Chương 54 : Ước mơ cuối cùng

Đấu trường của Yukari

Trận chiến căng thẳng.Không còn chỗ cho sai sót.Từng giây trôi qua đều mang theo nguy cơ vĩnh diệt.

Yukari—dồn hết mọi tầng sức mạnh—lao đến như ánh sáng xuyên qua vực thẳm.Từng bản thể anh dồn lực, phối hợp, rồi tan biến thành năng lượng hội tụ vào một nhát chém duy nhất.

Lưỡi kiếm khắc lên thực tại một đường rạn. Nó xé qua mọi kháng cự, đâm trực tiếp vào thân thể Korol.Một tiếng bịch khẽ vang lên.Máu không có. Nỗi đau không hiện. Chỉ có nụ cười nhếch lên.

Korol khẽ nghiêng đầu, ánh mắt tĩnh lặng như màn đêm vô tận.

“Thứ ngươi vừa chém... không phải ta.”

Yukari giật mình. Ánh sáng quanh Babylon nứt vỡ, rồi hóa thành từng mảnh ý niệm bay tán loạn.

Korol chậm rãi nâng tay, chỉ vào ngực mình:

“Ngươi chém vào một ‘khái niệm’ do ta tạo ra. Một bản mô phỏng… Một tầng mặt nạ.Ta không tồn tại ở ‘đây’ như cách ngươi hiểu về sự tồn tại.”

Không gian phía sau hắn vỡ toạc như một bức màn sân khấu.Sau lưng Korol không còn là cơ thể—mà là một chuỗi những khối ý thức được xếp chồng lên nhau:Một đứa trẻ đang khóc.Một chiến binh gục ngã.Một dị nhân khao khát được công nhận.Một linh hồn lạc lối.Và ở cuối cùng—là một vùng tối vô danh tỏa ra… mùi của vô tận.

“Ta là một cấu trúc được ‘ngài ấy’ tái lập. Là một tổ hợp khái niệm lồng vào khái niệm.Ta không còn là Korol của ngày xưa.”

Korol bước tới. Mỗi bước chân, mặt đất thay đổi hình dạng như đang bị tái khởi tạo.Tồn tại của hắn kéo dài vô tận, như một sợi dây xuyên qua vô số hiện thực.

“Ngươi nghĩ ngươi chạm vào ta? Không Yukari, thứ ngươi chạm chỉ là ‘hình chiếu vật lý’ của một mô phỏng ngữ nghĩa.”

Korol đứng giữa vùng không gian tan vỡ, đôi mắt đỏ như hừng đông phản chiếu nỗi tuyệt vọng tích tụ thành sức mạnh.

“Ta là tồn tại mang tên toàn trí, toàn năng.”“Một kẻ công thủ toàn diện. Toàn diện đến mức chẳng gì có thể chạm được vào bản chất của ta.”

Không gian phía sau hắn vặn xoắn, khái niệm "định luật" và "nguyên lý" bị ép gập như giấy dưới bàn tay hắn.

“Giờ thì nói ta nghe đi Yukari…” – Hắn cười nhạt – “Ngươi định làm gì đây, khi ta có thể dùng ‘khái niệm’ để công kích ngươi? Khi chính khái niệm ‘né tránh’ bị ta phủ định?”

Một mũi thương màu đen mọc ra từ lòng bàn tay Korol, trên thân nó khắc đầy ký hiệu "Tước Quyền" — tước đi quyền được tránh né, quyền được phản kháng, quyền được tồn tại.

Yukari không đáp.Anh lùi lại một bước, rồi nhìn thẳng vào mắt bạn mình. Không còn giận, chỉ còn xót xa.

“Korol… tôi công nhận. Cậu mạnh hơn tôi. Mạnh hơn tất cả những gì tôi từng tưởng tượng.”“Nhưng nếu cậu đã mạnh đến thế… tại sao cậu không dùng sức mạnh đó để cứu lấy thế giới?”

Korol thoáng khựng lại, nhưng hắn lập tức cười gằn.Tiếng cười đó lạnh lẽo, như kim loại va vào quan tài rỗng.

“Cứu? Đừng mang cái đạo lý rẻ tiền đó ra nói với ta, Yukari!”“Ngươi có biết những kẻ yếu đuối, khi khóc lóc xin tha, thế giới đã làm gì với họ không? Nó dẫm nát họ! Nó bẻ gãy họ! Còn ngươi... ngươi đứng từ nơi cao nhất, chưa từng hiểu đáy vực thẳm.”

