Tại nơi nghỉ ngơi của Yukari
“Mời Ngài thưởng thức trà và ít điểm tâm mẫu thân đã đích thân chuẩn bị.”Giọng một nữ hầu vang lên nhẹ như làn gió lướt qua cánh linh lan trong gió sớm.
Yukari thoáng khựng lại.“À… Vậy là mẫu thân ta đã biết ta trở về rồi.”Câu nói chỉ là lời tự thoại, nhưng đáy mắt Yukari khẽ ánh lên một tia suy tư khó đoán.
Anh nhận lấy khay trà và thức ăn, ánh nhìn lướt qua các nữ hầu.“Được rồi, các cô lui ra đi. Ta cần nghỉ ngơi một chút.”
Bọn họ cúi đầu đồng thanh:“Vâng thưa Thiếu chủ.”
Cánh cửa đóng lại, chỉ còn lại một mình Yukari trong gian phòng được gọi là “nơi nghỉ chân”. Nhưng thực chất — đối với những kẻ không có Thần Nhãn — đây chỉ là một gian phòng lộng lẫy giữa cung điện thiên không.
Còn với Yukari, kẻ sở hữu dòng máu thần thánh và con mắt nhìn thấu thực tại, anh thấy rõ:Không gian này không phải phòng nghỉ… mà là một tinh cầu, nơi mà từng cọng cỏ, từng làn hương đều được tạo ra từ những dòng chảy ý niệm cổ xưa.Mỗi nhịp đập ở đây đều khiến một mảnh nhỏ của thực tại ngoài kia biến đổi — đây là một nơi để quan sát lẫn bị quan sát.
Yukari ngồi xuống, nhấp một ngụm trà thơm ngát — hương vị không sai, đúng là trà hoa ngọc chi lan mà mẫu thân anh thường dùng để trấn tĩnh tâm thần. Nhưng điều đó lại càng khiến anh cảnh giác.
“Trà làm dịu tâm trí... cũng là trà khiến người ta dễ bỏ qua những chi tiết nhỏ...”Anh khẽ mỉm cười. Một nụ cười nửa miệng của kẻ biết rõ:Nơi này không để nghỉ. Mà là để thử.
Chén trà cũng chính là thứ diễn tả nội tâm của anh.
Anh đặt chén trà xuống, tiếng sứ chạm khay vang rất khẽ, nhưng như một nhát gõ vào tầng sâu ý niệm.
“Nếu tất cả đều được xây dựng từ ký ức… vậy thì bất cứ ai ở đây cũng có thể là thật, hoặc là ảo. Hoặc là... kẻ khác mượn hình ảnh của người quen để can thiệp vào tâm trí ta.”
Yukari đứng dậy, bước về phía khung cửa sổ dát vàng — nơi ánh sáng không rõ là từ hoàng hôn hay từ trí tưởng tượng.
“Và nếu không chỉ có mình ta hiện hữu trong lớp ký ức này……thì chắc chắn có kẻ khác cũng đang chen chân vào chính tâm hồn ta.”
Anh khẽ mỉm cười.Một nụ cười lạnh lẽo, xen chút châm biếm.
“À… thì ra là vậy.”
Gió ngoài khung cửa khẽ nổi lên. Không rõ đó là gió thật — hay là nhịp đập của một thực thể khác vừa thức tỉnh trong lòng thử thách.
Yukari khẽ đặt chén trà xuống, ánh mắt nhìn xa xăm, nơi bầu trời dát vàng dần chuyển sang màu tím nhạt. Anh tự nhủ — đã đến lúc. Anh muốn gặp phụ thân mình.
Không phải để tranh luận.Không phải để chất vấn.Mà là… để chứng minh.
Rằng anh không hối tiếc. Rằng đường đi của anh — dù uốn lượn giữa vinh quang và vực thẳm — vẫn là lựa chọn mà anh tự hào nhất.Anh muốn cho Umira Sobayaki — người đàn ông nghiêm khắc nhưng đáng kính — thấy một Yukari đã trưởng thành.
Cùng lúc đó — ở phía bên trong cung điện Babylon.
Trong một căn phòng rọi ánh lam từ ngọc thần, một người đàn ông trung niên khoác áo choàng bạc đang nhìn vào bản đồ thiên giới.Tóc ông đã điểm bạc, nhưng ánh mắt vẫn rực cháy như lửa chưa tàn.
Ngài Umira Sobayaki, Tổng chỉ huy của quân đoàn Seraphim, cũng là người từng được mệnh danh là "Kẻ kề vai Đấng Sáng Tạo", khẽ khép tấm bản đồ lại.
Một người hầu tiến vào, cúi đầu cung kính.
“Thưa ngài, tin báo từ đại sảnh… Thiếu chủ Yukari đã trở về.”
Người đàn ông không phản ứng ngay. Ánh mắt ông chậm rãi chuyển từ tấm bản đồ sang hư không phía trước. Ông trầm ngâm trong một thoáng, như thể lắng nghe nhịp đập của thời gian.
Rồi ông nói — khẽ như gió thoảng, nhưng vang vọng đến từng tầng trời:
“Nó... đã trở về rồi à?”
