Thế giới của những cái ác
Tiếng nói ấy không vang lên từ bất kỳ hướng nào. Nó không đến từ tai cô, cũng không đến từ tâm trí cô — nó đến từ Thành. Một âm thanh khô khốc, trống rỗng, như vọng ra từ đáy vực sâu lạnh lẽo của một linh hồn đã bị thiêu rụi.
Rồi bất ngờ, một cánh tay lao đến, siết chặt lấy cổ Helen bằng một sức mạnh kinh hoàng.
Cô trợn mắt, không kịp phản ứng.
— Thành?!
Giọng cô nghẹn lại trong cổ họng, chỉ phát ra tiếng thì thào run rẩy. Cô vùng vẫy, bàn tay đập vào cánh tay đang siết cổ mình, nhưng càng vùng, Thành càng siết chặt. Không còn sự ấm áp nào trong ánh mắt anh — đôi mắt ấy giờ đây vô hồn, sâu hun hút như đáy vực, phản chiếu bóng ma của những thực thể mà Helen từng sợ hãi trong ác mộng.
Anh đã không còn là anh nữa.
Anh bị điều khiển — rõ ràng, tàn nhẫn. Một con rối hoàn hảo.
— Thành... làm ơn... xin cậu... đừng mà... — Helen cố gắng thì thầm, nước mắt trào ra trong tuyệt vọng.
Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Không phải sự im lặng của Thành, mà là của một cái tôi đã chết, bị thay thế bởi một sức mạnh tăm tối, thứ gì đó ngoài nhân loại. Cổ cô bắt đầu đau buốt, ánh sáng trong mắt mờ dần. Như thể chính cô đang dần rơi vào một ảo giác tử vong, khi cái chết không đến bằng một lưỡi kiếm, mà bằng sự phản bội của người thân yêu.
Bỗng nhiên…
ẦM!
Một nguồn năng lượng bùng nổ.
— BỎ CHÁU TA RA, THẰNG KHỐN!!!
Giọng nói ấy vang lên như một tiếng sấm nổ tung trong đầu cô. Một lực vô hình nào đó kéo Helen ra khỏi bàn tay tử thần. Cô cảm thấy cơ thể mình rơi tự do, nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng, và rồi... tiếp đất. Mềm mại. Cỏ ẩm.
Cô mở mắt mơ hồ — trời hoàng hôn hay là hư không? Cảnh vật nhòa đi. Cô không chắc mình còn sống hay đã chết. Là Haru? Là ai?
"Mình đang mơ? Hay đây là cõi chết?"
Mọi câu hỏi tràn ngập trong đầu, rồi tất cả chìm vào im lặng. Helen bất tỉnh.
Cô tỉnh lại trong một căn nhà nhỏ ấm áp, ánh lửa lách tách trong lò sưởi. Mùi thuốc bắc thoang thoảng, hòa quyện với hơi gỗ thông khô. Tấm chăn đắp ngang người cô, mịn màng và ấm áp.
Haru và Thành đối đầu nhau trong khu rừng
2 làn khói biểu tượng cho 2 bên đối địch. Ông Haru chất vấn
- Tại sao lại chọn thằng bé này , ngươi là ai ?
Trả lời ta một cách trung thực , không thì đừng có trách tại sao ta nhẫn tâm .
— Ta cũng đang định hỏi ngươi điều đó, lão già. Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám giữ nó lại?
— Nó không thuộc về ngươi. — Haru gằn giọng.
— Không, nó không thuộc về ai cả. Nhưng cơ thể đó... hoàn mỹ. — Thành nói chậm rãi, từng từ như nhát dao.
— Nó hội tụ đủ mọi yếu tố mà bọn ta cần: phẩm chất, sức mạnh, dòng máu, và... công nghệ. Một vật chứa lý tưởng. Một hình hài có thể đưa chúng ta lên đỉnh cao, thống trị cả thế giới này.
