Hồ Pheyka
Chúng tôi dừng chân bên một hồ nước rộng lớn – Hồ Pheyka, nơi mặt nước trong veo đến mức có thể thấy cả bầu trời soi bóng xuống tận đáy. Những gợn sóng lăn tăn ánh bạc dưới nắng chiều như những sợi tơ mỏng manh, đung đưa theo nhịp thở của thiên nhiên.
Skaze vươn vai một cái, mặt tươi như hoa.
– Này, sao không tranh thủ tắm một cái nhỉ? Đây là hồ Pheyka đấy, nghe đồn chiến binh nào được hồ này "ban phước" thì không những sống lại mà còn mạnh lên gấp mấy lần!
Cậu ta quay sang tôi, ánh mắt tinh quái:
– Nhân tiện, thi bơi không Minh? Ai thua thì nhảy cóc 50 vòng quanh hồ nhé. Dám không?
Tôi lập tức xua tay như thể đang tránh một con ong:
– Ê ê, cậu dí tôi miết vậy là sao? Bộ tôi là thú cưng của cậu hả?
Rồi tôi liếc nhẹ sang hai chị em Rosy… và thấy cảnh tượng hài không đỡ nổi. Cả hai đỏ mặt, đứng ngượng ngùng như tượng đá – rõ ràng không biết nên phản ứng thế nào trước lời rủ rê "tắm chung" đầy vô tư của Skaze.
Tôi thở dài, thì thầm:
– Thiệt tình, mới gặp nhau có mấy hôm đã gạ cả nhóm đi tắm rồi… tên này hết thuốc chữa luôn.
Tôi ngả người xuống đám cỏ mịn màng cạnh hồ, rồi thở ra một hơi dài:
– Thôi được rồi… cũng nên thư giãn một chút. Mà này, nếu mấy cô ngại thì cứ ở trên bờ cũng được nhé, không ai ép.
Vừa nói xong, tôi liếc sang và bắt gặp ánh nhìn hình viên đạn của Rosy chị. Cô lườm tôi như thể tôi vừa bảo cô là cụ bà trăm tuổi.
– Ai ngại chứ? – Rosy chị hừ nhẹ. – Nhưng bọn này có ý thức hơn, nên phải thay đồ đàng hoàng đã. Cấm nhìn trộm nghe chưa!
– Vâng vâng, nữ vương… – Tôi lè lưỡi, ngoái lại nói nhỏ với Skaze. – Dữ như sư tử vậy, ai mà thèm nhìn...
Skaze cười ha hả. Không nói nhiều, cả hai chúng tôi phóng thẳng xuống hồ, không thèm thay đồ, tạo ra một cơn sóng nước tung tóe.
– WOWW!! – Tôi ngẩng đầu khỏi mặt nước, thở phào đầy khoan khoái. – Nước ở đây đúng là khác bọt! Mát lạnh nhưng lại dịu nhẹ đến lạ, như thể có gì đó thanh lọc cả tâm trí.
Tôi nhìn xuống người mình. Không rõ vì lý do gì, nhưng bộ đồ thường ngày đã bị thay thế bởi một bộ đạo bào thủy sắc – kiểu như một loại y phục tắm cổ trang, vạt áo nhẹ nhàng, thấm nước nhưng không hề nặng, vừa vặn như thể được dệt riêng cho tôi.
– Heh, đúng là hồ thần. Tự trang bị luôn trang phục tắm cho khách.
Skaze cũng bật cười. Trên người cậu ta giờ là một bộ chiến khải nhẹ, lấp lánh ánh bạc, giống kiểu thủy binh thần tộc.
Tôi rướn người, nhìn ra phía xa – nơi có một mỏm đá trồi lên giữa mặt hồ như một hòn đảo nhỏ.
– Này Skaze, thi bơi không? Từ đây ra tới cái mỏm đá kia rồi quay về. Ai thua thì phải… ừm, làm gì nhỉ?
– Nhảy cóc 50 vòng quanh hồ! – Skaze hớn hở.
Tôi gật đầu, đưa một tay lên… rồi hét:
– BA… HAI… MỘT… ĐI!!!
Cả hai cùng lao đi, rẽ nước như hai mũi tên bạc, để lại sau lưng làn sóng dâng trào.
Tôi rẽ nước chậm lại, tận hưởng cảm giác mát lạnh len vào từng thớ thịt. Hồ Pheyka… đúng là linh hồ truyền thuyết. Mọi mệt mỏi, âu lo, thậm chí những câu hỏi hiện hữu về bản thân tôi dường như cũng bị tan vào làn nước xanh biếc.
Nhưng rồi… tôi đột ngột khựng lại.
Không hiểu vì sao, một cảm giác rợn người lướt dọc sống lưng tôi. Tôi cúi xuống nhìn mặt hồ—và rồi như có ai vừa bóp nghẹt tim tôi một cái:
Không có bóng.
Mặt nước phẳng như gương, phản chiếu rõ bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng trôi nhẹ, cả bóng cây xa xa… nhưng không hề có hình ảnh của tôi. Không có cái đầu xù xì, không có đôi vai đang nổi trên mặt nước, không hề có gì.
Tôi trừng mắt nhìn kỹ lần nữa. Vẫn không có.
Tôi vẫn còn sống. Tôi vẫn thở. Tôi vẫn cảm nhận được nhiệt độ nước, tiếng động xung quanh, nhịp đập trong lồng ngực. Vậy thì tại sao…? Một người không có bóng, chỉ có thể là…
“Ma… hay linh hồn?” – Tôi thì thào. “Nhưng mình đâu có chết đâu?”
