Tại đấu trường sinh tử
"Ma nhãn à?" – Giọng cô ta vang lên, đầy ngạo nghễ."Cậu làm tôi ấn tượng đấy, Minh."
Cô ta đưa tay lên chỉ, bóng Ma Vương sau lưng như nhận mệnh lệnh, hét lên không tiếng, và rồi—
"Erase MagicBall."
Từ cái bóng khổng lồ, hàng loạt khối cầu hủy diệt phóng ra. Chúng không phát nổ. Chúng xóa sổ — từng khối không gian bị chạm tới đều biến mất như chưa từng tồn tại.
Kết giới rạn, nhưng tự động tái lập. Đúng như tôi dự đoán: nơi này được thiết lập để chịu được mọi loại hủy diệt, dù là đến từ Ma Vương.
"Né nhanh đấy, Minh. Nhưng lần này thì…" – Kitsunal nhếch môi – "Cậu tính né kiểu gì?"
Không phải chỉ khối cầu. Cô ta lao tới, còn cái bóng thì vòng ra sau, một gọng kìm hoàn hảo.
Tôi bật Tử Nhãn lên cấp độ cao hơn.
Không gian chao đảo, và tất cả đòn đánh tiếp cận tôi đều bị khựng lại, như thể có một tầng thực tại khác tách chúng ra. Tôi vẫn đứng nguyên đó, không một vết trầy.
"Cậu làm như chỉ mình cậu vô hiệu hóa được ấy nhỉ?" – cô cười khẩy."Vậy để tôi cho cậu thấy…"
Ánh sáng đỏ từ cây thương bừng lên. Cô ta xoay vũ khí như gió lốc, từng vòng tạo ra một luồng năng lượng xoắn đỏ rực, chặn đứng tia sét mà Tử Nhãn tôi gọi xuống từ thiên giới.
Hai người chúng tôi giờ vô hiệu hóa lẫn nhau.Tôi triệt tiêu đòn của cô. Cô triệt tiêu đòn đã bị tôi triệt tiêu.Một trận chiến giữa hai hệ thống phủ định, như hai thực tại đang tranh giành quyền tồn tại.
Tôi nhíu mày. Quả nhiên tôi đã chủ quan.Thế giới này không thiếu kẻ đủ sức băm tôi ra từng mảnh.
"Thái Cực Quyền – Chưởng Lực Đại Pháp!" – tôi gầm lên.
Một đòn nắm đấm phá vỡ tầng không gian, như muốn xé rách cả đấu trường.
Nhưng…Còn chưa chạm đến Kitsunal… đòn đánh đã bị xóa sổ.
"Đừng quên, Minh…" – giọng cô ta lạnh đi –"Tôi không chỉ mạnh. Tôi cũng đã từng thua. Và kẻ từng thua thường rất giỏi vô hiệu hóa chiến thắng."
"Định Ảnh Chân Nguyên – Nhất Niệm Vô Cực."
Tôi niệm thầm, ánh mắt như rực cháy.Chiêu thức đã từng hạ gục Rosy chị chỉ trong một cú, giờ tôi sẽ dốc toàn bộ sức mạnh vào đó — không kiêng dè, không hối tiếc.
Nhưng ngay khi tôi triệu hồi nó…Đau nhói. Một cơn đau buốt xé nơi đáy mắt, tựa như cả con ngươi đang bị thiêu cháy từ bên trong.
"NGƯƠI CHƯA KIỂM SOÁT ĐƯỢC NÓ!" – Giọng của Huge gào thét trong đầu tôi."TẮT NGAY ĐI, MINH! NHANH LÊN! Ngươi không muốn mất đi đôi mắt đâu!"
Tôi nghiến răng. Đúng, tôi cảm nhận rõ con mắt đang rạn vỡ… nhưng tôi cũng biết:
Không còn thời gian.
Tôi liếc nhìn Kitsunal. Cô ta mỉm cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh một sự cảm thông lạnh lùng.
"Có vẻ cậu chưa làm quen được với nó nhỉ," cô nói, giọng vang lên như tiếng chuông tử vong."Giờ thì chiến thắng là của tôi."
"CHƯA ĐÂU!" – tôi gầm lên, "Định Ảnh Chân Nguyên – Nhất Niệm Vô Cực!"
Tôi phóng tới, thời gian đóng băng trong một khoảnh khắc, không gian bị nén lại, mọi thứ xung quanh tôi chập chờn như những tấm ảnh bị xé nát.
Tôi kết hợp thời gian tĩnh chỉ, tốc độ tuyệt đối, và Chưởng Lực Đại Pháp – tạo thành một đòn công phá xuyên qua mọi lớp kết giới, mọi hàng rào không gian-thời gian.
Nhưng cô ta phá vỡ nó.
Cô xuyên qua lớp thời gian đông cứng như thể nó không tồn tại.Và rồi —"Xoạt!"
Bàn tay lạnh giá bóp chặt cổ tôi.Ngọn thương Xích Thương Tử Vũ đâm xuyên qua tôi không chút thương tiếc.
"Hự... hự..." – tôi thở hắt, máu trào khỏi miệng, mi mắt nhòe đi vì đau đớn.Cả thân thể tôi bị treo lơ lửng, linh hồn như bị lôi ra từng mảnh.
