Chương 39 : Niềm hy vọng bị dập tắt

Đại chiến dữ dội

— Hừ hừ, ghê thật đấy… đã thế thì, ta sẽ cho các ngươi thấy!

Hắn khẽ búng tay.

Một tiếng “tách” tưởng như vô hại, nhưng chỉ trong tích tắc, cả khu phố phía sau chúng tôi – nhà cửa, đèn đường, vỉa hè – tất cả đều hóa thành tro bụi, như thể chưa từng tồn tại trên cõi đời này.

Bầu không khí chùng xuống.

Mặt đất dưới chân cũng bắt đầu nứt ra từng đường đen như mạch độc.

Tôi nghiến răng, tập trung toàn bộ khí lực vào cánh tay phải. Làn da tôi đỏ rực lên như dung nham đang cuộn chảy dưới lớp thịt, lửa bốc ra từng đợt, tụ lại thành một nắm đấm khổng lồ, nóng đến mức không gian xung quanh méo mó.

— Thái Cực Quyền – Liệt Hỏa Hình!

Tôi gào lên, lao vút đi như một cơn bão đỏ.

“Chát.”

Chỉ một cái nâng tay nhẹ nhàng.Hắn chặn lại. Một tay.

Không lùi nửa bước.

Hơi nóng bị hất ngược trở lại, sóng xung kích đánh bật tôi trượt dài trên mặt đất, để lại một vệt rạn nứt kéo dài gần hai mươi mét.

— Không ổn! Tôi thở hổn hển. Hắn không phải dạng thường đâu!

Ngay lúc đó, Rosy chị ở phía sau giương khẩu súng băng – khẩu súng được khắc rune đóng băng cổ ngữ. Cô nhắm chuẩn vào vai phải hắn.

“ẦM!”

Viên đạn băng xé gió, bọc lấy bởi ma thuật gió tạo thành một lưỡi cưa đông lạnh.

Hắn hất tay – đạn tan như sương.

Ngay sau đó, Rosy em nhảy lên, cung ánh sáng giương cao, ma lực dồn vào đầu mũi tên tạo nên một tia lôi quang – ánh sáng trộn với sấm sét.

“Xoẹt—!!”Tia sét xé rách tầng không gian, chẻ trời làm đôi.

Thế mà hắn chỉ nghiêng đầu, né qua, không thèm giơ tay đỡ.

Khó chịu thật đấy. Tôi nghĩ thầm. Hắn né như đang dạo bước giữa công viên, vô cảm và khinh miệt.

Skaze không chờ thêm nữa. Gươm trong tay cậu ấy phát sáng – lưỡi kiếm mang theo linh hồn ánh sáng.

— Minh, phối hợp!

Tôi gật đầu, tung người nhảy lên cao, xoay người tạo ra đòn liên kích trên không, còn Skaze áp sát từ bên dưới.

Hai dòng lực giao nhau – một bạo liệt như lửa, một sắc bén như ánh trăng chém vỡ màn đêm.

Rầm rầm rầm!!

Tiếng nổ vang dội, bụi đất mù mịt, lòng đường nứt toác, tưởng như đã kết thúc được hắn.

Nhưng rồi…

Từ trong đám khói, hắn bước ra. Không một vết trầy. Không thở mạnh. Không động tâm.

Một tay vẫn đút túi áo. Tay còn lại chống đỡ tất cả từ đầu đến giờ.

Hắn nghiêng đầu, gần như tiếc nuối.

— “Hết rồi à? Thất vọng thật.”

Một tia đỏ hiện lên trong cái đầu không mặt.

Hắn khẽ thở dài, rồi ném phăng chiếc cặp sang một bên, vẻ mặt lười biếng không giấu nổi sự khinh thường.

— Diễn đủ rồi. Vướng víu quá.

Và hắn lao tới.

Không còn là bước chân. Mà là một cơn ác mộng xé gió.

Chỉ một cái lắc vai – cả không gian gợn sóng như mặt hồ bị xé toạc.

Tôi chỉ kịp thấy hắn chộp lấy cánh tay của Skaze, rồi như thể đang vẩy một con rối, quật cậu ta xuyên qua ba, bốn tòa nhà bê tông. Tiếng tường nứt vỡ rền vang, âm thanh kim loại méo mó và kính vỡ hòa thành một bản hợp xướng của bạo lực.

Tôi chưa kịp phản ứng thì...

“Bốp!”

Một cú đá thẳng vào bụng. Không có đà. Không có dấu hiệu báo trước.

