Logataros và nước mắt
Skaze gắng đứng lên… nhưng đôi chân lại khuỵu xuống.
Không phải vì sợ. Không phải vì do dự.Mà bởi cơ thể cậu đang gào thét từng hồi vì Logataros — mỗi vết thương con rồng chịu, dường như cũng dội lại trong máu thịt cậu, như một liên kết sinh mệnh đang bị kéo căng đến cực hạn.
“Mày ổn không, Logataros…”
Cậu thì thầm, giọng nghẹn lại như bị lưỡi dao vô hình siết cổ. Qua làn bụi mù, Skaze thấy Logataros vẫn cố vùng dậy, móng vuốt cào rách mặt đất, cơ thể khổng lồ gồng lên mỗi khi bị ép xuống.
Nó không gào, không rống, nhưng ánh mắt — vẫn sáng như lửa thần.
Ở phía đối diện, Maga cũng chẳng còn vẻ gì là thần thánh bất bại.Thân thể hắn rách nát, lớp thịt mới mọc ra chưa kịp liền đã bị tàn phá tiếp. Dù có thể nhìn xuyên thời gian, thấy được vô số kết cục có lợi cho hắn trong vô hạn tương lai, thì hiện tại—gã vẫn bị đánh cho lên bờ xuống ruộng.
Đau đớn. Nhục nhã. Bị cắn xé không chỉ bởi Logataros… mà bởi một con người —Một con người không biết gì về thần cách, không có danh xưng cao quý, chỉ biết bảo vệ… và đánh.
Không còn thời gian để do dự. Không còn đất để lùi. Không còn lời nào để nói.Chỉ còn một cách duy nhất: Hủy diệt gã... trong một thức kiếm.
Skaze ngẩng đầu, ánh mắt như rạch ngang cả bầu trời.Không còn run rẩy. Không còn chênh vênh.
Toàn bộ năng lượng tụ về sống lưng, từ cột sống tới xương cánh tay, chạy dọc lưỡi kiếm như dòng chảy nguyên thủy của một nền văn minh sắp tuyệt diệt—và thức tỉnh.
“Một kiếm… cắt đứt mọi giới hạn.”
"Ta gọi đòn này là—Nhân Quả Đoạn Diệt Trảm."
Lời tuyên ngôn vang lên không phải để dọa nạt. Cũng không dành cho đối thủ.Mà là một lời thề. Một dấu ấn. Một lời tuyên cáo với toàn bộ vũ trụ rằng: mọi vòng xoáy nhân quả—đều có thể bị cắt đứt.
Skaze bước từng bước về phía trước, mỗi bước dẫm xuống như đóng cọc vào cõi thực, khiến không gian dưới chân rung lên như từng nhịp trống tuyên chiến.Gió cuốn quanh cậu—như những dải lụa thần linh đang vờn theo.
Uy dũng như một chiến thần giữa tận thế.
“Logataros…”“Tao xin lỗi… đã để mày chờ.”
Giữa bãi chiến trường nát vụn, con rồng khổng lồ nằm nghiêng, một bên cánh gãy rũ, máu chảy như dung nham đen, nhưng đôi mắt nó vẫn không tắt — và trong khoé mắt long ấy, nước đang chảy.
Nước mắt… của một thần thú.
Skaze tiến đến. Quỳ xuống. Một tay đỡ lấy chiếc đầu đầy vết rách của Logataros, tay kia nhẹ nhàng vuốt dọc đôi mi đang run rẩy ấy.
“Đừng chết…”“Đừng mà…”
Giọng nói như sét bị nghẹn giữa trời, như gió bị cắt nửa chừng.
“Mày sẽ làm được… mày sẽ làm được…”
Không có câu trả lời.Chỉ có ánh nhìn của Logataros, sâu thẳm, lặng lẽ trao lại cho Skaze toàn bộ phần còn lại của nó. Không lời, không oán trách.
Đó là sự đồng thuận thiêng liêng giữa chủ và thú. Giữa hai linh hồn đã cùng chiến đấu đến tận cùng.
Ở phía đối diện, Maga đứng nghiêng người, vẻ mặt lẫn lộn giữa giận dữ và hoang mang. Gã vẫn chưa hiểu tại sao bản thân lại bị dồn vào thế này. Tại sao một con người lại có thể đi xa đến mức đó.
Nhưng gã vẫn cố nặn ra một nụ cười nham hiểm:
“Lảm nhảm cái gì vậy?”“Con rồng đó... hay thằng này... sẽ đi trước nhỉ?”
Không một lời đáp.Skaze chỉ lặng lẽ khép đôi mắt Logataros lại.
Khép lại... để mở ra.Một thức kiếm cắt đứt mọi tuyến thời gian, xoá bỏ mọi mắt xích nhân quả, triệt tiêu cả quyền năng lẫn định mệnh.
Sát khí không nổi lên. Không còn giận dữ. Không còn nước mắt.
“Hơn nữa… nó với ngươi cũng có liên kết sinh mệnh.”Giọng Maga vang vọng như lời nguyền đinh tai.“Nếu nó chết… ta đoán cũng chẳng cần phải động tay nữa, nhỉ?”
Skaze nghe mà máu toàn thân như muốn đông lại.Cậu quay đầu, thấy Logataros đang vật vã thở gấp, mỗi lần rướn người lên là mỗi lần thần lực vỡ vụn khỏi vảy rồng, trôi dạt như cát bụi.
