Huge thị phạm
Chiến trường nơi Huge đối đầu với Kevin và Thành… rực cháy như một cõi tận thế.
Không khí bị xé toạc bởi vô vàn tiếng nổ mang tính thông tin, không phải vì sóng âm mà vì khái niệm “âm thanh” đang bị tái lập và bóp méo liên tục.
Kevin kích hoạt cặp súng hủy diệt , viên đạn phóng ra từ đó , chiêu thức mang tê
[EXECUTE: DIVINE_BULLET]— “Phán Quyết Thần Tốc – Tẩy Trắng Thông Tin.”
Một chiêu bài được lập trình để xóa sổ mọi dữ liệu về mục tiêu: Không còn tên, không còn vị trí, không còn được ghi nhớ trong bất kỳ ký ức nào. Mục tiêu sẽ bị trục xuất khỏi Câu Chuyện.
Nhưng… Huge vẫn đứng vững.
"Ngươi có thể phân tích trận chiến đến từng chi tiết..." – ông ta nói với giọng đều như thể đang đọc lại một công thức cổ xưa –"...Nhưng điều đó vô nghĩa trước ta."
Xung quanh Huge, hàng trăm nghìn chiếc gai bạc đen đâm lên từ mặt đất, từ hư không, từ chính nếp gấp giữa khái niệm và phản-khái niệm.
Chúng không phải vũ khí vật lý, mà là những “Mũi Gai Trật Tự” – vật thể do chính Tịch Luật tạo nên để định hình và bảo vệ sự tồn tại khỏi bị định nghĩa sai lệch.
Thành gầm lên.
“Xuyên qua trật tự! Phá luật tuyệt đối!”[PENETRA-SPEAR: STORYBREAKER]
Cây thương của hắn xé nát mọi logic, xuyên thủng được cả “lệnh cấm thần thánh”, vượt qua các vòng lặp nguyên nhân-hệ quả… Nhưng khi nó đâm tới Huge
KENGGGG!!
Nó bị chặn lại bởi một cái gai – đơn độc – đang rung lên như chuông ngân trong màn đêm.
"Ngươi tưởng ta không biết ngươi sẽ đâm ta?" – Huge nghiến răng, và toàn bộ những chiếc gai biến đổi thành một trận địa đồ—không gian bị tái mã hóa.“Ta chính là thứ tạo ra những kẻ như các ngươi... đừng tưởng rằng các ngươi thật sự hiểu khái niệm mà mình đang thao túng.”
Huge vươn tay.
"Xem ra… đã đến lúc không cần giấu bài nữa rồi."
Làn sương đen bốc lên quanh ông ta, không phải từ cơ thể… mà từ chính những quyển “sách luật” đang bị ông xé bỏ từng trang một.
“Được rồi… đến lúc các ngươi chứng kiến cái gọi là sức mạnh tuyệt đối là như thế nào.”
Huge hét lên, cả không gian chấn động. Hắn rút ra một mảnh giấy rách, nhưng từng ký tự trên đó lại như sống, tự thay đổi, tự xé nát chính mình rồi tái cấu trúc.
“Đây không phải là ‘viết lại câu chuyện’ theo nghĩa bình thường…”“Ta đang làm lại cơ chế viết câu chuyện.”
Tôi đứng lặng, Ma Nhãn của tôi xoay chậm. Tôi thấy rõ sự thật.
“Nhưng bản thân tôi đã độc lập với câu chuyện rồi. Tôi đâu còn bị ảnh hưởng bởi những gì xảy ra trong khung truyện này?”
“Ngươi điên rồi.” – Huge gằn giọng.
“Ngươi độc lập với diễn biến, đúng.Nhưng không độc lập với môi trường vận hành câu chuyện.”“Không ai tồn tại được nếu logic vận hành của không gian bị tái định nghĩa. Dù là ngươi.”
Huge bước tới.
“Minh, kích hoạt Ma Nhãn đi. Ta đã giảm phạm vi tái định nghĩa khung truyện xuống chỉ còn trong không gian này, nhưng ngươi vẫn đang đứng trong nó. Nếu không… Ma Nhãn của ngươi cũng sẽ bị lột trần khỏi ý nghĩa.”
