Chương 46: Bóng tối và ánh sáng

Tại chiến trường nơi vực thẳm…

Khi Rosy chị tưởng chừng đã thành công vượt qua những ánh mắt soi mói của lũ thống lĩnh, một ngọn giáo bất ngờ xuyên qua màn tàng hình, lao thẳng về phía cô với tốc độ vượt cả phản xạ bản năng.

Cô nghiêng người tránh đòn, nhưng không đủ nhanh. Lưỡi giáo thực tại sượt qua vai, rạch một đường sâu hoắm. Máu phun ra, thấm ướt vạt áo băng giá. Cô loạng choạng ngã xuống, hơi thở đứt đoạn, nhưng ánh mắt không hề khuất phục.

“Chúng… mày… không thể nào…”

Một ngụm máu phun ra từ khoé môi, linh hồn cô như bị siết lại, đau đớn tận sâu tầng ý niệm. Nhưng cô — chiến thần của băng giá, không quỳ gối trước nghịch cảnh.

Ở phía xa, Billy nhếch mép cười, ánh mắt lạnh như lưỡi dao lướt trên trang sách. Hắn khẽ vỗ nhẹ cuốn cổ thư lên đùi, ra hiệu như đã nắm ván cờ trong tay:

“Hết bài rồi, cô ả.” – Hắn nói đều đều, giọng điệu như kết luận một ván cờ.“Cây thương đó không chỉ là vật chất — nó là thương thực tại. Một khi trúng, ngươi không thể thoát được dòng sự kiện mà ta đã thiết lập.”

Hắn quay sang ra lệnh:

“Tom, Zapi, tới lượt các ngươi rồi. Trói ả lại, giải về cho chủ nhân. Chúng ta kết thúc màn kịch ở đây thôi.”

Nhưng ngay lúc đó…

Rosy ngẩng đầu lên, mái tóc dính máu che đi một bên mắt. Giọng cô gầm lên, rạn vỡ cả lớp băng dưới chân:

“KHÔNG ĐỜI NÀO!”“TA THÀ CHẾT CÒN HƠN ĐỂ BÀN TAY DƠ BẨN CỦA CHÚNG MÀY CHẠM VÀO NGƯỜI TAO!”

Băng tuyết trào dâng, không còn là phép thuật — mà là sự phẫn nộ nguyên sơ hóa thành sức mạnh.

Hai tên Tom và Zapi lao tới như lũ thú đói, khao khát được lập công. Chúng rít gào trong cơn thèm khát chiến thắng, nhắm thẳng vào thân hình đang quỳ gối của Rosy.

Zapi, nhanh hơn, là kẻ đầu tiên áp sát. Hắn vươn tay định chế ngự cô bằng một cú khóa năng lượng. Nhưng vừa khi những ngón tay gớm ghiếc của hắn chạm vào da thịt cô…

MẸ KIẾP — BỊ Ả LỪA RỒI!!!” – Billy gào lên, giọng hắn đầy kinh hãi.

Ngay khi Zapi chạm vào Rosy, thân thể ấy tan thành sương giá, vỡ vụn như pha lê dưới ánh sáng trăng. Chỉ là một tàn ảnh, một phân thân, một cái bẫy!

Cả chiến trường như nín lặng một khắc.

“Không thể nào…” – Zapi giận dữ gầm lên, một cột năng lượng hủy diệt phóng ra từ ngực hắn, cày nát một dải chiến trường phía trước, thổi bay vô số kẻ dưới quyền.

Nhưng điều đó chẳng làm Rosy lộ diện. Cô — vẫn đang ở đâu đó… chờ đợi thời cơ.

Mash, người thứ năm, vẫn ngồi đó trong trạng thái thiền định, mắt nhắm nghiền, không động, không nói, như thể mọi thứ xung quanh chẳng liên quan đến hắn.

Billy thì chết sững. Hắn — kẻ mang danh “Quân sư”, bậc thầy chiến lược, người không bao giờ bị qua mặt — vừa bị đánh lừa bởi một thiếu nữ mà hắn từng khinh thường.

Trong khoảnh khắc đó, một luồng âm thanh rì rầm vang lên trong đầu tất cả:

“Nhanh lên... Mặc kệ con nhỏ đó... Chúng ta đã có quân cờ này rồi.”

Câu lệnh vang vọng bằng một giọng nói trừu tượng, lạnh như chân không, không rõ đến từ đâu, nhưng khiến toàn bộ đội quân phải khựng lại.

Tom và Zapi nhìn nhau, ánh mắt lóe lên tia hiểm độc.

“Chúng ta đã có quân cờ này rồi…” – Zapi lặp lại, nheo mắt đầy hiểm ác – “Chắc không cần bắt sống con chị nữa…”

Nhưng không để bọn chúng kịp phản ứng, Rosy chị đã xuất hiện trên cao, lơ lửng giữa tầng mây giá buốt.

Mái tóc bạc tung bay, ánh mắt rực cháy trong vô thức chiến thần. Đôi môi cô khẽ mấp máy:

"Cryo Genesis Excidium."

