Chương 45: Đây chính là kí ức

Tại không gian mộng tưởng nơi hai chị em Rosy đang bị kẹt lại.

“Chị ơi, em đi đây nha!”

Giọng Rosy em vang lên trong trẻo, lẫn chút nghịch ngợm. Cô quay đầu lại, nheo mắt cười:

“Đố chị bắt được em đó!”

Rồi không đợi phản hồi, cô lao đi – như một cơn gió, vượt qua thác nước đang ngân vang như khúc hát cổ xưa, băng qua những cánh đồng ngập nắng, len lỏi giữa khu rừng bát ngát xanh rì.

Rosy chị mỉm cười, đuổi theo – cuộc rượt đuổi hồn nhiên giữa hai chị em, như thể mọi nỗi buồn từng trải đã bị gió cuốn đi.

Nhưng…

Mỗi bước chân Rosy em chạy, bầu không khí phía sau cô dần trầm lại. Thác nước giờ đây không còn hát vang, mà như rền rĩ. Cánh đồng mất dần sắc màu, từng phiến cỏ như héo úa trong vô hình. Những thân cây đổ bóng dài bất thường, xoắn vặn như đang cố thì thầm lời gì đó.

Rosy chị vẫn đuổi theo — chưa hề biết rằng cánh cửa tử vong đang từ tốn mở ra, từng kẽ nứt trong thực tại đang giăng sẵn, và một tai họa cổ xưa đang chuẩn bị giáng xuống.

Và rồi khi Rosy chị chợt nhận ra, phía trước — không còn là cánh đồng hay rừng cây, mà là một vực thẳm tối đen như nuốt chửng mọi ánh sáng.

Thế nhưng Rosy em vẫn chạy, vẫn mỉm cười, như bị một thế lực vô hình nào đó thôi miên, dẫn đường.

“Em! Dừng lại đi! Đừng chạy nữa!” – Rosy chị hét lên, giọng lạc đi trong gió.

“Phía trước là vực thẳm! Nguy hiểm lắm, em đừng đi nữa mà!”

Nhưng Rosy em không dừng. Khi chỉ còn vài bước nữa là tới mép vực, cô chậm lại, quay đầu lại, và…

Nở một nụ cười. Một nụ cười mơ hồ, bí ẩn, nhưng lại chứa đựng điều gì đó... rất sai.

Rosy chị khựng lại. Trái tim cô thắt lại bởi linh cảm u ám, một cái gì đó không còn là “em gái” nữa.

“Em… em định làm gì vậy?” – Cô nghẹn giọng.

Rosy em nhìn thẳng vào chị, ánh mắt không còn hồn nhiên như khi nãy.

“Chị mà tiến thêm một bước nữa thôi… thì vĩnh biệt cái thân xác này đi nhé.” – Giọng cô lạnh tanh, dứt khoát.

Gió rít lên. Mép vực run rẩy. Và Rosy chị biết — một thứ gì đó đã xâm nhập vào thế giới này.

Đôi mắt của Rosy em—đồng tử hóa thành một màu đen tuyền tuyệt đối. Như thể toàn bộ ánh sáng, toàn bộ cảm xúc con người đã bị rút cạn chỉ trong khoảnh khắc ấy.

Và rồi—

Trong một tích tắc lặng câm, Rosy chị chỉ kịp thét lên, đau đớn và tuyệt vọng.

EM——!!!

Rosy em đã nhảy. Không một chút do dự. Không một lời từ biệt.

Cô gieo mình xuống vực thẳm vô tận.

Rosy chị lao tới, như thể phản xạ bản năng, cánh tay cô duỗi ra, hy vọng bắt kịp em gái mình… Nhưng—

Một lực đẩy vô hình hất cô ngược trở lại, mạnh mẽ đến mức cô văng ra, lăn trên mặt đất.

“KHÔNGGGGGGGGGGGGGGG

Rosy chị quỳ sụp xuống, tay bấu chặt lấy lớp đất đá thô ráp dưới chân.

Cô gào lên:"Em ơi… em ơi… em đừng bỏ chị…"

Nước mắt tuôn trào không ngớt, hòa vào tiếng gió rít bên bờ vực. Mỗi giọt như xé nát lồng ngực cô.

"Tại sao... tại sao em lại làm vậy?!"

Cô đấm mạnh vào ngực mình, đôi vai run lên vì nỗi ân hận dày vò."Chị đã thề sẽ bảo vệ em… mà lại không làm được gì hết..."

Bóng tối nơi vực sâu như đang mỉa mai, nó cuộn xoáy như con thú hoang đói khát, gào rú nuốt trọn cả hy vọng cuối cùng của cô.