Tôi nhắm mắt lại. Dòng năng lượng lạnh như băng chảy quanh cơ thể.Một giọng thì thầm vọng ra từ sâu trong tôi, từ vùng tối nơi ánh sáng không chạm tới:
「Mở Khóa: Toàn Khái Niệm Ma Nhãn」[MA-NHÃN: VOID RE-CODE ACTIVATION]
Khoảnh khắc sau Kết Giới – "Chủ Quyền Của Người Viết"
Cảm giác như tôi đang đứng trong một kết giới vô thanh vô ảnh. Không còn gió. Không còn mặt đất. Chỉ một màn trắng, trắng đến mức làm nhức mắt như thể tôi đang đứng trong bản thể nguyên thủy của vũ trụ — nơi câu chuyện chưa được viết.
Tôi chạm tay ra — không có gì cả. Không khí cũng không tồn tại. Tôi... lạc trong một khái niệm chưa kịp định nghĩa.
Và rồi— kết giới tan dần.
Không còn chiến trường. Không còn ai ngoài Huge — đang đứng đó, lưng quay lại tôi, tay vẫn đặt trong không trung như thể ông ta vừa ký tên lên một văn kiện của tạo hóa.
“Xong rồi.” – Ông nói khẽ. Không tự hào. Không kiêu ngạo. Chỉ như đang thực thi trách nhiệm của một kẻ canh giữ biên giới giữa Câu Chuyện và Sự Hủy Diệt.
Ông đưa tay ra, vẽ nên không trung một mặt gương. Không phản chiếu hình ảnh của tôi — mà phản chiếu lại chính trận chiến vừa rồi.
Trên mặt gương ấy, đối thủ của Huge — hai kẻ giả dạng Thành và Kevin — bộc lộ bản chất thật sự:Không còn là người. Không còn là chiến binh.Chúng vỡ thành hàng ngàn dòng ký tự sống, trôi lơ lửng như các hàm logic trong một đoạn mã không người viết.
“Chúng không phải con người.” – Huge nói –“Chúng là những khối lệnh — chương trình kể chuyện được lập trình để tồn tại bằng cách viết lại mọi điều luật mà chúng đối đầu.”
Kẻ giả Thành thì thầm:
“Mọi thứ đều nằm trong câu chuyện…”
Kẻ giả Kevin cười nhạt:
“Ai thao túng câu chuyện… kẻ đó là Chúa.”
Huge nhắm mắt. Đôi mắt của một người từng quá hiểu những trò chơi quyền năng cấp câu chuyện.
“Vậy để ta nhắc lại cho các ngươi... Ai là người viết nên khung luật của câu chuyện này.”
Ông không ném chiêu. Không ra đòn.
Ông đặt bút.
「RE-WRITE: SOVEREIGN CLAUSE」(Tái Viết: Điều Khoản Chủ Quyền)
Ngay tức khắc, một hình tròn ánh sáng bao phủ không gian, nhưng ánh sáng này không mang tính chất vật lý — mà là ánh sáng của "khái niệm pháp lý". Nó không đốt cháy da thịt, mà xóa đi quyền tồn tại như một “người viết” của đối phương.
Tất cả các:
Hàm điều kiện
Hành vi can thiệp dòng thời gian
Lệnh ghi đè logic
Quyền truy cập vào "meta-narrative"
...đều bị khóa.
“A đã thao túng cốt truyện của B.”“B lập tức ngăn chặn.”“A lại viết đè lên một nhánh khác — với cường độ khác biệt.”“B tiếp tục chặn đứng.”
Cứ như vậy…
Một lớp.Rồi hai lớp.Ba.Mười.Vô hạn.
Cốt truyện chồng lên cốt truyện. Plot bị lật. Lại bị khóa. Nhánh rẽ được mở. Lập tức bị triệt tiêu.
Chà… tôi nghe Huge giải thích mà cảm giác như đầu mình đang bị… ép vào một cuốn từ điển đang tự viết.Mỗi từ ông ta nói ra đều như một dòng lệnh, một hàm logic đâm xuyên qua não tôi.
"Chồng Narrative này lên Narrative khác… rồi lock toàn bộ logic hệ thống... rồi còn RE-WRITE: Sovereign Clause…"
Tôi đứng đó, mồ hôi lạnh toát ra sau gáy.Trong đầu tôi không còn là máu thịt — mà là các đoạn mã lồng nhau liên tục tái cấu trúc, xóa rồi ghi đè.