Từ bầu trời tối sầm, những vầng tinh quang lạnh lẽo tụ hội, xoáy thành một cơn bão băng khổng lồ mang hình thái của vũ trụ đang hấp hối. Không gian rung chuyển. Những dải thiên hà bị ép nhiệt về không tuyệt đối — mọi dạng sống, mọi chuyển động, mọi ý niệm bị đóng băng ở cấp độ nguyên tử.

Một tiếng "rắc" khe khẽ vang lên trong lồng ngực cô — xương sườn gãy. Rosy hộc máu, đôi tay run rẩy, nhưng không một giây nào dừng lại.

"Áp suất nội tại vượt ngưỡng. Lõi năng lượng rạn nứt... Mặc kệ. Áp dụng định luật entropy..."

Đôi mắt cô mở to — một quyết định điên rồ.

“Nếu trật tự là kẻ thù... thì ta sẽ buộc thế giới chạm đến hỗn loạn nhiệt tuyệt đối.”

Linh hồn cô bốc cháy dưới dạng băng nguyên sơ, kết hợp entropy – một sự hoại tử vật lý lan khắp chiến trường.

Từng tia sáng phát ra từ trường băng entropy, như hàng triệu mũi lao băng lao xuống không gian. Nhiệt độ rút sạch – kẻ địch mất khả năng vận động, cả những tên pháp sư viết lại thực tại cũng bắt đầu... tan chảy trong chính lớp băng vĩnh cửu.

Bọn chúng không chết — chúng bị giam cầm trong khoảnh khắc giãn nở cuối cùng của entropy, như một chiếc đồng hồ ngừng nhịp... mãi mãi.

Billy trố mắt, tay hắn siết chặt cuốn sách:

“Không... Đây là... băng hủy sinh giới... Cô ta… phá vỡ quy tắc hệ kín rồi!”

“CÔ TA ĐỊNH HỦY DIỆT THẾ GIỚI!!!”

Tiếng gào của Billy vang vọng trong tâm trí tất cả. Hắn run rẩy, tay bất giác buông rơi cuốn sách chiến lược dày cộp xuống nền băng. Hắn không còn kịp diễn trò nữa — vì cảnh tượng trước mắt vượt ngoài mọi phương trình chiến tranh mà hắn từng học.

Bầu trời... không còn là bầu trời.

Các dải thiên hà bị bẻ cong, vỡ vụn, rồi bị nén lại thành những tinh thể băng thần thánh, từ từ rơi như thiên thạch xuống khắp không gian vô hạn — từng cú chạm phá vỡ mọi định luật vật lý.

Các vì sao bị xé toạc.

Không-thời gian bắt đầu rung lên, như bị nứt nẻ từ trục vũ trụ.

"Cryo Genesis Excidium... không chỉ là đòn công phá." – Billy lắp bắp."Nó là một... khởi nguyên ngược. Là một Genesis đi lùi. Là Entropy tái lập."

Một thiên hà — nguyên vẹn, rộng hàng tỷ năm ánh sáng — vừa bị ép thành một tinh cầu lạnh giá, và ném thẳng vào vùng lõi chiến trường. Chạm tới đâu, toàn bộ cơ cấu hiện hữu tan rã.

Nhưng rồi — không gì xảy ra.

Tất cả — cả Rosy chị, cả Billy, cả những kẻ thống lĩnh và tàn quân — đều sững sờ.

“Tại sao… không có ai trong số chúng ta bị xóa sổ?”

Đó cũng là điều khiến Rosy chị – người đã thiêu rụi sinh mệnh mình cho đòn đánh ấy – phải nhíu mày bối rối.

Rồi họ nhìn thấy ông ta.

Người bí ẩn thứ năm.

Người vẫn ngồi yên nãy giờ, đôi mắt nhắm nghiền, như tách biệt khỏi thế giới.

Giờ đây, ông chậm rãi đứng dậy, không phát ra một tiếng động, không tạo một chấn động, nhưng toàn bộ vũ trụ dường như run lên một nhịp.

Một vầng hào quang không có màu, không hình thù, nhưng nuốt sạch mọi ý niệm — từ khái niệm thời gian cho đến nhiệt độ — lan ra từ đôi bàn tay ông.

“Không thể nào...” – Zapi thì thào.“Hắn... đang đối kháng với đòn đó? Bằng chính khí tức?”

Một tia thần lực mảnh như sợi tóc được ông phẩy nhẹ về phía không trung.

RẮC.

Cryo Genesis Excidium – đòn tuyệt diệt – bị bẻ gãy. Không phải hóa giải. Bẻ. Gãy.

Không chỉ vậy.

Làn sóng dư chấn từ cú phẩy tay đó lan ra, va chạm với không gian xung quanh — và xóa sổ toàn bộ đội quân cấp thấp còn sót lại, không bằng máu, không bằng lửa, mà bằng một khoảng không tuyệt đối: nơi mọi thứ không bao giờ từng tồn tại.

Rosy chị mất thăng bằng, lảo đảo, miệng khẽ nức nở, vừa vì sốc, vừa vì cạn kiệt sinh lực:

“Ông... là ai...?”

Ông ta không đáp. Chỉ ngước mắt lên, đôi mắt không hề có tròng, như hai lỗ thủng vũ trụ nhìn xuyên bản thể.

“Mặc kệ ông là ai…”“Chỉ cần đụng đến em gái tôi… tôi sẽ — GIẾT TẤT CẢ!!!”