"Không tệ." – cô nói khẽ bên tai tôi, "Ngươi đã làm tốt, nhưng ngươi chưa đủ."
Ngọn giáo xuyên qua tôi.Tôi nghe rõ tiếng rắc… không phải tiếng xương, mà là thần cách — bị xé toạc ra thành từng mảnh nhỏ.
Mọi giác quan vỡ vụn, như thể thế giới xung quanh tôi đang vỡ vụn theo.
"Huge... Ahura… Hai ông đâu rồi…?"
Không ai đáp.
Không một tiếng động.
Tôi không biết họ bị thương, hay chỉ im lặng nhìn tôi gục ngã. Nhưng giờ, tôi không còn thời gian để nghi ngờ.
Cái mạng của tôi, đang đặt cược trên ranh giới của sự sống và cái chết.
"Sống dai thật đấy," – giọng Kitsunal vang lên, đầy ngạo mạn,"Ngay cả khi Ma nhãn của cậu đang bị chính nó nghiền nát."
Tôi nhíu mày.
"Cô có vẻ hiểu biết về Ma nhãn nhỉ…"
Cô ta không trả lời.Nhưng ánh mắt cô ấy — như một lời xác nhận lạnh lùng.
“Bốp!”
Một cú đá từ không gian cắt chéo — hất tung tôi ra xa.
Tôi lăn tròn, từng đốt xương rạn nứt, mặt đất cày xới thành từng đường dài.Cô ta là người thứ hai sau Huge có thể đánh xuyên cơ thể tôi
Tôi ngẩng đầu, mồ hôi, máu và ý chí trộn lẫn.
“Hóa ra… mình quá yếu đuối.”
Giọng của Huge lại vang lên. Lần này lười biếng và châm chọc:
"Thê thảm thật, nhóc. Cần ta giúp không?"
"…Không." – tôi cười nhạt, rướn người đứng dậy.
"Tôi sẽ đánh bại cô ta… bằng chính sức của mình."
Đến lúc đặt cược.
Tôi biết rõ — chiêu thức tiếp theo là một đòn đổi mạng.
Nếu tôi không có sức mạnh của Thần, tôi chắc chắn sẽ biến mất.Không phải "ngất đi", không phải "bị thương", mà là bị xóa sổ khỏi sự tồn tại.
Và rồi tôi đi đến một quyết định… điên rồ.
Tôi… tái khởi động Ma Nhãn.
Ngay khoảnh khắc ánh sáng lóe lên từ con mắt trái, Kitsunal khựng lại.Cô ta lập tức nhận ra điều gì đó rất không ổn.
“Không được!” — Cô lao tới, gương mặt biến sắc, nhưng đã quá muộn…
Cơn đau từ hốc mắt bùng nổ, như có hàng ngàn lưỡi dao đồng loạt đâm vào não.Thần cách vốn đang nứt toác giờ càng vỡ vụn hơn.Cơ thể tôi, không còn tuân theo lý trí. Nó gào thét, nó van xin tôi dừng lại.
Nhưng tôi… mặc kệ.
Một bước né nhẹ — đòn công kích chí tử của Kitsunal trượt qua tôi trong gang tấc.
Cô ta kinh ngạc, nhưng rồi lại mỉm cười:
“Cậu quả thật… phi thường, Minh.”“Cậu muốn cùng tôi đồng quy vu tận sao?”
Tôi siết nắm đấm, con mắt rỉ máu, nhếch môi cười giữa máu me và hủy diệt:
“Ai bảo tôi sẽ chết cùng cô?”“Trận chiến này… chỉ có một kẻ sống sót.”
“Thái Cực Quyền – Hư Không Bất Diệt Quyền.”
Khoảnh khắc tôi tụ lực, một bóng dáng ánh lên phía sau tôi.
Linh.
Cô ấy mỉm cười thật dịu dàng, ánh nhìn ấy như hồi sinh lại tất cả nghị lực trong tôi.
“Con mắt sắp nổ rồi, Minh!!!”
Giọng Huge vang lên đầy hoảng loạn trong tâm trí tôi.
“Ông cứ mặc kệ tôi đi!”
“TA KHÔNG MẶC KỆ ĐƯỢC! NGƯƠI ĐIÊN RỒI!!!”
Nhưng tôi vẫn không dừng lại.
Tôi biết mình đang ngược dòng sinh mệnh, thách thức cả trật tự vũ trụ.Tôi biết, chỉ cần một bước sai — tôi sẽ không còn là Minh nữa.
Tôi xin lỗi, Huge… Ahura… Linh.
Tôi… phải làm thế.
Tôi hóa thành một tia sáng tím, bùng lên rực rỡ trong khoảnh khắc khải hoàn.Không còn là người. Không còn là vật.Chỉ còn ý chí, và một đòn tất sát xuyên qua cả Hư Không.
Bóng hình Thành, Kevin, Helen, Roman, Kur…Tất cả đồng loạt hiện lên trong tâm trí tôi như những thước phim tua ngược.Không rõ là ảo ảnh… hay họ thật sự đang gọi tên tôi trong khoảnh khắc cuối.
Kitsunal, vẫn chưa dừng lại.Cô ta phóng Xích Thương Tử Vũ, ngọn thương xoáy tròn như một ngôi sao đỏ rực đang sụp đổ.
