Chương 21 : Trận chiến của tình bạn

Tại lục địa tộc Nara-ngôi làng Windmere

Trong cánh rừng rậm gần Tháp Overlord

Khí tức nơi đây hoàn toàn khác lạ. Trầm trọng. U uất.

Một người đàn ông tóc bạc, quyền trượng trong tay, lao qua từng tán cây, ánh mắt giận dữ và lo lắng đan xen.

“Thành! Không… kẻ giả dạng Thành!” – Ông Haru gầm lên – “Ngươi đã phát điên đến mức này sao? Trả thằng nhóc lại đây!”

Không một lời đáp, chỉ là một dáng người đứng giữa rừng, thân thể bị một luồng khí đen vặn xoắn quanh, như thể hắn chỉ còn là một chiếc vỏ rỗng bị điều khiển. Ánh mắt hắn trống rỗng nhưng giọng nói thì vẫn lạnh lùng, cay độc:

— “Muốn giao đấu ư? Tốt thôi. Ta sẽ cho ngươi mở mắt mà nhìn sự vô vọng thật sự là như thế nào.”

Hắn đưa tay ra – một làn sương đen tụ lại thành hình. Từng đợt chấn động lan ra từ đầu ngón tay hắn khi một thanh trường thương màu tro tàn xuất hiện, run rẩy như chứa đựng oán niệm cổ xưa.

— “‘Thương Phá Cốt’... ngươi còn nhớ không?” – hắn khẽ cười, đôi môi cong lên như thể đang nhắc lại một món đồ chơi yêu thích – “Trận chiến với Roman nó chưa phát huy hết sức mạnh. Giờ đến lượt ngươi.”

Không để ông Haru kịp phản ứng, hắn đã nâng thương, tụ khí.

— “Xuyên Thương Vô Thực!”

Không gian trước mặt rạn nứt. Mũi thương xé toạc từng tầng khái niệm: không gian – thời gian – nhân quả. Một đòn tấn công không thể tránh, bởi nó đã loại bỏ khái niệm "tránh né" khỏi thực tại.

Nhưng ông Haru… đã biết điều đó. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ông không hề hoảng sợ. Đôi mắt già nua sáng lên, trầm tĩnh.

Ông khẽ gõ quyền trượng xuống mặt đất. Một tiếng "Cạch" nhỏ vang lên… và rồi tất cả ngưng lại.

— “Chrono Rumor – Chấn Động Thời Không.”

Tầng thời gian toàn cục chững lại. Mọi sự vật trong bán kính hàng ngàn dặm, thậm chí cả những sinh vật trong chiều không gian khác, đều đứng yên. Gió dừng lại giữa không trung. Tiếng lá rơi treo lơ lửng. Thậm chí mũi thương đang tiến tới cũng bị khóa chặt giữa dòng chảy thời gian bị đóng băng.

Và Thành – hay đúng hơn, thực thể đang điều khiển thân xác Thành – cũng không ngoại lệ.

Ông Haru bước tới từng bước một, đôi mắt đầy tiếc nuối:

— “Thành… nếu ngươi còn bên trong, hãy tỉnh lại. Nếu không…” – ông ngẩng đầu, ánh mắt chuyển thành thép lạnh – “…ta buộc phải tiêu diệt kẻ đang mang thân xác của ngươi.”

Ông Haru không chần chừ. Lực tụ lại nơi nắm tay, quyền trượng biến mất, thay vào đó là một cú đấm chứa đựng tất cả sức mạnh thời không của một bậc Thái Cổ.

“Hyper Punch Accelerator!”

Không khí rít gào, áp lực từ cú đấm ấy khiến không gian xung quanh sụp đổ từng tầng một. Mỗi hạt phân tử trong không khí đều bị nghiền nát bởi gia tốc vô lượng, nhanh đến mức vượt qua cả ánh sáng, xuyên qua cả ý niệm về tốc độ.

Quả đấm lao thẳng vào Thành — hay đúng hơn, vào thứ đang chiếm hữu thân xác cậu.