Mà tôi bay.

Bay như thể cơ thể tôi chỉ là một chiếc lá giữa cơn lốc, đập vào một bức tường rồi rơi bịch xuống mặt đất như bao cát rách.

Tôi nấc nghẹn, máu ộc ra từ miệng, phổi như bị đốt cháy, xương sườn gãy rạn từng đốt. Kể từ sau trận chiến với Bream, đây là lần đầu tiên tôi thật sự cảm thấy bất lực. Không phải kiểu bất ngờ vì yếu hơn, mà là hoàn toàn bị nghiền nát.

Tôi – “kẻ được chọn”, “người phá vỡ luật lệ” – giờ đây chẳng khác gì một bao cát.

MINHHHH!! SKAZEEEE!!

Tiếng Rosy chịRosy em vang lên xé lòng, nhưng đó cũng là tín hiệu tử thần với hắn.

Hắn quay lại. Vạt áo choàng phất lên.

Và...

Bùm!

Từ bên trong lớp vải đen đó, những tia hắc quang bật tung ra – từng chùm năng lượng đen kịt như có ý thức, gầm gừ cuộn tròn thành hình móng vuốt, tua rễ và rồng hư ảnh – chặn đứng mọi đòn phép lẫn tiễn sáng đang bắn tới.

Cả hai chị em bị ép lùi, rồi đẩy bật ngược lại như những con rối bị bứt dây.

Hắn chậm rãi bước đến, từng bước như dập nát mặt đất, rồi khẽ gầm:

Phong Thần Chi Nộ.

Trời đất nổi cơn cuồng phong.

Không phải gió. Mà là một áp lực đến từ chiều không gian khác, như thể một vị thần cổ đại nổi giận, từng đợt sóng khí vô hình xé tan mọi vật.

Cây cối bị nhổ bật gốc, mặt đường nát vụn, gạch đá bay vèo như đạn pháo.

Còn hai chị em Rosy?

Bị cuốn vào cơn bão, bắn văng lên không như những con búp bê sứ mong manh bị thần gió đùa giỡn. Âm thanh nức nở và tiếng va đập bị nuốt chửng trong cơn lốc hỗn mang.

Tất cả những gì hắn làm...

Chỉ trong vài giây.

Tôi thở dốc, nằm bẹp giữa đống đổ nát, mắt mờ đi, tim gào lên như muốn nổ tung.

Tốc độ của hắn... đủ khiến khái niệm “tốc độ ánh sáng” trở thành một trò đùa.

Tôi mang danh nằm ngoài sự tồn tại và không tồn tại , bao chứa cả hư vô

Tôi... là một kẻ vượt khỏi mọi quy luật, nằm ngoài cả phạm trù “có” và “không”.Một tồn tại lẽ ra không nên xuất hiện. Một thực thể cả không gian lẫn thời gian đều khước từ định nghĩa.

Ấy vậy mà… giờ tôi đã bị đả thương

Lồng ngực tôi siết lại. Câu hỏi vỡ ra như một lưỡi dao lạnh.

“Là tôi quá khinh địch… hay hắn ta thực sự quá mạnh?”

Câu trả lời… không còn quan trọng nữa.

Tôi chỉ biết một điều:

Tôi tưởng mình là đại bàng. Nhưng hóa ra chỉ là đại bàng non, mới chập chững học bay, đã bị gió giật gãy cánh.

Tôi tưởng mình đã nhìn thấy đỉnh núi,Nhưng hóa ra tôi chỉ đứng trong chiếc giếng của riêng mình,Ếch ngồi đáy giếng, ngẩng đầu tưởng bầu trời là tất cả.Và giờ đây, cái giếng đó… đã vỡ.Và tôi... rơi tự do.

Tôi bật dậy khỏi đống đổ nát, toàn thân rực lửa.

Không phải từ vết thương.Mà từ cơn giận.

Giận chính mình yếu kém. Giận hắn dám sỉ nhục chúng tôi. Giận cả thế giới đã dạy tôi rằng mình là kẻ bất bại.

Tôi rít qua kẽ răng:

— Chết tiệt…

Skaze đứng đó, máu vẫn rỉ nơi khóe môi, vậy mà hắn còn cười.

— Tưởng sao, mới ăn có một đòn đã muốn nằm luôn rồi à?

Tôi bật cười, khàn đặc.

— Còn lâu.

