Lời sấm truyền
Thế giới sụp đổ, nhưng Behemoth, Cliche và Bolo chỉ là những kẻ đứng ngoài dòng thời gian, như những khán giả đang xem một cuốn phim đã được định sẵn, nên họ vẫn an toàn và không hề hấn gì. Họ chứng kiến toàn bộ sự sụp đổ, và cả khoảnh khắc khi Tân Ngoại Thần khai sinh. Vị Hoàng Đế của họ bị đẩy vào hư vô, tung tích không rõ.
Những vị thần từng bị Null thao túng giờ đã bừng tỉnh sau cơn mê. Nhận ra rằng chính lỗi lầm của mình không chỉ gây ra đại họa diệt chủng đa nguyên, mà còn đẩy vô số sinh linh – đặc biệt là Wither và Armada – vào đau thương, họ quyết định hành động. Họ cầu xin lên các Ngoại Thần, khẩn thiết mong muốn cứu lấy câu chuyện – nơi đang tồn tại vô số chiều không gian đan xen, từ cao tới thấp khỏi bờ vực sụp đổ.
“Xin các ngài…” – Vị Cổ Thần cai quản trời đất, Vira, nghẹn giọng, đôi mắt ánh lên nỗi tuyệt vọng khôn nguôi. Giọng nàng run rẩy, như một lời van xin dâng lên vũ trụ:“Hãy cứu lấy Wither và Armada… Hãy cứu lấy toàn bộ nơi này…”
Nàng khẽ cúi đầu, vầng sáng thần thánh quanh cơ thể nàng chao đảo như phản chiếu cõi lòng đang vỡ nát. Hơi thở nặng trĩu, giọng nàng như lạc đi giữa những vì sao đang sụp đổ.“Chúng con đã sai lầm quá nhiều. Chính chúng con đã đẩy thế giới này đến bờ vực diệt vong. Xin các ngài – những Đấng Ngoại Thần tối cao – xin hãy rủ lòng thương, xin hãy cứu lấy câu chuyện này…”
Từng lời nói của Vira vang lên như tiếng nức nở, vọng sâu vào hư không, như thể cầu xin những lực lượng ngoài tầm với, mong tìm lại chút hy vọng cuối cùng.
May mắn thay lời cầu xin ấy đã chạm đến trái tim của những ngoại thần , một gương mặt hiền từ hiện lên trong hư không
“Ta là Thần Thông Tin Alos,” giọng nói của ngài vang vọng, ấm áp nhưng mạnh mẽ, như hòa vào mạch nguồn của vũ trụ.“Vì các ngươi đã có lòng thành, và vì ta cảm phục sự hy sinh anh dũng của Armada và Wither, ta quyết định ban cho họ danh hiệu Cổ Thần.”
Đầu tiên ta quyết định phong cho họ trở thành cổ thần với danh hiệu là Chiến Thần Bất Bại Armada
“Và Wither… sẽ mang danh hiệu: Khúc Thánh Ca Tàn Lụi – Wither hay còn được gọi là Thần Chiến Ca – Wither.”
Nghe tiếp đây , các ngươi phải mãi mãi tôn thờ họ , coi như chịu trách nhiệm cho lỗi lầm của các ngươi , riêng về 2 người này , họ không chết nhưng ta tuyệt nhiên không thể tiết lộ thêm gì
“Phía xa của hư vô, có một Seraphim lạc lối đang ngủ say. Hắn mang trong mình hai sinh mệnh – vừa là con người, vừa là Seraphim – một kẻ tồn tại giữa hai cực của ánh sáng và bóng tối.
Trong quá khứ, hắn từng là đứa con được Thần Thông Thái chọn lựa, mang trên vai sứ mệnh bảo vệ luân hồi của vũ trụ. Nhưng trái tim phàm trần của hắn đã phạm phải một tội lỗi không thể tha thứ. Trong cơn tuyệt vọng, hắn đã chấp nhận bị giam cầm trong hư vô vĩnh viễn – tự nguyện gánh lấy sự cô độc vô tận để chuộc lại sai lầm.
Dẫu vậy, ngọn lửa sự sống vẫn âm ỉ cháy trong hắn. Những giấc mộng của Seraphim ấy như những mảnh vỡ ký ức, trôi dạt trong hư không, hát lên những khúc ca u sầu không ai nghe thấy. Hắn đã hối lỗi, đã học được thế nào là tình yêu, là hy sinh, là lòng tin giữa vực thẳm vô tận.