Chỉ còn chưa đến một tấc nữa là chạm…

RẦM!

Một lực cản vô hình bùng nổ, cả cánh rừng rung chuyển. Tia sáng từ cú đấm vỡ ra như kính, bị bẻ cong trong không gian bị bóp méo. Ông Haru bật lùi lại vài bước, mắt trợn lên trong kinh ngạc.

Thành – vẫn đứng nguyên tại chỗ, xung quanh là một lớp khiên vô định hình, như thể cả không gian lẫn thời gian đều đang tự khép lại quanh hắn.

Hắn khẽ cười, âm thanh vang vọng như vọng từ vực sâu vũ trụ:

“Ngươi nghĩ dừng thời gian thì ta bất lực?”“Ngây thơ. Tấm khiên này đã loại bỏ mọi khái niệm về không gian – thời gian. Không có ‘trước’, không có ‘sau’, không có ‘gần’ hay ‘xa’. Tấn công vào nó chẳng khác gì đấm vào khoảng trống nơi không tồn tại.”

Hắn bước lên một bước. Dòng năng lượng kỳ lạ xoay quanh hắn như một chuỗi phản hồi sinh học.

“Thứ ngươi gọi là ‘thời gian bị đóng băng’ ấy à?” – hắn nhún vai – “Cứ xem như đó là một loại... ‘virus’. Và cơ thể ta, ngẫu nhiên thôi, đã sản sinh ra kháng thể hoàn hảo.”

Hắn giơ tay lên. Một vầng sáng mờ nhạt hiện ra, giống như một vùng đệm tự hồi phục. Rồi hắn hạ giọng, gần như thì thầm:

“Ta còn phát hiện một thứ thú vị hơn nữa... Có một hệ thống tự động bảo vệ chủ thể khỏi bất kỳ nguy cơ nào – một phản xạ bản năng, một lớp vỏ thần bí bảo vệ 'Thành'. Và giờ… nó cũng là của ta.”

Không nói thêm lời, hắn lao đến.

Trận chiến tiếp tục nổ ra giữa hai cấp độ tư duy – trí tuệ vượt tầng của ông Haru đối đầu với khả năng thích nghi, vô hiệu hóa và chiếm đoạt từ thực thể bên trong Thành.

Ông Haru biết mình không thể thắng bằng sức mạnh thuần túy. Ông lập tức lùi lại, kích hoạt các phân thân từ những nhánh thời không song song. Hàng chục phiên bản của ông từ các thực tại khác nhau đồng loạt lao đến từ các hướng, mỗi phân thân mang theo một thuộc tính riêng biệt: trọng lực, phản vật chất, đảo nghịch nhiệt, đảo chiều logic.

Một nước cờ cao tay.

Nhưng hắn không hề bối rối. Ngược lại… hắn bình thản như đang chờ đợi.

— “Chiêu cũ.” – hắn lẩm bẩm – “Ngươi nghĩ chỉ vì ngươi triệu hồi được bản thân từ các chiều không gian khác, thì ngươi có thể tạo ra sơ hở sao? Không, Haru.”

Một luồng sáng đen lan ra từ gót chân hắn, thiêu rụi tất cả phân thân chỉ trong một cái chớp mắt. Không hề tấn công – đơn giản là sự tồn tại của hắn đã bị quy định lại, khiến mọi thứ không đủ “quyền tồn tại” trong khu vực ảnh hưởng.

— “Bởi bây giờ… ta là kẻ bất khả xâm phạm.”

Hắn nói , vẫn thoải mái ứng phó với từng đợt tấn công ào ạt dồn lên từ ông Haru . Ông Haru hiểu ra vấn đề nên cũng giữ khoảng cách với hắn , đề phòng một cú hồi mã thương . Cả 2 nhìn nhau , ánh mắt sắt lạnh 

Sự trả giá

Tại điện thờ Astrolon, một vùng đất lạ biệt lập nằm ngoài mọi dòng chảy thời gian, nơi những bức tượng thần bị lãng quên đã mục nát theo năm tháng, hai thân thể gục xuống giữa sàn đá lạnh lẽo — Kur và Roman, tuy vẫn còn sống, nhưng chỉ là trong hơi thở mong manh và sự chịu đựng vượt giới hạn con người.

