Chương 50 : Sẵn sàng và quyết đấu

Tại Thiên Vọng Đài

Tôi quay trở lại khu nghỉ, thấy mọi người cũng đang tạm dừng để lấy lại sức. Nhân lúc ấy, tôi quyết định tiến đến gần Yukari.

“...Này Yukari,” tôi lên tiếng, cố giữ giọng tự nhiên, “tôi nghe rằng cậu là người của Thần Tộc, đúng không? Vậy... Thần Tộc các cậu khác gì so với con người chúng tôi?”

Câu hỏi ngây ngô ấy khiến Yukari khẽ bật cười — không phải chế giễu, mà là một nụ cười pha lẫn hoài niệm. Nhưng tôi thực sự muốn biết. Chúng tôi đều là con người… chỉ là đến từ những thế giới khác nhau mà thôi.

“Hmm... Nếu các cậu đã thắc mắc, thì tôi cũng không giấu gì đâu.” — Yukari thở ra một hơi thật nhẹ, như đang gỡ bỏ một phần ký ức nặng nề.

“Thần Tộc — hay đúng hơn, bọn tôi được gọi bằng cái tên cao quý Seraphim. Một chủng tộc mà người đời thường xem là tột cùng cao cả, đứng trên mọi sinh linh và mang thiên mệnh thống trị. Nhưng đó chính là điều tôi ghét... Tôi chưa từng khao khát quyền lực. Tôi không muốn cai trị ai cả.”

Yukari ngước mắt nhìn lên không trung, nơi bầu trời xám đang chuyển dần sang xanh nhạt.

“Chúng tôi sống rải rác khắp Đại Thiên Thế Giới — vô hạn chiều không gian, vô số thực tại, đan xen không hồi kết. Số lượng cá thể của Thần Tộc? Không thể đếm được. Tuy nhiên, những nhánh chính đều cư ngụ trong một chiều không gian cao cấp, nơi mọi chủng tộc khác chỉ được xem là sinh linh chiều thấp… Ngoại trừ Ma Tộc — kẻ duy nhất có thể sánh ngang với chúng tôi.”

“Tôi chỉ là kẻ sinh sau đẻ muộn. Mọi chuyện tôi biết đều qua những lời đồn về đế hoàng của chúng tôi — Thần Sáng Tạo — và người bạn đồng hành của ông ấy, Ma Vương.”

Yukari ngừng lại một nhịp, rồi nói tiếp — lần này với vẻ mặt nghiêm nghị hơn:

“Mỗi cá thể Thần Tộc đều được sinh ra với một bản thể độc nhất — một thân xác chứa đựng cả hai mặt của tồn tại và phi tồn tại. Nói cách khác, chúng tôi pháp tắc, là nhị nguyên, là luân lý, là thông tin. Chúng tôi không đơn thuần là sinh vật — chúng tôi là khái niệm.”

“Và vì thế... Thần Tộc không thể chết. Dù cho thế giới có sụp đổ, chiều không gian bị xóa sổ, hay cả thực tại bị viết lại — chúng tôi vẫn tồn tại như một hằng số tuyệt đối.”

“...Chà, cao siêu thật đấy.” Tôi và Rosy không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Mắt chữ O, miệng chữ A, như hai đứa trẻ lần đầu nghe kể về một truyền thuyết xa xưa. Nhưng Yukari thì chưa dừng lại — cậu vẫn tiếp tục nói, như thể trong tim cậu vẫn còn điều gì đó chưa trút ra hết…

“Thần nhãn, và cả cánh thiên sứ – đó chính là dấu hiệu để phân biệt giữa một thần tộc thuần chủng và những kẻ hỗn huyết.” Yukari nói với ánh mắt nghiêm túc, khác hẳn vẻ hài hước thường ngày.

“Dĩ nhiên, chúng tôi không thể sinh sản theo cách thông thường… nhưng vẫn có những phương pháp đặc biệt – những pháp tắc nguyên thủy – để tạo ra dòng dõi.Chỉ những cá thể cực kỳ hiếm hoi mới có thể sở hữu đồng thời 8 cánh thiên sứthần nhãn.”

Nói xong, cậu giơ tay lên.Từ lòng bàn tay, một mô hình lập thể mô phỏng thế giới Thần Tộc so với các thực tại khác dần hiện ra – như một bản đồ vũ trụ sống động thu nhỏ. Các tầng lớp chiều không gian, quy luật, các mạch sức mạnh cổ đại, tất cả đều chuyển động theo cách kỳ diệu.

Kế đó, Yukari mở thần nhãn.

Tôi đứng lặng.Đây là lần đầu tiên tôi thấy rõ hình dạng con mắt ấy – màu vàng rực như mặt trời cổ đại, được bao phủ bởi những hoa văn cổ tự phức tạp trông như mạng lưới định mệnh.Tuy nhiên, Yukari đã rút toàn bộ ma lực của con mắt về mức 0, khiến nó lúc này không khác gì một con mắt bình thường – một minh chứng rõ ràng cho sự tin tưởng mà cậu dành cho chúng tôi.

Tôi khẽ hỏi:

“Cậu… không sợ sao? Nếu đây là điểm yếu, sao cậu lại nói ra tất cả?”

Yukari chỉ mỉm cười, lắc đầu:

“Không. Tôi không sợ.Bởi tôi tin các cậu – thật lòng.Chính khí chất và cách hành xử của các cậu đã nói lên tất cả.Yukari tôi – một thần tộc – không bao giờ đặt niềm tin vào những kẻ nửa vời.”

Cậu dừng lại, rồi bổ sung bằng một giọng trầm hơn:

“Tuy nhiên… tôi cũng có một cảnh báo nhỏ.Trong giải tranh tài này…Không chỉ có mình tôi là người mang dòng máu thần tộc. Có một kẻ khác… đã phát hiện ra tôi.Tôi tin… sớm muộn gì, hắn cũng sẽ tiếp cận tôi.Và nếu điều đó xảy ra – xin các cậu… tránh xa.Thần tộc là một chủng tộc chiến đấu thuần khiết. Khi chúng tôi thực sự chiến, chỉ có diệt hoặc bị diệt.”