“Đừng cố ép mình hồi sinh nữa!”“Logataros… đừng…”Skaze gào lên, tiếng hét xé cả cổ họng.
Nhưng Logataros chỉ lặng lẽ liếm nhẹ tay chủ nhân, ánh mắt vẫn như cũ: điềm tĩnh – kiên định – không tiếc thân xác.Một vầng sáng nhạt thoát ra từ cơ thể nó, nhập vào ngực Skaze như một làn sương đang thắp lại ngọn lửa cuối cùng.
“Không… Không thể… Nếu ngươi chết…”“Ta cũng nguyện chết theo!”
Cậu giật lùi, hoảng loạn, phản kháng—Dnhưng đã muộn.Con rồng chỉ khẽ quẫy đuôi… rồi tan vào hư vô.Không máu. Không tiếng gào. Chỉ là lặng lẽ rời đi… như một linh hồn cổ đại chấp nhận hóa tro.
Khoảnh khắc ấy, cả thế giới trong Skaze sụp đổ.
Ai rồi cũng bỏ ta mà đi…
Vậy thì… thế giới này… xứng đáng bị hủy diệt.
“CHÚNG MÀY… SẼ PHẢI TRẢ GIÁ!!”
Skaze gào lên phẫn nộ, từng mạch máu cháy sáng rực đỏ, từng đoạn xương rung chuyển như muốn tự phá giới. Cậu không còn là người — mà là thể hiện cuối cùng của sự uất nghẹn và phản kháng.
“Long Hồn Phá Tinh – KHẢI HUYỀN!!!”
Cùng lúc đó, kiếm Hồn Viêm Đế phát sáng dữ dội, linh hồn của Logataros hòa vào nó, tạo thành một khúc chiến ca tận thế — nặng nề, bi tráng, và rực cháy. Từng nốt nhạc tỏa ra từ kiếm, thổi bùng bầu trời xám xịt thành biển lửa.
“Nhân Quả – Đoạn Diệt Trảm.”Cậu gầm lên, mở khóa toàn bộ tầng sức mạnh, bước vào Long Nhân Hóa Hình: đôi sừng rồng nhô ra, vảy lấp lánh hiện trên cánh tay, cơ bắp siết chặt, thần uy trào dâng.
Không còn Skaze — chỉ còn ý chí được kết tinh từ giận dữ và lời tiễn biệt.
Ở phía đối diện, Maga gằn giọng:
“Hừ… Nếu vậy thì… Maga này cũng chơi tới cùng.”“ĐẤU THẦN QUYỀN VƯƠNG: KRAMPUS!”
Thân thể khổng lồ của hắn rực sáng trong luồng tử quang, ánh tím đậm như máu thượng cổ. Mỗi bước hắn đi, không gian bị xé rách, ánh sáng bị nuốt chửng, cả cõi thực tại như đang bị bẻ gãy dưới vó chân của một thực thể từ kỷ nguyên đầu tiên.
“GLACTUS IMPACT!!”
Maga biến mất. Một khoảnh khắc sau, hắn xuất hiện ngay trước mặt Skaze, tốc độ vượt khỏi khái niệm thời không, nắm đấm gầm rú như một hành tinh va chạm.
Skaze không lùi.Một kiếm – cắt đứt mọi nhân quả, mọi tương lai.Một bước – dồn toàn bộ sinh mệnh vào lưỡi trảm.
Hai ánh nhìn va vào nhau.
Không còn kỹ thuật. Không còn chiến thuật.Chỉ còn một người muốn hủy diệt thế giới… và một người sẵn sàng chết để kéo nó xuống.
“Đây là con đường ma ta đã chọn…”“Minh làm được… thì tao cũng sẽ làm được!”
Skaze gào lên, như dồn hết cả máu thịt, đau đớn, và tín niệm vào một tiếng thét cuối cùng. Cậu dốc toàn lực, ánh kiếm chém thẳng vào hư vô, xé toạc luồng nhân quả kết dính quanh Maga, đẩy gã lùi từng bước giữa sóng trào của ý chí và tuyệt vọng.
Cả bầu trời như bị chia đôi.Ánh sáng của "Nhân Quả Đoạn Diệt Trảm" không rực rỡ, nhưng tuyệt đối. Nó không tỏa ra sức nóng, nhưng khiến mọi thứ quanh đó ngừng tồn tại.
Maga khựng lại.Ánh mắt khổng lồ nhìn Skaze với thứ gì đó giống như... thấu hiểu. Không oán hận. Không kinh ngạc.Chỉ là một cái gật đầu của kẻ đã thua — nhưng không thất bại.
“Một nhân tộc với sức chiến đấu… đáng để kính nể.Ta công nhận ngươi, Skaze.”
Gã khẽ nhắm mắt. Cơ thể vĩ đại bắt đầu tan rã như tro bụi, không theo hướng của cái chết, mà là sự giải thoát — đúng như cách một vị tướng gục ngã trong danh dự.
“Cự Nhân Tộc… vẫn còn hàng trăm kẻ mạnh hơn ta.Nhưng ta tin… một ngày nào đó, ngươi sẽ đánh bại được cả Hoàng Đế Thor Asura.”
Gió lặng. Cát bay lên, nhưng không rơi xuống. Mọi thứ như nín thở.
Và rồi—Maga tan biến vào hư vô, để lại một khoảng trống như chưa từng tồn tại.
Skaze là người sống sót. Nhưng cũng là người mất mát.Một chiến thắng không mang theo khải hoàn ca, mà chỉ còn dư âm của một cái giá quá lớn.