Rosy chị quỳ sụp xuống bên bờ vực, nơi em mình vừa gieo mình vào tử lộ.Cô không gào khóc nữa—cô không còn nước mắt để khóc.

Thay vào đó, là những cú đánh điên loạn vào bản thân mình.

"Tại sao chứ... tại sao chị lại bất cẩn đến vậy…"

Cô đấm ngực. Cào mặt. Cắn môi đến bật máu.Nỗi đau thể xác là thứ duy nhất còn lại khiến cô cảm nhận được rằng mình còn sống.

"Mình đã mất ông, mất làng, mất cả những người thân yêu… Giờ nếu mất em, thì còn gì để mình tồn tại nữa?"

Giọng nói của cô không còn là lời thì thầm, mà như là những dòng máu lặng lẽ trút xuống đáy sâu tuyệt vọng.

"Nếu số phận cần một thứ để đổi lấy em ấy… thì lấy mạng này đi…""Cái mạng này... chưa từng là quý giá khi không còn người thân."

Ngay khoảnh khắc đó, cả không gian dường như lặng đi.Một cơn chấn động nhẹ lan tỏa như sóng ngầm, không đến từ đất, không đến từ trời… mà từ tận đáy tâm hồn Rosy.

Ở một nơi khác, tôi và Skaze đều đồng loạt ngẩng đầu lên.

Tôi nheo mắt, lặng lẽ:"Sự dao động năng lượng này…"

Skaze gật đầu, ánh mắt lặng nặng:"Là từ Rosy chị. Cô ấy… đang đánh cược tất cả."

Tôi siết chặt nắm tay, thở dài:"Hai chị em đó chắc đang đánh một trận sinh tử…"

Skaze nhắm mắt, khẽ lẩm bẩm:"Hy vọng… cả hai sẽ thuận lợi vượt qua. Bởi vì lần này… không phải là đánh với kẻ địch. Mà là đánh với chính định mệnh."

“HÃY ĐEM EM ẤY TRẢ LẠI ĐÂY!!!”

Rosy chị gầm lên, tiếng gào như xuyên thủng mọi tầng không gian, vang vọng đến tận cùng của vực thẳm.

Bầu trời rạn vỡ. Không khí đông cứng. Đất dưới chân cô nứt ra thành từng đường xám xịt lạnh lẽo.

“KỶ BĂNG HÀ – ĐỘ 0 TUYỆT ĐỐI!!”

Đó không còn là một kỹ năng—mà là sự gào thét tận cùng từ trái tim rạn vỡ.

Ngay lập tức, toàn bộ không gian quanh cô đóng băng đến mức từng phân tử ánh sáng cũng bị ghìm lại.Thời gian co rút. Không khí vỡ vụn như thủy tinh.Vực thẳm—thứ tưởng như bất khả xâm phạm, cũng bắt đầu run rẩy dưới nhiệt độ tử thần.

Một vầng sáng lam u buốt tỏa ra từ cô, không dữ dội như lửa, mà lạnh tới mức khiến cái chết phải chùn bước.Mỗi bước Rosy tiến về phía mép vực là một lời tuyên án dành cho số phận.

“Nếu ngươi nghĩ có thể cướp em gái ta… hãy thử đấu với ta trước!”

Dưới chân cô, băng không lan mà tràn ngập như sóng thủy triều, cuốn cả bóng tối xuống đáy vực.Từng mảnh không gian lởm chởm bị đóng băng, rồi vỡ tan thành hàng vạn mảnh ánh sáng như pha lê.

Cô không còn là Rosy chị—mà là hiện thân của một thứ tuyệt vọng đã hóa thành thần thánh.

phóng hết tốc lực, toàn thân bọc trong hào quang băng lam lạnh lẽo.Lực đẩy từ vực thẳm như một bàn tay khổng lồ, tàn nhẫn và vô hình, cố xô cô ra xa, như muốn tuyên bố: "Nơi này không dành cho ngươi."

Nhưng không gì có thể ngăn được trái tim của một người chị đang kêu gào vì em gái.

Từng mạch băng vỡ nát dưới chân, từng khối áp lực hư không quấn lấy cơ thể cô như muốn nghiền nát—thế nhưng Rosy vẫn bước tới.

“Tránh ra…”

Một cú vung tay chém ngang xé toạc cả không-thời gian, để lại vệt nứt gãy như một vết sẹo sâu hoắm trên bầu trời.Sự đẩy lùi không những không làm cô chậm lại mà còn bị Rosy hấp thụ. Áp lực vô hình ấy tan ra trong khí lạnh, rồi bị cô đóng băng, ép ngược lại vào chiều không gian.

Băng không còn là sức mạnh—mà là ý chí của cô.

