Tại thử thách thứ hai
Tôi, Skaze và Rosy đang trong tâm thế chờ đợi. Dù chẳng ai nói ra, nhưng cả ba đều ngầm hiểu: Yukari chắc cũng đang gặp không ít khó khăn trong thử thách của cậu ấy.
Thế nhưng…
Không.
Cậu ta bước ra khỏi cánh cổng không gian với dáng vẻ hiên ngang, thần thái đĩnh đạc đến mức ánh sáng phản chiếu từ bộ giáp cũng như phát ra khí thế của chính cậu ta.
Tôi bước tới, còn chưa kịp hỏi, thì Yukari đã bật cười, đầy vẻ tự đắc:
— Xong rồi. Thử thách của tôi đơn giản lắm mà.Cậu ta vỗ tay lên bộ chiến giáp như thể đang khoe một chiến tích hiển hách.
— Ủa giáp xịn vậy? Lại còn kiếm với khiên nữa? Hàng limited edition à? — Tôi bật cười, đấm nhẹ vào giáp.
— À ừm... gặp trong mộng. Cứ tưởng mơ chứ ai ngờ vác ra thật được. Thế là được tặng luôn. — Yukari nháy mắt.
Sau đó, cậu kể hết toàn bộ chuyến hành trình — từ lúc được triệu tập, gặp lại cha mẹ, rồi trận chiến với sinh thể quái vật và quá trình tiếp nhận tam đại thần khí. Nhưng đến đoạn cuối, Yukari hơi nhăn mặt:
— Ừm, có một điều kỳ lạ... tôi chưa kịp chào ai cả, chưa tạm biệt lấy một câu thì đã bị kéo ngược trở lại đây rồi.Rồi cậu lắc đầu — Thôi, bỏ đi.
Bất chợt, cậu quay sang hỏi:
— Rosy em đâu rồi?
Tôi thở dài, tóm tắt lại mọi chuyện. Từng lời như những lưỡi dao bén cắt qua niềm bình yên ngắn ngủi của Yukari.
Cậu đứng sững. Ánh mắt chuyển từ ngỡ ngàng sang phẫn nộ.
— Chết tiệt... một lũ khốn. Chờ đó. Tôi sẽ giết sạch chúng.
— Này, bình tĩnh đã! — Tôi định ngăn, nhưng cơn giận của Yukari bùng lên cùng Thần Nhãn. Một luồng xung lực thần lực từ cậu ấy lan ra khiến tôi buộc phải vận Tử Nhãn — Ma Nhãn của chính mình để giữ thăng bằng.
— Yukari, nghe tôi! Chúng ta cần một kế hoạch. — Skaze kịp thời lao tới, ánh mắt quyết đoán.
Yukari im lặng. Một thoáng sau, cậu cụp mắt xuống, thở nặng nề.
— Lòng chính nghĩa của tôi… đã khiến tôi mất kiểm soát. Xin lỗi… tất cả.
Rosy vẫn ngồi đó, không nói lời nào, hai hàng lệ lặng lẽ trượt xuống gò má.
Cô khóc.
Khóc vì sự tốt bụng của những người lẽ ra là kẻ thù nay trở thành bạn đồng hành.Khóc vì thương em gái.Khóc vì nỗi hổ thẹn với ông nội nơi thiên đường, người từng trao gánh nặng bảo vệ cho cô.Khóc… vì quá nhiều lý do.
Và không ai trong chúng tôi cắt ngang.Vì nước mắt ấy — là tiếng lòng không thể nói thành lời.
Tôi cố gắng kiềm chế cơn chấn động trong lòng, hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh đã vỡ vụn trong tích tắc.
— Tạm thời nghỉ tay đã... — Tôi nói nhỏ, như một cách tự trấn an lẫn nhắc nhở mọi người giữ bình tĩnh.
Chúng tôi chuyển hướng quan sát về các đấu thủ còn lại, những người vẫn đang mắc kẹt trong thế giới thử thách – một thế giới mà tôi từng nghĩ chỉ là ảo ảnh, giờ đây lại mang dáng hình của sự sống và cái chết.
Bỗng nhiên, giọng nói kia vang lên lần nữa —
“THỜI GIAN CHO THỬ THÁCH ĐÃ KẾT THÚC.”“NHỮNG KẺ CHƯA THOÁT RA SẼ BỊ XÓA SỔ KHỎI MỌI THỰC TẠI NHƯ MỘT HÌNH PHẠT.”
Cả không gian chợt lạnh buốt như thể thời gian cũng chết lặng trong tích tắc.
Tôi bụm chặt miệng, suýt bật ra tiếng hét.
"Cái quái gì vậy..." — Tôi thầm gào lên trong đầu, trái tim như bị bóp nghẹt.
Họ...Họ sẽ bị biến mất?Không phải rút khỏi cuộc chơi. Không phải bị thương.Mà là biến mất vĩnh viễn, bị gạch tên khỏi mọi dòng thời gian, mọi chiều không gian, không để lại chút tàn tích nào...