Tôi vỗ nhẹ vai Yukari rồi cười:

“Yên tâm đi.Chuyện riêng của cậu – tụi tôi không hơi đâu mà xen vào.Miễn sau giải này tụi mình vẫn là bạn là được rồi, ha?”

Yukari cũng cười đáp lại, nhưng trong đôi mắt cậu ánh lên thứ gì đó rất xa xăm…Như thể cậu đã thấy trước một định mệnh chẳng hề yên ổn.Một khoảng lặng mơ hồ len vào giữa bầu không khí trước cơn bão.

Từ sâu bên trong, giọng Huge vang lên – trầm đục, khàn khàn, pha lẫn một chút châm biếm:

“Còn ngươi thì sao, Minh? Không sợ à?Ta nhìn quanh thấy có khối kẻ muốn xử ngươi.Thật ra, nếu không có cái phong ấn này thì ta cũng... nuốt ngươi rồi đấy.”

Tôi phì cười:

“Haha, ông giỡn ác thật đấy Huge. Nhưng đúng là có nhiều kẻ muốn giết tôi thật mà.Thôi thì… càng đông càng vui. Đến lúc rồi, cứ để xem ai còn cười được sau cùng.”

Lời đáp đầy ngông cuồng và tự tin khiến Huge gầm nhẹ:

“Hừ… Kiêu ngạo quá rồi đấy, nhóc.”

Phía bên kia, Skaze đã sẵn sàng.Cậu ta rút ra Hồn Viêm Đế, thanh vũ khí từng đốt cháy hàng tinh vực.Một tiếng “keng” vang lên khi cậu gõ nhẹ cán kiếm xuống đất:

“Ừ… tốt lắm, Hồn Viêm Đế.Cùng tao giành lấy quán quân nhé, không nhường ai đâu đấy.”

Rosy, vẫn trầm lặng từ đầu, lúc này lại là người khiến mọi người lắng lại.

Cô đứng nhìn ra bầu trời rực cháy phía cổng ánh sáng, rồi khẽ nói –

“Tôi chỉ cần… em gái mình quay về bình yên là được.Bây giờ thắng hay thua với tôi… chẳng còn quan trọng nữa.Gia đình, bạn bè… nếu mọi người đều sống sót, thì đó mới là chiến thắng lớn nhất.”

Tôi quay sang nhìn Rosy – người từng là kẻ thù, giờ đây lại như một người chị.Trái tim tôi nặng trĩu, nhưng cũng có một điều gì đó đang lớn dần trong lòng.

Skaze đến bên tôi, khẽ đặt tay lên vai.Cậu ta mỉm cười – như thể giữa cả cơn hỗn loạn, vẫn còn một điều gì đó đẹp đẽ.

“Minh. Nhớ lời hứa nhé.Sau trận chiến này… tôi muốn được chu du cùng cậu. Đừng quên.”

Tôi gật đầu, nghiêm túc:

“Nhớ mà.Tôi không quên đâu.”

Và rồi, giọng nói bí ẩn ấy lại vang lên – như tiếng chuông định mệnh:

“Hỡi những kẻ đã sống sót đến tận đây…Hãy sẵn sàng bước qua thử thách cuối cùng.Nơi Tử Thần đang mở rộng cánh tay chào đón các ngươi.Chỉ một kẻ duy nhất, mạnh mẽ và xứng đáng nhất –Mới có tư cách diện kiến Thần Long và đặt chân vào ngôi Điện.Nếu hắn vượt qua được… hắn sẽ trở thành người thừa kế ngai vị Đức Vua,và được Thần Long ban phước lành tối thượng.

Dứt lời, cánh cổng nối Thiên Vọng Đài với Đài Cao Khởi Nguyên – The Zenith of Genesis – bùng cháy dữ dội.Lửa, sét và những mảnh thời không đan xen nhau thành một khung cảnh thiên mệnh hùng tráng.

Tất cả chúng tôi – đứng lặng vài giây.Rồi khẽ gật đầu.Không cần nói gì thêm.

Đã đến lúc rồi.Vận mệnh của mỗi người… đang chờ ở phía bên kia.

Đúng như lời ông ta cảnh báo, nơi này tuyệt đối không yên bình.

Ngay khi tôi vừa đặt chân vào – một cột sét hủy diệt đã xé toạc bầu trời, giáng xuống mặt đất như muốn xóa sổ cả vùng không gian này.

Không ai đợi ai. Tất cả đều vừa chạy, vừa chống đỡ, vừa tìm cách sống sót.

Hết sét đến băng.Hết băng tới lửa.Mưa thiên thạch đổ ầm ầm như trút giận.

Cảm giác như đây chỉ là món khai vị máu lửa, một khúc dạo đầu thuần túy của sự hủy diệt.

Rồi những quái vật khổng lồ, yêu tinh ăn thịt người, dị nhân lẫn thực thể từ chiều không gian khác thi nhau xuất hiện.

Lúc này tôi mới hiểu…Ông Ark nói không sai – đây là nơi người tham gia phải đối mặt với bản chất trần trụi nhất của sức mạnh sáng tạo và hủy diệt.

Nó không chỉ là một bài kiểm tra về lực lượng – mà là một phép thử tâm hồn.Thử thách lòng kiên định, nội tâm, và ý chí vượt qua định mệnh.

Và những kẻ yếu đuối hơn – đã nằm lại phía sau.

Ở đằng xa, tôi thoáng thấy Skaze, Yukari và Rosy cũng đang vật lộn trong biển hỗn mang, không khác gì lúc thế giới Hồi Ức Luân Hồi từng sụp đổ – nhưng lần này… hỗn loạn hơn, bạo tàn hơn.

