Chương 44 : Hồn Viêm Đế - Tối cường chúa tể trảm

Tối cường chúa tể trảm

Thất bại liên tục khiến Skaze rơi vào tuyệt vọng.Cậu nghiến răng, mắt nhòe đi vì giận dữ lẫn bất lực.

“Ước gì Minh ở đây...” – Skaze lẩm bẩm – “...nhưng không thể. Mình không thể mãi phụ thuộc vào cậu ấy. Mình cũng phải là chính mình.”

Cậu siết chặt nắm tay, máu nhỏ từng giọt.

“HỒN VIÊM ĐẾ, HÃY CỨU TA!!”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, thanh Hồn Viêm Đế rung lên. Tựa như nghe thấy lời khẩn cầu từ trái tim chủ nhân, nó lao ra khỏi bao, sáng rực giữa bóng tối vô tận.

Skaze khựng người… rồi đứng dậy, toàn thân run lên vì ma lực đang dâng trào như thủy triều cuộn.

“Không được bỏ cuộc... mình vẫn còn một cơ hội cuối!”

Cậu siết chặt thanh kiếm. Không còn là một đứa trẻ tuyệt vọng. Cậu là chiến binh.

“Đòn quyết định…”

“Tối Cường Chúa Tể Trảm!!!”

Tiếng thét chấn động cả đại thiên thế giới.Một nhát chém xé đôi tầng không gian, tạo ra một lỗ hổng lớn rực cháy.

Skaze thở hổn hển, đôi mắt lóe lên niềm tin.

“May quá…”

Không đợi thêm, cậu lao vào, thân thể hóa thành một vệt sáng.

“Quẩy banh nóc thôi…”

Giờ đây, Skaze không còn là con người cũ.

Cậu bay lên không trung, khí lực hừng hực quanh thân thể tỏa ra uy áp của loài thần long cổ đại.

“Long Hồn Phá Tinh – Khải Huyền!!!”

Một con rồng hỏa long được tạo thành từ ý chí, tinh thần và sức mạnh long tộc, lao xuống chiến trường, gầm lên như muốn thiêu đốt mọi thế lực tội lỗi.

 Lần này, Skaze đã hoàn thiện hình thái Long Nhân – cơ thể hợp nhất giữa người và long hồn, khí thế nghiền nát cả tinh tú.

Từng quả cầu hỏa long phóng xuống, quét sạch kẻ thù, tạo thành từng cột lửa xuyên tận chiều không gian thứ nguyên.

Với ánh mắt rực cháy, Skaze – trong trạng thái Long Nhân toàn vẹn – lao thẳng vào Frank phiên bản giả dạng.

“Căng nhé… kẻ mạo danh…”

“Tới đây… và chiến đấu với ta đi!!” – Skaze gầm lên, khí thế dâng cao tựa lửa thần bùng cháy giữa vũ trụ.

Gã mạo danh Frank không đáp. Hắn chỉ khẽ nghiêng đầu, rồi… hóa thành một luồng khói đen ngòm, đặc quánh và nhầy nhụa như bùn sống.

Luồng khói ấy cuộn xoắn giữa không trung, rồi tụ lại thành một khuôn mặt dị dạng – đen kịt, mờ nhòe và đầy ám ảnh, như thể chính nỗi đau trong lòng Skaze bị nhân hóa thành thực thể.

“SKAZE!!!” – nó rít lên. “Ngươi chẳng cứu nổi ai… kể cả cha mình!”

Ngay sau đó, những cánh tay khói vươn dài ra, biến hóa thành vô số xúc tua sắc lẹm, lao vút tới như hàng ngàn mũi thương đen ngòm nhắm thẳng tim Skaze.

Không dừng ở đó — luồng khói độc từ thân thể quái vật tỏa ra dày đặc, lan khắp không gian, ăn mòn ánh sáng, nhiễu loạn định luật, làm mọi thứ xung quanh như rơi vào trạng thái tê liệt chết chóc.

Nhưng Skaze không hề run sợ.

Mắt cậu rực cháy, cơ thể vẫn đứng hiên ngang giữa biển khói tử vong.

“Ngươi nghĩ... ta sẽ run rẩy khi đối mặt với ảo ảnh của nỗi đau sao?”“Ta – là Skaze – và ta đã học được cách đốt cháy chính nỗi tuyệt vọng của mình!”

Thanh Hồn Viêm Đế trong tay cậu bùng sáng — ngọn lửa xanh tím xoáy cuộn, gầm rú như linh hồn thần long trỗi dậy từ vực sâu. 

Sức mạnh long tộc trong Skaze lại một lần nữa bùng nổ—nhưng lần này không phải là cơn thịnh nộ rực cháy... mà là một ngọn lửa lặng im, sâu thẳm và huyền bí.

