Chương 41 : Lên đường

Gặp lại đồng đội

ẦM.Một giọng nói vang vọng như tiếng sấm rền từ chính kết cấu của vũ trụ, xuyên qua từng tầng không gian, truyền tới tâm trí tất cả những người còn sống sót.

"Ải thứ nhất đã kết thúc.""Người giữ Ngọc Thần Minh là: Minh.""Tất cả những người còn sống sẽ được dẫn tới Ải thứ hai."

Một cơn chấn động nhẹ lan ra khắp mặt đất, rồi ánh sáng xanh ngọc dần mở ra một cánh cổng lớn — lối đi giữa các chiều không gian.

Ở một nơi khác — trong mê cung khổng lồ đang sụp đổ từng mảnh, Skaze chống kiếm xuống đất, khóe môi nhếch lên.

"Quả là Minh. Cậu ta không làm chúng ta thất vọng."Rosy chị thì gật đầu, còn Rosy em tung người xoay vòng giữa không trung như thể đang ăn mừng:"Biết ngay mà, cậu ấy sẽ sống sót và làm nên chuyện!"

Cánh cổng ánh sáng mở ra — và rồi tôi thấy họ.Skaze, chị em Rosy — những gương mặt quen thuộc, những tiếng cười, những ánh mắt đồng lòng mà tôi đã mong chờ suốt hành trình hỗn loạn trong vực thẳm.

Tôi đã trở về.

"Minh!!"Rosy em là người đầu tiên lao tới ôm chặt tôi.Rosy chị đứng sau, mắt ánh lên niềm vui xen lẫn tò mò.

"Ủa… mà ai đây?"

Tôi quay người, đưa tay lên vỗ vai Yukari – người đang đứng phía sau với gương mặt lạnh lùng nhưng điềm tĩnh.Gió thổi nhẹ làm mái tóc hắn tung bay — đúng kiểu nhân vật mà chỉ cần đứng im cũng đủ khiến người khác phải để mắt.

"À — đây là Yukari," tôi nói."Đối thủ của tôi trong Ải thứ nhất. Nhưng giờ cậu ta sẽ là đồng minh."

Tôi bước tới giữa vòng tròn bạn bè, quay người lại nhìn họ tất cả."Càng nhiều bạn, càng ít thù — phải không?"

Yukari nhếch môi cười nhạt, nhưng lần đầu tiên từ lúc tôi gặp, hắn nhẹ nhàng gật đầu trước mặt người khác.

Skaze chống kiếm vào vai, lùi một bước rồi cười phá lên:"Tôi bắt đầu thấy đội này hơi đáng sợ rồi đấy."

Rosy chị thở dài:"Ừ, nhưng đáng sợ là điều tốt khi bước vào thử thách thứ hai."

Chúng tôi nhìn nhau.Bầu không khí lặng xuống trong khoảnh khắc — không ai nói ra, nhưng tất cả đều hiểu: Ải thứ hai sẽ không giống bất kỳ điều gì trước đó.

Tôi đang trò chuyện cùng đồng đội thì ánh nhìn của tôi bất giác quét qua đám đông. Một luồng ma lực quen thuộc khiến tôi khựng lại.

Zin và Terra.

Cả hai vẫn sống sót.

Họ đang đứng cách tôi không xa, ánh mắt Zin vẫn hằn học như cũ, còn Terra thì chỉ lạnh lùng liếc qua như thể không hề có chuyện gì xảy ra.

Tôi bước đến, khoanh tay, nửa đùa nửa thật:"Chà, hai người sống dai thật đấy.""Nhưng Ải này… tôi cũng sẽ không nhân nhượng đâu."

Zin nghiến răng, gằn giọng:"Hừ, nhóc con, cứ đợi đó."

Câu nói ấy không khiến tôi sợ, nhưng làm tôi càng khẳng định: Ải tiếp theo sẽ là chiến trường của những kẻ đã nếm mùi thất bại và không muốn thua thêm lần nữa.

Ngay khi tôi định quay đi, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau:

"Xin lỗi… cậu là Minh phải không?"

Tôi quay lại — một cô gái tóc bạc ánh tím, mắt xanh ngọc, bước tới với vẻ ngoài lịch thiệp nhưng mang khí chất chiến binh.

"Tôi là Sakura, thuộc Đội Hyper của Vũ Trụ Sói Trắng. Rất vui được làm quen với cậu."

Tôi khẽ gật đầu, mỉm cười thân mật:

"Ừ, xin chào Sakura. Xin được chiếu cố."