Và định mệnh đã an bài. Hắn sẽ gặp được một kẻ được xưng tụng là Dũng Giả – người mà khát vọng và ánh sáng trong tim sẽ cứu rỗi hắn khỏi màn đêm u tối. Cuộc gặp gỡ đó sẽ không chỉ định hình số phận của riêng họ, mà còn quyết định tương lai của toàn bộ đa nguyên vũ trụ.”
Alos khẽ cúi đầu, giọng ngài vang lên như một lời tiên tri bất diệt:“Hãy nhớ kỹ, các ngươi phải dốc lòng phò tá người định mệnh ấy. Vì chỉ khi đó, tất cả những thế giới này mới tìm thấy con đường cứu rỗi.”
“Còn ta…” – Thần Thông Tin Alos lên tiếng, giọng ngài như tiếng sấm gầm trong vực thẳm.“…ta sẽ nghịch chuyển thời không, tái hiện lại toàn bộ những gì đã bị hủy diệt.”Ánh sáng cổ xưa bùng lên quanh ngài, như gương soi phản chiếu vô hạn luân hồi.
“Coi như ta đã chấp nhận phá luật.”Ngài nâng tay, và toàn bộ thực tại run lên như chạm vào thứ gì đó vĩ đại hơn tất cả.
“Ghi nhớ tên của quyền năng này…”“Nghịch Chuyển Thời Không – Chrono Reversal.
Sự phục sinh của vạn vật
Tức thì, như một con sông chảy cuồn cuộn đổ về từ đầu nguồn, mọi thứ bắt đầu hồi sinh.Các mảnh vỡ của thế giới vỡ tan rồi lại liền mạch, các lỗ hổng câu chuyện từng rách nát nay liền lạc, tựa như bàn tay của thần thánh khâu lại tấm thảm vũ trụ. Các thứ nguyên đổ nát, từng bị xé toạc bởi chiến tranh và hủy diệt, được hàn gắn bởi ánh sáng bất diệt lan tỏa khắp muôn phương.
Những sinh linh đầu tiên – những vầng tinh tú nguyên thủy, những suối nguồn nguyên sinh, những chồi non của sự sống – khẽ hát vang khúc ca chào đời. Tiếng ca ấy ngân lên trong hư không, réo rắt như những nốt nhạc sơ khai của vũ trụ, hoà thành một khúc giao hưởng huyền diệu mà chưa từng có tai ai nghe thấy.
Lần đầu tiên, họ được chứng kiến một cảnh tượng huy hoàng như vậy.Bốn phương trời – Đông, Tây, Nam, Bắc – vũ trụ giãn nở như tấm lụa thần thánh, bừng nở trong những dải màu lung linh. Ánh sáng tựa như vũ điệu rực rỡ của các vì sao, quét qua từng nẻo không gian, gieo mầm hy vọng và sự sống.
Trong ánh sáng ấy, từng nhánh sông thời gian lấp lánh như những con rắn bạc uốn lượn, từng tán lá vũ trụ bung nở như hoa thần linh. Mọi thứ trở về đúng quy luật của nó, như thể chưa từng có bóng tối, chưa từng có nỗi đau, chỉ còn lại khúc ca hồi sinh – ngân mãi, ngân mãi, như tiếng tim đập của chính vũ trụ.
Các linh hồn cổ xưa lặng im ngước nhìn, ánh mắt họ chan chứa niềm tin và hy vọng mới mẻ. Từng tia sáng nhỏ bé từ tận sâu trong hư vô bùng lên, lan tỏa thành những vệt sáng rực rỡ, như những dải ngân hà mới sinh tràn ngập vũ trụ bao la.
Một luồng sinh khí kỳ diệu len lỏi qua từng khe hở của thực tại, thổi bừng sức sống vào từng hạt bụi, từng giọt nước, từng cơn gió, từng tia sáng nhỏ nhất. Những sinh vật nguyên thủy, những linh thể đầu tiên dần thức tỉnh, hòa mình vào nhịp điệu của vũ trụ mới được hồi sinh.
Âm thanh của sự sống vang vọng khắp bốn phương, làn sóng rung động lan khắp không gian như tiếng chuông ngân dài, vừa êm dịu vừa đầy sức mạnh. Các sinh linh lặng lẽ mở mắt, nhìn nhau bằng ánh sáng rạng rỡ, trong đó có cả niềm khát khao và trách nhiệm chưa từng có.