Tiếng gầm của Rosy chị vang dội giữa vực thẳm — không đơn thuần là cơn giận.Đó là thệ ước máu, được đốt cháy từ tận cùng bản năng của một người chị đã mất tất cả.

Băng tuyết tan ra.Không khí bùng cháy.Không thời gian nứt vỡ.

Cô hóa thành một vệt ánh sáng băng xé rách cả tầng thực tại, lao thẳng vào người đàn ông kia với siêu tốc độ vượt mọi định lượng.

— Nhưng…

Cô dừng lại.

Không phải vì cô muốn.

Mà vì một ngón tay.

Một ngón tay duy nhất của ông ta, đưa lên lặng lẽ, đã chặn đứng toàn bộ xung lực, chặn cả ý chí sát phạt, chặn cả cơn thịnh nộ đã thiêu đốt hàng tỷ kẻ địch trước đó.Không có tiếng nổ. Không có ánh sáng. Chỉ là… ngưng đọng.

Rosy khựng lại, toàn thân run rẩy, không phải vì sợ, mà vì cảm thấy như đang đứng trước một vực sâu tâm linh, nơi chỉ cần nhìn lâu vào… trí óc sẽ vỡ vụn.

Ông ta không tấn công, chỉ nhẹ giọng nói — thứ giọng nói như được dịch từ ngôn ngữ cổ xưa hơn cả Thời Gian:

“Cô vẫn chưa đủ để đối đầu với Chủ Nhân.”“Ta xin lỗi.”“Lệnh của ngài buộc ta phải bắt em cô. Ta không muốn làm tổn thương cô. Mong cô hiểu cho…”

Giọng ông ta không lạnh, không ác, mà vô biên — như phát ra từ nơi mà ý chí con người không thể định nghĩa, nơi nhân quả không còn tác dụng, nơi mà chỉ sự tồn tại thuần khiết mới có thể đứng vững.

Cô nhìn ông, nghiến răng:

“Tên ngươi… là gì?”

Lần đầu tiên, ông ngước mắt nhìn cô.

Không có câu trả lời.

Chỉ có một tiếng vang vọng trong tầng ý thức sâu nhất của cô — như tự vũ trụ thì thầm:

"V'Zul'kaeth, The Silent Inversion."(V'Zul'kaeth – Sự Đảo Ngược Câm Lặng)

Một tên gọi không phải để biết.Mà để cảnh báo rằng nơi nào cái tên ấy vang lên, trật tự vũ trụ sẽ biến dị.Khí tức từ ông ta tỏa ra vô cùng dễ chịu , ôn hòa , khác với bốn người còn lại

Trong bóng tối lặng ngắt sau va chạm tối thượng giữa những ý chí đối đầu, không một kẻ nào trong bốn tên thủ lĩnh dám bật lại lời V’Zul’kaeth.Ngay cả Zapi, dù gân cổ gầm gừ tức tối, cũng chỉ dám nghiến răng, truyền lệnh rút quân với ánh mắt bất phục.Lũ tay sai lui dần vào bóng tối, để lại một chiến trường tan hoang với tuyết máu và lặng im như trước cơn giông.

Nhưng không phải tất cả đã kết thúc.

“TA KHÔNG CHO PHÉP CÁC NGƯƠI LÀM VẬY!”“TA SẼ ĐEM EM ẤY TRỞ VỀ!!!”

Giọng Rosy chị vang lên như xé rách cả tầng không gian đang tự vá lại. Đó không chỉ là tiếng hét – đó là lời nguyền của một trái tim tan vỡ, là tuyên ngôn của một linh hồn bị cướp đoạt mất ánh sáng duy nhất còn lại.

Từ bàn tay cô, hằng hà vô số chùm tia băng giá phóng thẳng lên bầu trời như những mũi tên tuyệt vọng, đâm xuyên thực tại, rồi tan vỡ thành những mảnh ánh sáng lạnh lẽo.

Cô trở về trạng thái bình thường, hai đầu gối khuỵu xuống…Băng tuyết dưới chân không còn che nổi máu thẫm từ vết thương chưa lành.Đôi mắt đỏ hoe, trống rỗng, nước mắt hòa vào máu, chảy xuống nơi chiến giáp nứt toác.Cô chỉ có thể nhìn lên bầu trời đang co lại như một vết thương, và chứng kiến…

Chiều không gian – thứ kết giới đã bao phủ em gái cô – sụp đổ trong một ánh sáng trầm lặng.Và cùng với nó, Rosy em… biến mất.

Tôi…Tôi vội chạy đến.

Nhưng quá muộn.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững người.

Không phải vì băng tuyết hay máu.Mà vì cái cảm giác rợn người – như thể vừa có một phần của vũ trụ bị xóa khỏi sổ sinh tồn.

Tôi chậm rãi hỏi, mà không dám tin vào lời mình:

“Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy…?”“Tại sao… chỉ có Rosy chị… còn Rosy em… đâu rồi?”

Tôi và Skaze ngồi bên cạnh cô — một Rosy chị giờ đây không còn là chiến thần băng giá lạnh lùng mà chỉ là một người chị vừa mất đi tia hy vọng cuối cùng.