Cô ấy bật cười nhẹ, nụ cười không quá phô trương nhưng đủ để khiến mọi người xung quanh chú ý.

"Đừng khách sáo như thế," Sakura nghiêng đầu, giọng nhỏ lại như đang đùa:"Hy vọng hai chúng ta… không phải là đối thủ của nhau."

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy – trong đó là sự chân thành, nhưng cũng là một linh cảm rằng nếu có phải đối đầu, Sakura sẽ không nhún nhường.

Tôi đáp:"Dù là đồng đội hay đối thủ, tôi cũng sẽ không nương tay. Nhưng tôi hy vọng, nếu có phải chiến, sẽ là một trận đấu đáng nhớ."

Cả hai mỉm cười. Không hẹn mà cùng hiểu:Ải thứ hai không chỉ là thử thách thể lực — mà còn là cuộc chiến ý chí, danh dự và những mối dây ràng buộc đang dần hình thành giữa những người sống sót.

Ở ải thứ hai chúng tôi sẽ đi xuyên qua cánh cửa Tịnh Tâm Trì – hồ nước thanh tịnh phản chiếu tâm hồn, nơi mọi niệm vọng sẽ được vượt trần, và linh hồn phơi bày. Kẻ vượt qua phải giữ bản ngã tinh khiết trước mọi cảm ơn.

Rồi tiến vào

Hồi Ức Luân Hồi (The Cycle of Echoes)Một thử thách buộc kẻ tham gia phải vượt qua tất cả những ký ức đau đớn nhất của mình, đối mặt với quá khứ lẫn tương lai, nơi thời gian bị bẻ cong đến mức không thể phân biệt thực và hư.

Chúng tôi phải đối diện với những thứ từ nội tâm của mình , đồng thời phải chiến đấu chống lại những kẻ khác , điều này đòi hỏi ai cũng phải có tinh thần thép , dám thách thức không thời gian.

"Thời gian nghỉ ngơi sắp kết thúc, những kẻ thách đấu – hãy chuẩn bị!"Giọng nói vang vọng như sấm nổ giữa trời quang, kéo theo sự chấn động lan rộng khắp không gian. Từng âm tiết như xuyên thẳng vào tâm trí, nhắc nhở tất cả rằng — cuộc chơi đã thực sự bắt đầu.

Tôi lặng người trong thoáng chốc. Gió lướt qua, mặt nước Tịnh Tâm Trì phản chiếu gương mặt tôi — có chút mệt mỏi, nhưng không hề lung lay.

Tôi quay lại nhìn những người bên cạnh mình — Skaze, mạnh mẽ nhưng ít nói; Rosy chị, cứng cỏi như một chiến binh; Rosy em, ánh mắt không còn non nớt như thuở đầu; và Yukari, người từng là đối thủ nhưng giờ lại sánh vai đồng hành.Chúng tôi đã cùng nhau đi xa đến thế này.

"Đi thôi, mọi người." — Tôi nói, bình tĩnh nhưng quyết liệt.

Chúng tôi sải bước về phía trước, trước mặt là Tịnh Tâm Trì – mặt hồ không một gợn sóng, như đang chờ soi thấu tất cả những gì còn giấu kín.

Xung quanh, các đội khác cũng lần lượt tiến tới. Những ánh mắt quyết liệt giao nhau. Không một ai lùi bước.Không gian ngập trong khí thế nặng như thép – vừa trang nghiêm, vừa báo hiệu rằng nơi đây không chỉ là trận chiến… mà là cuộc thanh lọc của linh hồn.

Tôi hít một hơi sâu.Bất kể quá khứ từng đau đớn thế nào, bất kể tương lai có thể nghiệt ngã ra sao – tôi sẵn sàng đối diện.Bởi chỉ khi bước qua chính mình, tôi mới có thể bước tới đỉnh cao mà số mệnh đã chọn cho tôi.

Yukari mỉm cười, ánh mắt đầy sự từng trải:"Tịnh Tâm Trì sẽ không dìm chết chúng ta, trừ khi chính ta tự nhấn chìm mình. Nào, đi một mạch rồi cùng nhau bước ra."

Chúng tôi nhìn nhau, không cần nói thêm điều gì nữa. Từng người đặt tay lên nhau, tạo thành một vòng tròn nhỏ, lòng bàn tay chạm nhau như một lời thề không ngôn ngữ.

"1... 2... 3!""Vì chính mình – và vì nhau!"

Tiếng hô bật ra như xé toang không gian. Cả năm người bọn tôi sải bước vào Tịnh Tâm Trì. Mặt nước khẽ gợn — và hành trình xuyên qua hồi ức, định mệnh và cả chính tâm hồn mình… chính thức bắt đầu.