Mơ màng. Lú. Như thể đang đọc một cuốn sách viết bằng chính ký ức của mình.
Tôi quay sang Huge, yếu ớt hỏi:
“Tóm lại là... ta thắng chưa?”
Huge bật cười.
“Ngươi đúng là ngốc thật, Minh.”
“Chúng ta không thắng bằng cách giết. Chúng ta thắng bằng cách khiến đối thủ tự chết chìm… trong chính câu chuyện của họ.”
Tôi gãi đầu.
“Ờ... tôi nghe chữ 'chết chìm' là tôi hiểu rồi đó. Chừng nào không phải viết thêm hàm logic gì nữa thì tôi khỏe rồi.”
Một cuộc chiến ngôn từ, logic, và ý chí – nơi không ai rút kiếm, nhưng cả thế giới sụp đổ.
“Bọn chúng đang cố phá Narrative Loop…” – Huge trầm giọng – “Nhưng vô ích.”
Ông giơ tay lên. Không tung chiêu, không triệu hồi sức mạnh. Chỉ đơn giản… kí một chữ.
「RE-WRITE: SOVEREIGN CLAUSE」– Tái Viết: Điều Khoản Chủ Quyền –
Một loạt hàm điều kiện, logic truyện, câu trúc ý nghĩa… bị khóa cứng. Toàn bộ vũ trụ bẻ cong theo luật mới được ban hành.
“Ta đã chồng lên bọn chúng nhiều lớp Narrative Loop.” – Huge lạnh lùng. –“Dù chúng có thoát, cũng chỉ tới tận cùng câu chuyện… rồi quay lại từ đầu.”“Một vòng tuần hoàn không hồi kết.”
“Cái chết của chúng không nằm ở thân xác — mà ở việc bị giam trong câu chuyện mà chính chúng từng viết.”
Tôi quay sang Huge , tiếp tục hỏi
“Ông... rốt cuộc là thứ gì vậy?”
Ông không trả lời. Chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt nửa như cảm thông, nửa như nhắn nhủ:
“Khi ngươi sở hữu Ma Nhãn, một ngày nào đó… ngươi sẽ hiểu.”
“Thôi được rồi, cảm ơn ông nhiều.” – Tôi khẽ nói, ánh mắt vẫn dõi về phía những ảo ảnh đang cuồng nộ vì tuyệt vọng.
Huge – giờ đây là một bóng mờ giữa những tầng thực tại bị tái lập – nhìn tôi, cười nhẹ:
“Còn bên ngươi thì sao rồi, Minh?”
Tôi nhắm mắt. Cảm nhận toàn bộ chiều không gian quanh mình đã ổn định trở lại.
“Tôi sẽ có phương án giải quyết. Cảm ơn ông… nhưng phần còn lại, là của tôi.”
Những bản thể giả dạng — mang hình hài của Haru, Helen, Kur, Roman, tất cả vẫn đang tấn công tôi như những kẻ không hồn.
Tôi vẫn đứng yên.
Tử Nhãn lúc này tự động vận hành, vô hiệu hóa mọi đòn đánh, mọi hiệu ứng, mọi ý định hủy diệt trước khi chúng chạm đến tôi. Chúng không còn thực sự tồn tại theo đúng nghĩa, mà chỉ là các "hình tướng" cố duy trì mình bằng dư âm ý niệm.
“Đến lúc rồi…” – Tôi khẽ thì thầm, thanh âm gần như lặng mất trong vũ trụ rung động.
Tôi mở mắt. Cặp Ma Nhãn lúc này phát ra một luồng ánh sáng tím đậm hòa lẫn sắc đen – không còn là ánh sáng, mà là năng lượng của khái niệm phá hủy.
“Các ngươi… hãy an nghỉ.”
Tôi bước tới.
Không nhanh. Không cần. Mỗi bước chân tôi – như chạm tới lõi của bản thể bọn chúng.
“Thái Cực Quyền.”
Một cú đánh uyển chuyển như gió, tưởng như mềm mại – nhưng chính nó xé tan sự gắn kết giữa biểu tượng và nội hàm trong bọn chúng. Chúng bắt đầu run rẩy – không vì đau, mà vì bị tách rời ra khỏi chính mình.
