Chương 53 : Yukari và Babylon

Chủ nhân và khế ước

“Cảm ơn anh nhiều lắm… V’Zul’kaeth… à không, là Terry chứ.”Rosy cười khẽ, nụ cười hiền như gió đầu xuân sau một cơn bão.

Terry không đáp.Anh chỉ bước tới và nhẹ nhàng bế bổng cô lên như thể đó là điều tất yếu.

“Thứ lỗi cho ta vì vô lễ, nhưng…”“Dưới chân tiểu thư vẫn còn tàn dư hiệu ứng ăn mòn từ Sineth. Ta không muốn bất cứ vết thương nào nữa.”

Rosy đỏ mặt.

“Cảm ơn anh… nhưng tôi có thể tự lo được… anh chu đáo quá mức rồi đấy.”

Terry mỉm cười, mắt khẽ nheo lại như thấu hiểu điều cô chưa nói thành lời.

“Nhân tiện thì… khế ước anh nói lúc nãy là gì vậy?”“Có phải… chúng ta có thể hủy nó được không? Tôi sợ… ý tôi là…”Rosy ngập ngừng, tay siết lại nơi vạt áo.

Terry chỉ nhẹ nhàng cười. Một nụ cười không mang ý trêu đùa, mà dịu dàng như gió trong khu vườn ký ức.

“Ta trêu tiểu thư thôi.”“Định mệnh đã sắp đặt ta đến với cô, Rosy.”

“Khế ước… là do ta tự đặt ra. Không phải để ràng buộc.”“Cô là chủ nhân — người duy nhất có quyền quyết định điều gì sẽ tồn tại giữa chúng ta.”

Rosy im lặng.Tim cô đập khẽ nhưng không ngừng.Cô không biết phải nói gì.Một phần trong cô muốn thoái lui, một phần khác lại… cảm thấy an toàn, lần đầu tiên sau rất lâu.

Mình nợ Terry tận hai lần.Một lần là vực sâu trong thử thách thứ hai… khi mình không thể nào thoát ra.Lần này, anh ấy lại cứu mình khỏi diệt vong…

Và hơn thế 

Biết đâu, từ Terry… mình có thể tìm ra cách để cứu em gái.

Terry lúc này vẫn giữ nguyên tư thế quỳ.

Không có vẻ gượng ép.Không có một mảnh kiêu ngạo thường thấy ở cổ thần.Chỉ là… sự tận tâm được biểu hiện không lời.

“Ơ… anh…”“Đứng lên đi… tôi đâu phải là nữ hoàng…”

Rosy chợt nhớ đến những lời Huge từng nói với cô về “hắn ta”.Nhưng cô không nói ra. Cô giữ chúng trong lòng, như giữ một hạt giống chờ ngày nở.

Terry là một cổ thần. Vượt xa định nghĩa sức mạnh thông thường.Tại sao anh ấy lại chọn làm quản gia của mình?Liệu… có ẩn ý nào đằng sau?

Bầu không khí bỗng trầm lắng. Không còn mùi khói, không còn tiếng nổ.Chỉ còn lại ánh mặt trời nhỏ phía xa — cái còn sót lại từ cây quyền trượng của Terry — đang lơ lửng giữa bầu trời xanh ngắt.

"Ừ… được, tôi đồng ý…"Rosy khẽ nói, ánh mắt không giấu được vẻ bối rối."Nhưng… anh đứng lên đi, tôi ngại lắm."

Terry ngẩng đầu, mỉm cười — lần này là nụ cười thật sự, không còn sự lạnh lùng nào từ cổ thần thuở trước.

Rosy chìa tay ra. Terry không do dự.Bàn tay họ chạm nhau — và ngay khoảnh khắc ấy, một ký hiệu hiện lên giữa không gian.

Một vòng xoáy ánh sáng, thêu dệt từ vô số đường nét cổ xưa — vừa như một khế ước, vừa như một khúc ca định mệnh.

Terry nhìn cô, rồi nói bằng giọng trầm nhưng dịu dàng:

"Tiểu thư Rosy... giờ đây, hãy cùng tôi đọc lên lời thệ ước."

Rosy gật đầu, trong lòng không còn sợ, chỉ còn sự thấu hiểu.

"Zara thul'vien,Mireth sol'ahna,Kaen luminar vel d'rethein.Bythros il'saar,In sol aethernum...Tân'kar Rosy, Vor'dal Terry."

Dịch là 

“Ánh sáng và bóng tối,chân lý và định mệnh,xin kết nối bởi sợi tơ vĩnh cửu.Từ nay trở đi,trong vô tận thời không...Rosy là chủ nhân, Terry là người canh giữ.”

Ngay khoảnh khắc lời thệ ước vừa dứt, giữa lòng bàn tay họ hiện ra một hình xăm kỳ dị.Hai vầng trăng lưỡi liềm đan chéo, đối xứng hoàn hảo — một xanh biếc như bầu trời trước cơn bão, một hồng nhạt như ánh bình minh đầu tiên sau màn đêm vĩnh cửu.

Chúng phát sáng nhẹ, không chói lòa, nhưng đủ để cả không gian xung quanh trầm lại.

“Từ nay trở đi…”Terry cúi nhẹ đầu, ánh mắt không còn là của một cổ thần…Mà là của một người chọn bước theo ai đó bằng tất cả tự do của mình.

“…dù trời đất có đổi thay, cô cũng không còn đơn độc.”

Phía chân trời — từng dải sáng nhạt len qua tầng mây, như hé mở một kỷ nguyên mới.Gió thổi nhẹ, cuốn theo hương vị của tro bụi, máu và lời thề.