Trước mặt họ là một kẻ mang mặt nạ hề cổ quái, quanh hắn tỏa ra thứ mùi tanh tưởi của sự mục rữa và điên loạn. Dưới tay hắn, đám tướng quân dị tộc thao túng một chất dịch màu xám đặc sệt – thứ vật chất sống có khả năng xâm nhập thẳng vào tâm trí, tạo ra ảo giác tra tấn tâm thần ở mức độ kinh khủng nhất.

Mỗi lần Kur hay Roman không chịu hé răng về chiếc chìa khóa dẫn ra khỏi ngoại giới này, chất lỏng ấy lại tràn vào thân thể họ như hàng ngàn con rết bò lổm ngổm trong não bộ, xé toạc ký ức, bóp méo quá khứ, khiến từng khoảnh khắc tươi đẹp nhất cũng bị nhuộm máu.

Nhưng họ không nói.Không một lời.Chỉ có ánh mắt – cháy rực như hai ngọn lửa lạnh lẽo, ánh mắt của những kẻ đã thề chết chứ không phản bội, ánh mắt khinh bỉ và kiêu hãnh như đang nhổ thẳng vào khuôn mặt méo mó sau lớp mặt nạ ấy.

Kẻ mang mặt nạ nhún vai, tay giơ lên ra hiệu cho tên tướng dị tộc dừng lại.

Hắn nghiêng đầu như đang nghe một giai điệu vô hình rồi cất giọng nhẹ như khói độc:

— "Ta tự hỏi… có nên giết bọn chúng không?"

Không khí trong điện thờ chợt lạnh đi như có thứ gì đó vừa len lỏi vào linh hồn. Một tên tướng tiến lên, tay sẵn sàng biến hóa thành lưỡi liềm sinh học, nhưng tên mặt nạ chặn lại.

— “Không… chưa phải lúc.” – hắn cười khẽ, tiếng cười u uẩn – “Nếu bọn chúng chết mà chưa nói… thì buồn lắm. Phải để bọn chúng tự mình van xin mới vui.”

Hắn ngồi xuống, cúi sát mặt Kur và Roman, giọng thì thầm như rắn độc trườn bên tai:

— “Thứ mà các ngươi đang cố bảo vệ... chúng ta đã chạm được vào nó rồi. Khóa chỉ còn một nửa.”— “Ngươi có biết cái gì đáng sợ hơn cái chết không? Đó là bị biến thành thứ mà ngươi khinh bỉ nhất.”

Hắn nói rồi cười man rợ . Thứ chất lòng bắt đầu bao bọc cơ thể bọn họ , họ biết mình sắp phải đối mặt thứ còn tệ hơn cái chết nhưng họ sẵn sàng cam lòng . Hắn tạo ra một lưỡi liềm , lao tới - hắn nói với gã mặt nạ hề

“Xin ngài cho phép tôi… thử nghiệm món vũ khí mới này lên một tên. Dù sao chúng bây giờ cũng không khác gì những cái xác biết thở.”

Tên mặt nạ lặng im vài giây, rồi cười khẩy:

“Được. Chỉ một tên thôi. Tên còn lại ta vẫn còn cần — hắn có tiềm năng… sẽ là một nô lệ lý tưởng cho binh đoàn Bóng Tối.”

Gã tướng lĩnh không chờ thêm giây nào. Cây liềm sinh học của hắn phát sáng, rồi hóa thành một lưỡi tử thần dài ngoằng uốn lượn như rắn độc. Hắn vung nó lên, nhắm thẳng vào cổ Kur — và lao tới như một tia chết chóc.

Nhưng rồi...

Rắc. Rắc. Rắc.

Một tiếng gãy vỡ vang lên — không phải từ cơ thể Kur, mà từ chính cây liềm đang vung xuống.