Một khoảng lặng.
“Hai canh giờ nữa.”“Bảo nó đến gặp ta.”
Dứt lời, ông quay đi, lặng lẽ đưa tay chạm vào một thanh trường kiếm được treo giữa phòng — Thanh Kiếm Trí Tuệ Vô Thượng, một trong những thánh vật cổ xưa nhất còn tồn tại.
Người hầu cúi đầu thật sâu:
“Tuân lệnh, thưa ngài.”
Một luồng sáng chói lòa xé tan màn sương vàng nhạt bao phủ cung điện thần.Tiếng rung chuyển vang lên như đại địa đang thở dài, khiến cả tinh giới phải ngước nhìn.
Ngoài cửa, một bóng người hiện ra giữa vầng hào quang.Áo choàng trắng bạc, gương mặt trẻ nhưng ánh mắt lại mang theo sự từng trải vượt thời gian.
“Ta là Mirai, sứ giả của Tối Cực Thiên Đạo Chủ Sobayaki.Phụ thân ngài... yêu cầu gặp ngài tại điện Minh Ngôn Vĩnh Hằng.”
Yukari khẽ gật đầu, đôi mắt không rời Mirai nhưng giọng nói vẫn điềm tĩnh:
“Ta biết rồi.Đợi ta một chút.Có vài điều... ta muốn đích thân nói với ông ấy.”
Bên trong phòng, Yukari tiến đến tủ bảo khố.Chỉ cần một cái lướt tay nhẹ, ấn ký cổ ngữ sáng lên, mở ra nơi cất giữ những vật phẩm thiêng liêng.Anh đưa tay lên, kéo ra từng lớp y phục: áo choàng lam khảm tinh vân, giáp vai khảm ký tự cổ thần, rồi đến chiếc mặt nạ bán nguyệt — biểu tượng của người kế vị dòng máu sáng tạo.
Nhưng thứ khiến không gian lặng đi… là thanh kiếm nằm giữa giá đỡ bằng tinh thể thiên thạch.
Babylon.
Một thần khí tối thượng, được đúc từ lõi của một chiều không gian đã sụp đổ — do chính Đấng Sáng Tạo tạo ra trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngài rút khỏi hiện hữu.Sau đó, ngài truyền lại cho Sobayaki — như một biểu tượng cho trách nhiệm bảo hộ trật tự và tri thức.
Và rồi, vào sinh nhật 10.000 tuổi của Yukari, phụ thân anh lặng lẽ trao lại nó — không kèn không trống, chỉ có ánh mắt mang nặng hy vọng.
Yukari cầm lấy Babylon.Thanh kiếm rung nhẹ, như thở — như nhận ra chủ nhân cũ đã quay về.
“Chà… đã hơn 15.000 năm kể từ lần cuối ta chạm vào ngươi…” – anh khẽ nói, ánh mắt nhuốm màu hoài niệm.
Anh xoay nhẹ cổ tay, lưỡi kiếm lướt qua không khí, vẽ thành một quầng ánh sáng tím lam.Không gian xung quanh trầm mặc. Mọi sự ồn ào, xao động như bị dập tắt bởi uy lực cổ xưa mà Babylon toát ra.
“Hy vọng… ngươi vẫn còn tốt.”
Yukari khoác lên bộ giáp, đeo kiếm sau lưng, rồi bước ra cửa.Ánh sáng từ Mirai vẫn chưa tan. Sứ giả cúi đầu, giọng nghiêm trang:
“Chúng ta đi thôi, Thiếu Chủ.”
Yukari không đáp.Anh chỉ nhìn về phương xa — nơi tòa thánh điện đang chờ đợi anh, nơi người cha — người thầy — và cũng là đối thủ tư tưởng lớn nhất đời anh đang ngồi đợi.
“Ông cho gọi nó đến chưa?” –Giọng nói cất lên nhẹ nhàng như gió sớm, nhưng trong âm sắc ấy ẩn chứa quyền uy khiến cả thực tại phải lắng nghe.
Ngồi bên cạnh Ngài Umira Sobayaki là một người phụ nữ có dung mạo không từ nào miêu tả trọn vẹn — Makagi Hasa, người được tôn xưng là Tuyệt Tự Mẫu Thần trong truyền thuyết. Mỗi cái chớp mắt của bà, mỗi hơi thở, đều như dẫn dắt vận mệnh của tinh không.
Chỉ một cái quạt ngọc mỏng manh trong tay bà, khẽ phe phẩy — thế mà không gian vô tận cũng lay động theo từng nhịp. Ánh sáng quanh người bà không phải ánh sáng, mà là quang phổ ý niệm — như thể sự tồn tại của bà là kết tinh của mọi định luật và vẻ đẹp tuyệt đối.
Không cần phô trương, khí tức của bà tự nhiên lan ra,rung chuyển cả thời không, khiến các tầng chiều không gian khép nép lặng im.
Bà ngồi đó, khoan thai, dịu dàng nhưng uy nghi tuyệt đối.Bà không cần cao giọng. Bà chính là mệnh lệnh.