Sức mạnh ấy… nghiền nát cả không gian, xoáy lốc cả kết giới.
Và rồi…Ngay khi ngọn thương chạm tới…
Tôi biến mất.
“Quái gì vậy!?” – Kitsunal thét lên, bối rối, hoảng loạn.
Nhưng ngay lập tức, thân thể cô ta đông cứng.
Không thể nhúc nhích.Không thể nói.Thời gian… đã ngừng lại.
Giọng Huge trầm xuống, gần như thì thầm trong ý thức tôi:
“Ngươi… làm sao có thể sử dụng được nó…Vạn Giới Chi Thần – Chronoa.”
Tôi mỉm cười, máu chảy từ khóe mắt, vai gãy một bên, da thịt đang rạn nứt vì áp lực của nghịch lý thời gian:
“Ông quên khả năng của tôi à?Sao chép.”
Tôi không chắc mình có thể sống sót sau cú này.Nhưng tôi chắc chắn… sẽ hạ được cô ấy trước khi tan biến.
“Dừng thời gian…” nhưng nói đúng hơn là tôi dừng vạn vật tồn tại trên thế gian Chỉ là một cách để tôi kéo dài khoảnh khắc cuối cùng.
Một cách để tôi chạm vào kết cục bằng tất cả sinh mệnh mình.
Huge trầm mặc.
“Vậy là ngươi… đã chấp nhận số phận rồi, Minh.Hơn nữa… chỉ có cổ thần mới sử dụng được những chiêu thức như này
Đừng nói ngươi đã… gặp một Cổ Thần?”
Tôi không đáp.Không cần.
Trong lòng, hình ảnh ông Haru hiện lên rõ ràng.
Tôi nhớ rất rõ:Khi ông ấy chiến với Null Madoria, tôi đã âm thầm sao chép kỹ năng ấy.Nhưng đến giờ tôi vẫn không rõ — người đó thật sự là Haru, hay chỉ là một hóa thân từ Đạo Tổ Ark.
Suy cho cùng, Haru chỉ là một “avatar” Ark tạo ra theo một giao kèo bí ẩn với Null.
Tôi đã thấy ông ấy bị Bream áp đảo.Mà nếu Bream còn mạnh như vậy… thì Null Madoria chắc chắn là tận cùng của hỗn loạn.
Vậy mà tôi — một kẻ mang linh hồn con người — lại đang dùng chiêu của họ.
Tôi cảm thấy buồn.
Buồn… vì tôi sắp biến mất.Buồn… vì mọi người vẫn ở đâu đó, xa lắm —Nơi thời gian trôi hàng thế kỷ…Và họ vẫn chờ tôi trở về.
“Mọi người… mình xin lỗi.”
"Tớ đã hứa sẽ trở về."
“Đừng quên tớ.”
Và rồi tôi bước một bước – giữa thời gian đã ngừng trôi – chuẩn bị tung ra cú tất sát cuối cùng…
"LÊN NÀO!!"Tôi gầm lên, toàn thân rực cháy.
“Thái Cực Quyền – Hư Không Bất Diệt Quyền!!”
Ma nhãn bùng sáng như hai vì sao rực cháy trong bóng tối vô tận.
“DỐC TOÀN LỰC – BÙNG NỔ HẾT ĐI!!”
Từng mảnh hồn, từng vết nứt trên thân thể tôi phát sáng. Tôi đưa bản thân vượt khỏi ranh giới phàm nhân.
"LẤY BẢN NGUYÊN LÀM CHỦ!"
Tôi đạp vỡ mặt đất — không, vỡ cả định nghĩa của mặt đất.
Thời không, vận mệnh, nhân quả, pháp tắc, thực tại, câu chuyện —Tôi nắm giữ toàn bộ, dùng chính chúng làm bàn đạp cho đòn tất sát.
“Không một kẻ nào... có thể tồn tại khi đứng trong vòng tay của Vạn Giới Chi Thần…”
Tôi tan chảy —cơ thể tôi rạn vỡ thành từng hạt ánh sáng, hòa vào đòn đánh.
Cú quyền chạm tới Kitsunal —trong khoảnh khắc, không thời gian vỡ vụn như như một bản nhạc bị bẻ cong,thực tại gào thét như đang bị lột bỏ từng lớp da.
Vạn vật đứng im.Rồi...tất cả tan biến.
Sự dừng lại chấm dứt. Khái niệm bắt đầu khôi phục.Tôi gục xuống, hơi thở tan loãng như bụi sao.Kitsunal cũng không đứng nổi. Cô ngước nhìn tôi,ánh mắt không còn là kẻ địch —mà là một người bạn đồng hành trong chiến trận cuối cùng.
“Tôi đã thắng,”Tôi nói, giọng gần như tan vào gió.“Hư Không Bất Diệt Quyền… đã đánh bại cô rồi.”
Cô ấy mỉm cười.Không đau đớn. Không tiếc nuối.Chỉ là một nụ cười dịu dàng, như thể thừa nhận: “Ngươi xứng đáng.”
Cô ngã xuống. Tôi cũng vậy.Cả hai… cùng bắt đầu tan biến.
Không oán trách. Không thù hận.Chỉ là hai người từng giao chiến, từng cháy rực rỡ —Giờ đây… chỉ còn ánh nhìn cuối cùng.
