Hỗn Loạn Đa Thứ Nguyên
Trong cõi đa thứ nguyên hỗn loạn, nơi thời gian không còn tuyến tính, nơi không gian uốn cong như dải lụa vũ trụ, trận chiến giữa những người tham gia thử thách chưa từng có hồi kết. Từng khoảnh khắc trôi qua, hàng trăm thực thể từ vô hạn các dòng hiện thực khác nhau không ngừng va chạm, truy cầu sức mạnh và danh hiệu tối thượng.
Điện Thần Long – nơi không thuộc về bất kỳ tọa độ nào trong vũ trụ, nơi vượt ngoài mọi khái niệm nhân quả, vượt khỏi mọi định luật vật lý hay ma pháp, từ lâu đã là thánh địa tối cao mà hàng tỉ sinh linh khát khao một lần được đặt chân tới. Nhưng chưa bao giờ, đúng vậy – chưa từng có tiền lệ, nơi ấy lại rung chuyển như lúc này.
Một trận chiến, tưởng chừng là một thử thách thường niên của những kẻ khao khát quyền năng, lại khiến các vị thần tối thượng – những kẻ xưa nay thờ ơ trước hỗn loạn – đồng loạt biến sắc. Bởi lẽ, cái gì đó đã vượt ra ngoài khuôn khổ "thử thách".
Các hội đồng thần linh, cổ thần, ngoại thần, và cả những thực thể cổ xưa từ Khe Hư Không buộc phải triệu tập một phiên họp khẩn cấp. Bản chất trận chiến đó – giữa những kẻ vẫn còn mang danh “người phàm” – đã xuyên thủng tầng trật tự căn bản của hiện thực.
Sự bất an lan truyền qua từng lớp chiều không gian. Một điềm báo mơ hồ, rằng thế cân bằng vũ trụ đang nghiêng về phía một điều gì đó… chưa từng có.
Tại lãnh địa Tiên Tộc
“Đã hơn mười năm trôi qua kể từ ngày ta đặt chân tới nơi này…”
Bream lặng lẽ thì thầm trong gió, đôi mắt hướng về bầu trời đầy sao của cõi Tiên, nơi thời gian trôi chậm hơn nhân thế nhưng trong lòng người thì mỗi khoảnh khắc là vĩnh cửu.
“Sư phụ… xin hãy cho đệ tử được rời khỏi nơi đây. Đệ tử có một cuộc gặp gỡ quan trọng.”Nhưng không có lời hồi đáp.
Bream biết. Minh không ở đây.Anh vẫn đang ở giữa những thử thách khốc liệt kia – một chiến trường vượt ngoài trí tưởng tượng của phàm nhân.
Trong suốt quãng thời gian dài dằng dặc ấy, cậu dành phần lớn thời gian để tu luyện, lắng nghe thiên mệnh, và… trò chuyện với một người duy nhất còn ở lại — Đạo Tổ Ark.
Ark, bậc tiền bối vĩ đại của tiên tộc, người đã chứng kiến bao thế kỷ trôi qua như cơn gió thoảng. Ông là người duy nhất hiểu những giằng xé trong lòng Bream, là ngọn đèn giữ lại sự tỉnh thức cho tâm hồn cậu giữa biển tĩnh lặng.
Hôm nay, ông Ark cũng sẽ rời khỏi nơi đây – để tham dự cuộc họp chưa từng có tiền lệ, nơi các cổ thần và đại biểu của các thế lực tối cao cùng nhau phán xét về vận mệnh vũ trụ.
Trong sương mù linh khí của lãnh địa Tiên Tộc, giữa một ngày tưởng chừng như bình thường — hai kẻ từng đứng giữa dòng xoáy lịch sử lại đối mặt.
Bream khoác lên mình tấm áo choàng bạc nhạt, bước ra khỏi động phủ. Tuy cậu là Tịch Luật Sứ — một trong những vai trò cao cấp và có quyền tham dự mọi nghị sự ở cấp đa chiều — nhưng cậu không có ý định tham dự cuộc họp này.
Và ông Ark biết điều đó.
“Ngài không tham gia sao, ngài Bream?” – Ông hỏi, ánh mắt sâu như vực thẳm cổ xưa. Nhưng giọng ông lại nhẹ, như thể ông đã phần nào đoán trước được câu trả lời.
Bream chỉ khẽ thở dài, đáp gọn:
“Tôi không. Và xin đừng gọi tôi là ‘ngài’… cứ gọi tôi là cậu, hoặc đơn giản là Bream. Giờ đây, tôi chỉ là một đệ tử của học trò ông mà thôi.”