Vũ trụ bắt đầu thở, mỗi hơi thở là một nhịp đập mạnh mẽ của thời gian và không gian. Những dòng chảy thời gian uốn lượn như những dải lụa thần thánh, ôm trọn lấy tất cả các chiều không gian và tồn tại, gắn kết chúng thành một bản hòa ca vĩ đại, không thể phá vỡ.
Vira cùng các cổ thần, tân thần đứng lặng giữa đại thiên thế giới, lòng tràn đầy sự kính ngưỡng và quyết tâm. Họ biết, đây không chỉ là sự hồi sinh, mà là một khởi đầu mới – một cơ hội để sửa chữa những sai lầm của quá khứ, để dựng xây nên một thế giới không chỉ tồn tại mà còn thăng hoa.Họ thề sẽ dốc lòng tuân theo những chỉ dẫn của Ngài Alos , họ sẽ dốc lòng phò tá người trong lời tiên tri , cứu rỗi và chuộc lại mọi lỗi lầm
Behemoth búng tay, và cảnh vật trước mắt họ tức thì tan biến. Ánh sáng nhạt dần rồi chuyển thành một bức tranh hoàn toàn mới: nơi đây là một sa mạc khô cằn, gió thổi qua những đụn cát vàng rực như lửa, đập vào mặt họ hơi nóng hừng hực của mặt trời thiêu đốt.
“Nơi này…” – giọng Behemoth vang lên, trầm tĩnh nhưng như nhấn chìm tất cả.“…hơn mười thiên niên kỷ trước, trước khi thảm họa diệt chủng đa nguyên xảy ra. Đây chính là điểm khởi đầu của một mối lương duyên: giữa Hoàng Đế và một tiến sĩ con người tên là Unta.”
Cùng lúc ấy, ông cho Cliche và Bolo thấy rõ hơn – một hình ảnh sống động, như thể họ đang bước vào ký ức cổ xưa nhất của vũ trụ.
ẦM ẦM ẦM!Trên bầu trời sa mạc, hàng vạn chiến cơ đen ngòm của lũ ngoại lai gào thét, xé rách không gian. Ánh lửa từ pháo plasma cháy rực, nhuộm đỏ những đụn cát.
Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, Unta – một người đàn ông dáng cao gầy, khoác áo choàng dài trắng đục, trên tay cầm một vật kim loại kỳ lạ – quay đầu, đối diện những người lính đang gào thét:“Unta! Chúng tôi cần một thiết bị… Một thứ có thể đẩy lùi bọn chúng!”
Unta gật đầu, đôi mắt kiên định.“Được rồi! Nó… ở đây!”Tay ông run nhẹ, nhưng ánh mắt vẫn rực cháy quyết tâm. Trong khoảnh khắc ấy, Unta trở thành người hùng đầu tiên của vương quốc Okara – người đã chạm tay vào vận mệnh của một đế chế.
Nhưng… một tai họa đã ập xuống ông.Như bắt ông phải hứng chịu hết , nó đã lấy đi tất cả của Unta
“NGƯƠI… CÓ GIAO CÔNG NGHỆ ẤY CHO TA KHÔNG?”Một giọng nói khàn đặc vang lên – không phải của người, cũng chẳng của thần. Trước mắt họ là một kẻ không ra người, hình dạng vặn vẹo như thể bị dày vò qua hàng vạn năm. Hắn mặc bộ giáp đen chằng chịt những mạch năng lượng đỏ máu, đôi mắt không có tròng mà chỉ là hai hố sâu vô tận.
Ánh nhìn của hắn khóa chặt Unta, ép ông giao ra một thứ gì đó – thứ mà có lẽ sẽ quyết định vận mệnh của không chỉ vương quốc Okara, mà cả toàn bộ cõi vũ trụ này.
“Ta không.” – Giọng Unta vang lên, dứt khoát, không chút run rẩy. Đôi mắt ông ánh lên sự kiên định, như thể đã khắc sâu vào tim mình một lời thề không bao giờ phản bội.
Lời đáp lạnh lùng của Unta khiến kẻ kia khựng lại. Hắn nheo đôi mắt đen láy, ánh nhìn xoáy sâu vào linh hồn ông như muốn nghiền nát tất cả. Rồi hắn chầm chậm bước tới, mỗi bước chân là một tiếng gầm khe khẽ vọng lên từ lòng đất, cát bụi lăn tăn như sợ hãi tránh xa bóng hắn.