Tôi đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rối bời của cô ấy, giọng tôi trầm lại, cố gắng giữ sự nhẹ nhàng:

“Chuyện gì đã xảy ra vậy...? Rosy em đâu rồi?”

Và rồi như thể đã kìm nén quá lâu, Rosy chị òa lên khóc như một đứa trẻ.Cô gục đầu vào ngực tôi, đôi vai run lên từng đợt, nước mắt tuôn ra không ngừng như dòng suối bị ngăn bỗng vỡ tung.Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đỡ lấy cô — vì tôi hiểu có những nỗi đau không thể xoa dịu bằng lời nói.

Skaze ở bên cạnh, lần đầu tiên cũng trở nên lúng túng. Cậu ấy định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ khẽ cúi đầu, nắm chặt tay.

“Nào, bình tĩnh đi… đâu còn có đó…” — tôi cố giữ giọng bình thản.“Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Cô cứ kích động thế thì tôi biết giúp cô bằng cách nào?”

Rosy chị ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, bờ môi run rẩy. Cô nghẹn ngào:

“Em ấy… em ấy đã…”

“Đã sao?” — Tôi và Skaze đồng thanh hỏi lại, trái tim thắt lại.

Và rồi câu chuyện tuôn ra từ môi cô như những mảnh vụn của linh hồn tan vỡ — từng chi tiết được kể lại, từ trận chiến không cân sức, sự xuất hiện của năm tên thống lĩnh, cho đến cái tên V'Zul'kaeth — kẻ với ánh mắt trống rỗng nhưng quyền năng chạm tới tầng bản chất của hư vô.

Khi nghe đến đó, tôi siết chặt tay.

Một cơn giận từ đâu đó bùng lên.Không còn là giận thay Rosy, mà là một cơn giận mang tính bản năng, như một tín hiệu thô sơ của con người khi thấy cái sai bị dung dưỡng, cái ác được tha thứ.

Tôi đấm mạnh xuống mặt đất.Một vết nứt lan ra dưới lòng bàn tay, đá vụn vỡ toạc, năng lượng khẽ dao động quanh tôi.Tôi định đứng bật dậy — đi tìm bọn chúng, xé nát cái không gian đã cướp đi em gái của Rosy.

Nhưng một bàn tay chặn tôi lại.Là Huge.

“Minh, bình tĩnh đi!” — hắn nói bằng giọng lạnh mà đầy lý trí.“Ngươi còn chưa biết thực lực bên đó như nào mà đã đòi ‘ăn thua đủ’? Chưa kể, thử thách này rõ ràng chưa kết thúc — chắc chắn vẫn còn manh mối.”

Tôi nghiến răng, quay đầu sang.

“Cái tên đó — V'Zul'kaeth — hắn là ai?”

Lần này, đến lượt Huge khẽ nheo mắt, như nhớ lại một ký ức bị phong ấn.

“Tên đó...” — hắn khẽ nói — “...ta từng nghe qua rồi. V'Zul'kaeth, The Silent Inversion.

“Ban đầu hắn là một Cổ Thần, có liên hệ sâu sắc với Abyss, Nữ thần Tri Thức. Thậm chí, có tài liệu ghi lại rằng hắn từng là bạn tâm giao duy nhất của bà ta.” 

Cả tôi và Skaze lặng người, tôi thì nghe đến tên Abyss ,đó không phải là người từng hy sinh trong trận chiến với Narrator sao , cũng là kiếp trước của Linh 

“Hắn là cổ thần… mà lại bị thu phục?”

Huge gật đầu, ánh mắt dần trầm lại.

“Đúng. Không ai rõ hắn cai trị khái niệm nào... Nhưng ta đoán — thứ hắn kiểm soát có thể là nghịch lý của hiểu biết, hoặc điểm giao giữa chân lý và hư vô.”

“Dù là gì đi nữa, Minh, ngươi phải hiểu…” — giọng hắn khẽ chậm lại —“…một kẻ có thể khiến cả V’Zul’kaeth trở thành thuộc hạ… thì hắn không chỉ là kẻ mạnh.”“Hắn là thứ… mà chúng ta có thể chưa từng định nghĩa nổi.

“Nhưng cũng chẳng sao.” — Tôi đứng lên, ánh mắt rực lửa.“Chúng ta sẽ tìm hắn, tìm em gái của Rosy. Dù hắn là gì, hắn đã chạm vào một phần trái tim của chúng ta. Và với tôi… điều đó là vượt quá ranh giới cho phép.”

Trong căn phòng im ắng, nơi thời gian như ngừng lại để những vết thương có thể được chữa lành, Rosy chị ngồi tựa bên mép giường, đôi mắt còn chưa ráo lệ thì đã sững người khi bắt gặp một gương mặt quen thuộc.

Cô bàng hoàng.

“Gã… Gã đó… Làm sao… tại sao hắn lại ở đây?”

Giọng cô nghẹn lại. Không phải giận, mà là hoang mang, là nghi hoặc của một người vừa trải qua vực thẳm cảm xúc, giờ đây bị đặt trước một ẩn số khác.

Tôi hiểu.Tôi biết tâm trí của Rosy vẫn chưa ổn định, và sự xuất hiện của Huge — một thực thể từng gieo rắc không ít bóng tối — khiến cô bối rối là điều dễ hiểu.