Cô không còn là một con người đơn thuần nữa.Cô là chiến thần băng giá, hóa sinh từ tình thân bất khuất và nỗi đau chạm đến tận cùng linh hồn.

Mỗi bước tiến về phía vực thẳm là một tuyên ngôn nghịch thiên.

“Rosy em, đợi chị!”

Giữa tầng tầng lớp lớp hư vô đang nứt toác, một vòng sáng băng giá lan ra từ đôi mắt cô.Mọi thứ chạm vào nó—dù là trọng lực, hắc ám hay bản thân nỗi tuyệt vọng—đều bị niêm phong trong băng tuyết vĩnh hằng.

Rosy chị, bằng tất cả những gì còn lại của mình, đang đi vào nơi mà không ai từng trở về.Không để chiến thắng. Không để chứng tỏ.

Chỉ để giành lại một người em.

Mảnh vụn kí ức - Bản giao hưởng máu

Vực thẳm, như thể đã nghe thấy tiếng gầm đầy thách thức của Rosy, gầm lên hồi đáp.Từ trong bóng tối đặc quánh như hắc ám nguyên thủy, những tiếng thét gào vang dội, hỗn tạp như hàng vạn linh hồn bị đày ải đang lũ lượt thức giấc.

Và rồi—cánh cổng tuyệt vọng mở toang.

Từng làn sương đen đặc quánh tuôn trào, cuốn theo đó là một đội quân không tưởng, một cơn đại hồng thủy mang hình hài chiến binh.

Bọn chúng vô tận như cát trên sa mạc, như vì sao trên bầu trời chết:"Kẻ giáo dài bọc thép, từng bước là một lời nguyện rủa. Kẻ khiên khổng lồ, da phủ đầy bùa chú máu khô. Kẻ cầm ma pháp, triệu hồi dị tượng từ chiều không gian khác. Có kẻ vác súng plasma, có kẻ lại cưỡi những sinh vật cơ khí khổng lồ đến từ tương lai đã mất. Dã thú, xác sống, yêu tinh, á nhân, thậm chí cả những kiến trúc sống lặp lại hình dạng con người... tất cả đều lao về phía Rosy với mục tiêu duy nhất: xé xác cô ra thành trăm mảnh"

Đó không còn là đội quân.Đó là dòng sông diệt chủng—được nuôi dưỡng bằng cừu hận, thao túng và tuyệt vọng.

Nhưng đối diện với vô số,chỉ có một người.

Rosy, người chị, người duy nhất đứng giữa thác băng tàn lụi và hố sâu của tận thế.Không quân tiếp viện. Không hậu phương. Không phép màu.

Chỉ có một trái tim người chị,đang thét gọi em gái mình từ bên kia bờ vực tử.

Đến một trăm tao chém một trăm, một vạn tao chém một vạn—lên hết đi!Rosy chị gầm lên, tiếng nói như sấm nổ vang rền giữa lòng vực thẳm.

Chỉ một cái trừng mắt—một ánh nhìn lạnh đến tận tuỷ—toàn bộ chiến trường như đóng băng thời gian.Không gian chao đảo, những kẻ xấu số lao lên đầu bị hóa thành tượng băng ngay trong chuyển động, vỡ nát như pha lê dưới áp lực vô hình.

Chiến cơ, những con chim sắt bay lượn ngạo nghễ trên không, rơi như những xác chim thiêu cháy, lớp giáp kim loại bị phủ một lớp sương băng dày đến mức tự nứt toác ra trong tiếng rên xiết kim loại.

Tên lửa, đạn đạo, tia năng lượng—tất cả những gì được coi là đỉnh cao chiến tranh—biến thành những mảnh tro băng, rồi tan biến vào hư vô như chưa từng tồn tại.

Và khi sự tĩnh lặng chết chóc ấy tưởng chừng là kết thúc—Rosy chị giơ một tay lên, búng nhẹ một ngón tay.

ẦM.

Từ hư không, vô số khẩu súng băng giá xuất hiện, như được gọi từ chính ý chí của cô.Mỗi khẩu súng như một tinh thể sống—khắc rune cổ ngữ, từng cái rung lên, phát sáng một cách ma mị.

Mưa đạn trút xuống—không phải chỉ từ cô, mà từ bầu trời, mặt đất, từ những nơi không tồn tại logic của chiến tranh.Đạn băng nổ tung, xuyên thủng tất cả.Phản ứng lại, phía kẻ địch cũng tung ra hỏa lực điên cuồng, tạo nên một cuộc giao tranh giữa hai cơn mưa đạn—một bên là lửa và kim loại, một bên là băng và thánh ngữ.