Rosy ngẩng đầu, ánh mắt xa xăm như muốn xuyên qua hàng trăm dặm chiến tuyến.Cô thì thầm, không cần ai nghe thấy — chỉ cần trời đất biết, và lòng cô không quên:

"Mọi người…""Minh… Skaze… Yukari… các bạn… hãy cố lên nhé…"

Giọng cô vỡ ra trong gió, nhưng không yếu đuối — mà đầy quyết tâm.Rồi cô đặt tay lên ngực, khẽ cúi đầu.

"Còn em gái… chị sẽ tìm được em.""Dù có phải băng qua bao nhiêu bóng tối.""Em hãy đợi chị…"

Trên nền trời xanh nhợt nhạt, hai vầng trăng lưỡi liềm — một xanh, một hồng — dần mờ đi như tan vào ánh sáng chiều tà.Gió lặng, thời gian như dừng lại, chỉ còn âm vang của lời thề vẫn trôi đi không dứt.

Và rồi… tất cả mờ nhòe.

Một tiếng loảng xoảng vang lên.Không phải từ thiên giới.Mà là tiếng kim loại va chạm giữa những bức tường phủ rêu.

Đấu trường bên Yukari.

Một nơi khác biệt hoàn toàn so với các nơi khác , nó là một bong bóng nước trôi lơ lửng giữa các thời không . Tại đây cậu thấy được dòng thời gian trôi , thấy được ánh sáng chuyển động , mọi thứ nơi đây như thể bị một thế lực nào đó thao túng

Bầu không khí ở đây khác hẳn — lạnh. Trầm.Tĩnh.Không có khói bụi chiến tranh như nơi Rosy từng đứng,Không có lời thề hay ánh sáng linh hồn.Chỉ có đá, thép, và cặp mắt đang chực chờ cái chết.

Yukari bước chậm rãi trên những tảng đá nứt vỡ.Áo choàng trắng loang lổ vết máu khô, tay cậu vẫn giữ hình nắm đấm 

Trên khán đài, không một tiếng hò reo.Chỉ có một kẻ đối diện — đôi mắt không có cảm xúc, nhưng cũng không hoàn toàn vô tri.

"Lạnh quá…" Yukari khẽ nghĩ."Nhưng không phải vì thời tiết. Mà vì… ánh mắt đó."

“Chào cậu.”“Tôi là Mashimoto. Còn cậu… cậu tên gì?”

Yukari đứng vững, mắt không rời hắn nửa bước. Ánh mắt vẫn kiên định, nhưng tay cậu đã siết chặt chuôi đao.

“Tôi là Yukari.”

Mashimoto bật cười nhẹ. Không lớn, nhưng không hề khinh miệt.Giọng hắn trầm, đều và… có chút gì đó như một kẻ từng biết trước kết cục.

“Chà chà… Yukari.”“Xem ra hôm nay chúng ta có một trận đấu… đáng quên đấy.”“Mashimoto này biết cậu vẫn chưa tung ra quân bài chủ chốt, đúng chứ?”

Yukari khựng lại.Chỉ một thoáng.

Hắn… đoán được?Không thể nào… mình chưa tung ra bất cứ kỹ năng đặc biệt nào. 

Yukari cố giữ bình tĩnh.Có lẽ… hắn chỉ đang phán đoán dựa vào phong thái. Hoặc đơn giản là trùng hợp.

“Chúng ta tiếp tục chứ, Yukari?”

Mashimoto khẽ nghiêng đầu, vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt.Chưa kịp để Yukari đáp lời — hắn đã biến mất khỏi tầm mắt.

— Vút!Một cú đá ngang như lưỡi búa quét qua không gian, hất Yukari lên không trung.Ngay sau đó, hắn đã xuất hiện phía trên, tung ra một đường chặt tàn khốc.

Nhanh quá… hắn bắt đầu nghiêm túc rồi…!

“Trọng Pháo Thần Công.”

Hai tay Mashimoto đan chéo, ánh sáng tụ lại thành một khối lực lượng vô hình như trọng tâm của vũ trụ.Rồi — một luồng sóng trọng lực vặn xoáy và phát nổ, thổi bay Yukari như cơn cuồng phong thần thoại.

Yukari va mạnh xuống đất, tạo thành một miệng hố sâu, cơ thể rạn nứt dưới áp lực.

“Tôi bảo rồi mà, Yukari…”“Cẩn thận một chút chứ.”Mashimoto cười nhẹ, màu mắt hắn ánh lên sự điềm tĩnh của kẻ đang dạy dỗ, không phải đang chém giết.

“Chiến Giáp Ánh Sáng — Kích hoạt.”

Một luồng sáng thần thánh bao phủ Mashimoto.Từ hư không, những mảnh giáp trôi nổi kết nối vào nhau thành một bộ chiến giáp thần thoại — vừa tinh xảo, vừa chết chóc.

Không do dự, hắn lao tới — húc thẳng về phía Yukari như một ngôi sao băng bằng kim loại.

Yukari rít nhẹ, chặn đòn bằng toàn lực, nhưng vẫn bị đẩy lùi vài chục bước, hai gót chân cày nát mặt đất.

Quả nhiên… hắn đã đạt tới một cảnh giới khác.Không chỉ là sức mạnh — mà là khả năng kiểm soát.Mashimoto… đã thao túng cả luật lệ không gian tại đây. Tốc độ, trọng lực, kháng lực… tất cả đều theo ý hắn.

