Chương 23: Đạn diệt thần

LỘ DIỆN

Luồng sáng xé toạc không gian như một tia chớp thánh thần giáng xuống trần thế.

Cơn lốc năng lượng ấy gầm rít qua chiến trường, thổi bay cả mặt đất, làm những dãy đá đen rung chuyển và tan rã như bụi tro. Sức mạnh đó khiến gã mang mặt nạ hề – kẻ vốn bất tử và đầy kiêu ngạo – đột ngột khựng lại. Một nỗi sợ... lần đầu tiên thoáng qua trong mắt hắn.

Ở phía xa, Roman và Kur vừa được chữa lành vết thương bởi luồng ánh sáng kỳ lạ kia. Họ đứng bất động, ánh mắt dõi theo bóng người đang dần bước ra khỏi làn sáng chói lòa.

"LÀ KẺ NÀO?!" – gã mặt nạ gầm lên.

Những con mắt đỏ lòm mọc tua tủa khắp tấm lưng hắn như nấm ký sinh, đồng loạt mở ra, chớp nháy loạn cuồng. Hắn nhìn quanh, như một con thú bị ép vào góc.

Người kia vẫn không đáp lời.

Một tia sáng – đơn độc nhưng tuyệt đối – xé gió lao tới. Nó không nhanh, nhưng mang theo một thứ uy nghiêm tuyệt đối, xuyên thủng ngực tên hề như một mũi thương của thánh thần. Lồng ngực hắn nổ tung, để lại một lỗ hổng đen ngòm. Hắn quỳ sụp.

Một dòng chất lỏng sền sệt, đen kịt như hắc ám nguyên thủy, rỉ ra từ vết thương. Gã bất tử – thứ sinh vật được tạo ra để không bao giờ cảm nhận đau đớn – giờ đây run rẩy, đau đến tận linh hồn.

"LÀ AI?!... LÀ AI?!!"

Tiếng hét vang dội như tiếng kim loại rít qua đá, vang vọng khắp mặt trận. Mất lý trí, hắn quay đầu định lao về phía Roman, nhưng một lực vô hình hất hắn ngược lại như một bao cát tội nghiệp.

"Không thể... Không thể nào!"

Đôi mắt đầy tơ máu của hắn đảo cuồng. Sự hoảng loạn bám lấy hắn như một lưới độc. Rồi hắn nghiến răng.

"Ta sẽ cho ngươi thấy, thế nào là sức mạnh tuyệt đối!"

Hắn từ từ giơ tay lên... bẻ gãy chiếc mặt nạ đang đeo.

Chiếc mặt nạ vỡ vụn, để lộ khuôn mặt thật: không phải người, không phải quỷ – mà là một thứ gì đó đã vượt ngoài định nghĩa của sự tồn tại. Một luồng khí đen đỏ cuộn xoáy quanh hắn như một hố đen sống. Mặt đất dưới chân hắn hóa thành bụi than, không gian quanh hắn rạn nứt như tấm gương bị đấm vỡ.

Người đối diện khựng lại. Bóng dáng ấy… dần rõ ràng dưới ánh sáng nhạt.

Sự im lặng kéo dài một nhịp thở.

Rồi… Roman, Kur, và cả tên Hề cùng lúc thốt lên trong đầu:

"Kevin..."

Bóng người ấy bước ra từ ánh sáng.

Ánh mắt đỏ như máu cháy rực trong đêm tối, đôi súng song sinh màu bạc trên tay như hai vì sao lạc giữa trời đen. Mỗi bước chân hắn đi qua, không khí như nứt vỡ, thời gian méo mó.

"Kevinnnnnnnn—!!" – Kur suýt gào lên, nhưng Roman đưa tay chặn lại, ra hiệu:

“Đừng. Đừng để cảm xúc lấn át lý trí.”

Kur nắm chặt tay, nước mắt như sắp trào ra. Roman thì đứng lặng, ánh mắt đượm buồn.

“Không thể nào...” – gã mặt nạ gào thét, toàn thân run rẩy – “Mày bị xóa khỏi mọi dòng thời gian rồi! Mày là cái quái gì vậy?!?"

