Chương 40 : Sau cơn mưa

Lời hứa của từng người

Trong lúc hai chị em Rosy vẫn còn thiếp đi, tiếng thở đều đều như nhịp tim bình lặng sau cơn bão, tôi tranh thủ ngồi bên cạnh Skaze—cả hai chúng tôi đều thấm đẫm máu, mồ hôi, và một chút lặng lẽ.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nứt vỡ phía trên, những mảnh không gian treo lơ lửng như thuỷ tinh vỡ, rồi khẽ hỏi:

“Này, Skaze… sau khi hoàn thành thử thách ở Thần Long Điện, cậu định làm gì?”

Skaze nheo mắt, vẻ mặt ngập ngừng, rồi khẽ nhếch môi cười nhạt. Đó không phải nụ cười vui vẻ, mà là một nụ cười như thể đã đánh mất điều gì đó từ lâu.

“Cậu hỏi tương lai à?”

Cậu ta cúi đầu, bóng của mái tóc rũ xuống che đi đôi mắt—nhưng tôi vẫn thấy rõ sự chua chát ẩn sau từng lời:

“Tớ làm gì còn nơi nào để trở về, Minh… 'nhà' của tớ đã không còn nữa.”

Một nỗi chua xót dội lên trong tim tôi. Tôi hiểu. Có lẽ, Trái Đất của Skaze cũng đã rơi vào kết cục như tôi từng chứng kiến—chìm trong hủy diệt, tan biến khỏi dòng thời gian.

Skaze ngồi im lặng, rồi đột nhiên quay mặt đi, khẽ lắc đầu:

“Tớ xin lỗi… nhưng tớ không thể kể với cậu được.”

Tôi không giục. Không cần thiết. Tôi chỉ khẽ gật đầu.

“Không sao đâu, Skaze… ai cũng có những điều chưa thể nói.”

Tôi ngước nhìn ánh sáng phát ra từ cánh cửa Địa Huyền Cảnh ở phía xa, rồi nói tiếp, như thể vừa hỏi, vừa trao một lời mời chân thành:

“Vậy sau khi vượt qua thử thách này… cậu có muốn cùng tôi tiếp tục phiêu lưu không?”

Skaze ngẩn người nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh như chưa từng được ai trao cơ hội lựa chọn. Một khoảnh khắc sau, môi cậu ta khẽ run lên, như nụ cười lần đầu nở giữa đống tro tàn.

“Cậu nói thật đấy à, Minh?”

Tôi gật đầu, nhẹ nhưng kiên định:

“Chỉ cần cậu đồng ý.”

Skaze nhìn tôi rất lâu, rồi vươn tay ra, bàn tay đã chai sạn vì vô số trận chiến, nhưng lần này, nó vươn ra vì một lời hứa.

“Vậy thì… tôi đồng ý.”

“Quyết vậy nhé.”Tôi đấm nhẹ vào tay Skaze như một tín hiệu đồng lòng. Cậu ta khẽ gật đầu, nụ cười nhạt nhưng thật lòng.

Phía sau, hai chị em nhà Rosy đã tỉnh lại. Họ mở mắt, đôi đồng tử đen láy vẫn còn vương vẻ mệt mỏi sau cuộc chiến. Rosy chị hỏi nhẹ, giọng khản đặc nhưng đầy hy vọng:

“Mọi thứ… kết thúc rồi phải không? Chúng ta thắng rồi đúng không?”

Tôi bước đến, nở nụ cười:

“Ừ, yên tâm đi. Hắn đã bị phong ấn. Còn hai người, vết thương thế nào rồi?”

Rosy chị mỉm cười gật đầu, xoa đầu cô em gái đang run nhẹ vì kiệt sức:

“Ổn rồi. Chúng tôi ổn.”

Tôi và Skaze cùng tiến lại gần, cả nhóm hội tụ đầy đủ một lần nữa. Ánh mắt bốn người chúng tôi giao nhau. Tôi chỉ tay về phía trước:

“Mọi người, nhìn kìa. Cánh cửa ấy—chính là Địa Huyền Cảnh. Chúng ta sắp bước vào Vực Thẳm Hư Không. Đừng sợ, chúng ta đã vượt qua được một con quỷ rồi, còn gì là không thể?”

Tôi chìa tay ra trước.

“Quyết tâm nhé.”

Skaze, Rosy chị, Rosy em—từng người lần lượt đưa tay lên. Chúng tôi đặt tay chồng lên nhau.

“1… 2… 3!”

“YAAAAA!”

Tiếng hô vang lên, đánh thức mọi niềm tin đang ngủ quên. Bốn người chúng tôi, cùng bỏ lại sau lưng đống đổ nát của cuộc chiến, sải bước tiến vào cánh cổng đang mở ra, rực sáng trong thứ ánh sáng tím huyền bí như cánh môi giữa hai thế giới.

Đúng như tôi dự đoán—nơi này chính là Vực Thẳm Hư Không.Một khối cầu xoáy sâu như hố đen lơ lửng ở chính giữa không gian. Những vòng xoáy vật chất như bị thời gian bẻ cong, bao quanh nó là vô số người đã được triệu hồi—từng kẻ một, mỗi lần xuất hiện là một cột sáng bùng lên như xác nhận sự hiện diện.

Một giọng nam vang lên từ xa, lạnh lẽo như thép mài:

“Chà… bốn kẻ cuối cùng.”

Ngay lập tức, một giọng nữ đáp trả, có vẻ dè chừng:

“Đừng khinh địch. Có điều gì đó... lệch pha ở đây.”

Khi chúng tôi bước tới, một cột sáng cũng nổ lên phía sau Skaze, rồi hai chị em Rosy. Nhưng đến lượt tôi...

Không có cột sáng.