– Này, MINH!!!
Giọng Skaze vang lên từ phía sau, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.
– Cậu bị gì vậy?! Nhìn mặt cậu ghê quá kìa! Tự nhiên đứng chết trân như tượng đá luôn á!
Ngay sau tiếng cậu ta là tiếng reo hò khác vang lên. Tôi quay phắt lại – và cả thần kinh tôi như bị reset tạm thời.
Rosy chị và Rosy em cũng đã xuống hồ.
Hai người họ xuất hiện trong bộ đồ bơi mà tôi không thể tưởng tượng nổi là có thể tồn tại ở thế giới này. Đó không phải kiểu bikini hiện đại, mà là một dạng y phục cổ đại – bó sát và nhẹ nhàng như được dệt từ ánh trăng, vừa quyến rũ vừa thanh nhã. Vạt áo ôm lấy eo, tà áo lửng như tan vào mặt nước, tóc xõa dài… trông cứ như tiên nữ trong tranh bước ra từ truyền thuyết.
Tôi… đứng hình thêm lần nữa. Lần này không phải vì kinh ngạc, mà vì mê gái.
“Chán cái tính mê gái của mình ghê thật…” – Tôi tự gõ đầu trong đầu, cố lắc lắc cho tỉnh táo.
Skaze bơi ngang qua, khẽ huých vào vai tôi:
– Coi chừng rớt mất thần cách vì nhìn gái đó cha nội… Lần này mà đụng độ ngoại thần, tôi khỏi cứu nha!
Tôi lẩm bẩm:
– Biết vậy nhưng làm sao né được chứ, trời sinh mình đã vậy rồi mà...
Nhưng rồi tôi lại quay sang liếc nhìn mặt hồ. Cái suy nghĩ ban nãy quay lại như một lưỡi dao mảnh cắt vào sự yên bình: bóng của tôi… vẫn không có.
Lúc đó, mặt hồ khẽ gợn nhẹ… như có một tiếng thì thầm mơ hồ vọng lên từ sâu dưới đáy:
"Không ai… có thể phản chiếu… điều chưa từng tồn tại…"
Và rồi… tôi cũng tạm gác đi mọi nỗi hoài nghi, hòa mình vào không khí thư giãn hiếm hoi.
Mặt hồ Pheyka giờ như một vầng gương trời, lấp lánh những đốm sáng dịu nhẹ. Tôi, Skaze, Rosy chị và Rosy em cùng chơi đùa, cùng nô đùa như thể tất cả là những kẻ không mang theo chiến tranh, không mang theo nỗi đau.
Rosy chị và em bắt đầu hát.
Tôi không rõ đó là tiếng gì—tiếng hát hay tiếng vọng từ linh hồ—nhưng khi hai giọng ca hoà quyện vào làn nước, vang lên như một điệu khúc cổ xưa, dịu dàng mà ám ảnh, tôi và Skaze như ngẩn ngơ. Không còn là những nữ chiến binh nữa, họ như biến thành những nàng tiên âm thủy, từng lời ngân vang như nước len vào tận đáy lòng.
Tôi bất giác cười, khẽ lẩm bẩm:
– Đúng là… thế giới này cũng có những khoảnh khắc đẹp đến thế.
Nhưng rồi… tôi ngẩng lên. Và ánh mắt tôi khựng lại.
Ở phía xa xa, dưới làn nước trong vắt, tôi thấy một quầng sáng đỏ như máu đang rung động. Một khối cầu… hay là một ngọn lửa? Nó nằm dưới đáy hồ, rực lên như trái tim đang đập. Và nó… đang mời gọi tôi.
Tôi khẽ giật mình, rồi quay sang Skaze:
– Này… cậu thấy không? Đằng kia… có một thứ đỏ đỏ… giống như quả cầu lửa…
Skaze chau mày, khẽ liếc theo hướng tôi chỉ:
– Ai thấy gì đâu? Cậu lại thế rồi Minh… dạo này cậu cứ như mấy người bị gọi hồn á… Biểu hiện của cậu… không bình thường tí nào.
Nhưng tôi biết. Tôi không tưởng tượng. Tôi thấy nó. Rõ ràng.
Quả cầu lửa ấy vẫn rung động, và… tôi không thể cưỡng lại.
Tôi bắt đầu bơi về phía nó. Như thể có một lực vô hình nào đó đang hút tôi xuống, cuốn tôi ra xa khỏi đám bạn. Skaze hốt hoảng gọi tôi, nhưng khi cậu ấy cố gắng đuổi theo—một lớp nước vô hình, cứng như đá, chặn đường cậu ấy lại. Mọi người phía sau chỉ còn biết hét lớn tên tôi trong vô vọng.
– MINHHHH!
Tôi đã lặn. Sâu hơn. Tất cả âm thanh tan dần. Chỉ còn màu đỏ tràn ngập.
Và rồi—tôi đối diện nó.
Khối cầu lửa.
Nó to như một trái tim khổng lồ. Đỏ rực. Đập từng nhịp một. Cứ mỗi lần đập, tôi như cảm thấy thần cách của mình bị nung chảy. Nóng. Rát. Không phải nóng ngoài da… mà là từ trong tận xương tủy.
Tôi vươn tay ra… và chạm vào nó.
“AaaaAAARGHH!!”
Tôi gào lên mà không thành tiếng. Mọi tế bào trong tôi như bốc cháy. Tôi như đang bị nhấn chìm vào chính lò luyện mặt trời.