Hai chị em nhà Rosy—trầy trụa, rách rưới, nhưng vẫn đứng thẳng.Họ không nói gì, chỉ gật đầu. Một cái gật khiến lòng tôi chấn động. Không ai bỏ cuộc. Không ai chịu lùi.

Chúng tôi—một lần nữa, đứng cùng nhau. Đội hình bốn người.Và lần này… không còn gì để mất.

Mục tiêu: bòn sức hắn, kéo dài trận đấu, tìm ra kẽ hở.

Tôi khẽ thì thầm, như một lời nguyện cầu:

— Ước gì giờ này có Ahura Mazda ở đây…

Không có hồi âm.Nhưng tôi dễ dàng tái sinh lại toàn bộ nhờ sự tái sinh đặc biệt của mình 

Ngay cả sau đòn "diệt thế" mà hắn nói có thể xóa sổ cả linh hồn lẫn khái niệm sự tồn tại… tôi vẫn sống.

Hắn gọi nó là “Cú đá diệt thế”Thế thì…Tôi sẽ cho hắn thấy, đối đầu với kẻ đã vượt qua cái chết—là quyết định ngu ngốc đến thế nào.

Bọc hậu! – Skaze gầm lớn, khí thế dâng trào.Toàn thân cậu bùng lên ánh vàng kim rực rỡ, mái tóc dựng ngược như lưỡi lửa. Thanh Hồn Viêm Đế chuyển sắc đỏ rực như dung nham sôi trào, toàn bộ ma lực của Skaze được đốt cháy đến giới hạn.

— Nhật Nguyệt Dương Viêm Đại Sát!

Một cột sáng hình xoắn ốc ập thẳng về phía đối thủ, rạch nát không gian trong tiếng gầm vang.Từ bên trái, một bản thể khác của Skaze bất ngờ lao đến — “Phân Cực Nguyệt Đao!”

Lên đi, MINH!!! – Skaze hét lớn, cả hai phân thân vặn xoắn thời gian không gian, ép đối phương vào vị trí tử thần.

Tôi khẽ nhếch mép cười, rồi nghiêng đầu ra hiệu cho hai chị em nhà Rosy. Kế hoạch đã sẵn sàng, thần giao cách cảm giữa bốn chúng tôi đồng điệu đến từng nhịp tim.

— Giờ là lúc!

Tôi lao lên như một sao chổi hừng hực, tay không đón quyền của gã. Bề ngoài tưởng như liều lĩnh, nhưng chính là mồi nhử. Gã đối thủ vẫn còn cười khẩy.

— Trò trẻ con. Tưởng thế mà lừa được ta sao?

Tôi gầm lên:

— Thái Cực Quyền – Chưởng Lực Đại Pháp!

Một luồng khí xoắn vặn sinh ra từ lòng bàn tay tôi, khiến không gian chấn động. Gã lùi một bước, thủ thế phản đòn – và đó là khoảnh khắc chúng tôi chờ đợi.

Tôi lập tức biến mất, như tan vào hư vô.

— Chúng bay… định…?!

Không kịp để hắn nói hết câu, tiếng gầm đồng thanh xé toạc chiều không gian:

— TỨ THẦN KẾT ĐẠO!!!

Chiều không gian nứt vỡ, như một tấm kính khổng lồ vỡ thành triệu mảnh.

Tôi lao ra từ khe nứt, kích hoạt tuyệt chiêu tối hậu:

— Định Ảnh Chân Nguyên – Nhất Niệm Vô Cực!(“Bản ngã hợp nhất với vũ trụ, hư ảnh và thực thể hòa làm một, tấn công từ mọi phương hướng.”)

Skaze – bản thể gốc – tụ lực ở không gian phản chiếu tung ra:— Nhật Thực Diệt Vong Đao!(“Ánh sáng cuối cùng trước khi thế giới rơi vào hư không tuyệt diệt.”)

Rosy chị – từ mái nhà sụp đổ lao ra, băng giá kết tinh thành đại pháo:— Băng Kích Phá Thiên!(“Băng xuyên cả trời, chôn vùi thiên đạo dưới lớp lạnh tàn khốc.”)

Rosy em – mũi tên ánh sáng hòa vào điện lôi, bắn xuyên vũ trụ:— Khai Thần Tiễn!(“Tiễn tên mở thiên giới, chia đôi cả thần đạo.”)

Bốn đòn đánh từ bốn hướng, hợp thành đại hình thiên kết trận, tụ hội tại một điểm – ngay giữa ngực tên đối thủ.

Hắn gào lên điên loạn, áo choàng bay rách, mặt méo mó:

— Chúng… mày… LỪA TA… KHÔÔÔÔÔÔÔNG!!!