Logataros…Thân thể long thần đã hóa thành cát bụi từ lúc nào, nhưng Skaze vẫn không quỳ xuống.
Cậu vẫn đứng đó.
Không phải vì cậu không mỏi.Không phải vì cậu không đau.Mà bởi Logataros vẫn đang sống — trong ánh mắt, hơi thở và bước chân của cậu.
Cậu bùng cháy giữa cơn lốc tàn dư của chiến tranh, không còn là một nhân loại đơn thuần, mà là một chiến binh mang tinh thần đúng nghĩa của một Long Nhân.
Một ngọn lửa không tắt.Một ngọn thương không gãy.Một lời thề không thể rút lại.
Gió dần tan. Chiến trường rơi vào im lặng, nhưng trong sâu thẳm của không gian — có một tiếng vọng khẽ ngân lên.
“Minh à…”“Tôi nóng lòng được chiến đấu với cậu…”
Một giọng nói quen thuộc—nhưng cũng xa lạ. Lặng như gió, sắc như kiếm.
“Cậu đã chứng minh cho tôi thấy… cái thứ gọi là ‘sức mạnh tuyệt đối’… không phải là tự thân mà có, không phải là di sản huyết thống… mà là ý chí không đầu hàng.”“Và tôi… tôi cũng đã làm được.”
Skaze ngẩng mặt lên, môi khẽ mấp máy.
“Đợi tôi nhé, Minh…”
Một tiếng cười khẽ, nhẹ như khói nhưng vang vọng như chuông từ vực sâu không gian.Một thực thể chưa lộ diện hoàn toàn—nhưng rõ ràng đang dõi theo.
“Cường giả Skaze… đã đánh bại cường giả Maga.Và như luật lệ, Maga đã bị xóa sổ khỏi cấu trúc hiện hữu.Xin chúc mừng ngươi, Skaze.”
Lời tuyên bố ấy không đến từ một cá nhân.Nó giống như được thốt ra từ thân thức của thế giới, hay một hệ thống cổ xưa chuyên dùng để ghi nhận lịch sử của các cường giả đỉnh cấp — nơi mỗi trận chiến không chỉ là sống chết, mà còn là sự thay thế.
Không ai biết giọng đó từ đâu.Không ai biết nó đại diện cho ai.Nhưng khi lời ấy vang lên, tầng không khẽ rung, như toàn bộ thiên giới vừa ghi nhận một điều gì đó rất quan trọng:
Tên của Skaze—đã được khắc vào dòng lịch sử của các thực thể Tối Thượng.
…Trong khi bầu trời nơi Skaze và Maga đang nổ tung giữa ánh sáng và tận diệt, ở một vùng chiến địa khác—một cõi tĩnh lặng quái dị bao trùm.
Chiến trường của Rosy.Không tiếng gào. Không tiếng kim loại.Chỉ có sự im lặng kéo dài… đến đáng sợ.
Trước mặt cô—một thực thể vô danh, thứ tồn tại chưa từng được đặt tên, một bóng đen gợn sóng như làn nước mực, không có mặt, không có hình, không có giới hạn.Từ khi trận chiến bắt đầu… nó không nói gì, không suy nghĩ, không thù hận. Nó chỉ… tấn công.
Theo bản năng.
Rosy không thể nhìn rõ hắn—mỗi khi cô chém trúng, vết thương chưa kịp định hình đã tan biến, cơ thể hắn lại tái sinh như thể chưa từng bị tổn thương.
Hắn không né tránh. Không phòng thủ.Chỉ đơn giản là… không thể bị giết.
Cơ thể của nó là một khối màu đen tuyền, mềm mại như khói, nhưng mỗi lần va chạm lại nặng như thiên thạch.Có lúc, Rosy ngỡ mình thấy được các dải ngân hà lướt qua trong lòng bàn tay hắn, như thể thứ này không phải một sinh vật, mà là một khung vũ trụ sơ khai, bị xé khỏi trật tự và lạc vào đây.
Càng tấn công, nó càng mạnh. Càng bị tiêu diệt, nó càng lớn.Một vòng lặp sinh diệt bị mắc kẹt trong chính bản chất của nó.
Rosy thở dốc, lòng bàn tay run nhẹ.Lần đầu tiên trong đời—cô không thể đoán nổi kẻ địch.
“Thứ gì vậy…”Giọng cô nghẹn lại, ánh mắt phản chiếu sự kinh hoàng thuần túy.“Mình chưa từng thấy qua… kẻ nào như vậy…”
Phía sau cô, ánh sáng của các chiến tuyến khác vẫn đang nổ tung, nhưng nơi này — vẫn lạnh.Như một vùng hư vô bị cách ly khỏi mọi quy luật.
…Rồi đôi mắt của thực thể kia mở ra.Không phải mắt – mà là hai vết nứt, nơi ánh sáng không thể chiếu tới, nơi các vì sao co rúm lại vì sợ hãi.
Trận chiến thật sự—mới chỉ bắt đầu.
“Diệt Lý Băng Hoại!!”Rosy gào lên, ánh sáng rực từ lòng bàn tay thổi tung cả tầng không gian xung quanh.Toàn bộ quy tắc vật lý, nguyên lý ma lực, thậm chí cả nhân quả trong phạm vi ba dặm—đều bị bóp méo.
“Ta sẽ hủy diệt ngươi!!”“Hủy diệt khỏi mọi chân lý của thế giới này!!”
