Tình bạn và thực tại
Tôi đứng chắn trước ông Haru.Quả cầu hủy diệt kia – thứ từng xé toạc không gian – vừa chạm tới tôi liền tan biến, như thể bị nuốt vào một hố đen vô hình. Không còn dư chấn, không còn khói bụi, chỉ còn sự tĩnh lặng nặng nề phủ lên chiến trường.
Tôi nhẹ nhàng đỡ ông dậy, bàn tay ông run rẩy, máu vẫn còn rỉ ra bên khóe môi.
– Cháu xin lỗi vì đã tới muộn. – Tôi khẽ nói, giọng lặng như sương rơi. – Hy vọng mọi người vẫn ổn. Ông đã vất vả nhiều rồi… giờ hãy nghỉ ngơi. Chỗ này, để cháu.
Ánh mắt ông Haru dần rõ nét. Ông ngước nhìn tôi, ngỡ ngàng, gần như không dám tin vào mắt mình.
– Là… Minh sao? Trời đất ơi… ông không nhận ra nổi nữa… – Giọng ông nghẹn lại. – Mới ba tháng… mà cháu đã khác nhiều quá… không, không chỉ là bên ngoài… khí tức… mọi thứ… đều khác biệt.
Tôi chỉ im lặng. Đôi mắt tôi hướng về phía kẻ đang mượn thân xác Thành – hắn ta vẫn đứng đó, tấm khiên hút thời gian lấp lánh như bóng tối đặc quánh.
Gió bắt đầu nổi. Mặt đất rạn nứt dưới chân tôi, năng lượng từ trong tôi tỏa ra như vũ trụ đang tự vận động. Một ánh sáng vàng như nhật nguyệt đồng quy lan ra từ sống kiếm đang cầm.
Tôi nâng thanh kiếm lên, mũi kiếm chỉ thẳng trời xanh. Không gian quanh tôi bắt đầu vặn xoắn, từng dòng năng lượng ngưng tụ xoáy sâu vào một điểm như thể chính vũ trụ cũng đang nín thở.
– Thành à… tôi sẽ cứu cậu. Hãy chờ tôi.
Nói rồi, tôi lao vào hắn với tốc độ xé toạc thực tại.
Ầm! Ầm! Ầm!Thương và kiếm va chạm, những vết nứt không gian hiện lên như mạng nhện lan rộng. Tôi, với kiếm pháp đã được khai mở, dễ dàng xoay chuyển thế trận, phản đòn với sự linh hoạt như thể từng nhịp thở đã hòa vào lưỡi kiếm.
Keng! Keng! Keng!Chúng tôi hóa thành hai luồng sáng, va chạm dữ dội giữa không trung như những vì sao rơi rớt khỏi quỹ đạo.
– Ngươi không tầm thường. – Hắn cất giọng. – Thanh kiếm của ngươi... là phản chiếu bản ngã. Có lẽ ta nên dùng toàn bộ sức mạnh thì hơn.
Tôi siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt không rời hắn.
– Thành, nếu cậu vẫn cố chấp… tôi sẽ không nương tay.– Hỏa Thần Long , mau tới đây – Divine Heaven!
Một đường kiếm rực đỏ như sao băng xé ngang bầu trời, nhanh đến mức không để lại độ trễ. Mọi vật thể trên đường kiếm bị chẻ đôi ngay lập tức. Nhưng hắn – nhờ có tấm khiên hút mọi quy tắc – vẫn trụ vững.
Lúc này, đôi mắt hắn ánh lên sắc xanh lục kì dị. Ngay khoảnh khắc đó, tôi không thể cử động. Không phải vì trọng lực, không phải vì thời gian… mà là mọi chuyển động của tôi bị khóa hoàn toàn.
– Ngưng Đọng Toàn Phần-Aeon Lock– Dừng thời gian ư? Đó chỉ là trò trẻ con. Khi ta có thể khóa chuyển động của vạn vật theo từng khái niệm, thì ngươi chỉ là con rối bị giật dây.
Đôi mắt hắn – không chỉ thấy, mà còn ra lệnh.Khái niệm di chuyển đối với tôi lúc này, đơn giản là không tồn tại.
Hắn cười như điên:
– MỘT MÓN HỜI, HAHAHA!
Tôi vẫn còn ý thức, vẫn có thể nhìn, vẫn có thể suy nghĩ… nhưng toàn bộ cơ thể như bị giam trong lớp không khí đặc quánh. Tôi nhận ra… đây không đơn thuần là dừng thời gian như ông Haru từng dùng. Không, đây là cái gì đó cấp cao hơn, gần như quyền năng của một thực thể tầng vũ trụ cao.
"Sao lại thế… ông Haru từng dùng ‘Chrono Rumor’, rồi cả vạn giới chi thần Chronoa Stomp… mà tôi vẫn kháng lại. Vậy tại sao giờ đây…"Hắn đang ghi đè lên chính chiêu thức ấy - tôi thất kinh nhận ra điều này
Tôi nhìn xuống lòng bàn tay mình – ánh sáng từng bao phủ nó đang tắt dần.