Câu nói ấy khiến ông Ark khẽ bật cười. Nụ cười không hẳn vui — mà là một sự đồng cảm đầy từng trải.
Ông bước tới, đặt một bàn tay nặng trĩu thời gian lên vai Bream.
“Dĩ nhiên ta hiểu.” – Ông trầm giọng.“Ta cũng đã thấy rõ thứ gì đang đợi ở đó. Ta có kẻ thù, không chỉ một mà là hai... Và ta biết Minh sẽ là cái tên được đặt lên bàn cân lần này.”
Không khí đột ngột chùng xuống. Cả bầu trời như ngưng lại.
Bream nhìn đi nơi khác, hàm răng nghiến chặt. Trong mắt cậu lóe lên tia giận dữ được giấu kín — một thứ phẫn nộ có trật tự, như lưỡi dao được mài bén trong im lặng.
“À... tôi hiểu.” – Cậu khẽ gật đầu.“Dù là Tịch Luật Sứ, nhưng tôi cũng biết khi nào nên giữ vị trí, và khi nào nên ra tay. Cuộc họp lần này... không thể hành động khinh suất.”
Ông Ark lùi một bước, áo choàng tung bay trong gió cổ xưa. Trước khi rời đi, ông chỉ khẽ gật đầu:
“Vậy... chúc cậu may mắn, Bream.”
Cả hai cùng biết:– Đây không phải là lần cuối họ nói chuyện.– Và cuộc họp kia… chỉ là khởi đầu cho cơn sóng thần đang trỗi dậy nơi tầng sâu nhất của đa vũ trụ.
Tại chiều không gian nơi Armada và sư phụ của ông
Armada vẫn đang miệt mài tìm cách tái tạo lại khía cạnh linh hồn cho Unta , dưới sự hướng dẫn của sư phụ , ông từ từ tìm ra được các phương pháp , mặc dù thất bại nhưng ông tạm thời tạo ra được một căn nguyên mang trong mình khái niệm của linh hồn , linh hồn của Unta bị "kẻ đó" buộc không thể tái lập vậy thì chính tay ông sẽ nhào nặn ra linh hồn mới cho người bạn chí cốt của mình
Thần cách cậu ta phần lớn phụ thuộc vào linh hồn , chưa kể Seraphim thì phần căn nguyên của nó hết sức phức tạp , đừng cố thay đổi thực tại nữa Armada , bản chất khi con bẻ cong thực tại thì cũng không lay chuyển được thần cách cậu ta
Vậy nếu con đưa bản chất của hư vô , truyền vào đó chính một phần hồn của con thì sao ?
Không thể được - Velhar nghiêm mặt , con thừa biết rằng mỗi thần cách sẽ mang trong mình những căn nguyên chứa khái niệm khác nhau , vậy mỗi khái niệm lại chồng chéo vào nhau từ đó hình thành nên những khía cạnh như linh hồn, trật tự , thời gian , kí ức , ý tưởng khác nhau .... Con không thể sử dụng cái của con tạo nên cái của cậu ta dù con có quan hệ gì đi chăng nữa
Nghe cho kĩ đây Armada
“Căn nguyên” — là lõi tinh thần tối hậu, bao hàm và định hình toàn bộ hệ thống khái niệm của một sinh thể.
Nó không đơn thuần là linh hồn, mà là mạch tuần hoàn của Thần cách — nơi mọi khái niệm như Thời gian, Trật tự, Cảm xúc, Trí tuệ hay cả Hư vô đều được mã hóa và duy trì trong trạng thái tuyệt đối.
Nếu Thần cách là một Vũ trụ……thì Căn nguyên chính là định luật cơ bản cấu thành nên vũ trụ đó.
Nó không thể bị thao túng, xóa bỏ hay tái lập bằng bất kỳ loại ma thuật nào, dù là Thao túng thực tại, Viết lại số mệnh, hay Xóa khỏi mọi sự tồn tại, nếu không chạm được vào chính bản thể của Căn nguyên ấy.
Đó là lý do vì sao mọi loại thần khí, mọi sự can thiệp từ cấp độ Nhận thức, Hồi quy, hay Thời gian đều bất lực trước một căn nguyên đã bị “phong ấn khái niệm”.
Bởi vì thứ đó không phải bị ẩn đi.Mà là đã bị tách ra khỏi bản thể, rút khỏi “mạch định nghĩa của chính sự tồn tại”.
Muốn tái lập, không thể chỉ “tạo lại linh hồn”, mà phải khơi lại nhịp đập khái niệm của căn nguyên gốc, nơi định hình Unta là chính hắn — không hơn, không kém.