Và rồi — bùng nổ.

Không phải một vụ nổ bình thường – mà là một vụ nổ xé rách cả thực tại, nơi ánh sáng và bóng tối bị nghiền nát trong sự hợp nhất hoàn hảo của bốn sức mạnh. Cái kết không phải là máu hay tro bụi – mà là hư vô, sự kết thúc tuyệt đối.

— Hắn… chết chưa? – Skaze thều thào, đôi mắt đã mờ đục, hơi thở nặng nề như gió cuối thu.

Cậu gục xuống, trở lại trạng thái bình thường, toàn thân lấm lem máu và khói.Tôi hộc máu, nhưng vẫn gồng mình đứng dậy, từng sợi cơ như gào thét, từng thớ thịt như muốn vỡ tung.

Phía sau, hai chị em nhà Rosy đã bất tỉnh, máu loang trên nền đá. Trận địa tĩnh lặng trong một khoảnh khắc — như thể thời gian cũng nín thở chờ đợi.

Tôi… tưởng mọi thứ đã kết thúc. Tôi tưởng rằng chiến thắng nằm gọn trong tay mình.

Cho đến khi…

— Chà chà… Khá khen cho các ngươi ép ta tới nước này.— Ta đã quá chủ quan. Giờ thì... HÃY DIỆN KIẾN NHÂN DẠNG THẬT SỰ CỦA TA.

Giọng hắn vang lên, vừa châm biếm vừa lãnh khốc. Không gian nứt vỡ khi hắn vẽ lên không trung một ấn pháp, từ đó… một con báo đen khổng lồ xé gió lao ra.

Mắt nó đỏ như máu, bộ lông không phản chiếu ánh sáng, như hút lấy cả thực tại vào bên trong.

Từ hàm răng nhọn hoắt, những quả cầu đen kịt phóng tới tứ phía, mỗi quả như chứa một phần tử diệt vong nguyên thủy.

Tôi gắng sức dựng kết giới, từng lần va chạm là từng cơn đau xé rách linh hồn, từng tia máu bắn ra từ khóe miệng tôi.

— Mình là người cuối cùng còn đứng được...— Nếu mình gục, tất cả sẽ kết thúc ở đây.

Tôi khập khiễng lết thân mình, chắn trước Skaze và hai Rosy. Mọi cảm giác biến mất, chỉ còn ý niệm “phải bảo vệ” cháy rực trong tâm trí.

“Tôi còn lời hứa với mọi người…”“Tôi từng mơ được ngắm hoàng hôn cùng họ…”“Nhưng có lẽ… phải bỏ lại thôi.”

Trên cao, hắn bay lên, dang rộng đôi tay như vị thần tự xưng, tấm áo choàng tả tơi bay phần phật, đôi mắt như thấu triệt mọi thứ dưới trần.

— Phán Quyết Của Hư Vô.

Một khối cầu đen tụ lại, đậm đặc tới mức ánh sáng xung quanh bị bẻ cong, trọng lực lệch hướng. Nó lơ lửng rồi rơi thẳng xuống tôi — như chiếc búa của các vị thần giáng xuống kẻ phản nghịch.

Tôi hít một hơi thật sâu, gồng cả linh hồn, siết nắm đấm rách cả da, định tâm mà nói nhỏ một câu với chính mình:

— Nếu phải chết… thì cũng chết trong tư thế bảo vệ.

Và tôi đứng yên đó, lặng lẽ đón lấy đòn trừng phạt của vũ trụ.

Một ánh sáng chói lòa rạch ngang bầu trời.

Mọi thứ dừng lại trong một khoảnh khắc — khối cầu hắc ám đang rơi bỗng bị bẻ cong, vỡ vụn thành từng mảnh ánh sáng bạc. Một luồng năng lượng trắng ngọc, thuần khiết và uy nghiêm như linh hồn cổ đại, xuyên thủng hư vô mà giáng xuống trần thế.

Sức mạnh của hỏa thần

Tôi mở choàng mắt — một bóng người đứng đó.

Bộ giáp đỏ rực, mái tóc vàng như mặt trời và đôi mắt chứa cả chiều sâu của ngàn kiếp.Người ấy — chính là người đã từng nói chuyện với “mẹ” tôi trong giấc mơ, người tôi chưa từng hiểu rõ… nhưng luôn có cảm giác thân thuộc kỳ lạ.

