôm nay.
Nhưng ông không thể làm được gì. Hắn – Veron – vẫn giữ ánh mắt lạnh lùng, khinh khỉnh lướt qua một người thứ hai, khiến Unta chỉ biết gào lên trong tuyệt vọng:
– DỪNG LẠI! TAO XIN MÀY! TAO SẼ ĐƯA, SẼ ĐƯA! THA CHO TAO… MÀY ĐÃ LÀM THẾ VỚI VỢ TAO RỒI, TAO XIN MÀY!– Tôi xin ngài, tôi xin ngài… làm ơn đi mà… – Giọng Unta dần lạc đi, ông bất lực quỳ xuống dưới chân hắn, nước mắt chan hòa cùng máu. Sự nhẫn nhục của ông chỉ càng khiến Veron thêm đắc ý.
Và rồi, Veron bắt đầu từ những người họ hàng, dòng tộc của Unta.Từng người một bị bắt, từng tiếng thét kinh hoàng vang vọng giữa đêm đen. Hàng vạn viên đạn như những nanh thú dữ, xuyên qua cơ thể họ, để lại cái chết không chỉ đau đớn mà còn xé nát linh hồn.
Sau cơn cuồng sát, Veron như một con quỷ khát máu – hắn cười vang, hít thở mùi máu tanh như một thứ rượu mạnh khiến hắn say sưa. Vương quốc Okara, từng là niềm kiêu hãnh của Unta, giờ chỉ còn chưa đến mười mạng người. Mảnh đất ấy đã biến thành một bể máu để hắn đắm mình.
Ở bên kia “màn hình”, Behemoth, Cliche và Bolo tim đập loạn nhịp, cơ thể họ nóng bừng như lửa đốt. Họ ước có thể xé toạc màn chắn thời gian, moi tim phanh thây kẻ khốn nạn kia. Nhưng khổ thay, họ chỉ là những khán giả bất lực, gào thét trong im lặng.
Cho đến khi chỉ còn lại hai người cuối cùng – Natasha và Ella.Cô bé Ella ôm chặt lấy người mẹ đã kiệt sức, cố che chắn tấm thân nhỏ bé của mẹ trước những kẻ hung tàn. Đôi mắt cô bé ầng ậc nước, không ngừng van xin:
– Cha ơi… đừng bỏ con mà!
Unta nghe thấy tất cả – những lời trăn trối của vợ, những tiếng gào khóc non nớt của con. Ông run rẩy, chìa tay ra, máu và nước mắt hòa vào nhau, từng giọt rơi xuống như từng lời nguyền của trời đất.
– Tha cho Natasha và Ella đi… Ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi… – Giọng ông lạc đi trong nghẹn ngào.
Nhưng Natasha, với ánh mắt đẫm lệ, vẫn lắc đầu, thì thào đầy kiên cường:
– Đừng… Unta… bỏ mặc em đi… Hãy cứu lấy con rồi cầm lấy nó mà chạy đi… Em xin lỗi… kiếp này em không thể ở bên anh được nữa…
Tiếng khóc của Ella lại vang lên như lưỡi dao cắt vào tim ông.
-Cha ơi , cha ơi , cứu mẹ , cứu con đi cha , cha hứa không bỏ rơi gia đình mình mà
Một cô bé chỉ mới tồn tại trên cõi này chưa đầy mười năm lại phải chứng kiến thảm kịch như nàyNhưng Unta đã nhìn thấy tương lai, và ông biết… Veron sẽ không bao giờ giữ lời hứa. Trong một khoảnh khắc cuối cùng, ông bóp nát thiết bị trong tay mình, đập tan hy vọng Veron dùng để ép ông khuất phục.
Khuôn mặt Veron co rúm lại vì cơn thịnh nộ. Hắn gầm lên như dã thú:
– RƯỢU MỜI KHÔNG UỐNG, MUỐN UỐNG RƯỢU PHẠT!– Void Storm! GIẾT!!!
Lập tức, vô số tia sét đen xé rách không gian, giáng xuống Ella – cô bé chỉ biết ôm chặt lấy mẹ, cầu mong phép màu cứu rỗi.
Và trời không phụ lòng họ.Ngay khi những tia sét tử thần vừa giáng xuống, hai chiến bào – một đen, một đỏ – bỗng xuất hiện như sấm chớp. Ánh kiếm lóe lên giữa cơn bão ma thuật, xé toạc hắc ám, mang theo luồng khí thế ngút trời.
Một giọng nói trầm đục, chất chứa giận dữ cùng sự thương xót:
– Diệt Thần Chi Kiếm – Đại Khai Sát Giới!
Cả không gian rung chuyển, máu kẻ ác nhuộm đỏ mặt đất như một nghi thức hiến tế. Và trong khoảnh khắc đó, Unta bật khóc – khóc không phải vì tuyệt vọng, mà vì tia hy vọng đã rực cháy trở lại, biến cơn ác mộng thành một bản hùng ca đẫm máu của công lý.
Người mặc chiến bào đen tiến lại gần Ella và Natasha, bóng dáng ông ta vững chãi như một ngọn núi giữa bão tố. Ông nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể hai mẹ con đã rã rời, đôi mắt ánh lên tia thương cảm và xót xa.Ông đưa bàn tay lên, áp vào vai họ, truyền đi một luồng năng lượng ấm áp như muốn gột sạch máu và nước mắt. Nhưng rồi, ông khẽ lắc đầu, ánh nhìn ảm đạm:
– Không thể nào…
Phía bên kia, người mặc chiến bào đỏ đã bộc lộ sát khí ngùn ngụt. Chỉ một đường kiếm lóe lên, Veron bị chém mất một cánh tay – máu bắn tung như một bông hoa máu kinh hoàng. Nhưng Veron vẫn đứng vững, cơ thể hắn run lên vì cơn đau nhưng ánh mắt vẫn ngùn ngụt hận thù. Hắn lùi lại, hét lên thách thức:
– Là kẻ nào?! Ngươi thử đụng đến ta xem Quỷ Vương có nổi giận không! Nào, thử đi!