Chỉ với tấn công vật lý đơn thuần và một vài đòn thế trọng lực, hắn đã đẩy mình vào thế bị động rồi…

Yukari hít sâu, máu ứa ra từ khóe môi nhưng ánh mắt anh chưa từng chùn xuống.

Không thể lùi nữa… Phải tập trung. Từng hơi thở, từng chuyển động… không được để phí phạm bất kỳ nhịp nào.

Yukari vẫn chưa muốn kích hoạt Thần Nhãn, cũng chẳng vội sử dụng bất kỳ năng lực nào thuộc dòng huyết thống thần tộc.Không phải vì kiêu ngạo.Mà vì... anh biết: thời khắc ấy chưa tới.

“Nếu dùng sát chiêu sai thời điểm… sẽ chỉ thành pháo hoa giữa ban ngày.”

“Phoenix Razor.”

Ngay khi lời gọi bật ra, cánh tay phải của Yukari hóa thành một dải lửa phượng hoàng, rực cháy và bén ngót như một lưỡi liềm của thiên thượng.Anh lao tới — ánh đao rạch ngang không gian, mang theo uy lực cháy bỏng như ánh dương nghìn tuổi.

Keng!

Mashimoto chặn lại. Không bằng phép. Không bằng giáp.Bằng tay trần.

Lực va chạm khiến không gian lão hóa ngay tức khắc, tạo nên những vòng xoáy bất định quanh hai người.Họ tiếp tục lao vào nhau — từng đòn chém, từng cú đánh, từng bước di chuyển đều tạo ra sóng xung kích phá vỡ mặt sàn của “đấu trường bong bóng.”

Nhưng cái "bong bóng" ấy… lại không hề vỡ.Nó trôi qua mọi dòng thời gian, bất tuân mọi định luật.Tựa như cả trận chiến của họ đang bị nhốt vào một "đơn vị thời gian riêng biệt", nơi mọi thứ chỉ còn lại tốc độ, kỹ thuật và sát ý.

“Nhận lấy này.”

Mashimoto bất thình lình xoay người, một luồng trọng lực vô hình kéo giật Yukari trở lại.Anh chưa kịp lấy lại thế cân bằng thì—

—ẦM!Một cú đấm cực mạnh nện thẳng vào ngực.Xương va vào nhau, máu bắn ra từ miệng Yukari thành vệt đỏ uốn lượn trên không.

Anh lùi lại, khụy một gối xuống, thở gấp.Cơ thể vẫn chưa chịu kích hoạt khả năng cao nhất, nhưng...Từng tế bào đang đòi hỏi được bùng cháy.

"Không thể để hắn dẫn dắt trận đấu mãi như thế này...""Nếu mình không thay đổi tốc độ, không tự viết lại luật chơi...""Thì... mình sẽ thua ngay trong ván đầu."

Yukari đứng dậy.Toàn thân anh phủ một lớp ánh sáng lặng lẽ, mọi vết thương — trong chớp mắt — đều tan biến như chưa từng tồn tại.

“Ngươi đúng là mạnh thật, Mashimoto.”

Giọng anh đều, không căng thẳng. Nhưng ai cũng nghe được cái sự chuyển động trong khí chất, như thể một đại dương vừa thôi cuồng nộ, rồi lại bắt đầu gầm lên.

Mashimoto cũng lùi lại vài bước. Không phải vì sợ hãi.Mà vì thứ hắn chờ đợi bao lâu nay — cuối cùng cũng xuất hiện.

“Tới rồi đấy hả… bạn tôi.”

"Bạn?" Yukari sững lại, thoáng ngạc nhiên.Hắn đang nói gì vậy…?Nhưng anh cũng không để tâm.Vì trận chiến này — từ giờ mới thật sự bắt đầu.

“Ta cũng không khách sáo nữa.”

ẦM

Tám cánh thiên thần bung mở sau lưng Yukari, mỗi cánh mang theo một dải ký tự thiêng cổ, rực lên trong gió như khải hoàn ca của các vì sao.

Trên tay anh, Babylon — thanh thánh kiếm mang theo khí chất của muôn vì tinh tú, rực sáng như muốn xé nát tầng thứ nguyên.

Chiến giáp Helios Dominion hiện thân, ánh kim chói lọi tỏa ra sóng xung kích hủy diệt, mọi vật chất sống đều bị đẩy lùi, không gì có thể đứng gần.

Trên tay trái — Aegis Solum, tấm khiên nguyên bản, nơi mọi niềm tin tụ lại, phát ra hào quang chói mắt như bình minh của một thế giới mới.

Thần Nhãn mở ra.Đồng tử Yukari xoáy sâu thành một cơn bão đa chiều.

Bước thứ nhất Cả đại đa thứ nguyên rung chuyển như sấm nổ trong hư không."Bong bóng thực tại" chao đảo, lần đầu tiên chậm lại.

Bước thứ hai Các dòng thời gian xung quanh vỡ vụn, từng mảnh lịch sử rơi xuống như bụi sao.

Bước thứ ba Toàn bộ vũ trụ... bị buộc phải quay về trạng thái Hư Vô.

Và rồi... Yukari dừng lại.Đứng giữa hư không trắng xóa, chỉ có anh, ánh sáng, và đối thủ.

“Mashimoto.”“Bắt đầu lại từ đầu đi.”

“Đúng là cậu rồi, Yukari.”“Sức mạnh kinh hồn như thế… nếu vậy tôi cũng chẳng còn lý do để kìm nén.”