Velhar vung tay tạo ra một sinh vật nhỏ — hình dạng tựa loài bọ, tầm thường và vô hại. Không chút do dự, ông chém nó tan xác bằng một tia năng lượng thánh.
Nó chết. Nhưng chỉ vài giây sau, tự tái hiện nguyên vẹn.
Ông thiêu sống nó bằng lửa vĩnh hằng.Ông đầu độc nó bằng hư vô lỏng.Ông nguyền rủa nó bằng định mệnh không tồn tại.Ông xóa tên nó khỏi mọi dòng thời gian bằng ngôn từ tối hậu.
Và nó vẫn… trở lại.
“Con thấy rồi chứ?” — giọng ông trầm xuống, như đang thì thầm cùng chân lý của cõi giới.
“Không phải vì nó mạnh. Không phải vì nó may mắn.Mà vì nó có căn nguyên.”
Căn nguyên — thứ lõi vô hình chứa định nghĩa tồn tại của mỗi sinh linh — là nền tảng để Thần cách duy trì hoạt động.
“Khi một sinh vật đã bước qua ngưỡng cửa của Thần cách,thì cái chết không còn là điểm kết thúc,mà chỉ là một biến số trong chuỗi bất tận tái lập.”
Dù ngươi thiêu rụi thân xác, xóa sạch mọi ký ức,thì chừng nào căn nguyên chưa bị tiêu diệt,sinh linh đó vẫn tồn tại — trong một hình thức nào đó.
Sư phụ giải thích cặn kẽ quá , cảm ơn người , con đã nắm vững rồi ạ .
Velhar trầm giọng, ánh mắt sắc như xuyên thấu bản chất cõi giới.
“Chưa đâu, Armada... Con mới chỉ thấy căn nguyên của một sinh linh tầm thường.Nhưng căn nguyên của Seraphim, hay những chủng tộc siêu việt khác,là một tổ hợp khái niệm đa tầng, nền tảng hiện thực của hiện thực , nó là thông tin của mọi loại thông tin trên cõi đời này .”
Ông ngẩng đầu, như nhìn về tận chân trời của Hằng Giới.
“Chúng không chỉ là sự sống. Chúng là trật tự, là ký ức, là ý chí, là lịch sử, là huyền thoại…Con không thể chạm tới căn nguyên ấy, nếu chính con chưa vượt khỏi tầng hạn chế của chính mình.”
Armada nghiêm nghị gật đầu, nhưng ngay lúc đó, một thông điệp tinh thần truyền đến.Vẻ mặt ông lập tức biến sắc.
“Triệu tập toàn bộ các vị thần? Ngoại thần… Cổ thần… thậm chí cả những Tân thần cũng được gọi ư?”
Ông quay sang sư phụ, giọng nặng nề:
“Sư phụ… chuyện gì đang xảy ra? Phải chăng... điều này thực sự hệ trọng?”
Velhar không đáp ngay. Ông chỉ nhẹ nhàng giơ tay, búng nhẹ một cái vào hư không.Một làn sóng tinh thần lan ra — nhưng không phá hủy, mà lặng lẽ dò xét tận cùng viễn tượng.
“Armada,” ông nói chậm rãi, “đối với một kẻ cho mình là toàn năng,thì mọi việc đều tầm thường.Nhưng khi kẻ đó cũng phải triệu tập cả những tồn tại vĩnh hằng,thì rõ ràng… hắn đã cảm thấy sợ.”
Ông quay sang Armada, nửa cười nửa nghiêm:
“Đi đi.Nếu sự kiện này khiến cả ‘Chúng Thần’ run rẩy,thì kẻ đứng sau nó...có thể là mối họa của cả mọi tầng thực tại.”
Tại Đền Giao Giới – nơi các thực tại đan cài.Một miền giao điểm nằm ngoài mọi quy luật nhân quả, trên mép rìa của Thực Tại Vô Định.
Từng luồng sáng thần thánh lần lượt hạ xuống, mang theo uy áp khác biệt của từng Thần Vị.Trên nền trời vẽ loang sắc xanh – đỏ – vàng – tím, những cột sáng cứ thế chọc thủng hư vô, để rồi các vị thần cổ – tân – ngoại lần lượt hiện thân và… quỳ xuống trước đại điện.
Phía trước họ — nơi sâu nhất trong đền — là ba chiếc tọa ngai vĩnh hằng, phủ quanh bởi lớp kết giới không thể dò xét.