Chỉ có một cơn địa chấn dữ dội, không gian nơi tôi hiện ra rung lên như tiếng chuông ngân trong tầng sâu của thực tại. Các cột sáng khác tắt lịm như bị lấn át. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.

Một lão già râu xồm đứng phía xa, tay cầm quyền trượng bằng xương, chỉ thẳng về phía tôi:

“Ngươi… ngươi lạ thật đấy.”

Ông ta phá lên cười sảng khoái, đầy thích thú như thể đã gặp thứ gì đó vượt xa quy tắc trò chơi.

Tôi khẽ nhíu mày.

Tất cả những người được chọn cho thử thách Vực Thẳm Hư Không đều đã tề tựu.Cuộc chơi thật sự bắt đầu.

Lúc ấy, tôi cảm nhận được một điều kì lạ. Con mắt tím —nay đã không còn bị động nữa. Tôi có thể kích hoạt nó theo ý muốn.

Không còn nghi ngờ, đôi mắt ấy là một phần của sự thật bên trong tôi. Nhưng giờ chưa phải lúc.

Tôi nhắm mắt lại, tắt nó đi tạm thời, giấu ánh sáng đang gào thét trong tâm trí mình.

Thử thách cuối cùng đã tới.

Lập tức khối cầu xoáy tít , tất cả mọi người cùng dùng thần lực để thoát nó , các cột sáng bắt đầu biến mất , thông báo thử thách đã bắt đầu

Vực Thẳm Hư Không (The Abyss of Nullity)Nơi mọi ánh sáng và quy luật tan biến, kẻ bước vào phải đối diện với chính bản ngã sâu nhất của mình, nơi không tồn tại bất kỳ cứu rỗi hay khái niệm nào khác ngoài sự diệt vong tuyệt đối.

Tôi lặp lại lời của ông Ark đã từng nói trước khi tôi rời đi 

Cùng lúc ấy… một giọng nói trầm thấp, ngân vang trong không gian, vang vọng từ chính hố đen nơi trung tâm Vực Thẳm Hư Không.

Nó không phát ra từ miệng của bất kỳ ai. Nó không thuộc về không khí, cũng chẳng đến từ linh hồn. Đó là một loại âm thanh như được dệt từ chính cấu trúc của thực tại. Giọng nói đó cất lên, từng từ như đập vào tâm trí mỗi người tham gia:

“Các ứng cử viên… Hỡi những kẻ đã vượt qua ngưỡng sinh tử để tới đây…”

Tất cả lập tức yên lặng, kể cả những kẻ hiếu chiến nhất cũng nín thở.

“Tại Vực Thẳm Hư Không, các ngươi sẽ phải chiến đấu—không chỉ với nhau, mà còn với ham muốn sâu thẳm nhất của chính bản thân mình. Không còn luật lệ, không còn giới hạn, không còn khái niệm. Tất cả phải được tạo lập bởi chính ý chí của các ngươi.”

Một vài người rùng mình. Có kẻ bật ra tiếng cười điên dại. Có kẻ siết chặt tay như thể muốn chống lại vận mệnh.

“Người nào chiếm được Ngọc Thần Minh sẽ được đặc cách tiến vào vòng tiếp theo với danh hiệu ‘Kẻ Được Chọn’.”

Ngọc Thần Minh? – Tôi thầm lặp lại trong đầu, con mắt tím khẽ giật giật. Tôi không biết nó là gì, nhưng dường như… nó đang gọi tôi.

“Còn lại… những kẻ khác—hãy sống sót… cho tới khi khối cầu nơi trung tâm trở lại vị trí tuyệt đối giữa Hư Vô.”

Ngay lúc đó, khối cầu xoáy đen ở trung tâm rực lên ánh sáng tím, rồi dịch chuyển lệch sang một phía, như kim đồng hồ vừa rời khỏi mốc 12. Không gian gào thét, từng lớp thực tại rách ra, từng người bị tách khỏi nhau trong tích tắc như thể đang rơi vào một giấc mơ hỗn loạn tự sinh thành.

“Bắt đầu đi.”

ẦM!!!

Không gian nổ tung, vỡ vụn như thủy tinh. Mỗi người bị tách vào một không gian riêng biệt—một vũ trụ cá nhân hóa, nơi họ sẽ phải định nghĩa sức mạnh, định nghĩa lý tưởng, định nghĩa bản thân.

Và tôi—bị hút vào một cơn xoáy mang màu tím sẫm, lạnh lẽo nhưng lại quen thuộc đến kỳ lạ.

Tôi đoán tất cả đang cố truy tìm Ngọc Thần Minh.Ngay khoảnh khắc không gian vỡ tan, tôi bị cuốn vào một vùng dị biệt—nơi bầu trời mang màu của tử khí, mặt đất thì gợn sóng như chất lỏng, mọi định luật vật lý đều đảo lộn. Và điều tôi không mong đợi nhất lại xảy ra: tôi bị tách khỏi nhóm.

Đứng trước mặt tôi là hai người quen không hề dễ chịu.

“Chà… oan gia ngõ hẹp thật.” – Tôi buột miệng. “Liệu chúng ta có thể hợp tác? Tạm thời thôi.”

Người đàn ông với dáng vẻ cáo già tên Zin cười khẩy, ánh mắt sắc như lưỡi dao.

“Hợp tác? Cậu tưởng đây là truyện thiếu nhi à? Ở đây không có lợi ích chung. Chỉ có kẻ chiến thắng và… đống xác.”

Người phụ nữ bên cạnh hắn—Terra—chẳng buồn nói, chỉ giơ tay triệu hồi một ma trận ma thuật đỏ rực như máu. Từng tia năng lượng vặn xoắn như rắn độc, hướng thẳng về phía tôi.

Tôi không còn lựa chọn.