Và rồi… một giọng nói vang lên.
"MINH."
"Chỉ có ngươi... có thể nhìn thấy ta. Chỉ ngươi... có thể chạm vào ta."
Tôi nghiến răng, ánh mắt căng ra:
– Là ông phải không? Ahura Mazda? Là ông ở trong đây… đúng không?
Một khoảng im lặng. Lạnh lẽo. Như thể cả hồ nước ngưng đọng.
Rồi giọng nói lại vang lên. Trầm, kéo dài, dường như vọng từ phía bên kia của mọi tầng tồn tại:
– “Là ta... nhưng cũng không phải là ta.”
Tôi khựng lại.
– “Tên đó... chỉ là một danh xưng trong số hàng vạn tên. Một nửa của ta từng mang hình dạng mà người trần gọi là thần, từng dạy dỗ loài người, từng thổi sự sống vào linh hồn. Nhưng ta không còn là hắn.”
– “Ta là... thứ còn lại sau khi ánh sáng của hắn tan rã, sau khi bóng tối thừa kế nửa linh hồn. Ta là nút thắt, là hạt nhân, là ký ức cuối cùng.”
– “Và ngươi... là chiếc chìa khóa.”
Tôi thấy bàn tay mình run lên. Dù ở trong nước, tôi cảm thấy… như đang đứng trước một thực thể nguyên thủy.
– Chìa khóa ư…? Tại sao lại là tôi?
– “Vì ngươi đã từng là ta.”
Tôi chết lặng.
– “Ngươi từng là tia sáng đầu tiên bừng lên từ hỗn độn. Ngươi từng tạo ra thời gian rồi lại phá hủy nó. Ngươi từng ban sự sống cho vạn vật , ngươi đứng trên vũ trụ hỗn độn... rồi cũng chính tay bóp nghẹt tất cả khi trật tự lệch hướng.”
– “Rồi ngươi quên. Vì ngươi chọn quên. Nhưng thần cách ngươi không bao giờ mất.”
– “Và quả cầu lửa này... là mảnh ký ức cuối cùng bị niêm phong.”
Tôi nắm chặt ngực. Nóng rát. Lồng ngực tôi giờ như một lò luyện, thần cách như đang nổ tung từ bên trong.
– Nếu tôi nuốt nó… tôi sẽ nhớ lại hết?
– “Không.”
– “Ngươi sẽ trở lại là chính mình.”
Tôi sững lại.
"Cầm lấy nó."
"Nuốt nó."
"Đừng hỏi vì sao. Sau này... ngươi sẽ hiểu."
Tôi nhìn khối cầu. Ánh đỏ ấy giờ như đang chảy vào cơ thể tôi, từng dòng lửa nhỏ lan dọc tay, thấm vào tim.
– "Nuốt ư…? Lỡ tôi… nổ tung thì sao?"
"Vậy ngươi không đáng để biết bí mật."
Tôi hít một hơi. Cười khan.
– “Cái mạng này… cũng từng chết rồi, chết thêm lần nữa cũng đâu sao.”
Tôi há miệng. Và nuốt quả cầu lửa vào bên trong.
Tôi khẽ nhìn Skaze, hơi cười. Không biết vì cảm động hay vì vẫn còn chút mơ hồ vương lại trong tâm trí.
– Ừ… tôi chỉ… lặn hơi sâu thôi.
Không thể nói ra. Không thể diễn tả được điều vừa xảy ra. Dường như có một phần trong tôi vừa được mở khóa, nhưng rồi cánh cửa đó lại đóng sầm lại ngay sau khi mở. Như một ánh chớp chạm tới tận tầng linh hồn, nhưng chưa để lại lời giải.
Tôi bước lên bờ, làn nước hồ Pheyka như vẫn còn rì rào bí ẩn phía sau. Rosy chị và Rosy em thì đang cười nói, không để ý đến gì cả. Nhưng trong ánh mắt Rosy chị, tôi thấy được một tia gì đó... hơi khác. Không rõ là nghi ngờ, hay là linh cảm.
Skaze vẫn bông đùa:
– Đừng nói với tôi cậu tìm được kho báu dưới đáy hồ nha. Hay là gặp tiên cá? Hay là…
Tôi quay lại, lắc đầu:
– Không… chỉ là… tôi nhìn thấy một phần của mình, nằm sâu hơn đáy hồ.
Skaze khựng lại một chút, nhìn tôi. Rồi như cảm thấy không nên đào sâu, cậu ta gật nhẹ:
– Được rồi, thôi đừng nói gì khiến tôi nổi da gà lúc này.
Tôi cười.
Tia sáng bắn xuyên trời ban nãy… tôi biết rõ, không ai ngoài tôi có thể thấy. Cũng như quả cầu lửa ấy. Nó không thuộc về thế giới này, mà thuộc về một tầng hiện hữu khác – nơi danh tính thật sự của tôi đang đợi được gọi tên.
Và ánh mắt tím khi nãy… lần đầu tiên, nó tự động kích hoạt. Không phải do tôi điều khiển.
Phải chăng tôi đang dần thức tỉnh?
Gặp mẹ trong mơ
Rosy chị gợi ý với một tiếng ngáp dài:
– Hay chúng ta tìm một cái động để nghỉ đi. Mấy cậu có thể không buồn ngủ, nhưng tụi này thì có. Mấy cậu toàn là quái vật, không ngủ cũng chẳng sao.
– Ờ ờ… – tôi gật gù, mắt cũng bắt đầu díu lại – Tôi nghĩ là có đấy, tôi thấy có một cái động phía sau hồ khi nãy.