Yukari và Skaze chỉ đáp lại bằng ánh mắt điềm tĩnh, như thể trong thâm tâm họ đã sớm hiểu rõ điều này.Không có gì bất ngờ.Không phải vì họ lạnh lùng — mà bởi vì họ đã nhìn thấu luật lệ tàn khốc nơi đây.Nơi mà thực tại bị xé nhỏ, nơi mà “quy tắc” không còn nhân tính, và mọi thứ đều có thể bị xóa bỏ chỉ bằng một tiếng phán quyết vô hình.
Rosy chị lắp bắp, giọng run run như sắp vỡ:
— “Vậy... vậy... còn Rosy... em gái tôi thì sao...?”
Lời nói ấy như một nhát dao bén, rạch đôi không khí đang đặc quánh lại vì căng thẳng.
Tôi không biết tại sao mình lại làm thế, nhưng bản năng đã thôi thúc tôi ôm lấy cô ấy. Có lẽ là vì tôi hiểu được nỗi đau ấy – mất mát, bất lực, và cảm giác tội lỗi vì không bảo vệ được người thân.Có thể tôi không phải người gần gũi nhất với cô, nhưng tôi hiểu.
— “Không sao đâu,” tôi thì thầm, giọng mình nhẹ như gió.— “Tôi tin... chúng ta sẽ tìm lại được em gái của cô.”
Rosy gục đầu vào ngực tôi, đôi vai khẽ run lên như một đứa trẻ tìm nơi nương tựa. Không còn là một chiến binh, không còn là một người chị mạnh mẽ — chỉ còn lại một con người đang khóc vì mất đi một phần trái tim.
Tôi không nói gì thêm. Chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, như một lời hứa thầm lặng.
Yukari đứng cạnh tôi, lặng lẽ hơn thường lệ. Skaze cũng im lặng, nhưng đôi mắt anh sáng lên tia quyết tâm.
Tôi ra hiệu bằng ánh mắt: "Hãy cùng nhau đứng đây. Dù chỉ là một khoảnh khắc."Để cô ấy thấy… rằng cô không một mình.
“Chúng tôi sẵn sàng cho thử thách tiếp theo.”
Tôi lên tiếng, giọng nói dứt khoát vang vọng giữa không gian xoắn vặn – một không gian như đang hít thở cùng nhịp tim của những kẻ còn sống sót.Không cần nhiều lời. Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng sự quyết tâm ấy lan truyền mạnh mẽ, như một làn sóng vô hình khuấy động cả những đối thủ đang chuẩn bị cho trận chiến cuối.
— “Chẳng phải… đó là thằng nhóc sở hữu Ma Nhãn sao?”Giọng nói quen thuộc vang lên — là Zin, lẩm bẩm với Terra, hai đối thủ cũ đã từng đối đầu với tôi.
Họ không hề che giấu ánh nhìn sắc lạnh, vừa tò mò, vừa dè chừng.
Xung quanh, không ít kẻ địch khác cũng bắt đầu chú ý đến tôi. Có người khẽ nhếch mép, có kẻ nắm chặt vũ khí, ánh mắt như muốn nói:"Ở thử thách cuối cùng, ta sẽ đả bại ngươi."
Bởi vì đây không còn là một trò chơi sinh tồn nữa. Đây là bài kiểm tra cuối cùng — ngưỡng cửa tối hậu trước khi bất kỳ ai có thể đối mặt với Thần Long, tồn tại vĩ đại bao phủ toàn cõi Thần điện.
Và tôi hiểu rõ một điều…
Kẻ đứng ở đây, dù là kẻ thù hay đồng minh, đều không phải người bình thường.Toàn bộ… đều là những thực thể quái vật.
“Bọn này… cũng sẽ là đối thủ của cậu đấy, Minh.”Yukari khẽ nghiêng đầu, nheo mắt về phía những kẻ đứng ở đầu sân đấu, giọng nói không mang theo vẻ ngạo mạn mà là lời nhắc nhở chân thành pha chút cảnh báo lạnh lùng.
“Chỉ có một kẻ xứng đáng nhất… mới được tiến vào Thần Long Điện.”
Tôi không quay đầu lại, chỉ nhếch môi cười, bàn tay siết nhẹ chuôi Hỏa Thần Long Ahura Mazda.“Ờ, cứ tới hết đi.”Chất giọng bình thản như thể tôi đang nói về một buổi dạo chơi trong công viên địa ngục.
Ngay lúc ấy —ẦM!
Một cột sáng đâm thẳng xuống từ hư không. Những luồng văn tự cổ đại chuyển động giữa không gian, tựa như dòng mã lệnh vận hành số phận.
Một tấm bảng khổng lồ hiện ra — như một quyển thiên thư của các vị thần, khắc sâu những cái tên sống sót và được phép bước tiếp vào Vòng Ba – Thử thách cuối.
Tên tôi, Yukari, Skaze, Rosy… lần lượt hiện lên.Và cùng lúc, hàng chục cái tên khác — những cường giả đến từ các chiều không gian, những kẻ được gọi là huyền thoại ở thế giới của riêng họ, giờ tụ hội tại đây, nơi chỉ một kẻ có thể đi tiếp.
Danh sách rút gọn lại.Số lượng còn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Phần lớn đã bị “out” — tan biến, thất bại, bị xóa tên khỏi trò chơi vũ trụ.Chỉ còn những “quái vật trong lớp vỏ thần linh”.