Ngay khi Yukari gần như chạm vào Mashimoto, một luồng áp lực vô hình nổ tung trong không gian, ép mọi dòng năng lượng quanh anh dừng lại trong khoảnh khắc.

"Chuyện gì vậy… Áp lực này là… Không lẽ"

Mashimoto… biến mất.Không dịch chuyển. Không bay đi.Chỉ đơn giản — không còn ở đó.

— RẦM!— RẦM!— RẦM!

Không gian rung chuyển cực đại.

Từ bên trên bầu trời, một tia sáng đỏ máu xé toạc tầng mây, rơi xuống như một mũi thương rạch nát thực tại.

Ánh sáng ấy… rực cháy như lửa địa ngục, và trong nó — một chiến binh giáp đỏ hiện thân.

Hắn đáp xuống, tạo ra một miệng hố sâu — và tất cả sự sống trong bán kính hàng trăm mét đều bị thiêu rụi thành bụi.

Trên tay hắn — không phải kiếm.Một thứ vũ khí… có lưỡi, như rìu, như trảo, như lưỡi hái, nhưng… nó phát ra ánh sáng đỏ tươi — như chính huyết mạch của vũ trụ.

“CÒN NHỚ TÔI KHÔNG, YUKARI?”

Yukari khựng lại.

Cổ họng anh nghẹn lại, không phải vì sợ…Mà là vì quá khứ đột ngột trồi lên.

“Không lẽ… Cậu là… KOROL?”

Tay Yukari đột ngột run lên.Anh không tin nổi… kẻ trước mắt — chiến giáp đỏ, ánh mắt cháy rực như lò thiêu tận thế — lại là Korol.

“Sức mạnh cậu… khác quá rồi, Korol.”“Kể từ cái lần cuối cùng chúng ta gặp nhau… đã hơn 120,000 năm trôi qua. Tôi đã tưởng cậu…”

Yukari siết chặt chuôi kiếm.

“… đã chết trong cuộc diệt chủng đa nguyên do Null Madoria gây ra.”

Nhưng Korol chỉ nhếch môi, ánh mắt lãnh đạm.

“Không cần nói đâu, Yukari.”“Nếu tôi chết… thì tôi đã không ở đây.”

Yukari khựng lại.Có điều gì đó không đúng.Anh cảm nhận rõ ràng — linh hồn bên trong lớp giáp kia đã không còn là Korol mà anh từng biết.Có thứ gì đó... bị bóp méo.

"Korol..."“Tại sao cậu lại…”

Ánh mắt Yukari sắc lại.

“... hóa thành một dị nhân?”“Cái lớp vỏ bọc này… không phải cậu.”

Không khí lạnh đi.Cả không gian như nín thở, chờ đợi câu trả lời.Korol im lặng trong vài nhịp trái tim đập.

Ánh sáng đỏ quanh người Korol bùng lên như hỏa lò gầm rú, từng vòng năng lượng xoáy quanh cơ thể hắn như muốn thiêu rụi mọi tàn tích thần thánh còn sót lại trong không gian.

"Cậu vẫn còn tin vào thần tộc nhỉ, Yukari…""Cái đám thần sáng tạo ngu xuẩn đó. Cả con mụ em gái hắn nữa — giả tạo đến tận xương."

“NÀY, KOROL!!”Yukari quát lên, giọng anh pha lẫn nỗi đau và giận dữ.“TÔI CŨNG CHẲNG ƯA GÌ BỌN THẦN TỘC, NHƯNG TÔI CŨNG KHÔNG CHO PHÉP CẬU XÚC PHẠM TỔ TIÊN CỦA MÌNH NHƯ VẬY!!”

Không gian rung lên bởi tiếng hét ấy.Một âm vang không chỉ xuất phát từ phế quản, mà từ linh hồn của một kẻ đã chứng kiến bao lần hy sinh — của đồng đội, của huyết mạch, của niềm tin.

Korol bật cười. Nhưng nụ cười ấy không còn hơi ấm của người bạn năm xưa nữa.

"Chà, nóng lên rồi hả, Yukari...""Nhưng thôi... mặc xác cậu.""Con đường tôi đã chọn… nó đẹp hơn nhiều. Hơn tất cả những gì cái chủng tộc ấy từng ban cho tôi."

“Mở miệng là ‘sứ mệnh’, ‘thống trị’, ‘sức mạnh thần thánh’... tất cả chỉ là rác rưởi so với một ngón tay của ngài ấy.”

Yukari lặng đi.

“Ngài ấy?”

Một câu hỏi không cần gào thét, nhưng âm thanh ấy vang vọng trong từng kẽ nứt của thực tại.Nó không chỉ là thắc mắc — mà là nỗi hoang mang từ tận sâu bên trong anh.

Korol không đáp ngay.Một khoảnh khắc... giữa hai thế giới sụp đổ.Rồi hắn ngẩng mặt nhìn lên — không nhìn Yukari, mà nhìn vào cái gì đó cao hơn, sâu hơn, tối hơn.

“Ngài ấy là kẻ đầu tiên cho tôi thứ mà ‘thần’ chưa từng cho: tự do khỏi định mệnh.”“Không còn phải trở thành một phần trong bức tranh thần thánh ngu xuẩn của các người.”“Tôi được sinh ra lại, không còn là ‘Korol’. Giờ tôi là Di Họa — là Đoạn Diệt. Và tôi sẽ kết thúc trò chơi của các người.”

Từng lời hắn nói như lưỡi dao lạnh đâm vào tim Yukari.