“Xuyên Tâm Sát.”
Một đòn đánh mà không ai thấy được — vì không đánh vào thể xác, mà trực tiếp xuyên thẳng vào khái niệm tinh thần, tách linh hồn khỏi lớp phủ ký ức giả, khiến chân ngã của từng kẻ giả dạng bị vỡ ra như gương bị nứt.
Những tiếng kêu không thành lời. Những biểu cảm vỡ vụn.
Helen – gục xuống đầu tiên. Không có máu. Chỉ là một bức tượng ánh sáng nứt toác rồi hóa bụi.Haru – đưa tay như muốn giữ tôi lại. Tôi nhắm mắt.Kur – rít gào điều gì đó, nhưng không ai hiểu được.
Ông Ark , rồi những người khác cũng lần lượt tan biến
Chúng biến mất từng kẻ một, không phải do bị giết, mà do không còn “lý do tồn tại” sau khi bị xóa khỏi khái niệm câu chuyện.
Tôi lặng lẽ đứng giữa chiến trường hoang vắng. Không có chiến thắng. Không có hào quang.
Chỉ là… một sự thanh tẩy.
“Các người từng là một phần ký ức tôi. Và tôi không bao giờ quên điều đó.”
Không gian quanh tôi bắt đầu rung chuyển — như những lớp vải dệt từ ký ức bị gỡ tung từng sợi một.
Mọi thứ… đang tan biến.
Không phải bởi sức mạnh hủy diệt, mà bởi vì vai trò của nó đã hoàn thành. Ký ức, đau đớn, thử thách — tất cả nhường chỗ cho sự thật.
“Ngươi làm đúng rồi đó, Minh. Nhìn kìa.”
Giọng của Huge vang lên — trầm tĩnh, đầy sự tôn trọng — thứ mà trước giờ ông chưa từng để lộ rõ ràng như vậy.
Tôi khẽ gật đầu. Cả tôi và Huge là hai người đầu tiên thoát ra khỏi ảo ảnh luân hồi.
Xung quanh, không gian vỡ tan như những mảnh thủy tinh óng ánh — phản chiếu muôn hình vạn trạng nỗi đau của những ai từng bước qua nơi đây.
Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời tối hồng — một cõi không thời gian vô định đang nứt ra từng đường như vỏ trứng.
“Giờ chỉ còn chờ Skaze, chị em Rosy và Yukari…”
“Hy vọng mọi người… bình an.”
Tôi không nói thành tiếng. Chỉ là một ý nghĩ vang vọng trong lòng, nhưng đủ để cảm nhận một cơn gió nhẹ lướt qua, như lời thì thầm của những linh hồn từng đồng hành.
Tôi siết chặt nắm tay, giữ cho bản thân tỉnh táo. Tử Nhãn vẫn mở, nhưng ánh sáng của nó lúc này… dịu lại.
“Tôi tin họ. Họ sẽ vượt qua. Giống như tôi… đã vượt qua.”
Tôi định dùng Tử Nhãn để dò xét — nhưng bị bàn tay của Huge nhẹ nhàng ngăn lại.
“Minh, đừng. Đôi khi, sự im lặng là món quà cuối cùng mà chúng ta có thể dành cho người khác. Để họ có không gian riêng tư, tự mình đối diện với những ký ức của họ.”
Tôi thoáng khựng lại, rồi gật đầu. “Được rồi. Vậy chúng ta chờ… và trò chuyện.”
“Ta cũng muốn nghe nhiều hơn… về quá khứ của ngươi.”
Tôi nở một nụ cười nhẹ.
“Được thôi, ông bạn. Tôi sẽ chờ tin tốt từ mọi người… và chia sẻ với ông một vài bí mật.”
[Cảnh chuyển – phía Skaze]
Màn sương mờ đục cuộn lên, rồi tan đi như một bức rèm ảo ảnh bị kéo xuống.
Skaze mở mắt — cậu đang đứng giữa một khu rừng rậm u ám, nơi chỉ có tiếng gió rít và mùi mục rữa len lỏi giữa từng tán lá.
Không gian này quen thuộc đến đau lòng.
“Đây là… nơi đó,” Skaze thì thầm. “Nơi cha… đã hy sinh.”