Lửa long tộc cuộn chảy trong từng mạch máu, ánh mắt cậu đổi sắc, như thể cả vầng thái dương đang được nén lại trong đôi mắt đó.

Nhật Thực Diệt Vong Đao…”

Cậu thì thầm tên chiêu như một lời tuyên cáo tử thần. Không khí quanh cậu rụng rơi từng mảnh, như lớp kính mỏng bị áp lực thiêu cháy. Nhưng lần này, không có ánh sáng, không có ngọn lửa phóng xuất rực rỡ như trước — mà là một cơn tĩnh lặng đen kịt, nặng trịch như định mệnh.

Cậu lao đến với tốc độ thần thánh, từng bước chân xé nát kết cấu không gian, bỏ lại phía sau những vệt khói trắng rách toạc như mảnh lụa của thực tại.

“Kengg...” – âm thanh lưỡi kiếm rít lên khi lướt qua không khí, âm u như tiếng chuông báo tử.

Và rồi — khi thanh kiếm vút ngang qua kẻ mạo danh Frankkhông gian phía sau hắn bùng cháy, không bằng lửa, mà bằng sức nóng trơ trọi của một vầng thái dương bị nuốt chửng.

Cả không gian chìm trong màu đen—như thể một vầng nhật thực đột ngột trùm lên tất cả. Nhưng ở tâm bóng tối đó... là sự hủy diệt rực cháy.

“Đúng như tên gọi: Nhật Thực.” – Skaze khẽ thở.

Kẻ địch không kịp kêu la. Hắn bị xé ra không phải bằng lực, mà bằng một áp suất nghịch thiên: hủy diệt đến từ bên trong, nơi khái niệm sống – chết – tồn tại – hư vô bị tước đoạt cùng lúc.

Khói đen tan rã.

Không gian co rút.

Còn Skaze—vẫn đứng đó, thanh kiếm hạ thấp, ngực phập phồng nhưng đôi mắt vẫn kiên định.

“Frank thật sự... không bao giờ đâm con từ sau lưng.”“Còn ngươi — chỉ là một vết nhơ trong trí nhớ của ta.”

“Không ai có quyền phán xét ta.”Giọng Skaze vang vọng, trầm nhưng đầy trọng lượng.

“Đối với ta… chỉ có gia đình. Con làm được rồi, mọi người ạ.”

Cậu đứng giữa bãi chiến trường tàn phá, hơi thở nặng nề nhưng ánh mắt lại ngời lên ánh sáng mãn nguyện. Những mảnh khói đen đang tan biến dần theo từng làn gió của vùng không gian bị xé toạc.

Tưởng như tất cả đã kết thúc.Chiến thắng – đã trong tầm tay.

Nhưng…

“Gì thế này…”

Skaze chợt chao đảo, một cơn choáng nhẹ quét qua tâm trí.Mặt đất rung chuyển. Không phải tiếng động – mà là toàn bộ nền không gian bị bóp méo.

Vật chất quanh cậu bay lên — không theo một hướng rõ ràng, mà như bị hút về một điểm mờ tối phía xa… Một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang hình thành.

Cậu ngẩng lên, đồng tử thu hẹp:Một vùng xoáy khổng lồ… đang mở ra giữa trời.

“Một hố đen...?”

Không – không đơn thuần là hố đen. Nó không hút chỉ ánh sáng và vật chất, mà hút cả khái niệm, cả những mảnh ký ức, ý niệm, niềm tin, và… sự sống.

Skaze nghiến răng, thân hình tỏa ra long khí nồng đậm, vảy ánh kim bọc lấy da thịt, đôi cánh bùng cháy ánh sáng linh hồn — cậu vào trạng thái Long Nhân một lần nữa.

“Không thể để mình bị hút vào. Không phải bây giờ. Không phải khi còn chưa đoàn tụ với mọi người.”

Dồn toàn lực, Skaze bay thẳng ngược lại dòng hút. Từng cú vẫy cánh là một lần cả bầu không gian chấn động — nhưng lực hút ngày một mạnh hơn, kéo cả những đường chân trời vào cơn xoáy.

Một mảnh giáp trên vai cậu nứt toạc. Một vệt máu văng ra — và bị xé vụn ngay tức khắc.

“Mình… không bay thoát được…?” – Skaze thầm gào lên trong tuyệt vọng.

Một luồng trọng lực nổ tung từ tâm hố đen. Và rồi từ trong nó, hắn bước ra.

Kẻ cầm kiếm.

Không một lời báo trước, không một dấu hiệu cảnh báo – chỉ là sự hiện diện đơn thuần của hắn đã khiến không gian rên xiết như một tấm lụa bị xé tan.

Thanh kiếm của hắn không giống bất kỳ vũ khí nào Skaze từng thấy.Nó được kết tinh từ những mảnh thạch anh méo mó, như thể là tàn dư của vạn vật từng bị nghiền nát trong cơn ác mộng rồi đông lại dưới áp lực nghìn tỉ thiên hà.