"Korol... nếu cậu thực sự từng tin vào lý tưởng chúng ta đã bảo vệ...""...thì ngài ấy là gì mà khiến cậu tự rũ bỏ tất cả?"

"Di Họa là thứ gì thằng này cũng đếch quan tâm."Yukari nghiến răng, giọng anh sắc như thép lạnh.

“Korol… cậu thay đổi nhiều quá. Chẳng lẽ vì sức mạnh mà cậu đánh đổi cả con người mình?”

Korol bật cười khẩy, một tiếng cười khô khốc như tiếng sắt gỉ cào lên vách đá.Hắn khẽ nghiêng vũ khí. Một cái hích nhẹ — nhưng một luồng sáng phóng vút lên bầu trời, xé toạc mây đen, phát nổ thành hàng trăm tia sáng tử thần lao thẳng về phía Yukari.

“Nhìn thấy rồi đúng không, Yukari?”“Ánh sáng ấy… không phải của ‘thần’. Đó là ánh sáng mà ngài ấy ban cho ta.”

“Không chỉ là sức mạnh.”

“Ta đã nói rồi — ngài ấy cho ta một điều mà các ngươi chẳng bao giờ hiểu: sự tự do ở phía trước!

Korol vươn tay về phía Yukari.Tay giáp phủ đầy những khớp ánh sáng đỏ, nhưng hành động ấy lại gần như giống như… một lời mời.

"Yukari. Nào. Nếu muốn… hãy đi với ta.""Chúng ta sẽ cùng nhau thống trị — không, định hình lại — cả cái thế giới thối nát này."

"IM MỒM ĐI, KOROL!"

Yukari rít lên, tiếng gầm chất chứa cả một tuổi trẻ tan nát.

“Cậu… bị tha hóa quá rồi. Cậu còn nhớ không? Chúng ta từng sát cánh bên nhau, chiến đấu, cười đùa, chia sẻ từng khẩu phần ăn trên chiến tuyến.”"Tôi… tôi không muốn tin cậu đã đi xa đến thế."

Gió gào lên, cuốn theo tiếng cười cay nghiệt từ Korol.

"Ngươi sinh ra đã là kẻ mạnh.""Ngươi có thần nhãn, có huyết thống tinh khiết, được thần sáng tạo chọn làm truyền nhân.""Ngươi mang định mệnh vĩ đại, ngươi được tôn sùng khi còn chưa hiểu ‘định mệnh’ là gì."

Korol nắm chặt vũ khí, ánh mắt hắn rực lên đau đớn xen lẫn oán hận.

"Còn ta?"

"Cha ta — một cận vệ hạng quèn không ai nhớ tên.""Mẹ ta — một thị nữ , hầu hạ các ngươi không biết mệt."

"Ta sinh ra trong máu, trong rác rưởi, dưới những bậc thang của lâu đài ánh sáng mà các ngươi đứng trên."

"Ngay từ khi mở mắt, ta đã là ‘phế vật’.""Không ai gọi ta bằng tên. Không ai dạy ta cách chiến đấu. Không ai tin rằng ta sẽ sống đến năm mười tuổi.""Và rồi, khi ta dám phản kháng, bọn chúng gọi đó là TỘI."

"TỘI — VÌ ĐÃ DÁM CÓ Ý CHÍ!"

"Chúng đánh đập ta, xé nát thần thể của ta, ném ta vào vực sâu. Và rồi, để trừng phạt tận cùng — chúng ban cho ta thân xác dị nhân với cái tên Mashimoto" ! 

"SƯỚNG LẮM HẢ YUKARI?!"Tiếng gào thét từ Korol như muốn nổ tung cả mặt đất.

"Trong khi ngươi học kiếm pháp ở cung điện Babylon, ta ăn rêu đá dưới địa ngục!""Ngươi tu luyện cùng cố vấn cấp cao, còn ta luyện sống bằng cách nuốt máu chính mình!"

“THẾ GIỚI CỦA CÁC NGƯƠI — THẦN TỘC CÁC NGƯƠI — LÀ NGỤC TÙ VỚI TA!!”

Yukari không thể đáp.Câu nói nghẹn lại trong cổ họng.

Anh biết… không phải tất cả những gì Korol nói là sai.

"Korol à… tôi cũng đã thoát khỏi cái đáy địa ngục ấy."Yukari khẽ nói, giọng không còn dứt khoát, mà như mang cả một đời ưu tư.

“Nếu cậu muốn… hãy cùng tôi chu du khắp thế giới này, rũ bỏ tất cả, chúng ta có thể bắt đầu lại...”

“Chu du?”

Korol bật cười. Một tràng cười dài, nặng mùi khinh bỉ.

"Ngươi đang đùa ta à, Yukari?""Chu du… khi mà ta – trong mắt cả chủng tộc của ngươi – chỉ là một kẻ ăn bám, phế phẩm, một dị dạng?" Rồi ta làm được gì nếu chu du ?

"Ngươi càng nói… càng tỏ ra ngu ngốc đấy."

Korol dừng lại, rồi hạ thấp giọng – nhưng nó lạnh hơn cả băng.

“Nếu không thể giải quyết bằng lời nói… thì hãy dùng bạo lực đi.”

“Và nhân tiện…”“…ta đến đây không chỉ để giết ngươi.”

“Mà là để tàn sát cả chủng tộc thần tộc thối nát đó!

“Dĩ nhiên ta đâu ngu gì đánh thẳng vào nơi thần điện tối cao của các ngươi — không cần.”

“Ta sẽ săn từng tên một. Một. Tên. Một.”