Một bóng người lặng lẽ bước ra từ giữa làn sương xám. Là Frank — cha của cậu.
“Cha…? Không thể nào… Cha đã chết rồi cơ mà?”
Nhưng Frank không đáp. Đôi mắt ông vô hồn, không bi thương, không giận dữ — chỉ là một cái nhìn xuyên qua Skaze, như thể ông đang nhìn thấu cả linh hồn cậu.
Một tiếng búng tay vang lên.
Ngay lập tức, khu rừng xung quanh biến mất, thay vào đó là một chiến trường phủ đầy máu đen và bụi khói. Đám người đã từng là đồng đội của Frank, từng là ân nhân của Skaze — giờ đây trở thành những xác sống bốc mùi tử khí, từng kẻ một gào thét, lao về phía cậu với tốc độ kinh hoàng.
Mùi máu tanh nồng nặc bủa vây. Skaze khẽ nhăn mặt, tay siết chặt chuôi kiếm.
“Các người là... ký ức, hay là sự trừng phạt?”
Không có câu trả lời.
Chỉ có những bước chân kéo lê, những tiếng gầm rú không còn mang hình người.
Và giữa chúng, Frank vẫn đứng đó — không tiến, không lùi. Bất động như một cái bóng không hồn, nhìn Skaze bằng đôi mắt rỗng.
"Chaaaaa!"
Tiếng gào của Skaze xé toạc màn sương ký ức.
Cậu lao tới, không một chút do dự, như thể trái tim bị kéo căng đến tận cùng bởi niềm tin rằng trước mặt mình là Frank — cha cậu — người đã hy sinh để bảo vệ cậu khỏi lũ quái vật năm ấy.
Nhưng đúng khoảnh khắc ấy — khi khoảng cách chỉ còn một bước — một cánh tay đen kịt xuyên thẳng qua ngực Skaze.
Cậu chết sững. Máu ứa ra từ khóe miệng.
“Cha… cha làm gì vậy?”
Skaze lắp bắp, giọng nói nghẹn lại giữa cơn choáng váng.
Gương mặt Frank bỗng méo mó, biến dạng thành thứ gì đó không còn là con người. Đôi mắt rực lên ánh thù hận, còn cánh tay vẫn giữ nguyên, xuyên qua người Skaze như một cột mốc đánh dấu tận cùng của nỗi tin.
Cậu khụy xuống, máu nhỏ thành từng vệt trên nền chiến trường ký ức.
“Gaaa… Gaaah…”
Skaze gào lên, bàn tay siết chặt chuôi kiếm Hồn Viêm Đế — thứ duy nhất còn sót lại từ thế giới thực — và bằng toàn bộ ý chí, cậu đứng dậy.
“Ta sẽ không gục ngã… Dù cho người là thật… hay chỉ là một cơn ác mộng.”
Bóng tối tràn về như thủy triều, và đám xác sống từ tứ phía lại lao đến. Lần này, Skaze không hét. Cậu chỉ nhắm mắt lại một giây — để đốt cháy tất cả luyến tiếc trong lòng.
Thanh kiếm ánh lên sắc đỏ rực rỡ. Mỗi nhát chém vung lên là một thực thể bị thiêu rụi thành tro bụi, không để lại lấy một linh hồn.
Nhưng chúng quá nhiều. Quá vô tận. Cứ như ký ức bị nguyền rủa, cứ mỗi cái ngã xuống lại có mười cái khác trồi lên từ lớp đất máu.
Skaze loạng choạng. Máu từ vết thương không ngừng chảy, hòa vào mưa ký ức đang rơi.
Cậu vẫn tiếp tục chiến đấu, nhưng mỗi cú vung kiếm giờ đây trở nên chậm chạp, thiếu sức lực. Mắt bắt đầu mờ đi, tai ù dần, và linh hồn thì như đang bị xé vụn theo từng nhịp tim đập yếu ớt.
Cậu dần chìm vào bóng tối.Hơi thở yếu dần như chiếc đồng hồ cát đang cạn dần từng hạt cuối cùng.
Ranh giới giữa sống và chết, chỉ còn là một hơi thở mong manh.Tay cậu buông lơi, Hồn Viêm Đế rơi xuống mặt đất trong một tiếng leng keng tê tái.