“Từ từ thôi, mới là khai vị mà đã thảm vậy rồi?”

Giọng nói ấy vang lên – chế giễu và khiêu khích.

Tôi nhìn về hướng đó – Zin và Terra – hai kẻ thù cũ của tôi đang chiến đấu kịch liệt với những thực thể tàn bạo khác.

Họ bung hết sức, từng chiêu thức như cắt nát cả tầng không gian.Trận chiến của họ giống như liều thuốc kích thích cho những cường giả đang vật lộn, khiến không khí chiến trường trở nên nóng rực hơn bao giờ hết.

“Nào! Chần chừ gì nữa!” – Skaze gầm lên, lao thẳng về phía tôi.

“Muốn chiến à, Skaze? Được thôi.” – Tôi đáp lại, nắm chặt tay, toàn thân bốc lên khí tức sấm sét.

Bầu trời giờ đây không còn là mưa thiên thạch bình thường nữa –Mà là mưa sao.

Sét thì hóa thành tia sáng hủy diệt, xuyên thủng mọi tầng bảo hộ, công phá cả quy luật vật lý.

Skaze vung tay, thao túng luật lệ không gian –Tạo ra một lãnh địa riêng biệt, nơi hắn đặt luật, thay luật, và xóa luật.

“Giỏi thật đấy, Skaze. Giấu bài nhiều quá ha…”Tôi nheo mắt. “Nhưng tôi không rảnh đấu cậu lúc này – xin phép chuồn trước.

Ở một góc khác, Rosy chị, giờ mang hình hài nữ hoàng băng giá, đang đóng băng mọi thứ bằng cái nhìn.Băng tuyết xoay quanh như vũ điệu tử thần – lạnh lẽo, đẹp đẽ và tàn khốc.

“Khúc dạo đầu này… khi nào mới kết thúc đây trời?” – Tôi lầm bầm,Nhưng tay thì vẫn tiện giết vài con quái vật xấu số dám chắn đường –Chỉ với một ánh nhìn.

Ánh mắt tôi lúc này không còn nhân nhượng, nó chứa đựng sự điềm tĩnh của kẻ đã vượt qua ranh giới sinh tử,và sự quyết liệt của kẻ đang đi tìm định mệnh cho chính mình

Mà thôi… nghĩ lại thì tôi chả muốn đánh nữa.

Đánh mãi cũng chán.Thật lòng mà nói, tôi ngấy cái việc giết chóc vô tội vạ rồi.

Thế là tôi lặng lẽ rút khỏi cuộc điên loạn, len qua những tàn tích hỗn độn đang cháy rụi, tìm một chỗ trú yên thân mà thở cái đã.

Nhưng cái thế giới chó má này…Không tha cho tôi.

Vừa ló mặt trong một cái hang có vẻ yên ổn thì —Ầm!

Một cột lửa rực đỏ phá nát vách đá.Tiếp theo là sấm chớp giáng xuống đầu tôi như thể vũ trụ này đích thân muốn đập chết tôi.

“Mẹ kiếp... chúng nó đuổi dai dữ vậy?”Tôi nghiến răng, dịch chuyển tức thời ra một nơi khác.

Nhưng đám quái vật ấy —CŨNG BIẾT DỊCH CHUYỂN.

“Chúng mày… thực sự…!!”Tôi còn chưa kịp mắng cho trọn câu thì một khối cầu khổng lồ lao thẳng vào người tôi với tốc độ ánh sáng.

ẦM! ẦM! ẦM!Mặt đất nứt toác, không gian rung chuyển, bụi đá bay mù trời.

Tôi lồm cồm đứng dậy, phủi bụi trên vai.

“Chừng này chả đủ làm ta sứt da nữa.”Tôi nhếch mép.

Nhưng phía trước…Chúng đổi hình.

Đám quái vật giờ đây hóa thành các dạng thể kỳ quái, cao thấp đủ loại, lởm chởm vũ khí sinh học, ánh mắt trống rỗng nhưng thèm khát sát khí.

Và rồi – hai tên dị nhân bước ra từ làn khói mờ.Chúng không phải thí sinh – mà là một phần của thử thách.

Tên đầu tiên tự xưng là Fern, tóc bạc, ánh nhìn như móc thịt người.

“Sớm muộn gì thằng nhóc này cũng chết dưới tay ta thôi.”Hắn cười, tay lắp lại cơ cấu của một khẩu pháo sinh học.

Tên thứ hai… cao lều khều.Toàn thân là một lớp giáp đen sáng lóa công nghệ cao.Hắn không nói gì, trên ngực chỉ có kí hiệu Tmột cỗ máy sinh học, một thứ vũ khí sống.

"Ồ..."Tôi khẽ cười, rướn vai một cái.“Nhân tiện có người tình nguyện làm chuột bạch – để tôi test lại chiêu cũ tí.”

Tôi nhớ lại cái gã tóc dài trong thử thách đầu tiên – cái cách hắn hóa thân thành pháo đài sống –Giờ đến lượt tôi dùng lại nó.

“Chào mừng đến với ĐỊA NGỤC CÔNG NGHỆ.”

Hàng trăm ống phóng bật mở sau lưng tôi –Tên lửa, pháo plasma, laser, pháo điện từ – đồng loạt nã vào hai tên quái vật.

BÙM! BÙM! BÙM!Âm thanh điếc cả tai. Không gian chấn động như bị đập búa liên tục.

Khói tan.Hai tên đó vẫn đứng đó.

T đưa tay lên –Một lỗ đen mini xoay tít trên lòng bàn tay hắn.

Toàn bộ đòn tấn công… bị hút sạch.

T dịch chuyển tức thời sau lưng tôi.

“RAPID PUNCH!”Hắn rít lên.