Trước khi tôi kịp lên tiếng, một giọng nói vang lên trong tâm trí tôi — của Ahura Mazda.

— Là ông ư? Ông đã cứu tôi hả…?— Không phải ta. Ngươi nhắc đến gã đó à? Hahaha… Rồi sau này ngươi sẽ hiểu thôi.

Tôi còn chưa kịp thắc mắc, giọng Ahura lại vang lên trầm mặc, đầy thiêng liêng:

— Ta sẽ cho ngươi mượn tạm một phần sức mạnh. Gã kia chỉ cản đòn cho ngươi thôi, hắn… không thuộc về thế giới này lâu.— Giờ thì đứng dậy đi.— Ngươi chỉ có rất ít thời gian. Và chỉ một cơ hội.

— Cầm lấy thứ này… Và đi mà thu phục tên dị hình kia.

Một luồng ánh sáng rót vào ngực tôi, không phải sức mạnh thông thường — mà như một ngọn lửa của khởi nguyên, vừa nóng cháy như sao băng, vừa mang trí tuệ của các vì tinh tú cổ đại.

Cơ thể tôi chấn động. Cơn đau biến mất. Thị lực, thính giác, cảm giác… tất cả vỡ bờ.

Tôi đứng dậy — không còn là "tôi" của một phút trước.

Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng về phía tên dị nhân đang ngự trị trên bầu trời, lúc này gương mặt hắn hiện rõ vẻ bối rối — như thể lần đầu tiên thấy một sinh vật mà hắn không lý giải được.

Không gian chấn động.

Tầng sóng năng lượng dội ngược lại cả cõi chiều không gian này, gợn lên những vết nứt như lớp thủy tinh khổng lồ đang rạn ra. Tên dị nhân chững lại giữa không trung, vẻ mặt bối rối và tức tối.

Không thể nào… Mày sống dai vậy???

Tôi lặng lẽ đáp, ánh mắt lạnh tanh, không cần phải khoa trương.

— Mày không cần nói điều ai cũng biết.— Quyết phân thắng bại, tại đâyngay bây giờ đi.

Tôi nheo mắt, giơ một tay lên, hình thành trong không trung là chính đòn tấn công từng khiến tôi suýt chết — nhưng giờ đây mang một hào quang khác: nặng nề, sâu thẳm và tuyệt đối hơn.

— Nhân tiện… sẽ như nào nếu ngươi tự nếm lại chính đòn của mình, với uy lực gấp bội?

“Phán Quyết Của Hư Vô.”

Một khối cầu hắc ám — lần này không chỉ là hư vô, mà như kết tinh của hàng tỉ giấc mộng lụi tàn, của những linh hồn bị xóa khỏi luân hồi. Nó gào thét, nghiến rít, và lao về phía chủ nhân cũ của nó.

Nhưng — hắn ta vẫn điềm tĩnh.

— Chà… ngươi cũng bản lĩnh. Dám dùng nó để chống lại chính chủ nhân của nó.— Nhưng... phế phẩm vẫn là phế phẩm.

Hắn vung nhẹ tay.

Đòn tấn công bị xóa sổ khỏi hiện hữu như thể nó chưa từng tồn tại. Không va chạm, không vụ nổ — chỉ đơn giản là bị phủ định bởi một ý niệm.

Hắn cười, và lao tới.

Tôi đáp trả. Không lùi.

Tôi biết ngưng đọng thời gian không còn tác dụng — hắn là sinh vật siêu vượt thời-không, ngoài định nghĩa và cấu trúc hiện thực. Vậy thì… chỉ còn một cách: lao vào và phá vỡ giới hạn thực tại bằng chính nắm đấm của mình.

Tôi gầm nhẹ, giải phóng toàn bộ năng lượng mà Ahura Mazda đã truyền cho tôi.

Thần Lực Chân Nguyên – Dạng Chiến Thần: ARES

Bản thể tôi bùng nổ ánh sáng đỏ thần thánh. Khí lưu dày đặc đến mức xé toạc không gian, và những mảnh ánh sáng bắn ra như lưỡi kiếm chém vào kết cấu chiều không.

Hai chúng tôi chạm nhau.

Hai nắm đấm — một mang theo sức nặng của một Thực Thể Vô Diện, một mang hy vọng của kẻ được chọn — giao nhau trong một tiếng nổ không âm thanh.

Cú va chạm không gây ra âm thanh, vì không còn thứ gì đủ “thực” để rung lên nữa. Nhưng mặt đất rạn nứt, bầu trời bẻ cong, chiều không gian này bắt đầu vỡ vụn như thủy tinh bị nung nóng rồi đột ngột rơi vào băng giá.