Tôi khẽ liếc bảng danh sách, lướt qua những cái tên lạ mà đáng sợ. Có vài cái tôi đã nghe qua trong các truyền thuyết cổ. Có vài cái... từng đối đầu.
Đúng như Yukari nói — giờ đây, bất kỳ ai còn lại cũng có thể là kẻ sẽ vung đòn kết liễu ta trong chớp mắt.Hoặc bị ta thổi bay như một giấc mơ tan vỡ.
Tôi gọi mọi người lại, tập hợp từng khuôn mặt thân quen, từng ánh mắt đã cùng tôi đi qua sóng gió, chạm trán cả những thứ vượt ngoài tưởng tượng.
— “Ừ, bây giờ chúng ta sẽ tiến vào vòng ba.”
Tôi nhìn từng người, ánh mắt lướt qua Yukari – người mang trong mình bản lĩnh của một chiến thần Seraphim; qua Skaze – lạnh lùng, kín đáo nhưng tuyệt đối trung thành; Rosy – người con gái mang trái tim tan vỡ nhưng vẫn kiên cường tiến bước.
— “Mọi người sẵn sàng rồi chứ?”
Một cái gật đầu dứt khoát từ Yukari.Một tiếng “ừ” nhẹ nhưng chắc như thép từ Skaze.Rosy lau đi giọt lệ cuối cùng còn đọng lại trong mắt, ánh nhìn kiên định.
— “Trên tinh thần, chúng ta sẽ là đối thủ của nhau.”
Tôi hít sâu, lời nói sắp thốt ra không đơn thuần là dặn dò, mà là một lời hứa. Một thứ cam kết giữa những kẻ từng nắm tay nhau đứng giữa bờ vực hủy diệt.
— “Nhưng dù có chuyện gì đi chăng nữa, sau khi hoàn thành mọi thử thách... chúng ta vẫn sẽ là bạn.”
Không gian tĩnh lặng trong một nhịp tim.Rồi từng người giơ tay lên, chạm tay vào nhau – như một lời thề không thành tiếng.
Yukari cười khẽ:— “Tôi không hứa sẽ nhẹ tay đâu.”
Skaze thì thở dài:— “Tôi sẽ thắng. Nhưng sau đó... ta sẽ cùng uống chén rượu.”
Rosy thì nhìn tôi, khẽ gật đầu:— “Là bạn. Dù có chuyện gì xảy ra.”
“Mọi người nhất trí không?”
— “Nhất trí.”
ẦM! ẦM! ẦM!
Mặt đất nứt toác. Trời gào rú. Thế giới đang tan rã.
Một cơn chấn động dữ dội nổ tung trong lòng chiều không gian, lan rộng như chuỗi phản ứng dây chuyền bất tận. Những dòng sáng chết chóc rực lên ở chân trời như những thanh kiếm thiêu đốt xuyên qua mọi thực tại.
"Chuyện quái gì vậy?!" — Yukari gầm lên, khuôn mặt cau có hiện rõ sát khí.
"Chết tiệt… thế giới này đang sụp đổ." — Tôi nghiến răng, lòng rối bời. Không gian quanh tôi đang bị xé vụn, như thể tất cả đang bị cuốn vào một cơn ác mộng vô định.
Và rồi... giọng nói bí ẩn kia lại vang lên.
"Các ngươi chỉ có ít thời gian để thoát khỏi đây trước khi thế giới này sụp đổ.Thiên Vọng Đài sẽ là cánh cửa dẫn đến thử thách thứ ba.Các ngươi vừa phải chạy trốn, vừa phải đối đầu với các thế lực.
Chúc các ngươi may mắn."
Giọng nói biến mất, như thể chưa từng tồn tại.
Tôi rít khẽ qua kẽ răng: "Chết tiệt!"Rồi hét lên: "CHẠY ĐI! MỌI NGƯỜI!!"
Không gian phía trước đang sụp đổ, cuốn theo tất cả những gì còn sót lại của thử thách.Tôi và ba người còn lại — Yukari, Rosy, Skaze — lao đi, không quay đầu. Trong lòng tôi biết rõ: nếu còn do dự… chúng tôi sẽ vĩnh viễn bị xóa khỏi mọi tầng thực tại.
Nhưng đúng lúc đó…
ẦM!!!
Một bóng đen khổng lồ từ hư vô lao xuống như một thiên thạch rực lửa.
Đó là một gã khổng lồ dị chủng, cao lớn đến mức chỉ cú đáp chân thôi cũng đủ nghiền nát cả một tinh hệ nhỏ. Hắn vung chiếc búa tạ — to đến mức chỉ riêng lưỡi búa cũng có thể nghiền cả một hành tinh. Lưỡi búa đỏ sậm, ứa máu, như từng nếm trải hàng vạn linh hồn.
Hắn lao xuống, đánh tan mặt đất, chia bốn người chúng tôi ra thành năm hướng khác nhau.
"KHỐN KHIẾP!" — Tôi gầm lên.Không còn ai bên cạnh. Tôi ngẩng đầu. Hắn đã đứng chắn lối đi.
Tôi xoay người. Hét lớn:
"CHẠY TIẾP ĐI! HẸN GẶP Ở THIÊN VỌNG ĐÀI!!"