Hàng chục cú đấm từ nắm đấm hố đen tung ra như mưa.Áp lực từ từng cú có thể nghiền nát cả phi thuyền liên thiên hà.

Fern thì chỉ đứng xa, cười khẩy.

“Cứng đầu thật. Nhưng T… tiễn nó đi cho ta.”

Hắn… quá coi thường tôi.

Tôi còn chưa dùng đến 1% sức mạnh.Chỉ là cố tình che giấu để không bị lộ , tránh được đụng độ không cần thiết

Tưởng chạm được tôi?Mơ đi.

Ngay khi cú đấm gần chạm tới –BOOM!

Một lớp phản lực không gian bật ra như mặt kính bị phá vỡ.T bị đánh bật ngược lại, đập xuống đất thành vệt rãnh dài.

“Quái… gì vậy?”T gầm lên, lần đầu tiên ánh mắt hắn lóe lên thứ cảm xúc gọi là sợ hãi.

Tôi bước ra khỏi khói bụi, lưng hơi cong, phủi tay như vừa làm xong công chuyện tầm thường.

“Còn chưa tới lượt mấy người.”“Ta vẫn đang nghỉ mà.”

Tên T bị tôi hất văng như trái bóng, lăn lông lốc giữa mặt đất đang nứt vỡ. Lớp giáp công nghệ của hắn tóe lửa từng mảng, thân thể cồng kềnh như khúc sắt phế thải.

Fern ở phía xa, mặt biến sắc.Hắn nghiến răng, nhấn mạnh vào khẩu pháo sinh học gắn trên cánh tay.

ẦM! ẦM! ẦM!Liên hoàn đạn năng lượng — tôi đoán là plasma cường hóa, hoặc một dạng điện từ nhiệt năng nào đó — xé gió gầm rít như tiếng động cơ phản lực va chạm.

Tôi chỉ khẽ nghiêng đầu, lùi một bước, xoay người —Tất cả đạn đều trượt.Không phải vì nhanh hơn, mà vì… tôi biết trước hắn sẽ bắn vào đâu.

“Quá sức rồi đấy Fern à…”Tôi nói, lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối.“Ngươi có vẻ thích… phun nước lung tung, nhỉ?”

Trước khi hắn kịp phản ứng, tôi biến mất khỏi tầm mắt —Và xuất hiện ngay phía sau hắn.

BỐP!

Một cú đá dọc chân, không hoa mỹ, chẳng bọc lực gì nhiều — nhưng đủ uy lực để sút hắn văng xa tít.Thật ra tôi chỉ đang muốn kiểm tra độ ổn định cơ chân sau khi trải qua trận chiến dài hơi thôi.

Hắn bay xa vài trăm mét, lăn vài vòng trên đất, rơi thẳng vào đống cát ma thuật đang bị sét đánh trúng.Tội nghiệp.Tôi thở dài, bước lùi lại một chút.

Nhưng cái ồn ào vừa rồi…Làm náo động cả khu vực.

Từ các hướng khác nhau, tôi cảm nhận được khí tức lạ.Một số cường giả đã để mắt tới.Có kẻ định ẩn thân, có kẻ cố tiến sát, có kẻ chỉ quan sát từ xa.

Chúng…Muốn thừa nước đục thả câu.Một trận đánh giữa tôi với hai dị nhân, ắt là cơ hội ngàn vàng để những kẻ khác xông vào chiếm thế thượng phong.

“Ừm… hóa ra không chỉ Fern và T muốn thử sức…”Tôi lẩm bẩm, mắt quét quanh như thể đang đọc suy nghĩ từng người một.

Phải, tôi ngửi được mùi mưu tính rõ ràng —Đám này đang đợi tôi kiệt sức để hùa nhau nhào tới.

“Các người tính toán khá đấy.”“Nhưng ta nói trước…”

Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào bầu trời đen kịt đầy sấm sét đang dội xuống như thác.

“…Ngay cả khi ta kiệt sức, ta vẫn đủ để nghiền nát từng đứa một. Thử không?”

Không ai trả lời.Nhưng khí áp trong vùng đột ngột dịu lại — có kẻ đã lùi.Tôi nghe thấy một giọng nói thì thầm vọng qua thần thức.

“Hắn… không phải loại nên đụng vào lúc này.”“Đợi thời cơ khác…”

Tốt.Vì nếu họ không rút, thì tôi cũng sẽ ra tay trước.

Tôi thở nhẹ. Quay đầu bỏ đi.Để lại hai tên dị nhân còn đang lồm cồm bò dậy và đám cường giả tham lam phía sau.

Tôi nhảy vọt khỏi khu vực tàn tích vừa giao tranh, tưởng đâu yên ổn vài giây…Nhưng không —Fern và T đã hồi phục.

“Ủa, hai đứa này là đỉa à…?”“Chúng bám dai như nỗi nhục quốc thể vậy.”

Không một lời cảnh báo, T phóng tới —Cánh tay phải của hắn biến hình thành một cưa sinh học, gào rú như dạ xoa.

Vút!Hắn lướt nhanh vượt cả tốc độ ánh sáng, tạo ra hàng loạt vết nứt trong không gian mà hắn lướt qua.Hắn muốn giáp lá cà.

“Không vũ khí thì thôi… Né là thượng sách.”

Tôi vừa né, vừa bắt đầu quan sát vòng chuyển động. Nhưng…

Fern lúc này lộ rõ là tên phối hợp rất khá.Hắn phóng ra một chuỗi dây xích năng lượng, uốn thành hình còng tay khổng lồ, khóa chặt tay tôi bằng một cú giật từ xa.Chưa dừng lại, hắn hất tôi lên không trung.

“Chà… được đấy. Bọn này cũng biết tính toán phết…”

T nhảy lên theo — cưa sinh học gầm rú, muốn xẻ tôi thành hai nửa giữa không trung.

Nhưng…

“Rồi, tới rồi…”

Tôi chỉ khẽ gồng nhẹ —BÙM!