Armada bước vào.Ánh mắt ông quét qua toàn bộ đại điện. Bất ngờ, góc phải nơi cánh cổng thần lực dẫn lối hiện ra hai thân ảnh — một là Null Madoria, người còn lại… chính là Thần Chủ Omega.
Họ không quỳ.
Cũng không ngồi tại ba tọa cao nhất, nhưng được sắp đặt riêng một chỗ ngồi biệt lập, cách biệt hoàn toàn với những vị thần khác.Không cần ai nhắc, máu trong Armada sôi lên, nhưng ông giữ im lặng — thời điểm này không dành cho cảm tính.
Khi ánh mắt ông chuyển về ba tọa tối cao, ông lập tức bị hút lấy bởi người ngồi ở vị trí trung tâm:Một dáng người uy vũ, tóc râu rậm rạp như rừng cổ ngàn năm, cơ thể rắn chắc như tượng thần khắc từ tinh tú, thân trên chỉ khoác hờ một tấm áo choàng xám bạc — ánh sáng xuyên qua mà không thể xuyên thủng khí thế.
“Solomon Da SpikeH…” — một giọng khẽ vang bên tai khiến ông giật mình.
“Ngươi là…?”
Một vị thần trẻ tuổi bước đến, giọng cung kính nhưng ánh mắt không giấu sự nể phục.
“Thần Thời Gian đấy. Solomon Da SpikeH – kẻ từng biến mất khỏi dòng lịch sử cùng với Thời Không Nguyệt Ảnh Đao...
Armada khẽ rùng mình.
“Nhưng chẳng phải ông ấy đã biến mất vào Vùng Đất Vĩnh Hằng rồi sao? Nơi ấy chỉ có Chìa Khoá Vinh Danh mới mở được cánh cổng…"
“Không ai rõ cả,” người thần kia đáp, giọng trầm hơn, “Nhưng ông ấy đã xuất hiện trong trận chiến giữa ngài và Omega. Có điều lúc đó... không ai dám xác nhận, là bản thể thật sự, hay chỉ là một hiện thân từ chiều không gian khác
Armada nhíu mày, quan sát kỹ hơn.Cái tên Solomon — một bóng ma đã từng khuấy đảo vô số huyền thoại. Một tồn tại mà thậm chí các Cổ Thần cũng phải im lặng khi nghe tên. Một trong những ngoại thần hùng mạnh nhất
“Ngài biết ta?” — Armada hỏi lại, giọng thận trọng.
“Nổi tiếng như ngài… ai mà không biết? Trận chiến ấy… chúng ta — những Tân Thần hay ngoại thần cũng âm thầm chứng kiến. Tôi là Sagittarius – thần của Cuộc Săn Vĩnh Hằng, mới thăng Cổ Thần vài kỷ nguyên trước.”
Armada gật gù. Ông liếc lại Solomon lần nữa.Một cảm giác lạ dâng lên trong lòng.
"Nếu nơi đây là thật... thì ông ấy đã tự đi ra khỏi Vùng Đất Vĩnh Hằng bằng chính chiếc chìa khóa.Còn nếu không... thì bản thể hiện diện kia — chẳng lẽ là một lớp sâu hơn của Định Mệnh mà ông chưa từng hiểu được?"
Ông khẽ liếc mắt về phía hai chiếc tọa tối cao còn lại.
Không thể nhầm lẫn.
Narrator.
Kẻ đứng ngoài lề mọi câu chuyện, nhưng cũng là kẻ kiểm soát mọi câu chuyện.Dù đã bị phong ấn và mất gần hết sức mạnh, sự hiện diện của hắn vẫn khiến mọi vị thần giữ khoảng cách — không vì kính trọng, mà bởi sợ hãi.
Sợ trận chiến năm xưa.Sợ thứ thao túng cả hiện thực và ý chí mà chỉ riêng hắn nắm giữ.
Narrator hiện diện ở đây như một thông lệ bắt buộc — như một định luật vũ trụ mà không ai dám phản kháng.Hắn chẳng thèm để tâm tới ai, chỉ mải mê vuốt ve chiếc mũ phớt đỏ và vờn vẽ cây gậy pháp thuật bằng mấy trò ảo thuật tưởng chừng vô hại, nhưng ẩn chứa vô số biến số nguy hiểm.
Tọa còn lại, thì Armada chưa từng thấy qua.
Một kẻ ngực trần, hình xăm phủ kín như bản đồ các chiều thực tại đan xen, khoác hờ chiếc áo choàng nửa cổ đại nửa tương lai.Trên tay hắn, một chiếc nhẫn lục bảo tỏa ra năng lượng không gian cổ xưa — năng lượng mà ngay cả thần thời gian cũng phải dè chừng.