Ải Thứ Hai – Tịnh Tâm Trì & Hồi Ức Luân Hồi

Cánh cửa ngọc mở ra. Ánh sáng trong trẻo tựa như dòng nước chảy lặng lẽ tràn ra, không ồn ào nhưng khiến ai nấy đều phải nín thở. Chúng tôi bước vào trong… và nhận ra mình đang đứng trước Tịnh Tâm Trì – một hồ nước tuyệt đối phẳng lặng, phản chiếu không phải hình ảnh bên ngoài, mà là bản thể sâu nhất bên trong tâm hồn.

Tịnh Tâm Trì – nơi mọi niệm vọng đều bị soi thấu, nơi chỉ những kẻ giữ được bản ngã tinh khiết mới có thể bước qua mà không bị nhấn chìm.

Tôi nhìn xuống mặt nước. Không phải tôi của hiện tại – mà là tôi của những ngày xưa cũ, khi còn loay hoay giữa niềm tin và nghi ngờ, giữa hy vọng và những lời từ bỏ. Gương mặt ấy hiện lên, đổ bóng lên tâm trí tôi một thứ cảm giác khó gọi tên: một nỗi sợ vốn đã bị chôn giấu rất lâu.

Một giọng nói vang vọng trong đầu tôi:

"Nếu trái tim ngươi dao động, nếu linh hồn ngươi vẩn đục, chính nơi này sẽ nhấn chìm ngươi vĩnh viễn."

Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Không còn chỗ cho sự do dự. Không còn chỗ cho quá khứ ràng buộc.

Tôi bước qua mặt nước như thể đi trên chính những ký ức của mình. Mỗi bước chân là một lần trái tim tôi phải giữ thăng bằng giữa tội lỗi và tha thứ, giữa tổn thương và vượt thoát.

Tôi đã bước qua. Một cách trọn vẹn.

Và rồi, thế giới xung quanh vỡ vụn như gương bị ném xuống. Chúng tôi rơi vào một không gian hoàn toàn khác — Hồi Ức Luân Hồi.

The Cycle of Echoes – Hồi Ức Luân Hồi

Cảnh vật méo mó, không gian như đang bị một bàn tay vô hình bẻ cong từng lớp hiện thực. Trước mắt tôi là… một con phố. Quen thuộc. Rất đỗi quen.

Trái Đất. Quá khứ. Ngày tất cả sụp đổ.

Tôi đứng đó, thấy bản thân mình lúc nhỏ, ngồi co ro trong căn phòng không điện, nghe tiếng bom đạn vang xa. Những ký ức xưa cũ mà tôi tưởng đã chôn kín, giờ đây hiện ra sống động hơn bao giờ hết.

Phía xa, tôi thấy Skaze đang vật lộn với một hình ảnh của cha cậu ấy. Rosy chị và em mỗi người đang bị một phần quá khứ khác giày vò.

"Tại đây, mọi khái niệm về thời gian đều vô nghĩa. Các ngươi sẽ chiến đấu với chính mình, và với những kẻ khác."

Một giọng nói vang lên từ đâu đó trong chiều không gian hỗn loạn này.

Cùng lúc ấy, những người chơi khác bắt đầu tấn công. Trong thế giới này, nơi thực và ảo lẫn lộn, không ai biết đâu là đồng minh, đâu là kẻ thù đang khoác lên lớp mặt nạ ký ức.

Chúng tôi không chỉ phải chiến đấu với người khác, mà còn với chính những thứ sâu kín nhất trong tâm hồn mình.

Đây không còn là một ải thử – đây là một cuộc thanh tẩy.

Không gian như đông đặc. Thời gian như rạn vỡ.

Tôi không biết mình đã bước vào đâu. Chỉ biết… bóng tối không có bắt đầu, và tuyệt vọng không có kết thúc.

Trước mắt tôi – Linh.Cô đứng đó, gương mặt hoảng hốt, chưa kịp quay đầu lại… thì ngọn giáo đen của Narrator xuyên thẳng qua ngực cô.Cô không kêu được tiếng nào.Chỉ có máu. Máu tuôn như thác đỏ, và đôi mắt cô vẫn mở, như đang tìm kiếm ánh nhìn của tôi – một lời xin lỗi chưa từng nói ra.

Tôi lao đến.

“LINHHHHH!!!”

Nhưng không kịp. Một bức tường vô hình bật tôi ra, hất tôi văng vào hư vô.

Tôi rơi.

Rơi mãi.