Mỗi lần hắn khẽ vung kiếm, không gian lại mở ra những đường nứt gãy – như các tầng hiện thực bị tước khỏi nhau.Không chỉ không khí – mà cả ánh sáng, trọng lực và cả tiếng vọng cũng bị xé tan, trôi lơ lửng như những mảnh vụn linh hồn.

Skaze lùi lại một bước, ánh mắt chấn động.

“Là… ngươi.”

Kẻ đã truy đuổi cậu qua suốt bao năm tháng, từ thời khắc Trái Đất sụp đổ, đến những lần cậu trốn chạy vô định trong đại không vực.Kẻ đã giết Frank, người cha thứ hai của cậu.Kẻ chưa từng nói ra một lý do, chưa từng thốt lên một lời.

“Ngươi là kẻ đó... đúng không?”

Hắn vẫn không đáp.Gương mặt hắn không có biểu cảm – chỉ có một sự trống rỗng đến mức đáng sợ, như thể chính hắn cũng không mang trong mình bản sắc.

Nhưng rồi… Skaze siết chặt thanh Hồn Viêm Đế. Không phải vì căm thù — mà vì đã hiểu.

“Không. Mày không phải hắn. Mày chỉ là một bản tái hiện ký ức.”

Cậu biết rõ nơi này — tất cả đều là phân mảnh của tinh thần, của đau thương và chấp niệm.Nhưng đồng thời, chính điều đó lại làm đối thủ này trở nên nguy hiểm hơn cả bản thể thật.

“Bởi vì ta không biết ngươi thật sự là ai — ta không biết vũ khí ngươi dùng, sức mạnh ngươi sở hữu.”

Cái chưa biết luôn đáng sợ.Nhưng hôm nay, Skaze sẽ không lùi.

“Vậy thì… xem như đây là cơ hội. Cơ hội để ta hiểu rõ hơn, để khi đối mặt với bản thể thật – ta không còn là kẻ bỏ chạy.”

Cậu nâng kiếm. Long khí bốc lên. Cả vùng không gian xung quanh rung chuyển.

Trận chiến này không phải để chiến thắng.Mà là để giành lại quyền kiểm soát niềm tin vào chính mình.

Lần đầu tiên, Skaze không chiến vì trả thù, không chiến vì sinh tồn… mà vì lòng kiêu hãnh.Vì gia đình.Vì Frank.Vì chính bản ngã đang từng bước trưởng thành của cậu.

“Mày thực sự… ngu ngốc đến thế sao, Skaze?”

Giọng hắn vang lên – trầm khàn, lẫn với tiếng gió siết chặt hư không.

“Mày không nhận ra à? Năng lực ta ban cho mày không phải là một món quà — mà là gông xiềng.”

“Là thao túng giấc mộng… Skaze à. Mày nghĩ một kẻ như tao, chỉ đơn giản là hình bóng từ ký ức à?”

Hắn cười, không lớn – nhưng sâu, độc, và tàn nhẫn.

“Không có bản thể nào cả. Không có kẻ giả mạo nào hết. Là tao. Tao luôn ở đây. Tao chưa từng rời khỏi đầu mày — kể từ cái đêm mọi thứ trên Trái Đất sụp đổ.”

Skaze lùi một bước.

Lòng cậu quặn thắt. Không phải vì sợ — mà vì thứ cảm xúc đang tuôn trào: kinh tởm, thất vọng, và đau đớn.

Cậu đã chiến đấu, trốn chạy, vùng vẫy suốt những năm qua — để rồi nhận ra, kẻ bám theo cậu không hề đến từ bên ngoài…

…mà là một phần đang thối rữa trong chính cậu.

Nhưng hắn chưa dừng lại. Hắn vẫn bước tới, giọng nói không khác gì lưỡi dao lách sâu hơn vào tâm trí Skaze.

“Mày không khác gì tao cả. Tao là một giấc mộng xấu, nhưng chính mày là kẻ tiếp tục nuôi dưỡng nó.”

“CÂM MỒMMMMMM!!!”

Skaze gầm lên.

Một cú đấm trời giáng đấm thẳng vào mặt hắn – không báo trước, không kiềm chế, không thương xót.

Âm thanh vang dội như sấm.

Cơ thể hắn văng ngược ra xa, đập xuyên qua từng tầng không gian như một viên thiên thạch rơi tự do khỏi quỹ đạo.

Mặt đất vỡ nứt dưới cơn chấn động. Không phải vì lực đấm — mà vì cơn thịnh nộ trong tim Skaze vừa vượt ngưỡng chịu đựng.

“MÀY… KHÔNG… PHẢI TAO!!!”“TA KHÔNG PHẢI THỨ CẶN BÃ NHƯ MÀY!!”