“Nó sẽ tự khắc đến thôi. Nàng yên tâm.”Umira khẽ mỉm cười, ánh mắt không giấu nổi sự kỳ vọng lẫn nghiêm khắc của một bậc phụ thân.
Ông vận thần nhãn. Từ giữa đại điện, ba lỗ hổng hư không đồng loạt mở ra, cuộn xoáy như phản ứng với ý chí của ông.Một luồng khí cổ xưa trào ra, và từ trong đó, ông chậm rãi rút ra một thanh bảo đao — thứ vũ khí được cất giữ suốt hàng vạn kỷ nguyên, không ai dám chạm vào trừ chính ông.
Grand Priest — Kiếm của Tổng Lãnh Thiên Thần Tối Cao.Vẻ kiêu hùng tỏa ra từ thân kiếm khiến cả không gian rùng mình. Khi ông vung đao chém xuống, đó không còn là một đòn thử sức – mà là một phán xét của bậc tối cao.
Một đường chém sắc bén xé toạc tầng hư không, phá nát cả ranh giới giữa các chiều không-thời gian, trực diện nhắm về phía Yukari — người con trai mà ông muốn thử thách.
Ở nơi xa, Yukari như cảm nhận được khí tức bạo phát ấy. Trái tim cậu không hề run sợ.Cậu rút thanh kiếm Babylon — di vật cuối cùng của Đấng Sáng Tạo, quà tặng sinh nhật năm xưa từ chính phụ thân.
Thanh kiếm rực sáng, ngân lên một tiếng ngân dài như hồi đáp với Grand Priest.ẦM!!!Một tiếng chấn động rung chuyển cả thiên giới.Hai lực lượng va vào nhau, tạo ra sóng xung kích xuyên suốt hàng tầng trời.
Yin, Yang, các thống lĩnh và toàn bộ quân đoàn đều kinh hoàng nhìn thấy hai thế hệ — cha và con — đối đầu bằng tất cả bản ngã và khí thế.Không ai dám thở mạnh.
Và giữa trung tâm chấn động ấy, hai thanh kiếm — một là biểu tượng thần thánh, một là chứng tích của Đấng Sáng Tạo — tiếp tục gằn lên những âm vang định mệnh.
“Chà… con thật sự chống lại được đòn ấy sao?”Umira khẽ bật cười, ánh mắt vừa tán thưởng, vừa trầm ngâm. Ông vung tay thu lại luồng khí kinh thiên, trả lại sự yên bình cho thiên giới. Cả thiên không chợt dịu xuống như cơn dông vừa rút, để lại bầu không gian thiêng liêng tĩnh lặng.
Ở phía xa, Yukari cũng nhẹ nhàng tra Babylon trở lại vào vỏ. Trong ánh mắt cậu, không còn là sự ngây thơ ngày nào — mà là ý chí kiên định của một người đàn ông đã trải qua thử thách, sẵn sàng đối mặt với vận mệnh.
Không nói thêm lời nào, cậu bước đi — từng bước nặng trĩu quyết tâm — hướng thẳng đến Minh Ngôn Vĩnh Hằng.Đây là nơi không thuộc cung điện Babylon, mà là một vùng linh thổ riêng biệt — nơi Đấng Sáng Tạo từng lưu giữ những bí pháp của vạn giới, cũng là nơi người kế thừa thực sự sẽ được gọi đến.
Trước đại môn chạm khắc ánh kim cổ ngữ, Yukari dừng lại.Cậu quỳ xuống, trán chạm đất, tay đặt lên ngực trái như lời thề tuyệt đối.
“Thưa phụ thân, thưa mẫu thân…Con đã đến.”
Tiếng vọng dội vào chính tâm linh của cậu, yên lặng như thể trời đất cũng đang lắng nghe. Yukari tiếp tục, giọng trầm và chân thành:
“Hai người cho gọi con đến… là có điều gì muốn truyền đạt chăng?”
Không gian thoáng chốc yên ắng, chỉ có tiếng gió lướt qua những cánh cổng thiên mệnh. Nhưng cậu biết — sự im lặng đó không phải từ chối, mà là một nghi lễ thiêng liêng sắp mở ra.
Yukari biết chắc chắn rằng điều này cũng nằm trong một phần của không gian ảo mộng , nên tạm thời cứ thuận theo xem sao
Mẫu thân cậu là người mở lời đầu tiên
Đứng lên đi con trai , có lẽ con cũng hiểu được lí do con ở đây rồi đúng không , ngươi lui xuống đi Mirai , để cho chúng ta một chút riêng tư
Dạ thưa , tiểu thần hiểu rồi , sau lời ấy Mirai hóa thành luồng sáng biến mất , chỉ còn một vài nữ hầu , hai người lính cảnh vệ cùng với gia đình Umira
Vào đây đi Yukari , bà nói vọng ra
Yukari bước chân vô đại điện , chọn cho mình một chỗ ngồi dưới thân phụ thân mẫu
Umira Sobayaki tạo ra một khối cầu từ lòng bàn tay , ông nhẹ nhàng lên tiếng
Umira Sobayaki ngồi trên ngai cao, bàn tay khẽ nâng lên, và một khối cầu vũ trụ chậm rãi bay lơ lửng giữa không trung.