Tôi nhảy lùi lại, gia tốc thân thể, đồng thời khởi động con mắt tím để quét không gian. Tôi vừa né những đợt công kích dày đặc, vừa tranh thủ dò tìm sóng năng lượng lạ—một thứ gì đó… có thể là dấu vết của Ngọc Thần Minh. Nhưng áp lực từ Zin và Terra ngày một lớn.

Họ không phải tay mơ.

Zin điều khiển hàng loạt lưỡi đao gió, vờn quanh tôi như muốn cắt xé từng khớp xương. Còn Terra—điềm tĩnh mà hiểm độc, liên tục triệu hồi các “mô hình định nghĩa” từ khoảng không: những sinh vật hình thù kỳ dị, phản ánh từng khái niệm như “giới hạn”, “cái tôi”, “tội lỗi”… Tất cả đồng loạt lao vào tôi.

Tôi gầm lên:

“ĐỪNG CẢN ĐƯỜNG TA!!!”

Tôi không muốn gây thương vong. Nhưng tôi biết rõ—sự nhân nhượng ở nơi này chính là tự sát.

Một quả cầu lửa khổng lồ được tôi tạo ra chỉ trong chớp mắt, nhiệt độ đủ để làm vỡ cấu trúc không gian quanh nó, thổi bay những kẻ ngáng đường. Một số kẻ khác—những người tham gia khác—cũng đang nhìn về phía tôi, ánh mắt như loài thú rình mồi.

Và rồi… tôi nhận ra.

Tất cả bọn họ không chỉ truy lùng Ngọc Thần Minh. Họ bắt đầu để ý tới tôi. Không phải vì tôi mạnh. Mà vì… tôi thu hút cái gì đó.

Dưới lớp vỏ hiện thực hỗn loạn, có một thứ đang gọi tôi, một nhịp đập… đồng điệu với tôi. Như thể Ngọc Thần Minh đang chọn tôi, hoặc ngược lại.

Tôi siết chặt nắm tay. Không thể chạy mãi được. Đã đến lúc tôi phải đối mặt.

Tôi bất ngờ dừng lại.

Không phải vì tôi mệt, cũng chẳng phải vì bị dồn đến đường cùng. Mà bởi vì… đã đến lúc thử nghiệm thứ này.

Thứ ánh sáng tím dị thường, thứ vẫn luôn hiện diện trong tôi từ sau cuộc chiến vừa rồi, con mắt ấy – như một cánh cửa nhỏ giữa vô tận.

“Hửm, định buông tay à?” – Terra nhếch môi, nụ cười của cô ta trộn lẫn giữa khinh thường và tò mò. Ngay lập tức, những dây xích năng lượng với hoa văn cổ ngữ phóng thẳng về phía tôi, lượn như những con rắn sống, muốn khóa chặt mọi chuyển động của tôi trong không gian lỏng.

Zin đứng cách đó vài chục bước, giơ cao một vật thể giống như một chiếc tù và bạc, miệng hắn thốt ra:

“Khái niệm Gió - Tiên Khúc Đoạt Hồn!”

Từ chiếc tù và, một cơn lốc bạc vang dội, gió không chỉ là gió, nó là một "định nghĩa" – thứ có thể cắt rách cả linh hồn nếu bị cuốn vào. Hai kẻ đó – phối hợp như một cỗ máy giết chóc ăn ý – tưởng chừng đã đẩy tôi vào thế chết.

Tôi không né tránh.

Tôi chỉ ngẩng mặt lên, để lộ ra con mắt bên trái đã chuyển màu hoàn toàn sang tím sẫm, trong đồng tử là những vòng xoáy xoắn ốc như hấp thu vạn vật.

“Tử Nhãn.” – Tôi gọi tên nó, đơn giản nhưng đầy trọng lượng. Dựa theo màu sắc, và cũng là thứ duy nhất… khiến cả tôi cũng cảm thấy sợ hãi đôi khi.

Ngay khi con mắt ấy mở ra… mọi thứ dừng lại.

Không — đúng hơn là bị tước bỏ bản chất.

Những dây xích đang cuốn tới tôi rã thành ánh sáng, từng sợi một như chưa từng tồn tại. Gió bạc của Zin… tan chảy, không phải vì bị chặn, mà như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt tận gốc khái niệm “gió”.

Hai kẻ đó sững sờ. Cả Terra và Zin đồng loạt thụt lùi.

“Cái quái gì… vừa xảy ra vậy?” – Terra khẽ thì thầm.

 *“Không thể nào… hắn vô hiệu hóa ‘khái niệm’? Không, thứ đó là… là ‘Chân Diệt’?” – Zin lẩm bẩm, ánh mắt đã có phần kinh hoàng.

Nhưng tôi chưa dừng lại.

Họ tiếp tục tấn công. Những "ý niệm biến hình", từ hình dạng loài thú cổ đại đến các biểu tượng vật lý trừu tượng như “khối lượng”, “hồi quy”, hay thậm chí “thời điểm khởi nguyên” – đều được triệu hồi như vũ khí. Nhưng tất cả, dù trừu tượng đến đâu… khi lọt vào tầm ảnh hưởng của Tử Nhãn, đều bị xóa khỏi định nghĩa.

Không nổ tung. Không hóa đá. Không bị đốt cháy.

Chỉ đơn giản: không còn tồn tại.

Một cảm giác nghẹt thở lan ra, không chỉ từ phía tôi mà còn từ chính không gian quanh đó. Như thể chính thực tại cũng phải dè chừng con mắt ấy.

Tôi nhẹ giọng, nhưng từng từ như khắc sâu vào không gian:

“Ta không phá hủy khái niệm của các ngươi. Ta chỉ… phủ nhận sự tồn tại của chúng.”

“Nếu sức mạnh các ngươi dựa trên định nghĩa... thì Tử Nhãn này, là nơi định nghĩa không thể chạm tới.”