Tôi không cần biết bọn họ nghe thấy không. Tôi chỉ biết: tôi phải đứng lại.
Tôi siết chặt nắm đấm. Cả hai tay tôi bừng cháy. Không còn Hỏa Thần Long Ahura Mazda nữa — nó đã gãy. Nhưng ý chí tôi vẫn còn, và sức mạnh tôi – chưa từng mất đi.
"Tao không có thời gian, và mày… mày vừa phạm sai lầm lớn nhất khi đứng chắn đường tao."
Tôi bước lên một bước. Mặt đất dưới chân vỡ vụn.
Gã khổng lồ gầm lên, như sấm giáng từ thiên đình. Hắn nhấc chiếc búa tạ lên, hướng thẳng về phía tôi…
“Tốt… để tao dạy cho mày biết… SAI KHI NGÁNG ĐƯỜNG MỘT KẺ ĐANG VƯỢT QUA ĐỊNH MỆNH LÀ NHƯ THẾ NÀO!!”
Và dĩ nhiên, tôi cũng không có ý định phí thời gian đùa giỡn với lũ hạ đẳng này.
Ngay khi chiếc búa hủy diệt của tên khổng lồ lao tới với tốc độ như thiên thạch, tôi gầm lên:
"Thái Cực Quyền – Chưởng Lực Đại Pháp!"
Một quyền giáng xuống như sấm động, hất văng hắn ra xa, mặt đất dưới chân hắn nổ tung. Hắn đập mạnh xuống, tạo thành một cái hố sâu hoắm, không thể đứng dậy ngay. Tôi nhân cơ hội đó, lao thẳng về phía trước.
À quên mất — cách đây không lâu, ngay trước khi thế giới này bắt đầu sụp đổ, Huge đã đề xuất trở lại nhập thể với tôi, nên hiện tại giọng ông ấy vang lên từ bên trong tâm trí:
"Haizz… đãng trí thật..."
"Này Minh, ngươi có cần mượn sức mạnh để dẹp lũ này không?"
Tôi đáp nhanh, không ngắt nhịp chạy:
"Không cần đâu. Có việc khó tôi sẽ gọi ông. Còn lúc này…""Tôi vẫn chưa khai thác xong sức mạnh từ quả cầu lửa ở hồ nước thử thách đầu tiên."
Tôi thở mạnh, vừa né một tên khác vừa tự gõ nhẹ vào đầu:
"Mình nghĩ nhiều quá rồi."
Nhưng chưa kịp đi được bao xa thì… gã khổng lồ lúc nãy lại xuất hiện, chặn trước mặt tôi lần nữa. Mặt hắn nhăn nhó, gào lên:
"TAO ĐÃ THỦ HẠ LƯU TÌNH KHÔNG GIẾT MÀY! CỚ SAO MÀY LẠI…!"
Rõ ràng là hắn chẳng hiểu nổi tôi đang nghĩ gì và nói gì, và thú thật, tôi cũng chẳng quan tâm. Thứ đó chỉ là một cỗ máy chiến đấu di động, một sinh vật của bản năng chứ không phải trí tuệ.
Tôi liếc nhanh ra xa – các bạn tôi cũng đang chiến đấu kịch liệt, mỗi người bị phân tán về một hướng. Một số cường giả khác đã vượt lên trên, lao đi với tốc độ như ánh sáng, nhưng vẫn không ai tìm ra được cánh cửa. Bọn họ phóng đi rồi phóng lại, như những vệt sao băng mất định hướng trong một vũ trụ không trọng lực.
Tên khổng lồ hồi phục lại rất nhanh, ánh mắt đỏ lòm rực lên. Hắn há miệng, phóng ra một chùm tia năng lượng hủy diệt, như muốn san bằng mọi thứ trên đường đi.
Tôi cau mày:
"Ngậm mồm lại đi."
Rồi mất kiên nhẫn, tôi vung ra một cú đấm sấm sét, va chạm trực tiếp với luồng tia đó, phá tan nó thành từng mảnh.
Hắn lùi lại, phun ra một thứ chất nhầy kỳ dị rồi trườn xuống đất như một con thú khổng lồ bị thương.
Lần này, tôi muốn kết thúc tất cả. Dứt điểm. Không nhân nhượng.
Hắn không xứng để tôi nương tay.
Tôi hạ thấp tấn pháp, lòng bàn tay xoay tròn rồi siết chặt thành quyền.
"Thái Cực Quyền – Hư Không Bất Diệt Quyền!"
Một chiêu thức hoàn toàn mới, do chính tôi sáng tạo, kết hợp giữa tinh hoa của quyền pháp và bản chất của ma thuật hư vô.
Nắm đấm tôi lúc này bọc trong lớp năng lượng lặng im nhưng đáng sợ, từng hạt hư vô xoáy quanh như muốn nuốt chửng cả không gian.
Tôi khẽ bật cười –"Mình… mạnh đến mức này từ khi nào vậy?"
Không có thời gian để tự hỏi.
Quyền tung ra.
Không tiếng nổ. Không dư chấn.
Chỉ là một cú đánh gọn gàng đến siêu thực, nhưng lại xé nát cả không gian trong tích tắc.