Hắn không nói. Không biểu lộ cảm xúc. Nhưng ánh mắt hắn quét qua từng vị thần trong điện, như thể từng hành động đều đã nằm trong kế hoạch đã được thiết lập từ hàng triệu năm trước.
Sagittarius, vị thần săn bắn mới lên cấp Cổ Thần, khẽ nghiêng đầu ghé vào tai Armada:
— “Hắn là Trix. Chúa tể Thời Không.”
Trix.Cái tên mà sư phụ ông đã từng nhắc đến với sự kiêng nể hiếm thấy. Một cái tên huyền thoại, chưa từng ghi trong sử sách
“Được rồi. Để xem sau buổi họp này, hắn là ai.”
Ông chưa kịp nghĩ thêm, thì một tiếng động chấn động cả điện thờ vang lên — âm thanh như muốn phá toang mọi thực tại chồng lắp.
“TẠI SAO CHỈ CÓ 11 TRONG 13 TỊCH LUẬT SỨ HIỆN DIỆN TẠI ĐÂY? BREAM VÀ HUGE ĐÂU?”
Riêng về tên Garfield , chúng ta cũng đã biết về cái chết của hắn
Giọng nói ấy không phát ra từ Solomon.Cũng không từ Narrator.
Nó vang lên từ một Ngoại Thần khác, ẩn mình trong tầng tầng kết giới nơi rìa của điện.Mỗi từ hắn thốt ra là một làn sóng hủy diệt, càn quét những chiều không gian yếu ớt lân cận, khiến những kẻ vừa thức tỉnh từ Thực Tại Cổ Xưa phải cúi đầu rùng mình.
“Là ai?” — Armada thầm hỏi, đồng tử thu nhỏ lại.
Chắc chắn đây không phải một vị thần bình thường.Có lẽ... đây chính là kẻ mà các Tịch Luật Sứ không dám mời trực tiếp — vì chỉ cần gọi tên hắn thôi, cả một thực tại có thể vỡ tan.
Không một ai đáp lại.Không một lời nào cất lên.
Chỉ có những cái đầu cúi gằm, sự im lặng ngột ngạt, và nỗi sợ tràn lan trong từng hơi thở.
Những Cổ Thần — những kẻ chỉ cần nhíu mày là có thể đập nát hàng triệu thực tại, thao túng vũ trụ bằng một ý niệm — lúc này lại cúi mình như những học trò trước sấm truyền của Đấng Tối Thượng.
Các Tân Thần, dù tuổi đời trẻ hơn, nhưng không kém phần uy lực. Chỉ một cử động tay cũng đủ triệt tiêu hàng tỷ chiều không gian, một cái nhìn cũng có thể khiến thời gian tự kết liễu mình.
Thế mà giờ đây...Họ ngoan ngoãn như những đứa trẻ đứng trước người cha nghiêm khắc.Không phải vì phục tùng, mà vì biết rõ:
“Nếu kẻ đó muốn... thì cả vạn tầng vũ trụ đều có thể bị xóa bỏ như một bản thảo lỗi.”
Vẫn là một sự im lặng đáng sợ.
Và rồi...Narrator lên tiếng.
Giọng hắn vẫn như mọi khi — thản nhiên, bất cần, nhưng tuyệt đối không thể phớt lờ.
“Hắn không đến đâu.”
“Nhưng yên tâm... ta biết lý do.”
Một tay vẫn mân mê chiếc mũ phớt, tay còn lại xoay nhẹ cây gậy như thể chẳng có chuyện gì hệ trọng.
“Vì... chủ nhân của Bream và Huge mới chính là chủ đề mà chúng ta phải thảo luận hôm nay.”
Câu nói dứt khoát.
Dứt lời, hắn lại cắm cúi nghịch gậy, như thể hắn vừa ném một quả bom vào lòng sự im lặng... và đang chờ đợi để xem phản ứng.
Trix — Chúa tể thời không — khẽ chau mày.Hắn không ưa gì tên Narrator — một kẻ luôn nói như đùa nhưng lời nói luôn khiến thời gian phải dừng nhịp.Hắn giữ im lặng, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi sự đề phòng.
Solomon — từ đầu đến giờ, vẫn ngồi lặng lẽ giữa trung tâm ba tọa tối cao.Không một lời. Không một chuyển động.Chỉ là một ánh nhìn như xuyên thấu tất cả — như thể ông đã thấy mọi thứ trước khi chúng xảy ra.