Chuỗi xích đứt tung như sợi len trước lưỡi kéo,Chiếc cưa va vào người tôi… rồi nổ tung thành từng mảnh.

Không kịp để hắn hoàn hồn, tôi đáp xuống đất —Chụp lấy đầu Fern.

“Cho biết thế nào là lễ độ!”

RẦM!

Đầu hắn đập xuống nền đá cổ đại — một lần… rồi hai, ba, bốn…Bánh kếp cũng không đến mức này.

Tôi cảm thấy hơi… man rợ thật.Nhưng thôi, đã đánh là phải dứt khoát.

Tôi nhấc hắn lên — rồi tung một cú đấm xuyên qua ngực hắn.

Một phát tất sát.Không kịp hét.

Fern chết ngay tại chỗ, ánh mắt trợn trừng chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

T ở phía sau kinh hoàng.

Hắn lùi bước, kích hoạt khiên năng lượng đa tầng, phóng ra loạt tia năng lượngTất cả đều bay loạn xạ.Hắn vừa bắn vừa run tay, chỉ còn hy vọng sống sót bằng may rủi.

“Căng thế nhỉ…”Tôi khẽ mỉm cười.

“Để xem... cái lớp giáp công nghệ của mày có chịu được một đòn của tao không nhé 

Một cú đấm thường của tôi phá tan mọi lớp giáp , sau đó hắn đã chịu chung số phận với Fern , vì hắn là cyborg , nên khi nó chạm đúng lõi , hắn phình to rồi phát nổ

Vụ nổ chấn động tất cả những ai có mặt 

Skaze và Yukari chỉ nhoẻn miệng cười , tôi thấy họ đang đấu với hai gã cường giả khác

Thế mà cũng có thời gian cười

Còn Rosy chị , cô vẫn chiến đấu bền bỉ , có lẽ cô biết nhưng cô có nhiệm vụ của mình

Có vẻ cái thứ được gọi là khai vị chỉ kết thúc khi tất cả quái vật bị tiêu diệt ?

Một cú đấm thường thôi — không cần kèm theo kỹ năng gì đặc biệt.Nhưng vẫn đủ để phá tan toàn bộ lớp giáp năng lượng của hắn.T giật bắn người, miệng không kịp hét thành tiếng.

Và rồi —ẦM!

Cú đấm ấy xuyên thẳng vào lõi năng lượng — phần sống còn của một cyborg.Ngay khi tôi rút tay ra, hắn phình to như một quả cầu áp suất bị nén đến cực hạn.

“Bye nhé.”

BOOOOM!!!

Một vụ nổ dữ dội, khiến mặt đất rung chuyển.Các mảng không gian vặn xoắn như tấm gương bị đập vỡ.Hàng trăm cường giả xung quanh đều giật mình quay lại.

Sức chấn động lan xa đến tận nơi Yukari và Skaze đang chiến đấu.Hai người bọn họ chỉ khẽ nhếch môi, như thể tất cả nằm trong dự đoán.

“Thế mà cũng có thời gian cười được… tôi nghĩ bụng.”

Xa hơn, Rosy chị vẫn đang chiến đấu một cách bền bỉ, không hề phân tâm.Cô không nhìn về phía tôi. Có lẽ cô biết. Có lẽ cô tin.Nhưng tôi hiểu — cô đang có nhiệm vụ của riêng mình.Và cô sẽ không gục ngã cho đến khi hoàn thành điều đó.

Tôi đảo mắt nhìn quanh.Đám quái vật đã thưa dần.Không còn lũ khổng lồ, không còn thiên tai điên loạn.Cái thứ được gọi là "khúc khai vị" dường như sắp kết thúc.

“Có vẻ như nó chỉ kết thúc khi tất cả quái vật bị tiêu diệt…?”

“Ngươi nói đúng rồi đấy.”

Một giọng nói vang vọng từ trên cao.Tôi ngước lên —Là ông già ấy.

Người từng hứa sẽ gặp lại tôi khi vào được tới thử thách cuối cùng.

“Ơ… ông là…? Sao ông lại ở đây?”

Ông ta đứng đó, trên một tảng thiên thạch lơ lửng giữa không trung, tay chống gậy, nụ cười ẩn ý hiện lên dưới bộ râu dài bạc trắng.

“Xem các ngươi đánh đấm như nào.”

Tôi toan bay lên, định hỏi thêm điều gì đó.

Nhưng ông ta lại một lần nữa biến mất… như chưa từng tồn tại.

“Ơ... quái thật... Như kiểu ông ấy trêu mình ấy…”Tôi lẩm bẩm.

Tôi cũng chẳng còn thời gian suy nghĩ.Giọng nói bí ẩn lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, mang theo âm hưởng như nhạc khúc khai tử.

“Các ngươi đã vượt qua món khai vị...Giờ thì—bắt đầu món chính thôi.”

ẦM!

Một luồng năng lượng chấn động thổi bay mọi thứ xung quanh.Tôi choàng tỉnh — thấy bản thân đứng trên một vùng đất hoàn toàn khác.

Một đấu trường tròn khổng lồ được bao quanh bởi các bức tường năng lượng xoay chậm, phía trên là hàng ghế trống không – chẳng có ai – nhưng linh cảm mách bảo tôi rằng... chúng đang được dõi theo.

Không gian vặn xoắn, các cường giả bị tách ra, từng người một.

Đây là Đấu Trường Phân Loại – lời của giọng nói bí ẩn lại vang vọng.

“Nơi này sẽ kế tiếp món khai vị. Nhẹ nhàng thôi – chỉ là đấu một chọi một.Kẻ thua sẽ bị xóa sổ khỏi mọi dòng thời gian, kẻ thắng được phép tiến vào vòng trong.”

Tôi nghiến răng. Tàn độc thật.Không còn luật lệ của thử thách. Không còn nhiệm vụ. Chỉ là một cuộc thanh trừng được biện minh bằng cái tên "phân loại".