Bọn chúng lại ngoan cố lao tới , một luồng trọng lực ấn thẳng cả hai xuống , quá sức tưởng tượng của tôi

Tôi tự tạo ra khái niệm trọng lực ở một nơi vô định luật . 

Zin lẩm bẩm

Không ổn rồi , ngay từ đầu , hắn không hề bình thường , nhìn con mắt hắn kìa

Tôi không để cho hắn nói hết câu. Một quyền tay phải, gọn gàng và không khoan nhượng, phát nổ trong không gian như tiếng sấm giáng xuống vực thẳm. Zin văng đi như một viên đạn bị bóp méo, cắm đầu vào khoảng không méo mó, không kịp phản ứng.

“ZINNNN!” – Tiếng thét của Terra vang vọng như xuyên rách tầng khí áp.

Cô ta dịch chuyển lập tức, cọng xích trong tay hóa thành những con rắn ánh sáng, lao đến siết lấy cổ tôi.

Nhưng…

“Xoảng…”

Chỉ là một ảo ảnh. Xích chưa kịp chạm đến tôi đã tan thành bụi bạc, vô hiệu hóa hoàn toàn trước khi thực tại thừa nhận sự tồn tại của nó.

Tôi quay sang, ánh mắt tím nhạt ánh lửa.

“Đừng cố… Mọi đòn đánh chỉ cần xuất phát từ một tia suy nghĩ thôi cũng sẽ bị tôi xóa sổ. Chứ đừng nói là hành động.”Cô không chạm vào tôi được đâu

“Khốn khiếp…” – Terra gằn giọng, đôi mắt ánh lên vẻ bất lực. Cô dịch chuyển tới bên Zin, ôm lấy hắn. Họ nói chuyện với nhau trong im lặng. Tôi không nghe, không xen vào. Tôi không đến để tiêu diệt họ. Không phải lúc này.

Tôi xoay người.

Tôi tiếp tục nhiệm vụ của mình: tìm Ngọc Thần Minh, và hơn hết, tìm các đồng đội của tôi.

Chuyển cảnh: Skaze.

Trong mê cung xoắn ốc không có điểm tận cùng, Skaze đang hành động như một kẻ xa lạ. Không còn cười cợt. Không còn bông đùa. Chỉ là ánh mắt trầm lặng, từng bước cẩn trọng như một sát thủ trong đêm.

Anh vừa đánh phá một hầm ngục cổ, vừa hấp thụ những mảnh sức mạnh còn sót lại từ kẻ cản đường – thứ năng lượng ma quái cuộn xoáy quanh người anh như cơn bão bị kìm nén.

Không xa, hai chị em Rosy đang cùng anh vượt qua một ải. Cả hai đều đầy thương tích, nhưng cũng đầy kiêu hãnh. Họ đã không còn là những cô gái cần được bảo vệ, mà là những chiến binh tự bảo vệ chính mình.

Skaze lên tiếng, giọng trầm hẳn đi:

“Mấy người ổn không?”

Rosy chị gật đầu, đưa mắt nhìn em gái rồi trả lời:

“Ừ, ổn. Nhưng... Minh đâu?”

Skaze lặng một chút. Anh nhìn lên khoảng không chồng chéo những dòng năng lượng uốn cong – mê cung không chỉ xoắn về không gian mà còn bóp méo cả thời gian.

“Tôi cũng không biết. Có thể… cậu ta đang bị cuốn vào một vũ trụ hay chiều không gian nào đó... nhưng mà yên tâm đi.” – Anh cười nhẹ, nụ cười không còn vẻ đùa giỡn. – “Minh mà không ổn... thì ai ổn được chứ?”

Rosy em nhìn sang chị, cả hai cùng gật đầu. Không cần nói ra, tất cả đều hiểu nhiệm vụ lúc này là gì.

“Chúng ta có hai nhiệm vụ.” – Skaze siết chặt bàn tay, luồng ma thuật cuộn quanh anh xoáy lên.

“Hội ngộ với Minh. Và vượt qua ải này.”

Khế ước và chiến hữu

Tôi tranh thủ tìm một mỏm đá nhô ra từ mặt phẳng tím xám hỗn mang, nép mình sau nó như trốn khỏi nhịp gấp gáp của cuộc săn đuổi. Ánh sáng u ám phía chân trời không còn chiếu nổi xuống mặt tôi. Bóng tối lúc này... như đang giữ một lời thì thầm.

Tôi ngồi xuống, tựa lưng vào đá, thở ra một hơi dài. Và rồi, tôi gọi.

“Này… kẻ bị ta phong ấn. Vẫn ổn chứ?”

Tôi không biết mình mong đợi điều gì. Có lẽ là sự im lặng thường thấy. Nhưng lần này…

Một tiếng cười khẩy vang lên — không ngoài tai, mà trong đầu tôi.

“Phong ấn ta mà còn hỏi han? Ngươi thú vị thật đấy.”

“Từ lúc ngươi đánh bại ta… ta đã sống trong cái ‘thế giới con’ do ngươi tạo ra. Một nơi giả lập, nhưng được viết lại từ trí tưởng tượng của ngươi. Và ngươi để ta làm vua nơi đó? Vinh dự thật đấy.”

“Ngươi biết không, Minh?” – hắn ngừng lại, giọng trầm hơn.“Viết lại câu chuyện không đồng nghĩa với thay đổi thực tại. Nhưng ngươi đang làm cả hai.”

Tôi nheo mắt.

“Ngươi vẫn chưa nói tên. Không lẽ mất mặt lắm à?”

“…Tên ta không phải để phàm nhân biết.”

“Thôi được. Nhưng cho ta hỏi cái này: Tịch Luật Sứ – Void of Order – là thứ gì? Ngươi nói ngươi là một trong số họ?”