“Kẻ yếu... KHÔNG CÓ QUYỀN LÊN TIẾNG!”

Câu cuối hắn gầm lên, sóng xung kích từ giọng nói xé rách vũ trụ tầng 5, tạo thành từng vòng cộng hưởng sụp đổ.

Yukari vẫn đứng vững. Máu chảy nơi trán, chiến giáp rạn nứt, nhưng ánh mắt anh... vẫn không tắt.

“Cậu sai rồi, Korol. Chính vì tôi từng đứng cao, nên tôi mới hiểu: đỉnh cao mà không có người đi cùng... chỉ là vực sâu đội lốt ánh sáng.”

“Tôi vẫn tin... trái tim của cậu chưa hoàn toàn chết. Cậu từng là ánh sáng dẫn đường cho tôi.”

Không gian lặng xuống một giây. Trong vùng khái niệm chồng lớp ấy, một hình ảnh mờ nhạt — Korol năm xưa, khi cả hai còn chưa thức tỉnh thần lực, nở nụ cười tươi giữa cánh đồng hoa ánh sáng — lướt qua như một cơn gió.

Korol siết chặt thương khái niệm, mặt nặng như chì.

“Im đi Yukari... Nếu ngươi còn nói thêm một lời nữa... ta sẽ hủy diệt luôn cả khái niệm ‘niềm tin’ của ngươi.”

Yukari vẫn đứng đó. Cậu không giương khiên, cũng chẳng đưa kiếm lên. Chỉ lặng lẽ... đưa tay ra.

Một bàn tay đẫm máu.Một bàn tay run rẩy, nhưng đầy niềm tin.Đưa ra giữa màn mưa khái niệm và ánh sáng chết chóc.

“Korol...” – giọng cậu không lớn, nhưng vang như sấm giữa cõi tĩnh mịch –“Tớ không biết ngươi giờ còn là cậu của năm xưa không. Nhưng nếu vẫn còn một mảnh gì đó... là Korol... thì hãy cầm lấy tay tớ.”

Mũi thương khái niệm vẫn chỉa thẳng tim Yukari.Khoảnh khắc này, chỉ cần Korol nhích một chút thôi — cái chết là tất yếu.

“Cái chết đang đến gần... tôi biết. Nhưng nếu tôi phải chết thì hãy để tôi chết... với tư cách một anh hùng.”

“Không phải vì tôi đúng. Mà vì... tôi muốn tin cậu vẫn còn có thể được cứu.”

Không gian nổ tung vì nghịch lý. Một anh hùng đưa tay ra giữa chiến trận, không vì chiến thắng, mà vì niềm tin.

Cả thế giới khái niệm bắt đầu nứt vỡ nhẹ quanh Yukari — như thể đạo lý anh mang trong tim đang làm lung lay chính tầng thực tại mà Korol dựng lên.

Korol không nói. Hắn đứng như trời trồng.Mũi thương vẫn đó. Nhưng đôi mắt... run lên.

Korol không chùn tay.Ngọn thương đen — chất chứa hàng nghìn oán niệm, ký ức, hận thù — xuyên thẳng qua ngực Yukari.

Âm thanh vang lên như một tiếng rạn nứt của thế giới.

Yukari rùng mình, thân thể chao đảo... nhưng không gục. Máu trào ra, từng dòng đỏ thẫm. Thứ máu mang ý chí thần tộc, mang ký ức của một kẻ từng dám chống lại định mệnh.

Nhưng Korol không dừng lại.Hắn điên rồi.Hắn bồi thêm một nhát — lần này từ chính món vũ khí Sáng Thế mà ngài hắn cho mượn.

Luồng sáng trắng xuyên qua không thời gian, xuyên cả nhân quả, phóng vào tim Yukari.

Khoảnh khắc đó, mọi thứ như vỡ tan.

Không gian câm lặng.Gió ngừng thổi.Các dòng thời gian... đứng yên.

Và rồi...

Yukari vẫn đứng đó.

Cậu không ngã.

Trên thân thể rách nát, những vết thương rực cháy lên như ánh lửa cuối cùng của một ngọn đèn sắp tắt.Đôi mắt cậu... vẫn kiên định.Không oán hận.Không trách cứ.

Chỉ một nụ cười... nhẹ như gió đầu thu.

“Cảm ơn cậu, Korol…”

“Nếu đây là con đường cậu chọn... thì tôi... cũng không thể ngăn nữa.”