Chỉ còn cô, và đòn đánh gột sạch toàn bộ định nghĩa về “tồn tại”.Một nhát chém xuyên không – xuyên nhân quả – xuyên thực tại.
Nhưng—
Gã kia chỉ nhẹ nhàng… mở mắt.Không phải mở mắt như một kẻ nhìn thấy.Mà như thế… cái thế giới mà Rosy đang đứng trên—vốn dĩ chỉ là giấc mơ trong mắt hắn.
Ngay khoảnh khắc đó—
“Diệt Lý Băng Hoại” bị phủ định.
Không bị chống đỡ. Không bị phản công.Mà bị… phủ định.
Toàn bộ sức mạnh Rosy vừa tung ra – chưa từng tồn tại.Gió lặng. Sương rơi. Cả bầu trời như ngừng thở.
Không có tiếng nổ. Không có dư chấn.Chỉ còn Rosy, đứng trơ trọi giữa cõi thực tại đang tan rã từng mảnh trong mắt mình.
Làm thế nào…?Hắn không né. Không chống. Không vỡ vụn… chỉ cần mở mắt, đã xóa bỏ hoàn toàn đòn đánh của mình…
Và Rosy bỗng hiểu —Cô không chiến đấu với một sinh vật.Cô đang chống lại một “khái niệm”… Một sai lầm chưa từng được viết vào quy luật của tạo hóa.
“Không… Không đúng…”
Rosy thì thầm, giọng khản đặc. Mắt cô mở lớn, trái tim như bị bóp nghẹt.
Mình có lẽ… đang bị mắc kẹt trong thực tại của hắn.Tất cả từ nãy đến giờ—không phải hắn bước vào thế giới mình, mà là mình đã bước vào thế giới của hắn.
Cô quay đầu, nhưng không còn cảm nhận được gió. Không còn sương. Không còn tiếng vang nào phản hồi lại tiếng thở của chính mình.Mọi giác quan bắt đầu trở nên giả lập.Cảm xúc không còn phản ánh đúng thời gian.Ý thức như bị nén vào một màn hình mờ ảo.
Một trận chiến quá chênh lệch. Không phải về sức mạnh.Mà là về cấp độ tồn tại.
Rồi hắn… di chuyển.
Không nhanh. Không mạnh.Chỉ là… di chuyển. Như một tay đạo diễn nhấn nút tua phim trên bản dựng của mình.
Ngay khoảnh khắc đó—Rosy thấy tất cả.
Cô nhìn thấy mình… là một sinh vật hai chiều.Một bóng hình nằm trên mặt phẳng. Không chiều sâu. Không thực thể. Không trọng lượng.Chỉ là một nhân vật… trong một bộ phim… do hắn viết kịch bản.
Mình… không phải người. Không phải pháp sư. Không phải chiến binh.Chỉ là một hình ảnh… một chuỗi dữ liệu cảm xúc được dựng lên để giải trí cho hắn.
Hắn đứng trước cô — không nói gì. Không cười. Không mỉa mai.Vì chẳng cần phải làm vậy.
Với một thực thể có thể định nghĩa lại cấp độ thực tại, Rosy không khác gì một ký tự lạc giữa một trang giấy.
“Tên ngươi là gì…”Rosy thì thầm, như không còn thuộc về chính mình.
Nhưng gã không trả lời.Vì hắn chưa từng cần có tên.Hắn chỉ tồn tại — như một lỗ hổng trong logic của Thần, như một sai sót chưa từng bị vá lại trong công trình tạo hóa.
Một sự bất lực chậm rãi lan ra trong lòng ngực cô, như một chất độc vô hình thấm dần vào từng lớp suy nghĩ.Rosy vùng vẫy, cố gắng dùng mọi mảnh ký ức, lý trí và bản năng chiến đấu để bám víu vào thứ gì đó thật — thứ gì đó thuộc về cô.
Nhưng mọi chuyển động giờ đây như được mô phỏng lại trong một đoạn phim bị tua chậm.Không trọng lượng. Không lực đạo. Không kết quả.
Gã vẫn đứng ở đó, cách cô vài bước chân — hoặc vài tầng thực tại, không rõ nữa.Không tiến. Không lùi. Không giết.Chỉ quan sát.Với đôi mắt vô hồn.Đôi mắt không mang ác ý, không mang từ bi, không hề có phản ứng… vì nó chưa bao giờ cần phải cảm xúc hóa điều gì.
Đây chính là… đẳng cấp của sự tồn tại…
Không phải mạnh hơn. Không phải cao hơn.Mà là… khác biệt về bản chất.Như việc một trang sách không thể hiểu được bàn tay đang lật nó.Như một giấc mơ không bao giờ ý thức được rằng mình đang bị mơ.
Rosy bắt đầu thấy mình nhỏ dần. Không phải thể xác.Mà là cảm giác về bản ngã—cô không còn chắc chắn rằng mình còn là "một ai đó".
“Không… Mình không phải là sinh vật hai chiều…”
Cô thì thầm. Mắt mở to, lòng ngực co thắt lại bởi một nỗi kinh hoàng không có hình dạng.
Không phải mình sinh ra là như vậy.Mà là mình… đã bị ném vào đây.Vào câu chuyện của hắn.
Từng đợt ký ức đảo ngược trong đầu Rosy, từng nhát chém, từng câu niệm chú, từng lần phòng thủ…Tất cả đều xảy ra sau khi cô chạm vào hắn.Không — ngay khoảnh khắc đầu tiên khi cô tấn công.Không gian vỡ. Hắn mở mắt.Và thực tại… đổi chỗ.