“Đúng. Một trong mười ba.” – giọng hắn trầm xuống như thể gió lướt trên mặt vực.“Bọn ta không thuộc về vũ trụ. Bọn ta là luật, là lề, là ranh giới được nhân hóa. Khi một câu chuyện mất trật tự, một trong chúng ta sẽ đến để xóa sạch và viết lại mọi thứ. Ngươi đánh bại ta… nhưng ngươi cũng đã thu hút sự chú ý của những kẻ còn lại. Chúng sẽ đến.”

Tôi cười nhạt.

“Thì tới đi. Mỗi lần một tên. Xếp hàng vào.”

“Ngươi ngạo mạn.”

“Không. Ta... chủ động.” – tôi nói, mắt hướng vào trong, sâu vào tiềm thức của chính mình.

“Ta không giết được ngươi. Nhưng ta nắm quyền viết lại câu chuyện có ngươi trong đó. Tôi gọi đó là phong ấn diễn giải – nơi ngươi chỉ có thể tồn tại theo cách ta cho phép.”

Lặng im.

Rồi hắn cười — tiếng cười không giấu nổi sự tò mò.

“Ngươi thật sự muốn ta chiến đấu cùng ngươi? Sau này?”

“Đúng. Qua được ải này, ta thả ngươi. Với một điều kiện: Ngươi là người của ta. Không hơn.”

“…Ngươi điên thật.” – hắn lẩm bẩm, nhưng rồi thở ra.“Được thôi. Ta sẽ sát cánh bên ngươi, Minh.”

“Ngươi có gan phong ấn một Tịch Luật Sứ, lại dám thương lượng như thể đang chơi cờ. Ta phục.”

Tôi gật đầu, rồi hỏi:

“Ngươi biết gì về Bream không?”

Im bặt.

Rồi, bất ngờ như thể ngọn sóng tràn bờ, hắn rít lên:

“BREAM?! Ngươi nhắc đến hắn làm gì? Một trong những Tịch Luật Sứ cấp cao nhất,hắn là cánh tay phải của Trix .... Ngươi có biết—”

Tôi ngắt lời hắn, giọng thản nhiên như đang nói một chuyện thường ngày.

“Ta thu phục hắn rồi.”

Cả tâm trí bỗng chấn động — như có địa chấn nổi lên trong lớp kết giới bên trong.

“…Ngươi, ngươi nói gì?”

“Cậu ta hiện là đệ tử của tôi. Mặc dù… tôi cũng không hiểu sao cậu ta lại đi theo tôi. Có lẽ thấy tôi thú vị. Có lẽ thấy tôi nguy hiểm.”

“Ngươi… đang đùa với cái gì vậy?”

“Không đùa.”

Một lát sau, hắn mới nói được thành lời.

“Ngươi điên thật rồi. Nhưng giờ… ta tò mò hơn là giận. Sau ba ải, nếu ngươi sống sót, ta sẽ bước ra. Và nếu có dịp… ta muốn chạm trán với Bream. Một cuộc tái ngộ của những linh hồn bị ruồng bỏ.”

Tôi mỉm cười. Trong lòng, tôi bắt đầu khắc lại phong ấn triều hội — một kết giới vừa bảo vệ vừa triệu hồi. Không chỉ là phong ấn, mà là liên kết.

“Tên ngươi?”

Im lặng.

Rồi, như thể hiến chương cổ ngữ mở ra.

“Gọi ta là Huge. Từ giờ, chỉ mình ngươi được phép gọi tên ta.”

Trước khi tôi rút khỏi tầng sâu của tâm trí, hắn nói thêm:

“Và hãy nhớ… ta đã chấp nhận phong ấn không phải vì thua, mà vì ta đã thấy trước kết cục. Một Tịch Luật Sứ thật sự... khi toàn lực…”

Khi tôi còn đang nghĩ hắn nói nhảm , thì bỗng nhiên 

Giọng Ahura vang lên như lời cảnh báo.

“Hắn không nói dối đâu, Minh. Có những khái niệm... khi phát động thì cả sự thật cũng phải quỳ xuống.

Tôi mở mắt.

Bầu trời vẫn xám đục.

Nhưng trong tôi, một quân cờ lớn vừa sẵn sàng.

Tôi đứng dậy, phủi nhẹ lớp bụi vô hình bám trên vai áo như thể phủi đi sự chần chừ trong suy nghĩ. Bên ngoài, chiến trường hỗn loạn vẫn tiếp diễn, đầy rẫy những kẻ khát máu khao khát chiến thắng — hoặc chí ít là sống sót.

Giọng nói bí ẩn vang lên lần nữa, ngân dài như tiếng chuông báo tử:

“Thời gian còn lại: ngắn hơn một nhịp thở.”

Tôi không hoảng. Tôi chỉ cần viên ngọc. Không hề muốn đánh nhau. Không phải vì sợ, mà vì tôi hiểu: chơi dài thì phải biết giữ bài.

Tôi tập trung, con mắt Tử Nhãn bừng sáng.

Tầm nhìn mở rộng như một tấm kính xuyên qua tầng tầng lớp lớp không gian. Tôi thấy được cấu trúc của chiều không gian hiện tại – méo mó, gấp nếp và liên tục thay đổi. Và hơn cả, tôi nhìn sang cả những chiều lân cận. Một đặc quyền của kẻ mang Tử Nhãn.

Ở một chiều không gian khác, tôi thấy Skaze – không còn vẻ đùa cợt – đang dẫn đầu nhóm Rosy, chém xuyên từng đàn quái thú khổng lồ. Những con dị thú như núi đá cũng bị chém gục trong vài nhịp thở. Họ đang thắng thế. Tôi thở phào.

Và rồi, tôi thấy nó.