Trận chiến một đối một – Đấu trường phân loại.

Không khí nén lại như thể mọi thanh âm bị nuốt chửng. Một khoảng không hình bát giác khổng lồ – bao bọc bởi tường năng lượng sôi sục, chia tất cả chúng tôi ra thành từng cặp. Không ai nói gì, không ai kịp chào nhau.

Tôi đứng đó – đối mặt với một nữ nhân không phải nhân loại.Mắt cô ta dài, sắc lẻm như rạch đôi không gian. Làn da trắng xám, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo. Mỗi bước đi của ả để lại dấu vết năng lượng lập lòe trên sàn đấu. Không phải yêu tinh, không phải dị nhân, cũng không phải cyborg – tôi không đoán được. Nhưng tôi biết: đây không phải dạng dễ chơi.

Ở những góc khác của đấu trường…

Skaze – đối đầu với một gã khổng lồ, to bằng ba lần thân người bình thường. Gã vung rìu đập nát cả nền đá dưới chân, nhưng Skaze vẫn điềm tĩnh, vũ khí Hồn Viêm Đế cháy âm ỉ trên tay.

Yukari – đang né tránh một dị nhân có khả năng thao túng trọng lực. Không gian quanh hai người méo mó đến kỳ lạ. Cậu ta chưa dùng Thần Nhãn, nhưng tôi biết: khi Yukari lặng im, tức là cậu ấy đang đo sức.

Rosy chị – lặng lẽ đối đầu với một thứ gì đó… không giống bất kỳ loài sinh vật nào tôi từng thấy. Như thể chính bóng tối ngưng tụ thành hình, uốn lượn không ngừng, bám theo từng bước di chuyển của chị.

Tôi trở lại thực tại – trước mặt tôi là ánh nhìn kiêu ngạo của nữ nhân ấy.

"Tên nhóc…" – cô ta khẽ liếc tôi, như thể đã nhìn thấu mọi lớp phòng ngự."Ta sẽ nghiền nát ngươi nhanh thôi. Đừng lo, sẽ không đau đâu."

Tôi cười nhẹ, ánh mắt không mang vẻ chế giễu mà thật lòng cảm thán:

"Mắt cô đẹp thật đấy. Ráng giữ nguyên như vậy… khi thua nhé."

Cô ta hơi khựng lại. Không phải vì sợ, mà vì bất ngờ. Rõ ràng cô không ngờ tôi lại mở lời theo cái kiểu ấy. Giữa chiến trường rực lửa, lời khen như một vệt sơn lệch tông, nhưng không vì thế mà kém chân thật.

Công bằng mà nói… cô ta rất đẹp.

Không phải cái đẹp kiểu kiều diễm, mà là cái đẹp mang hơi hướng ma mị – thanh thoát, nhưng giấu bên trong là sự hoang dã như một con báo tuyết sẵn sàng vồ mồi bất kỳ lúc nào. Mái tóc bạch kim rủ xuống một bên vai, làn da trắng lấp lánh dưới ánh sáng hư ảo từ tường năng lượng. Nhưng chính ánh mắt ấy – đôi mắt xám tro với đồng tử như dao cắt – mới là thứ khiến người đối diện khó mà quên được.

Tôi thở nhẹ, vừa đủ để giữ không khí không quá căng thẳng.

"Cô là… ma tộc nhỉ?"

Cô nhíu mày, liếc tôi lạnh lẽo:

"Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"

"À… chỉ hỏi thôi mà. Không thích trả lời thì thôi." – Tôi nhún vai, vẫn giữ giọng điệu nhã nhặn – "Dù sao thì… tôi cũng không thích đánh nhau lắm. Cô có nghĩ như tôi không?"

"Đừng nghĩ có thể thao túng tâm lý ta. Đừng hòng."

Giọng cô ta sắc như lưỡi dao, nhưng ánh mắt lại không còn gay gắt như lúc đầu nữa. Có lẽ cô đang lắng nghe, dù ngoài mặt vẫn cứng đầu. Tôi không ép. Chỉ tiếp tục, chậm rãi và chân thành.

"Không… tôi không định thao túng gì cả. Chỉ là… tôi đoán cả cô lẫn tôi đều đến đây vì một lý do riêng. Không ai tự nguyện đặt chân vào Đài Cao Khởi Nguyên này, trừ khi có điều gì đó buộc họ phải làm vậy."

Tôi nhìn cô – không phải để thăm dò, mà để chia sẻ.

"Giết chóc… là thứ vô vị nhất trong tất cả những điều mà chúng ta buộc phải làm. Nhưng tình thế này lại bắt chúng ta phải ra tay, dù muốn hay không."

Im lặng. Rồi tôi khẽ hỏi:

"À mà… cô tên gì?"

Cô ta dường như ngần ngừ. Nhưng cuối cùng cũng đáp, dù rất khẽ:

"Kitsunal."

"Ồ… tên đẹp thật đấy."

Câu nói thoát ra rất nhẹ, nhưng cũng rất thật. Tôi không buông lời tán tỉnh – chỉ là khi một cái tên mang hình hài và hương vị của ký ức cổ xưa vang lên, tôi thấy nó xứng đáng được trân trọng.

Kitsunal hơi cúi mặt. Một thoáng đỏ lướt qua đôi má trắng như tuyết. Dù trong tình thế sống còn, dù cả hai đều biết rõ chỉ một người có thể bước tiếp… nhưng sự dịu dàng không có lỗi. Lạc quan – dù nhỏ bé – vẫn là ngọn lửa duy nhất thắp sáng con đường nhuốm máu trước mặt.

Cô ngẩng lên, lần đầu tiên trong đôi mắt ấy tôi không thấy sát ý mà là điều gì đó… rất người.

"Ngươi… thật lạ lùng đấy."