Cả hai nhìn nhau mỉm cười.Không còn ai luyến tiếc điều gì.
Và rồi —ánh sáng nuốt trọn cả hai.Không ai biết ai còn sống. Không ai rõ ai còn nhớ.
Chỉ biết rằng…đó là một trận chiến không bao giờ bị lãng quên.
Huge cũng thoát ra , Ahura cũng chứng kiến . Họ không nói gì , chỉ nhìn nhau gật đầu
Chúng ta mãi không quên ngươi đâu , kẻ diệt thần -Minh. Sẽ một ngày chúng ta còn gặp lại
Nhưng rồi —một vệt sáng xé ngang tầng không, như thể cả bầu trời bị rạch làm đôi. Một thực thể… không, một linh ảnh tỏa sáng ngược lại với cái chết.
Tôi…xuất hiện trở lại.
Từ trên cao, tôi nhảy xuống — toàn thân không còn một vết xước, như thể từng giọt máu, từng tế bào nát vụn trước đó đã được đan lại bằng phép màu cổ xưa nhất vũ trụ.
Chạm đất nhẹ nhàng, không tạo nên tiếng vang, nhưng cả đấu trường như lặng đi.Không ai hiểu, không ai lý giải nổi điều vừa xảy ra.
Tôi đã chết.Không phải ngất, không phải rơi vào hôn mê.Tôi đã thật sự… tan biến khỏi mọi khái niệm tồn tại.
Và rồi, như thể hiểu rõ tất cả, hai giọng nói vang lên trong tâm trí tôi — trầm ấm, quen thuộc:
“Ta biết mà.”“Ngươi làm gì dễ chết vậy.”Cả Huge và Ahura đồng loạt lên tiếng.
Nhưng tôi biết…họ chỉ nói một nửa sự thật.
Tôi đáp lại bằng một nụ cười.
“Tôi chết thật rồi. Nhưng có người đã cứu tôi.”
Tôi ngẩng đầu, nhìn lên tầng trời — nơi vệt sáng kia vẫn chưa hoàn toàn tan biến, như một con đường dẫn về phía cõi nào đó vượt khỏi mọi tầng thực tại.
“Người đó… giống hệt lần trước, trong trận chiến với ông đấy Huge.”
Một người mà chỉ tôi biết đã hiện diệntrong những giấc mơ lạ lùng, âm u và sâu thẳm…Và giờ… không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta là thật.
Huge thoáng khựng lại.Rồi ông ta ra hiệu cho tôi im lặng — ánh mắt nghiêm túc một cách lạ thường, như thể sự thật kia quá nguy hiểm để nhắc đến lúc này.
Ahura — tàn hồn của thanh kiếm huyền thoại — thì im lặng hoàn toàn, ánh nhìn lạc xa như thể đang nhớ về điều gì đó vượt ngoài thời gian.
Tôi nhướng mày, phá tan bầu không khí im lặng ấy:
“Ủa… sao vậy?Thấy tôi sống lại mà không vui à?Hay các ông mong tôi chết luôn rồi để khỏi làm phiền?”
Tôi cười phá lên, cố giấu đi cảm giác nghẹn nơi cổ.Không phải vì tôi không sợ chết —Mà vì tôi đã chạm vào cái chết thật sự, và thứ kéo tôi khỏi vực sâu ấy…không phải phép màu, mà là một ý chí xa xưa nào đó đã đặt cược vào tôi.
Huge khịt mũi, quay đi:
“Phiền thì phiền thật. Nhưng mà... nếu ngươi chết dễ thế thì ngươi đâu phải là ngươi.”
Ahura khẽ nói, giọng nhẹ như gió:
“Linh hồn ngươi… bị vá lại bằng thứ không nên gọi tên. Hãy cẩn thận.”
Tôi gật đầu.
Trong lòng tôi biết,cuộc chiến chưa kết thúc.Thậm chí, có thể mọi thứ chỉ mới bắt đầu.
Giọng nói bí ẩn lại vang lên, lần này không còn sự cao ngạo, lạnh lùng như những lần trước.
“Ngươi đã chiến thắng… cường giả Trần Gia Minh.”
Giọng ấy... có gì đó ấm hơn, như thể… e sợ một thứ gì đó từ trong tôi. Không phải sợ quyền năng, mà là sợ ý chí, sợ sự ngang tàng của một kẻ có thể phá bỏ mọi quy luật chỉ để giữ lại một lời hứa.
Tôi không quan tâm đến lời khen đó.Tôi chỉ khẽ hỏi, giọng nghẹn:
“Vậy… còn Kitsunal thì sao?”
Nhưng... không có lời đáp.Chỉ là im lặng. Một sự im lặng đáng sợ hơn cả cái chết.
Tôi đảo mắt nhìn quanh.Không còn ai… không một tiếng động.Đấu trường vẫn còn nguyên, không biến mất như các lần thử thách trước.
Giờ đây, chỉ còn tôi,một mình giữa không gian trơ trọi và tan hoang, như thể thế giới này chỉ tồn tại để giam cầm chính tôi với những hoài nghi chưa có lời giải.
Tôi ngẩng đầu, hét vào khoảng không:
“KITSUNAL!! TÔI ĐỢI CÔ!!!”