“Hồn Viêm Đế… ta… xin lỗi.”Giọng Skaze nghẹn lại, nửa lời chưa dứt, ý thức bắt đầu đổ vỡ.
Và trong giây phút cuối cùng, ánh sáng ký ức bừng lên.
"Chúc mừng sinh nhật Skaze nhé! Mừng con trưởng thành!"Tiếng hát vang vọng khắp căn phòng. Những tiếng cười, ánh nến, chiếc bánh kem nhỏ đặt giữa bàn — mọi thứ hiện về như một giấc mơ xa lắm.Mẹ – Hana, Cha – Wright, và người sôi nổi nhất – chị gái Chika.Cả ba người vây quanh cậu, nụ cười ngập tràn hạnh phúc như ánh mặt trời.
Skaze thấy chính mình, còn là một cậu bé, đôi mắt mở to đầy háo hức.Cậu thổi tắt ngọn nến giữa tiếng vỗ tay —Nhưng cũng chính khoảnh khắc đó…Thảm họa ập đến.
“Chạy đi Skaze!”Mẹ cậu gào lên. Một vòng tay choàng lấy cậu và đẩy cậu vào phi thuyền thoát hiểm.Khối năng lượng xé tan bầu trời.Cả hành tinh chìm trong ánh sáng hủy diệt.
Cậu không bao giờ còn được nghe lại giọng nói ấy ngoài ký ức.
Tình yêu của họ — như một bức tường ma pháp, bao bọc lấy đứa con bé bỏng mà họ không thể bảo vệ đến cuối cùng.Chính thứ tình yêu đó — đã kéo Skaze trôi dạt trong hư không, cho đến khi Frank tìm thấy.
Một mảnh ký ức khác lại ùa về, dịu dàng như gió xuân:Wright – cha cậu – cõng Skaze trên lưng, băng qua cánh đồng đầy nắng.
“Skaze à, cha mẹ đều thương con.”“Con phải lớn nhanh nhé. Phải mạnh mẽ lên, phải bằng chị Chika của con nữa.”
Skaze – khi ấy chỉ là một cậu bé 5 tuổi – bật cười, quàng tay qua cổ cha, hét vang:“Vâng ạ! Con sẽ là siêu anh hùng mạnh nhất luôn!”
Một đoạn ký ức khác —Tiếng cười đùa trên sân trường. Skaze đang chơi đá bóng cùng đám bạn, té ngã rồi lại đứng dậy. Có người giúp cậu lau vết thương, có người vỗ vai an ủi.
Cuộc sống ấy, tưởng như nhỏ bé — nhưng là cả một vũ trụ hạnh phúc.Một thế giới đã mất. Một gia đình không thể trở lại.
Skaze thổn thức.Những ký ức ấy không chỉ cứu lấy cậu, mà còn cho cậu thấy lý do để sống.Không phải để trả thù, không phải để hủy diệt —Mà để gìn giữ ký ức về những người cậu yêu thương.
“Mình vẫn còn họ… trong tim… Dù họ không còn ở đây.”
Một mảnh ký ức khác lại ùa về — năm Skaze 15 tuổi.
Cậu không còn là đứa trẻ hồn nhiên nữa.Đó là năm cậu bắt đầu hiểu rõ thế nào là cô lập, thế nào là sợ hãi.
Bọn bạn trong trường dần tránh xa cậu."Kẻ bất thường.""Ai đứng gần cậu ta đều mơ ác mộng!""Không khí xung quanh cậu ta luôn lạnh toát... tớ không dám lại gần."
Từng lời nói như kim nhọn cắm sâu vào trái tim thiếu niên Skaze.Cậu không thể giải thích. Cậu không thể kiểm soát.Cậu không hiểu vì sao… chính bản thân mình lại trở thành thứ mà mọi người muốn tránh xa.
Đêm đó, cậu về nhà, dáng đi xiêu vẹo như người mất phương hướng.Mẹ — Hana — đón cậu với ánh mắt lo lắng, dang tay ôm lấy cậu.
“Dù con có ra sao… mẹ sẽ không bỏ con đâu.”Giọng bà run run, nghẹn ngào.
“Mẹ đừng khóc…”Skaze run rẩy, đưa tay lau nước mắt cho mẹ rồi vùng chạy lên lầu.Cậu đóng sầm cánh cửa.Khóa chặt nó.