Giọng cậu run, nhưng không yếu đuối.Ánh mắt cậu không còn nhìn Korol như một kẻ thù... mà là một người bạn cũ đã đi quá xa.

“Minh… Skaze… Rosy…”

“Có lẽ… tôi sẽ không thể đồng hành cùng các bạn thêm nữa rồi…”

“Vĩnh biệt…”

Và ngay khi đôi mắt ấy khép lại, một luồng ánh sáng từ trong Babylon âm ỉ sáng lên — như lời từ chối cho sự lãng quên.

Ba món thần khíBabylon, Aegis Solum, Helios Dominion — bừng sáng một cách dữ dội.

Chúng gào thét, không bằng lời, mà bằng ý chí của vạn cổ, như thể đang khóc than cho chủ nhân.Chúng rung động, nứt rạn từng đường ánh sáng, rồi bừng phát ra khí tức chưa từng có.

Niềm tin — thứ vô hình — nay hóa thành lưỡi kiếm, tấm khiên, và chiến giáp bất diệt.

Korol tiến đến, như một tên cuồng thần trong cơn thịnh nộ.

“Dẹp cái trò cảm xúc vớ vẩn đi!”

Hắn giơ vũ khí sáng thế, đập xuống ba món thần khí — một đòn định phá vỡ hy vọng cuối cùng.

ẦM!!

Mặt đất vỡ toạc.Cả không gian co rúm lại trong khoảnh khắc đó.

Nhưng... ba món thần khí không hề hấn gì.

Chúng lặng lẽ đứng đó, như ba trụ cột của vũ trụ.Không sứt mẻ. Không rung chuyển. Không lung lay.

Mỗi món thần khí phát ra tiếng vang ngân xa xăm, như tiếng chuông vọng từ nơi tận cùng của trời đất.Vì chúng không được tạo ra bởi kim loại hay pháp thuật.

Chúng được tạo bởi... niềm tin của Yukari.

Niềm tin vào công lý.Niềm tin vào bạn bè.Niềm tin vào cái đẹp cuối cùng của thế giới này.

Korol thoáng sững lại, rồi khẽ nhếch mép.

“Chà… Niềm tin của ngươi mạnh thật đấy, Yukari.”

“Nhưng niềm tin không giết được ta.”

Một giọng nói bí ẩn vang vọng qua tầng tầng không gian:

“Trận chiến kết thúc.Cường giả Mashimoto… hay đúng hơn là Korol... chiến thắng.”

Cả không gian lặng đi.Tiếng vang ấy như lời phán quyết cuối cùng, một kết luận lạnh lùng không chút cảm xúc.

Phía trên cao, giữa tầng không thời gian lấp lánh, một hình ảnh hiện ra — Korol đứng giữa chiến trường đã bị xé nát, gào lên một tràng dài, tiếng cười lẫn trong nước mắt.

Hắn thắng, đúng vậy.

Nhưng hắn cũng mất đi người bạn cuối cùng.

Ba món thần khí của Yukari — Babylon, Aegis Solum, Helios Dominion — như cảm nhận được chủ nhân đã thực sự ngã xuống.Chúng dần nhạt ánh sáng, rồi từng món một tan thành những vệt sáng mờ ảo, tựa như đang muốn đi theo Yukari vào cõi vĩnh hằng…

Một cơn gió lạnh lướt qua…

Khép lại chiến trường.

Quay trở lại chỗ tôi

Chúng tôi được triệu tập quay trở lại một không gian trắng xóa – nơi giọng nói kia luôn cất lên như một đấng toàn năng vô danh. Một “trung tâm phán xét”.

Tôi gặp lại Rosy chị, gặp Skaze… nhưng ánh mắt tôi đảo liên tục, vẫn không thấy Yukari đâu.

“Ủa… Yukari đâu?” – Tôi hỏi, lòng bắt đầu dậy sóng.

Rosy quay sang, ánh mắt thất thần. Skaze chỉ cúi đầu. Không ai nói gì.Ai cũng vừa bước ra khỏi trận chiến ác liệt, thân thể mỏi mệt, nhưng có thứ còn nặng hơn cả vết thương — đó là nỗi bất an đang xé nát lòng ngực tôi.

Tôi chợt thấy một người đàn ông thanh lịch, cao lớn, ăn mặc chỉnh tề với một cây quyền trượng trên tay, đang đi cạnh Rosy.

Tôi nhìn sang Rosy chị, khẽ hỏi:

“Người đó là ai vậy?”