“Và khi ta giành chiến thắng tại thử thách này, Yukari…”“…ta sẽ đoạt lấy thanh kiếm truyền thuyết — thanh kiếm Sáng Thế từng thuộc về Moro — kẻ khốn kiếp đã khai sinh ra thần tộc.”

“Với nó trong tay, ta sẽ trở nên bất bại.”

“Và lúc đó… ta sẽ thiêu rụi cả cái thế giới dối trá này. Cùng với lũ thần ngạo mạn sống trong đó.”

Từng lời Korol nói ra đều mang theo sát khí và tín niệm mãnh liệt — một kẻ không còn tin vào cứu chuộc, chỉ tin vào tiêu diệt.

Yukari sững sờ.

Anh vô thức đánh rơi Babylon. Thanh kiếm từng là niềm kiêu hãnh của anh.Anh không thể tin được… người bạn thân thiết năm xưa — người từng truyền cảm hứng, từng hy sinh để cứu đồng đội — giờ lại nói ra những điều chất chứa nỗi hận khôn nguôi đến thế.

"Korol… cậu… đã từng là ánh sáng.""Một kẻ dùng chính đôi tay để cứu hàng trăm sinh linh vô tội khỏi cuộc chiến năm ấy"

"Cậu từng nói với tôi: 'Ánh sáng không ở trong huyết thống, mà nằm ở chọn lựa'."

Korol im lặng. Nhưng đôi mắt đỏ của hắn vẫn rực lên như địa ngục.

Yukari siết chặt nắm đấm.

“Đúng là tôi từng muốn chống lại thần tộc.”“Tôi từng oán hận cái ngai vàng của Thần Sáng Tạo, cái định mệnh buộc tôi phải trở thành một thứ công cụ.”

“Nhưng sau trận chiến trong mơ ấy… sau khi nhìn thấy bao thế giới sụp đổ, bao sinh linh kêu gào trong tuyệt vọng…” khi không có một người làm đòn gánh

“Tôi hiểu ra — sự hủy diệt không bao giờ là câu trả lời.”

“Cậu gọi đó là tự do?”

“Không, Korol. Đó chỉ là cái còng tay đẹp đẽ do hận thù rèn nên.”

Không khí nghẹt lại. Hai người nhìn nhau. Không còn là bạn bè — mà là hai bản ngã đối lập.

“Nếu cậu thật sự không còn đường quay đầu…”“…thì tôi, Yukari — kẻ từng gọi cậu là huynh đệ — sẽ chặn đường cậu.”

Korol nâng vũ khí lên cao, ánh sáng đỏ máu từ lưỡi dao phóng ra như xé toạc không gian. Cảnh vật xung quanh rung chuyển, từng mảnh kết cấu đa chiều như bị bào mòn trước sức mạnh của nó.

“Nhìn thấy không, Yukari?”“Cấp Sáng Thế đấy… đẹp không?”

Hắn bước từng bước, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo và khinh thị, như thể đang thưởng thức khoảnh khắc chiến thắng trước một kẻ từng được định danh là "bạn".

“Tuy ngài ấy chỉ cho ta sử dụng trong thử thách này rồi sẽ thu hồi…”“…nhưng chỉ cần thế là đủ.”“Đủ để nghiền nát cái gọi là ‘thần nhãn’ của ngươi…”“…đủ để khiến đám thần khí lấp lánh của ngươi trở thành đống phế phẩm cổ tích thối rữa.”

Ngọn lửa trong mắt Korol thiêu đốt không chỉ mọi chuẩn mực — mà còn cả ký ức.

“Ngươi nghĩ ta cần vinh quang thần tộc sao? Không!”“Ngươi nghĩ ta thèm khát cái ngôi đền ánh sáng các ngươi tôn thờ sao? Sai rồi!”

“Ta chỉ cần chứng minh một điều duy nhất—rằng chính ngươi, Yukari, kẻ được thiên mệnh lựa chọn…”“…cũng sẽ gục dưới chân ta như bao kẻ khác.”

“Vì đây không còn là trận chiến giữa hai người bạn…”“…mà là hồi kết của mọi thứ ngươi từng tin vào.”

“Huyết Tổ Sát Linh!”

Tiếng hét của Korol vang vọng khắp chiều không gian, kéo theo một làn sóng đỏ sẫm như máu tràn ra từ lưỡi vũ khí Sáng Thế. Không khí méo mó, nền không gian bị xé toạc như tấm màn lụa mỏng.

Hắn phóng tới như một vệt sao chổi, toàn thân hòa làm một với dòng lực lượng hủy diệt. Đó không còn là tốc độ – mà là áp chế cấp độ tồn tại.

Yukari giơ tay. Babylon từ mặt đất bay về tay anh, thân kiếm phát sáng như phản ứng với nguy cơ tối hậu.Tay trái anh lập tức giương Aegis Solum. Tấm khiên vàng óng chắn phía trước, tựa như một mặt trời bất khuất.

ẦM!!!

Một tiếng va chạm kinh hoàng xé toạc chiến trường. Sóng xung kích từ cú đâm khiến đất trời lật ngược trong chốc lát, từng mảng không gian nổ tung như kính vỡ.

Yukari bị đánh văng ra xa. Cơ thể anh xoay vòng giữa tầng không như chiếc lá bị bão cuốn, dù đã phòng thủ hoàn hảo, anh vẫn cảm nhận rõ:

"Sức mạnh này... không cùng một đẳng cấp. Vũ khí cấp Sáng Thế – ngay cả khi chưa thuộc về hắn – vẫn vượt xa mọi quy chuẩn."