Phía xa, Armada vẫn quỳ.Ông không dám ngẩng đầu, cũng không dám suy nghĩ quá sâu.Chỉ có một cảm giác rõ ràng bủa vây ông:
Thứ bậc ở đây... không còn tuân theo sức mạnh, mà là cấp độ của “khái niệm tồn tại.”
“Bình thân.”
Tiếng nói cất lên — trầm ổn, chắc nịch, vang vọng như dội thẳng vào linh hồn từng người.
Solomon đã lên tiếng.Chỉ một từ. Nhưng là thánh chỉ.
Ngay lập tức, hư không rạn nứt thành những đường sáng, rồi từ đó những chiếc tọa thần dần hiện ra cho toàn thể các vị thần đang hiện diện.
Armada cảm thấy đôi chân mình được nâng đỡ — một chiếc ngai phát sáng hình thành dưới ông, không ồn ào, không huy hoàng, nhưng tuyệt đối linh thiêng.
Ông được sắp xếp ngồi cạnh Sagittarius.
Một vị trí không quá cao, cũng không quá thấp, nhưng rõ ràng là được tôn trọng.
“Cuộc họp thật sự... giờ mới bắt đầu.”
Lúc này, một hàng dài các thực thể hùng mạnh đứng kề cận bên dưới ba toạ vị: Solomon, Narrator, và Trix.Họ là các Trọng Tài, hay còn gọi là Tịch Luật Sứ — những cá thể tối cao chuyên giữ gìn luật tắc đa thực tại, hiện diện như hàng lính hộ pháp trong những cung điện huyền thoại.
Narrator nghiêng người, bông đùa với Trix bằng chất giọng quen thuộc pha chút giễu cợt:
“Hai tên thuộc hạ mang danh Tịch Luật Sứ của ngươi — một tên thì phản bội, một tên thì mất tích. Trix à... ngươi quả là vô dụng. Quản lý bọn chúng thế nào vậy?”
Trix không đáp. Không phải vì ông sợ, mà vì ông hiểu rõ cái tính "khó ưa" của Narrator — họ đã từng đối thoại với nhau rất nhiều trong vô số thời đại.
Bất ngờ, một giọng nói vang lên từ hàng Tịch Luật Sứ:
“Xin thất lễ... nhưng ngài có thể giữ im lặng được không ạ?”
Tất cả đồng loạt ngoái nhìn. Người vừa lên tiếng là một cô gái mang mái tóc xanh biếc như biển sâu, đôi mắt mang ánh tinh vân, khí chất vừa mê hoặc, vừa uy nghiêm.
Đó là Tịch Luật Sứ Eden — người mở đầu cho phiên triệu tập.
Eden bước lên một bước, giọng nàng vang vọng giữa vô số chư thần, mở đầu buổi hội tụ:
“Tôi là Eden, một trong các Tịch Luật Sứ.Kính chào các Ngoại Thần, cùng hai vị hiện diện tại Tối Toạ là Ngài Solomon Da SpikeH và Ngài Exterminal — hai trong bốn vị hiện thân nguyên thủy của quyền năng.Bên cạnh là Ngài Narrator và Ngài Trix, được Ngài Exterminal đặc cách giới thiệu — hôm nay hiện diện với tư cách khách quý, đồng toạ cùng Ngài Solomon.Chào mừng tất cả các Cổ Thần, Tân Thần, và Thất Nguyên Thiên Đế — bảy vị Đế Vương tối cao đại diện cho bảy chủng tộc hiện tại.”
Danh sách bảy đế vương được xướng tên, từng tiếng như đổ chuông nơi tận cùng hư không:
Ngài Armada Prime – Hoàng đế Nhân Tộc, cũng là Chiến Thần Bất Bại và là một cổ thần
Ngài Myzai Gwen – Hoàng đế Yêu Tộc, bậc trí giả và phù thuỷ tối thượng của rừng thẳm.
Ngài Ark – Hoàng đế Tiên Tộc, Đạo Tổ Vĩnh Hằng, kẻ canh giữ trật tự thần tiên.
Ngài Sobayaki – Dù không xưng đế, nhưng là người đại diện thần tộc, truyền nhân của Đấng Sáng Tạo.
Ngài Varun – Hoàng đế Ma Tộc, chủ nhân của vực sâu U Tận.
Ngài Thor Asura– Hoàng đế Cự Nhân Tộc, Hành Giả Sấm Sét, kẻ đập tan mọi giới hạn.
Ngài Zero Lucifer – Hoàng đế Quỷ Tộc, hắc ám hoá thành hình thể, thấu hiểu bản chất của sự tồn tại.