Mắt Haru lóe lên tia sát khí:
— Ngươi đang nói về nó như một món đồ. Một công cụ.
Thành gật nhẹ, giọng không chút cảm xúc:
— Bởi vì nó sinh ra là để trở thành công cụ. Ngươi không thể cản được đâu, Haru. Trừ khi... ngươi dám giết chính đứa bé ấy.Ngươi không hề nhận ra điều bất thường khi bọn chúng đặt chân tới đây. Đó chính là thứ được gọi là cảm xúc
Bầu không khí xung quanh hòa lẫn vào cuộc nói chuyện
— Ta biết ngươi là ai, Haru. Và ngươi cũng biết ta không nói chơi. Nhưng hôm nay... — Thành xoay người, bước về phía bóng tối đang chực chờ nuốt lấy anh — ta không có hứng ra tay. Hãy tận hưởng chút yên bình cuối cùng, trước khi nó thật sự phải chết dưới tay ta. Ván cờ lớn vẫn còn tiếp tục, trong đó các ngươi chỉ là một con tốt. Mà con tốt khi sang sông thì sẽ không còn đường lui
Một cơn gió lạnh thổi qua làm cho lá cây rụng xuống
Trong khoảnh khắc đó, thời gian như đông cứng, trước khi tan vỡ.
Lửa trong bóng tối
Ở một nơi khác, giữa nơi không gian vô tận và tàn tích đổ nát...
Roman và Kur đang trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Họ phải gồng lên dùng những giọt sức lực cuối cùng để đối đầu với một kẻ địch mà danh tính, giống như vẻ ngoài méo mó đầy chế nhạo của hắn – một gã hề vô danh, nhưng sức mạnh của hắn thì không một ai dám xem thường.
Máu loang đầy trên chiến trường. Thời gian như đông lại. Không có tiếng gió, chỉ còn tiếng nhịp tim nặng nề và tiếng cười ma quái của tên mặt nạ đang từ từ tiến lại.
Xa xa, giữa một đống đổ nát, Kevin nằm bất động. Cơ thể anh như một xác chết đang nguội dần, làn da nứt rạn sau đòn đánh chí tử. Bầy quỷ khát máu – đội quân của gã hề – đang vây quanh anh từng bước một, ánh mắt chúng không chứa lòng thương, chỉ có đói khát và cơn thèm khát tuyệt vọng được dồn nén suốt bao lâu.
Chúng nghĩ anh đã chết.
Chúng đã chờ khoảnh khắc này quá lâu.
Nhưng ngay khoảnh khắc vuốt máu chuẩn bị chạm vào Kevin…
ẦM!!!
Một quả thiên thạch ánh đỏ xé toạc bầu trời, cắm xuống giữa đội quân quỷ dữ như một đòn trừng phạt từ thiên giới. Mặt đất rung chuyển. Lũ quái vật hoảng loạn, đội hình tan vỡ.
Từ trong màn khói dày đặc, một bóng người bước ra.
Kur.
Không – chính xác hơn, một bản thể khác của Kur.
Anh đã chia đôi chính mình, tách ra một phân thân và ẩn mình theo dõi trận chiến từ lâu. Kiên nhẫn như một sát thủ săn mồi. Chờ đợi. Quan sát. Và giờ — ra tay.
Kur đưa mắt liếc qua đám xác quỷ đang co giật. Anh khẽ nhíu mày, rồi lẩm bẩm:
— Nhiễm độc axit của Kevin... Chúng không thể hồi sinh tức thời.
Rồi đôi mắt hắn chuyển sắc tím thẫm.
— Chúng có liên kết thần kinh với tên đầu đàn... Nếu hạ hắn, lũ này sẽ rã như tro bụi.
Không chút do dự, Kur ngẩng đầu gầm vang, năng lượng tụ lại nơi tay phải, xoáy thành một quả cầu điện từ khổng lồ, ánh sáng rực rỡ như một mặt trời nhỏ đang co lại trước khi nổ tung.