Viên ngọc – Ngọc Thần Minh – như một vì tinh tú mắc kẹt trong mạng lưới năng lượng xoắn ốc, đang trôi lơ lửng ở cuối không gian tầng thứ sáu.

Tôi siết chặt tay, gằn một câu trong đầu:

“Tới lúc rồi.”

Lấy đà.

Tôi phóng mình như một mũi tên ánh sáng xuyên thủng các lớp năng lượng, hướng thẳng tới tọa độ viên ngọc. Nhưng đúng lúc đó – như lẽ tất yếu – có những kẻ nhận ra sự hiện diện của tôi.

Chúng chắn đường.

Một lưỡi hái khổng lồ – hắc ám và dữ tợn – xé toạc không gian, nhắm thẳng vào cổ tôi.

Tôi nghiêng người, lách qua. Cảm giác kim loại sát da lạnh đến tê sống lưng. Nhưng tôi thoát.

Kẻ xuất hiện là một người phụ nữ – dáng dấp uy nghi, sát khí ngùn ngụt. Mái tóc trắng phất sau lưng như bão cát. Đôi mắt chứa đầy sát ý, tay cầm lưỡi hái phủ một tầng năng lượng tối.

Cô ta muốn giết tôi? Vì viên ngọc? Vì danh vọng? Hay đơn giản vì tôi ngáng đường? Tôi chẳng cần biết.

Lưỡi hái lại bổ xuống – lần này tôi không né, mà đấm thẳng vào nó bằng một cú đấm bọc hỏa quyền.

ẦM!

Cú va chạm khiến không gian rung chuyển, một vụ nổ bùng ra như một vụ va chạm giữa hai mặt trời thu nhỏ.

Khói tan.

“Đứng lại!!” – ả rít lên như thú săn bị cướp mồi.

Tôi đã không còn ở đó nữa.

Dư âm cú đấm còn vọng lại, lửa còn lách tách trên đá – nhưng tôi đã dịch chuyển sang tầng không gian khác, để lại cô ta trong cơn thịnh nộ vô nghĩa.

Tôi không dây dưa. Không phải vì sợ, mà vì tôi biết rõ sức mình. Nếu tôi thật sự muốn… cô ta đã nằm lại nơi đó.

Một vài kẻ khác cũng đã lần mò tới nơi viên ngọc phát ra ánh sáng mờ ảo. Gương mặt chúng đẫm mồ hôi, thân thể xộc xệch, có kẻ máu me đầy mình, tất cả đều tỏa ra một thứ sát khí vẩn đục như những linh hồn lạc lối trong mê cung tuyệt vọng.

Bỗng một giọng cười giòn vang lên giữa không gian chết chóc.

“Này nhóc!”

Tôi quay đầu.

Không ai khác — là ông lão từng đứng trên vách vực thẳm, cười sảng khoái và chỉ tay vào tôi khi trò chơi khởi động. Bộ râu bạc lấp lánh như bạch kim, đôi mắt già nua ấy không giấu nổi sự tinh quái ẩn sâu.

“Quả nhiên không tầm thường chút nào. Ta sẽ đợi nhóc ở thử thách thứ ba. Ở đó, nếu nhóc còn sống sót được tới nơi này…”

Nói rồi ông ta cười khùng khục, quay lưng… và thân ảnh mờ dần như một làn sương tan biến vào hư không.

Tôi khẽ nheo mắt. Ông lão ấy – không đơn giản. Một nhân vật đáng chú ý. Có thể là đối thủ, hoặc cũng có thể là người dẫn đường… hoặc tệ hơn. Một kẻ quan sát tất cả.

Nhưng không để tôi suy nghĩ thêm, một người mới xuất hiện.

Anh ta không giống những kẻ vừa rồi – không nhếch nhác, không mất bình tĩnh. Mái tóc đen gọn gàng, ánh mắt lạnh lùng, và đặc biệt – dưới chân anh ta, từng xác người nằm rải rác như lá rụng.

Tôi đã thấy anh ta hạ hết toàn bộ đối thủ khác mà không cần đến một tiếng hét, không vung vẩy hào quang hay chiêu trò — chỉ là những chuyển động gần như… vô hình. Như thể từng đòn ra tay đều nằm ngoài phạm vi nhận thức thông thường.

Anh ta đứng trước tôi, chỉ tay, như thể định mệnh đã sắp đặt cuộc đối đầu này từ lâu.

“Còn lại tôi với cậu thôi.”

Một làn gió mỏng lướt qua. Không còn âm thanh nào khác ngoài hai giọng nói đan cài giữa bầu không gian méo mó.

“Viên đá này… chỉ một trong hai ta sẽ sở hữu.”

Tôi gật đầu, cảm thấy máu mình bắt đầu nóng lên. “Được thôi. Nếu anh muốn, tôi chiều.”

Ngay sau câu nói đó, tôi thấy mắt anh ta thay đổi. Đồng tử co rút, ánh lên sắc vàng rực rỡ như ánh mặt trời bị đóng băng.

“Thần Nhãn.” — anh ta khẽ nói — “Một đôi mắt chỉ mở ra khi sự thật cần được ép phơi bày. Cậu sẽ sớm được thấy nó làm được gì.”

Và rồi… anh biến mất.

Không một âm thanh. Không một chuyển động. Không một dấu hiệu nào trước đó. Không phải tốc độ, mà như thể không gian đã chấp nhận sự tồn tại của anh ta là một phần của chính nó.

Tôi phản ứng theo bản năng, né sang trái — và bùm! — nắm đấm của anh ta suýt nữa đã xuyên qua lưng tôi.

Trận chiến bắt đầu.

Chúng tôi không sử dụng ma pháp.

Không hề triệu hồi quái thú, cũng chẳng có lửa, sấm hay xích buộc.