Giữa cơn bão lửa ấy, Rosy chị vẫn đứng vững.Tóc bay trong gió băng, mắt cháy lên ánh sáng của một niềm tin không thể lay chuyển.

"Ta không chiến đấu vì mình.Ta chiến đấu vì một người.Và như vậy là đủ để đánh tan cả quân đoàn địa ngục."

Rosy chị khẽ cười, một nụ cười ma mị mà ngạo nghễ—không phải vì cô đang tự tin, mà vì đã nhìn thấu toàn bộ mánh lới rẻ tiền của kẻ địch.

"Dám chơi xỏ với bổn thiếu nữ? Được thôi... để ta tiễn các ngươi đi trong một cơn rét cuối đời."

Phía xa, những tên pháp sư hắc ám lầm rầm chú ngữ, tay vung những cây trượng lấp lánh runes máu. Chúng viết lại thực tại như đang lật một quyển sổ tay, ép buộc dòng thời gian quay ngược, hồi sinh lũ tay sai như chưa từng bị đánh bại. Những cái chết biến mất như một trò đùa, khiến  Rosy chị dần bị bào mòn thể lực và năng lượng

Cô không hoảng. Cô đáp trả.

"Kim Băng Tịch Diệt!"Từ hư không, những khẩu pháo băng giá vốn đang phun ra mưa đạn giờ biến dạng như thể sống, những họng pháo tách đôi, để lộ lõi ma thuật xoay tròn như trái tim băng tinh thuần khiết.

Lần này, chúng không phóng đạn băng nữa, mà là…

...những chiếc kim băng vô hình.

Không ai có thể thấy được.

Không ai kịp phản ứng.

Chúng nhỏ hơn cả hạt bụi ánh sáng, nhanh hơn cả suy nghĩ, xuyên thủng cả khái niệm “kịp thời gian né tránh”.

Một tên pháp sư vừa kịp nở nụ cười vì hồi sinh thành công bầy quái…ẦM! Cơ thể hắn nổ tung từ bên trong, như một bức tượng thủy tinh bị khoan rỗng từ hàng triệu lỗ kim, rồi sụp đổ trong im lặng.

Không có ánh sáng.Không có tiếng nổ.Chỉ có băng giá, và cái chết.

Những chiếc "kim băng" ấy không chỉ xuyên qua thân xác.Chúng đâm vào định mệnh, xé nát dòng sự kiện, hủy diệt những đoạn "rewrite" mà lũ pháp sư dùng để gian lận.

"Các ngươi viết lại số phận à? Được thôi. Nhưng tiếc là... ta vừa đâm thủng luôn cả cuốn sách định mệnh của các ngươi."

Phía xa, từng vòng ma pháp vỡ vụn, những dòng chú cháy âm ỉ rồi biến mất như chưa từng tồn tại.

Rosy chị, chiến thần băng giá, đứng giữa chiến trường—một mình, nhưng chẳng khác gì thần chết trong làn tuyết.

Dưới bầu trời băng giá mờ ảo, Rosy chị hiện ra như một nữ thần chiến tranh nơi cực bắc—vẻ đẹp của cô không phải kiểu mềm mại, mà là vẻ đẹp lộng lẫy đến chết người, tựa như lưỡi dao găm bằng pha lê.

Làn da trắng ngần, tựa sương sớm đọng trên tuyết.Đôi môi đỏ rực, như vệt son máu giữa bão tuyết.Mái tóc dài quá vai, tung bay trong gió lạnh, lấp lánh như được dệt từ băng tinh.

Trên người cô là bộ chiến bào kết tinh từ tuyết, thứ vật liệu huyền thoại được tạo ra khi băng giá vượt qua cả giới hạn vật lý — cứng hơn bất kỳ thứ kim loại hay khoáng chất nào trong vũ trụ. Nó không chỉ là giáp, mà là biểu tượng cho ý chí không thể bị bẻ gãy.

Và khi cô giơ tay lên, hô vang:

“Diệt Lý Băng Hoại!”

Không một ngôn từ nào đủ mạnh để miêu tả cơn hủy diệt sau đó.

Đây không phải là đòn tấn công thông thường.Không phải một vụ nổ. Không phải một làn sóng băng.

Mà là sự phủ định. Một đòn đánh nhắm vào chính “cái lý” của sự tồn tại.

Đội quân kẻ địch—vốn dựa vào các rewrite, hồi sinh, thực tại thay thế—chết không kèn không trống.Không máu me, không ánh sáng, chỉ là sự tan rã tĩnh lặng, như thể chính sự tồn tại của chúng bị rút phích cắm khỏi dòng thực tại.

Những kẻ từng nghĩ mình thoát chết bằng cách chui vào những lớp thực tại phụ,giờ chỉ có thể trừng mắt kinh hoàng… rồi biến mất.