Mỗi chữ được hét lên như một lưỡi kiếm, tự tay Skaze cắt đứt mối ràng buộc giữa hắn và thứ ký ức độc hại đó.

“Tao không cần mày. Tao không cần giấc mơ của mày. Tao tỉnh giấc rồi.”

"Vậy à, Skaze... Nhưng ở đây, tao mới là kẻ quyết định."Hắn búng ngón tay.

Từ không gian xoáy xoắn, vô số ảo ảnh giấc mơ hiện hình, quấn lấy Skaze như một chuỗi hình phạt vô tận—từng khoảnh khắc đau đớn, từng ký ức bị bóp méo.

"Tao sẽ nghiền nát tâm trí mày, bằng chính những giấc mộng mà mày từng ruồng bỏ."

Nhưng Skaze không run sợ.

Xoẹt!Từng ảo ảnh vừa xuất hiện đã bị chém tan trong tiếng gào lửa của Hồn Viêm Đế. Lưỡi kiếm cháy sáng bằng niềm tin, bằng dòng huyết thống thiêng liêng trong cậu.

Người đối diện sững lại.

"Chà... Long Nhân. Một nhánh phụ của nhân loại, nhưng mang huyết thống của những con rồng thượng cổ. Tưởng như đã tuyệt chủng... vậy mà giờ, một kẻ như mày vẫn còn tồn tại, vẫn còn vẫy vùng trong đống tro tàn."

Skaze gầm lên, nộ khí tuôn trào.

"Cút đi, đồ súc sinh!"

Cậu lao tới như lôi hỏa, xé toạc cánh tay của kẻ kia bằng một đường chém rực lửa. Nhưng hắn vẫn đứng nguyên, bất động như chẳng cảm nhận chút đau đớn nào.

"Muốn động thủ à? Được thôi."

Hắn giơ tay, từ hư vô, một thanh kiếm lấp lánh ánh bạc xuất hiện.

"Đến với ta... Ngân Mộng Chi Tử!"

Thanh kiếm—tựa như một tinh thể kết tinh từ hàng nghìn giấc mộng vỡ nát, từ ánh sáng tan chảy của các thiên hà diệt vong—rung lên một âm thanh lạnh lẽo, như lời ru của cái chết.

"Xem mày có bản lĩnh gì, Skaze!"

Vút! Vút!

Hai bóng người—một mang theo lửa giận của Long Nhân, một là cơn ác mộng mang hình người—lao vào nhau trong trận chiến sinh tử giữa ngọn lửa của hiện thực và bóng tối của mộng mị.

Họ lao vào nhau , từng nhát kiếm chém ra chính là bằng chứng nói lên độ căng thẳng của trận chiến

"Đến đây mà chiến đấu, đồ hèn hạ!"Skaze quát lên, hơi thở nặng nề, hai vai phập phồng. Mái tóc rối tung trong gió xoáy quanh, ánh sáng từ Hồn Viêm Đế lóe lên nhịp theo mạch máu đang dồn về bàn tay siết chặt chuôi kiếm.

Tên kia không trả lời. Hắn chỉ bước ra từ làn sương đen đặc như dầu — bóng người đổ dài, dáng đi thong thả, thanh kiếm từ thạch anh lấp lánh trong tay. Mỗi bước của hắn, mặt đất như mềm nhũn ra, những chi tiết quanh hắn méo mó như một đoạn giấc mơ chưa kịp hoàn tất.

Vút—!Không cảnh báo. Không nghi thức. Hắn lao tới.

KENG!Tiếng kiếm chạm nhau nảy lửa. Skaze chặn đòn, bị đẩy lùi ba bước, trượt chân trên nền đá vụn. Ngực cậu nhói lên, nhưng không phải từ thể xác, mà từ luồng áp lực siết chặt thần kinh. Khi lưỡi kiếm kia chạm tới, nó như tái tạo lại nỗi sợ bên trong, ép lên tim người đối diện một cảm giác muốn lùi lại — mãi mãi.

Một giấc mơ bị ép sống.

Skaze nghiến răng, mắt không rời hắn.Cậu tạt ngang kiếm, xoay người thấp hẳn, rồi xuyên chân qua một vòng cong, chém vút lên như rắn độc bật mình. Cú phản đòn sắc lẹm. Nhưng đối thủ... không đỡ. Hắn lùi nửa nhịp, vừa đủ để thoát, như thể biết trước đường kiếm của Skaze.

“Ngươi đọc được đường kiếm?”

“Không.” Hắn cười. “Chỉ cần đọc giấc mơ của ngươi là đủ.”

Một nhát đâm. Thẳng tới vai trái.

Skaze nghiêng người – hụt. Nhưng phần vải áo đã bị cắt toạc. Máu nhỏ xuống. Đòn đâm ấy không mạnh, nhưng tinh vi và đúng thời điểm, như một lời nhắn.

"Mày đang mơ, và tao đang viết nó."