Tôi chỉ cười:

"Tôi nghe câu đó nhiều rồi. Nhưng ít ra, lạ lùng còn hơn là vô nghĩa."

Không ai ra chiêu. Không ai nói thêm gì nữa.

Thời gian chậm lại – như nhường chỗ cho những tâm hồn đang tự đấu tranh giữa lý trí và lòng trắc ẩn.

Hơn nữa, mục tiêu của tôi khi bước vào nơi này… chỉ đơn giản là để chữa kiếm.

Tôi biết, có những người đến đây với khát vọng lớn lao hơn: báo thù, tìm kiếm quyền năng, cứu rỗi một thế giới nào đó đang hấp hối. Còn tôi – tôi chỉ muốn một phần của bản thân trở lại, một phần đã vỡ tan cùng với Ahura Mazda.

Tuy nhiên, dù lý do là gì… trận chiến này chỉ có một người thắng.

“Cứ đấu hết mình đi, Kitsunal. Tôi cũng nóng lòng muốn xem cô trổ tài đấy.”

Cô ta nheo mắt, dường như bất ngờ vì thái độ cởi mở của tôi.

“Ừ. Ngươi nói phải. Ngươi tên Minh, đúng không?”

Tôi ngạc nhiên. “Cô biết tên tôi ư?”

“Sao lại không. Ngươi nổi tiếng quá mà – từ vòng thử thách đầu tiên tới tận đây. Ma Nhãn, sống sót khỏi sự sụp đổ không gian, và lại còn… không giống ai nữa.”

Tôi bật cười khẽ. “Tôi không biết nên cảm thấy tự hào hay thấy nguy hiểm nữa.”

“Ngươi đúng là khác biệt. Được, ta sẽ đấu với ngươi một trận ra trò.”

Tôi khẽ gật đầu, rồi bước tới – chìa tay ra bắt. Một hành động tưởng như vô nghĩa ở nơi này, nơi mà chỉ cần một khoảnh khắc lơ đễnh cũng có thể mất mạng.

Nhưng với tôi…

“Thêm bạn thì bớt thù.”

Nếu tôi thua – bị hủy diệt. Nếu cô ấy thua – cũng vậy. Đó là luật.

Nhưng luật không có nghĩa là xiềng xích cho ý chí. Tôi là Minh. Người ta có thể gọi tôi là tên ngốc, là kẻ nổi loạn, là bất cứ cái gì… nhưng chỉ tôi mới định nghĩa được mình là ai.

Tôi sẽ chiến đấu. Không vì luật lệ. Mà vì lòng tôi muốn vậy.

Và rồi – cô ấy rút ra vũ khí của mình.

Một cây thương đỏ rực.

Ánh sáng từ lưỡi thương không rực cháy như ngọn lửa, mà rực rỡ như chính mặt trời lúc hấp hối. Từ chuôi, cán, đến mũi thương – từng khía cạnh đều tỏa ra một loại bá khí khiến không gian xung quanh rung lên trong câm lặng.

“Để Kitsunal này cho ngươi thấy,” cô nói, giọng đầy tự hào, “sức mạnh của một vũ khí cấp thần thoại.

Tôi nhướng mày. “Ồ? Cũng là thần khí sao?”

Xích Thương Tử Vũ.

Tên vừa cất lên, mặt đất nứt ra một đường dài. Không phải vì đòn tấn công – mà là vì sức nặng của ý chí.

“Duy nhất chỉ có ngươi – trong suốt cuộc đời ta – mới khiến ta phải rút cây thương này. Chưa có một kẻ thù nào xứng đáng cả.”

Tôi tròn mắt. “Thật luôn hả? Chúng ta còn chưa đánh đấm gì, mà cô khẳng định như đúng rồi ấy?”

Cô nheo mắt, nửa cười nửa thở dài.

“Còn cần phải đánh sao? Phong thái của ngươi… đã chứng minh tất cả.

Tôi cười nhẹ, rồi siết lại tay.

Được thôi. Nếu đã như thế… hãy cùng nhau thiêu rụi đấu trường này.

"Nhưng nếu đó là điều cô muốn..." – tôi hít sâu một hơi, ánh mắt trầm xuống – "Tôi cũng sẽ chiều."

Chớp mắt, cả hai đã lao vào nhau.

Không lời báo hiệu. Không cảnh báo. Không cần gõ chiêng trống.

Chỉ có chuyển động thuần túy của bản năng sát thủ, được gọt giũa từ vô vàn cuộc sinh tử. Cây thương đỏ như máu của cô ấy vạch ngang trời tạo thành một vệt ánh sáng xé rách không gian, trong khi tôi nghiêng người né, chân lướt trên mặt đất như lướt qua một mặt hồ căng chặt.

Cô ta mạnh thật.

Không, phải nói là quá mạnh.

Từ tốc độ , sức mạnh , bộ kĩ năng đều đạt ngưỡng không thể đo lường được

Thực sự... một đối thủ xứng tầm.

Tôi chưa từng thấy ai khác, ngoài Yukari và Huge, khiến tôi phải phân tích liên tục đến vậy trong suốt trận.

Và rồi...

“Diệt Thế Vũ Luân Trảm!!”

Cô ấy gầm lên, mũi thương xoay tròn, kéo theo một trường lực màu đỏ máu hình xoắn ốc – như một cơn lốc được sinh ra từ thù hận và tuyệt vọng. Mỗi vòng quay cắt rách không gian, băm nát những tầng chiều thứ nguyên gần đó, khiến khung đấu trường méo mó như bị bóp nghẹt.

Tôi nghiến răng, tung chưởng lực chặn lại – nhưng va chạm chỉ khiến cả hai chúng tôi bị đánh bật ra xa, khói bụi mù mịt.

Cô ta vẫn đứng vững, ánh mắt không lay chuyển, còn tôi thì thở ra một hơi dài.

“Tôi hiểu rồi… cô đúng là không đến đây để chơi.”