Chết như chưa từng sống.

“Một đòn tấn công không mạnh vì tên gọi,” – giọng Rosy vang lên lạnh lẽo –“Mà mạnh vì ý niệm: Không gì có thể sống sót khi chính định nghĩa ‘sống’ bị ta phủ định.”

Cô đứng đó, chiến bào bay phấp phới, giữa chiến trường trống rỗng—nơi chỉ còn lại mình cô và gió tuyết.Một bức tượng băng sống, vừa đẹp đến siêu thực, vừa đáng sợ như cái chết im lặng.

Ngay khoảnh khắc tuyết ngừng rơitrận địa lặng đi, khi tưởng như chiến thắng đã nghiêng hẳn về Rosy chị — mặt đất bỗng rung chuyển. Không phải bởi băng tuyết, mà là bởi sự hiện diện của năm bóng đen.

Chúng không cần xưng tên. Chỉ cần đứng đó, là cả không gian như rụng rời từng tầng hiện thực.

Từ rìa vực thẳm, năm luồng khí đen ngòm dần kết hình.

Kẻ đầu tiên bước ra với vóc dáng như một con bò cạp khổng lồ bọc thép — hắn mang trong mình sự phẫn nộ hóa hình, từng bước đi để lại vết nứt thời gian, mắt đỏ như máu đông, miệng thốt ra ngôn ngữ cổ đại khiến tuyết tan theo từng chữ.

Kẻ thứ hai cao lớn, áo choàng dày đặc những con mắt đang chuyển động. Hắn không bước đi, mà trượt tới trên lớp không gian bị bóp méo. Một cử động nhỏ của hắn cũng có thể khiến thực tại xung quanh viết lại bản thân.

Kẻ thứ ba nhỏ con, nhưng quái dị. Trên lưng hắn mọc vô số tay cầm vũ khí các thời đại — từ giáo cổ đại đến súng plasma tương lai. Hắn là hiện thân của mọi cuộc chiến từng xảy ra trong lịch sử vũ trụ, và mỗi đòn đánh của hắn như kéo theo cả một nền văn minh sụp đổ.

Kẻ thứ tư bị che phủ bởi một đám sương đen. Hắn không có hình thù rõ ràng, nhưng mọi sinh vật từng nhìn thấy hắn đều mất đi khái niệm "niềm tin". Sự hiện diện của hắn khiến thế giới xung quanh mất màu, như thể mọi hy vọng đều bị ăn mòn.

Và kẻ cuối cùng, không nói một lời. Hắn không mang vũ khí, không phóng khí thế, nhưng mọi quy luật trong không gian lùi lại một bước khi hắn xuất hiện. Hắn là Kẻ Sửa Luật, có thể tái định nghĩa toàn bộ chiến trường bằng một cú nhìn.

Gã bò cạp — một sinh vật lai giữa thép và thịt, như bước ra từ cơn ác mộng bị vặn xoắn — gầm lên bằng một thứ ngôn ngữ cổ xưa không ai biết tên, nhưng từng âm tiết thốt ra đều như cào rách tai người nghe, như chạm vào chính cấu trúc hiện thực.

“Xzhal-Norr... Thirr-Kaan...!”

Chiếc đuôi khổng lồ của hắn quất mạnh xuống mặt đất, tách đôi chiến trường như xẻ cả cõi thực tại. Một vết nứt đen ngòm kéo dài, nuốt trọn mọi thứ ở giữa: đất đá, xác binh lính, cả không gian — bốc hơi không để lại dấu vết.

Rồi, từ đầu đuôi, hắn phun ra luồng nọc độc màu tím đen, không phải ăn mòn vật chất, mà là xóa bỏ sự tồn tại. Bất kỳ thứ gì chạm vào nọc ấy đều… không còn là gì cả, như thể chưa từng hiện hữu trong lịch sử thế giới. Những khối băng hóa thành hư vô. Những khẩu pháo biến mất giữa chừng.

Đôi mắt xanh lè rực cháy của hắn bắn ra các tia năng lượng tuyến tính, nơi ánh sáng đi qua là nơi không gian bị hủy định danh — không còn "trên", không còn "dưới", chỉ là những điểm chập chờn sắp sụp đổ.

Nhưng Rosy chị... vẫn đứng yên.

Mái tóc bạc phất phơ trong băng tuyết.

Cô không động thủ vội, không hề hoảng loạn.Mắt cô quan sát: không phải sự sợ hãi, mà là phân tích.

“Ngươi đang khoe móng vuốt à?”

“Tốt thôi… để ta xem chúng sắc đến mức nào.”