Skaze không đáp.Cậu điều tiết hơi thở. Đổi tay cầm kiếm. Lùi ra xa hơn một chút — thay vì phản công, cậu... chờ.

“Mày không biết điều gì về ta đâu.” Skaze khẽ nói. “Ta cũng từng sống trong giấc mộng của người khác. Và rồi... ta tự viết lại lối thoát.”

“Ồ? Cho tao xem xem.”

LẦN NÀY, CHÍNH LÀ SKAZE LAO TỚI.

Tư thế thấp, trọng tâm dồn gối phải, mũi chân cào mặt đất. Đường kiếm không phải đường thẳng – mà là lượn cong, kết hợp với nửa bước gối, tạo thành một chuỗi đòn liên hoàn như múa. Kiếm không đánh vào đối phương – mà khóa không gian di chuyển. Những đòn cắt gió trước mặt hắn, ép hắn vào thế bị xoay vòng.

LẦN ĐẦU TIÊN, hắn không phản ứng kịp.

KENG!Skaze xoay chuôi kiếm, giáng xuống vai hắn bằng sống lưỡi. Cú đánh không chí mạng – nhưng khiến hắn loạng choạng.

“Ngươi đang dùng gì?”

“Kiếm pháp, không phải chiêu trò.”“Ta không chém giấc mơ. Ta chém gió, nước, ánh mắt, và nhịp thở của ngươi.”

Đòn kế tiếp đến ngay sau đó.Một bước gập, rồi phóng người như diều xé gió, tay trái hỗ trợ tay phải xoay vòng kiếm — như một vũ điệu.

"Chậm!"Hắn gầm lên, xoay kiếm ngang thân đỡ đòn. Nhưng Skaze đã xoay tròn về sau lưng hắn — đòn tấn công chỉ là đánh lạc hướng.

BÙM!Một đòn đá thẳng vào lưng, khiến hắn đổ gập ra trước.

Khi hắn bật người trở lại, đã thấy Skaze lùi xa, mũi kiếm chỉ xuống.

“Ngươi tưởng chiếm giấc mộng là kiểm soát?”

“Không.”“Là kẻ sống thật — mới viết được hồi kết.”

"Để xem mày đỡ chiêu này như thế nào, Skaze!"

Gã hét lớn, rồi dịch chuyển tức thờikhông phải lên cao, mà xuyên qua lòng đất, rồi phá vỡ điểm thứ nguyên dưới chân Skaze.

ẦM!

Một cú đấm móc từ dưới trồi lên, bất ngờ đến mức Skaze không kịp phản ứng. Mặt đất nổ tung, thân hình cậu bị đánh văng lên trời như viên đạn bị bật ra khỏi nòng.

"Khốn kiếp!" Skaze nghiến răng, cố xoay người giữa không trung. Nhưng...

Không khí xung quanh đang... thay đổi.

Một lớp màng mỏng, trong suốt, như giấy bóng... đang ép sát vào cơ thể cậu. Không gian... đang bị ép lại!

“Ngươi… ép thứ nguyên!?”

“Đúng vậy.”Giọng tên kia vang vọng, như vọng từ vô số chiều không gian:"Không cần sức mạnh, không cần kiếm pháp. Ta chỉ cần ép mọi chiều không gian vào một mặt phẳng."

Skaze giật mình. Cơ thể cậu — giờ đây như bị cán phẳng giữa hai tấm kính vũ trụ. Tay chân co quắp. Suy nghĩ cũng bắt đầu... bị đè nén. Không còn trướcsau, không còn tráiphải, mọi tọa độ bị xóa sổ trong nháy mắt.

“Mày càng giãy, thứ nguyên càng ép mày xuống.”“Dù mày có mang bao nhiêu chiều — nơi này chỉ còn Zero.”

Mắt Skaze đỏ ngầu. Cậu nghe thấy tiếng răng mình nghiến lại, đầu đau nhói như bị bóp nát.Không gian mỏng như một trang sách. Và cậu là con chữ bị gạch bỏ.

Nhưng cậu... không từ bỏ.

“Nó luôn hoạt động, dù tao chẳng hề để tâm.”Hắn tiến một bước, giọng nói lạnh tanh nhưng vang vọng như vọng âm từ vực sâu.“Mày nhanh? Mày mạnh? Đúng. Nhưng điều đó không quan trọng. Vì mày vẫn bị nó nuốt chửng.”Một cái nhếch môi.

“Tao kích hoạt nó – không phải để chiến đấu. Mà để mày hiểu:Trận chiến này, từ giây đầu tiên… đã có kẻ chiến thắng.”

Hắn giơ tay vẽ lên không trung những dòng rune cháy âm ỉ như máu nguội, uốn lượn thành một cái tên:

Yel’Nareth

“Không phải một cái tên.Mà là bản án.”