“Không thể nào… hắn đã thao túng khái niệm kháng thể của tôi… nghĩa là…”
Và một mũi thương lao tới . Đâm xuyên qua ngực tôi , tôi thấy cơ thể mình chảy máu , ừ đúng hơn tôi đang bị thương nhưng lại không cảm thấy đau đớn .
Tôi nhìn thẳng vào hắn. Ánh mắt tôi không còn ánh giận dữ, cũng chẳng còn lo sợ. Nó là một khoảng trống. Một hố sâu không đáy – nơi tất cả các khái niệm đều bị nuốt chửng.
" Nếu bản thân ta không còn thuộc về khái niệm…
Không còn nằm trong khái niệm của khái niệm…
Và tất cả các tầng đó dẫn đến vô cùng tận…"
Thì ta là gì?
Tôi cười nhẹ, chậm rãi nói:
– Ta không tồn tại theo bất kỳ định nghĩa nào cả.– Ta là ta.– Chỉ đơn giản vậy thôi.
"Một kẻ không bị viết nên bởi bất kỳ câu chuyện nào.– Không một dòng chữ, không một ký ức nào mang nổi tên hắn.– Hắn không mang thông tin. Không mang định nghĩa. Không bị khắc họa bởi bất kỳ hệ quy chiếu nào.
Hắn không là số không – nhưng cũng chẳng là một.– Không phải linh hồn. Không phải ý chí. Không là tàn dư của một ai cả.– Hắn vượt ngoài lằn ranh giữa tồn tại và phi tồn tại.
Vũ trụ, đa vũ trụ, cả sâm la vạn tượng...Không một thứ nào đủ sức chứa nổi hắn."
Tôi nói chậm rãi, từng chữ như xuyên qua mọi tầng cấu trúc của không gian.
– Và người đó… là tôi.
Tôi trỏ tay vào chính mình – không phải để tự hào, mà là để xác định. Xác nhận bản thể. Xác lập sự thật.Đôi mắt tôi hiện lên một màu tím trước khi tôi thực sự trở thành một con người khác
Từng chữ tôi nói ra như xuyên thẳng vào kết cấu thực tại, phá rách từng lớp "định luật". Hắn chợt tái mặt, ánh mắt bắt đầu run rẩy… nhưng quá muộn.
"XẸT XẸT RỒI RỤP"Trong một chớp mắt – ngọn Thương Phá Cốt đã cắm xuyên qua lồng ngực hắn, phá nát cả "Phòng Ngự Tuyệt Đối". Một đòn chính diện – không hề chệch.
– Không thể nào…– KHÔNG THỂ NÀO!!!– TẠI SAO??? – Thành gầm lên, máu phun ra từ miệng.
Tôi tiến lại gần, ánh mắt lạnh như băng:
– Ta đơn giản chỉ là từ chối mọi khái niệm, để tự sinh thành một bản ngã mới.– Và quan trọng hơn hết… ngươi đã quá tự cao.– Mọi thứ ngươi làm – ta đều đã sao chép, giải mã và vô hiệu hóa.
“ẦM!” – Một cú đấm thụi thẳng vào bụng hắn khiến cả thân thể văng xa hàng trăm thước. Không khí vỡ tung như một mặt gương bị búa tạ đập nát.
– Ngươi tưởng chỉ mình ngươi có thể vô hiệu hóa sao? – Tôi siết chặt tay, Hỏa Thần Long bừng sáng như hừng đông đang tràn qua vực tối.
Tôi bước tới – từng bước, từng bước – mặt đất nứt vỡ dưới chân.
Thành trong nhân dạng bị thao túng lồm cồm bò dậy , mắt tỏ vẽ kinh hãi , hắn không ngờ rằng tôi có thể tăng tiến tới mức này . Hắn gầm lên ghê rợn như muốn xé toạc tầng trời
– THƯƠNG PHÁ CỐT!!!Ngươi… ngươi có thể xuyên thủng cả một tập hợp hằng hà sa số các câu chuyện.Ngươi... Hoàng đế chí tôn của mọi thần khí…
Hắn lùi lại, ánh mắt lạc thần, như vừa nhận ra mình đang đối mặt không phải một con người, mà là một hiện tượng vượt mọi định nghĩa.
– KHIÊN KHAI DIỆT…Ngươi là tồn tại… vượt khỏi không – thời gian, ngươi vô khái niệm, ngươi… ngươi là...