Rosy nhìn tôi, khẽ mỉm cười buồn:

“Kể ra thì dài lắm... Gọi anh ấy là Terry được rồi. Một người bạn... đã cứu tôi.”

Tôi chưa kịp hỏi thêm, thì giọng nói kia vang lên – lạnh lùng và khô khốc như mọi lần:

“Dưới đây là danh sách những người vượt qua vòng chiến...”

Từng cái tên vang lên, mỗi người đều siết chặt tay hoặc thở phào.

Nhưng khi cái tên “Yukari” vang lên, trái tim tôi như rơi khỏi lồng ngực.Giọng nói kia nhấn mạnh cậu thua cuộc , nhưng bị giết , không phải bị xóa sổ do thua cuộc, người giết cậu là Mashimoto hay còn gọi là KorolTôi nhìn sang Skaze, chỉ kịp thấy cậu nắm chặt tay, rồi đấm mạnh xuống đấtmột nắm đấm của kẻ không thể bảo vệ điều mình trân quý.

Rosy thì mắt mở to, không tin nổi.

Yukari... không có tên.

Không một ai nhắc đến Yukari.Không một ai thấy Yukari trở về.

Tôi cảm giác như đầu óc mình nổ tung. Những suy nghĩ ùa tới, như sóng thần nuốt chửng lý trí.

Tôi gào lên, máu trong người sôi sục:

“Thằng chó Korol! Tao sẽ giết mày!”

Tôi chuẩn bị mở cánh cổng không gian, nỗi điên loạn che mờ hết mọi ý thức.

Nhưng Skaze đã ôm chặt tôi lại từ phía sau.

“Minh, điên rồi hả?! Làm ơn bình tĩnh lại đi!!”

“BỎ TÔI RA!!! TÔI PHẢI CHÉM CHẾT THẰNG KHỐN ĐÓ!!!”

Rosy chị cầu xin tôi bình tĩnh , Terry cũng đưa quyền trượng ra ngăn lại 

Nhưng họ… không ai hiểu được cảm xúc của tôi.

Tuy chỉ mới quen biết Yukari, nhưng cậu ấy — là biểu tượng của chính nghĩa.Một người luôn đứng giữa ranh giới sống chết, sẵn sàng liều mạng vì tôi, chỉ vì lòng tin.

Tôi đã từng mất Linh, người tôi thương nhất… mà bất lực không thể làm gì.Tôi từng chính tay giết bạn mình – Thành – để bảo vệ tất cả, và cái giá là nỗi giày vò chưa bao giờ nguôi.

Tôi không thể để mất thêm ai được nữa. Không thể.

Nhưng rồi — giọng nói vô danh kia lại vang lên, kéo tôi về với hiện thực phũ phàng:

“Các ngươi sẽ được đưa vào vòng hai, trước khi chọn ra bốn kẻ sống sót cuối cùng.”

“Trong vòng hai, các ngươi sẽ đối đầu với nhau , để chọn ra bốn kẻ mạnh nhất bước vào vòng cuối , đặc biệt vòng này phụ thuộc vào may mắn các ngươi , nếu xui xẻo các ngươi có thể bị giết trước khi đối thủ giết chết các ngươi" 

“Các ngươi có hai chu kỳ thời gian để hồi phục, chuẩn bị.”

Tiếng đó dứt, một màn sáng hiện lên trước mắt tất cả. Danh sách cặp đấu vòng hai được công bố.

Tôi nín thở.Cái tên đầu tiên hiện ra:

Minh – Mashimoto (Korol)

Tôi đứng chết trân.

Tiếp theo:

Skaze – Cặp chị em Zin và Terra

Rosy – Typhoon

Những cái tên lần lượt hiện ra. Nhưng tôi không quan tâm.Tôi cười. Một nụ cười méo mó, điên dại.

“May mắn thay…MAY MẮN THAY!!!”

Tôi gào lên như một kẻ điên, bàn tay nắm chặt đến rướm máu.Tôi có cơ hội để trả thù cho Yukari.Dù đã mất cả Ma Nhãn, dù không còn năng lực mạnh nhất của mình…Nhưng tôi vẫn tin vào bản thân.

Ngọn lửa hận thù rực cháy trong tim tôi.

Korol… lần này đến lượt mày phải trả giá.

Skaze tiến lại gần, giọng cậu trầm xuống, đôi mắt ánh lên sự lo lắng hiếm thấy.