Và khi tôi mở mắt…Cảnh tượng lặp lại.

Narrator đâm cô một lần nữa. Máu. Tĩnh lặng. Vô nghĩa.

Lần thứ hai.Tôi cố phá vỡ kết giới. Vô ích. Tôi lại bị hất văng.

Lần thứ ba.Tôi hét, tôi đấm, tôi gào. Nhưng tôi chỉ là khán giả bất lực của một bi kịch được phát lại không hồi kết.

Lần thứ mười.Tôi không còn đếm.

Tôi bắt đầu chết theo Linh.Không phải chết thể xác.Mà là từng mảnh linh hồn tôi bị băm nát ra, mỗi lần như một vết dao sắc lẹm cứa sâu thêm vào trí nhớ.

Rồi… không chỉ Linh.

Tôi thấy cha tôi – bị lửa nuốt chửng giữa chiến trường.

Tôi thấy mẹ tôi – cố che chắn cho tôi trước một sinh vật khổng lồ, rồi bị nghiền nát.

Tôi thấy từng người bạn của tôi – nụ cười cuối cùng trước khi tan thành cát bụi.

Và tệ nhất là…Tôi thấy chính mình.Một Minh khác, trống rỗng, tay dính máu.Tôi giết họ.

Không phải do tôi chọn.Mà vì thời gian ở đây bị bẻ cong. Hồi ức lẫn lộn. Tương lai méo mó.Tôi là nạn nhân. Tôi là hung thủ.Tôi không còn biết mình là ai.

Tôi phát điên.Tôi gào khóc.Tôi cười như thằng điên rồi lại gục xuống đất như một đứa trẻ.

Narrator đứng trong bóng tối, không nói gì… chỉ nhìn tôi mục rữa từng chút một.

“Đây là… hồi ức của ngươi.”“Đây là… cái giá của kẻ muốn bước tiếp.”

Hắn không giết tôi.Hắn để ký ức giết tôi.

Tôi chết lặng.

Kevin và Thành… cũng đã bị hắn giết.Không còn phép màu. Không có lần “thoát chết” nào.Không có “may mắn phút chót”.Chỉ còn lại sự thật – tàn khốc, trần trụi.

Tôi thấy xác của Thành, vẫn còn mang theo chiếc vòng cổ may mắn tôi từng tặng.Tôi thấy Kevin, vẫn với nụ cười ngốc nghếch, cố giữ cho tôi niềm tin đến giây cuối cùng.Và giờ... họ nằm bất động.

Tôi muốn gào. Nhưng cổ họng như bị ai bóp chặt.

Cái tôi đang trải nghiệm... chính là bộ mặt đen tối nhất của thực tại.Không phải ảo giác. Không phải thử thách.Mà là một chiếc gương chân thật đến rợn người, phản chiếu toàn bộ điều tôi sợ hãi nhất.

Tôi run lên.Chân khuỵu xuống.Mắt trống rỗng. Tim như rút cạn.

Tôi nghe tiếng cười của Narrator. Lạnh như kim loại va chạm.

“Ngươi hiểu rồi đấy, Minh.”“Ngươi không thể cứu ai. Ngươi không thể giữ lời hứa. Ngươi chỉ là một kẻ tội đồ mang vỏ bọc của một vị anh hùng.”

Tôi đã sắp tin hắn.

Tôi sắp tin rằng… tất cả đều là lỗi của tôi.Tôi đã từng đứng lên vì Linh. Vì mọi người.Nhưng giờ… chẳng ai còn cả.

Im lặng.

Trong sự tĩnh lặng đó, một giọng nói nhỏ vang lên trong tôi.Không phải tiếng ai khác.Là chính tôi – một tôi từng tin tưởng, từng hy vọng, từng mơ ước.

“Nào Minh…Mày vẫn còn đây.Mày là người chứng kiến họ ngã xuống…Thì mày cũng sẽ là người khiến mọi thứ không hoài phí.Ngẩng đầu lên.Nếu không ai cứu được mày… thì tự mày cứu mình.

Tôi siết chặt tay.Tôi nuốt nước mắt vào trong.

Tôi nhìn lại những cảnh tượng chết chóc đó – không còn là bi kịch, mà là ngọn lửa.

Linh – ánh mắt vẫn còn niềm tin.Thành – kẻ lạc quan đến phút cuối.Kevin – chiến đấu tới khi tắt thở.

Họ đã trao cho tôi sức mạnh, không phải để gục ngã tại đây…Mà để đứng dậy tại chính nơi đen tối nhất.