Bàn tay cô mở ra. Một mảnh băng nhỏ trôi nổi phía trước. Cô khẽ thổi nhẹ. Mảnh băng vỡ thành hàng trăm mảnh tinh thể — và khi những mảnh ấy tiếp đất, chúng đóng băng cả những khoảng không, khiến tia độc kia bị ngưng đọng ngay giữa chừng.

Gã thống lĩnh thứ ba với ánh kim loại phủ khắp người, đôi mắt phát sáng đỏ rực — dường như mất hoàn toàn sự bình tĩnh khi thấy đồng đội mình bị cầm chân bởi Rosy.

"TIÊU DIỆT! XÓA SẠCH! KHÔNG CHỪA GÌ CẢ!!"Hắn gào lên bằng chất giọng méo mó, vang vọng như được phóng đại bởi hàng nghìn loa phát thanh cùng lúc.

Ngay lập tức, vô số tay sai của hắn — từ các chủng loài kỳ dị, quái vật bốn chân, lính đánh thuê mang công nghệ lạ — ồ ạt lao tới như thủy triều đen. Một cơn sóng sinh vật điên cuồng muốn nuốt chửng lấy Rosy.

Nhưng chưa dừng lại...

Gã bay thẳng lên không, thân thể hắn nứt ra từng mảng, các mảnh vỡ không tan biến mà kết cấu lại, tái hợp thành một “pháo đài sống” lơ lửng giữa bầu trời — một cỗ máy chiến tranh được bọc trong giáp năng lượng dày đặc.

Từ vô số khẩu pháo trên cơ thể hắn, những chùm sáng năng lượng rực đỏ — như tia tử vong của một ngôi sao hấp hối — lần lượt bắn thẳng xuống chiến trường. Mỗi phát nổ tạo ra hố sâu khổng lồ, từng đợt đất đá, không gian bị đốt cháy và hút sạch oxy.

Rồi hắn kéo một thiết bị kỳ dị từ lưng ra, ném thẳng xuống mặt đất.

Một hố đen thu nhỏ hình thành ngay lập tức — xoáy hút như con mắt vũ trụ, hút lấy cả ánh sáng, tiếng động, và mọi quy luật xung quanh.Những chiến binh băng giá, chiến cơ, mặt đất… bị kéo vào, kéo dài, bẻ cong, rồi tan biến không dấu vết.

Không gian trở nên lệch lạc, thời gian vặn xoắn.

Từ trên cao, giọng nói vô cảm và vang vọng của hắn phát ra:

"TẤT CẢ ĐỀU SẼ VỀ VỚI HƯ VÔ — CẢ NGƯƠI NỮA, NỮ CHIẾN BINH BĂNG GIÁ!"

Và đương nhiên, Rosy chị chẳng hề nao núng.

Chỉ với một cú dậm chân, mặt đất dưới chân cô rung chuyển như có hàng nghìn mũi thương xuyên qua lòng đất. Một bức tường băng khổng lồ — trong suốt, dày đặc như pha lê, vươn cao như một pháo đài thành cổ — trồi lên che chắn phía trước cô, chặn đứng mọi đòn tấn công dữ dội từ đối phương.

Bức tường ấy không chỉ là phòng ngự. Nó hút lấy nhiệt, bẻ cong năng lượng, khiến những tia sáng hủy diệt chệch hướng, nổ tung vô ích ngoài rìa trận địa. Ánh sáng rọi vào băng, khúc xạ thành hàng ngàn dải cầu vồng rực rỡ, như một minh chứng cho lòng kiên định không thể lay chuyển.

Gã Bò Cạp phun nọc, gào rú.Gã Pháo Đài bay trên cao, trút hủy diệt như mưa.

Nhưng Rosy — chỉ đứng yên như băng vĩnh cửu, ánh mắt lạnh lẽo phản chiếu ánh lửa chiến tranh.

Trong khi hai kẻ thống lĩnh đang liên tục phô trương sức mạnh, như thể muốn giành nhau danh hiệu kẻ tàn phá vĩ đại nhất, thì ba tên còn lại vẫn đứng ở xa, quan sát trong im lặng.

Không nhúc nhích. Không can thiệp.Chúng như những tượng đá, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt là trí tuệ chết chóc và sát ý lạnh lẽo.

Rosy khẽ nhếch môi:

“Ta hiểu rồi. Một lũ không phân biệt được cái gì là sức mạnh thật sự.”

Nét mặt cô không còn là chiến binh. Mà là thẩm phán.

Tên thứ tư bước ra khỏi vùng tối — hắn không hề phô trương như hai tên kia, nhưng mỗi bước chân hắn đặt xuống là một lần không gian méo mó, vặn vẹo, như chính thực tại đang lùi lại né tránh.