— ZED CANON: ULTIMATE FORM!!!
— Goooooooooo!!!
Tiếng thét vang vọng giữa không gian, kéo theo đó là một luồng pháo điện từ bắn thẳng về phía tên đầu đàn. Chấn động dữ dội nổ tung cả một góc trời, phá tan kết cấu không gian khiến bầu khí quyển lân cận méo mó, như thể cả thế giới đang oằn mình trước uy lực của chiêu thức đó.
Tên đầu đàn – một thực thể mang hình dạng vương giả trong đám quỷ – gào lên trong đau đớn khi bị đánh trúng. Cơ thể hắn nứt toác, từng lớp giáp đen vỡ vụn, lộ ra thứ chất lỏng đen đặc bên trong.
Roman và tên mặt nạ hề cũng sững người.
— Hắn vẫn còn giấu bài sao? – Roman nhếch mép, rồi không bỏ lỡ cơ hội, vận lực chém rìu chiến từ phía sau gã mặt nạ.
Lưỡi rìu chém ngang lưng hắn, máu đen phụt ra thành vòi. Gã hề thét lên, lùi lại, chống tay xuống đất, máu từ miệng trào ra.
Roman cười thầm.
— Đau rồi phải không? Đừng tưởng mặt nạ thì không biết sợ.
Thần giao cách cảm nhanh chóng kết nối giữa anh và Kur:
— “Hay lắm, Kur! Giờ là lúc kết thúc. Giải cứu Kevin và xé nát lũ khốn này ra!”
Kur chỉ gật đầu.
Hai người đồng thời dịch chuyển tức thời, thân ảnh họ nhấp nháy giữa các tầng không gian. Lúc xuất hiện bên trái, lúc từ trên cao giáng xuống như sấm sét. Liên hoàn chiêu được tung ra, chấn động liên tục dội lên khiến cả chiến trường đảo lộn.
Thế trận – đảo chiều.
Từ chỗ tuyệt vọng, giờ đây lửa hi vọng bùng lên giữa bóng tối.
Và nó đang bùng cháy rực rỡ.
Cặp song rìu của Roman lóe sáng dưới ánh chớp điện từ, rực cháy như hai mặt trời đang chuẩn bị giáng phán xét. Anh lao đi, lướt giữa những khe hở mà Kur mở ra nhờ loạt pháo kích liên hoàn.
Nòng súng của Kur không ngừng khai hỏa, từng phát đạn năng lượng như mưa sao băng xé rách không gian, chặn đứng những đợt phản kích cuối cùng từ lũ quỷ đang quằn quại trong đau đớn. Mỗi viên đạn là một nhát chém vào cấu trúc của ác mộng.
Roman tận dụng thời cơ ấy, lướt đến bên Kevin — thân xác anh vẫn còn nằm đó, máu đã khô, mắt nhắm nghiền, cơ thể lạnh dần như đá lạnh trong khoảng không.
— “Không... không thể kết thúc như vậy được.”
Anh gầm lên, bế Kevin dậy, rồi dịch chuyển thần tốc đưa anh tới một vùng đất tương đối an toàn phía sau những dãy cột đổ nát.
Ngay sau đó – cú "úp sọt" diễn ra hoàn hảo.
Kur và Roman hợp lực, vận sức giáng xuống một đòn toàn lực nhắm thẳng vào tên mặt nạ hề cùng đoàn quân của hắn.Chiêu thức của họ mang một cái tên vô cùng hoành tráng
SONG SINH THẦN TRẢM
Ánh sáng lóe lên như tận thế, tiếng nổ vang dội xé tan bầu không gian. Cả vùng đất rung chuyển, tro bụi và năng lượng bay cuồn cuộn, cuốn mọi thứ vào một cơn lốc tử thần.
Im lặng. Hoàn toàn im lặng.