Lưỡi liềm vỡ vụn giữa không trung, dù nó là thứ chất lỏng biến hình mang khả năng hồi phục tức thì — vẫn không thể tự lành lại.

Một giọng nói như sấm đánh vang vọng khắp điện thờ, chặt đứt không khí ma quái đang bao trùm:

“Tao bảo… DỪNG LẠI.”

Không gian chấn động. Chất lỏng xám co rúm lại. Không ai nhìn thấy rõ kẻ vừa xuất hiện, chỉ có tia sáng vàng kim xé gió lao tới như một vì sao rơi.

Xoẹt!

Tên tướng lĩnh chỉ kịp quay đầu lại, chưa kịp hiểu chuyện gì thì…hắn bị xé thành hàng tỷ mảnh nhỏ hơn cả phân tử.Không máu. Không tiếng thét. Chỉ là tro bụi tan biến trong luồng sáng.

Cả điện thờ nín lặng.Tên mang mặt nạ bước lùi nửa bước, lần đầu tiên giọng nói trượt khỏi sự đùa cợt:

“…Ngươi là ai?”

Một bóng người hiện ra từ ánh sáng đang tan dần, toàn thân bọc trong tầng năng lượng màu vàng như ánh dương giữa vực thẳm, đôi mắt lạnh lẽo như kẻ đã đánh mất tất cả, nhưng vẫn đứng vững giữa đổ nát.

Người ấy gằn từng chữ:

“ĐỦ RỒI. Nếu chúng mày muốn... TAO SẼ CHIỀU.”

Tên mặt nạ nghiến răng, nhìn tro bụi của tên tướng lĩnh vẫn còn đang lơ lửng trong không trung.

“Một dạng phân rã vượt cấp độ hạ nguyên tử… Đây là công nghệ gì?”

Hắn lùi lại nửa bước, khẽ giơ tay ra hiệu. Lập tức, năm tên dị tướng còn lại đồng loạt bước lên, từng tên đều mang theo những dị chủng năng lượng từ các chiều không gian khác nhau: kẻ thì kéo theo bóng tối vô hình như nuốt trọn ánh sáng, kẻ thì điều khiển côn trùng kim loại, có kẻ mọc ra hàng chục nhánh tay cắm đầy đèn trùy sinh học.

“Tập kích toàn lực. Giết!”

Hàng trăm binh sĩ của Binh đoàn Bóng Tối bỗng gào thét, đồng loạt lao về phía trung tâm điện thờ, nơi luồng sáng vàng kim vừa biến mất. Bàn tay chúng mọc vuốt, hàm răng nứt toác, năng lượng tà ác đan xen như địa ngục sắp ập xuống.

Nhưng rồi…

Tất cả đột ngột khựng lại giữa không trung.

Không một lời cảnh báo. Không một hiệu lệnh.Chỉ có một làn sóng – không màu, không hình – quét ngang qua toàn bộ điện thờ.

Và thế là...

Toàn bộ đội quân… tan rã.

Không nổ tung. Không cháy.Mà biến mất như chưa từng tồn tại.Họ bốc hơi khỏi hiện thực, bị tách khỏi bản thể trong tích tắc, như thể chính “sự tồn tại” của họ vừa bị xóa khỏi sổ sách vũ trụ.

Một tên tướng còn sống sót run rẩy nhìn lại cánh tay mình — nó đang mờ dần, tan vào không khí, không thể cưỡng lại.

“Không thể nào… Đây là năng lực gì… Chẳng lẽ...

Không đợi bọn chúng kịp nói hết câu , từng tên một bị tiễn về với cát bụi 

Tên mặt nạ hề lập tức triệu hồi một kết giới đa lớp, rút lui nhanh về phía cổng dịch chuyển ở góc điện thờ. Hắn thét lên:

“Không phải người thường! Đây không còn là sức mạnh cấp thể xác nữa! Đây là... một thực thể cấp cổ thần!"