Tôi nhẹ giọng, bình tĩnh trấn an:

“À, yên tâm đi Rosy…Giờ ông ấy là đồng minh của chúng ta.”

Tôi liếc sang Huge. Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Không còn vẻ cao ngạo như thường, chỉ là một ánh nhìn trầm mặc — như người từng bước ra khỏi vũng lầy của chính mình.

Tôi tiếp lời:

“Ông ấy… cũng là một phần của tôi rồi.”“Giờ cô cứ nghỉ ngơi. Chúng tôi sẽ dõi theo Yukari. Khi tất cả hoàn thành… chúng ta sẽ lên đường tìm em gái cô.”

Tôi bước tới.Không nói thêm lời nào, tôi ôm lấy Rosy.

Một cái ôm đơn giản — nhưng nó mang theo niềm tin tưởng, sự chở che, và cả một lời hứa âm thầm:

"Cô không cô đơn. Không còn nữa."

Rosy chị không đáp.Cô khóc. Nhưng lần này không còn nghẹn ngào — mà là giải thoát.

Tôi không ngăn, không nói gì.Chỉ im lặng.Như một người mẹ dỗ con, tôi để cô tự trút ra hết những dồn nén, những khúc mắc, những tiếng thét trong lòng chẳng thể nói thành lời.

Skaze thì ngồi nép ở góc phòng, mắt cụp xuống, lặng im như một đứa trẻ cũng đang học cách cảm thông.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả chúng tôi không còn là chiến binh, không còn là những kẻ chống lại định mệnh.Chỉ là… những con người, đang cố giữ nhau đứng vững giữa bão giông.

Tôi nhìn Rosy đang thiếp đi sau những cơn nấc nghẹn, mà lòng lại trào lên những suy nghĩ mông lung.

Tôi cũng bất ngờ khi bản thân có vẻ… có duyên với con gái.Không phải kiểu hào hoa hay sát gái gì. Chỉ là, có những người con gái đã bước vào đời tôi, để lại dấu ấn — không ai giống ai.

Linh, người bạn thanh mai trúc mã thời còn ở Trái Đất.Chúng tôi lớn lên cùng nhau, trải qua đủ chuyện, nhưng cuối cùng… chỉ dừng lại ở ranh giới bạn bè. Không phải vì không có tình cảm, mà có lẽ vì cả hai đều sợ phá vỡ một điều gì đó đẹp đẽ.

Còn Helen…Tôi từng nghĩ mình đã tìm thấy mảnh ghép thật sự.Nụ hôn hôm ấy, tôi đã nghĩ: “Đây là tình đầu của mình.”

Nhưng khi nhìn lại…Tôi không chắc đó là tình yêu, hay chỉ là sự cần nhau trong một khoảnh khắc chênh vênh.

Tôi nhớ Helen, thi thoảng đầu óc vẫn nghĩ về cô ấy. Về cô ấy, Thành, Kevin — không rõ hiện giờ họ ra sao, có bình an không.Chúng tôi bị cuốn vào định mệnh khác nhau, và dường như… chưa ai thực sự trở lại là chính mình.

Riêng Helen, tình cảm giữa tôi và cô ấy luôn lửng lơ — một điều gì đó giữa ranh giới yêu và chưa yêu, giữa sự gần gũi và một khoảng cách không lời.

ChatGPT đã nói:

Tôi không có vẻ ngoài điển trai.Không cao ráo, không thu hút theo kiểu ngôi sao.Tôi chỉ là một người tầm trung — cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nhưng điều đó chưa bao giờ khiến tôi tự ti.

Tôi đã từng nghĩ mình sẽ là một người bình thường, sống một cuộc đời bình thường.Vậy mà bằng cách nào đó, tôi lại trở thành anh hùng trong mắt mọi người.

Một chiến binh. Một biểu tượng hy vọng.Nhưng với tôi — tôi chỉ đơn giản là một người đang cố gắng sống tử tế trong một thế giới hỗn loạn.

Hiện tại, Rosy đang ngủ yên bên tôi.Cô ấy — một chiến thần lạnh lùng, bất khuất giữa bão tố — lại tìm được nơi tôi một chút yên bình, một điểm tựa nhỏ bé giữa vô vàn những tổn thương.

Tôi không biết mình đặc biệt ở đâu.Nhưng nếu tôi có thể khiến ai đó cảm thấy được lắng nghe, được thấu hiểu, được chữa lành, vậy là đủ rồi.

Có lúc tôi nghĩ:“Nếu một ngày không còn cầm vũ khí nữa, không còn chiến đấu vì sự sống còn của đa vũ trụ này…Tôi sẽ trở thành một bác sĩ trị liệu tâm lý.Một chuyên gia chữa lành tổn thương tinh thần, không bằng phép thuật, mà bằng lắng nghe và thấu hiểu.”

Có thể tôi sẽ mở một căn phòng nhỏ. Treo một bảng hiệu đơn giản:

“Ở đây không có phép màu.Nhưng có một người sẵn sàng ngồi xuống và nghe bạn kể chuyện.”

