Chương 24: Quá khứ của Armada

Ánh sáng le lói giữa màn đêm

Tại tinh cầu Ánh Sao, bộ ba Cliche, Bolo và Behemoth đang đứng lặng, mắt nhìn về dòng chảy hỗn loạn của quá khứ.

Phía trước, Armada và Wither đã tái hợp. Họ sánh vai, đôi mắt ánh lên quyết tâm trong cơn cuồng loạn của vũ trụ.

“Bọn chúng quá mạnh,” Armada trầm giọng, ánh nhìn tối lại. “Làm sao chúng ta có thể đấu lại bọn chúng?”

“Chúng ta phải bảo vệ cõi Phi Nhị Nguyên,” Wither đáp, tay siết chặt thanh đao năng lượng. “Không thể để bọn chúng tự tung tự tác được.”

Xa xa, trên một ngai đen u tối, một kẻ khoác lên mình dáng vẻ phụ nữ đang ngự trị. Ánh nhìn của ả phủ xuống toàn bộ chiến trường. Dưới chân ả là những Cổ Thần (Primordials)Tân Thần (Newgen Gods) đang quỳ phục, toàn bộ sức mạnh của họ bị thao túng như những con rối. Họ bị biến thành công cụ chống lại chính đồng loại, phản bội lại chính cõi Phi Nhị Nguyên mà họ từng bảo vệ.

“Tiến lên đi,” giọng người phụ nữ vọng xuống như một lời tiên tri tăm tối. “Càn quét nơi này. Pháp tắc của các ngươi sẽ trở thành gông cùm trói chặt cõi này.”

Người phụ nữ ngẩng đầu, để lộ gương mặt sắc sảo với đôi mắt là hai vòng tròn đồng tâm đen đặc, tựa những ký tự cổ xoáy sâu vào bản thể mọi kẻ dám nhìn thẳng.

Behemoth khẽ thở dài, thì thầm:

“Đó cũng là… Ma Nhãn. Những kẻ đại diện cho Ma Thuật Bản Nguyên đều sở hữu Ma Nhãn. Hiện tại nơi đây, có ba người mang Ma Nhãn. Nhưng cặp mắt của Null Madoria… nó không giống bất kỳ Ma Nhãn Song Sinh nào.”

Cliche nheo mắt, ngước nhìn vực thẳm tối đen ẩn trong đôi mắt ấy.

“- Hủy diệt Nguyên Lí – Cội nguồn Trật Tự

Hỗn loạn – Tĩnh lặng

Thực tại – Ảo ảnh

“Nhưng…” Behemoth thì thào, “…con mắt của Null Madoria không thuộc về bất kỳ quy luật nào. Đó là một Ma Nhãn không rõ , một điểm hội tụ toàn bộ bản chất của mọi thực tại.”

Sức mạnh ấy khiến các Cổ Thần và Tân Thần quỳ phục, không một ai có thể phản kháng. Wither và Armada liếc nhau, rồi như hai mũi lao ánh sáng, họ xông lên chiến đấu.

“Bên trái, Armada!” Wither ra lệnh, “Tôi sẽ lo bên phải. Hợp sức với các tướng sĩ của cõi Phi Nhị Nguyên. Chúng ta phải mở một con đường máu – phá tan gông xiềng của Null Madoria!”

Trong khoảnh khắc đó, tiếng gầm của không gian vang lên, mọi thứ như vỡ tan thành hằng hà sa số mảnh vụn, nhưng đó chỉ là khởi đầu của một trận chiến vượt ngoài mọi lý thuyết.Các tướng sĩ, mắt bừng sát khí, một lòng quyết thắng, họ không ngừng đẩy lùi mọi rào cản, mở ra một con đường máu cho Wither và Armada tiến lên.

Nhưng Null Madoria chỉ ngồi đó, chân vắt chéo trên ngai đen. Khi hai tướng sĩ đầu tiên lao tới, họ lập tức ngã quỵ xuống không một lời trăn trối, ánh mắt trợn trừng mãi mãi khắc ghi nỗi kinh hoàng.

— Không thể nào... — Wither lẩm bẩm, mặt tái nhợt. — Hắn làm được điều đó chỉ bằng một ánh nhìn?

— Để xem... hắn có chịu được áp lực từ chiêu này không! — Giọng Wither trầm xuống, ánh mắt lóe lên.