Không phải hắn phản ứng.Không phải hắn cố gắng…Mà là quyền năng của hắn – tự động kích hoạt.Như một câu lệnh hệ thống. Một cấu trúc phòng thủ của chính bản chất hắn.
Cô không bị hắn phản công.Mà bị ném vào “truyện”.
Một câu chuyện mà hắn là người viết, đạo diễn, dựng cảnh và dựng nhạc nền.Một câu chuyện khép kín, nơi mọi thứ đều có thể xảy ra—ngoại trừ chiến thắng của Rosy.
“Thao…”Một tiếng rít nhỏ như bật ra từ cổ họng khô cứng.“Thao túng… câu chuyện…”
Cô thở hắt ra.Không phải vì mệt.Mà vì hiểu được bản chất – chính là khởi đầu của sự tan vỡ.
Tên khốn này không phải kẻ xâm lăng thực tại…Mà là kẻ khiến thực tại… tự biến mình thành chương sách trong tiểu thuyết hắn viết.
Dù mình cố gắng như thế nào…Dù có nhận ra sự thật cay nghiệt này…Tất cả cũng chỉ giới hạn ở nhận thức.Rosy nhận ra, nhận thức không đồng nghĩa với quyền năng.Hiểu được bản chất không có nghĩa là thay đổi được bản chất.
Cô không thể làm gì cả.
Trận chiến của Rosy diễn ra một cách chóng vánh đến nhói lòng.Không có hồi hộp. Không có cơ hội lật ngược.Chỉ là một vở diễn—mà cô không phải vai chính.
Thế trận một chiều.Không có ánh sáng.Không có lựa chọn.
"Chị thất bại rồi… Chị em ta đến lúc đoàn tụ rồi."
Giọng nói ấy – là của ký ức. Là của người em gái đã ngã xuống trước kia.Lạnh. Nhẹ. Như một tấm vải liệm đang phủ dần lên ý chí cuối cùng của cô.
Nhưng… ngay lúc ấy…
"Cô thất bại rồi ư?"
Một giọng nói trầm thấp, xa xôi – như vọng lên từ hư vô – chạm vào vùng sâu thẳm nhất trong tâm trí cô.Nó không đến từ tai. Không đến từ thực tại.Mà từ nơi từng tia ý chí sắp tắt – bỗng dưng lóe sáng.
Rosy giật mình."Là… ai vậy?"
"Chúng ta từng gặp nhau. Cô quên rồi sao?"
Không gian xung quanh vẫn nhuộm đen. Thực thể kia vẫn bất động, ánh mắt vẫn vô hồn.Nhưng bên trong cô – điều gì đó đang thay đổi.
"Là ai vậy…?"Rosy lập lại, như một đứa trẻ hỏi lại giấc mơ.
Không có câu trả lời trực tiếp. Chỉ có một mệnh đề tĩnh lặng, chắc chắn.
"Tôi sẽ giúp cô… lần này."
Và rồi… cô thấy.
Một bóng dáng quen thuộc.Một đôi mắt như vực sâu, làn da như được tạo thành từ thư viện của những vì sao đã chết.
V’Zul’kaeth.Thứ tồn tại từng đánh bại cô chỉ bằng một suy nghĩ trong mộng cảnh của thử thách thứ hai.Một thực thể chưa từng cần nhấc tay để giành chiến thắng.
Rosy nghẹn lời.
“Ông… là V’Zul’kaeth… sao?”
Không có tiếng trả lời.Chỉ có sự im lặng kéo dài như một lời phủ nhận và chấp thuận cùng lúc.
“Là ai không quan trọng.”“Tôi giúp cô lần này… cũng không phải cho không.”“Rồi cô sẽ hiểu.”
Lạnh lùng. Rạch ròi. Không cảm xúc.
Rosy cúi đầu.Không biết là do kính trọng… hay cam chịu.
“Cảm ơn… ông.”Thật nực cười… Người từng khiến mình quỳ xuống vì bất lực… lại là người đang cứu mình khỏi vực sâu.Số phận… hay chỉ là một bước đi khác trong trò chơi của hắn?
Tại sao ông ta có thể can thiệp vào câu chuyện do tên kia tạo ra được , ông ta là tồn tại như nào vậy.
“Nhưng… dù có thoát ra rồi…”“Làm sao để tôi… đánh bại hắn?”
Rosy thầm hỏi, trong đầu vang vọng như thể chính cô đang lạc giữa mê cung ý niệm.Cô chờ đợi. Nhưng giọng nói kia không trả lời ngay lập tức.
Cho đến khi…
“Cách để đánh bại hắn… là đánh bại chính cô.”
Câu nói ấy rơi xuống như một lời nguyền.Không cảm xúc. Không giải thích. Không thương hại.
Rosy sững người.
“Nhưng tôi… tôi so với hắn… chỉ là ngọn cỏ trước ngọn núi.”“Chỉ là một con chữ trong trang sách hắn viết…”
Không có hồi âm.Không còn giọng nói. Không còn hiện diện.
Chỉ còn một lỗ hổng mở ra phía trước—Một đường rách dài giữa không gian, như thể câu chuyện cô bị giam cầm đang có một lỗi biên tập… một vết nứt chưa được chỉnh sửa.
Rosy hít sâu.Và bước tới.