Hắn biến hình thù không rõ ràng thành một thợ săn phù thủy trung cổ , trên tay cầm một quyển sách da người cũ kỹ, từng dòng chữ trên đó tự viết, tự xóa, rồi viết lại liên tục như một bản án đang chỉnh sửa chính nó.

“Chà, thằng Tom với thằng Zapi mang danh chinh chiến lâu năm mà cũng mất kiên nhẫn nhỉ…”“Nhiệm vụ chúng ta rõ ràng: câu giờ. Để con nhóc đó bị hút cạn sinh lực rồi biến nó thành nô lệ mãi mãi trong cõi Mộng Ngục.”“Con chị nó á? Cứ để nó vùng vẫy, càng tuyệt vọng càng tốt. Chủ nhân muốn linh hồn nguyên vẹn nhưng gãy vỡ.”“Thế mà hai tên đầu bò kia cứ thích ‘hủy diệt cho lẹ’. Kế hoạch đã vạch ra, mà bọn ngu này cứ trái lệnh.”

Giọng hắn khô khốc như lưỡi dao cạo qua đá, không có giận dữ, chỉ có khinh thường và tính toán lạnh lùng.

Rosy nghe rõ từng từ, ánh mắt cô chợt trở nên sắc lạnh:

“Con nhóc... mà các ngươi nói... là em gái ta sao?”

Một luồng sát khí băng giá lan ra, tuy vô hình nhưng đủ khiến mặt đất nứt toác từng đường như mạng nhện.

Tên thứ tư vẫn bình thản, vẫy tay một cái — từ hư không, hình ảnh Rosy em hiện lên, đang bị bao vây trong một cột sáng, sinh lực từng chút một bị rút đi, đôi mắt nhắm nghiền, môi khẽ run, làn da dần mất sắc.

“Xác nhận rồi nhé. Phản ứng cảm xúc mạnh hơn dự đoán… thú vị thật.”

Hắn liếm môi.

“Chị em các người cảm động thật đấy… nhưng đây không phải truyện cổ tích. Đây là luật của vực thẳm.”

Rosy nắm chặt tay, băng trên cơ thể bắt đầu nứt ra thành từng mảnh vỡ rực sáng như thủy tinh phản chiếu tinh tú.

“Ta… sẽ không để ngươi chạm vào em gái ta, dù là một sợi tóc.”

Tên thứ tư cười nhạt, rồi ngẩng đầu:

“Chà, thế thì đừng trách bọn ta tuyên bản án lên linh hồn người.”

Từ trang sách hắn cầm, một hàng chữ sáng rực xuất hiện — như một lời nguyền cổ đại vừa được đọc lên.

“À không,” hắn cất tiếng, giọng trầm khàn nhưng điềm tĩnh như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay, “ta không ngu như hai thằng nóng đầu kia đâu.”

Cùng lúc đó, quyển sách trong tay hắn lập tức khép lại, không cần chạm tay. Cả chiến trường chợt như chùng xuống trong thoáng chốc, khi mà luồng ma khí quanh hắn đột nhiên triệt tiêu hoàn toàn — không phải biến mất, mà là thu về, gom tụ như một con mãng xà đang cuộn mình trước cú siết trí mạng.

Hắn lùi lại một bước, khoác hờ quyển sách lên vai như thể đó chỉ là một món đồ trang sức, ánh mắt không thèm để ý đến cuộc tàn sát của hai tên đồng đội phía trước.

“Không cần phô diễn. Không cần gào thét. Cũng chẳng cần bẻ cong thực tại như lũ rối kia…”

“Bởi vì—kẻ khôn ngoan luôn đợi lúc con mồi gần kiệt sức nhất.”

Rosy nheo mắt. Cô không cảm nhận được bất kỳ luồng sát khí nào, nhưng bản năng mách bảo đây mới là mối nguy thật sự.

“Tên đó... khác hẳn những kẻ trước.”

Hắn – Billy, kẻ được tôn xưng là Quân Sư Bóng Tối, kẻ chưa từng ra tay một lần nào, nhưng mỗi quyết định hắn viết ra trong sách đều khiến nguyên một đội quân thay đổi vận mệnh.

Đối với hắn, chiến trường không phải nơi để chứng minh sức mạnh.

Mà là nơi để kết thúc cục diện.

Rosy chị suýt nữa thì mắc mưu.

Chỉ một tích tắc trước khi tung đòn, cô chợt nhận ra: mọi thứ đều quá trơn tru.

Cô thu hồi năng lượng, thu lại sát khí, và chỉ giữ nguyên bức tường băng đang chắn gió tanh mùi máu.

"Chúng không cần thắng... chỉ cần câu giờ."