Luồng tà khí quanh hắn phát điên, vỡ òa như sóng thần chạm vào thực tại. Nhưng Kevin chỉ bước thêm một bước. Không nói gì. Không cần nói gì.

Chỉ có sự hiện diện của hắn… là đã đủ để cả một thế giới run rẩy.

Trận chiến của thần

Một cơn gió lạnh quét ngang chiến trường, cuốn theo tro bụi và máu khô – như tiếng thở cuối cùng của những chiến binh đã ngã xuống. Bầu trời xám xịt như hóa đá, chứng kiến cơn đối đầu giữa hai thực thể vượt xa định nghĩa của con người.

Kevin ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ rực như máu cháy, như ký ức chồng chất những cái chết không tên. Đôi súng bạc bên hông hắn rung lên khe khẽ, run rẩy như hai linh hồn sống đang khát máu, đang khao khát được phán xét.

“Ngươi nghĩ xóa sổ ta là xong ư?”

Giọng hắn vang lên, trầm và chắc như nhát chém của lưỡi kiếm ngàn năm.

“Không hề. Đòn đó chỉ là chất xúc tác khiến ta... thức tỉnh linh hồn. Thứ ngươi phá được chỉ là bản sao trong thực tại tuyến tính. Còn ta – giờ đây – đã rút lui về một chiều không gian bậc cao, nơi mà ngươi... sẽ không bao giờ chạm tới.”

Bầu trời nứt ra những vết rạn năng lượng mỏng như sợi tóc.

“Đừng tưởng có thể đến đây rồi đi dễ dàng như vậy.”

Tên Hề gào lên, giọng vang vọng từ chiếc mặt không hình thù – giờ đây chỉ là một bề mặt nhẵn nhụi, trơ trọi, nơi tiếng nói thoát ra như tiếng rít của kim loại gãy vụn.

Kevin quay đầu lại, ánh mắt dịu đi khi nhìn Roman và Kur đang đứng sau, máu đổ, cơ thể run rẩy.

“Sư phụ… Anh Kur… Đã đến lúc hai người nghỉ ngơi.”

“Mớ hỗn độn này… để em xử lý.”

Chưa kịp để họ phản ứng, Kevin đã biến mất như tan vào nền thực tại, để lại một vòng xoáy ánh sáng mờ lặng. Chỉ vài phần trăm giây sau, hắn đã ở sau lưng tên Hề.

-Xích lượng tử - Kevin tạo ra những sợi xích vô hình khiến tên kia bất động 

Hự , ngươi có bản lĩnh đấy , nhào vô đi - Gã khiêu khích , giờ đây , gương mặt của hắn chỉ là bề mặt nhẵn nhụi , tiếng nói từ đó phát ra

-Trường lực hắc ám . GRAAAAAHHHHHHHHH!!!

Hắn phá tan xiềng xích rồi lao tới . 2 kẻ tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng va chạm, họ di chuyển mỗi càng lúc càng nhanh . Từng viên đạn phóng tới khiến gã ta bị dính đòn , hắn hồi phục rồi tiếp tục chiến đấu mà không hề nhận ra mình đã bị nội thương.

Chỉ trong phút chốc ngươi đã đạt tới sự tồn tại như này rồi ?.Tại sao ngươi không cùng ta đi chiếm lĩnh các chiều không gian . 

Kevin không nói , anh bỏ ngoài tai những lời sáo rỗng của hắn 

Hằng số tuyệt diệt . Kích hoạt hệ thống Genesis . Ngay lập tức một cú đấm năng lượng lao tới bỏ qua khái niệm chạm thẳng vào thần cách của hắn

Hệ thống Genesis: Định nghĩa lại bản chất

Phía sau lưng Kevin, một vòng xoáy cơ khí ánh bạc hiện ra. Hàng trăm ký hiệu cổ đại, ngôn ngữ lập trình vũ trụ, bắt đầu xoay quanh anh như thiên hà nhỏ.

[GENESIS: KHỞI TẠO DÒNG LỆNH MỚI]>> Rewrite: IMMORTALITY = NULLABLE_CONCEPT>> Inject: ABSOLUTE_TERMINATION

Tên Hề lùi lại, run rẩy, lần đầu tiên cảm thấy sợ. Không phải vì đau, mà vì hắn – một khái niệm trừu tượng – giờ đây có thể bị viết lại.