Tên khổng lồ gào lên một tiếng đau đớn đến rợn người, thân thể hắn bị bẻ gãy, nghiền nát từng lớp như bị xóa khỏi trật tự tồn tại – trước khi hoàn toàn tan biến vào hư không.
Ngay lúc ấy, Skaze và Yukari đã quay trở lại.
Họ đứng nhìn tôi, ánh mắt ngỡ ngàng pha lẫn dè chừng.
Tôi chỉ nói nhỏ, như một lời báo trước cho mọi đối thủ:
"Tôi đã giết hắn. Dứt khoát."
Đòn đánh vừa rồi… không đơn thuần chỉ là một cú đấm.
Tôi nhận ra—đó là một đòn tất sát. Một đòn hủy diệt toàn bộ thần cách.
Cảm giác này... tôi đã từng chạm tới. Lâu lắm rồi, khi còn luyện tập với Helen. Lúc đó tôi từng tạo ra một kỹ năng tuyệt sát, nhưng phải cần đến Thanh Ahura Mazda, cùng thời gian hồi phục. Một đòn cực mạnh, nhưng không thể sử dụng tùy tiện.
Còn lần này thì khác.
Chỉ cần nắm đấm. Một ý niệm. Và thời gian ra đòn: tức khắc.
Gã khổng lồ sụp đổ, không còn để lại chút tàn dư nào. Đòn của tôi đánh thẳng vào thần cách, khiến hắn không thể hồi sinh.
Những tên quái vật khác, chứng kiến cảnh đó, như rắn mất đầu, chúng không còn lý trí, đồng loạt lao vào tôi như thiêu thân.
Tôi thấy Skaze, Yukari và Rosy định xông tới.
Tôi không cần họ giúp. Tôi gửi thần giao cách cảm đến cả ba:
“Đừng lo cho tôi. Hãy đi tìm Thiên Vọng Đài trước. Tôi muốn khởi động một chút... trước khi vào trận cuối.”
"Minh à, ít khi thấy ngươi dứt khoát như thế này…"
Là giọng của Ahura Mazda, vang vọng từ bên trong cơ thể tôi.
"Không phải một mà là hai—ngươi đang dung hòa cả ta và lão già Huge."
“Cánh cửa gần thôi,” ông nói tiếp. “Ngươi để bạn ngươi đi trước đi.”
Tôi nhếch mép.
"Ừ, tôi tính thế rồi. Nhưng để tôi dọn chỗ này trước đã."
Tôi nhìn quanh. Bọn quái vật gầm rú, xé toạc không gian, điên cuồng lao về phía tôi. Từng đòn của chúng mạnh ngang thiên thạch. Nhưng tôi đã sẵn sàng.
"Ngươi không định sử dụng Bá Khí Ma Nhãn à?" – giọng Huge chen ngang.
Tôi liếc mắt.
"Cái gì? Ông lại bắt đầu rồi đấy."
“Ngươi biết rõ mà—nó là năng lực chung giữa các loại nhãn đặc biệt. Thần Nhãn của Yukari. Ma Nhãn của ngươi. Khi vận dụng đúng cách, nó tạo ra một luồng Aura hủy diệt, có thể xóa sổ bất kỳ sinh vật nào trong tầm nhận thức, dù hữu hình hay vô tri.”
"..."
Tôi thở dài, siết chặt nắm đấm.
"Ông thích nói thì cứ nói. Nhưng để sau đi. Tôi còn phải tiễn lũ này về đất mẹ đã."
"Thái Cực Quyền – Hư Không Bất Diệt Quyền!"
Tôi kích hoạt lại chiêu thức ấy, nhưng lần này tôi thay đổi cách sử dụng.
Tôi phóng lên cao, rồi như một thiên thạch giáng xuống—một cú đấm nện thẳng vào mặt đất, nơi cả đàn quái vật đang tụ lại.
ẦM!!!
Mặt đất nứt toác. Không gian xé rách. Một tiếng rít như tiếng vũ trụ gào thét.
Các đối thủ khác hét lên, bối rối và sợ hãi.
"Thế giới sắp sập rồi! Tên nào điên tới mức phá cả không gian vậy?! Muốn chết à?!"
Tôi đứng giữa tâm bão, ánh mắt lạnh lùng, mái tóc tung bay trong hỗn loạn.
"Xin lỗi nhé... thế giới này cũng sắp tan rồi. Có lẽ tôi hơi mạnh tay."
Cảm giác có lỗi? Một chút. Nhưng tôi biết… để bước tới Thần Long Điện… tôi không thể giữ lại điều gì.
Và cũng chính lúc đó, tiếng Skaze hét lên như xé toạc hỗn loạn:
"Cánh cổng đây rồi!!"
Giọng cậu ấy vang vọng như tia hy vọng cuối cùng giữa cơn sụp đổ không gian.
Thiên Vọng Đài—cánh cổng cuối cùng, lối thoát khỏi chiều không gian mục rữa này, đã mở.
Như đàn chim tìm thấy đường bay, các cường giả bấy lâu nay vẫn lặng lẽ chiến đấu điên cuồng, giờ hòa làm một dòng người lũ lượt lao về phía ánh sáng. Có kẻ bật khóc, có kẻ gầm lên như được sống lại. Từng tia sáng biến mất trong hư không như dấu chấm hết cho chương khốc liệt vừa qua.