Bên trong khối cầu là vô lượng các đại vũ trụ xoay chuyển, từng đại thế giới hiện lên rõ ràng như nhìn qua tròng mắt của chính Đấng Sáng Tạo. Mỗi vòng quay là một thời đại, mỗi ánh chớp là một nền văn minh. Tầng tầng lớp lớp thời không lồng ghép — từ thế giới hữu hình đến chi ngoại thời không — đều hiện ra, choáng ngợp và thánh khiết.
Umira lên tiếng, giọng trầm ấm nhưng đầy sự trải đời:
“Con trai...Theo di ngôn của Đấng Sáng Tạo Moro và Nữ Thần Tri Thức Abyss, chúng ta — ta và mẫu thân con — đang tìm kiếm người kế vị.”
Ông dừng lại, mắt không rời khỏi khối cầu đang phản chiếu cõi tồn sinh.
“Ta và mẹ con, cả hai đều không còn trẻ nữa.Chúng ta không màng quyền lực. Con cũng vậy… Ta biết.Nhưng mọi thứ không thể mãi đứng yên như vậy được.”
Ông từ từ xoay khối cầu, ánh sáng từ nó chiếu rọi lên gương mặt Yukari — khiến cậu cảm nhận được cái lạnh ngút ngàn của trách nhiệm, nhưng cũng là sự ấm áp của tín nhiệm thiêng liêng.
“Con nhìn xem…Thần tộc chúng ta tọa lạc trên mọi tầng thế giới.Dù có bao nhiêu chiều không gian, bao nhiêu tầng vũ trụ lồng ghép, cõi này vẫn là trung tâm — nơi mọi dòng thời gian hội tụ.”
Ánh mắt ông lặng lại, tay khép khối cầu.
“Ta đã từng được Đấng Sáng Tạo Moro tin tưởng… nhưng khi người biến mất, ta lại mất đi một nửa linh hồn mình — người bạn tri kỷ, người dẫn dắt cả ta lẫn cõi đời này.”
Giọng ông trầm xuống, mang theo một nỗi tiếc nuối đã găm sâu vào tận cùng linh hồn:
“Dù Moro để lại di ngôn chọn ta kế vị… ta không màng.Vì làm sao một kẻ đau đớn, một kẻ đã tan vỡ trong lòng, có thể dẫn dắt muôn loài?Ta chọn lặng thinh.Ta chọn lui về sau, chờ thời khắc.”
Rồi ông nhìn thẳng vào Yukari.
“Và thời khắc ấy chính là bây giờ, Yukari.”
Umira Sobayaki vươn tay, ba cánh cổng không gian ông đã mở từ trước , hai trong số đó bắt đầu xuất hiện những vật thể giữa không trung — như thể chính thời gian cúi đầu trước ý chí ông.
Một cánh cổng đầu tiên phát ra hào quang vàng kim lóa mắt, từ trong đó rơi xuống một tấm khiên khổng lồ, đường viền khắc đầy phù văn cổ đại của Thời Khai Nguyên. Mỗi vết chạm trên nó như chứa đựng thiên mệnh của vô số chiến thần, ánh lên khí chất bất khả xâm phạm. Đó chính là “Aegis Solum” — Khiên Hộ Thần Vĩnh Cửu.
Cánh cổng thứ hai lại cháy rực trong quầng lửa trắng. Từ trong đó, một bộ chiến giáp đồ sộ chậm rãi bước ra — không ai mang, nó tự tồn tại, như có linh hồn riêng. Chiến giáp được rèn từ lõi của Mặt Trời Nguyên Thủy, nơi ánh sáng đầu tiên sinh ra trong Đa Vũ Trụ, được gọi là “Helios Dominion”.
Cả hai đều là thần khí cấp Thần thoại, tương truyền chỉ mở ra khi Vũ Trụ cần một người kế thừa đúng nghĩa.
Umira khẽ hạ tay, ánh sáng thu lại. Ông nhìn thẳng vào đôi mắt của Yukari — sâu lắng, cương nghị, và không còn là ánh mắt của một người cha nữa, mà là ánh mắt của một người truyền thừa vận mệnh của vạn giới.
“Babylon đã chọn con…Nó từng được trao cho ta, nhưng ta không thể chạm tới lõi của nó.Con thì khác. Con không cần tìm kiếm nó — chính nó tìm đến con.”
Ông dừng lại, để cho những gì mình nói thấm dần vào trái tim của người thanh niên trước mặt.
“Nếu Babylon đã cúi đầu trước con,Thì Aegis Solum và Helios Dominion…cũng không còn lý do để khước từ.”
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo dư âm từ cõi cao nhất, khiến cả đại điện như run rẩy.
“Lần này… quyết định là của con.Ta và mẹ con — chúng ta sẽ không ép buộc.Nếu con muốn rời đi, tiếp tục cuộc hành trình của riêng mình,Ta sẽ tiễn con bằng nụ cười.”
“Nhưng nếu con lựa chọn ở lại…Thiên Giới này sẽ trao tất cả cho con — quyền năng, vị thế, và cả gánh nặng.”