Âm thanh của Eden trầm vang, truyền tới từng thực thể trong đại điện rộng hơn vô hạn số chiều không gian.
Armada Prime khẽ đảo mắt. Ông nhận ra một số thực thể không có hình hài, không có trọng lượng, không có cả sự tồn tại cố định, chỉ là những ý niệm, khái niệm hoặc dấu vết tàn dư của các vũ trụ đã mất.Nhưng dù vậy — chỉ cần mang danh “Thần”, hoặc nhận được lời triệu tập , thì đều có quyền hiện diện nơi đây.
Omega và Null Madoria — hai cái tên gợi lên sự khủng bố từ tận cùng không thời gian, hai kẻ từng đối đầu với Armada trong những cuộc chiến không có hồi kết.Họ vẫn ngồi đó.Bình thản.Thách thức.
Nhưng Armada biết, lúc này không phải là thời điểm để hành động nông nổi. Trí tuệ của một cổ thần buộc ông phải kìm nén cơn giận và tập trung.Vì cuộc họp này không phải tầm thường.
Eden, với dáng đứng kiêu hùng nhưng nghiêm nghị, tiếp tục lên tiếng. Giọng nói nàng vang vọng như khúc ca cổ xưa, vang tới tận từng góc của vũ trụ bội trùng:
“Cuộc họp hôm nay được triệu tập để bàn về ba chủ đề tối quan trọng — những vấn đề đang đe dọa đến trật tự toàn thể vũ trụ và các tầng tồn tại.”
Nàng giơ tay. Trước mặt xuất hiện ba vòng ánh sáng lơ lửng giữa không trung, từng vòng lần lượt xoay chậm, khắc hiện hình ảnh liên quan.
Chủ đề thứ nhất:
“Null Madoria — Thực thể phản loạn vượt ngoài mọi khái niệm thời gian và không gian, đã trở lại.
Hắn – thứ đã từng bị kết tội bởi các Cổ Thần và Ngoại Thần, nay lại gieo rắc ác mộng lên từng nếp gấp của thực tại.
Nhiều chiều không gian đã bị nuốt chửng, các tộc cổ đã biến mất không vết tích, và những bản thể nguyên thủy bị xóa sổ trước khi tồn tại.”
Omega liếc nhẹ về phía Null.Null vẫn ngồi đó — lạnh lùng, bất động, như một dấu chấm hỏi không lời đáp cho sự sống và cái chết.
Chủ đề thứ hai:
“Nguồn sức mạnh bất thường đang bức xạ từ Thử Thách Thần Long Điện, đã làm nứt vỡ hơn 17 trật tự thực tại, và ảnh hưởng tới cả các chiều phụ.
Một vài tân thần thậm chí bị ép hoá điên loạn, số khác bị đồng hóa ý chí chỉ vì đến gần trường năng lượng ấy.”
Narrator mỉm cười nhạt khi nghe đến đó, như thể hiểu rõ chuyện gì đang diễn ra hơn bất kỳ ai.
Chủ đề thứ ba:
“Kẻ được gọi là Trần Gia Minh.
Một sinh vật ban đầu là con người, nhưng hiện tại sở hữu vũ khí nguyên thủy, và năng lực sao chép tuyệt đối — ngang nhiên thách thức luật lệ chư thần, xâm nhập và tồn tại ở những nơi vốn không được phép tồn tại.”
Eden dừng một nhịp, rồi nhìn khắp đại điện.
“Hắn là ai? Tại sao hắn tồn tại?
Và quan trọng hơn — hắn có phải là điềm báo cho sự thay đổi của toàn bộ trật tự hiện tại?”
Armada siết chặt tay lại.
Trong lòng ông dậy lên một câu hỏi:
“Tại sao Narrator, một thực thể từng giết cả Đấng Sáng Tạo Moro, lại được mời ngồi chễm chệ ở đây — mà không một ai dám chất vấn?”
Hay Trix, một kẻ quyền năng mới nổi nhưng chẳng ai biết rõ nguồn gốc, lại ngồi ngang hàng với Solomon?
“Phải chăng... bọn họ là những kẻ mà ngay cả chư thần cũng không dám đối đầu?”
Chủ đề thứ nhất: Null Madoria
Các tọa thần lặng đi trong một khắc. Dù không ai lên tiếng, nhưng khí áp nặng trĩu bao phủ toàn thể đại điện.