Không còn tiếng tim đập. Không còn nhịp thở.Chỉ có một bước chân – chạm lên vùng đất của sự không chắc chắn.
Và rồi… mọi thứ lại hiện ra.Không gian trở về như trước: chiến trường tối đen, vỡ vụn.Gã thực thể kia – vẫn đứng đó.Vô hồn. Tĩnh lặng. Không cảm xúc.Nhưng ánh mắt hắn khẽ lay động — một thoáng bất ngờ.
Hắn cảm nhận được… có điều gì đó đã thay đổi.
Không phải thay đổi ở chiến trường.Không phải thay đổi ở năng lực.Mà là ở Rosy.
Không còn rối loạn. Không còn nghi hoặc. Không còn vùng vẫy.Chỉ còn một tia sáng âm ỉ trong đáy mắt – như thể… cô đã từ bỏ một điều gì đó để tìm ra điều còn lại.
Muốn đánh bại hắn… phải đánh bại chính mình…
Rosy nhắm mắt.Không chút do dự, cô tự đâm cây Thương Tuyết vào chính tim mình.
Một cú đâm không mang hy vọng, cũng không mang tuyệt vọng.Mà là một tuyên ngôn.Phủ định bản thể. Giải thể chính mình.
Thân thể Rosy khẽ run lên, rồi đổ gục xuống sàn đấu trường đầy máu.Máu chảy ra không phải chỉ từ vết thương — mà như thể chính "ý niệm về sự sống" đang bị ép thoát ra khỏi xác thịt.
Tên thực thể kia vẫn đứng đó.Không động đậy. Không tỏ vẻ kinh ngạc.Hắn chỉ quan sát — như thể đang xem một phân cảnh phim được đạo diễn lạ tay.
Thế nhưng… ánh mắt hắn khẽ đổi.Không phải là sợ hãi.Nhưng là thứ bản năng cổ xưa của một giống loài hiểu rằng có điều gì đó đang… sai lệch.
Đây không còn là phần tiếp theo mà hắn viết ra.
Hắn từ từ bước tới.Ánh sáng dưới chân hắn bẻ cong như thể thực tại đang bị xé rách với mỗi bước.Hắn chuẩn bị cho đòn kết liễu.
Trên nền đất lạnh, Rosy nằm đó, thân thể ướt đẫm máu, ánh mắt mờ đục dần.Mỗi hơi thở giờ đây như một cơn co giật của linh hồn.Khó nhọc. Vỡ vụn.
Nhưng sâu trong đáy mắt ấy…Một điều gì đó đang được viết lại.
Không phải từ thế giới.Mà từ cô.Một bản thể không còn phụ thuộc vào vai diễn. Một ngọn lửa không còn sợ bóng tối.
Giữa lúc cái chết đang khẽ đặt tay lên cổ Rosy…Một giọng nói vang nhẹ bên tai.
Không ồn ào. Không hối thúc.Chỉ như một lời thì thầm từ xa xăm, nhẹ như gió lướt qua một nghĩa địa vũ trụ.
“Tốt. Như vậy là xong rồi.”“Khế ước giữa tôi và cô… đã hoàn thành.”
Đôi mắt Rosy mở hé, đồng tử co rút.Cô cảm thấy máu mình ngừng chảy… nhưng lại không chết.
“Chuyện… chuyện gì vậy…?”
Giọng cô yếu dần, như lời của một linh hồn vừa bị rút khỏi thân xác.Cơ thể co giật, các cơ đang đông cứng lại. Mọi cảm giác lùi xa như sóng thủy triều hút ngược.
“Nằm ngủ đi.”“Để tôi… chiến đấu thay cô tiếp nào.”
Giọng nói ấy bây giờ trầm hơn, dày hơn, như được tạo thành từ hàng triệu lớp âm thanh vọng lại từ đáy hư không.Không còn là người hướng dẫn.Không còn là nhân vật bên lề.Mà là chủ thể.
Bầu trời bỗng nứt ra.Không phải nứt bởi năng lượng — mà bởi cấu trúc câu chuyện đang bị can thiệp bởi một quyền năng khác.
Tên thực thể vô danh kia ngẩng đầu nhìn — ánh mắt hắn, lần đầu tiên từ đầu trận, co lại.
Không… đây không phải trong kịch bản…Không có dòng nào viết rằng thực thể này được gọi tới…
Nhưng đã quá muộn.
Một vòng tròn hắc ấn khổng lồ xoay chậm dưới thân Rosy.Hơi thở của cô biến mất hoàn toàn — và thứ gì đó khác… bắt đầu đứng lên.
Không phải Rosy.Không còn là con người.Không còn là chiến binh.Không còn là “kí tự phụ trong tiểu thuyết hắn viết ra.”
“Tôi nói rồi. Tôi giúp cô không phải vì lòng tốt.”“Mà vì tôi cần một cánh cổng để bước vào nơi này… không bị phát hiện.”“Cô chính là cánh cổng đó.”
V’Zul’kaeth đã đến.Không còn trong mộng cảnh. Không còn ở xa xôi.Mà hiện diện – trong da thịt, trong máu, trong tàn dư linh hồn của Rosy.
“Cảm ơn, tiểu thư.”“Giờ thì, ngồi yên mà xem tôi… viết lại câu chuyện.”
Gã thực thể kia — lần đầu tiên từ đầu trận — rú lên một tiếng thét kinh hoàng.
Một âm thanh không có cao độ – vì nó vượt khỏi khái niệm âm thanh.Nó đâm thẳng vào vũ trụ, khiến mặt đất và bầu trời méo mó như giấy bị vò nát.
