Tại một chiều không xa hình xăm...
Tôi vừa mới nhập môn chính thức — trải nghiệm qua vòng tay đôi đầu tiên với Tấn, và phải công nhận, anh ta không phải dạng vừa. Từ cách ra đòn đến ánh mắt, Tấn luôn tạo người khác cảm thấy... mình còn quá non. Nhưng đổi lại, tôi cũng thu thập về khá nhiều kinh nghiệm sống còn sót lại, và ít nhất thì giờ đây, tôi biết cách không ngã lần thứ hai thành một cú đá xoay Gothic đẹp như tranh.
Tôi đã ở đây hơn một tuần, tính theo lịch của thế giới này. Nhưng ở lục địa Nara – quê nhà tôi – thì ba tháng đã trôi qua. Ba tháng... chỉ trong một cái chớp mắt. Thời gian ở đây giống như một trò đùa – một nhịp đập thứ nhịp khiến tôi cứ mãi ngày dứt.
Liệu mọi người bên đó có ổn không?Người tôi thương, những nơi tôi từng bước qua... có còn hiện hữu trong hình phong cách quen thuộc, hay đã bị cuốn vào một cơn cơn say khác? Tôi ví biết nữa.Chỉ là có những đêm, khi bầu trời nơi đây lạnh mọi lúc, tôi lại có cảm giác như... điều gì đó đang đến gần.
May mắn thay, những người bên cạnh tôi đã tiếp thêm không ít năng lượng tích cực. Họ cười nói, họ động viên, và họ cho tôi cảm giác... tạm gọi là "nhà". Nhất là Tấn, người đã quyết định truyền thụ cho tôi một chiêu thức đặc biệt – “Nhất Kiếm Đoạt Mệnh”. Cái tên nghe đã được tìm thấy... áp lực.
Một chiêu thức Đòi hỏi tốc độ gần như xé gió, độ chính xác tuyệt đối, và cả sự linh hoạt đến vô thức của từng cơ bắp, từng chuyển động mắt. Một bước sai thôi – là người học sẽ tự biến mình thành nạn nhân cho chính con đường học tập của mình.
Đương nhiên, tôi không chịu dừng lại ở việc chỉ học tào. Tôi quyết định kết hợp nó với Thứ Nguyên Kiếm và Divine Heaven, tạo thành một thức độc quyền, kiểu “chế tác công giới hạn 1 bản trên toàn đa vũ trụ”.
Khi tôi chia sẻ ý tưởng, Tiểu Nhi gần như nhảy dựng lên vì phấn khích. Cô ấy giúp tôi điều tiết ma lực, hướng dẫn cách hòa hợp nó với chuyển động cơ thể một cách tự nhiên nhất. Tấn thì không giấu nổi sự hài hước, bắt đầu ép tôi đọc sách cổ học đạo như thể ngày mai thế bình tĩnh.
Bạch Ca thì giờ rảnh nói, còn ông anh Trần Ca thì... trời ơi, chỉ bận nghĩ tên cho chiêu mới. Nã là "Thần Trảm Nhất Kích Phá", rồi "Hư Vô Diệt Đế", rồi "Đạt Mệnh Trảm", rồi... nói thật tôi không nhớ hết được. Cứ như đang đặt tên cho một món võ khí thần thánh trong game trực tuyến.
Còn tôi?Giữa một mới bòng bong của kiếm – chiêu – tên chiêu – và ánh mắt long lanh của Tiểu Nhi khi tôi múa kiếm trước bình minh...Tôi chỉ thở dài một tiếng thật sâu.
“Ôi, chết mất thôi…”
Ngày 1: Thất bại
Ngày 2: Thất bại
Ngày 3: Thất bại
......
Cậu nên tạm dừng luyện tập đi ,cậu có tiến bộ nhiều rồi , bạn không thể ép cơ của mình cứng ngày được- Bạch Ca và Trần Ca lên tiếng , họ sợ như thể tôi không còn tồn tại ở ngày mai vậy .Dĩ nhiên thì tôi hiểu , tôi biết rằng điều này thực sự chắc chắn cho tôi có thể trở thành một cái xác vào lúc nào đó không hay , một thức thức quá nhiều sự hỏi . Bạn tưởng tượng phải đồng bộ hóa quá trình Ném vật thủ vô cơ một không gian ngay lập tức cùng lúc đó cũng phải kết cầu anh ta trước khi anh ta kịp sở hữu, hơn nữa, chém chém phải ở trạng thái thái uy lực nhất, rồi còn phải, nhiều thanh kiếm vô thanh , đề phòng thoát được, bước cuối cùng là ứng dụng Thiên đường chắc chắn rằng đối thủ không còn một lớp phòng ngự nào ừ thì tôi nghĩ nó đơn giản cho tới khi ê chề .