Korol đứng đó, ánh sáng đỏ bao quanh như một ma vương thời cổ đại sống lại.Hắn nhếch mép, giọng nói vang lên — vừa như đùa cợt, vừa như tử hình tuyên cáo:

"Sao rồi, Yukari?"

"Ta mới chỉ mở màn thôi mà… còn chưa khai tiệc chính thức đấy."

Từng bước hắn tiến tới, mặt đất dưới chân bị ăn mòn như tan chảy trong axit, không gian phía sau kéo thành những vệt đỏ như máu đang nhỏ giọt từ chính vũ trụ.

"Giờ ngươi hiểu rồi chứ?""Thần khí của các ngươi — dù là vinh quang nhất, cũng chỉ là vật kỷ niệm của thời đại đã chết.""Còn món này…" – hắn nâng vũ khí Sáng Thế lên cao – "…là dấu chấm hết."

"Xin hãy lắng nghe lời khẩn cầu của ta… chủ nhân của Abyss Sanguis ."Korol nâng vũ khí lên ngang tầm mắt, ánh sáng đỏ máu phản chiếu trong con ngươi bùng cháy."Hãy ban cho ta sức mạnh… để kết thúc số phận nhuốm máu này."

Khi hắn dứt lời , đột ngột Yukari cảm thấy cơ thể anh bị đông cứng

"Hắn… đang dừng thời gian sao?"

Yukari sững người. Không gian xung quanh anh hoàn toàn đứng yên — gió không thổi, âm thanh không còn, ánh sáng như bị kéo dài vô tận. Nhưng…

"Không. Không thể nào. Mình vẫn nhận thức được…"

Ngay khi ý niệm ấy còn đang dở dang trong đầu —XẸT!Một luồng ánh sáng lướt sát mang tai anh, cắt xé không khí như muốn chém toạc cả hồn phách.

Thần Nhãn kích hoạt. Trong khoảnh khắc chưa kịp phản ứng, nó đã hoán đổi vị trí của Yukari với một thực thể bóng ảnh do chính anh tạo ra.Một bản năng phòng vệ cấp độ thần tính.

"Thần Nhãn… lại cứu mình."

Cơ chế này không đơn giản là né tránh.Nó vô hiệu hóa mọi xác suất xấu đang được sắp đặt — dù là thao túng xác suất tuyệt đối, hay các nhánh phân kỳ của giao lộ thời không.

"Không phải hắn dừng thời gian…""Hắn bỏ qua nó. Vượt lên trên cả dòng chảy của thời gian."

Lúc này, Yukari chợt hiểu.

“Hắn không kiểm soát thời gian… mà là phớt lờ nó. Như thể mọi định luật vật lý chỉ là gợi ý, không phải luật bắt buộc.”

Bong bóng thực tại đã ngừng trôi , nó đứng yên một chỗ 

Vậy thì mình sẽ bóp nát cái thực tại này

Babylon , vận chiêu đi 

“Reality Rupture!”

Yukari gầm lên, tay siết chặt Babylon — từng ký tự cổ đại phát sáng chói lòa, vẽ nên một đường chém không thuộc về bất kỳ thực tại nào.

Thanh kiếm không đơn thuần xé không gian, mà nghiền nát định nghĩa của sự tồn tại — nơi đòn đánh ấy đi qua, mọi vật thể, mọi quy luật, mọi logic đều bị phân rã thành cát bụi hư vô.

Một cú chém phủ định hiện hữu.

Nhưng rồi... nó trượt.

Không phải bị né.Không phải bị chặn.Mà bị “bỏ qua”.

Khoảnh khắc ấy — đòn đánh không còn tồn tại trong xác suất.

“...Hắn không tránh, không phòng thủ… mà khiến đòn đánh chưa từng xảy ra.”

Yukari giật mình.“Thao túng xác suất tuyệt đối… tới mức này sao?”

Anh chưa kịp phản ứng thì mọi thứ xung quanh bắt đầu nứt ra — không phải không gian, mà là suy nghĩ của chính mình.Địa hình biến dạng thành mê cung ánh sáng và logic nghịch đảo. Anh bị nuốt vào một chiếc lồng khổng lồ được dệt từ chính đường chém vừa rồi.

“Cái gì… đây là…”

“Một cái bẫy. Do chính mình tạo ra.”

Reality Rupture — vốn dĩ phá vỡ cấu trúc thực tại để đẩy kẻ địch vào trạng thái không tồn tại.

Nhưng giờ đây, hắn thao túng xác suất để đảo ngược toàn bộ chuỗi nhân quả, khiến chính Yukari — kẻ khởi phát chiêu thức — trở thành đối tượng bị trói buộc trong đòn của chính mình.

“Một phản đòn cấp bậc ý niệm…”

Cả không gian bắt đầu chậm lại. Yukari cảm thấy tư duy của mình bị đóng băng, như thể thời gian trong đầu đang bị thao túng thay vì ngoài cơ thể.

“Mình… đã thua ở tầng nhận thức.”

Vô số hình ảnh lặp lại.

Từng cái chết, từng thất bại, từng phút giây hối hận hiện về — như những đoạn phim tua đi tua lại.Không phải kí ức — mà là những khả năng có thể đã xảy ra, bị bóp méo bởi xác suất tuyệt đối.

Vòng lặp nhân quả.

Không gian quanh Yukari vỡ vụn thành những mảnh gương. Trong từng mảnh là một "Yukari khác" — có kẻ gục ngã, có người phản bội, có kẻ chết lặng, có người hóa điên.Tất cả đổ dồn lên tâm trí Yukari như bão tố — không có lối thoát.