Chỉ có hai cơ thể — một trận chiến thuần túy, tàn nhẫn, nguyên sơ.

Tôi tung một đòn quét chân, anh ta lùi lại bằng một cú bật nhẹ nhàng rồi phản công bằng cùi chỏ.

Chúng tôi va vào nhau, từng cú chạm như sấm động.

Tay nắm tay. Gối chạm gối. Máu bắn ra từ môi, nhưng không ai dừng lại.

Tôi nhận ra — anh ta không chỉ mạnh. Anh ta là kẻ sinh ra để chiến đấu.

Và tôi… cũng thế.

Và tôi... cũng thế.

Tôi siết chặt nắm đấm, máu chảy thành vệt nhỏ từ khóe môi, nhưng ý chí thì đang bốc cháy.

Tôi chưa dùng tới Tử Nhãn. Không phải vì kiêu ngạo, mà vì tôi vẫn đang… thăm dò.

Anh ta là một trong số ít kẻ có thể chạm được vào thực thể của tôi, một cơ thể được tôi gia cố bằng những lớp trống rỗng còn sâu hơn cả hư vô. Những đòn đánh thông thường từ nãy giờ – kể cả từ những kẻ dùng khái niệm – đều trượt qua tôi như xuyên qua không khí. Nhưng hắn… lại chạm được.

Tôi hơi bất ngờ. Một kẻ không chỉ mạnh — mà còn biết nghĩ.

Đột nhiên, anh ta lùi lại vài bước. Đôi mắt vàng như phát sáng dữ dội hơn, những vòng tròn đồng tâm bắt đầu hiện lên trong tròng mắt, xoáy sâu vào thực tại như muốn chọc thủng không gian.

Anh cười khẽ, rồi nói — chậm rãi như thể đang ban bố một bản án.

"Chà, cậu khá quá đấy.""Đến nước này... tôi tất tay vậy."

Tôi nheo mắt. Một cảm giác nghẹt thở lan khắp cơ thể.

“Thần Nhãn – Judgement Annihilation.”

Ngay khi câu nói vừa dứt, chiều không gian rúng động.

Từ bầu trời — nếu nơi này còn có khái niệm "trên" và "dưới" — một cơn mưa ánh sáng đổ ập xuống. Không phải ánh sáng thường. Mỗi tia là một lưỡi kiếm thiêng liêng, sắc bén như phán quyết của vũ trụ.

Tia đầu tiên xuyên qua lớp vỏ không gian, tạo nên một vết nứt trắng xóa.Tia thứ hai nổ tung ngay bên cạnh tôi, thổi bay cả một mảng thực tại mà tôi đang đứng.Rồi tia thứ ba, thứ tư, thứ năm...

Chúng lao tới như mưa rào, không ngừng nghỉ, như thể anh ta đang trút lên tôi mọi bản án mà thế giới này từng giáng xuống kẻ tội đồ.

Không gian xung quanh bắt đầu rạn vỡ.Mặt đất – nếu nó còn gọi là mặt đất – nứt toác thành vô số mảnh. Các khối vật chất trôi lơ lửng trong không trung, xoáy vào nhau như cơn lốc vô định.

Tôi nhíu mày. Áp lực thật sự khủng khiếp.Không phải vì đau. Không phải vì sợ.Mà vì... tôi biết, đây là sức mạnh được sinh ra để tiêu diệt, không phải để chiến thắng.

Tôi cắn môi, máu chảy. Nhưng tôi vẫn đứng.

“Tử Nhãn.” – Tôi lẩm bẩm, và mắt trái tôi chuyển sắc tím.

Ngay tức thì, một vòng kết giới tím lan tỏa quanh tôi, trông như một đóa sen mờ nhạt đang nở giữa cơn bão tận thế.

Từng tia Judgement Annihilation vừa chạm đến lớp kết giới ấy… bị xóa khỏi sự tồn tại.

Không bị bật lại. Không bị phản đòn.

Chúng đơn giản là… bị phủ định.

Một trong những nguyên lý cơ bản của Tử Nhãn:"Những gì ngươi không tin là thật, sẽ không tồn tại trước mắt ta."

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn.Ánh mắt hắn bắt đầu nghiêm lại. Hắn ngừng tấn công – dù chỉ một tích tắc – và thì thầm:

“…Không thể nào.”

Tôi nhếch môi, bước lên một bước. Mặt đất dưới chân tôi – một nền tảng không tồn tại – bắt đầu tái hiện như thể chính tôi là kẻ định nghĩa nó.

“Xin lỗi nhé… Tôi cũng đã tất tay.”

Con mắt ấy... Không thể nào... Không lẽ...Cậu là chủ nhân của nó?

Hắn thốt lên, mắt mở to, mồ hôi bất giác nhỏ xuống gò má.Ánh sáng từ Thần Nhãn của hắn run lên, lấp lánh như vừa chạm phải điều cấm kỵ.

"Ma… Ma Nhãn? Không… Không thể nào…"

Tôi chỉ nhún vai, tay vẫn đút túi áo choàng.“Chà, nó được gọi là Ma Nhãn hả? Tên nghe cũng có vẻ ngầu đấy, nhưng mà…”“…Tôi cũng chả quan tâm đâu.”

Một tia máu dâng lên trong mắt hắn. Sự kiêu ngạo trong đôi mắt vàng ấy giờ đây lẫn với chút ngờ vực.

"Cậu nghĩ Thần Nhãn chỉ làm được như này thôi sao?"Giọng anh ta trầm xuống, nặng tựa sấm sét đang rền vang trong khoảnh khắc trước cơn giông."Cậu nghĩ có một Ma Nhãn là đủ để cân bằng ư? …""Đòn tiếp theo sẽ xuyên phá nó."

Tôi đứng im, chờ xem hắn định làm gì.