Và cũng chính khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy trong lòng mình dâng lên một thứ cảm giác gì đó… không phải sát khí, không phải hiếu chiến.

...mà là hưng phấn.

Không phải nỗi sợ. Không phải áp lực.Chỉ đơn giản là hưng phấn tuyệt đối khi đối diện với một đối thủ có thể buộc tôi thức tỉnh bản năng sát thần của mình.

“Ngươi không sao ư, Minh?” – Kitsunal khẽ mỉm cười, đôi mắt cô ánh lên niềm kiêu hãnh.

“Nhưng ta... mới chỉ dùng một phần sức mạnh mà thôi.”

Dứt lời, cô phóng vút lên bầu trời, mái tóc đỏ như máu phấp phới giữa hư không. Cây thương trong tay cô xoay tròn, ma lực ngưng tụ quanh thân thể rồi đột ngột bùng nổ thành một vòng hào quang ác mộng.

“Ma Vương Đoạn Khúc Hồn!!”

Ngay lập tức, phía sau Kitsunal, một bóng hình khổng lồ hiện lên, cao đến mức phủ trùm cả tinh không. Không gian méo mó, từng khe nứt thời-không rạn vỡ như kính thủy tinh bị đập mạnh.

Mọi ánh nhìn của những kẻ đang chiến đấu lập tức bị hút về phía bầu trời. Dù đang giữa những trận tử chiến, các cường giả cũng phải ngừng lại trong một thoáng. Một số người thậm chí bất giác lùi lại, chỉ vì khí áp của cái bóng ấy dọa sụp cả tinh thần.

Trong tôi, Huge bật lên tiếng thì thầm đầy cảnh giác:

“Cô ta… gọi ra hình bóng của Ma Vương.”

Tôi nuốt khan, cảm nhận lồng ngực mình hơi co lại trước luồng ma lực ngưng tụ thành thực thể ấy. Nó chưa chạm vào tôi, nhưng sức nặng của nó như một hành tinh đang rơi tự do, dọa nghiền nát cả linh hồn.

“Dù chỉ là cái bóng,” – Huge tiếp lời – “nhưng cái bóng ấy... đủ để nghiền nát hàng vạn quân đoàn thiên giới.”

“Đó là Ma Vương hiện tại thôi, Minh ạ.”

“Chứ nếu là hình bóng của Ma Vương Nguyên Thủy – Harry – thì ngươi tiêu từ lâu rồi.”

Tôi khẽ nghiêng đầu.

“Harry?”

“Ừ… một sợi tóc của ông ta, nếu buông xuống, cũng đủ khiến vô biên vô lượng đại vũ trụ bị xóa sổ, nhân quả bị đảo nghịch, thời gian lộn ngược, cả Đa Tầng Thực Tại rung chuyển.”

“Vậy cái bóng này thì sao?”

“Không bằng Harry, nhưng cũng đừng dại dột mà xem thường.”

Tôi hít sâu. Cảm giác khối mana trong lồng ngực đang phồng lên từng nhịp, như chực trào ra khỏi mọi giới hạn tôi từng đặt.

“Tôi hiểu chứ.”

Ánh mắt tôi chuyển sắc. Dưới lớp da, từng mạch năng lượng ánh tím bắt đầu chạy dọc khắp cơ thể.

Một trận đấu sinh tử? Không.Đây là một bản giao hưởng giữa hai bản thể sinh ra để chạm vào Đỉnh Cao.

"Đây là toàn bộ sức mạnh của ta, Minh à... Ngươi sẵn sàng chết đi chưa?"

Kitsunal gào lên trong cơn hưng phấn đến cuồng dại. Bóng hình Ma Vương sau lưng cô ta bỗng vươn ra, như muốn nuốt trọn cả không gian đấu trường. Một trường lực tối tăm được phóng thích, mạnh đến mức khiến thời gian chao đảo, ánh sáng vỡ vụn thành từng mảnh.

ẦM!!!

Lớp kết giới xung quanh chúng tôi rạn vỡ từng đường, mặt đất thì gào thét dưới chân như thể không chịu nổi áp lực. Nhưng may thay, một thứ pháp tắc cao hơn lại tự động hàn gắn kết giới — chứng tỏ nơi này được những thực thể siêu việt can thiệp, đủ để giữ hai kẻ như chúng tôi trong khuôn khổ chiến đấu.

Tôi khẽ cúi đầu, khẽ thở ra một hơi dài. Không còn lý do gì để kìm hãm nữa.

"Được rồi…" – Tôi lẩm bẩm.

Mắt trái tôi chợt sáng rực.

Ma Nhãn – Khai mở.

Không gian lập tức bị siết lại. Luồng aura vô hình từ mắt tôi quét qua mọi sự vật, khiến mọi thứ trong vùng ảnh hưởng bị định hình lại trật tự hiện hữu.

Ánh sáng từ Ma Nhãn không chói, nhưng sâu thẳm như vực thẳm không đáy — một thứ uy lực không thể mô tả bằng lời, như thể chính quy luật sinh tử cũng phải chùn bước.

Kitsunal khựng lại một nhịp. Cô không ngờ tôi lại giấu bài đến vậy.

"Ồ..." – cô ta khẽ thì thầm – "Hóa ra... ta vẫn chưa thấy hết con người ngươi."

Tôi không trả lời. Không phải vì kiêu, mà bởi vì trong khoảnh khắc đó, không còn chỗ cho lời nói.

Hai luồng năng lượng — một là dư ảnh của Ma Vương, một là uy lực thuần khiết từ Ma Nhãn — giao nhau giữa hư không.

Đấu trường bừng sáng. Không còn âm thanh. Không còn hình ảnh.Chỉ còn hai ý chí, cùng lao vào nhau với tất cả bản thể, nỗi đau, và khát vọng.

Trận chiến... chính thức bước vào cao trào.