Tạm gọi tôi là kẻ mắc chứng OCD — một kẻ luôn dày dặn với từng chi tiết, luôn mong muốn mọi thứ phải chỉ chu tới từng milimet. Từ cách cài đặt lại cổ áo cho thẳng, đến việc đặt cuốn sách đúng vị trí theo bảng chữ cái, tôi cố gắng giữ mọi thứ hoàn hảo... như thể nếu tôi thả lỏng, cả thế giới này sẽ trôi khỏi đạo đạo.
Nhưng cũng ý ai biết —đằng sau cái vỏ vô sản ấy là một trái tim đầy nứt gãy, và một sứ mệnh âm thầm mà tôi chưa từng câu kể với ai.
Linh ơi…Nếu em đang ở đâu đó giữa cõi không tên, nếu linh hồn em vẫn còn theo dõi anh — thì xin em, tiếp thêm cho anh chút sức mạnh.Chỉ một chút thôi cũng đủ...Đủ để anh vững, dù cả thế giới có suy sụp.
Anh hứa, bằng tất cả những người còn lại để lại trong anh, rằng anh sẽ đưa em trở lại.Anh không biết bằng cách nào, nhưng anh tin, bằng cả lý trí và trái tim, rằng có một con đường.Chúng ta sẽ gặp lại nhau, nơi thế giới không còn nước mắt.Và khi anh sẽ thì thầm vào tai em câu nói em từng chờ đợi:
“Anh đã giữ lời, Linh à.
Anh về rồi.
Và lần này, anh không đi nữa.”
Tôi tự huyễn với chỉnh bản thân , một mình tôi trên ngọn đồi , những sinh vật phát sáng xung quanh nhìn giống như đom đóm ở Trái Đất , tôi thơ thẩn mà không hay biết Linh đang ngồi ké bên tôi , cô ấy đang tựa vai gầy của cô ấy vào tôi . Đó không phải là giấc mơ , cô ấy đang ngồi cạnh tôi , làn tóc quen thật phảng phất vô gò má của tôi .
Không phải là ảo giác. Không phải giấc mơ. Cô ấy thật sự đang ở đây, ngay cạnh tôi.
— “Em vẫn luôn dõi theo anh mà…”Một giọng nói ngọt ngào, dịu như gió thoảng, khẽ vang bên tai. Cả thế giới như ngừng lại, chỉ còn hai chúng tôi trong khoảnh khắc vô tận ấy.
Tôi nghiêng đầu nhìn, ánh mắt cô vẫn dịu dàng như thuở nào, nhưng trong sâu thẳm ấy là cả một bầu trời nhớ thương. Tim tôi khẽ nhói.
— “Linh… Anh cứ nghĩ… em đã rời xa rồi.”— “Ngốc ạ.” – Cô mỉm cười, giọng nhẹ như sương. – “Dù thân xác có tan biến, lòng em vẫn ở bên anh. Mãi mãi.”
Tôi siết nhẹ bàn tay cô. Nó lạnh, nhưng lại khiến trái tim tôi ấm lạ.
— “Anh mệt không?”
Tôi gật đầu, chậm rãi.
— “Mệt… nhưng có em ở đây, anh lại thấy như được sống thêm một lần nữa.”
Linh nghiêng đầu tựa vào vai tôi hơn, thì thầm:
— “Anh còn nhớ không? Chúng ta từng nói sẽ ngắm hoàng hôn cùng nhau, ở một nơi không có chiến tranh, không có nước mắt…”
— “Ừ. Nhưng cuối cùng… chỉ mình anh còn lại.” – Tôi nuốt nghẹn, mắt dán vào khoảng trời xa xăm.
Linh im lặng một lúc rồi khẽ nói:
— “Không, anh không một mình đâu. Em vẫn ở đây. Trong ký ức của anh, trong những điều anh lựa chọn, trong cả những giấc mơ chưa trọn.”