Cả nhóm nhanh chóng di chuyển, mặt trăng lặng lẽ soi rọi từng bước chân chúng tôi. Quả thật, sau một quãng đường men theo bờ đá ẩm ướt, một hang động hiện ra, như thể chờ đợi từ lâu. Không quá sâu, nhưng đủ yên tĩnh và kín đáo để nghỉ chân.
Rosy em đã gục xuống trước tiên, cuộn tròn như một chú mèo con. Rosy chị thì vẫn còn đề phòng, nhưng sau cùng cũng nhắm mắt ngủ thiếp. Skaze vẫn mạnh miệng:
– Tôi không cần ngủ. Mấy chuyện nhỏ này… chỉ cần thiền là được.
Nhưng chỉ mười phút sau, tiếng ngáy nho nhỏ của cậu ấy vang lên bên cạnh. Tôi phì cười.
Cuối cùng, chỉ còn tôi. Tôi tựa lưng vào vách đá, nhắm mắt lại, và giấc mơ kéo đến như một làn sương mỏng.
Trong mơ, tôi không còn ở trong hang động. Mọi thứ xung quanh là một cánh đồng hoang màu tro tàn, bầu trời không trăng không sao, mà chỉ có một mặt trời tím treo lơ lửng như con mắt của một thực thể cổ đại.
Giữa không gian ấy… hai bóng người đang đứng đối diện nhau.
Một là người phụ nữ áo đen pha tím. Vẫn là bà ta. Vẫn chiếc ô cũ kỹ mà lần trước bà từng vung lên để đám quái vật trở thành biển máu
Người còn lại là một người đàn ông cao lớn, tóc vàng kim buông dài, khoác trên mình bộ chiến giáp đỏ rực như máu sắt, mỗi bước đi như ép thời gian lún xuống một nấc. Thanh kiếm trong tay ông ta bị sương đen bao phủ, chỉ lộ ra phần lưỡi khảm rune cổ đại – như thể khắc từ những ngôn ngữ bị lãng quên.
Tôi đứng ở đó, không thể nhúc nhích. Không phải vì sợ. Mà vì… dường như cả không gian đang bắt tôi phải lắng nghe.
Người phụ nữ nhìn tôi. Giọng nói vang lên không qua tai, mà xuyên thẳng vào ý thức tôi.
– Con trai, gặp mẹ mà quên rồi sao?
Tôi lặng người. Hình ảnh vụt qua trong đầu: lần đầu gặp bà trong mơ khi còn ơ Trái Đất những ảo ảnh rối ren, những lời nói nửa vời, rồi ở Windmere . Bà ta luôn gọi tôi là con, nhưng tôi chẳng bao giờ hiểu vì sao.
Tôi lắp bắp:
– Mẹ? Mẹ là… ai?
– Con hư lắm – bà nhẹ giọng, nhưng giọng nói lại khiến tôi như bị ai tát vào tâm trí – Nhưng thôi, ở yên đó đi. Đêm nay, để mẹ và hắn đàm đạo.
Người đàn ông tóc vàng kim chợt quay sang nhìn tôi. Ánh mắt ông sắc như kim loại nung đỏ, nhưng cũng buồn bã đến kỳ lạ, như thể… ông đã biết tôi từ lâu.
– Vậy là đã quyết định rồi à? – ông nói bằng một giọng trầm đục như sấm chớp bị bóp nghẹt – Thôi được. Cứ để… đó cho ta.
Tôi chưa kịp hỏi “cái gì là đó?” thì hình ảnh ông ta bắt đầu phai nhòa, tan biến như khói loãng. Chỉ còn lại người phụ nữ với chiếc ô đứng đó, ánh mắt dịu dàng lẫn sắc lạnh nhìn tôi.
– Sẽ đến lúc con nhớ ra… con là ai.
Cánh đồng tro tàn bắt đầu rung chuyển. Mặt trời tím bỗng nổ tung thành trăm vạn mảnh thủy tinh. Tôi choàng tỉnh – thở hắt ra, tim đập thình thịch như vừa chạy một quãng đường dài.
Bên ngoài hang động, trời vẫn còn đêm. Rosy chị đã trở mình. Skaze thì ôm chăn ngủ lăn quay. Tôi ngồi thở dốc một lúc, rồi thì thầm vào bóng tối:
– “Con là ai?”… đúng là, đến cả mình cũng chẳng biết nữa.
Tôi thoát ra khỏi giấc mơ.
Như có một làn hơi lạnh nhẹ nhàng trườn qua lớp da thịt, đánh thức tôi không bằng sự hốt hoảng, mà bằng một cảm giác... nhận thức.
Tôi cảm thấy rõ ràng mình đang tồn tại ở hai thế giới tách biệt, như hai tầng hiện thực chồng lên nhau – một thế giới mà thể xác tôi nằm im trong hang đá tĩnh lặng, còn thế giới kia… nơi tôi là “ai đó”, đứng giữa những thực thể kỳ lạ, những câu chuyện bị lãng quên, và những lời gọi “con trai” văng vẳng.
Tuy là giấc mơ, nhưng lại có sự sắc nét kỳ dị – quá sắc để chỉ là do não bộ tự bịa ra. Cảm giác như tôi là một nhân vật được tạo ra bởi một trí tuệ lập trình siêu việt, giống như những kỹ sư vũ trụ viết nên kịch bản cho vở diễn sống động, trong đó nhân vật có thể tương tác hai chiều với “thực tại”, có thể bước giữa mộng và tỉnh mà không hề hay biết đâu là tấm màn thật.