Tiếng vọng dội lại — không phải từ ai, mà là từ lòng mình.Tôi biết… dù có gọi đến vạn lần, cô ấy cũng không thể nghe thấy được nữa.
Tôi cúi xuống, nắm chặt tay.Cơn đau ở mắt vẫn còn, nhưng không dữ dội như trước.Tôi cố thử một lần nữa…
Ma nhãn không hoạt động.
Tôi cười nhạt.
“Vẫn sống… vậy là đủ rồi.”
Trong tôi, giọng của Huge lại vang lên, giễu cợt như thường lệ:
“Sao nãy ngươi hùng hổ lắm mà Minh?Giờ thì như con mèo ướt vậy.”
Tôi thở dài.
“Thì nãy còn hàng… giờ thì phế rồi.Còn sống là may.”
“Hừm... mà nói ma nhãn ngươi biến mất hoàn toàn thì không đúng đâu.”
Tôi nhướn mày, tim khẽ giật:
“Ý ông là gì?”
“Nó vẫn còn nằm trong ngươi... không phải biến mất, mà là…ngủ yên.
Chỉ là… giờ ngươi không thể sử dụng nó nữa. Không khi nào, không thêm một lần.
Ngươi sẽ phải tập làm quen với điều đó.”
Tôi im lặng.Không phải vì hụt hẫng.Mà vì tôi biết — quyền năng nào cũng có giá của nó.
Tôi từng là người có thể đánh bại mọi thứ bằng ánh mắt.Nhưng từ hôm nay, tôi phải học lại cách chiến đấu bằng chính đôi tay.Không còn Ma nhãn, không còn kỳ vọng. Chỉ còn tôi — và hành trình phía trước.
Và tôi thầm nhủ:
“Kitsunal… nếu cô còn sống đâu đó… tôi sẽ tìm thấy cô.”
Tôi lặng lẽ ngồi đó , mong chờ trận đấu từ các bạn
Tại đấu trường nơi diễn ra trận chiến của Skaze
Tại đấu trường, nơi diễn ra trận chiến của Skaze
Khí áp dày đặc. Đấu trường như rung chuyển từng đợt.Skaze nhíu mày, ánh mắt sắc như dao cạo dán chặt vào đối thủ khổng lồ đang đứng giữa đấu trường.
Maga là tên của gã .Gã to như một quả núi di động, cơ bắp cuồn cuộn như được đúc từ sắt nóng. Nhưng điều khiến Skaze khó chịu không phải là cơ thể hắn…
…mà là đôi mắt.
Đôi mắt ấy như xuyên qua mọi ý đồ, mọi chuyển động, mọi suy nghĩ trong đầu cậu.Dù Skaze cố gắng thay đổi nhịp thở, lừa bước, né tránh… Maga vẫn như một cỗ máy đoán trước từng hành vi.
“Ngươi là ai? Tại sao… ngươi luôn biết được ta định làm gì?”
Skaze gằn giọng, tức tối.
Maga chỉ cười. Một tiếng cười nặng như đá lở:
“Tên ta là Maga Đứa con cuối cùng của Tộc Khổng Nhãn - Một nhánh thuộc chủng tộc Cự nhân.Chúng ta không nhìn bằng mắt. Chúng ta đọc được các dòng thời gian.”
Cùng lúc đó, hắn giơ tay đấm xuống. Không hề vận lực.
ẦM!!!
“Địa Thần Quyền Vương!”
Mặt đất dưới chân hắn nứt toác, một làn sóng chấn động khủng khiếp lan tỏa, ép Skaze bật ngược lên không trung như một món đồ chơi bị đá văng.
Cả khán đài chấn động.
Skaze nghiến răng, vặn người giữa không trung rồi đáp xuống. Cậu hít thở nhanh, mắt đỏ rực lên vì tức giận.
“MÀY NHÌN TRƯỚC TƯƠNG LAI Ư?!”
“Thì sao nào?” – Maga gầm lên.“Ngươi có thể mạnh. Nhưng ngươi là một bản nhạc đã viết xong — và ta là kẻ đã đọc hết từng nốt nhạc trong đó.”
Hắn lao tới như một quả núi đổ sập.Skaze không hề lùi bước. Cậu tung người lên không trung, Hồn Viêm Đế cháy rực.
ẦM!!!
Hai luồng sức mạnh va chạm, không gian vỡ ra như tấm kính nứt.Lửa và đất, viễn kiến và hỗn loạn—một trận chiến không thể định nghĩa bằng vật lý thông thường nữa.
"Hồn Viêm Đế – Đa Sắc Viêm Thần!"
Skaze rống lên. Ngọn thương đột nhiên tỏa ra bảy sắc lửa khác biệt, mỗi màu ứng với một quy luật riêng:– Lửa Lam đốt cháy dòng thời gian,– Lửa Tím phân rã suy nghĩ,– Lửa Vàng cắt đứt nhận thức,– Lửa Đen phá hủy ý chí,…
Vô số ngọn lửa phóng ra, như mưa sao rơi ập xuống người Maga từ mọi phía, thiêu rụi cả thực tại nơi hắn đứng.
Maga gầm lên, lần đầu tiên kể từ đầu trận, gã lùi lại.
"GIỎI LẮM!" – hắn hét, giọng lẫn lộn giữa đau đớn và phấn khích."NGƯƠI ĐANG CỐ KHẮC CHẾ TA! NGƯƠI MUỐN… CHẶN TẦM NHÌN CỦA TA!"