Tôi quay sang nhìn cô. Ánh sáng từ những sinh vật phát sáng bập bùng phản chiếu lên gương mặt cô – đẹp như một linh hồn bước ra từ vĩnh cửu.
— “Vậy… em sẽ đi cùng anh chứ? Lần này, mãi mãi.”
Linh mỉm cười, một nụ cười dịu dàng như ánh trăng:
— “Chỉ cần anh muốn, em sẽ không bao giờ rời xa nữa.”
Và dưới bầu trời đầy ánh sáng kỳ diệu ấy, tôi cảm giác như mọi vết thương trong tim mình dần khép lại – bởi người con gái ấy chưa từng rời đi, chưa từng thôi là một phần trong tôi.
Thế nhưng… Linh lại khẽ nghiêng người, giọng cô chợt trở nên nghiêm nghị nhưng vẫn đượm buồn:
— “Minh… Anh không thể ở lại lâu hơn được đâu.”
Tôi giật mình quay sang, ánh mắt cô giờ như một hồ nước sâu, lặng lẽ mà lo âu.
— “Sứ mệnh của anh vẫn chưa kết thúc. Các bạn của anh… họ đang cần anh, ngay lúc này. Nguy hiểm đang đến rất gần.”— “Nhưng anh—” Tôi định nói điều gì đó, nhưng cô đã nhẹ nhàng lắc đầu, đặt một ngón tay lên môi tôi.
— “Không còn nhiều thời gian nữa. Khoảnh khắc này là món quà… nhưng anh phải tiếp tục bước đi.”— “Em sẽ ở đâu… nếu anh đi?”
Linh khẽ cười, đôi mắt ngân ngấn ánh sáng của những linh hồn bay quanh:
— “Em sẽ ở trong anh, trong từng quyết định, trong từng hơi thở. Khi anh chiến đấu vì điều đúng đắn… em sẽ luôn ở ngay bên.”
Gió lại thổi qua ngọn đồi, những sinh vật phát sáng bay quanh tạo thành một vòng xoáy ánh sáng như đang mở ra một lối đi. Linh đứng dậy, đôi tay mềm mại đỡ lấy tay tôi, ánh mắt cô long lanh nhưng kiên định.
— “Đi đi, Minh. Và đừng ngoảnh lại. Vì em tin… anh sẽ làm được.”
Câu nói ấy như một lời chú ngữ, đánh thức sức mạnh đã ngủ quên trong tôi. Và rồi… tôi đứng dậy. Cùng gió. Cùng ánh sáng. Cùng lời hứa.
Tôi phải quay về , linh cảm của tôi luôn đúng , tôi phải hoàn thành chiêu thức đó và kịp quay về . Họ đang gặp nguy hiểm , tôi không thể chậm chân
Tôi thấy hình bóng của Linh đi đến giữa mặt hồ và tan biến . Tôi khẽ gật đầu rồi dịch chuyển về tông môn . Tôi nói rõ dự cảm không lành của mình với họ , lúc này sư phụ Ark đột nhiên xuất hiện , ông nói. Ta cũng đang muốn nói với con về việc này , nhưng con đã nhận ra trước ta , ông nói với giọng gấp rút
-Không còn thời gian nữa , họ sẽ mất mạng , mọi thứ đang chìm trong biển lửa ,
Tôi nhìn theo bóng Linh bước dần ra giữa mặt hồ. Ánh sáng phản chiếu khiến dáng hình cô như hòa vào mặt nước, mờ ảo như một giấc mộng. Rồi… cô tan biến, nhẹ nhàng như làn hơi thở cuối cùng của một buổi chiều xa.
Tôi không khóc. Chỉ khẽ gật đầu, như thể chấp nhận một điều gì đó lớn hơn chính mình.
Dịch chuyển.Không gian quanh tôi rung lên trong một cái chớp mắt. Khi mở mắt ra, tôi đã đứng giữa quảng trường trung tâm của tông môn — nơi mọi con đường giao nhau, nơi những trái tim đang đập dồn dập vì linh cảm của một tai họa cận kề.
Tôi bước vào đại điện, giọng nói vang lên giữa các sư huynh đệ:
— “Chúng ta đang gặp nguy hiểm. Có điều gì đó rất sai… và đang tiến đến gần.”