Chỉ thế thôi. Tôi biết điều đó.
Tôi biết nó không chỉ là mơ. Nhưng tôi chấp nhận, không hoảng sợ. Vì tôi hiểu – không phải mọi thứ cần phải hiểu tường tận mới tồn tại.
“Tôi” trong giấc mơ là ai? Người phụ nữ ấy là gì với tôi? Còn gã chiến binh với ánh mắt đầy oán niệm kia thì sao?
Tôi không biết.
Và vì thế, tôi nhắm mắt lại. Tôi chọn ngủ tiếp. Như một cách trì hoãn sự thật, như một lời hẹn với chính mình – rằng đến khi đến lúc, tôi sẽ đối diện.
Còn lúc này... tôi chỉ muốn bình yên giữa màn đêm Pheyka, nơi ngọn gió len vào khe đá và những nhịp thở đều đặn của đồng đội xung quanh là thứ duy nhất còn lại thuộc về hiện tại.
Tôi ngồi đó, lặng lẽ ngắm nhìn họ – từng người một đang chìm sâu vào giấc ngủ. Ánh trăng len qua khe đá chiếu lên những khuôn mặt thanh thản. Skaze nằm khoanh tay, vẫn cố gồng như thể đang canh gác, nhưng khóe môi lại cong lên như mơ một giấc mơ buồn cười nào đó. Rosy em thì ôm chặt chị mình như một đứa trẻ, đôi hàng mi khẽ rung lên dưới làn gió đêm dịu nhẹ.
Tôi bất giác mỉm cười – một nụ cười tự nhiên đến mức chính tôi cũng không nhận ra mình đang cười.
“Ước gì… có thể ngắm khung cảnh này mãi nhỉ…” – tôi thì thầm, như thể sợ làm vỡ tan sự yên bình đang bao phủ nơi này.
Trong một khoảnh khắc thoáng qua, một ý nghĩ vụt hiện trong đầu. Tôi toan vận thần lực, kích hoạt kỹ năng Ngưng Đọng Thời Gian – chỉ để giữ mãi khoảnh khắc này, đóng băng nó trong vĩnh hằng, như một bức họa đẹp không bao giờ phai mờ. Nhưng rồi…
“Tách.”
Tôi tự véo vào tay mình.
“Auuu… Ngu thật… Tự nhiên lại nghĩ làm cái trò đó…”
Tôi xoa xoa chỗ đau, lẩm bẩm một mình như thể tự mắng chính bản thân.
“Chán quá đi thôi…”
Nhưng trong đáy lòng, tôi biết — đó không phải là “chán” thật. Mà là bất lực. Bởi tôi hiểu, dù có mạnh đến đâu, tôi cũng không thể giữ mãi những khoảnh khắc như thế này. Thời gian… vẫn sẽ trôi. Người ta… rồi sẽ đổi thay. Và tôi… cũng sẽ phải bước tiếp.
Trời hửng sáng.
Một vầng sáng nhạt nhòa len lỏi qua khe đá, rọi lên gương mặt những người bạn đang còn say ngủ. Không một tiếng ồn, không một vết bụi. Cảnh vật nơi đây tựa như một Trái Đất thứ hai, tách biệt khỏi dòng chảy hỗn độn của mọi chiều không gian.
Mặt trời nơi này mọc lên cũng dịu dàng như thế, vẫn mang sắc vàng ấm áp như ánh dương tôi từng thấy nơi quê nhà. Mặt trăng đêm qua – giờ có lẽ đang lặng lẽ lùi bước, nhường chỗ cho ngày mới. Cảnh tượng này... quá đỗi quen thuộc, đến nỗi tôi phải tự hỏi: Mình còn đang ở nơi nào? Đây có thật là thế giới khác không?
Tôi khẽ vươn vai. Cột sống khẽ răng rắc một tiếng đầy khoan khoái. Một làn gió mát từ phía hồ Pheyka thổi tới, nhẹ như bàn tay mẹ vuốt tóc. Không gian yên bình như được thêu dệt bởi ký ức và giấc mơ.
Tôi ngồi dậy, nhìn ra ngoài hang. Ánh nắng ban mai vẽ nên một tấm thảm sáng rực phía chân trời. Tĩnh lặng. Dịu dàng. Và cũng quá mong manh.
Trong đầu tôi vẫn còn vang vọng những hình ảnh từ giấc mơ đêm qua – người phụ nữ áo đen pha tím với chiếc ô kỳ lạ, và kẻ mặc chiến giáp đỏ mang sát khí lặng lẽ. Câu nói "Con trai, gặp mẹ mà quên sao?" vẫn còn ám ảnh tôi như một bí ẩn chưa có lời giải.
Nhưng không sao... hôm nay là một ngày mới.
Tôi đã lên kế hoạch chi tiết cho ngày hôm nay.
Ánh sáng đầu ngày nhẹ nhàng len vào trong động, báo hiệu bình minh đã tới. Những tiếng cựa mình khe khẽ vang lên. Tôi quay lại, mỉm cười nhẹ:
— Dậy rồi hả, mọi người?
Rosy chị dụi mắt, còn Rosy em ngáp dài. Skaze bật dậy đầu tiên nhưng vẫn còn ngái ngủ, tóc tai bù xù như tổ quạ.
— Ủa Minh, cậu không ngủ suốt đêm à? — Skaze hỏi, nheo mắt nhìn tôi đang đứng chỉnh tề như thể chưa từng nằm xuống.