— Multiversal Starfall! (Mưa sao đa vũ trụ)

Anh ta đưa tay lên rồi phẩy xuống như một vị thần ra lệnh. Tức khắc, bầu trời vũ trụ rực sáng, vô số tinh tú từ vô tận đa vũ trụ bị kéo sát lại, biến thành cơn mưa sao khủng khiếp đổ xuống Null Madoria.

Chỉ một khoảnh khắc chớp mắt — tất cả biến mất. Không phải bị đỡ đòn, không phải bị chống trả… mà là bị xóa sổ hoàn toàn.

Armada chết lặng. Anh hiểu ra. Null Madoria không vô hiệu hóa chiêu thức… hắn giết chết nó. Và khi chiêu thức bị xóa bỏ, Wither gục xuống, toàn thân rạn nứt bởi chính phản phệ của tuyệt kỹ bị diệt tuyệt.

Null Madoria không chỉ là kẻ vô địch… hắn là hiện thân của một định luật bất khả chiến bại.

Wither cũng lập tức tái tạo cơ thể, không hề có độ trễ dù đòn tấn công kia đã xóa sổ cả thần cách của anh.Nhưng vốn dĩ, Wither là một hiện thân siêu việt mọi nguyên lý — nhị nguyên âm dương, trật tự hỗn loạn, hay thậm chí cả vạn vật. Đối với anh, chúng chỉ là những mảnh ghép vụn vặt tựa như hồng cầu trong huyết mạch vũ trụ.

Dù thân thể và bản thể có tan biến, chỉ cần ma nhãn của anh còn tồn tại, thì Wither vẫn sẽ luôn bất diệt — một kẻ không thể bị đánh bại, vượt trên mọi định luật của cõi hữu hình lẫn vô hình.

Hắn chỉ việc ngồi đó là đủ để cho thấy khoảng cách của mình với tất cả những tồn tại khác là xa như nào . Bất kì đòn tấn công dù cố ý hay vô ý chỉ cần một ý niệm đánh vô hắn đều bị xóa sổ -Armada phân tích trước khi lao vào , anh biết mình phải chiến đấu dù bất cứ giá nào , không chỉ vì anh mà sâu xa hơn hết là vì con gái của mình.

Behemoth thở dài , ông xúc động khi nói về điều ấy 

“Ngài ấy không có con ruột, nhưng Shino chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời Armada. Null đã đến, cướp đi tất cả — một đứa trẻ mà dù chỉ là con nuôi, đã trở thành lý do để ngài tồn tại. Tôi đã nuôi lớn Shino bằng chính đôi tay mình, nhưng tôi biết rõ: trong trái tim hoàng đế, ngài yêu con bé hơn tất thảy.”

(Hồi tưởng)Trong khoảnh khắc ánh hoàng hôn phủ xuống hoàng cung vỡ vụn, Shino ngồi trên bậc thềm đá lạnh, đôi mắt cô bé hướng về cha nuôi đang khoác lên bộ giáp bạc ánh lên ánh tà dương.

“Cha có sợ không?”“Cha từng sợ. Nhưng mỗi lần nhớ tới con, cha không còn sợ nữa.”“Tại sao vậy?”“Vì con là lý do duy nhất khiến cha còn có thể đứng dậy — dù cả thế giới này sụp đổ, cha vẫn sẽ chống lại nó để bảo vệ con.”

Shino mỉm cười, đôi mắt lấp lánh:

“Con tin cha sẽ thắng. Cha luôn thắng.”

Behemoth tiếp tục tạo ra một thước phim nữa , anh đơn giản chỉ là ngắt quãng trận chiến và cho Cliche , Bolo xem tiếp dòng hồi tưởng - hay chính xác hơn kí ức mà Armada lưu trữ trong sợi dây chuyền

Ngày đó, tại một hành tinh xa xôi phủ đầy tuyết trắng — nơi sự sống chỉ tồn tại trong những khe đá và tán băng — Behemoth lần đầu nhìn thấy cô bé. Đôi mắt cô bé mở to, trong vắt như bầu trời đêm, nhưng lại ngập tràn sự sợ hãi. Đứa trẻ lặng im trong lớp áo rách nát, bàn tay nhỏ bé run rẩy vì giá lạnh và đói khát.

Behemoth quỳ xuống, nhẹ nhàng chạm vào bờ vai gầy gò ấy:

“Con bé này… ánh nhìn ấy… có một vết thương sâu hơn bất kỳ vết thương nào ta từng thấy.”