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi, không khí trùng xuống như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt bầu trời.
Bất ngờ, một luồng ánh sáng xoáy tròn mở ra giữa không trung. Một bóng người bước ra – đạo bào trắng muốt, râu dài bạc phơ, đôi mắt như soi thấu ngàn kiếp.
Sư phụ Ark.
Ông vừa xuất hiện, vừa cất tiếng:
— “Ta cũng đang định nói với con về chuyện này…” – ông ngập ngừng một khắc rồi gật đầu, ánh nhìn sâu thẳm đầy lo âu. – “…nhưng con đã cảm nhận được trước cả ta.”
Giọng ông chợt trở nên dồn dập, không còn sự điềm tĩnh thường thấy của một đạo tổ.
— “Không còn thời gian nữa!” – ông bước tới gần, giọng nói như sấm rền trong lòng tôi. – “Họ sẽ mất mạng… nếu chúng ta chậm trễ. Mọi thứ đang chìm trong biển lửa – và ngọn lửa đó… không đến từ thế gian này.”
Từng từ như dao cứa vào tâm trí tôi. Hình ảnh những người đồng đội, những chiến hữu nơi tiền tuyến chợt ùa về – ánh mắt họ, lời hứa, và cả trách nhiệm tôi đang mang.
Tôi siết chặt nắm tay, nhìn sư phụ, giọng kiên quyết:
— “Vậy… chúng ta còn chờ gì nữa?”
Sư phụ Ark bước đến cạnh tôi, đặt một tay nặng nề nhưng ấm áp lên vai:
— “Lần này, ta sẽ đi cùng con.”
Không lâu sau, các sư huynh đệ cũng đồng loạt cất tiếng, ánh mắt không chút do dự:
— “Chúng ta cùng đi!”— “Minh không thể đơn độc đối mặt với thứ đó.”— “Nếu là chiến đấu, thì chúng ta chiến đấu cùng nhau!”
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy trái tim mình như bốc cháy vì tình cảm, vì nghĩa khí… nhưng cũng đau đớn hơn bao giờ hết. Tôi siết tay, hít một hơi sâu để ngăn cơn xúc động dâng trào, rồi bước lên một bước, đối diện với họ.
Tôi cúi đầu thật thấp, giọng nghẹn ngào nhưng vững vàng:
— “Mọi người…”— “Con biết… tất cả đều muốn đồng hành vì con, vì nghĩa tình, vì đại nghĩa. Nhưng lần này… hãy để con một mình.”
Tôi ngẩng lên, mắt nhìn thẳng từng người một, mỗi người một cảm xúc khác nhau . Tấn là một người cứng rắn nhưng anh cũng không giấu nổi sự xúc động . Còn Tiểu Nhi với Bạch Ca thì như sắp khóc tới nơi
— “Đây không chỉ là trận chiến… mà còn là ngọn nguồn của dòng sinh mệnh .
Một làn gió lặng lẽ thổi qua đại điện, mang theo âm thanh trầm buồn của chiếc chuông gió treo trên mái. Tôi bước đến chính giữa, nơi ánh sáng từ bầu trời rọi xuống thành một vầng sáng chói nhẹ, như gọi tên một vị anh hùng.
— “Con hứa…” – Tôi nói, giọng không còn run rẩy nữa – “Con hứa sẽ mang tin tốt lành về. Và nếu không thể… ít nhất, con sẽ để lại một phần mình ngoài kia – để bảo vệ tông môn, bảo vệ mọi người.”
Sư phụ Ark nhìn tôi thật lâu. Trong ánh mắt ông, lần đầu tiên, tôi thấy sự bất lực của một người cha không thể giữ con mình ở lại.
Cuối cùng, ông khẽ gật đầu. Chỉ một cái gật nhẹ, như dồn nén trăm nghìn lời không thể nói thành lời.
— “Đi đi, Minh. Mang theo niềm tin của cả tông môn. Và trở về.”Nếu có chuyện gì , sư phụ và sẽ mọi người luôn sẵn sàng trợ giúp
Tôi xoay người, bóng áo bay lên trong gió, mang theo lời hứa, nước mắt và một khát vọng không thể bị dập tắt, sau lưng tôi thanh kiếm phát sáng , báo hiệu một sự thức tỉnh .
-Hết chương 20-