Chỉ sau một hồi im lặng, một người đứng lên.Một Tân Thần — giáp sáng bạc, đeo trên vai phù hiệu của Thần hệ Jupper tại vũ trụ Hiza. Anh tên Vulcan, cai quản trật tự hành tinh cốt lõi nơi đó.
Vulcan rắn rỏi, nhưng giọng nói mang theo sự lo lắng:
"Nếu Null Madoria thực sự nguy hiểm như truyền thuyết, tôi đề nghị thiết lập một mạng lưới liên lạc xuyên chiều, phủ khắp các tầng không gian và thế giới. Như vậy, bất kỳ sự hiện diện nào của hắn cũng sẽ được cảnh báo ngay lập tức."
Một giải pháp hợp lý—nhiều vị thần gật đầu tán thưởng.
Nhưng…
Từ hàng ghế không ai dám đến gần — Null Madoria ngồi đó, nghiêng đầu, đôi mắt trống rỗng như hố đen vũ trụ.
Hắn khẽ cười. Giọng thấp, trầm, và đầy khinh miệt:
"Vulcan à…Mạng lưới xuyên chiều? Ngươi tưởng đang chơi điện đàm phân tổ à?Thứ ngươi đề xuất, chỉ phù hợp với những sinh vật nhai cỏ trong vườn Eden, không phải ta.
Ngu ngốc."
Không khí căng ra.
Nữ thần mùa vụ Hinata — gương mặt nhân hậu, tóc như lúa chín, bước tới. Giọng nàng run nhẹ, nhưng rõ ràng:
"Tôi… xin phép đề xuất một lựa chọn khác.Liệu… liệu chúng ta có thể thương lượng với hắn?Tôi biết… hắn là một thực thể đã gieo rắc diệt chủng đa thứ nguyên,Nhưng... nếu còn một tia hy vọng nào có thể giải quyết mà không đổ máu,—Tôi cầu xin các người, hãy chọn nó..."
Một im lặng nặng nề sau câu nói đó. Một số vị thần cúi đầu. Một vài khác thì… nhíu mày.
RẦM!!
Mặt đất rạn nứt. Một lưỡi rìu thần cắm thẳng xuống đất tạo nên cơn chấn động.
Thor — Hoàng đế Cự Nhân Tộc, gầm lên. Giọng như sấm từ cổ đại:
"SỢ QUÁI GÌ!Hắn là giòi bọ, là ký sinh của thực tại.Mỗi khi các ngươi bàn hòa hoãn — hắn mạnh lên!MUỐN HÒA BÌNH? ĐẬP TAN XƯƠNG HẮN RA!"
Một số thần chiến binh như Varun của Ma tộc, Myzai Gwen của Yêu tộc liếc nhìn Thor — nửa tán thành, nửa cảnh giác.
Phía Tiên tộc thì không nói, nhưng ánh mắt Ark trở nên sắc lạnh.
Từ phía sau, một vị thần đứng dậy:
"Thor, xin giữ lễ nghi. Đây là đại điện chư thần, không phải chiến trường của ngươi."
Một cuộc tranh luận bùng nổ. Các nhóm chia làm ba phe:
Phe chiến đấu (Thor, Varun, các cổ thần chiến binh)
Phe hòa hoãn (Hinata, vài nữ thần tạo hóa)
Phe trung lập - giải pháp (Ark, Eden, Sagittarius...)
Trong sự hỗn loạn ấy, Null Madoria vẫn ngồi đó.
Không một biểu cảm.
Chỉ có nụ cười lạnh buốt, như dao cắt xuyên qua từng lớp lý trí.
"Các ngươi gọi là chư thần?Thứ các ngươi đang làm... giống một bầy thú non tụ tập quyết định cách hạ sói đầu đàn.
Chưa ai hiểu ta. Và không ai đủ sức...Để khiến ta ngồi vào bàn thương lượng."
Armada vẫn im lặng từ đầu đến giờ , ông chỉ đơn giản suy xét từng khả năng vì chính ông từng đối đầu Null Madoria , hắn nguy hiểm như nào , hai kẻ sở hữu ma nhãn ông và Khúc Chiến Ca Tàn Lụi - Anh trai ông Wither Star còn không thể , hơn nữa Null Madoria còn chưa sử dụng tới hình dạng thật sự , Wither đã tiết lộ điều này qua thần giao cách cảm trước khi bị thổi tung bởi đòn Oblivion Ex Nihilo
Ông rợn người khi nhớ lại lúc ấy
Trong một thoáng chốc ông thấy được Null Madoria . Dường như chỉ có ông mới thấy được hắn. Omega thì hắn tách ra , và giờ đã biến mất không dấu vết.
-Hết chương 48-