"Minh! Cậu còn chần chừ gì nữa?! Đi thôi!" – Skaze quay đầu lại hét lớn.
Rosy chị cũng lo lắng, tay run lên, ánh mắt chực chờ. Yukari thì bực ra mặt.
"Từ từ." – Tôi khẽ ra hiệu, không la hét, không vội vàng. Chỉ là một cái giơ tay… nhưng khiến cả nhóm khựng lại.
"Cậu… làm gì vậy Minh???"
"Minh, cậu bị sao vậy?! Thế giới này đang sập!!"
Tôi quay mặt lại, ánh mắt điềm tĩnh, lạnh lùng nhưng không vô cảm.
"Các cậu đi trước đi."
Cả Rosy lẫn Yukari mở to mắt.
"CÁI GÌ???"
Ngay cả Huge—thường ngày lắm lời như thế, cũng phải bật thốt lên từ bên trong tôi:
"Minh, ngươi bị thần kinh rồi à?! Chạy đi thằng ngu!! Thế giới sắp sập!!!"
Ahura Mazda trầm ngâm hơn, giọng khẽ khàng:
"Đây không phải lúc tỏ ra anh hùng, Minh."
"Không... Hai ông dừng lại." – Tôi ngắt lời Ahura và Huge, giọng không lớn nhưng đủ khiến cả hai im bặt.
Tôi nhắm mắt lại, tập trung…Từng làn khí vô hình đang rung chuyển quanh tôi. Cảm nhận nó không khác gì ngồi giữa tâm bão. Một bầu không khí dày đặc, u uất, nhưng cũng… đầy tiềm năng.
"Các ông không cảm nhận được sao? Ma lực ở đây… đang thừa mứa."
Một khoảng lặng.
Ahura Mazda khẽ thì thầm trong ý thức tôi:
"Quả nhiên… Nguồn ma thuật nơi này không còn là cấp độ ‘nhiều’ nữa… mà là hỗn độn. Vô hạn."
Huge sau đó tiếp lời, giọng như thể đang nuốt chửng cảm xúc:
"Nếu khai thác tốt… nơi này có thể biến một con người thành thần, hoặc… đốt cạn linh hồn kẻ yếu chỉ trong chớp mắt."
Tôi mở mắt.Không còn nghi ngờ gì nữa.Tôi muốn hấp thụ hết.
"Đơn giản thôi…" – tôi thì thầm – "Vòng cuối cùng sẽ bào mòn những kẻ tham gia đến tận xương tủy. Nếu tôi hấp thụ toàn bộ, thì chẳng cần lo đến Mana hay bất kỳ giới hạn nào khác. Không sợ cạn kiệt, không sợ kiệt sức."
Ahura Mazda trầm ngâm. Huge im lặng.
Cảm giác như cả hai đang dò xét tôi, không bằng con mắt của thầy trò… mà là của những kẻ từng chứng kiến sự sụp đổ khi một người vượt quá giới hạn cho phép.
Và rồi, Ahura lên tiếng:
"Ngươi thực sự hiểu điều đó nghĩa là gì không, Minh?"
"Không chỉ là hấp thụ mana đâu…"
"Là nuốt trọn cả thế giới này vào bên trong bản thể ngươi."
Tôi vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh.
"Vậy thì sao?"
"Ta hỏi lại…" – Ahura nói – "Ngươi muốn nuốt lấy thế giới này thật sao? Một hành động… chỉ thực hiện bởi Chúa, hoặc Quỷ."
Huge phá lên cười chua chát, như thể đang thấy chính mình khi còn trẻ:
"Ngươi thực dụng đấy Minh. Vô cùng thực dụng."
"Từ một con người… mà giờ dám nói câu đó như thể chỉ đang lựa chọn món ăn sáng."
Tôi không phản bác. Chỉ nhắm mắt… và bắt đầu cảm nhận từng nhịp đập hỗn mang của thế giới quanh mình.
"Tôi không làm điều này để chứng minh mình là Thần hay Quỷ."
"Tôi làm... vì tôi không muốn gục ngã ở phút cuối."
"Nếu muốn sống sót giữa những con quái vật kia… tôi phải trở thành thứ mà chúng không thể hiểu nổi."
Và nếu cần nuốt lấy cả thế giới này để tiến lên một bước...
Thì tôi sẽ nuốt.
Hơn nữa, trong cơ thể tôi hiện tại đã chứa vô hạn thứ nguyên giao thoa. Hấp thụ thêm cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn, đúng không?
"Tuỳ ngươi thôi," Huge đáp bằng giọng thờ ơ, "Nhưng ngươi nghĩ mình đủ sức để làm chuyện đó à?"
"Tôi chịu," tôi thở dài, "Thế mới nói tôi cần hai ông giúp."
Huge liếc nhìn Ahura rồi nhếch mép:
"Ngươi giúp được gì chứ, Ahura? Một tàn hồn của thanh kiếm mục nát thì ngoài việc lảm nhảm ra còn làm gì được."
Ahura Mazda tỏ vẻ cay cú, nhưng ông ta không cãi lại. Dù sao thì... Huge nói đúng.