Nhưng người mặc chiến bào đỏ không đáp. Ông không cần lời nói. Chỉ một ánh nhìn – lạnh lẽo như vực sâu vô tận – và một đường kiếm vung lên.Roẹt!Một nhát chém ngang thân, dứt khoát và gọn ghẽ như lưỡi dao tử thần của số phận.
Ông quay sang Unta – người đã đứng dậy, tay run lên, mắt đỏ ngầu vì lửa thù hận. Người mặc chiến bào đỏ cất giọng trầm đục, vang vọng như tiếng sấm từ vực sâu:
– Bây giờ là lúc ông trả thù rồi. Nào… dũng cảm lên. Hãy nhớ đến tất cả những tội lỗi mà hắn đã gây ra.
Unta đứng lặng một giây. Hơi thở ông run rẩy, bàn tay nắm chặt khẩu súng. Trong mắt ông, quá khứ hiện lên như một cơn ác mộng: những tiếng gào thét, những ánh mắt tuyệt vọng, những vũng máu loang khắp hoàng cung Okara.Và rồi… ông siết cò súng. Tiếng súng nổ vang như phán quyết cuối cùng. Viên đạn, tẩm đầy oán hận của một vương quốc, găm thẳng vào thần cách Veron.
Một luồng sáng đen bùng lên, cuốn lấy cơ thể Veron. Hắn chỉ kịp gào lên, tiếng hét xé nát bầu không gian:
– Quỷ Vương… sẽ giết các ngươi… đừng hònggggg…
Nhưng lời nguyền rủa của hắn bị nghiền nát ngay khi cơ thể tan biến vào hư vô. Veron – kẻ gieo rắc địa ngục lên vương quốc Okara – đã bị xóa sổ khỏi vũ trụ này, không còn để lại dấu vết nào của tội ác.
Trong khoảnh khắc đó, gió ngừng thổi, máu ngừng chảy. Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm lấy khung cảnh hoang tàn, như một lời tiễn biệt cho tất cả.Unta quỳ xuống, hai tay run rẩy. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, nhưng lần này, đó không còn là nỗi tuyệt vọng – mà là khúc hát khải hoàn của một linh hồn đã tìm lại được chính nghĩa.
Ông cố gắng lê tấm thân rã rời, mỗi bước như dằn lên máu thịt đã rách nát của chính mình. Đôi chân ông run lên bần bật, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi nơi Natasha và Ella đang nằm.Ella bé bỏng vẫn còn ôm chặt lấy mẹ mình, đôi mắt to ngập nước mắt, như níu giữ tia hy vọng cuối cùng của một đứa trẻ. Natasha bất động, nhưng trong vòng tay ấy vẫn phảng phất hơi ấm của tình mẫu tử, dù mỏng manh.
Người mặc chiến bào đen bước đến gần Unta, nhẹ vỗ lên vai ông. Giọng ông ta trầm đục, mang theo sức nặng của muôn ngàn kiếp luân hồi:
– Nhân quả… duyên số… mọi thứ đã được định.Ông ta nhìn sâu vào đôi mắt Unta, ánh nhìn như xuyên qua cả cõi vô hình:– Ta có thể cứu… nhưng người sống cũng chỉ là cái bóng của bản thể. Hơn hết, luân hồi thiên sinh… là điều cấm kị.
Unta không nói được gì. Nỗi đau đớn, hối hận và bất lực quặn thắt lấy cổ họng ông, bóp nghẹn hơi thở đến nghẹt thở.
Người mặc chiến bào đen thở dài, bàn tay siết nhẹ lấy bờ vai gầy guộc của Unta:– Hãy chấp nhận và sống tiếp. Tương lai anh vẫn còn dài… còn con bé Ella…Ông ta cúi xuống, đặt một bàn tay lên ngực Ella, khẽ nhắm mắt như cảm nhận nhịp đập mong manh.– Nhờ tình mẫu tử thiêng liêng, con bé vẫn còn sống. Hãy nuôi dạy nó cho thật tốt… Đó là điều duy nhất còn sót lại, và cũng là hi vọng cuối cùng.
Unta quỳ sụp xuống, hai bàn tay ông run rẩy chạm lên đôi má lấm lem máu và nước mắt của Ella. Trong làn nước mắt ấy, ông thấy phản chiếu lại chính hình bóng mình – một người cha, một kẻ đã mất tất cả, nhưng vẫn phải tiếp tục tồn tại để giữ lời hứa với linh hồn của vợ mình, để bảo vệ mầm sống duy nhất còn lại.Tiếng gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi máu tanh vẫn chưa tan biến. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, có lẽ, ông đã tìm được sức mạnh để bước tiếp con đường phía trước – vì Ella, vì tất cả những người đã ngã xuống trong cơn cuồng sát của Veron.
Tôi không thể - Unta nói nhỏ , tôi đã gây ra quá nhiều tội lỗi , tôi sẽ chịu bất kì hình phạt nào .
Unta gắng gượng nói ra từng từ
-Hết chương 26-