Tôi gầm lên:

“Narrator… nghe đây.Ta sẽ khiến ngươi hối hận vì đã cho ta thấy điều này.Vì đây là lúc… ta khởi sinh từ chính tuyệt vọng!”

Ánh mắt tôi bừng sáng.Tử Nhãn quay trở lại – nhưng lần này không chỉ là sức mạnh, mà là ý chí sống sót.

Cảnh tượng chết chóc bắt đầu nứt vỡ.Vòng lặp run rẩy.Narrator… lùi lại một bước.

Tôi bước tới, từng bước một.Giữa biển lửa, máu, tro tàn và những ký ức vỡ vụn…Tôi bắt đầu tạo ra ánh sáng của riêng mình.

Trong lúc ấy… mọi đối thủ khác cũng đang vật lộn trong mê cung ảo mộng của chính họ.Một cảnh tượng tàn khốc mở ra ở khắp nơi trong chiều không gian bị méo mó — nơi nỗi đau của từng người được phơi bày như một bản án định mệnh.

Chỉ những ai vượt qua được quá khứ của mình… mới có thể đi tiếp.Còn những kẻ yếu lòng… sẽ mãi mãi bị giam trong hồi ức.

Ở một góc không gian u ám, Skaze đang gục ngã giữa vùng tối vô hình.Những hình ảnh loang lổ như ký ức bị xé rách lướt quanh cậu.Tiếng nói vọng lại — là một phần trái tim cậu chưa bao giờ dám đối mặt.

“Chạy đi, Skaze!”

Tiếng cha mẹ cậu… vang vọng từ một thời khắc tận cùng.

Vụ nổ xé toạc Trái Đất, phá hủy cả vũ trụ của cậu — một thứ quá khứ mà Skaze từng chôn giấu trong nụ cười cợt nhả.Cậu không chết.Phước lành thần thánh trong máu đã giữ lại mạng sống……nhưng cũng để lại một trái tim trống rỗng.

Cậu trôi dạt giữa vũ trụ lạnh lẽo, như một mảnh sao lạc khỏi chòm sao của mình.Cho đến khi… một người đàn ông xuất hiện.

Frank – lính đánh thuê không gian.

Một kẻ không có danh phận, nhưng lại dạy Skaze biết thế nào là gia đình.Họ phiêu lưu khắp các vì sao, chiến đấu, cười đùa, cãi vã như cha con thật sự.

“Này, Skaze...”

“Sao vậy cha Frank?”

“Nếu một ngày… ta không còn nữa... con có thể tiếp tục bước tiếp không?”

Cậu bật cười.

“Cha nói gì lạ thế? Không phải hai cha con mình bất bại sao?”

Frank không trả lời.Chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Skaze, như lần đầu tiên ông ta làm thế sau hàng năm trời bên nhau.

“Ta không sợ cái chết. Nhưng ta lo… con sẽ mất niềm tin vào cuộc sống lần nữa.”

“Ta chỉ hy vọng… khi khoảnh khắc đó đến… con sẽ không quay đầu.”

Skaze siết chặt tay.

“Con sẽ không quay đầu đâu.”

Nhưng câu nói đó… chỉ là trong quá khứ.Hiện tại — nơi ảo mộng bẻ cong thực tại, Frank đã biến mất trong một trận chiến không tên.Skaze đã không thể cứu ông.Và bây giờ… cảnh tượng ấy đang lặp lại.

“Không… Cha, đừng đi…”Skaze hét lên, tiếng thét như xé rách từng thớ không gian.Nhưng không gì thay đổi được nữa.Frank – người cha duy nhất của cậu, cùng toàn bộ binh đoàn của ông, đã bị xóa sổ.

Chỉ còn một bóng lưng vẫn đứng đó, một người đàn ông già nua, mang trên vai bộ giáp cũ sờn nhưng ánh mắt vẫn sáng như thuở trai trẻ.Ông đứng chắn giữa Skaze và sự tận diệt.Giữa cái chết và hy vọng mong manh còn sót lại trong vũ trụ này.

Dù toàn bộ lực lượng đã tan biến như bụi sao, dù cơ thể ông đã nhuốm đầy vết thương…Frank không lùi một bước.Tấm lưng ông như ngọn núi trơ trọi, nhưng bất khuất — tấm lưng của một chiến binh thực thụ.

“Ta sẽ giữ chân bọn chúng… Con phải sống.”

“Không! Cha! Con không thể bỏ cha lại!”

“Con phải đi, Skaze. Cha đã sống đủ lâu… nhưng con… con vẫn còn tương lai.”