Roman thở dốc, mồ hôi và máu hòa lẫn. Kur thì đứng đó, nòng súng còn bốc khói, ánh mắt ánh lên sự hy vọng... cho đến khi—
— Roman quay sang, mặt trắng bệch như tro tàn.
— “Kevin...”
Kur chớp mắt.— “Chúng ta cứu được cậu ấy rồi mà?”
Roman cắn răng, giọng anh nghẹn lại như có thứ gì bóp nghẹt yết hầu:
— “Không. Kevin… cậu ấy đã chết trước khi ta chạm vào.”— “Và tên đầu đàn… hắn vẫn chưa chết. Ta đã cảm nhận được năng lượng của hắn… đang tái cấu trúc ở đâu đó.”
Lời nói ấy như một lưỡi dao đâm thẳng vào tim Kur. Anh loạng choạng, bước lùi lại vài bước, đôi mắt trợn tròn như không dám tin vào tai mình. Rồi...
— “KHÔÔÔÔÔÔNG!!!”
Tiếng gào của Kur vang lên, vỡ toạc bầu không khí chết chóc, như tiếng tru của một linh hồn bị xé nát.
Anh quỳ sụp xuống, hai bàn tay đấm mạnh vào mặt đất tạo thành những miệng hố sâu. Năng lượng trong anh phát điên, rối loạn, chập chờn, rồi bùng cháy như cơn bão plasma không thể kiểm soát.
— “Ta không chấp nhận! KHÔNG CHẤP NHẬN!!!”
Roman im lặng nhìn bạn mình sụp đổ. Anh biết – đây không chỉ là nỗi đau mất một đồng đội, mà là một người anh em . Đây là cơn giận dữ của một chiến binh từng tin vào phép màu, và giờ – phép màu ấy bị nghiền nát ngay trước mắt họ.
Tuy nhiên... phía sau cơn gào thét, trong bóng tối đang dần rút lui — một tiếng cười khe khẽ vang lên.
Gã mặt nạ chưa chết.Hắn chỉ đang chờ đợi.
Một con quái vật vô hình, lạnh lẽo và tàn nhẫn, sẵn sàng cuốn phăng tất cả – hy vọng, niềm tin và cả những kẻ dám chống lại nó. Trong tâm bão, chỉ còn lại sự trống rỗng.
Đối với Kur, Kevin không chỉ là một người bạn đồng hành. Cậu là người học trò mà anh dồn hết tâm huyết, là một chiến hữu không thể thay thế, là gia đình duy nhất mà anh có được ở thế giới này.
Bởi Kur – vốn dĩ không thuộc về nơi đây.
Anh từng sống giữa nhung lụa, trong một thế giới phồn vinh đầy lý tưởng. Nhưng vì một lần phiêu lưu và lạc lối giữa những vết nứt không gian, anh trượt chân vào nơi này – một cõi hỗn loạn không có lối về. Và ở đây, những người anh gặp trở thành tất cả.
Anh từng thề sẽ bảo vệ họ bằng mọi giá…Nhưng giờ đây — Kevin đã tan biến như chưa từng tồn tại.
Kur đứng chết trân. Toàn thân như bị đóng băng. Trái tim anh vỡ ra thành nghìn mảnh.
“Tại sao… tại sao ta lại không kịp?”“Tại sao lúc Helen cần ta, ta cũng không ra mặt?”“Tại sao đến cả lời tạm biệt… ta cũng không thể nói ra?”
RẦM!!!
Một cú đấm cực mạnh nện vào mặt anh, kéo anh ra khỏi cơn mê.
Roman – người đồng đội, người bạn, và trên tất cả , họ là anh em – đang nhìn anh bằng ánh mắt rực cháy.
— “CÓ THÔI ĐI KHÔNG?!”— “Nếu cậu muốn chuộc lỗi, thì hãy làm điều đó bằng hành động. Bây giờ không phải là lúc để sụp đổ!”