Skaze đáp xuống, mắt rực lửa, miệng mỉm cười nửa miệt thị:
"Chính xác.Ngươi nhìn được tương lai...…nhưng tương lai bị bao phủ bởi vô số sắc lửa không trật tự.Một tương lai không có logic. Không có trật tự. Không có đường dẫn."
Khi mọi thứ tưởng chừng đã an bài, cũng là lúc bản năng dã thú trong hắn bùng lên như ngọn lửa bị đè nén quá lâu.Skaze lao vào tấn công, từng đợt hỏa lực ngũ sắc từ Đa Sắc Viêm Thần cuộn trào như cơn bão thiêu đốt, không cho đối phương một khoảnh khắc nghỉ ngơi.
Maga không lùi bước. Trong lửa đạn mịt mù, ánh mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo—hắn đã phát hiện một kẽ hở. Cơ thể to lớn xoay tròn giữa không trung, động tác linh hoạt đến khó tin.
“Địa Chấn Thời Không.”
Một tiếng nổ gầm rung chuyển trời đất. Hắn giáng xuống như thiên thạch đâm xuyên không gian, dồn toàn lực vào đòn đánh.
Cơ thể hắn bật máu, từng tia đỏ bắn ra như những đường chỉ rực rỡ giữa màn đêm—hậu quả của việc cưỡng ép thi triển kỹ năng vượt giới hạn. Nhưng hắn không màng. Với hắn, nỗi đau chỉ là cái giá để tàn sát.
Cú chấn động làm mọi kết giới xung quanh vỡ nát. Skaze bị thổi bay như một chiếc lá giữa cơn cuồng phong, cơ thể va mạnh vào bức tường không gian, máu trào ra, nhuộm đỏ nền đất.
Maga cười khẩy, giọng trầm như tiếng xé rách cõi u minh:
“Lấy Ngũ Hành làm lõi cho chiêu thức… thông minh đấy, Skaze. Ngươi quả nhiên là kẻ hiểu sâu ma thuật cổ đại. Nhưng đừng quên—ta không chỉ học, ta nghiền nát mọi hệ thống ma thuật. Ngươi không giấu được ta.”
Ngay lập tức, hắn triệu hồi hàng loạt đầu lâu u ám, từ mắt chúng bắn ra những luồng sáng xanh lục như tử quang đến từ cõi chết, truy sát Skaze như bầy quỷ khát máu.
Skaze gắng gượng, lách qua từng tia tử vong với tốc độ bản năng. Cậu phản công bằng chiêu thức mang sắc trời đêm:“Nhật Thực Diệt Vong đao.”
Hai luồng sức mạnh va chạm—sự sống và diệt vong, ánh sáng và u ám—nổ tung như hai thực thể vũ trụ va đập trong cõi thực. Không gian rạn vỡ, những đường nứt đen ngòm như những vết rạch xé toạc nền thực tại. Hồn Viêm Đế rít gào, tỏa ra hỏa khí thiêu đốt cả lớp không khí, khiến đất đá hóa tro chỉ trong khoảnh khắc.
Cuộc giao tranh rơi vào thế giằng co đầy nghẹt thở, từng giây trôi qua như một bản án tử treo lơ lửng. Chỉ một cái chớp mắt sai lầm—là máu, là kết thúc.
Maga, với hình thể cao lớn vượt ngưỡng loài người, như một pho tượng sống nặng hơn ba mét, tràn đầy lực lượng nguyên sinh. Gã rống lên, lao đến, tóm lấy Skaze như bắt một con búp bê sứ, quật thẳng xuống nền đất nứt nẻ, từng đòn đánh như muốn nhấn chìm cậu vào tận lõi hành tinh.
Cơ thể Skaze vặn vẹo, máu từ miệng phun ra như mưa đỏ, nhưng ánh mắt cậu—vẫn chưa chết. Vẫn sáng. Vẫn chiến đấu.
“Ngươi… đúng là một thực thể sống.”Skaze bật cười, giọng khàn đặc, gằn lên giữa cơn đau,“Nhưng ngươi không phải bất bại.”
Cậu gượng dậy từ hố đất, lưng cong, đầu cúi thấp như đang gánh cả bầu trời, hơi thở hỗn loạn nhưng kiên định. Rõ ràng cậu hiểu: Maga chưa tung toàn lực. Gã đang kiềm chế, đợi thời cơ tung đòn kết liễu.
Skaze không còn thời gian để do dự. Trong lòng cậu, một câu hỏi nhói lên như gai:
Mình có thể xoay chuyển thế cờ này không?
Không. Không cần câu trả lời. Cậu gạt bỏ mọi tạp niệm. Suy nghĩ lúc này chỉ có một: Kết thúc.
Nếu kết hợp “Tối Cường Chúa Tể Trảm”—một đòn chuyên về sức phá hủy thô bạo nhưng chậm chạp—với “Đoạn Nguyên Chi Trảm”, đòn thế cắt xuyên bản thể nhờ sức mạnh từ vật chất lưỡng thể… thì sao?
Một cú đánh vừa nặng nề, vừa sắc bén, vừa hữu hình, lại vô hình.Tư tưởng dung hợp đối lập—đó là lối ra.