"Dư chấn dư sức xóa sổ vô số các thiên hà nếu nó lan tới vũ trụ ngoài kia dù cho bị giảm đi đáng kể uy lực , may mắn thay nơi này là ngoại vũ trụ , không thuộc bất kì một vũ trụ nào bao bọc ,sự hiện hữu của nó chính là một vũ trụ di động ở mỗi vùng đất mà tôi đi qua , tại nơi giống như London cũng là một vũ trụ , hay nói cách khác từ lúc xuất phát , gặp Skaze rồi hai chị em nhà Rosy tôi không chỉ băng qua một vùng đất , mà là một vũ trụ"

Tôi nhận ra toàn bộ điều này khi quan sát bằng con mắt thần thánh trong nhân dạng chiến thần Ares

Tôi cảm nhận được rõ: mỗi cú đấm là một lần cược mạng.

“Sắp hết giờ rồi.”Giọng của Ahura Mazda vang vọng trong tâm trí tôi, tựa như tiếng chuông cuối cùng của cõi sáng tạo.

Tôi nhắm mắt, gật nhẹ.Ừ… tôi hiểu rồi.Không còn thời gian do dự nữa. Phải kết thúc hắn, ngay bây giờ.

Nhưng Ahura lại cười khẽ.

“Ngươi không thể.”“Hắn vượt ngoài khái niệm bị hủy diệt… nhưng không vượt nổi khái niệm bị phong ấn.”

Tôi nhíu mày, và ngay khi đó… thế giới bên trong tôi rung chuyển.

“Hãy ném hắn vào chính bản thể của ngươi.”“Ta sẽ giúp ngươi mở ra một thế giới thu nhỏ – không… một đa vũ trụ tầng nguyên thủy trong cơ thể ngươi.”“Từ bây giờ, trong ngươi tồn tại vô hạn tới vô hạn các thế giới khác nhau. Ngươi không còn là một người.”“Ngươi là Bản Nguyên Sự Sống, là hạt giống khởi nguyên, là Lõi Vũ Trụ di động.”

Tôi mở mắt.Hơi thở hóa thành ánh sáng. Mạch máu phát sáng như dòng chảy của thời gian và tạo hóa.Tôi không còn “sống” theo nghĩa đơn giản nữa. Tôi vận hành sự sống.

Tôi và hắn lại tiếp tục đối đầu – từng chiêu, từng đòn va chạm như thể bẻ cong cả tầng không gian quanh chúng tôi. Ánh sáng và bóng tối hòa quyện trong mỗi cú va chạm, tạo thành những vệt xoáy không gian như hố đen bị lột trần.

Hắn bật cười lớn giữa trận chiến:

“Khá lắm! Rất khá…!”“Tại sao ngươi không cùng ta thống trị vũ trụ? Đám bạn của ngươi quá yếu – nhưng ngươi thì khác. Trong ngươi là tiềm năng khiến các Thần thượng cổ phải cúi đầu!”

Nhưng chính câu nói đó lại làm lòng tôi lạnh đi.

“Đó chính là lý do… ta không thể để ngươi thắng.”Tôi đáp lại, ánh mắt sắc như thiên kiếm.“Vì ngươi coi vũ trụ là thứ để thống trị – còn ta, là kẻ bảo vệ nó khỏi những kẻ như ngươi.”

Ngay lúc đó, tôi bắt đầu giăng bẫy.Trong tâm thức, tôi trao đổi với Ahura Mazda.

“Ta cần hắn bước vào khu vực có thể khóa vĩnh viễn.”“Được. Ta sẽ giúp ngươi nối không gian với một chiều khác của Thế giới Trong Ngươi – nơi bị cắt hoàn toàn khỏi dòng thời gian.”“Chỉ cần dẫn hắn vào đúng điểm.”

Tôi hiểu. Bẫy đã sẵn sàng.

Hắn lại lao vào như một con thiêu thân, đôi mắt đỏ rực như hai cơn siêu tân tinh đang rạn vỡ.Tôi giả vờ sơ hở – để hắn tung đòn toàn lực, một cú đánh gói trọn cả sự phẫn nộ và khát vọng thống trị.

Nhưng ngay khoảnh khắc ấy – tôi biến mất khỏi mặt đất.

“Tứ Diện Kết Giới!”