Armada, khi đó vẫn còn là một chiến binh lang thang, đứng phía sau, ánh mắt đăm chiêu. Anh nhìn đứa trẻ như nhìn thấy chính vết nứt trong linh hồn mình — một đứa trẻ lạc lõng giữa vô số thế giới sụp đổ.

“Đứa trẻ này… ta sẽ mang con bé về vương quốc của ta. Ta sẽ cho nó một mái nhà, một tên gọi, một cuộc đời.”“Nhưng ngài… ngài vẫn chưa có một vương quốc để trở về.” — Behemoth nói, giọng ông hòa lẫn cùng gió bão.“Vậy ta sẽ xây dựng nó, từng viên đá, từng dòng sông, để có một nơi xứng đáng với con bé.”

Ngày chia tay

Khi ánh bình minh rọi xuống đỉnh núi, Armada đứng trước căn nhà nhỏ, bộ giáp đẫm máu trận mạc nhưng ánh mắt anh sáng lên một quyết tâm không thể lay chuyển. Shino nép vào lòng Behemoth, nhìn cha nuôi bằng đôi mắt vừa sợ hãi vừa khát khao.

“Cha… cha sẽ đi thật sao?”“Cha phải đi. Cha sẽ tạo ra một vương quốc — một ngôi nhà vĩnh viễn cho con.”“Nhưng con sợ lắm…”“Cha biết. Con cứ khóc đi, cứ run rẩy đi… nhưng hãy nhớ: trong trái tim cha, con chính là lý do để ta làm tất cả. Cha sẽ xây một vương quốc nơi không ai có thể cướp mất con nữa.”

Armada quỳ xuống, hôn lên trán cô bé. Hơi thở anh ấm áp như một tia sáng giữa đêm đen. Anh trao Shino lại cho Behemoth — một người cha già đã gắn bó cả đời với chiến tranh, nhưng cũng là người duy nhất anh tin tưởng.

“Hãy chăm sóc nó, như chính con gái ruột của ông.”“Ngài tin ta đến vậy sao?” — Behemoth hỏi, giọng ông nghèn nghẹn.“Ta không có niềm tin nào khác. Con bé là tất cả với ta.”

Và rồi Armada quay đi, bước vào cõi chiến tranh mà anh biết sẽ không có đường lui. Shino đưa bàn tay nhỏ xíu ra, khẽ gọi:

“Cha… đừng quên con nhé.”

Armada không đáp, chỉ để lại ánh nhìn kiên cường và bóng lưng phủ lên bởi ánh nắng buổi sớm — hình ảnh ấy trở thành ký ức khắc sâu nhất trong trái tim Shino.

(Trở lại hiện tại)

Armada siết chặt thanh kiếm, chiến đấu không chỉ vì ngai vàng, không chỉ vì danh dự của một đế chế, mà vì một đứa trẻ anh từng nhặt được giữa bão tuyết. Một đứa trẻ đã trở thành lý do duy nhất khiến anh không bao giờ được phép gục ngã.

Trước mặt anh, Null Madoria vẫn ngồi đó — bất động, nhưng cũng bất khả xâm phạm. Không còn đường lui nữa. Bởi vì Shino vẫn đang ở đâu đó ngoài kia, chờ anh quay trở về như lời hứa. Và anh sẽ không bao giờ để lời hứa ấy tan biến.

Ả ta đã cướp mất đi sự yên bình nơi đây.

Armada liếc nhìn qua Wither, giọng anh trầm đầy quyết đoán:

“Anh trai… anh cũng có một gia đình.”

Ma nhãn của họ đồng loạt tỏa ra một luồng ma lực hùng vĩ, cộng hưởng với nhau, át đi thứ ma lực tà ác của Null Madoria. Hắn chính là kẻ đáng phải chết — một thực thể không nên tồn tại trên cõi đời này.

Wither nhìn như một người đàn ông trung niên, nhưng trong đôi mắt ấy là ngàn vạn năm tháng từng trải. Ông là anh ruột của Armada. Họ gặp lại nhau giữa hành trình xây dựng vương quốc — một vương quốc ngập tràn ánh sáng và bình yên, nơi hy vọng của vô số người được chắp cánh. Nhưng tất cả đã sụp đổ khi Null Madoria xuất hiện và gieo rắc hủy diệt.