Chưa kể, cậu vẫn còn một con bài tẩy:
Long Nhân Hóa Hình—biến thân thành một dạng bán long, gia tăng sức chịu đựng, phản xạ và sức mạnh thể chất trong thời gian giới hạn.
Ở phía đối diện, Maga không còn hăng máu như trước. Hắn bước chậm lại, đôi mắt sâu hút lộ vẻ nghi hoặc. Hắn cảm nhận được—thứ gì đó đang thay đổi.
Bất ngờ, hắn ném ra một cánh cổng không gian màu xám bạc, rồi chui tọt vào trong như dòng nước trượt khỏi tầm mắt. Ngay sau đó, vô số cổng không gian đồng dạng mở ra, mỗi cánh cổng lại xuất hiện một Maga khác, y hệt về khí tức, hình thể, cử động, nhưng lại lệch nhau ở những tiểu tiết nhỏ như ánh nhìn hay hướng đứng.
Maga đang gây nhiễu.
Ảo ảnh không gian đa tầng. Kỹ thuật quấy nhiễu nhận thức cấp cao. Cố khiến mình phân tâm để tung đòn thực sự từ hướng không ngờ đến.
Skaze nhắm mắt trong một giây ngắn ngủi, chặn mọi tín hiệu thừa thãi, và khi mở mắt ra, chỉ còn ánh kiếm và sát ý.
“Không thể sao nhãng vì mấy trò mèo này được.”Cậu thì thầm, rút kiếm, và khí tức đột nhiên thay đổi. Không phải khí tức của một chiến binh nữa…Mà là của một hung thú cổ xưa—đang tỉnh giấc.
"Dù hắn có thể nhìn thấy trước tương lai... điều đó cũng chẳng giúp hắn thoát khỏi định mệnh."Skaze siết chặt chuôi kiếm, máu trên môi chưa kịp khô. Đôi mắt ánh lên ánh lửa của niềm tin không lay chuyển.
Long thần Logataros... Giúp ta một tay.
Tiếng gọi vang lên không phải bằng miệng, mà bằng ý chí. Ngay khoảnh khắc ấy, bầu trời xé rách như thể bị xuyên thủng bởi một móng vuốt cổ xưa.
Logataros, long thần cổ đại, sinh linh mang năng lượng hủy diệt thuần túy, giáng xuống từ không gian. Cặp sừng uốn lượn như mạch không gian, thân thể quấn đầy cổ văn cổ đại lấp lóe ánh sáng — từng nhịp đập của nó là từng rung chuyển của thực tại.
"Gọi cả thần thú sao..."Giọng Maga trầm xuống, không còn mỉa mai — mà là sự công nhận."Nếu vậy... ta sẽ đẩy giới hạn đến tận cùng."
Thịt da hắn nứt ra, những tia năng lượng cuộn trào như dung nham xuyên qua gân mạch. Từ một sinh vật cao ba mét, Maga trồi lên như một cột trụ khổng lồ, thân thể phình to đến hàng trăm mét, bóng hắn che phủ cả Logataros — như một cự thần vĩ đại đang thức giấc từ giấc ngủ vạn năm.
Cự nhân và long thần. Một hình ảnh đối kháng kinh điển, nhưng nhuốm màu của cổ tích bị vặn xoắn.
Logataros gầm lên, âm thanh như tiếng chuông tận thế.Đòn mở đầu đến ngay lập tức — một cú vỗ cánh tạo ra chấn động không gian, khiến mặt đất bên dưới nứt toác như vừa trải qua đại họa.
Maga không lùi. Hắn lao vào, siết cổ rồng bằng một tay, rồi dùng mắt trái phóng ra hàng loạt tia sáng lục sắc có mật độ ma lực cực cao, xuyên qua cả kết cấu tế bào lẫn linh thể.
Thế nhưng, Logataros không phải phàm long.Thân thể nó bị xé nát trong thoáng chốc, nhưng rồi tái tạo lại chỉ trong vài nhịp tim—như một khái niệm được viết lại, chứ không chỉ là chữa lành đơn thuần.
“Không phụ lòng ta...”Skaze mỉm cười, dù mồ hôi lạnh vẫn đổ như mưa.
Logataros quật đuôi như chớp giật, hất văng Maga về phía chân trời, rồi vồ tới bằng móng vuốt mang trọng lực cực đại . Không gian lún xuống theo từng bước đi của nó.
Cố lên, Logataros...Mình cần thêm một chút thời gian.
Skaze ngồi thiền giữa chiến trường đổ nát, năng lượng nguyên tố tụ lại quanh cậu như những luồng sương sống. Trong đầu, hai mảnh ghép sức mạnh xoay tròn — Tối Cường Chúa Tể Trảm, đại diện cho bạo lực thuần túy, và Đoạn Nguyên Chi Trảm, đại diện cho sự khéo léo của lực lượng lưỡng thể.
Nếu dung hợp được hai đòn này... mình có thể cắt xuyên tất cả lớp phòng ngự của Maga — từ vật chất, tinh thần cho đến mệnh cách.
Nhưng... liệu mình có kịp?
Cự nhân và thần long tiếp tục quần thảo giữa tầng không, từng đòn giao nhau như muốn chẻ đôi trời đất.Mỗi va chạm là một cơn dư chấn. Mỗi cú đánh là một lời tuyên cáo sinh tử.