Yel'Nareth cất giọng.“Đến lúc phá bỏ mọi thứ rồi. Kẻ chiến thắng — là TAO.”Hắn vung tay, kéo căng đường viền không gian như lột xác cả một chiều thực tại.

“Tạm biệt, chiều không gian thối nát này—”

PHỤNG!

Một cột lửa xé toạc bóng tối, đâm xuyên ngực Yel'Nareth như thiên thạch rạch trời.Lửa không cháy da thịt, mà thiêu trụi các lớp khái niệm trong cơ thể.Hắn lùi lại, run lên từng nhịp thở.Lần đầu tiên trong trận chiến, nét sững sờ hiện lên gương mặt hắn.

“Cái... gì vậy?”

Từ phía xa, Skaze bước ra giữa cơn lốc xoáy năng lượng vỡ vụn.Áo rách bươm. Khí tức chấn động. Mắt ánh lên ngọn lửa thâm trầm.

“Mày tưởng có thể giam tao trong thứ nguyên phẳng đó à?”Cậu thở mạnh, siết lại thanh Hồn Viêm Đế đang cháy bùng.“Mày quên mất ai là kẻ sống sót từ giấc mơ tận thế rồi.”

Yel'Nareth gào lên, xoay người.“MÀY PHẢI BỊ ÉP NÁT! PHẢI BỊ NGHIỀN THÀNH CÂU CHUYỆN TRẮNG TRƠN!”

Hắn phóng đến, từng bước chân làm không gian rung lắc, mỗi cú vung kiếm là một nếp gấp logic bị xé toạc.

Nhưng Skaze không né.

“Đủ rồi!”

Vút! 

Kĩ năng nào cũng có điểm yêu thôi , vểnh tai lên mà nghe nè thằng nghiệt súc

Mày có thể thao túng giấc mơ, ép kẻ khác rơi vào cơn mê ảo.Nhưng những giấc mơ đó mang dấu ấn của chính hắn – hắn luôn hiện diện trong tâm trí nạn nhân.

Tao nhận ra điều đó. Trong khoảnh khắc bị ép thành “tờ giấy thứ nguyên”, tao không chống lại bằng sức mạnh — mà bằng tư duy ngược:

"Giấc mộng càng hoàn hảo, càng dễ đoán. Và mày luôn để lại dấu ấn — mày không biết khiêm tốn, Yel'Nareth."

“Mày luôn kiểm soát — nhưng lại không bao giờ để ý tới những thứ mày cho là yếu kém.”“Và đó là điểm mù của mày, Yel’Nareth.”

"Tao không chạy khỏi giấc mơ.""Tao làm chủ nó."

Tao chém cái đám thứ nguyên muốn ép nát tao vô tấm tranh bằng cây Hồn Viêm Đế , và cũng chính nó sẽ tiễn mày xuống địa ngục

TỐI CƯỜNG CHÚA TỂ TRẢM 

Cường bạo sức mạnh 

GRAHHHHHH 

“Long Hồn Phá Tinh – Khải Huyền!!!” Mở khóa tất cả tầng sức mạnh

Hồn Viêm Đế rực cháy trong tay Skaze, ấn ký tượng trưng cho tình cảm gia đình bỗng sáng rực, như hồi đáp lại lời thề sinh tử của cậu.

Một luồng năng lượng ấm áp nhưng rực lửa tràn ngập cơ thể Skaze, đẩy lùi mọi bóng tối.

"Cha mẹ, Frank, Chika… mọi người đang bên mình. Mình không đơn độc!"

– Đa Sắc Viêm Thần –

Như một màn bắn pháo hoa điên cuồng từ trái tim, các ngọn lửa mang màu sắc khác nhau – đỏ của khát vọng, xanh của lòng tin, tím của ký ức, trắng của hi sinh – tuôn trào từ Hồn Viêm Đế, hợp nhất thành cơn bão lửa nuốt lấy không gian.

Skaze lao đến, từng bước như thiêu đốt chính không thời gian dưới chân mình. Đây là đòn tất sát, đòn kết liễu, đòn mang tất cả niềm tin của cậu và những người thân yêu.

Yel’Nareth nheo mắt, lần đầu tiên vẻ mặt hắn không còn tự tin:– "Chà… vậy thì ta cũng không thể xem nhẹ nữa."

Hắn nâng Ngân Mộng Chi Tử, thanh kiếm thạch anh ngưng tụ từ ký ức và giấc mộng đã đánh cắp. Hư vô bẻ cong quanh hắn.

– "Ta sẽ xé rách ngươi ra từng lớp khái niệm nếu ngươi dám chạm vào ta…!"

– Đoạn Nguyên Chi Trảm –

Một nhát chém sinh ra từ bóng tối của hư vô, nơi không có định nghĩa nào tồn tại.

Hai con người – hai sinh thể mang trong mình những di sản khác nhau – lao vào nhau, kiếm khí xé toạc mọi quy tắc.