Roman gầm lên như một chiến binh giữa lằn ranh sinh tử:
— “Cậu nghĩ Kevin muốn thấy cậu gục ngã à?”— “Chúng ta không chỉ chiến đấu vì nơi này. Chúng ta chiến đấu vì những người ta thương – vì Helen, ông Haru, dân làng… và cả Kevin và cậu biết không , chúng ta đã hứa gì với Minh , cậu muốn Minh quay lại thấy chúng ta là những kẻ vô dụng ?. Nếu cậu thực sự là sư phụ, thì hãy đứng dậy và chứng tỏ điều đó!”
Ánh mắt Roman xoáy sâu vào Kur. Lời nói ấy như tia sáng xé tan mây đen.
Kur siết chặt nắm đấm. Toàn thân anh run lên, không phải vì sợ – mà vì ngọn lửa đang trỗi dậy.
Nhưng rồi...
“Sao rồi, khóc lóc xong chưa?” – tiếng cười khanh khách vang lên, lạnh buốt như băng vạn năm.Tên mặt nạ cười khẩy. Hắn búng tay.
Kevin — bị xóa sổ hoàn toàn khỏi dòng thời gian.Không còn thể xác, không còn linh hồn, không một dấu vết tồn tại.
Kur gào lên.Tiếng gào ấy không phải của người nữa – mà là của một trái tim bị tước đoạt tất cả.
“KEVINNNNNN!!!”
Đất trời gào thét theo, đại địa rạn nứt, không gian nổ tung thành từng mảnh. Nhưng nỗi đau chưa dừng lại.
Tên tướng lĩnh – kẻ đã tan chảy trong vũng chất nhầy – giờ đây trỗi dậy như một quái vật tái sinh.Hắn tung một cú đánh như sấm sét xé tan bầu trời, hất văng cả Roman và Kur vào một vách đá, máu bắn tung thành mưa đỏ.
Tên mặt nạ tiến lên, nụ cười ngày một méo mó, đầy khoái trá:
— “Thật thảm hại… Một kẻ thì bị xóa khỏi thực tại, hai kẻ còn lại thì như những con nai lạc giữa đàn sói.”— “Này Roman – ta tưởng ngươi là đấu sĩ bất bại cơ mà? Hay đó chỉ là trò lừa bịp cho đám dân đen?”
Roman cắn răng.
Anh nhớ đến những chiến trường đẫm máu, những lần cùng Kur chiến đấu,lần đầu tiên anh gặp Kevin , tuy không tiếp xúc quá nhiều nhưng suy cho cùng , anh cũng như Kur , anh chỉ khác ở quá khứ nhưng đều là mang tư tưởng cái chung , anh sẽ không bao giờ vì cái lợi cái nhân
Giờ thì cậu ấy đã không còn
— “Im miệng.”— “IM MIỆNG!!!”
Roman lao lên như dã thú, song rìu rực cháy trong cơn thịnh nộ. Một quả cầu lửa xoáy tròn bùng lên, lao thẳng tới tên mặt nạ.
RẦMMMM!!!Kết giới vô hình phát sáng — quả cầu lửa bị nghiền nát trong tích tắc.
Tên tướng lĩnh bên cạnh toan ra tay, nhưng hắn bị cản lại.
— “Không vội.” – tên mặt nạ đưa tay ngăn lại, giọng điệu thản nhiên như đang xem một vở kịch:— “Hãy để bọn chúng vùng vẫy thêm chút nữa.”— “Ta muốn thấy ánh mắt của chúng… khi niềm tin cuối cùng cũng bị bóp nát.”
Ở ranh giới giữa tuyệt vọng và bùng nổ, hai linh hồn đang bị xé toạc bởi bi kịch.Nhưng ánh sáng thực sự — không phải là thứ dễ dàng vụt tắt.Đó chính là sự đấu tranh mãnh liệt tới giây phút cuối cùng ,2 người họ đã để lại một thứ cảm xúc khó tả trước khi nằm xuống tại chiến trường. Cái ác đã chiến thắng ư ?
-Hết chương 19 -