Skaze nghiến răng, mồ hôi lăn dài trên trán:
Mình phải tập trung. Phải dồn toàn bộ tinh thần, sức mạnh và cả linh hồn vào thời khắc này…
Nhưng Maga không ngu ngốc. Hắn đã nhìn ra chiến thuật trì hoãn. Một nụ cười méo mó hiện lên trên gương mặt khổng lồ đầy vết nứt:
“Ra là vậy. Ngươi đang câu giờ…”
Không để chần chừ, Maga lập tức thuấn di, xuyên qua không gian, lao thẳng về phía Skaze, hòng nghiền nát cậu trước khi kịp hoàn tất dung hợp.
Nhưng—Logataros không cho phép.
Ngay khoảnh khắc Maga vừa biến mất, thân ảnh long thần cũng lập tức xẹt qua như một tia lửa linh hồn, chặn ngay trước mặt kẻ thù. Một cú cắn chuẩn xác, đầy sát ý, cắm sâu vào cánh tay trái của Maga.
“ARGHH!!”Maga rống lên điên dại, máu đen bắn ra như mưa, hủy hoại cả vùng không khí quanh đó.
“Đồ rồng thối tha!! Nếm thử nắm đấm của ta!!”
Hắn vung một cú đấm tàn bạo, lực đạo đủ khiến toàn bộ không gian lùi lại một bước. Logataros rống lên đau đớn, nhưng vẫn không rời hàm khỏi cánh tay hắn, cho đến khi chính Maga tự giật thoát ra bằng cách xé đứt cả cơ thịt để thoát thân.
Skaze, từ xa, lòng quặn lại. Cậu chứng kiến từng giọt máu rồng đen sẫm rơi xuống như sao sa.
Cố lên, Logataros… Tao xin mày… chỉ một chút nữa thôi… chờ tao.
Cậu ngồi thiền trong lốc xoáy của năng lượng, tia sét bắt đầu vặn xoắn không gian quanh thân thể, như từng dòng thần lực đang được ép vào điểm giới hạn.
Maga quay lại, ánh mắt lóe lên vẻ sát khí thuần túy.
“Vậy thì tao nghiền mày trước!!”
Hắn giơ chân lên, lực từ bước chân dồn xuống đủ để bẻ cong cả dòng chảy không gian. Hắn định dẫm nát Skaze, chôn vùi cả niềm hi vọng trong một cú đạp.
Nhưng đúng lúc ấy—Logataros lại lao vào.
Không một lời gọi. Không một tín hiệu. Chỉ là sự hy sinh tuyệt đối.
Từ sâu trong họng, long thần phóng ra một chùm tia ánh sáng đậm đặc tử khí, xuyên qua lớp vảy phòng ngự của Maga, đâm xuyên qua ngực hắn, thiêu cháy cả máu lẫn ký ức.
Maga gào thét điên cuồng, từng tiếng rống khiến cả vùng không gian méo mó như giấy bị vò nát. Làn da hắn dù có khả năng hồi phục siêu tốc vẫn bị tia tử vong của Logataros để lại những vết cháy sâu hoắm, đỏ rực như kim loại nung.
Nhưng cái đau lần này... không chỉ nằm ở thể xác.Hắn cảm nhận được một thứ đau nhức thấu đến tận bản thể, xuyên qua từng tầng sinh mệnh—đâm sâu vào thần cách, nơi gắn kết hắn với quyền năng, với sự tồn tại siêu việt.
“Mày... MÀY MUỐN PHÁ HỦY CĂN NGUYÊN CỦA TA Ư?! MUỐN DIỆT LUÔN CẢ THẦN CÁCH?!”
Giọng hắn không còn là âm thanh của một cá thể nữa, mà là tiếng vọng đa tầng của hàng vạn chiều không gian giao nhau, như thể gã không chỉ đau, mà đang sợ.
Skaze nghe rõ từng chữ. Nhưng cậu chỉ nhíu mày.Không hiểu “thần cách” là gì. Cũng không quan tâm.
Mình không cần biết gã là thứ gì. Mình chỉ biết một điều: nếu mình ngã xuống, Logataros cũng sẽ bị xé xác… Và mọi thứ chấm dứt.Không thể để điều đó xảy ra.
Gió gào thét. Không gian rung chuyển.
Maga giơ tay lên cao. Một quầng sáng vặn xoắn bắt đầu hình thành, lớp ngoài là lửa, lớp giữa là sấm sét, lớp lõi là lỗ hổng không gian, xoay quanh một điểm trung tâm đen ngòm—như một tinh điểm tử thần, được sinh ra để hủy diệt mọi nền tảng của vũ trụ.
“Đại Thế Giới Diệt Thần Quyền.”“Một đòn hủy diệt thế giới... và cả mày.”
Không phải một kỹ năng. Không phải một đòn thế.Đây là một bản án tử—dành cho mọi thứ hắn căm ghét.
Skaze đứng lên. Mồ hôi, máu, và tàn tro dính đầy áo giáp. Nhưng cậu không lùi. Không chớp mắt. Không run sợ.
Một đòn để hủy diệt tất cả... Vậy thì chỉ cần một đòn... để bảo vệ tất cả.
-Hết chương 51-