Hai mắt hắn sâu hoắm, không còn ánh vô hồn mà là sự kinh hoảng chân thật.Cơ thể hắn – thứ cơ thể chứa đựng vũ trụ, sao trời, lỗ đen và dòng thời gian bị xé vụn – đang phản ứng dữ dội.
“Đừng… đừng cố thay đổi thực tại… hay câu chuyện…”“Ngươi… NGƯƠI LÀ… MỘT TỊCH LUẬT SỨ LỖI!!!”“SINETH!! NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC PHÉP CÓ Ý CHÍ!!”
Hắn gào lên, không còn là kẻ thống trị truyện nữa – mà như một đứa trẻ thấy chính tay mình viết ra quái vật rồi không thể xóa được.
V’Zul’kaeth không đáp.Ông đứng đó, uy nghi như một bản án được viết bởi vũ trụ nhưng trì hoãn hàng tỉ năm mới được thi hành.
Tịch Luật Sứ… lỗi.Một khái niệm… bị xóa khỏi Sách Luật Vũ Trụ từ kỷ nguyên thứ bảy.Nhưng Sineth vẫn tồn tại. Như một đoạn mã bị bỏ quên.
V’Zul’kaeth giơ cao cây quyền trượng.Không niệm chú. Không thét gọi.Ông chỉ… gõ nhẹ xuống đất.
“Cốc.”
Một tiếng vang dịu như chạm vào linh hồn.Mặt đất rung chuyển.
Từ dưới chân gã thực thể — một vực thẳm vô tận mở ra.Không phải hố đen. Không phải cõi chết.Mà là một nơi không có tên, không được ghi nhớ, không thể gọi lại bằng bất cứ ngôn ngữ nào.
Hắn vùng vẫy. Gào thét.Các vì sao trong cơ thể hắn cháy bùng rồi tắt.Mỗi nhát vung tay của hắn phá vỡ một tầng không gian… nhưng vực thẳm vẫn lênh láng nuốt lấy từng phần cơ thể hắn.
“Ta là TÁC GIẢ! TA LÀ NGƯỜI VIẾT CÂU TRUYỆN NÀY! ĐỪNG—!”
Nhưng không ai trả lời.Bởi một đoạn mã lỗi… không xứng đáng được phản biện.
Và rồi hắn… bị nuốt chửng.Toàn bộ “hắn” – cùng cái câu chuyện hắn viết – bị gạch bỏ khỏi hiện hữu.
Không có tiếng nổ. Không có ánh sáng.Chỉ là… tĩnh lặng.
Rosy — dù chỉ là linh hồn — bỗng rơi nước mắt.
Không phải vì hận.Không phải vì vui mừng.Mà vì cô cảm nhận được… có thứ gì đó trong cô cũng vừa bị tách bỏ vĩnh viễn.
Một phần ký ức của thế giới… đã bị xóa trắng.
“Từ giờ… sức mạnh của hắn sẽ là của cô, tiểu thư Rosy.”“Và từ bây giờ, hãy gọi tôi là quản gia Terry. Tôi cũng chán cái tên V’Zul’kaeth lắm rồi.”
Giọng nói ấy khẽ cười — có gì đó vừa tinh quái, vừa mỉa mai cái thế giới quá nghiêm trọng này.
Rosy chỉ kịp nghe đến đó.Linh hồn cô… tan biến.
Không phải tan vào hư vô.Mà tan… về lại nơi nó thuộc về.
Cơ thể cô khẽ run lên.Từng đợt khí nóng nhẹ tràn qua huyết mạch như thủy triều đang rút, để lộ bờ cát nguyên vẹn.Vết thương nơi tim – vết đâm tự sát – giờ đây hoàn toàn lành lặn.Không sẹo. Không máu. Không dấu vết.
Rosy khẽ chớp mắt.
Đứng trước cô… không còn là V’Zul’kaeth – cái thực thể già nua từng khiến cô ám ảnh.Mà là một thanh niên tuấn tú, đôi mắt màu lam tro, mái tóc bạch kim thả lơi, vận trên mình một bộ áo choàng thêu kín ký tự cổ xưa
Anh ta đang cầm một cây quyền trượng, đầu trượng phát ra ánh sáng nhè nhẹ như nhịp thở của một thế giới đang tái sinh.
“Nào… tiểu thư.”“Dậy từ từ thôi. Không cần hấp tấp.”“Phục sinh dẫu sao cũng là một chuyện hơi… sang chảnh.”
Anh cúi người, đưa tay ra đỡ cô dậy — một cách vừa thanh lịch, vừa tự nhiên, vừa… nguy hiểm.Cử chỉ ấy không giống thần linh. Không giống bạn. Cũng không giống chủ tớ.Nó giống như một nhân vật vừa bước ra từ chương kế tiếp — chương mà Rosy chưa từng đọc.
“Đằng sau anh kìa!”
Rosy hét lên theo bản năng.
Ngay khoảnh khắc đó — gã thực thể mang tên Sineth đột ngột lao ra từ khoảng không phía sau.Không còn âm thanh, không còn khí động học — chỉ là một vết rách hiện thực trồi lên như nấm độc.
Nhưng Terry đã nhanh hơn.
“Ồ?”
Cây quyền trượng trong tay anh đột ngột biến hình — lưỡi liềm cong vút, ánh kim đen bóng loáng như được rèn từ phản vật chất.Một nhát cắt nhẹ, mượt mà như tay đầu bếp thái rau.