Bỗng không gian sau lưng hắn vỡ ra như gương nứt, từng mảnh vỡ ánh sáng bay lượn khắp nơi.Một thứ ánh sáng thiêng liêng – hay đúng hơn, là một “cấu trúc mới của thực tại” – được hắn gọi đến.

“BIẾN HÌNH.”

Anh ta gầm lên.

Một cột ánh sáng trắng xé rách không gian, bao phủ toàn thân hắn. Từng phần cơ thể thay đổi – xương cánh tay kéo dài, mái tóc bạc bốc cháy như dải ngân hà bị nén lại, sau lưng mọc ra đôi cánh trắng với từng sợi lông phát quang.

Anh ta — không, bây giờ hắn là một thể thần thánh hoàn toàn.

Một “Thiên Sứ Chiến Thần”, hiện thân của quyền năng vũ trụ được ép nén vào thể xác con người.

Áp lực tỏa ra khủng khiếp đến mức chính chiều không gian này bắt đầu rít lên trong đau đớn.Mặt đất uốn cong, không khí bị bóp méo, cả thực tại run rẩy.

Tôi lập tức kích hoạt Tử Nhãn, tạo ra khái niệm “trọng lực tuyệt đối” – nơi mọi thứ đều bị ghì chặt xuống bằng ý chí của tôi.Trọng lực ấy không chỉ là vật lý, mà còn là khái niệm, ý nghĩa, quyền năng.

ẦM!!!

Hai luồng áp lực chạm nhau.Một bên là ánh sáng thánh khiết mang bản án của vũ trụ.Một bên là bóng tối tím mịt, là cái nhìn phủ định mọi khái niệm.

Không gian vặn xoắn, mọi thứ rung chuyển như đang chứng kiến vụ va chạm của hai vị thần.

Tôi nghiến răng, nắm đấm bọc lửa đấm thẳng vào làn sóng thánh quang, hắn thì giáng một cánh chém thẳng xuống, cả hai đòn triệt tiêu lẫn nhau trong một vụ nổ ánh sáng tím-vàng rực trời, nuốt trọn cả vùng đất quanh chúng tôi.

Gặp lại những người bạn cũ

Giữa tàn tích đổ nát của chiều không gian, hai kẻ mạnh nhất đối đầu nhau, hai ánh nhìn xuyên thấu mọi lớp giả dối của thế giới, cuối cùng lại nở nụ cười. Một nụ cười sảng khoái, không phải vì châm biếm hay ngạo nghễ, mà là vì thừa nhận.

Một nụ cười của những kẻ biết: mình đã tìm thấy đối thủ xứng tầm.

Gió thổi tung lớp bụi cháy xém từ trận chiến vừa rồi. Cả vùng đất như nín thở.Tôi và hắn – đứng đối diện nhau – không nói gì trong vài giây. Không khí đọng lại như ngưng đọng thời gian.

Rồi chúng tôi… đồng thanh cất lời:

"Xưng tên đi!"

Một khoảnh khắc giản dị, nhưng trịnh trọng đến lạ kỳ. Giống như hai kiếm sĩ cổ đại trước khi lao vào đòn quyết định.

Tôi gật đầu, ngẩng cao đầu như một lời khẳng định:

"Minh."

Hắn cũng bật cười, ánh mắt ánh lên một tia lửa thần thánh, rồi đáp lại:

"Yukari."

Giọng hắn chắc nịch như tiếng chuông ngân giữa cõi trống rỗng.

Khoảnh khắc ấy — không ai còn là kẻ địch đơn thuần.Chúng tôi là những người sẽ ghi tên mình vào truyền thuyết nơi Vực Thẳm Hư Vô.Không còn oán thù.Không còn nghi kỵ.Chỉ còn chiến đấu.Và tôn trọng.

Yukari là người phá vỡ sự im lặng trước.

"Tôi nhận thua."Giọng hắn không hề u uất, cũng chẳng nhuốm tiếc nuối. Mà đầy tự trọng."Viên đá là của cậu, Minh. Cầm lấy và bước tiếp đi."

Tôi nhìn hắn.Người đàn ông ấy — Yukari — không phải kẻ thất bại.Hắn là một chiến binh. Một đối thủ mà tôi sẽ ghi nhớ mãi.

Tôi lắc đầu, chậm rãi tiến đến trước viên Ngọc Thần Minh đang lơ lửng giữa không trung, ánh sáng từ nó phản chiếu lên gương mặt tôi và Yukari — một ánh sáng dịu dàng, không rực rỡ như chiến thắng, mà nhẹ nhàng như một sự chấp nhận.

"Không," tôi nói, khẽ đặt tay lên viên đá nhưng không lấy nó.

"Chúng ta đã có một trận so tài tuyệt vời. Đúng nghĩa.""Sẽ không ai bị bỏ lại ở đây. Đây không phải là chiến thắng của một người — mà là minh chứng cho sự tồn tại của cả hai."

Yukari mở to mắt, rồi bật cười — một tràng cười nhẹ như gió, nhưng ẩn chứa sự hài lòng.

"Cậu... đúng là khác biệt."

Tôi xoay người lại, tay giơ lên chạm vào ánh sáng của viên ngọc.Ngay khi tôi làm vậy, một làn sóng năng lượng tỏa ra, bao trùm lấy cả hai chúng tôi. Một lối đi mở ra giữa hư không — ánh sáng dẫn lối đến thử thách tiếp theo.

Tôi quay sang Yukari, chìa tay ra:"Đi thôi, bạn tôi."

Hắn khựng lại, rồi đưa tay ra nắm lấy.Hai chiến binh bước vào ánh sáng, rời khỏi vực thẳm. Không phải là người thắng, hay kẻ thua. Mà là hai kẻ xứng đáng được bước tiếp.

-Hết chương 40-