Bốn cột ánh sáng bùng lên từ hư không, tạo thành một lồng lập thể xoắn tầng, phong kín toàn bộ không gian hắn đang đứng. Trên mỗi mặt kết giới đều khắc dấu ấn của Thần Ngữ Cổ Ngữ, bao gồm:

Khóa Diệt Tinh Thần,

Phong Ấn Ngoại Giới,

Bẻ Gãy Ý Niệm,

Tách Biệt Quy Luật.

Hắn nhìn quanh, kinh ngạc – rồi bật cười:

“Kết giới à? Mơ tưởng phong ấn ta bằng trò trẻ con đó sao?”

Nhưng tôi đã ở giữa không trung, tay kết ấn, miệng đọc thầm:

“Thiên Kết Giới – Tứ Cực Luân Hồi Ấn.”

Kết giới bỗng rút chặt lại, không phải vật lý, mà là ý niệm của hắn bị bóp nghẹt. Không gian bắt đầu xoắn bẻ quanh hắn, và tôi hạ xuống giữa trung tâm, thốt lên:

“Ngươi không còn ở trong vũ trụ.”“Ngươi đang đứng giữa rìa ranh giới của chính mình – và nơi đây, ngươi không có quyền năng!”

Tôi dễ dàng dẫn dụ hắn vào bẫy. Kết giới Tứ Diện đóng chặt lại như một cánh cửa số phận – và giờ, dù có vùng vẫy đến đâu, hắn cũng không thể thoát.

“Đây là đoạn kết.”Tôi giơ tay, ấn định lệnh cuối cùng.

"Thiêu hủy."

Ngay khoảnh khắc đó, một ngọn lửa bùng cháy từ bên trong kết giới—không phải lửa thường, mà là ngọn hỏa thiêng bảy màu, xoáy cuộn như cầu vồng rực cháy, mỗi sắc màu đại diện cho một quy luật trong vũ trụ: Sinh – Diệt – Sáng – Tối – Không gian – Thời gian – Ý chí.

Ngọn lửa ấy chính là Lửa Phản Nguyên, thứ không chỉ thiêu hủy vật chất mà còn đốt sạch mọi ý niệm tồn tại.

Hắn gào lên, bị bao trùm trong cơn hỏa diệt."KHÔÔÔÔÔÔÔNGGGG!"

Tôi nhắm mắt, nâng song thủ, triệu tập quyền uy tối hậu từ chính bản ngã của mình—bản ngã được tái sinh dưới hình dạng chiến thần.

Tôi tụ lực, toàn bộ luồng sinh khí trong người dồn về nắm đấm.

“Thái Cực Quyền – Đại Pháp Quyền.”

Trên bầu trời kết giới, hiện lên một vòng tròn âm dương khổng lồ, xoay chậm như bánh xe của định mệnh. Tôi lao xuống từ giữa vòng xoáy đó, mang theo ánh sáng và bóng tối hội tụ.

Một đòn duy nhất.

Chấn nứt toàn bộ không gian.

Giáng xuống như thiên phạt.

Cú đấm ấy không chỉ mang sức mạnh vật lý, mà là quyết tâm, ý chí, và cả giấc mơ của tôi—của chúng tôi. Những kẻ đã ngã xuống, những người tôi hứa sẽ bảo vệ.

Ngay khoảnh khắc cú đấm ấy chạm xuống trung tâm kết giới, ngọn lửa bảy sắc rực cháy bùng lên, rồi co lại, như một trái tim đang co thắt lần cuối.

Im lặng.

Chỉ còn lại tiếng gió xoáy lặng lẽ giữa không trung. Và rồi...

Không còn gì cả.

Không còn bóng dáng hắn. Không còn sự kháng cự.Chỉ còn tôi—gục xuống, thở dốc trong một chiến thắng thấm đẫm máu, nước mắt và hy sinh.

Mọi thứ... cuối cùng cũng kết thúc.

Tôi cảm nhận rõ ràng sự giãy giụa của hắn—kẻ đã bị phong ấn vào trong cơ thể tôi. Một phần tôi muốn giải quyết hắn ngay lập tức, nhưng không… chưa phải lúc. Tôi còn điều quan trọng hơn cần làm.

"Cảm ơn ông, Ahura Mazda."Tôi thì thầm trong tâm trí, như một lời tri ân không lời đáp.

Tôi bước chậm rãi về phía đống đổ nát, đôi chân nặng trĩu, không phải vì mệt mỏi, mà vì cảm xúc đang trào dâng như sóng.