Ngay sau đó, Huge xuất hiện trong không gian nội tại của tôi – bóng hình cao lớn, vầng trán tỏa ra từng làn ánh sáng hỗn loạn như đang nhảy múa trong bóng tối. Ông ta giơ bàn tay lên, rồi thủng thẳng nói:
"Nhìn kỹ đi, Minh."
"Devourer of Aeons."
Không có ánh sáng rực rỡ. Không có tiếng nổ long trời. Chỉ là... mọi thứ bị xóa sổ. Tầng thực tại rạn nứt, những lớp chiều không gian bị hút vào điểm hư vô, rồi tái tạo lại như chưa từng có gì xảy ra. Một chu trình vô tận giữa hủy diệt và sinh thành.
Một chiêu thức không màu mè. Không hình dạng. Không báo trước. Chỉ có kết quả: Hư vô.
Huge khẽ nói tiếp:
"Chiêu này từng được ta dùng để tái lập vô hạn các chiều không gian – cao và thấp. Nó không chỉ là hủy diệt, mà là quyền năng của một tác giả. Một kẻ viết lại cấu trúc vũ trụ. Nhưng dĩ nhiên, chẳng có thứ gì hoàn hảo. Cái giá phải trả... ngươi sẽ tự hiểu khi đến giới hạn."
Rồi ông đặt tay lên ngực tôi – hay chính xác hơn, là vào tầng lõi của tôi, nơi các thứ nguyên giao hội.
"...Giờ nó là của ngươi rồi."
Tôi cảm thấy một luồng năng lượng đen kịt nhưng sâu không đáy len lỏi khắp cơ thể, như một cơn sóng triều đổ về tâm thức.
"Cảm ơn nhé, Huge. Ông đúng là bạn tốt."
Huge bật cười: "Bạn tốt mà đi xích người ta trong phong ấn à?"
Tôi gãi đầu, cười trừ. "Ờ, thì..."
"Thôi được rồi..." tôi nói, ánh mắt hướng về phía cánh cổng đang dần mở ra."Đi thôi. Ải thứ ba đang chờ."
"Chẳng biết Minh làm gì nữa… Cậu ta hành động như một gã hề vậy."
"Này này, nói xấu sau lưng tôi đấy à?" – tôi đột ngột xuất hiện phía sau đám bạn, khiến cả bọn giật mình.
"Ủa?! Cậu chui từ đâu ra vậy trời?" – Rosy chị thốt lên.
"Xong công chuyện rồi thì ra thôi, có gì đâu." – tôi đáp tỉnh bơ, phủi bụi trên áo như thể mình vừa đi dạo công viên về.
Yukari nheo mắt nhìn tôi đầy ngờ vực:"Cậu làm cái ‘công chuyện’ gì vậy hả?"
"Bí mật," – tôi cười, đáp gọn lỏn, "Rồi sẽ được bật mí sau."
"Giờ chơi giấu luôn tụi này hả?" – Skaze nhướn mày, vừa nói vừa cốc đầu tôi một cái rõ đau.
"Á, đau quá!" – tôi ôm đầu, la lên, nhưng vẫn không giấu được nụ cười.
Mọi người cuối cùng cũng đã tụ tập đầy đủ. Phía trước chúng tôi là một lỗ hổng thời không đang lấp lánh với thứ ánh sáng kỳ ảo. Bên kia, chính là thử thách thứ ba – cũng là thử thách cuối cùng:
Đài Cao Khởi Nguyên – The Zenith of Genesis.
Giọng nói vang lên giữa hư không như một thông báo cuối cùng:
“Chúc mừng các ngươi đã đặt chân đến Thiên Vọng Đài. Tại đây, các ngươi sẽ được nghỉ ngơi trước khi bước vào thử thách cuối. Hãy tận dụng khoảng thời gian quý giá này… trước khi phải đối mặt với Tử thần thực sự.”
Cả nhóm tạm rời khỏi tâm thế chiến đấu. Bầu không khí tuy chưa thật sự nhẹ nhàng, nhưng ai nấy cũng tranh thủ hít thở sâu và nhìn quanh, như để cảm nhận giây phút tĩnh lặng hiếm hoi trước cơn bão.
Tôi đang thả mình trong khoảng lặng ấy… thì một âm thanh quen thuộc vang lên – dường như chỉ có mình tôi nghe thấy.
“Minh… Minh ơi…”
Tôi giật mình quay lại.
Phía xa kia… một bóng dáng mờ nhòe đang bước tới – nhẹ như khói, như sương.
Là Linh.
“Linhhh!!”
Tôi bật lên theo phản xạ, ngạc nhiên và mừng rỡ khôn xiết.
Cô ấy mỉm cười, mái tóc dài lay động trong gió hư vô.
“Chúc mừng cậu đã đến được thử thách cuối cùng nha.”
“Ừ… cũng chỉ là may mắn thôi. Mà sao cậu lại xuất hiện bất ngờ vậy?”
“Từ cái lúc giúp cậu chia tách thần cách bước vào đây ấy,” – cô nháy mắt tinh nghịch – “Cậu hiểu mà, tớ chỉ là một tia thần thức thôi nên cần thời gian hồi phục mana. Cậu còn nhớ quả cầu năng lượng dưới đáy hồ không?”
Tôi gật đầu.