Ánh sáng trong phòng mờ nhạt.Cậu lôi ra từ ngăn bàn một chiếc thẻ nhỏ — khắc tên từng người thân yêu: Hana, Wright, Chika, Frank.Cậu siết chặt tấm thẻ như muốn bóp nát nó trong tay.
“TẠI SAO???”Tiếng hét xé toạc không gian, nhưng chẳng ai nghe thấy.
Nỗi cô đơn, sự uất nghẹn, cảm giác bị nguyền rủa — tất cả trào dâng như một cơn sóng nhấn chìm cậu.Nước mắt tuôn rơi, từng giọt như thiêu đốt gương mặt trẻ tuổi.Skaze khóc — khóc như một đứa trẻ vừa bị cả thế giới quay lưng.
Và trong khoảnh khắc tối tăm nhất ấy…Hắn xuất hiện.
Không ai biết hắn là ai. Cậu cũng không.Chỉ biết rằng — hắn luôn hiện diện trong những giấc mơ tồi tệ nhất.
Khuôn mặt hắn không rõ hình thù, nhưng ánh mắt — thứ ánh mắt lạnh lẽo đến tận cùng — đã in hằn trong tâm trí cậu mãi mãi.
Chính hắn là kẻ đã phá hủy Trái Đất.Chính hắn — là kẻ đã sát hại Frank, người cha thứ hai mà Skaze yêu thương và kính trọng.Hắn cũng xuống tay với những đồng đội kề vai sát cánh với cậu
Từ đó… hắn truy lùng cậu. Không lý do. Không thù hằn rõ ràng.Chỉ đơn giản: hắn muốn xóa sổ Skaze khỏi vũ trụ này.
Skaze sống như một cái bóng.Không nơi nào là an toàn. Không ai hiểu được nỗi đau đang gặm nhấm bên trong.
“Tôi… không đáng tồn tại sao?”
Cậu không biết…Rằng chính hắn — có thể là hình ảnh tương lai đen tối nhất của chính Skaze, một mảnh ký ức bị bóp méo thành kẻ thù.Một phản chiếu từ ma thuật tàn độc, hoặc một vết nứt trong logic của vũ trụ.Chỉ biết: để sống sót, Skaze phải vượt qua nỗi đau từ bên trong chính mình.
“Ác mộng… là cái quái gì chứ…”Skaze thì thầm trong bóng tối.
Rồi ánh sáng vỡ ra như thủy tinh.Một cánh cổng mở ra — dẫn lối vào thiên đường ký ức.
Cha. Mẹ. Chị. Cha Frank. Mọi người…!Skaze lảo đảo bước tới, nước mắt tuôn trào như đứa trẻ vừa tìm được vòng tay gia đình sau bao năm xa cách.
“Mọi người… con… con đoàn tụ với mọi người rồi!”
Nhưng rồi — hai giọng nói vang lên cùng lúc:
“Không đâu. Con sẽ không đến đây sớm vậy đâu.”
Wright và Frank đồng thanh nói, ánh mắt sáng lấp lánh.
Họ không giận, không đau, không trách — chỉ mỉm cười.Nụ cười hiền hậu nhưng giòn giã ấy là minh chứng duy nhất…Rằng cậu vẫn còn quyền lựa chọn.
“Em không thể đến đây đâu, Skaze.”“Em còn ước mơ chưa hoàn thành.”Chika đứng giữa khoảng trời bao la, ánh nắng nhuộm vàng tóc chị.Giọng chị như tiếng chuông thanh xuân đánh thức cậu dậy.
Mẹ của Skaze không nói gì.Bà chỉ mỉm cười — một nụ cười dịu dàng đến lạ — và ánh mắt đã rớm lệ.Bà đến gần, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.Cả gia đình quây quần, không ai nói gì thêm.Chỉ còn tiếng hát vang lên — một khúc ca hòa bình, ấm áp như ánh ban mai.
Skaze cúi đầu.
“Con… không còn cơ hội nữa…”“Bọn chúng quá mạnh. Con… xin lỗi.”
Giọng cậu vỡ tan. Gục ngã.Mọi sức lực bị rút cạn cùng với lời thú nhận ấy.
Và rồi — từ chính trái tim cậu — giọng nói vang lên.