Skaze vẫn còn sống. Cậu ấy bị thương nặng nhưng vẫn còn tỉnh, ánh mắt sáng rực, vẫn dõi theo tôi tới tận giây phút cuối. Vừa thấy tôi, cậu ấy gắng gượng đứng dậy, ôm chặt lấy tôi như không tin vào mắt mình.

"Giờ thì gọi cậu là Thần cũng chẳng sai đâu, Minh."

Tôi khẽ cười, nhẹ nhàng vỗ vai Skaze.

"Thần gì chứ. Ăn may thôi. May mà còn sống.""Rosy chị và em sao rồi?"

Skaze gật đầu.

"Họ vẫn ổn. Bất tỉnh thôi. Tớ đã trị thương sơ qua… chắc chỉ cần nghỉ ngơi một lát là ổn. Mà… may thật đấy Minh, nếu không có cậu…"

Cậu ấy im bặt, nhìn tôi đầy lo lắng.

"Chuyện… gã kia thì sao? Phong ấn trong người cậu… liệu có đủ mạnh để giữ hắn mãi mãi không?"

Tôi không trả lời ngay. Chỉ khẽ nhìn về phía xa, nơi từng là chiến trường rực cháy và giờ chỉ còn lại tro tàn.

"Tớ không chắc. Nhưng tớ tin là được. Còn nếu không…"Tôi siết chặt tay.— "Tớ sẽ tự mình đối mặt với hắn. Bất kỳ lúc nào."

Tôi nhìn về phía hai chị em Rosy, nằm giữa những mảnh vỡ của đất trời.

"Giờ thì… đi xem tình hình của họ đi. Tớ lo cho họ lắm."

Tôi bước tới bên họ, quỳ xuống nhẹ nhàng. Nhìn gương mặt đang say ngủ ấy, tôi thấy không còn là kẻ địch, mà là đồng đội, là con người mang trong tim lý tưởng cao đẹp.

"Trước kia họ từng là kẻ thù… Nhưng giờ thì tớ hiểu, ai cũng có lý do để chiến đấu. Ai cũng có ước mơ. Mà nếu họ có thể đặt lòng tin vào mình…"

Tôi mỉm cười, khẽ vuốt tóc một trong hai người.

"…thì họ đã là bạn. Và bạn bè thì không bao giờ bị bỏ lại phía sau."

Và rồi…

Phía trước tôi, một cánh cửa kỳ lạ—ẩn hiện giữa không gian rạn vỡ và ánh sáng nhấp nháy như sóng thần năng lượng—tự khắc mở ra.

Tôi sững người. Một cảm giác quen thuộc nhưng huyền bí trào lên từ tận sâu trong linh hồn.

Tôi bất giác hét lên, như một đứa trẻ tìm lại được ánh sáng giữa bóng tối:

“Tôi tin… đây chính là Địa Huyền Cảnh! Linh cảm của tôi… chưa bao giờ sai.”

Skaze, dù đang ngồi tựa vào tảng đá lớn, đôi mắt mệt mỏi, vẫn không nhịn được bật cười:

"Haha, nghe cậu nói mà cứ tưởng sắp hóa thần tiên tới nơi rồi..."

Tôi quay lại nhìn cậu ấy, rồi nhìn hai chị em Rosy vẫn đang thiếp đi. Nhịp thở họ đã ổn định hơn. Ánh sáng nhàn nhạt trên vết thương chứng tỏ năng lượng đang dần hồi phục.

Tôi lặng người trong giây lát, rồi khẽ cúi xuống, một tay nhẹ vuốt tóc Rosy chị, tay kia khẽ đặt lên trán Rosy em.

Tôi không vội.

Không thể vội.

Tôi hít một hơi sâu, ánh mắt hướng về cánh cửa đang tỏa sáng phía trước, thứ đang mời gọi tôi bước vào một vùng đất mới, một thử thách mới, một cơ hội để tiến xa hơn bao giờ hết…

Nhưng rồi, tôi từ chối bước đi.

"Không. Chúng ta sẽ đợi.""Tôi sẽ đợi… đến khi mọi người hồi phục. Chúng ta đã chiến đấu cùng nhau, thì cũng phải cùng nhau bước tiếp."

Cánh cửa vẫn mở. Ánh sáng vẫn vẫy gọi.Nhưng tôi quay lưng lại với nó, ít nhất là lúc này.

Bởi tôi hiểu—một chiến binh mạnh không phải kẻ đi nhanh nhất, mà là người không bao giờ bỏ lại đồng đội phía sau.

-Hết chương 39-