Tôi khẽ lắc đầu, giọng bình thản:
— Có chứ, chỉ là tôi dậy sớm hơn một chút. Cũng nhờ thế mà tôi có thời gian để suy nghĩ và lên kế hoạch cho chặng đường tiếp theo.
Tôi nhìn lướt qua cả nhóm, ánh mắt nghiêm nghị hơn thường ngày.
— Tôi nghĩ chúng ta cần tăng tốc thôi. Chúng ta không thể biết phía trước còn điều gì đang chờ đợi. Ngay cả cánh cửa thứ nhất, nơi khởi đầu của chuỗi thử thách thật sự, chúng ta còn chưa đến. Nếu cứ bước chậm rãi thế này... ai biết được bao giờ mới đủ sức chạm tới tận cùng?
Mọi người dần tỉnh táo hơn, ánh mắt tập trung vào tôi.
Tôi tiếp tục, lần này với giọng trầm hơn:
— Thực ra... tôi có một ý tưởng. Tôi biết rằng trong khu vực này, các dạng dịch chuyển hay phép thuật đặc biệt đều bị phong tỏa. Nhưng tôi sẽ thử phá giới hạn đó. Một dạng kỹ thuật... từng được tôi sử dụng trong trận chiến với Null ở làng Windmere. Không đơn thuần là dịch chuyển — nó là sự kết hợp giữa kết giới không gian và chiều thứ tư mở rộng. Nếu thành công, chúng ta có thể xuyên qua ranh giới cấm, đồng thời dịch chuyển được cả nhóm một cách an toàn.
Tôi bước về phía trước vài bước, ngẩng đầu nhìn ra ánh sáng ngoài hang động. Gió lướt nhẹ qua mái tóc.
— Ngoài ra, tôi cũng đã nghĩ ra một cách để vượt qua lớp bảo vệ không gian bao quanh cánh cửa đầu tiên. Nếu mọi người sẵn sàng, hãy chuẩn bị tinh thần — vì lần này, sẽ không còn chỗ cho do dự nữa.
Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt từng người.
— Đi chứ?
— Được rồi, chúng tôi tin cậu. — Rosy chị lên tiếng, ánh mắt kiên quyết nhưng vẫn xen lẫn một chút lo lắng. Không chỉ là vì sợ thất bại… mà là sợ cái điều chưa biết đang chờ đợi ở phía bên kia.
Tôi khẽ gật đầu, rồi quay lưng lại, dang hai tay ra.
— Rồi, mọi người nắm lấy vai tôi… hay bất cứ bộ phận nào cũng được, miễn là không buông ra. Thế giới sắp vỡ ra đấy.
Skaze cười hề hề:— Có khi lần này tụi mình nổ tung luôn ấy nhỉ…
Tôi không đáp lại. Đôi mắt tôi ánh lên tia sáng tím nhạt.
Tôi bắt đầu đọc, giọng trầm và chậm rãi vang lên trong không khí vốn đã tĩnh lặng như ngưng đọng:
“Dịch chuyển đa thứ nguyên…Chia tách thời không…Bẻ gãy định luật, xuyên qua bức tường không gian...Mở ra cánh cửa giữa vô và hữu…Bước qua, những lữ khách của dị giới...”
Mặt đất dưới chân tôi bắt đầu run lên, không phải động đất, mà là sự chao đảo của trục thực tại. Từng khe nứt không gian nho nhỏ lấp lánh ánh bạc như những mảnh gương bị bóp méo dần hiện ra, xoắn lấy nhau tạo thành một vòng xoáy đa chiều.
Không khí bắt đầu đặc quánh, nặng trĩu như thể có một thực thể vô hình nào đó đang ép lên không gian xung quanh, như thể biết chúng tôi sắp làm điều mà lẽ ra không được phép.
Rosy em hét lên:
— Chuyện gì vậy!? Có gì đó… đang nhìn chúng ta!
Đúng lúc đó, tôi cũng cảm nhận được nó.
Từ mép rừng, nơi bóng tối dày đặc hơn ánh sáng, một đôi mắt đang dõi theo chúng tôi — lạnh lẽo, vô cảm, như thể của một sinh vật không mang linh hồn. Tôi liếc nhanh, nhưng chỉ thấy một cái bóng… mờ mờ, cao lớn, dường như đang ẩn mình giữa các tầng không gian, như một cái gì đó không nên tồn tại trong thế giới này.
Tôi khẽ nghiến răng:
— Có kẻ bám theo…
Nhưng tôi không thể dừng lại được nữa. Cánh cổng không gian đang mở.
— Thi triển rồi nè! Giữ chặt lấy tôi!!
ẦMMMM!!!
Một cột sáng xé ngang bầu trời như lưỡi đao cắt qua thực tại. Không gian như bị kéo giãn ra hàng trăm nghìn lần rồi co rút lại trong tích tắc. Một cơn gió nghịch chiều cuốn phăng mọi tiếng động. Thế giới biến mất — chỉ còn lại ánh sáng xoắn ốc và bóng tối cuộn trào.
Chướng ngại vật
Chúng tôi… đã không còn ở nơi cũ nữa.
— Hự… hự… — Tôi khẽ thở phào, cả người vẫn còn run lên bởi dư âm của quá trình dịch chuyển vừa rồi.Nhưng… mọi người đều ổn. Tất cả đều đang ở đây, bên tôi, trên một tòa tháp đồng hồ cao ngất, có kim chỉ giờ khổng lồ đang lặng lẽ quay từng nhịp chậm rãi phía sau lưng.