Chạm nhau. Một nhát. Một làn khói. Một khoảng lặng.

Gió lặng như chết.

Cả hai cùng gục.

Không còn lời nào thốt ra. Chỉ còn tro bụi bay nhẹ.Trận chiến đã đi đến tận cùng của cảm xúc, ý chí, và sự hủy diệt.

Giữa làn khói nhòa và mảnh không gian tan rã, một bóng người chậm rãi đứng dậy từ đống tro bụi.Đó là Skaze.

Cơ thể cậu rách nát, máu hòa lẫn với tro bụi, gương mặt tái nhợt, hơi thở mong manh như sắp lịm. Nhưng trong đôi mắt ấy — vẫn cháy lên một đốm sáng không thể dập tắt.

Giọng cậu run nhẹ, nhưng rõ ràng như tiếng chuông ngân giữa hư vô:

"TA... SKAZE...LÀ NGƯỜI CHIẾN THẮNG!"

Câu nói ấy không chỉ vang lên trong không gian đã vỡ vụn, mà còn vang vào chính khái niệm "định mệnh" — như tuyên ngôn của một kẻ đã xé rách số phận, đứng dậy từ tận cùng đau khổ để khẳng định chính mình là người viết lại câu chuyện.

Ngay sau câu nói ấy, không gian quanh cậu vỡ tan. Mặt đất tan rã như gương vỡ, tầng tầng chiều không gian sụp đổ như một giấc mơ tan biến.

Skaze gục xuống — đầu cúi thấp, gối khuỵu, máu chảy thành từng giọt.

Mọi thứ mờ dần trong mắt cậu... cho đến khi...

...một bàn tay.

Một bàn tay ấm áp và vững vàng nhẹ nhàng đỡ lấy cậu từ phía sau.

"Làm tốt lắm, Skaze. Cậu không đơn độc đâu."

Một giọng nói quen thuộc, dịu dàng nhưng kiên định vang lên — như ánh bình minh xuyên qua màn đêm đen.

Tôi nhẹ nhàng đỡ Skaze dậy. Cơ thể cậu ta mềm nhũn, rũ rượi, tưởng chừng không thể đứng vững… nhưng bất ngờ thay — một làn sáng nhè nhẹ lan tỏa từ tim Skaze, từng vết thương rách da rách thịt dần se lại, máu khô vụn rơi như bụi đỏ.

Cơ thể cậu... tự động phục hồi.

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng rồi bật cười nhẹ:

“Gì đấy? Nội tại mới à?”

Skaze vẫn thở hổn hển, ánh mắt vừa bực bội vừa bất lực liếc tôi một cái.

“Nội tại cái con khỉ ấy... Tưởng mỗi mình cậu làm được sao, Minh?”

Tôi không nhịn được cười, vỗ nhẹ vai cậu ta.

“Ừ, được rồi, được rồi. Cậu đúng là không làm người ta lo được quá lâu.”

Skaze cũng bật cười — một nụ cười mệt mỏi nhưng ấm áp, đầy kiêu hãnh. Dưới nền trời đang dần sáng lên từ tàn dư chiến trường, hai chúng tôi đứng cạnh nhau, như hai mảnh ghép cuối cùng còn lại sau một cơn ác mộng. 

“Cậu thoát ra lâu rồi à, Minh?... Đây là…???”

Skaze nhìn quanh, ánh mắt vẫn còn vương lại chút hoài nghi, như thể chưa tin được bản thân vừa vượt qua được cơn ác mộng kia.

Tôi gật đầu.

“Ừ, một lúc rồi. Và à này—”

Skaze nheo mắt khi thấy một người lạ đứng đằng xa.

“NÀY! SAO CẬU ĐỂ HẮN Ở ĐÂY?”

Tôi bật cười, đưa tay ra hiệu bình tĩnh.

“Yên tâm đi. Ông ấy giờ hiền khô rồi.”

Skaze nhìn tôi như thể không tin nổi, nhưng cũng không hỏi thêm nữa. Tôi trấn an cậu ta bằng một cái vỗ vai nhẹ, rồi cùng ngồi xuống bậc đá, ánh mắt hướng về vùng không gian vẫn đang chờ hé mở.

“Giờ chỉ còn lại hai chị em Rosy với Yukari thôi.”

“Ừ…” – Skaze gật đầu – “Nhưng họ mạnh mẽ lắm. Họ sẽ làm được.”

Chúng tôi im lặng, chờ đợi. Rồi ánh sáng mờ dần, chuyển cảnh

Tại một thế giới khác — thế giới của Rosy và em gái cô.

Hai chị em đang đi bộ dưới rừng cây hoa anh đào, từng cánh hoa rơi nhẹ như sương sớm, trải dài một lối mòn dẫn đến ngôi làng nhỏ bên sườn núi.