Và nếu ngày đó thực sự đến, có lẽ tôi sẽ bắt đầu bằng một câu hỏi:

“Bạn đã sống sót đến đây như thế nào rồi?”

Tôi sẽ chữa bệnh cho tất cả các bệnh nhân có vấn đề tâm lý.Không phải bằng thần chú hay vũ khí tối thượng.Mà bằng sự thấu hiểu, bằng việc ngồi xuống cùng họ — trong tĩnh lặng, không phán xét.

Tôi sẽ lắng nghe cả những điều không ai muốn nói.Những tổn thương bị chôn giấu dưới lớp vỏ mạnh mẽ.Những cơn ác mộng dai dẳng, những giọng nói trong đầu không chịu im lặng, những nỗi buồn không tên cứ kéo dài qua năm tháng.

Tôi sẽ giúp họ gom nhặt lại từng mảnh vụn của bản thân, và nhắc họ rằng:"Bạn không hỏng hóc. Chỉ là bạn từng đau."

Và hy vọng rằng, giữa hành trình chữa lành cho người khác,Tôi cũng sẽ tìm thấy một người —Một người sẵn sàng ở bên tôi, không phải vì tôi là anh hùng, mà vì tôi là chính tôi.

Tôi từng nhìn các cặp tình nhân tay trong tay mà chẳng nói nên lời.Có lúc tôi chỉ mỉm cười lặng lẽ,Nhưng sâu bên trong, một khát vọng len lỏi.

Tôi cũng muốn như vậy.Muốn có ai đó nắm lấy tay mình và nói:

“Mình về thôi.”Một câu giản dị, nhưng đủ khiến tôi bước qua bao nhiêu trận chiến, bao nhiêu nỗi đau.

Rosy chị vẫn ngủ say, gương mặt nhuốm mệt mỏi, nhưng khóe môi có chút giãn ra — như thể trong mộng, cô ấy đang được ở cạnh em gái mình, ở một thế giới không còn chiến tranh, không còn nước mắt.Cô tựa đầu lên đùi tôi, đôi bàn tay nắm hờ lấy mép áo, như đứa trẻ vừa trút hết sợ hãi vào giấc mộng.Tôi không động đậy. Tôi để cô ngủ.Ngủ đi, Rosy… ngủ cho một ngày mai bình yên hơn, một ngày mà tôi hứa… sẽ đưa em gái cô trở về.

Huge vẫn đứng đó — bất động như tượng đá khắc từ nghìn năm cô độc.Ông ta không chớp mắt, không quay đầu, chỉ nhìn về một phía xa xăm — nơi chúng tôi biết Yukari đang đối mặt với thử thách của chính mình.Tôi không biết cô ấy đang ở đâu, cũng không thể cảm nhận được.Không một nguồn năng lượng, không một rung động, như thể Yukari đã biến mất khỏi vũ trụ này vậy.Nhưng tôi tin cậu ấy. Cậu ấy mạnh, và hơn thế nữa… cậu ấy có một ý chí mà ngay cả vũ trụ cũng phải dè chừng.

Vài người khác đã quay trở lại.Họ bước ra từ những chiều không gian riêng của họ — với những trạng thái khác nhau:

" Có người ngồi bệt xuống đất, thở dốc, gương mặt trắng bệch như vừa bước ra từ địa ngục.Có người cười lớn, như thể vừa phá vỡ một xiềng xích vô hình trong tâm trí. Có kẻ lại cười trong điên dại — như thể đã đánh đổi một phần linh hồn để vượt qua. Và có kẻ thì im lặng, lặng đến mức như đã bỏ quên luôn cảm xúc ở đâu đó ngoài kia."

Tôi đưa tay lên định dùng Tử nhãn để xem họ rốt cuộc đã trải qua điều gì, nhưng rồi tôi nhìn sang Huge.Ông vẫn không quay lại, nhưng tôi biết — ông nhận ra điều đó.

Tôi hạ tay xuống.Ừ, đúng rồi.Không phải lúc nào cũng cần biết.Không phải lúc nào cũng nên thấy.

Mỗi người đều có bóng tối riêng của họ.Và đôi khi, tốt hơn là nên tôn trọng khoảng lặng của họ… như cách tôi đang để Rosy chị được ngủ yên trên đùi mình.

Skaze bước lại , cậu ta vỗ vai tôi , miệng ghé sát hỏi nhỏ

Sao , phải lòng cô ta rồi à ? Hay nhỉ Minh , ước gì tôi là cậu đấy .

Lại khéo trêu tôi nữa rồi , thôi để im cho người khác ngủ - Tôi khẽ lườm cậu ta 

Tại không gian nơi Yukari đối mặt

Một chiều không gian quái đản — nơi “trống rỗng” lại có hình dạng, và hình dạng ấy lại không ngừng tan biến. Những lâu đài bằng vàng, tháp ngọc, những cổng thiên đình lấp lánh… hiện lên rực rỡ như ảo vọng, rồi chỉ một cái chớp mắt đã hóa thành bụi, nhòa vào hư vô như chưa từng tồn tại.

Mỗi bước chân Yukari đi qua, không gian như giễu cợt cậu — cứ dâng lên hi vọng rồi cướp đi tất cả.