“Ừ… hắn đáng phải chết,” Wither khẽ đáp, giọng ông như vang vọng từ vực sâu của thời gian. “Anh em chúng ta sẽ giải cứu nơi đây — không chỉ vì Shino, mà vì cả hòa bình của toàn bộ các cõi. Không ai sẽ còn là công cụ trong tay Null Madoria nữa.” 

Dù cho hắn có là kẻ bất bại , chúng ta cũng sẽ quyết không lùi bước 

MA NHÃN SONG SINH !!!

Wither và Armada đồng thời siết chặt tay, ma nhãn của họ bừng sáng. Tia sáng từ song nhãn giao thoa, xoắn xuýt như hai luồng ma lực đen và trắng vĩnh viễn đối nghịch nhưng lại hòa làm một.

“Gemini Arcanum — Khởi Nguyên Song Tử!”

Tiếng hô vang vọng khắp chiến trường. Không gian méo mó, các lớp thực tại như bị xé toạc. Một cột sáng khổng lồ mang theo vô số ngôi sao, luồng năng lượng và mọi ý niệm thuần khiết nhất phóng vút lên rồi dội xuống. Mọi định luật của vũ trụ run rẩy trước đòn hợp lực này, chúng nghiền nát mọi tầng thứ nguyên , ánh sáng mang hy vọng hòa bình lan rộng tới tận cùng thời không - nơi Thần Mộc cư ngụ . Thời khắc đòn tấn công sinh ra , một quả trên cây phát sáng , báo hiệu một cổ thần sắp được khai sinh .

Null Madoria chỉ khẽ liếc lên, đôi mắt như vực sâu không đáy. Nhưng lần này, ma nhãn song sinh của anh em Wither và Armada đã kết hợp với sự quyết tâm tuyệt đối — thứ mà không có bất kỳ thực thể nào có thể dễ dàng dập tắt.

Một tia sáng đen và một tia sáng trắng hòa vào nhau, xoáy thành cơn lốc phá hủy mọi giới hạn. Không chỉ là tấn công, đó là lời thề từ trái tim của hai anh em, là lời thề cứu lấy Shino và toàn bộ cõi phi nhị nguyên.

Mặt đất nứt toác. Thực tại đổ gãy. Toàn bộ sức mạnh của Gemini Arcanum đổ dồn vào Null Madoria — kẻ đã gieo rắc bóng tối lên tất cả.

Null Madoria biết rõ nó sẽ vượt qua khái niệm mà khả năng của mình có thể xóa sổ được , hắn cũng không coi thường mà cũng đáp lễ

Tới đây , ta cũng sẽ đáp lễ các ngươi

“Oblivion Ex Nihilo.”

Chỉ ba chữ, nhưng chúng vang vọng như phán quyết của một đấng tối thượng. Mọi khái niệm – không gian, thời gian, bản thân ý niệm tồn tại – bắt đầu sụp đổ từng mảng. Ánh sáng và bóng tối không còn ý nghĩa, chỉ còn sự hủy diệt tuyệt đối. Một cơn sóng xung kích vô hình lan tỏa, cuốn phăng mọi thứ nó chạm phải.

Armada và Wither cảm nhận rõ ràng: cõi phi nhị nguyên đang bị xóa tên. Cảm giác như họ không còn là những kẻ nắm giữ sức mạnh vô song – mà chỉ là những con rối đứng trước sự kết thúc không thể tránh khỏi.

Nhưng họ không lùi bước. Gemini Arcanum vẫn chưa tắt. Họ hét lên, đôi ma nhãn của họ bừng sáng, xé rách lớp phủ đen ngòm của Oblivion Ex Nihilo.

Một luồng sáng chói lòa xuyên qua cơn ác mộng ấy. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, họ cảm nhận được tiếng cười của Shino – và lời hứa chưa từng quên.

“Cho dù ngươi xóa sổ cả thế giới này, ta vẫn sẽ giữ lời hứa…”, Armada thì thầm, ma nhãn của anh như vết nứt trong không gian – nhưng lại bừng cháy hơn bao giờ hết.

Cuộc va chạm vũ trụ - Huyền thoại đối kháng 

Khoảnh khắc Oblivion Ex Nihilo được thi triển, không gian tan rã như từng mảnh gương vỡ, từng tầng thực tại bị cuốn vào trong một cơn lốc của diệt vong. Mọi âm thanh như bị hút cạn, chỉ còn tiếng rít của hư vô. Sắc đen từ ma nhãn của Null Madoria trở thành trung tâm, như một lỗ đen cổ xưa nuốt chửng toàn bộ.