Hắn bắt đầu lảm nhảm, từng câu từng chữ méo mó như ngôn ngữ của một thế giới đã bị lãng quên. Ánh mắt mất phương hướng, hơi thở gấp gáp, làn da tái nhợt như thể mọi khái niệm về thực tại đang tan rã trong tâm trí hắn. Con mắt xanh ấy—ban đầu chỉ là một chấm sáng âm u—giờ bỗng rực cháy. Ánh sáng xoáy tròn, xoắn xít, vặn vẹo không gian quanh nó, rồi kết thành một biểu tượng quái đản, như thể những ký tự cổ ngữ của vũ trụ đang khắc lên hốc mắt hắn bằng lưỡi dao lửa.
Giọng hắn gầm lên, vang dội như tiếng chuông báo tử dội từ vực sâu:
“Đến đây đi… Ta sẽ giải phóng sức mạnh… Lũ các ngươi—xứng đáng bị xóa sổ khỏi hiện hữu.”
Vùng đất dưới chân hắn rạn nứt. Không khí rít lên như bị xé toạc. Những tia chớp màu đen chằng chịt trên bầu trời, cuồng loạn vặn vẹo như rắn thần chuẩn bị giáng xuống.
Rồi—hắn rít lên trong một tràng gào thét đầy khát máu:
“HỦY DIỆT TẤT CẢ ĐI, MA NHÃN HỖN ĐỘN!!”
Thành—trong nhân dạng bị kiểm soát—gào lên, điên loạn. Ma Nhãn Hỗn Độn mở rộng đến cực hạn, ánh sáng từ con mắt ấy cuộn trào như một tinh cầu đang vỡ tung, muốn nuốt chửng cả bầu trời. Từng bước chân hắn giẫm xuống đất như dội sấm, không gian rạn nứt theo những đường vân hỗn độn.
Hắn đã không còn là người nữa.Hắn là một cơn ác mộng được dựng lên bằng oán niệm và sức mạnh tột cùng.
Nhưng ngay trước khoảnh khắc Ma Nhãn hủy diệt mọi thứ—trước khi cả thực tại bị cuốn vào cơn lốc của hư vô—hắn khựng lại. Một sức mạnh khác, chói lòa như ánh kiếm vũ trụ, xé toạc bóng tối đang bao trùm hắn.
“KHỰC—!!”Cơ thể Thành rung lên, rồi… bị nghiền nát. Không theo nghĩa đen—mà như bị một định mệnh cao hơn chém vụn thành từng mảnh ánh sáng, từng ký ức, từng tia hy vọng rạn vỡ trong không trung.
Cả thế giới lặng đi.Gió ngừng thổi. Tiếng gào loạn ngôn chấm dứt.
Tôi—kẻ đứng đối diện hắn—gục xuống đôi gối run rẩy. Máu thấm đầy tay, không phải từ vết thương trên da, mà từ thứ rạn vỡ trong lòng.
“Tôi xin lỗi… Thành…”
Giọng tôi khàn đặc, không còn là mệnh lệnh, không còn là quyết định của một chiến binh—chỉ là tiếng thì thầm của một kẻ vừa mất đi người bạn duy nhất còn sót lại trong cuộc đời mục ruỗng này.
“…Tôi buộc phải làm vậy.”
Tôi ngẩng đầu. Đôi mắt đỏ hoe, nhưng không được phép rơi lệ.
Tay siết chặt chuôi kiếm—ánh sáng từ lưỡi kiếm bùng lên như thiên thạch rơi xuống hoàng tuyền.
Không phải màu đỏ rực lửa , mà đó là màu tím chết chọc , đại diện nguồn năng lượng từ hư vô , nguồn năng lượng nơi cõi hư không chảy vào , vô tận và không có điểm kết thúc
“THIÊN TRẢM HOÀNG TUYỀN!!”
Thanh kiếm chém xuống, không chỉ là một chiêu thức… mà là lời tiễn biệt.Là ánh sáng cuối cùng xé tan màn đêm.Là bản án cho kẻ đã bị biến đổi, và lời cầu siêu cho người bạn năm xưa.
Một nhát—chia đôi trời đất.
Một nhát—đưa Thành về nơi không còn đau đớn.
Tôi đã không ngờ rằng mình phải sử dụng tới con bài tẩy, tôi chưa hề thành thục nó nhưng tôi đã sử dụng nó vượt trên cả mong đợi .
Khoảng khắc Thành biến mất cũng là lúc tôi gào khóc . Tôi thắng trên chiến trường nhưng thua chính mình.
Tôi ngã khụy xuống . Nước mắt ròng ròng . Mọi thứ đã biến mất , Thành cũng không còn , chỉ còn một chiến binh quỳ gối giữa không gian hoang vu .Ngay khi tôi ngã xuống , mắt mờ đi , một bàn tay mềm mại , hương thơm ấy quen thuộc vô cùng đỡ lấy tôi .
Và cũng tại điện thờ Astrolon , một sức mạnh khủng khiếp đang cộng hưởng để thức tỉnh
Tiếng sét vang vọng , phá tan mọi xiềng xích
....
Bình minh rồi lại đến
-Hết chương 22