Gã Sineth bị chém ngang người — cơ thể hắn tách ra thành từng mảng ký tự xám đục rồi lập tức tự tái cấu trúc.
“Ngươi dai thật đấy, Sineth. Vực thẳm tử thần còn không tiêu hóa nổi ngươi.”“Được thôi… để ta xem ngươi còn bản lĩnh gì nữa.”
Sineth giờ không còn là cơ thể vũ trụ như trước.Hắn không còn ánh mắt, không còn gương mặt.Chỉ là một khối hỗn loạn sinh tồn – cơ thể hắn như một quả bom tự hủy liên tục,Mỗi đòn tung ra là một vụ nổ.Mỗi vụ nổ là một phần hắn tan biến.Và mỗi lần tan biến, hắn… lại hồi phục.
Một sinh vật được tạo ra để... không có đoạn kết.
Terry khẽ huýt sáo.
“Chà chà… lắm trò thật.”
Anh nhẹ nhàng thổi một hơi vào đầu cây quyền trượng.Luồng khí không mạnh, nhưng lửa bùng lên ngay lập tức.
Không phải lửa thường.Mà là thứ ánh sáng làm mặt trời cúi đầu và các thiên thể run rẩy.
“Tiểu thư,”“Phiền cô… ngồi yên và xem cảnh này.”“Phần này, xin để tôi.”
Ngọn lửa trên cây quyền trượng bắt đầu xoáy tròn.Từng lớp ánh sáng co lại, nén lại như thể không gian cũng đang bị ép xuống.Rồi—nó hóa thành một mặt trời thu nhỏ, rực rỡ như ánh mắt của vị thần trừng phạt.
Terry giơ cây quyền trượng, xoay cổ tay một cách tao nhã như nâng ly rượu vang, rồi…
“Mặt trời thứ hai — chiếu sáng cho loài lỗi.”
Quả cầu lửa rít lên — không rít bằng âm thanh, mà bằng cách thiêu rụi cả tiếng động — rồi lao về phía Sineth với vận tốc phá tan thời gian.
Rosy khẽ đặt tay lên ngực.Tim cô vẫn đập, nhưng là vì người khác.
Cô không còn lo cho chính mình nữa.Mà lo cho người đàn ông đó — người đang chiến đấu không phải vì sinh tồn, mà vì cô.
“Tại sao… mình vô dụng thế này…”“Cũng không giúp được gì… chi bằng ngồi yên và xem…”
Tên Sineth rít lên một tiếng rồi bất ngờ lướt tới — nhắm thẳng vào Rosy.
Một đòn tấn công vô thanh, nhưng mang đầy hàm ý giết chóc.
Terry đã đợi từ lâu.
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi… tránh xa cô ấy.”
Cây quyền trượng trong tay anh quật ngang không khí Một đường quét nhẹ nhàng như lau bụi trên bàn…Thế mà gã Sineth văng ra xa như bị đập bởi cú đánh từ chính định luật vũ trụ.
Hắn không bỏ cuộc.Từ cơ thể bất ổn ấy, hắn phóng ra hàng loạt tia sáng ăn mòn Không là lửa, không là năng lượng — mà là sự từ chối hiện hữu: mọi thứ nó chạm đến đều bị phủ định.
Nhưng một tấm khiên đã dựng lên.Trong suốt. Vô sắc. Không một tiếng động.Lặng lẽ như câu trả lời: “Không.”
Ngay khoảnh khắc ấy, mặt đất dưới chân Sineth bỗng biến đổi.Không còn là chiến trường.Mà là một pháp trường —Một cõi nơi quyền sinh sát chỉ thuộc về một người.
Terry chậm rãi bước tới.Không hấp tấp. Không gồng mình.Chỉ là bước đi của một quý tộc phương Tây, khi chuẩn bị tuyên án một tên hề phản loạn.
“Ta… sẽ phán xét ngươi.”
Sineth vùng vẫy.Nhưng vô ích.Trong “pháp trường” của Terry, mọi năng lực bị lột trần.Chỉ còn lại bản thể thật sự — và tội lỗi.
“Một lần… và mãi mãi.”“Chúc ngủ ngon, Sineth.”
Terry giơ tay.Không cần pháp quan. Không cần hội đồng.Chỉ cần một cái gật đầu — máy chém ánh sáng giáng xuống.
Cơ thể Sineth rú lên.Không phải tiếng hét – mà là cả không gian oằn mình.
Một luồng khói đen phóng thẳng lên trời.Nhưng lần này… không còn là sự phản kháng.
Trên nền trời, luồng khói ấy nở bung thành các dải thiên hà.Từng hành tinh, từng mặt trăng, từng chòm sao hình thành từ phần còn sót lại của một “đoạn mã lỗi”.
Trên mặt đất — những tàn tích rơi xuốnghóa thành cỏ cây, sinh vật, dòng nước và ánh sáng.Sự sống mới… được tái lập từ tro tàn của hỗn loạn.
Terry chắp tay sau lưng, khẽ mỉm cười:
“Tạm biệt ngươi.”“Kẻ từng cố viết câu chuyện mà chính mình không thể đọc nổi đoạn kết.”
Ngay lúc này giọng nói bí ẩn vang lên
"Chiến thắng thuộc về cường giả Rosy , và kẻ thua cuộc sẽ bị hủy diệt như luật đã nêu"
-Hết chương 52-