“Minh… cậu nên cẩn thận. Kẻ có thể giết được Yukari không hề đơn giản. Yukari từng ngang sức với cậu mà…”

Tôi không đáp lại ngay. Một thoáng im lặng lướt qua, rồi tôi khẽ bật cười, nhẹ nhàng gõ đầu mình hai cái, như một nghi thức quen thuộc.

“Ừ, tôi biết rồi Skaze. Yên tâm đi.”

Tôi lên tiếng – không phải với Skaze, mà là với một giọng nói vang trong tâm trí:

“Này Huge, tôi có nhiệm vụ cho ông.”

Giọng của hắn vang lên ngay lập tức, uể oải mà vẫn giữ nguyên cái vẻ trêu chọc quen thuộc:

“Ngươi tính giết cái thằng đầu đỏ đó à? Korol ấy?”

“Đúng.”

“Chí khỉ nhỉ…” – hắn bật cười, khẽ kéo dài âm cuối như thể vừa nghe một câu chuyện cũ kỹ nhưng chưa bao giờ chán – “Được rồi. Khi cần, ta sẽ ứng cứu. Miễn là ngươi đừng có chết sớm quá, để ta phải làm trò một mình.”

Tôi nhắm mắt. Một hơi thở sâu. Lòng không còn run rẩy, chỉ còn nỗi giận và ngọn lửa chưa từng nguội.

Korol, lần này… không phải Yukari. Mà là tôi.

“Skaze, đối thủ của cậu là cặp chị em Zin đấy. Cẩn thận nhé.”

Cậu không trả lời, chỉ đưa mắt nhìn tôi, ánh nhìn đó đủ khiến tôi hiểu — Skaze đã chuẩn bị từ rất lâu rồi. Không phải vì sợ hãi, mà vì tôn trọng trận chiến.

Tôi quay sang Rosy chị, định hỏi cô về Terry — người đàn ông luôn kè kè bên cạnh cô với dáng vẻ điềm đạm, gần như quá lịch thiệp để tồn tại trong một nơi khốc liệt như thế này.

“Rosy chị… Terry là ai vậy?”

Cô không trả lời. Cũng chẳng né tránh. Chỉ khẽ lắc đầu rồi bước đi.

Tôi không hỏi thêm. Nếu cô không muốn nói, tôi cũng không ép. Ai trong chúng tôi chẳng có quá khứ bị khóa chặt bằng máu và sự mất mát?

Thời gian còn lại, chúng tôi dành phần lớn để tập luyện.

Tôi biết rõ — mình đã không còn là Minh của trước kia nữa.

Không còn Tử Nhãn, không còn khả năng thi triển Vạn Giới Chi Thần Chronoa.

Tôi đã mất Ahura Mazda... và giờ là cả Tử Nhãn — như thể từng mảnh của con người tôi bị lột sạch, từng lớp một.

Một kẻ phế vật.

...Có thể là thế.

Nhưng tôi không e sợ.

Dù không còn những thứ đó, tôi vẫn còn chính mình — thứ quan trọng nhất.

Chúng tôi luyện tập hằng ngày. Skaze, Rosy, Terry… cả những người còn lại cũng thế. Ai cũng câm lặng mà dốc toàn bộ sức lực vào từng đòn thế.

“Đỡ này, Minh!”

Skaze hét lên, ném Hồn Viêm Đế thẳng về phía tôi.

Tôi nghiêng người, tránh được trong tích tắc, mồ hôi lăn dài trên má. Terry chỉ khẽ gật đầu, bước lại xem Rosy có bị thương không như thể đang chăm con gái. Anh ta là "trọng tài bất đắc dĩ", nhưng chưa một lời phàn nàn.

Luôn miệng: “Tiểu thư có sao không?”

Rosy chị chỉ tặc lưỡi, mắt vẫn chăm chăm vào mục tiêu tiếp theo. Giờ đây, cô ấy mạnh hơn trước rất nhiều. Năng lượng trong cô không còn là thứ tôi từng thấy. Thứ gì đó đã được mở khóa, vượt qua ngưỡng giới hạn con người — hay thậm chí thần thánh.

Cô và Skaze phối hợp với nhau vô cùng nhuần nhuyễn — cứ như thể họ đã chiến đấu cùng nhau cả đời.

Còn tôi?

Tôi là kẻ đang dần bị bỏ lại phía sau.

Và rồi — trong lúc ngồi thiền, giữa cái tĩnh lặng của tâm trí hỗn loạn...

Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.

Một chiêu thức.

Không dựa trên Tử Nhãn.