Cậu đứng lặng giữa một khoảng trắng vô tận, hít một hơi dài. Không khí ở đây không mùi, không vị, thậm chí không có áp lực nào để chống lại, nhưng chính sự trống rỗng ấy mới là điều khiến người ta mệt mỏi nhất.

Yukari thở ra một tiếng thở dài, không phải vì chán nản, mà vì… quá quen.

“Mình biết nơi này rồi…”“Là bên trong chính mình.”

Cậu bước tiếp. Không chạy, không dừng, không hoảng loạn. Từng bước, từng nhịp như người đã bước qua những ảo ảnh cả đời.

Cánh cổng bằng bạch kim mở ra, ánh sáng nơi đó không chói, mà lại dịu dàng như nắng sớm mai sau cơn mưa. Yukari bước qua, và ngay lập tức—cảnh tượng trước mắt khiến cậu thoáng lặng người.

Một quảng trường trời vĩ đại, trôi nổi giữa tầng tầng mây trắng và những dải ngân hà huyền diệu. Những bậc thềm pha lê xếp tầng như nấc thang lên cõi thánh. Ở chính giữa, một ngai vàng bằng ánh sáng vẫn còn trống—vị trí thiêng liêng nơi Đấng Sáng Tạo từng ngự trị.

Giọng nói ngân vang như hợp xướng vang dội khắp thiên không:

“Kính chào thiếu chủ trở về.”

Hàng dài thiên thần quỳ gối trên quảng trường mây. Đôi cánh trắng thu lại chỉnh tề. Trong ánh mắt họ không phải sự sợ hãi, mà là sự kính phục thuần khiết. Như thể họ đã chờ đợi khoảnh khắc này hàng nghìn kỷ nguyên rồi.

Những tùy tướng cao cấp cũng tiến ra nghênh đón. Từng bước chân của họ khiến cả thiên không ngân vang những nhịp rung đều đặn.

Người đầu tiên bước tới có gương mặt nghiêm nghị, thân vận áo choàng lam sẫm điểm ngân tinh, một đôi mắt sáng như vầng trăng phản chiếu mọi chân lý—đó là Yang.Người thứ hai lặng lẽ hơn, khoác bộ áo choàng tối như màn đêm, mái tóc dài bay phất phơ trong gió linh lực—đó là Yin.

Hai người đứng đối xứng nhau, tay đặt lên ngực, cúi chào:

“Chúng thần nghênh đón thiếu chủ. Sau ngần ấy thời gian, cuối cùng người cũng đã trở về.”

Yukari giữ vẻ điềm tĩnh. Cậu biết rõ: đây là không gian mộng tưởng, nơi mọi thứ được tạo ra từ ý niệm, ký ức và sâu thẳm trong tiềm thức. Nhưng — mọi thứ ở đây chân thực đến đáng sợ.

Thế giới thần tộc.

Quê nhà.

Hay là cái vỏ bọc đẹp đẽ cho sự trống rỗng?

“Đứng lên đi, mọi người.” – Yukari khẽ nói. Không ra lệnh, mà như lời thỉnh cầu.

Yin mỉm cười, một nụ cười như ánh hoàng hôn nơi cực bắc, dịu dàng nhưng lạnh lẽo:

“Dù chỉ là trong giấc mộng, chúng tôi cũng vĩnh viễn chỉ quỳ trước một mình ngài.”

Yang gật đầu theo, giọng ông trầm tĩnh:

“Từ khi Đấng Sáng Tạo biến mất, ngai vàng chưa từng có ai xứng đáng. Phụ thân ngài từ chối, và mẫu thân ngài chỉ duy trì sự cân bằng. Nhưng giờ đây, ngài đã trưởng thành... và đã quay về.”

Người em gái của đấng sáng tạo cũng biến mất theo , nữ thần Abyss tôn kính

Yukari không đáp. Cậu bước thêm một bước, ngước nhìn ngai vàng đang tỏa sáng, không ai dám ngồi lên suốt hàng vạn năm qua.

“Nếu đây là thử thách của ta, thì các ngươi cũng chỉ là bài kiểm tra để ta vượt qua.”

Yin cười nhẹ, bước lên một nửa bậc thềm:

“Không, Yukari. Chúng ta không kiểm tra ngài.”

Yang nói nốt phần còn lại:

“Chúng ta chỉ... nhắc ngài nhớ: ngài đã từng là gì, và rồi sẽ là gì.”

Cả hai hòa giọng như thiên mệnh:

“Thiếu chủ, ngài chính là mảnh thừa kế cuối cùng của Thiên Khải, là kẻ duy nhất mang dòng máu Tạo Sinh – Hủy Diệt, người sẽ quyết định số phận của cả quần thần và hư vô.”

“Cảm ơn hai ông. Nhưng… thân phụ và thân mẫu của tôi đâu? Ta muốn gặp họ, được không?” – Yukari hỏi, ánh mắt chậm rãi quét qua Yin và Yang.

Yin nghiêng đầu cung kính, giọng ôn hòa đáp:

“Thưa thiếu chủ, dĩ nhiên là được. Tuy nhiên, hiện tại họ đang rất bận, chúng tôi kính mong ngài cho phép được đưa người đến nơi nghỉ ngơi trước.”