“Này chị,” – Rosy em ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh ánh sắc trời – “Ước gì khoảnh khắc này kéo dài mãi mãi… Mình được vui chơi, mọi người đều khỏe mạnh, ngôi làng vẫn phồn thịnh… và trên hết… ông nội vẫn còn sống…”

Rosy chị khẽ mỉm cười, tay xiết nhẹ lấy tay em.

“Ừ… chị biết mà…”

Một khoảng lặng kéo dài như gió lặng đi giữa tán cây. Rồi Rosy em quay sang, ánh mắt vẫn đầy hồn nhiên:

“Nhưng sao chị…?”

Rosy chị khựng lại. Đôi môi cô khẽ mím lại, như không nỡ nói ra điều gì đó… Nhưng trong ánh mắt ấy đã lặng lẽ ánh lên một nỗi nghi ngờ rất nhỏ — một vết rạn đầu tiên giữa “giấc mơ đẹp” mà cả hai đang sống trong.Cô biết rõ nơi đây không phải hiện thực , chỉ là không gian ảo mộng của thử thách tạo ra mà thôi , nhưng cô không muốn em mình phải nhận ra sự thật ấy rồi rơi vào suy sụp 

“Chị ơi, nhìn kìa… thác nước kia đẹp quá! Mình ra đó chơi đi! Em sẽ cho chị thấy—bí thuật điều khiển nguyên tố của em giờ đã ‘ngon lành’ cỡ nào luôn!”

Giọng Rosy em trong trẻo vang lên như tiếng chuông bạc, đầy hào hứng. Rosy chị bật cười, ánh mắt dịu dàng khi thấy cô em gái mình lại hồn nhiên như đứa trẻ ngày nào.

“Ừ, đi thôi…”

Họ cùng chạy về phía con thác hùng vĩ đang đổ ào ạt như dải lụa trắng giữa đại ngàn. Những tia nắng len qua tán lá phản chiếu lên làn nước, khiến cả không gian như bừng sáng.

Rosy em nhanh nhẹn bước lên tảng đá gần bờ, chụm hai tay lại, đôi mắt nhắm hờ đầy tập trung.

“Nhìn kỹ nhé chị!”

Dòng nước trước mặt cô bất ngờ chuyển động. Từ dòng chảy hỗn loạn, nó bắt đầu uốn lượn theo hình dáng những con vật – một con cá khổng lồ xoay tròn giữa không trung, một con chim nước vỗ cánh bay qua đầu họ. Rồi chúng tan thành bụi nước lấp lánh, như mưa sao rơi xuống mặt hồ.

Rosy chị chỉ lặng nhìn. Không phải vì ngạc nhiên trước sức mạnh — mà vì điều gì đó sâu hơn. Hình ảnh ấy... quá giống Rosy em ngày còn nhỏ. Khi còn là một cô bé ngồi bên bờ suối, loay hoay nghịch nước với đôi bàn tay đầy mộng mơ.

“Đây là em thật sao…?” – Rosy chị thì thầm trong lòng.

Bởi vì... đã lâu lắm rồi, cô chưa từng thấy em gái mình vui vẻ như thế. Quá lâu, đến mức cảm giác này bắt đầu khiến cô bất an.

Rosy chị mỉm cười, dịu dàng như ánh nắng ban chiều phủ lên mái tóc em gái.

— “Ừ, chị chờ đấy.”

Rosy em quay người, giơ tay chỉ về bầu trời đang vẽ nên những áng mây rực rỡ phía chân thác:

— “Em sẽ đi thật xa, gặp thật nhiều người, học thật nhiều điều… rồi đem về cho chị không chỉ một thanh kiếm đâu! Cả thế giới cũng được!”

Giọng cô đầy háo hức, mang theo niềm tin ngây thơ nhưng mãnh liệt.

Rosy chị chỉ lặng im nhìn em. Nơi đáy mắt cô là nỗi buồn không thể nói thành lời — bởi trong thâm tâm, cô biết mọi điều đang diễn ra nơi đây... đều là ký ức. Một giấc mơ ấm áp do ai đó dệt nên.

Dù là ảo ảnh, nhưng ảo ảnh này quá đẹp để xé nát nó.

Rosy chị bước lại gần em, vòng tay ôm lấy cô từ phía sau. Một cái ôm thật chặt.

— “Rosy à… nếu có thể… chị ước gì em không phải lớn lên.”

— “Ơ? Sao vậy chị?”

— “Vì thế giới bên ngoài... không dịu dàng như dòng thác này đâu…”

Không gian như khẽ rung động. Dưới ánh hoàng hôn ký ức, hai chị em vẫn đứng đó — một người biết rõ tất cả, một người vẫn đang sống trong mơ.

Nhưng rồi... giấc mơ nào cũng phải tan.Trong mắt hai chị em họ nhìn nhau qua một lăng kính giấc mộng.

-Hết chương 44-