Skaze gào lên, nước mắt ướt nhòe khuôn mặt vốn hay cười của cậu.Đây không phải là ảo giác. Đây là một vết cắt vào sâu tận linh hồn.

Frank – kẻ mà thiên hạ chỉ xem là một lính đánh thuê vô danh, không gia phả, không tổ quốc, không vinh quang…Nhưng chính ông lại là người luôn lặng lẽ đứng ở tiền tuyến, bảo vệ những điều đúng đắn nhất của sự sống.

Không ai ca ngợi ông.Không ai dựng tượng ông.Nhưng Skaze biếtChính những người như Frank – những “bóng ma” không tên trong các cuộc chiến vũ trụ —là những người gìn giữ hòa bình thực sự.

“Thế giới này chẳng bao giờ công bằng với những người như cha cả…”

“Nhưng… con sẽ là người kể lại câu chuyện.”

Khoảnh khắc cuối cùng…

Frank quay đầu lại, đôi mắt ông đầy máu nhưng vẫn sáng rực.Một nụ cười. Nhẹ như gió. Sâu như vũ trụ.

“Hãy sống như một chiến binh, Skaze.”

“Và đừng bao giờ quên… ta tự hào về con.”

Một vụ nổ xé toạc không gian…Và Frank biến mất.

Không hào quang. Không kèn trống.Chỉ còn lại Skaze, quỳ gối trong hoang tàn, hai tay siết chặt thanh kiếm, trái tim như muốn vỡ nát.

Bóng dáng của kẻ thù nhạt dần… rồi tan biến như khói sương.

Chuyển cảnh – Hồi ức của Rosy em và Rosy chị.

Một ngôi làng nhỏ, lặng lẽ nằm bên dòng suối ngọc trong veo, nơi cỏ xanh vờn gió và những đoá hoa dại nhuộm nắng chiều.Thời khắc ấy, hai chị em vẫn còn là những đứa trẻ ngây thơ, mang đầy mơ mộng và niềm tin.

“Chị dạy em ma pháp ánh sáng đi, chị Rosy~!”

“Ừ, chị sẽ dạy. Nhưng… về thanh kiếm thần thoại thì sao? Em thật sự muốn đi kiếm nó à?”

Rosy em gật đầu mạnh mẽ, đôi mắt đen láy ánh lên như sao.

“Dạ! Ông nội nói là nó có tồn tại thật mà. Đợi khi em lớn, em sẽ kế thừa ý chí của ông nội! Em sẽ tìm thấy thanh kiếm đó… cứu làng mình… và được lưu danh muôn thuở!!”

Rosy chị… bật cười. Nhưng đó là nụ cười không hề vui.Nó chực vỡ ra thành nước mắt.

Ông nội – người anh hùng trong tâm trí cả hai chị em — đã mãi mãi không trở về sau hành trình tìm kiếm thanh kiếm thần thoại đó.

Người dân làng đã cưu mang và nuôi dưỡng hai chị em mồ côi ấy.Nhưng làng của họ… cũng là một nơi bị nguyền rủa.Lời nguyền cổ xưa khiến đất đai khô cằn, ma thuật lạc lối, trẻ em sinh ra yếu ớt, và những linh hồn không yên nghỉ quanh quẩn.

“Người ta nói… chỉ có một thần khí cổ xưa mới có thể hóa giải lời nguyền đó. Nhưng cái giá… là linh hồn người cầm nó sẽ phải tan biến cùng lời nguyền.”

Rosy biết điều đó.Nhưng cô chưa bao giờ nói cho em gái biết.

“Em còn quá nhỏ. Còn chị… chị sẽ thay em thực hiện giấc mơ đó.”“Nếu có ai đó phải hy sinh để làng được cứu… thì người đó nên là chị.”

Nhưng Hồi Ức Luân Hồi không cho phép lãng quên.

ép cả hai chị em nhìn lại toàn bộ chặng đường — những năm tháng đói khát, bị kỳ thị, chạy trốn khỏi ma thú, nhìn dân làng lần lượt ngã xuống, nghe từng tiếng thì thầm trong đêm:

“Chúng mang lời nguyền theo người… Chúng không nên sống ở đây…”

Rosy em bật khóc.“Chị ơi… tại sao họ lại ghét tụi mình vậy…?”

Rosy chị siết chặt em vào lòng.Nụ cười của cô biến mất.Chỉ còn lại đôi mắt rực cháy trong bóng tối.

“Đừng khóc. Chúng ta sẽ sống sót. Vì thanh kiếm. Vì ông. Vì làng này.”