Yukari khẽ thở dài, đôi mắt thoáng một nét trầm tư, nhưng rồi gật đầu:

“Thôi cũng được. Lui xuống đi. Ta sẽ tự đi.”

Nhưng Yin vẫn đứng đó, giữ nguyên tư thế cung kính. Ông khẽ cúi đầu, giọng trầm hùng như tiếng sấm giữa trời quang:

“Truyền lệnh hộ tống Thiếu Chủ về nơi nghỉ ngơi.”

Từ khoảng không vang lên tiếng đáp dõng dạc:

“Có thuộc hạ!”

Ngay sau đó, hai vị tướng Seraphim uy nghi hiện thân, mỗi người đều cao lớn dị thường, giáp bạc lấp lánh như ánh dương, đôi cánh sáu cặp giăng ra tỏa rực cả không gian, tựa như hai vì tinh tú rơi xuống trần thế.

Cả hai bước tới trước mặt Yukari, đồng thanh cúi đầu:

“Mời ngài Yukari đi lối này.”

Yukari bước đi chậm rãi, hai vị tướng Seraphim theo sát hai bên. Mỗi bước chân của họ như vang vọng trong không gian thánh điện rộng lớn, nền đá cẩm thạch dưới chân phản chiếu ánh sáng từ đôi cánh lấp lánh, tựa như dải ngân hà đang cuộn xoáy quanh từng bước đi.

Cậu nhìn quanh, khung cảnh không hề xa lạ — những dãy hành lang dát vàng, những cột trụ khắc tên các nguyên tố khởi nguyên, mái vòm chạm khắc lịch sử sáng thế… tất cả đều khắc sâu trong ký ức của một đứa trẻ từng sinh ra nơi này. Nhưng giờ đây, Yukari không còn là đứa trẻ năm xưa. Cậu là người đang đứng giữa kỳ vọng, quyền lực… và định mệnh chưa được đặt tên.

Một luồng gió nhẹ lướt qua, thổi bay một lọn tóc mái rủ trước trán. Cậu khẽ nhắm mắt, lòng thầm nghĩ:

"Thế giới này… vẫn không thay đổi. Vẫn đẹp, vẫn lạnh lùng, và vẫn xa cách như xưa."

Hai vị tướng không nói gì, nhưng ánh mắt họ — thấm đẫm sự kính trọng — luôn giữ vững vị trí. Họ không hộ tống một kẻ thừa kế… mà là một niềm tin được sinh ra từ huyết thống thiêng liêng.

Yukari bất giác hỏi, giọng nhẹ như sương:

“Mẫu thân ta… vẫn giữ im lặng với việc phụ vương từ chối ngai vị ư?”

Một Seraphim khẽ đáp, giọng ôn tồn:

“Vâng, thưa ngài. Nữ thần luôn chọn sự cân bằng hơn quyền lực. Người chỉ nói một câu: 'Nếu ngai vàng cần một chủ nhân, nó sẽ tự gọi đúng người.'

Yukari khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy ẩn chứa nỗi buồn không lời. Cậu thầm nghĩ:

"Có lẽ chính ta… là người đang được gọi."

Phía trước, một cánh cổng lớn dần hiện ra — nơi dẫn tới khu vực tĩnh dưỡng dành riêng cho bậc vương giả. Cánh cổng ấy được khảm bằng thủy tinh thiên thể, thứ vật liệu chỉ hình thành khi ánh sáng và thời gian giao thoa. Tại đó, Yukari sẽ được nghỉ ngơi… trước khi quyết định: sẽ là người quan sát hay là người viết tiếp lịch sử của thần tộc.

Yukari khẽ cười, ánh mắt dõi xa xăm qua hành lang dát vàng:

“Đấng Sáng Tạo và phụ thân ta từng là tri kỷ — điều này cả triều chính đều biết. Thế nhưng chẳng ai ngờ ông ấy lại từ chối chiếc ngai vàng. Nhưng mà, ông ấy luôn yêu tự do, không muốn bị gò bó bởi quyền lực. Điều duy nhất ông ấy mong... là biến ta trở thành một đại tướng quân vĩ đại, một kẻ có thể gánh vác chiến trường thay ông.”

Giọng Yukari nhẹ như lời kể lại một giai thoại cũ, nhưng trong đáy mắt là một thoáng buồn — vừa tiếc nuối, vừa chấp nhận số mệnh.

Hai người cận vệ sánh bước cạnh cậu khẽ nhìn nhau, rồi cùng cúi đầu, giọng nói kính cẩn nhưng mang chút đồng cảm:

“Chúng thần cũng không dám đoán lòng của bậc Đại Thần. Nhưng nếu là ý chỉ của Ngài ấy… hẳn luôn mang một mục đích sâu xa.”

Cả hai đồng thanh nói tiếp, giọng trầm ổn như gió thổi qua vách cẩm thạch:

“Giờ đây, xin Thiếu chủ cứ an tâm nghỉ ngơi. Để chúng thần thu xếp toàn bộ người hầu và nơi nghỉ ngơi thật chu đáo.”

Yukari khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Trong lòng cậu lúc này là hàng trăm mảnh ghép chưa rõ hình, như thể số mệnh đang thì thầm điều gì đó mà chính cậu cũng chưa thể hiểu trọn.

-Hết chương 46-