“Đây là sức mạnh... của việc thao túng mọi lựa chọn.”“Hắn đang nhốt mình trong ma trận của chính những kết cục không tồn tại.”

Yukari không thể di chuyển.Mọi cơ bắp cứng lại. Không phải vì bị thương, mà vì tâm trí đang rạn vỡ.

"Mình đã mắc sai lầm... ngay từ khi rút kiếm đầu tiên."

Từ xa, Korol vẫn đang bước tới, dáng đi nhàn tản, giọng nói vang vọng như thứ gì đó vừa thánh thót vừa méo mó:

“Thấy chưa Yukari? Sức mạnh mà ngài ấy ban cho ta... vượt lên cả lý tính.”“Không chỉ là sức mạnh, mà là chân lý.”“Ngươi vẫn chưa hiểu à? Thứ gọi là ‘tự do ý chí’… là thứ dễ bị bẻ gãy nhất.”

Dù đang gục ngã trong tâm trí, Yukari vẫn nghe rõ từng chữ.Từng từ như dội vào tận sâu bên trong linh hồn anh.

"Ngài ấy…"

Một luồng suy nghĩ xuyên qua đầu anh.

"Nếu Korol chỉ là một tín đồ mượn sức, mà đã có thể bẻ gãy luật lệ thực tại, thì… thực thể đứng sau hắn... là loại tồn tại gì?"

Anh chợt cảm thấy một ánh mắt khác — một cảm giác bị theo dõi, vượt trên cả tầng thực tại, như thể có một thứ gì đó đang quan sát vũ trụ từ bên ngoài màn hình.

"Không chỉ là một kẻ mạnh... mà là một Tác Giả."

Yukari muốn hét lên — nhưng không thể.

Cảm xúc, ký ức, danh tính — tất cả đang bị viết lại từng chút một.

Liệt Phong Toàn Đao – một đòn đánh đủ để phá tan cấu trúc không thời gian, thậm chí từng khiến sinh vật do chính phụ thân cậu triệu hồi trong mộng cảnh bị đẩy luiNó chém xuyên qua các thứ nguyên , để lại một chuỗi vết rách đang xoáy tròn trong không gian như cơn bão nguyên tử, kéo theo sự sụp đổ của vũ trụ .

Korol tránh nó… dễ như một cái búng tay.

Nhưng anh ta đã quá quen với lối đánh cũ của Yukari.

Sai lầm đầu tiên.

Korol khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hơi trầm xuống khi nhận ra năng lượng từ Yukari chưa hề suy giảm.Không – nó đang dồn tụ.

“Thứ đó… chỉ là một đòn che mắt sao?”

Một Yukari thứ hai xuất hiện.Hai.Ba.Bốn.Rồi vô số.

Những bản thể Yukari—mỗi người cầm một Babylon, tỏa ra thần lực riêng biệt—xuất hiện quanh Korol như một cơn bão sắp nhấn chìm trung tâm vũ trụ.

Càn khôn đảo ngược, không gian chồng không gianTừng Yukari phát ra một dao động riêng biệt, từng bản thể đến từ vô tận các dòng thời gian khác nhau, từ các kết quả khác nhau của cùng một khoảnh khắc.

“Ảnh Vị Thức – Nguyên Hồn Tách Thể.”

Đây không phải phân thân thông thường. Mỗi Yukari ở đây là một tương lai khả dĩ—là một Yukari nếu anh chọn con đường khác, nếu anh tấn công chậm hơn một giây, nếu anh từng thất bại trong trận chiến mộng cảnh.Tất cả được gọi về… trong cùng một thời điểm.

Korol hơi nheo mắt. Một sát ý mỏng như tơ vừa lướt qua ánh mắt hắn.Tuy hắn vẫn đứng yên, không phản ứng, nhưng… lòng đất dưới chân hắn đang dần nứt ra, do các luồng hiện thực va chạm.

“Cái này…” – hắn khẽ lẩm bẩm – “không còn là một trận chiến tay đôi nữa rồi.”

Dưới mặt nạ bình thản ấy, ánh mắt Korol lóe lên một tia cảnh giác.

“Thú vị đấy Yukari… ngươi dám dùng chính những xác suất không xảy ra để tấn công ta?!”

Yukari không đáp, từng bản thể của anh đồng loạt nâng kiếm lên.

"Phán Xét Đa Nguyên – Tử Vọng Liên Trảm!!!"

Toàn bộ các bản thể Yukari đồng loạt tung chiêu, chém vào Korol từ mọi hướng, mọi nhịp thời gian.Không gian co rút, ánh sáng bị bẻ cong, từng nhát chém như lưỡi liềm của Đấng Sáng Tạo đòi lại công lý.

Korol vẫn chưa động đậy. Nhưng một vòng sáng đỏ đậm—tựa như vòng nguyệt thực—đột ngột xuất hiện sau lưng hắn.

"Hửm?"

Một Yukari chợt biến mất ngay trước khi vung kiếm—bị xóa khỏi thực tại.

Rồi một người nữa.Một bản thể khác bị đốt cháy trong im lặng.Một người tan biến như sương.Rồi một người… nổ tung chỉ bằng cái liếc mắt của Korol.

“Đẹp thật đấy Yukari… nhưng ngươi vẫn không hiểu.”

Korol ngẩng đầu lên, lần đầu tiên để lộ một nụ cười lạnh lẽo:

“Chính ngài ấy dạy ta cách phá vỡ xác suất.”

-Hết chương 53-