Nhưng Gemini Arcanum không chịu khuất phục.

Armada và Wither đứng sát vai nhau, đôi ma nhãn của họ xoắn vào nhau thành một cột sáng vô tận. Màu đỏ sẫm và tím thẫm đan xen, biến thành lưỡi hái vĩ đại xé toạc cơn lũ hủy diệt kia. Tiếng gầm của ma nhãn song sinh chấn động không gian, tạo ra những vết nứt sáng bạc như mạng nhện lan rộng.

BÙM!

Hai sức mạnh đối kháng va chạm. Một bên là hố đen của hư vô, một bên là ánh sáng bất diệt của quyết tâm. Vũ trụ rít lên trong đau đớn, ánh sáng chớp tắt như tim đập cuối cùng của một kẻ sắp lụi tàn.

Thực tại bị bóp méo. Núi non tan thành bụi, các tinh tú bị nghiền nát, từ thiên hà cho tới vô số các vũ trụ . Các chiều không gian vỡ ra như những tấm kính, nhưng trong khung kính vỡ ấy, hình bóng Shino vẫn xuất hiện – đôi mắt ngây thơ, đôi môi nhỏ xinh như đang thì thầm "Cha đừng quên lời hứa…"

Armada hét lên, giọng anh vượt qua tiếng gào của cơn lốc diệt vong:“Shino! Dù thực tại này có sụp đổ, cha vẫn sẽ tìm thấy con!”

Wither nắm chặt vai anh, ánh ma nhãn của ông như lưỡi gươm khổng lồ, cắt rời từng mảnh hỗn loạn đang vây quanh.“Em trai, lần này chúng ta không thua đâu!”

Oblivion Ex Nihilo bị chặn đứng trong thoáng chốc. Như thể toàn bộ các tầng thực tại đồng thanh hét lên chống lại sự kết thúc ấy. Nhưng Null Madoria không nao núng, hắn ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên thành nụ cười lạnh như băng.

“Kẻ yếu chỉ có thể chờ đợi một kết thúc. Vĩnh viễn.”

Các thứ nguyên, các thế giới cao tầng liên tục sụp đổ. Ngay cả những nơi bên ngoài câu chuyện cũng bị nghiền nát. Các ngoại thần lâu đời nhất cũng run rẩy trước luồng năng lượng thẳm sâu hơn cả hư vô.

Vô số giả tưởng chồng chéo lên nhau như tấm thảm tinh vân, đều bị quét sạch dưới đòn tấn công ấy – nơi ranh giới giữa hư và thực, giữa câu chuyện và thực tế cũng tan biến.

Một cái tên được viết lên và một khuôn mặt dần hiện ra từ trong vực sâu của hỗn mang.

Hỗn Loạn Khởi Nguyên Thần: Erebus AeternumHắn chính thức được khai sinh – một ngoại thần sinh ra khi một quả trên Thần mộc chuyển vàng (đây là sự ra đời của cổ thần ) , mà lại cộng hưởng cùng sự hỗn loạn cực hạn do va chạm của những chiêu thức vượt mọi giới hạn. Luồng tà khí mãnh liệt cùng năng lượng sâu hơn cả hư vô đã đan xen, sinh ra một tân ngoại thần – một Newgen Outergod.

Behemoth vỗ nhẹ lên vai Cliche và Bolo đang khóc, ông nói:

– Đừng khóc nữa, nghe ta nói hết…– Đây cũng là tân ngoại thần trẻ nhất, chưa đầy một triệu năm – và hắn sẽ chỉ vừa mới bắt đầu hành trình xé toạc mọi ranh giới.

CÚT VỀ HƯ VÔ ĐI - Tên Null gào thét , hắn không chết nhưng cũng không còn bất kì sức mạnh nào , chỉ là một thứ lãng du giữa thời không , nhưng Wither đã hy sinh , Armada bị đẩy về điểm kết thúc của vũ trụ . 

Cliche và Bolo không dám nhìn , họ rụng rời tay chân

Và rồi 

Ầm

...

Sự sụp đổ của thế giới -Behemoth giải thích 

Nhưng đừng lo , đây mới chỉ là bắt đầu - ông nói thêm

-Hết chương 24-