Tôi bật cười lớn, ngỡ ngàng như vừa rớt khỏi một giấc mộng lạ:
— ỦA, NƯỚC ANH HẢ!?Thành phố phía dưới rực rỡ ánh đèn gas, những chiếc xe hơi cổ kính phun khói đen, người người mặc vest, áo choàng, mũ phớt… âm thanh leng keng của tàu điện chạy ngang con phố lát đá — tất cả như được vẽ nên từ một London thế kỷ 20, giữa thời đại chuyển giao giữa cổ kính và hiện đại.
Nhưng rồi, tôi nhớ ra một điều quan trọng… Trái Đất đã nổ tung.Sự sống nơi đó đã bị xóa sổ, chính tôi cũng đã chứng kiến ngày hành tinh ấy vỡ vụn như một quả cầu thủy tinh bị đập vỡ.
Tôi đứng dậy, gió trên tháp lồng lộng tạt vào mặt như đánh thức mọi ảo tưởng.
— Không… đây không phải Trái Đất.
Thành phố này không hề có bất kỳ dấu hiệu công nghệ hiện đại, nhưng lại vận hành trơn tru một cách kỳ quái, như được tiếp năng lượng từ một nguồn "khoa học ma thuật" nào đó. Bầu trời treo lơ lửng hai mặt trăng mờ nhạt, cùng một tầng ánh sáng không rõ là hoàng hôn hay bình minh phủ đều mặt đất.
Skaze tiến lại gần, vẻ mặt cậu ta không thoải mái chút nào.
— Về cái gã theo dõi ấy… — Cậu liếc nhìn xung quanh một lượt, rồi thì thầm gần như không phát ra tiếng:— Hắn có ma lực cực kỳ đáng sợ… Minh, chúng ta đã cắt đuôi được hắn chưa?
Tôi nhíu mày, nhắm mắt lại, kích hoạt thần thức để quét qua toàn bộ tầng không gian xung quanh. Từng dòng năng lượng hiện lên trong tâm trí tôi như vết mực lan trên giấy — những người thường, vài pháp sư tầm trung đang hoạt động quanh thành phố… nhưng—
Một điểm tối.
Một “khoảng trống hoàn hảo” nơi không có gì hiện hữu cả — nhưng cũng chính vì quá hoàn hảo nên nó quá bất thường. Thần thức tôi như bị hút vào, một lực kháng phản lại khiến tim tôi như bị siết lại trong lồng ngực.
— Chưa. Hắn vẫn bám theo… — Tôi nghiến răng, nói khẽ.
Rosy chị nheo mắt:— Ý cậu là… hắn dịch chuyển theo được cả qua kết giới vừa rồi?
Tôi gật đầu.— Hắn không chỉ dịch chuyển theo… hắn biết trước tôi sẽ dùng chiêu ấy. Hoặc là… hắn thuộc về nơi này.
Mặt đất dưới chân chúng tôi khẽ rung. Kim đồng hồ phía sau bất chợt… ngừng quay.
Skaze bật kiếm. Rosy em bẻ cổ tay, triệu hồi trượng sét. Rosy chị căng ánh mắt, tay đặt lên thắt lưng rút lưỡi dao hóa thành khẩu súng băng giá sẵn sàng lên đạn.
Tôi bước lên trước, giữa tiếng gió rít bên tai, nói:
— Trò chơi bắt đầu rồi. Nhưng lần này… tôi là người dẫn nhịp.
Mọi người , tôi nghĩ chúng ta nên hóa thân thành kẻ chạy trốn thôi , tôi đếm tới ba , chúng ta chạy nhé ?
ẦM!!!
Chúng tôi đồng loạt phóng khỏi tháp đồng hồ, Skaze dùng tốc độ lướt gió tạo đường thoát, tôi triệu hồi kết giới giảm trọng lực. Cả nhóm nhảy khỏi ban công tầng cao — rơi xuống một mái nhà gạch đỏ, rồi tiếp tục nhảy dọc qua từng mái phố, lao qua những con hẻm nhỏ ẩm ướt như những bóng ma.
Tiếng rít như hàng ngàn kim loại cào vào nhau vang vọng phía sau. Một sinh vật hoặc thực thể gì đó đang đuổi theo — không hẳn chạy, mà là lướt, như trượt trên thời gian và hiện thực, thu hẹp dần khoảng cách.
Tôi ngoái đầu lại, tim đập dồn dập:
— CHẠY NHANH HƠN NỮA!— ĐỪNG NHÌN LẠI! — Rosy em hét lên, hơi thở đứt quãng.
Mỗi bước chân là một lần sàn mái vỡ tung, thành phố lạ lẫm này giờ biến thành một sân khấu hoang dại, nơi chúng tôi chỉ còn là những con mồi.
ChatGPT đã nói:
Đúng như tôi suy đoán.Càng chạy, tôi càng cảm thấy rõ rệt sự hiện diện của hắn. Không phải kiểu "nhìn thấy", mà là cảm nhận bằng bản năng nguyên thủy nhất của loài người — cái bản năng vẫn còn sót lại từ thời chúng ta còn phải trốn chạy thú săn mồi.
Gã đó… không chạy bằng chân. Hắn trượt, hắn rẽ qua không gian, hắn hiện lên như một vệt tối chập chờn đằng sau cổ chúng tôi, không âm thanh, không nhịp thở, không dấu chân. Nhưng hắn ở đó — không thể phủ nhận.