Ông đặt tay lên vai Yukari, ấm áp như ngày còn bé, nhưng lại mang theo sức nặng của cả vũ trụ:
“Thiên Giới… đang cần một người chèo lái vững chãi.”
Yukari đang đứng trước hai con đường , dù cho đây là ảo mộng , cậu cũng cần phải hoàn thành mới thoát ra khỏi được . Giờ này chắc đám Minh , Skaze , Rosy có thể hoàn thành hết rồi- cậu đoán thế
Cứ suy nghĩ kĩ đi Yukari , chúng ta đợi con có câu trả lời
Sau một thời gian Yukari bắt đầu đưa ra quyết định của mình
Trước mặt là tấm khiên vĩ đại Aegis Solum — biểu tượng của bảo hộ, gánh vác và trung thành.Bên phải là chiến giáp Helios Dominion, thứ ánh sáng của khởi nguyên, niềm tin của hàng triệu sinh linh trong thiên giới.Sau lưng cậu là Babylon, thanh kiếm không chỉ là vũ khí — mà là lời chứng nhận rằng linh hồn cậu đã được một phần của Vũ Trụ thừa nhận.
Cậu thở nhẹ ra, khẽ chạm vào chuôi kiếm.
“Mình đâu còn là một đứa trẻ.”
Cậu nghĩ về những ngày lang bạt Những trận chiến cận kề sinh tử.Những con người mà cậu xem như bạn bè — Minh, Skaze, Rosy...Từng người đều mang trong mình gánh nặng, nỗi đau, nhưng vẫn không từ bỏ.
“Họ chưa từng được chọn. Nhưng vẫn đứng lên.”“Còn mình — được chọn. Nhưng lại chần chừ sao?”
Yukari nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc đó, không gian trong đầu cậu sáng rực — như có một điểm giao thoa giữa định mệnh và tự do, một tầng logic siêu hình đang định hình lại câu trả lời.
Cậu mở mắt. Giọng nói rõ ràng và vững vàng:
“Phụ thân. Mẫu thân. Con đã có câu trả lời.”
Umira khẽ nhướng mày. Makagi đặt tay lên quạt, lặng lẽ chờ đợi.
“Con... sẽ không ngồi trên ngai vàng.”“Nhưng con cũng không trốn tránh trách nhiệm.”“Hãy để con trở thành thanh kiếm của thiên giới — không bị ràng buộc bởi ngai vị, nhưng luôn hiện diện khi vạn giới cần.”“Con sẽ đi giữa trời và đất. Là thủ lĩnh không ngai, là bàn tay che chắn, là người gìn giữ sự cân bằng.”
Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt của cha mẹ mình:
“Nếu thiên giới cần con, con sẽ tới.”“Nếu nhân gian gào khóc, con sẽ lắng nghe.”“Và nếu bóng tối lấn át, con sẽ là lưỡi kiếm cắt đôi định mệnh.”
Yukari nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc đó, không gian trong đầu cậu sáng rực — như có một điểm giao thoa giữa định mệnh và tự do, một tầng logic siêu hình đang định hình lại câu trả lời.
Cậu mở mắt. Giọng nói rõ ràng và vững vàng:
“Phụ thân. Mẫu thân. Con đã có câu trả lời.”
Umira khẽ nhướng mày. Makagi đặt tay lên quạt, lặng lẽ chờ đợi.
“Con... sẽ không ngồi trên ngai vàng.”“Nhưng con cũng không trốn tránh trách nhiệm.”“Hãy để con trở thành thanh kiếm của thiên giới — không bị ràng buộc bởi ngai vị, nhưng luôn hiện diện khi vạn giới cần.”“Con sẽ đi giữa trời và đất. Là thủ lĩnh không ngai, là bàn tay che chắn, là người gìn giữ sự cân bằng.”
Cậu nhìn thẳng vào ánh mắt của cha mẹ mình:
“Nếu thiên giới cần con, con sẽ tới.”“Nếu nhân gian gào khóc, con sẽ lắng nghe.”“Và nếu bóng tối lấn át, con sẽ là lưỡi kiếm cắt đôi định mệnh.”
Cả đại điện rúng động. Aegis Solum rung nhẹ, Helios Dominion phát ra ánh sáng dịu đi. Cả hai như thừa nhận quyết định ấy — không phải vương giả, mà là “Người Vận Hành Bóng Rìa Ánh Sáng”, vị tướng lĩnh lang thang giữa trật tự và hỗn loạn.
Umira gật đầu, nụ cười hiếm hoi nở trên gương mặt sắt đá:
“Tốt. Vậy thì... hãy bước đi như chính con mong muốn.”
Makagi cũng khẽ thở dài:
“Con trai ta... cuối cùng đã thật sự trưởng thành.”
Yukari khẽ dừng bước, bóng lưng anh dưới ánh hoàng kim của cánh cổng đại điện trở nên vững vàng, nhưng cũng bất chợt lặng đi. Cậu quay đầu lại, ánh mắt chạm vào ánh nhìn uy nghiêm của Umira Sobayaki – không phải là ánh mắt của một người cha đầy yêu thương, mà là của một bậc quân vương từng gánh trên vai vô vàn quyết định sinh tử.