Cô thở mạnh một hơi, lạnh buốt như băng giá trong phổi. Giờ đây, mọi mảnh ghép ghê tởm đã khớp lại:

Những đợt tấn công không ngớt.Những đạo quân tự hồi sinh.Cường địch liên tiếp lao lên như chẳng có mục tiêu cụ thể.

"Chúng đang bào mòn mình."

Cô siết chặt nắm đấm, bờ vai khẽ run lên — không phải vì sợ, mà vì phẫn nộ. Phẫn nộ vì đã bị lùa vào đúng vị trí mà chúng muốn.

Chúng không cần giết cô.Chúng chỉ cần cô chiến thắng... với cái giá là kiệt sức.

Và rồi, khi hơi thở cuối cùng của sức mạnh bị rút cạn, “chủ nhân” của chúng sẽ bước ra, hốt trọn phần còn lại, và hơn hết — Rosy em đang ở trong tay chúng.

"Mình đang ở thế bị động hoàn toàn..." – Rosy chị nghiến răng, lòng trào lên sự lạnh lẽo còn khắc nghiệt hơn cả đòn băng giá vừa rồi.

Cô ngẩng đầu, đối diện với năm bóng đen nơi chân trời chiến loạn.

Phải nghĩ cách đảo chiều ván cờ. Ngay bây giờ.

“Chà, cô em của chúng ta có vẻ bối rối rồi kìa…”Giọng gã Tom – kẻ có hình thù như một con bọ cạp khổng lồ – vang lên đầy vẻ khoái trá. Hắn liếm môi, cái đuôi độc ngoe nguẩy liên tục như không chờ được nữa.

“Mấy anh em, lao lên… bắt sống cô ta đi nhỉ?” – hắn bật cười, nhấc đuôi và bắt đầu phun từng đợt nọc độc xé gió mà lao tới Rosy.

Ngay lập tức, một giọng nói trầm đục vang lên, cắt phăng tiếng cười man dại ấy.

“Tom, mày chưa học được cách tôn trọng người khác à?”

Gã thứ hai được biến đến là Mash – kẻ từ nãy giờ vẫn im lặng – rút ra một cây rìu chiến khổng lồ, không chút báo trước áp sát kề thẳng vào cổ Tom. Động tác quá nhanh, khiến chính Tom cũng lạnh sống lưng.

“Rồi rồi, tao im... được chưa?” – Tom gằn lên, nuốt nước bọt.

Căng thẳng giữa bọn chúng hiện rõ, đám “đồng đội” nhưng như thú hoang trong lồng – chỉ chực cắn xé lẫn nhau.

Rosy quan sát mọi thứ không bỏ sót chi tiết nào.

“Một đám man rợ không có kỷ luật. Nhưng chúng vẫn phục tùng ai đó... tên thứ năm.”

Cô liếc sang. Tên thứ năm – từ đầu đến giờ không hề nhúc nhích. Hắn ngồi xếp bằng, hai tay đặt lên đầu gối, đôi mắt khép hờ, lưng thẳng như tượng đá – một tư thế thiền định tuyệt đối giữa chiến trường nhuốm máu.

Hắn không lên tiếng. Không tham chiến. Không biểu cảm.

“Lạ thật. Lũ này tàn bạo và điên loạn, nhưng lại không dám động đến hắn...”

Rosy khẽ nhíu mày.

“Kẻ nguy hiểm nhất... luôn là kẻ ít nói nhất.”

Rosy đã đưa ra một quyết định táo bạo.

Hàng vô số nhân bản băng tuyết của cô đồng loạt lao lên, mỗi bản thể đều mang sức mạnh áp đảo, tạo thành một đội quân ảo ảnh tràn ngập chiến trường, khiến tầm nhìn của kẻ địch bị rối loạn nghiêm trọng.

Còn bản thể thực sự... đã lặng lẽ biến mất.

Rosy kích hoạt chế độ tàng hình cấp cao, thân thể hoà vào làn sương băng lạnh, vô ảnh vô thanh len lỏi vào sâu trong đội hình địch. Mục tiêu của cô không phải là cầm chân — mà là thâm nhập.

Cô lướt qua từng lớp phòng ngự như cơn gió lạnh đầu đông, hy vọng không rơi vào tầm soi xét của những kẻ thống lĩnh — đặc biệt là Billy, tên quân sư lão luyện vẫn ngồi quan sát từ xa như một bóng ma thấu suốt toàn cục.

Nhưng…

Billy khẽ nhếch mép, không ngẩng đầu lên mà chỉ lật một trang sách.

“Hừ... trò trẻ con.”“Để xem ngươi định giở mánh gì, ả băng tuyết khốn khiếp.”

-Hết chương 45-