Chúng tôi băng qua một quảng trường lát đá trắng —Tôi ngoái lại: các tầng mái nhà phía sau nứt toác, gạch văng tung tóe, như thể một vật thể khổng lồ vừa đâm xuyên qua kiến trúc. Người dân chạy tán loạn… nhưng tất cả như chạy khỏi cái gì đó vô hình. Họ không nhìn thấy bọn tôi, không thấy kẻ truy sát. Họ chỉ cảm nhận được chấn động, và sự sợ hãi lan tỏa như sóng xung kích vô hình.
— KHÔNG DỪNG LẠI! THEO TÔI! — Tôi hét lớn, giọng khản đặc vì căng thẳng.
Chúng tôi rẽ gấp vào một con phố nhỏ hơn, hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh ướt sống lưng.
— CHẾT TIỆT! — Tôi khựng lại.
Đường cụt.
Trước mặt là một bức tường gạch cao gần ba mét, cũ kỹ, rêu phong. Hai bên là tường nhà hoang kín mít, không một khe hở. Không lối thoát.
Chúng tôi bị dồn vào một con hẻm hẹp – tối om, ẩm ướt và lạnh buốt đến mức tôi cảm giác thời gian cũng đóng băng.
Rosy chị thở hổn hển:— Có… có gì đó không ổn… hắn đang ở gần lắm…
— Tớ biết… — Tôi thì thầm, đưa tay ra hiệu mọi người lùi lại sát tường.
Im lặng.
Chỉ còn tiếng nhỏ giọt nước mưa từ ống máng vỡ trên cao, và… một tiếng bước chân trượt dài, khẽ như tiếng móng vuốt quệt nhẹ vào mặt đá.
— Minh… phía sau cậu… — Rosy em nói nhỏ đến mức tôi suýt không nghe thấy.
Tôi quay đầu.
Một vết rách không gian đang mở ra.
Như thể tấm vải hiện thực bị cắt toạc, thứ gì đó từ bên trong đang lách ra, từng ngón tay xương xẩu đen tuyền bám vào rìa không gian, kéo theo một hình thể mờ mịt như khói đen đặc – cao, gầy, không rõ mắt mũi, nhưng khí tức… như đang ép vỡ linh hồn tôi thành bụi.
Tôi gầm lên:
— LÙI LẠI! Tôi sẽ chặn hắn!
Skaze hét lại:
— Cậu định làm gì!?
Tôi gằn giọng, lùi một bước, giữ thế thủ, hai tay xoay nhẹ, lòng bàn tay bắt đầu rực lên từng đường ánh sáng màu đỏ cam rực như nham thạch.
— Mọi người, lùi ra sau! Tôi gào lên, mắt vẫn không rời kẻ đó. Tôi sẽ chặn hắn, ít nhất là trong vài phút!
Hắn bước ra khỏi chỗ tối.
Đầu cúi nhẹ, bước chân đều đặn, vững vàng như thể đang bước vào phòng họp chứ không phải vào một trận chiến sinh tử.
Hắn cao. Rất cao.6 feet 3, có khi hơn. Dáng người mảnh khảnh, nhưng không hề yếu đuối – ngược lại, đầy uy áp, như một người được rèn luyện để “không cần dùng lực vẫn khiến đối phương nghẹt thở”.
Hắn có một chiếc mũ phớt đen, che gần hết nửa khuôn mặt, áo vest dài màu xám tro cũ, giày đánh bóng kỹ lưỡng, và tay trái xách theo một chiếc cặp da đen.
Thoạt nhìn?Giống như một đặc vụ cấp cao vừa bước ra từ phim noir thập niên 60 hay giống như mấy giai thoại về Slenderman tôi từng nghe ở Trái Đất Nhưng nhìn kỹ hơn… bạn sẽ không bao giờ quên được khuôn mặt hắn.
Không phải vì nó đáng nhớ.Mà là vì… nó chỉ có một cái miệng rộng
Một vết nứt nhỏ bên thái dương trái, như thể thứ gì đó từng muốn chui ra ngoài – và gần như thành công.
Hắn huýt sáo.
Một giai điệu rợn người. Ngắn gọn. Giống tiếng còi báo động bị bóp nghẹt.
Rồi hắn cất giọng —Giọng nói... từ trong đầu tôi vọng ra. Không qua tai. Không qua không khí.
— “Chạy?”— “Chạy tiếp đi. Phá luật mà còn lộ liễu thế à?”
Hắn lắc đầu.
— “Dịch chuyển tức thời? Tưởng trò đó cấm rồi cơ mà. Hửm… trò trẻ con.”
Cặp da hắn kêu lách cách, như có thứ gì đó sống bên trong nó đang cựa quậy.
Rồi hắn dừng lại, đứng thẳng, vai giãn ra, khí áp trong con hẻm đổi khác — không khí như đông cứng, từng hơi thở trở nên nặng nề như hít vào sắt nung.
— “Không sao. Không cần báo cáo nữa.”
Hắn rướn cổ, như một cỗ máy chuẩn bị vận hành.
— “Từ giờ ta sẽ là đối thủ của các ngươi.”
Tôi nghiến răng.
Đây không còn là một cuộc rượt đuổi. Đây là tuyên chiến.
Khẽ nghiêng đầu về phía sau, tôi nói nhỏ:
— Rosy, Skaze, hỗ trợ từ xa. Tôi giữ mặt trước.— Cái gì đến… thì để nó đến.
Lúc đó, ánh sáng trong tay tôi tụ lại thành một vòng tròn rực cháy.Một câu thần chú tôi chưa từng thử trong thế giới này, đang chờ được khai hỏa.Tất cả gật đầu , sẵn sàng hỗ trợ tôi
-Hết chương 38-