Makagi nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay Umira, như muốn bảo ông hãy để con trai được rời đi. Nhưng bà biết, khoảnh khắc này không phải là cản trở — mà là nghi thức cuối cùng.
Umira nhấc tay, không gian phía sau ông lập tức vặn xoắn, mở ra một không gian khép kín – một đấu trường nguyên thủy được khắc từ tinh thể thời không thuần túy, nơi sức mạnh không bị giới hạn, nơi mọi điều luật bị xóa bỏ.
Giọng ông vang lên, tựa sấm động trên tầng trời:
“Con đã chọn con đường không ngai vàng, không quyền lực. Nhưng nếu con muốn làm thanh kiếm bảo vệ thiên giới, vậy hãy chứng minh cho ta thấy... lưỡi kiếm đó có đủ sắc bén để chém xuyên cả số mệnh.”
Một cánh cổng không gian mở ra, và từ trong đó bước ra một sinh vật... không — một thực thể.
“Kẻ Không Tên Ở Đầu Dòng Thời Gian”, một sinh thể nguyên thủy do Umira tạo nên từ mảnh tàn tích của Thời Gian khi Đấng Sáng Tạo lần đầu khai thiên lập địa. Không hẳn là sống, cũng không hoàn toàn là ảo ảnh. Nó là thử thách — là nỗi sợ, là bản thể của những gì không thể định hình.
Makagi hơi lo lắng, nhưng bà không can thiệp. Bà tin con trai mình.
Yukari nhìn sinh vật trước mặt — nó không có mắt, không có miệng, chỉ là một vùng xoáy sâu hút ánh sáng và ý niệm.
Cậu khẽ rút Babylon, đặt tay lên ngực áo nơi Helios Dominion phát ra ánh sáng, tấm khiên Aegis Solum đã nằm sẵn trên cánh tay trái.
Anh khẽ cười:
“Được thôi. Một trận cuối — để cha yên lòng.”
Không gian đấu trường khóa lại.Umira, Makagi, các thống lĩnh và thần tướng đều dõi theo.Yukari bước tới một bước.
Khí lưu vặn xoắn, thời gian dồn nén, thiên không nứt rạn.
Yin và Yang bước lên đấu trường , giọng vang như sấm
BẮT ĐẦU
Ngay sau tiếng hô , Yukari nở một nụ cười
“Thiên Luân – Trảm!”(Biến Babylon thành trục của thời gian, tung ra đòn cắt đứt mọi quy luật vận động)
Nhưng sinh thể kia — một thứ tồn tại vượt khỏi quy luật thường tình — dễ dàng nuốt chửng đòn tấn công như thể chỉ là một món khai vị nhạt nhẽo. Nó gầm lên, dữ dội, rồi trả lại năng lượng đó về phía Yukari như muốn chế giễu sự ngạo mạn của cậu.
Yukari hơi sững người trước phản ứng ấy, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Với một cú phẩy tay, cậu hóa giải toàn bộ, để đòn trả đũa tan biến như khói sương trong hư vô.
“Cha tạo ra một con quái vật đúng là mạnh thật...” — Yukari khẽ cười, đôi mắt bừng sáng trong chiến khí “...Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi thì chưa ăn nhằm gì đâu. Ta thậm chí còn chưa làm quen hết với ba món thần khí này cơ mà.”
Không gian rạn vỡ, thời gian cong vênh như tấm lụa bị bóp méo. Con quái vật ấy — giờ đã vượt xa khái niệm của hình thể — nó là hiện thân của sự phình to không ngừng, như một hằng số Entropy đang phá vỡ mọi trật tự. Những thiên hà nơi gót chân nó từng tồn tại giờ chỉ còn là bụi vũ trụ bị nghiền nát trong chuyển động chậm rãi nhưng tuyệt đối của nó.
Mỗi nhịp đập của nó khiến không-thời gian ở các chiều song song cộng hưởng, hình thành vô số “đấu trường phụ” — nơi hình ảnh của cuộc chiến được sao chép và kéo dài vô tận. Những người chứng kiến trận chiến, dù ở bất kỳ tầng thực tại nào, cũng cảm nhận được làn sóng dao động đang khuếch đại qua từng nhịp thở của con quái vật.
Ấy vậy mà Yukari — vẫn đứng sừng sững giữa hỗn mang. Ánh mắt cậu bình thản như đang luyện tập trong một sân đấu quen thuộc.
“Ra là thế... thứ này không chỉ nuốt đòn, mà còn diễn giải cấu trúc ma lực để phản ứng lại.” – Yukari lẩm bẩm.
Cậu chỉ nhích một bước, nhưng không gian méo mó vì lượng trọng lực năng lượng tỏa ra. Thanh kiếm Babylon rực sáng nhẹ nhàng như thể đồng cảm với chủ nhân.
“Ta mới dùng 10% thôi mà mày đã phải tỏa ra tới mức này à?”