Giờ đây, trong ảo mộng xoắn vặn của Vòng Lặp Ký Ức…

Rosy em đối diện với thi thể của chị mình, còn Rosy chị thì thấy em gái tan biến giữa trận chiến, máu nhuộm đỏ bầu trời — và mỗi người tin rằng mình đã đánh mất người còn lại.

Cơn đau ấy xé toạc tâm trí.Mỗi vòng lặp là một lần chứng kiến người còn lại chết vì mình.Mỗi lần là một vết rạch sâu hơn vào linh hồn.

“Chúng ta sẽ sống sót.”“Không thể để quá khứ giết chết chúng ta.”

Rosy và Rosy em...Đã bước ra khỏi vực sâu của ký ức.Họ lại đứng dậy.Dù nước mắt còn đọng, tim còn nhói,Nhưng ý chí đã không còn lung lay.

Chuyển cảnh – Yukari.

Thử thách "Hồi Ức Luân Hồi" buộc mọi người đối mặt với quá khứ,Nhưng Yukari...lại không có ký ức nào cả.Không có bi kịch rõ rệt.Không có thảm cảnh tan nát.Không có máu, không có nước mắt.Chỉ có... khoảng trống.

Thần tộc là một chủng tộc của sự thống trị và quyền uy.Yukari – một thiên tài được sinh ra trong lâu đài bạch kim, giữa tiếng nhạc lễ và những lời ca tụng."Con là ánh sáng. Con là định mệnh. Con là người kế vị."

Từ lúc mới sinh ra, mọi thứ đã được định sẵn.Mỗi bước đi.Mỗi lời nói.Mỗi suy nghĩ đều được uốn nắn theo khuôn khổ.

“Yukari, con phải trở thành một trong những Đại Thiên Sứ.”“Con là niềm kiêu hãnh của dòng tộc Tinh Diệu.”

Cha – Đại thống lĩnh của quân đoàn phía Đông.Mẹ – Cận thần thân tín nhất của Thần Sáng Tạo Moro.

Họ yêu cậu.Nhưng tình yêu ấy là một gánh nặng mạ vàng.

"Ta chưa từng được chọn con đường của chính mình.""Ta chưa từng thất bại... cũng chưa từng thực sự sống."

Trong những đêm một mình đứng trên ban công,Yukari thường nhìn lên các vì sao – nơi mà người ta nói là nơi linh hồn tự do trú ngụ.

“Ta không sợ chiến đấu, không sợ chết.Nhưng ta sợ phải sống mà không được là chính mình.”

Và có lẽ... đó mới là lý do cậu bước vào hành trình này.Không phải để thắng, không phải để chứng minh…Mà là để tìm xem bản thân có thật sự tồn tại hay không.

Nhưng chính trong thử thách Hồi Ức Luân Hồi,Khoảng trống ấy trở thành ảo ảnh nguy hiểm nhất.

Yukari không bị trói buộc bởi quá khứ,Mà là bởi sự trống rỗng – một cái không gì cả ăn mòn linh hồn.

“Ta không có quá khứ để vượt qua.Không có nỗi đau nào để mà rút ra bài học.Ta... là một bức tượng biết đi.”

Nhưng rồi…Một hình ảnh xuất hiện trong tâm trí cậu — Minh.Cậu thanh niên phàm nhân nhỏ bé ấy.Người không hề được định sẵn cho bất cứ điều gì…Vẫn có thể ngẩng đầu giữa vũ trụ hỗn mang.

Yukari nắm chặt tay.Lần đầu tiên trong đời, cậu thấy mình muốn một điều gì đó thực sự.

“Ta muốn được là một phần của thứ gì đó không định sẵn.”“Ta muốn chiến đấu không phải vì lệnh trên... mà vì lựa chọn của chính ta.”

Trong khoảnh khắc đó... vòng lặp sụp đổ.Không phải vì Yukari đánh bại ảo giác,Mà vì cậu cuối cùng cũng có một ký ức đáng gọi là của chính mình.

“Con xin lỗi, cha mẹ... Nhưng con sẽ không đi theo con đường của hai người.”

Lời tuyên bố ấy của Yukari vang vọng như một nhát gươm chém xuống sợi xích số phận đã ràng buộc cậu suốt bao năm.Không phải sự phản bội, mà là sự tự do.Không phải vô lễ, mà là lòng can đảm.

Đó cũng là khởi đầu cho một Yukari mới — người sẽ tự viết nên câu chuyện của riêng mình.

Còn tôi...

Sau khi chứng kiến từng vết thương tâm hồn của những người bạn,Từng ký ức đau đớn, từng bi kịch hóa thành sợi chỉ quấn quanh trái tim,Tôi không còn trốn chạy nữa.