Trong lúc đó, Kur và Roman vẫn đang nằm giữa tàn tích của điện thờ, được giải thoát khỏi chất lỏng. Họ thở dốc, mắt mở trừng trừng nhìn những gì vừa xảy ra.

Roman khẽ lẩm bẩm:

“Vừa rồi là… ai?”

Không ai trả lời.Chỉ có ánh sáng vàng kim vẫn còn vương lại giữa hư không — lặng lẽ, vô thanh, mà đáng sợ hơn cả một đội quân.

Chiến trường nơi ông Haru và Thành đối đầu đã trở nên hoàn toàn hỗn loạn.

Chỉ trong phút chốc, cả ngôi làng đã bị san phẳng thành bình địa. Mái ngói bị thổi bay như lá, nền đất bị xé toạc bởi những vết nứt không gian do dư âm va chạm năng lượng. May mắn thay, kết giới phòng hộ cổ xưa do Tông môn Nara thiết lập đã giữ cho người dân an toàn, họ đều đã được di tản từ trước. Thứ còn lại… chỉ là một chiến trường giữa hai thực thể vượt xa cả "người thường".

Lúc này, thời gian – thứ từng là vũ khí mạnh nhất của ông Haru – trở nên vô nghĩa.

Tấm khiên mà Thành sở hữu không chỉ miễn nhiễm với các dòng thời gian phân mảnh, mà còn hấp thụ toàn bộ dị biến tạm dừng, biến đòn đánh của ông Haru trở thành con dao cùn. Dù đã tung hết những phân thân từ không gian bậc cao, ông vẫn liên tục bị áp đảo.

Soạt!

Một nhát thương sắc lẹm xé sượt qua vai ông Haru, khiến máu chảy thành dòng. Đòn tấn công không hề ngẫu nhiên – nó tính toán chính xác khoảng trễ giữa các lớp phòng ngự không gian mà ông giăng ra.

Thành – hay đúng hơn là thứ đang chiếm lấy cơ thể Thành – lao đến như một mũi tên ánh sáng đen, húc thẳng vào bụng ông Haru, khiến ông bị bắn văng ra xa như thiên thạch vừa bị quăng khỏi quỹ đạo.

ẦM!

Ông va vào nền đất, tạo ra một hố sâu hàng chục mét. Mặt đất rung chuyển. Cơ thể ông Haru run rẩy, máu rỉ ra từ khóe môi.

Ông thở nặng nhọc, gằn giọng:

“Hắn… quá mạnh. Đòn tiếp theo… phải là tất cả.”

Rồi ông cắm mạnh cây quyền trượng xuống đất, khắp mặt đất phát ra những vệt sáng cổ ngữ lan tỏa như rễ cây thần.

– “ULTIMATE GRAVITY COLLAPSE!!!” – ông gầm lên như sấm động.

Toàn bộ vùng đất rúng động.

Trọng lực bỗng gia tăng đột biến hàng triệu lần, ép không gian ba chiều vào trạng thái "siêu nén", khiến cho toàn bộ vật chất xung quanh như đang bị một hố đen hút vào. Những vết nứt xuyên đến tận các cõi tâm linh . Gió bị ép thành tường. Ánh sáng bị bẻ cong. Thậm chí thời gian cũng trở nên chậm hơn vì mật độ không gian bị ép đặc.

Bầu trời hóa thành màu đỏ máu, tầng mây bị xé rách.

Và rồi — ông dồn tất cả cơn giận, mọi tầng trọng lực, toàn bộ tinh thần vào một đòn duy nhất – giáng xuống tên đã chiếm lấy Thành.

ẦMMMMMMM!!!V

Không gian lún xuống như bị nghiền nát bởi một hành tinh. Cơn bão trọng lực này được tính toán để hủy diệt mọi cấp độ tồn tại từ chiều không gian thấp tới cao. Nếu không có kết giới cổ xưa của ma thuật bản nguyên, cả vũ trụ này đã rạn nứt.

Nhưng ngay trong cơn bão hủy diệt đó…

Ông Haru nhắm mắt lại – đưa ý thức mình len lỏi trong cơn bão năng lượng – cố gắng chạm tới tàn thức còn lại của Thành.