“Chính nhờ cậu hấp thụ nó, nguồn mana ấy lan truyền và tiếp sức cho tớ… Tớ mới có thể xuất hiện ở đây, để gặp cậu.”
Không đợi tôi đáp lại, Linh lao tới và ôm tôi thật chặt.
Cảm giác ấy – bất ngờ, ấm áp và quen thuộc – khiến tim tôi loạn nhịp.
Tất nhiên, những người khác không thể thấy Linh. Với họ, có lẽ tôi đang ngẩn người giữa không trung.
Nhưng tôi thì…
Tôi khẽ vòng tay ôm lại.
“Tớ cũng… nhớ cậu nhiều lắm, Linh.”
Một thoáng lặng lẽ trôi qua.
Tôi khẽ liếc sang hướng Rosy chị đang ngồi. Cô ấy không để ý, nhưng tôi vẫn cảm thấy có lỗi. Trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tôi ôm Rosy lúc cô ấy suy sụp…
“Hy vọng Linh không ghen,” – tôi tự nhủ thầm, cảm giác tội lỗi như lặng vào trong máu.
Cô ấy nhìn tôi… ánh mắt trong suốt như những vì sao xa.
Rồi đột ngột — Linh khẽ nhón chân lên, trao cho tôi một nụ hôn nhẹ nhàng.
Chỉ trong thoáng chốc, mọi thứ xung quanh dường như im bặt.
Không còn thử thách. Không còn chiến đấu. Không còn tiếng gọi của định mệnh.
Chỉ còn hơi ấm của cô, và trái tim tôi như ngừng đập một nhịp.
Giọng Linh thì thầm — nhỏ thôi, nhưng đủ để xuyên qua mọi tầng ý thức:
“Tớ yêu cậu nhiều lắm… Minh à.”
Tôi… chết lặng.
Một khoảng trống mở ra trong đầu tôi. Tĩnh lặng, mềm mại, như cơn gió đầu xuân.
“…Cậu… vừa nói gì cơ…?”
Tôi lắp bắp như một đứa trẻ mới biết rung động. Trong lòng tôi, hàng vạn mảnh ký ức ùa về — những lần cùng chiến đấu, cùng chia sẻ, những lúc cô biến mất, những lúc tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ gặp lại cô nữa.
Linh mỉm cười dịu dàng, ngẩng đầu lên nhìn tôi — như thể điều cô vừa nói là điều tự nhiên nhất trên đời:
“Tớ nói là… tớ yêu cậu nhiều lắm.”
Tôi không biết phải phản ứng thế nào.
Ngượng ngập? Ngạc nhiên? Hay… hạnh phúc đến mức không thể nói nên lời?
“Ờ… ờ… ờ…”
Tôi không ngừng lặp lại một âm tiết ngốc nghếch, trong khi mặt nóng bừng. Nếu có ai nhìn thấy lúc này chắc tưởng tôi vừa bị bug não giữa trận chiến
Nhưng cái ôm ấy, cái hôn ấy, và cả ba chữ cô vừa thốt ra…Chỉ kéo dài trong khoảnh khắc.
“Tớ đi đây…”
Giọng Linh nhẹ như làn gió sớm, thoảng qua tim tôi — rồi tan biến.
Tôi vẫn đứng yên như hóa đá.
Tôi chưa kịp đáp lại…
“Tớ cũng yêu cậu…”
Tôi chưa kịp nói…
Thì cô ấy đã mờ dần, hòa tan vào hư không như cánh hoa rơi xuống mặt hồ và chìm mãi.
Chỉ còn lại tôi, cùng với một cảm giác nghẹn ứ nơi ngực.Một điều gì đó trong tôi vừa gãy vỡ — rồi bùng cháy.
Tôi siết chặt nắm tay.
Tôi thề…
Sẽ có một ngày, khi tôi đủ mạnh… đủ lớn… đủ quyền năng để viết lại quy luật của vũ trụ này — tôi sẽ hồi sinh Linh.
Tôi nghĩ đến Huge — một tia hi vọng le lói trong tâm trí.
Nhưng ông ta — dường như đọc được suy nghĩ ấy — lắc đầu chậm rãi:
“Không được đâu, Minh…”
“Dù ta là sinh linh bước gần nhất đến biên giới của Chân Lý, nhưng… hồi sinh người chết là nghịch thiên.Chưa kể Linh… cô bé ấy không đơn thuần là chết.Cô ta bị giết bởi Chaos, thanh thần thương của Narrator —Mà thứ đó… chính là một thứ vũ khí Sáng Thế do Thần Chủ ban cho.”
Tôi cúi đầu, xiết nắm tay tới mức máu ứa ra giữa kẽ ngón.
“Tôi hiểu rồi…Xin lỗi vì đã ép ông, Huge.”
Nhưng tôi ngẩng lên —Trong ánh mắt tôi là một ngọn lửa không thể dập tắt.
“Tôi thề.Dù có phải nghịch lại Thiên Ý, phá vỡ Luật Tối Cao, dù có phải biến mình thành kẻ thù của toàn bộ thần thánh,Tôi vẫn sẽ hồi sinh Linh.”
Khẩu khí tốt đấy , cả Ahura Mazda lẫn Huge đều gật gù
-Vậy ta nóng lòng xem người làm gì
-Hết chương 49-