“Con không tin vào chính mình sao?”“Cậu đã quên lời thề ngày ấy rồi à?”
Đó không chỉ là giọng của gia đình.Mà là giọng của tất cả những chiến hữu, những người đồng đội đã từng kề vai sát cánh với cậu.Những người từng tin tưởng, từng hy sinh vì Skaze.
Lời thề…Đã hằn trong máu thịt.Khắc trên thanh Hồn Viêm Đế.Được thắp lên bởi tình yêu thương.Và nay… chỉ còn chờ Skaze nhớ lại.
“Bọn ta… thành thực xin lỗi. Nhưng con phải tiến lên.”“Skaze, đưa tay ra nào.”
Từng người — cha Wright, mẹ Hana, chị Chika, và Frank — đồng loạt vươn tay về phía cậu.
Và khi các bàn tay chạm vào cậu, Skaze cảm nhận được...Một dòng sinh lực như lửa chảy tràn qua huyết mạch.Áp lực, mệt mỏi, đau đớn… tất cả tan biến.
Một bá khí mãnh liệt tỏa ra từ cậu, như một luồng điện thần thánh đang khai mở sức mạnh ngủ yên.
“Cha mẹ… mọi người… đang làm gì vậy?” – Skaze thảng thốt.
“Nhận lấy đi, Skaze.”“Chúng ta không còn nhiều thời gian.”“Tất cả những gì chúng ta có, là niềm tin đặt nơi con.”
Wright đưa tay lên — thanh Hồn Viêm Đế hiện ra — và ném về phía cậu.Thanh kiếm không đổi về hình dạng, nhưng giờ đây...Trên chuôi kiếm hiện rõ dấu ấn đỏ rực — biểu tượng của tình yêu bất diệt, được dồn vào một nhát chém.
“Cha Wright, cha Frank, mẹ Hana, chị Chika…”“Con… cảm ơn tất cả.”
“Đi đi, con.”
“Tạm biệt, Skaze.”
Ánh sáng dịu dàng chầm chậm mờ đi.Cảnh thiên đường tan biến — chỉ còn lại một vùng vũ trụ vô tận.
“Nãy giờ… là mơ sao?” – Skaze lẩm bẩm, thở gấp.“Nhưng mình cảm thấy… sinh lực tràn trề.”“Vết thương biến mất, cơn đau cũng không còn.”
Không thể nào là mơ.Cậu biết, mình đã được tiếp thêm niềm tin — bằng tình yêu thực sự.
Thế nhưng —Cậu đang rơi.
Tự do.
Xung quanh là những vì sao lặng lẽ, lấp lánh giữa biển trời đen đặc —Một vẻ đẹp cô độc và đáng sợ.
“Mình phải trở lại.”“Minh, Rosy, Yukari… mọi người đang cần mình.”
“Cố lên Skaze… mày làm được.”
“Dịch chuyển đa thứ nguyên!”
Cậu hô to.Không gian rung lên — nhưng…
Không có gì xảy ra.Skaze vẫn rơi.
Nhưng cậu như bị kéo xuống bởi một trọng lực vô hình.
Không gian xung quanh không có phương hướng, không có khái niệm của "trên" hay "dưới" —chỉ có một lực kéo mãnh liệt như muốn xé toạc cậu ra, giữ cậu lại giữa tầng không.
“Không thể nào…” – Skaze thở dốc, đôi mắt bàng hoàng.“Mình… không thể dừng lại ở đây được…”
Ngay lúc ấy —những bàn tay bí ẩn xuất hiện.
Không rõ từ đâu, không rõ của ai —Nhưng chúng nâng cậu lên như phá vỡ lực hấp dẫn của vũ trụ.
Một tiếng hét vang lên giữa không gian trắng xóa:“THỬ LẠI ĐI, SKAZEEEEEEE!!”
Cậu nghiến răng, mồ hôi chảy thành dòng giữa khoảng không vô hình.“LẠI NÈ!!!”
“DỊCH CHUYỂN ĐA THỨ NGUYÊN!!”
Không gian nứt ra trong một nhịp tim…
Nhưng rồi – tan vỡ như thủy tinh.Cậu rơi lại Thất bại.
Liệu đây là dấu chấm hết ư - Skaze tự nhủ
-Hết chương 43-