— “ Thành… nếu con còn nghe thấy ta… nếu linh hồn con còn tồn tại bên trong lớp vỏ kia… thì hãy tỉnh lại! Hãy chiến đấu – không phải chống lại ta, mà là chống lại kẻ đã chiếm lấy con!"

Một tia sáng mỏng manh – từ sâu trong tâm trí bị che lấp bởi bóng tối – lung linh lên một nhịp.Ông hy vọng Thành có thể tỉnh giấc dù chỉ là mong manh

RẦM!RẦM!RẦM!

Người dân ở kết giới trú ẩn được các nhân viên bảo vệ trấn an , Vord nói

-Xin mọi người hãy tin tưởng vào trưởng làng , ông ấy sẽ làm được. Anh cùng tất cả mọi người lại gồng sức giữ cho kết giới không bị lung lay . Khóe môi anh cũng chảy ra những giọt máu nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định , vì mọi người mà anh phải cố gắng hết sức

Ông Haru gần như đạt tới giới hạn nhưng Thành vẫn không hề hấn gì , hắn dơ bàn tay lên tụ ra một khối cầu rồi phóng đi .Khối cầu đỏ lao nhanh tới xé toạc không gian , nó hướng ông Haru mà lao tới

— “Thứ Nguyên Đoạn Diệt Phân Ly.” – Hắn thốt lên, giọng trầm trầm như vọng từ vực thẳm.

Trong khoảnh khắc ấy, ông Haru cảm nhận được cái chết cận kề. Đòn này – ông đã từng thấy Null, thực thể vũ trụ từng hủy diệt cả Ma Giới, sử dụng nó. Nhưng…

“Không… khí tức này không phải của Null. Nó… tàn bạo hơn. Nó hỗn loạn hơn. Đây là một loại tà khí thô bạo, chưa hoàn chỉnh, nhưng lại cuồng loạn như muốn xé rách cả hiện hữu.”

Ông Haru đứng dậy, hai chân run lên vì kiệt sức, ánh mắt vẫn không rời khối cầu đang lao đến. Không còn sức để tạo kết giới. Không còn thời gian để thoát thân.

Ông mỉm cười, thầm nghĩ:

“Nếu ta chết tại đây… ít nhất… hãy để linh hồn Thành thức tỉnh. Con vẫn còn đó, phải không? Thành…”

ẦMMMMM!!!

Khối cầu đỏ chói như mặt trời đen rực rỡ, xé nát không gian, xông thẳng đến ông Haru. Ông khẽ nhắm mắt, lòng đã chuẩn bị cho khoảnh khắc cuối cùng…

Tạm kết - Bóng dáng người ấy

Nhưng rồi—

Không có gì xảy ra.

Ông mở mắt ra. Không gian vẫn rách toạc, nhưng đòn tấn công kia đã bị giữ lại giữa không trung, như thể có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lấy nó.

Trước mặt ông… là một người.

Một chàng trai mặc trường bào sẫm màu, tay phải giơ cao, ngọn cầu năng lượng rít gào trong lòng bàn tay anh rồi bị hút sạch vào cơ thể, như thể chưa từng tồn tại. Sau lưng , thanh kiếm đỏ rực tỏa ra bá khí đọ lại với nguồn năng lượng tà ác kia

“Ngươi là…?”

Ông Haru khẽ nói, giọng run rẩy – không phải vì sợ, mà vì linh hồn ông đang run lên vì cảm giác quen thuộc khó tả. Người ấy đứng quay lưng lại, không nói gì. Nhưng đôi vai, cách anh đứng chắn gió, chắn cả cái chết cho ông…

“Không thể nào… Là Thành ư? Không… không giống. Không phải hắn đang bị điều khiển sao? Hay là…”

Người kia quay đầu lại một chút, ánh mắt lặng như nước hồ, sâu như vực thẳm, nhưng lại có gì đó rất… con người. 

-Hết chương 21-