“Tôi không phải là kẻ cô độc.”“Tôi không phải là nạn nhân vĩnh viễn của số phận.”“Tôi... là người viết lại hồi kết.”

Tử Nhãn – con mắt tím của tôi – hướng thẳng vào bản thể trước mặt.

Một kẻ mang hình hài Narrator, kẻ từng giết Linh trong vô số vòng lặp.Nhưng lần này… tôi không còn run sợ.Tôi nhìn thẳng vào hắn, nhìn xuyên qua những lớp ảo ảnh, ẩn dụ, nỗi đau.Và tôi nhận ra:

“Ngươi không phải là Narrator.”“Ngươi chỉ là cái bóng mà ta để lại trong tâm trí mình.”“Chỉ là hình chiếu của nỗi sợ, sự bất lực và oán hận.”

Ngay sau câu nói đó,Vòng lặp bắt đầu rạn nứt.Không gian méo mó vặn xoắn như một tấm gương vỡ vụn.Thời gian bị xé toạc bởi ý chí thuần khiết.

Tôi lao vào hắn như một ngọn lửa cuồng nộ.Không phải để giết,Mà để đối diện.

Tôi ôm chặt lấy hắn, vật hắn xuống mặt đất – lạnh lẽo, vỡ vụn, nhưng không còn giam hãm tôi nữa.

“Ngươi là nỗi sợ của ta...Nhưng ta không còn sợ ngươi nữa.”

Tôi siết chặt cổ hắn,mỗi vòng tay là một năm tháng tôi dằn vặt,mỗi hơi thở gấp gáp là một lần tôi chết đi trong vòng lặp đau khổ.

“Ta không tha thứ cho ngươi.Nhưng ta tha thứ cho bản thân mình.”

Ánh sáng tím từ Tử Nhãn bùng phát dữ dội,Hủy diệt toàn bộ sự tồn tại của vòng lặp,giải phóng không chỉ tôi, mà tất cả những kẻ đang mắc kẹt trong ảo vọng của chính mình.

Đây là sự thức tỉnh.Đây là chiến thắng vĩ đại nhất – không phải trước một kẻ thù,Mà trước chính bóng tối trong ta.

“Ngươi đã chính thức bước vào bóng tối rồi, Minh à...”Một giọng nói vang lên.Rồi một cái nữa.Rồi hàng trăm cái.Giống như một nghi lễ trầm mặc, lặp đi lặp lại, ngân lên trong một nhà thờ đã chết.

“Minh à... Ngươi đã thuộc về bóng tối rồi...”“Ngươi là nó. Nó là ngươi.”“Chào mừng về nhà…”

Tôi không đáp.Không cần.

Ánh mắt tôi lúc này chỉ còn hai thứ:Hủy diệt và… Hủy diệt.Không hơn. Không kém.

Từ bóng tối, từng tia ký ức đen kịt vặn vẹo thành hình thù kinh tởm —Những cái đầu nhầy nhụa, rỉ máu, trôi nổi như sinh vật từ đáy vực Vong Linh.

Chúng rít lên.Chúng khóc than.Chúng cố thủ thỉ vào tai tôi lời của một thời từng mềm yếu:

“Tha thứ đi…”“Chúng tôi là ngươi… Chúng tôi là một…”

Nhưng trước Tử Nhãn tối thượng,trước con mắt đã nhìn thấu tận bản chất mọi sự tồn tại,tất cả… hóa thành tro bụi.

Tôi không hét.Tôi không gào.Tôi không hô tên tuyệt kỹ như một chiến binh xưa cũ.Tôi chỉ bước.

Mỗi bước chân là một thực thể gục xuống.Không cần chạm. Không cần triệu hồi.Chỉ một cái liếc mắt —Cái chết tức thời.

Sự tồn tại của tôi lúc này giống như một vết nứt trong thực tại,nơi mọi luật lệ, mọi quy tắc, mọi “định nghĩa” về nhân sinh đều vô hiệu.

"Minh! Ngươi nghe ta nói không!? Ngươi không phải sinh ra để giết chóc!"

Một giọng nói vang lên — dội thẳng vào tâm trí tôi như một hồi chuông từ thế giới khác.Là… Skaze? Hay chính… tôi?Không rõ. Tôi không còn nghe được nữa.

"MINH!""MINH!"

Những âm thanh ấy vọng mãi — nhưng tôi như lạc trong một hành lang vô tận, nơi những tiếng gọi biến thành tiếng vọng lẻ loi… rồi tan biến.

-Hết chương 41-