“Ngươi thật sự cứng đầu…” – Giọng hắn vang lên, như âm vang của địa ngục, trầm đục và đe dọa.“Nếu ngươi không giao nó ra, ngươi sẽ không bao giờ lường được hậu quả đâu, Unta. Và đó… chính là sự khởi đầu của ác mộng.”
Hắn dang tay, bóng hình hắn hóa thành một màn đêm khổng lồ, phủ trùm lên bầu trời. Trong khoảnh khắc, toàn bộ sa mạc như chìm vào hư vô – một hư vô chỉ có nỗi sợ hãi, nơi ánh sáng cũng không dám bước qua.
“Aisuka Solar.” – Hắn thì thầm, như một câu chú bị lãng quên từ thuở sơ khai.
Một luồng sáng phóng ra từ tay hắn – chói lọi như mặt trời giữa đêm đen, nhưng lại mang đầy sắc thái hắc ám. Ánh sáng ấy xé tan bầu trời, quét qua toàn bộ vương quốc Okara đang hấp hối.
Những kẻ bị nó chiếu vào bỗng chốc gào thét, đôi mắt họ hóa thành hố sâu đen ngòm, bàn tay run rẩy cấu xé chính thân thể mình. Tiếng khóc than, tiếng rên xiết dội vang khắp không gian, hòa lẫn trong tiếng gió cát gào rú – bản giao hưởng của nỗi tuyệt vọng.
Hắn tiến đến gần hơn, gương mặt lạnh lùng như thần chết:“Ngươi sẽ được chứng kiến sự trừng phạt của ta – vì tội bất tuân của ngươi, Unta. Chẳng bao lâu nữa, chính lũ người của ngươi sẽ tự cắn xé lẫn nhau như loài thú bị ruồng bỏ. Đó là cái giá của sự kiên định ngu ngốc.”
Hắn dừng lại, giọng nói trầm đục nhưng vang lên như tiếng sấm:“Ngươi vẫn còn cơ hội, Unta. Suy nghĩ kỹ đi – nếu không, tất cả sẽ chìm vào bóng tối không lối thoát.”
Trong không khí mặn chát của sa mạc và khói lửa, Unta vẫn đứng bất động. Bàn tay ông siết chặt thiết bị của mình, không rời, ánh mắt kiên định đến tột cùng – như ánh lửa cuối cùng của thế giới, vẫn bùng cháy ngay cả khi mọi thứ xung quanh đã tan thành hư vô.
Hắn tiến thêm một bước, giọng nói lạnh lùng rót vào tai Unta, như thứ nọc độc ngọt ngào của kẻ gieo rắc tuyệt vọng:“Ngươi thử nghĩ xem… giờ đây họ coi ngươi là tội đồ. Cả vương quốc ruồng bỏ. Cán cân đã thay đổi, Unta ạ. Ngươi không còn là anh hùng trong mắt bọn chúng đâu. Rồi sẽ đến lúc, tên quốc vương ngu xuẩn kia cũng quay lưng với ngươi thôi…”
Nhưng Unta không nao núng. Ngực ông phập phồng, hơi thở nặng nề, đôi mắt ánh lên tia giận dữ bùng cháy.“TA KHÔNG BAO GIỜ! TA SẼ CHIẾN ĐẤU TỚI CÙNG!” – Unta gầm lên, giọng ông vang vọng như sấm, át cả tiếng gió và tiếng nổ rền của chiến trường.
Ông giơ cao thiết bị trong tay, ánh sáng lóe lên như một vì sao nhỏ – và từ trong hư không, một khẩu súng xuất hiện, tựa như thần binh được rèn đúc từ bản chất của vũ trụ.“Diệt thế thần minh đạn…” – ông gằn giọng, thanh âm nặng trĩu như bản án của chính những vì sao.“…xé xác hắn đi!”
Tia sáng đỏ rực phóng ra, rạch ngang bầu trời, chói lọi đến nỗi bóng tối cũng không kịp né tránh. Vương quốc Okara chìm vào một cơn chấn động – tất cả như ngưng đọng, như một khoảnh khắc vĩnh cửu nơi lằn ranh sinh tử.
Rồi… mọi thứ vỡ òa.
…
-Hết chương 25-