Nụ cười của Yukari không phải vì ngạo mạn, mà là vì sự hứng thú nguyên sơ. Không phải ai cũng khiến một kẻ nắm giữ thần khí và được chọn bởi Babylon phải khởi động một cách nghiêm túc.
“Thằng nhóc này… đúng là thiên tài.”
Umira Sobayaki khẽ nhếch mép, ánh mắt sắc như thiên kiếm soi xét con trai giữa vũ trụ rung chuyển. Bên cạnh ông, Makagi Hasa – người phụ nữ mang khí chất vĩnh hằng – cũng không giấu nổi sự trầm trồ. Dù chính Umira là người tạo ra con quái vật ấy, giờ đây, nó đã phát triển vượt ngoài tầm kiểm soát – liên tục biến hình theo logic riêng biệt của hỗn mang.
Vậy mà Yukari, giữa cơn bão hỗn độn, vẫn bình thản như một nhạc trưởng điều khiển dàn giao hưởng hủy diệt. Mỗi bước chân của cậu khớp nhịp hoàn hảo với chu kỳ dao động của sinh thể vũ trụ. Những đòn tấn công tưởng như ngẫu nhiên của con quái vật đều bị né tránh trong gang tấc, không phải nhờ tốc độ, mà bởi cậu đã “đọc hiểu” toàn bộ cấu trúc chiến đấu của nó.
Một người – một vũ trụ sống.
Một sinh vật – đại diện cho sự tàn phá.
Tỉ lệ lực lượng là không thể cân bằng – như một hạt cát thách thức một cơn bão vũ trụ.
Nhưng Yukari chỉ mỉm cười:
“Được thôi... Nếu ngươi đã cố chấp như vậy… thì ta cũng sẽ không khách sáo nữa.”
Seraphim – Biến HìnhNgay khoảnh khắc ấy, cơ thể Yukari rực lên ánh sáng thánh. Những đôi cánh Seraphim nở rộ như ánh bình minh trên nền đêm hỗn loạn. Nhưng lần này khác. Chúng không chỉ là đôi cánh – mà là vô số lưỡi đao gió khổng lồ được hình thành từ trật tự, lý tính và sức mạnh của ba món thần khí.
Babylon – kiếm chấn giới. Helios Dominion– chiến giáp mặt trời nguyên thủy.Aegis Solum – tấm khiên bất tử của lý niệm phòng ngự.
Từng lưỡi đao chém qua không gian không để lại dư ảnh – vì chúng xé toạc cả khái niệm “thời gian chuyển động.”
Con quái vật rú lên.Hắn không còn đủ kiên nhẫn. Bàn tay khổng lồ của hắn giãn nở, vươn tới một thiên hà gần đó, nghiền nát toàn bộ cụm sao, nuốt lấy năng lượng hằng tinh và bức xạ nền của vũ trụ sơ khai.
Từ cơ thể hắn bắn ra những cột năng lượng hủy diệt – từng tia sáng là một vụ nổ Bigbang thu nhỏ, vẽ thành một cơn mưa tử thần, giáng xuống Yukari với tốc độ gấp hàng triệu lần ánh sáng.
Tuy nhiên… đấu trường vẫn lặng lẽ.
Nhờ kết giới của Sobayaki, hàng nghìn tỉ sinh linh trong các tầng không-thời-gian có thể dõi theo mà không bị ảnh hưởng. Nhưng ai cũng nín thở. Không khí như bị đóng băng.
Dù cuộc chiến diễn ra trong không gian tinh thần biệt lập của thử thách, nhưng những chấn động tâm linh từ đó vẫn xuyên qua tầng lớp kết giới và va chạm thẳng vào tâm trí tôi, Skaze và Rosy chị. Cả ba người cùng lúc quay đầu, ánh mắt hướng về phương xa, nơi năng lượng đang bùng lên như một vụ nổ thiên hà.
Tôi biết – không ai khác ngoài Yukari có thể tạo ra luồng giao động mãnh liệt đến thế.
Bên trong không gian chiến đấu.
Hai thực thể thần – ma đối đầu nhau giữa vùng siêu không-thời gian, nơi mà mọi định luật vật lý chỉ còn là tượng trưng.
Yukari – giờ đây hóa thành một thiên thần khổng lồ, uy nghiêm với tám cánh Seraphim rực sáng như thiên nhật. Mỗi sải cánh vung ra là một dải ngân hà run rẩy.
Đối diện cậu là quái vật – thực thể khổng lồ vượt cả giới hạn của hằng hà sa số các vũ trụ song song. Với mỗi nhịp thở, hắn kéo về một mảng thực tại và nuốt nó như bữa ăn nhẹ.
Cả hai lao vào nhau.
Một cú va chạm – làm nứt toác kết giới đấu trường, khiến tầng bình diện xung quanh lệch đi vài phần vị trí trong chiều siêu hình.
Quái vật há miệng – phóng ra một chùm năng lượng hủy diệt được nén từ sức nóng của hàng triệu vụ nổ Big Bang. Chùm năng lượng xuyên thẳng qua người Yukari, làm thân thể cậu vỡ ra thành hàng triệu mảnh ánh sáng.
Nhưng – tái tạo ngay lập tức.