“KHÔNG! TA LÀ VĨNH CỬU!”

“Không.” – Kevin nâng súng.“Ngươi chỉ là một đoạn mã sai lệch. Và ta là người gỡ lỗi.”

Xét xử: Đạn diệt thần

Kevin nhắm thẳng vào vùng trán trơn nhẵn của kẻ thù. Khẩu súng sáng lên – viên đạn phát ra tiếng thì thầm như tiếng của các vị thần đã bị nuốt chửng bởi Hư Vô.

[EXECUTE: DIVINE_BULLET]

BOOOOOMM—!!!

Cả không gian vỡ toác thành hàng nghìn mảnh, ánh sáng từ viên đạn không nổ, mà xóa bỏ toàn bộ dữ liệu thực tại xung quanh, như thể cả vũ trụ quên mất rằng nơi này từng tồn tại.

Tên Hề gào lên, thần cách hắn bị xé toạc, từng ký ức bất tử cháy thành bụi. Nhưng… hắn vẫn chưa tan biến hoàn toàn.

Ta , ta không bao giờ thua , ta không thể chết như vậy , giờ ta với không gian vô tận này là một , ta hiện diện khắp nơi , bao trùm lên tất cả , ngươi không bao giờ giết được ta

“Ngươi tưởng có thể kết thúc ta sao?”“Ta đã hợp nhất bản thể với kết cấu của không gian vô tận. Từng photon, từng đơn vị hư vô, đều mang dấu vết của ta.”“Giết ta... là giết chính vũ trụ này.”“Ngươi có dám không?”

...

Câm miệng

Kevin khiến hắn ngậm mồm chỉ bằng ánh mắt 

“Kẻ như ngươi...” – Kevin bước đến.“...nếu còn một chút ý thức, thì hãy để bản thân ngủ yên.”

ẦM!

Một viên đạn cuối cùng — nhẹ nhàng như lời chúc ngủ ngon — xuyên qua mảnh bóng tối cuối cùng, đưa cái khái niệm “bất tử” vào trạng thái treo vĩnh viễn.

Mặc dù đã hòa làm một với thực tại, nhưng quy luật chiến thắng đã được xác định. Một phát bắn—được nạp bằng năng lượng Genesis và thi triển từ đôi súng bạc diệt thần—đã xuyên qua cả tầng không gian, xóa sổ hắn một cách vĩnh viễn.

Ngay trước khi hắn tan biến, những đường viền cơ thể bắt đầu vỡ nát như thủy tinh phản chiếu vô cực. Và rồi, từ nơi từng là trái tim của thực thể ấy, những bảng ký tự kỳ lạ hiện lên. Chúng nhảy múa trong không gian , đan xen như sóng dữ liệu đang van xin một điều gì đó. Đó không còn là ngôn ngữ—mà là ý niệm sống, là thông tin biết thở, một tàn dư của ý thức đang hấp hối.

Những dòng ký tự nhấp nháy, rực sáng trong sắc xanh lá như ánh của core plasma cổ đại, mỗi dòng mang theo dư âm cuối cùng:

🟩 SEQ_01 → 🜁🜂🝓⊗⟊ ∇ 01101101 01100001 01110011 01110100 01100101 01110010 

🟩 SEQ_02 → ☍01101001 ‡11101001 01101101 ☠ 01110011 01101111 01110010 01110010 01111001 

🟩 SEQ_03 → 🜃⟁☍ 01001001 00100000 01110000 01110010 01100001 01111001 

🟩 SEQ_04 → ⧫⧫01110100 01101111 00100000 01110100 01101000 01100101 

🟩 SEQ_05 → ⟁01101111 01101110 01100101 00100000 01100001 01100010 01101111 01110110 01100101 

Kevin tiếp nhận chúng và anh tiến hành giải mã . Một nụ cười nở trên khóe môi của anh khi mọi thứ hoàn tất . 

Khẩu súng bạc lóe lên tia sáng báo hiệu kẻ chiến thắng

...

-Hết chương 23-