Yukari bật người, tung ra cú phi khiên thần thánh Aegis Solum – tấm khiên phản ma, tương tác với định luật phản xạ khái niệm, khiến mọi năng lượng tấn công phải lùi bước.
Bộ chiến giáp Helios Dominion bùng sáng – từng đường vân ánh lửa từ “mặt trời nguyên thủy” hòa làm một với kiếm Babylon, tạo nên cộng hưởng năng lượng tuyệt đối. Lúc này, Yukari như một ngọn lửa thánh mang hình dạng con người.
"Liệt Phong Toàn Đao!!"
Một đòn kết hợp từ ngọn lửa vĩnh hằng và gió khởi nguyên – sinh ra trước cả thời đại các thần. Vũ điệu lưỡi đao chém tan hàng triệu đơn vị không-thời gian, xuyên suốt các chiều hiện hữu và tương lai, để thổi bay con quái vật.
Yin và Yang – hai đại thiên thần, đồng thời là người từng huấn luyện Yukari, đóng vai trò như trọng tài. Họ đứng nghiêm, không can thiệp. Nhưng trong lòng… đã không giấu nổi sự thán phục.
"Quả nhiên… là con trai của Sobayaki.Một thiên tài đúng nghĩa. Dù chưa dùng đến Thần Nhãn, mà sức mạnh đã đạt đến tầng siêu nhiên tuyệt đối."
Uy lực của Liệt Phong Toàn Đao vượt xa tưởng tượng.
Đòn đánh không chỉ cuốn tên quái vật ra khỏi bình diện hiện tại, mà còn thổi bay hàng ngàn đa vũ trụ rìa, khiến không gian vùng biên phải tự động khôi phục bằng cơ chế tái cấu trúc vũ trụ.
Nhưng quái vật không dễ bị hạ.Hắn gầm lên, đôi mắt nhuốm đen ánh hư vô, rồi tung một cú đấm xuyên chiều – mạnh đến nỗi các lớp đấu trường méo mó, thậm chí xuất hiện khe nứt xuyên cả khái niệm “giao chiến.”
Yukari bị đánh bật về sau, nhưng cậu vẫn xoay người trên không, đạp hư không lấy đà rồi đáp xuống, thân hình vẫn vững như núi thần.
Và khi cả hai chuẩn bị tung ra đòn đánh hủy diệt tối hậu, , sẵn sàng cuốn phăng cả bình diện thử thách vào một vụ nổ tương đương tận thế...
ẦM!! ẦM!! ẦM!!
Đột nhiên, mọi chuyển động ngưng lại.
Không gian như bị ép xuống một cách tuyệt đối.Cả quái vật và Yukari đều đứng bất động như tượng đá.
“DỪNG LẠI.”
Một giọng nói vang lên — trầm thấp, sâu thẳm, nhưng xuyên qua mọi lớp chiều không gian. Ngay sau đó, một con mắt xanh biếc khổng lồ mở ra giữa hư vô, từ đó tỏa ra một luồng thần lực nguyên thủy mang theo ý chí tuyệt đối.
Chỉ một ánh nhìn, cũng khiến các hằng tinh tắt lịm, mọi chuyển động đông cứng, và nỗi sợ hãi tràn vào linh hồn của bất kỳ sinh thể nào chưa đủ tầm.
Umira Sobayaki xuất hiện.
Từng bước đi của ông, thời gian vặn xoắn, không gian tự động dẹp đường.
“Được rồi.” – Ông nhẹ nhàng phất tay.Ngay lập tức, con quái vật tan thành từng lớp năng lượng, được phong ấn vào một lồng kết giới cổ đại.
Yukari cũng lập tức thu lại hình thái Seraphim, trở lại dáng người bình thường, hơi thở đều đặn nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
“Thưa cha… Tại sao người lại can thiệp ạ?” – Yukari hỏi, giọng tuy bình tĩnh nhưng ánh lên sự không phục.
Umira khẽ thở ra, như một kẻ đã nhìn thấy trước tất cả.Ông nhìn con trai mình với ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa trìu mến:
“Vậy là đủ rồi.Con đã chứng minh được bản lĩnh của mình.Không một ai… ta nhấn mạnh — không một ai vừa nhận thần khí cấp thần thoại lại có thể thi triển chúng một cách thuần thục, liền mạch và hòa quyện đến mức ấy như con.Thậm chí ta… khi còn trẻ, cũng không làm được điều đó.”
Ông ngước nhìn lên tầng trời — nơi Đấng Sáng Tạo và Nữ thần Tri thức đã từng ngự trị — giọng trầm lắng:
“Sớm muộn gì… con cũng sẽ vượt qua ta thôi.Giờ đây… toàn bộ thần tộc đã có thể an tâm kể từ ngày Đấng Sáng Tạo và Nữ thần Tri Thức Abyss bước vào cõi vĩnh hằng.”
Yukari quỳ xuống.Cậu không phản biện, chỉ lắng nghe — một lòng tôn kính tuyệt đối với người cha, người từng từ chối ngai vàng, nhưng mang sức mạnh xé rách thực tại.
-Hết chương 47-