Không cần Ahura Mazda.

Một chiêu thức bí mật, được sinh ra từ cơn thịnh nộ, từ những mất mát chồng chất, và từ cái tôi đã bị tước đoạt.

Tôi không để Huge xuất hiện lần nào trong suốt quá trình tập luyện. Hắn vẫn quan sát từ bóng tối, trầm lặng và nguy hiểm như một con dã thú đang đợi đúng khoảnh khắc để tung cú vồ cuối cùng.

Vì lần tới… sẽ là hồi kết cho tất cả những gì ta đã từng mất.

“Minh, ngươi có lẽ có chiến thuật gì à?”

Huge hỏi tôi trong lúc nghỉ ngơi giữa buổi luyện tập, ánh mắt anh sắc bén như muốn soi thấu tâm trí tôi.

Tôi mỉm cười, gạt mồ hôi lăn dài trên trán.

“Đúng. Tôi có một chiêu thức bí mật.”

“Chưa từng thử. Cũng không biết liệu nó có hiệu quả hay không, vì tôi chưa từng trực diện với Korol. Nhưng tôi… tôi hy vọng. Dù chỉ là một cơ hội mong manh, tôi cũng sẽ đánh cược.”

Cảnh chuyển – bên Rosy chị và Terry.

Tôi nhìn sang, bắt gặp hình ảnh Rosy đang đối thoại cùng Terry trong một góc tĩnh lặng. Cô ấy dường như đang giằng co với anh ta, không phải bằng vũ lực, mà bằng trái tim đang rạn nứt.

“Anh biết về em gái tôi,” giọng Rosy run lên, ánh mắt nghi hoặc lẫn tuyệt vọng. “Tôi biết anh biết. Nhưng tại sao anh cứ giấu tôi? Cô ấy ở đâu, xin anh đấy, tôi cầu xin anh…”

Terry không đáp. Anh chỉ cúi đầu, đôi môi mím chặt như thể những lời sắp nói sẽ xé toạc chính trái tim mình.

“Thưa tiểu thư, đúng là tôi biết. Nhưng điều này… tôi không thể tiết lộ.”

“Tại sao?” Rosy gần như hét lên. Sự dồn nén suốt bao ngày giờ bùng phát, vỡ òa trong một câu hỏi không lời đáp.

Terry vẫn cúi đầu, toàn thân run lên, không phải vì sợ hãi — mà là vì sự bất lực tột cùng.

“Xin tiểu thư tha lỗi…” anh thì thầm, giọng nghẹn như dao cắt. “Tôi... tôi không thể. Nếu tôi nói ra... thì mọi thứ sẽ sụp đổ.”

“Nếu vậy…” Rosy quay lưng lại, nước mắt cô lặng lẽ rơi. “…tôi sẽ hủy khế ước. Nếu sự trung thành này chỉ là để che giấu sự thật, tôi không cần.”

“Không—!” Terry quỳ xuống ngay trước mặt cô. “Xin người, xin người đừng. Tới lúc ấy… tới lúc tiểu thư biết được sự thật, người sẽ hiểu tại sao tôi buộc phải giữ im lặng.”

Anh siết chặt tay, đôi mắt sáng lên trong màn đêm.

“Làm ơn… đừng rời bỏ tôi…”

“Thôi được rồi...”Rosy khẽ thở ra, giọng cô lặng lại. “Tôi xin lỗi… vì đã ép anh.”Từng lời như rút ra từ tận đáy lòng, nhẹ nhàng nhưng đầy sức nặng.“Tôi chỉ là… tôi hơi kích động…”

Cô cúi xuống đỡ Terry lên bằng cả hai tay, ánh mắt cô dịu đi, như một cơn giông vừa trút xong, chỉ còn lại sự yên tĩnh đắng nghẹn trong lòng. Terry ngước nhìn cô, khuôn mặt vẫn nhuốm vẻ biết ơn xen lẫn ân hận. Anh không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu.

Ở phía bên tôi…

Tôi và Huge vẫn đùa giỡn trong tâm trí.

“Này này, lo tập trung đi nhóc, đừng để bản mặt thộn ra như con gà vậy chứ.”

“Chậc, đừng có phán xét thần thánh thế Huge. Ông còn không bằng con châu chấu.”

“Châu chấu ít ra còn biết nhảy, ngươi thì chỉ biết nhào vô lửa.”

Ahura Mazda cũng chen vào:

“Hai đứa tụi bay đánh nhau đi, cho vui.”

Tôi cười khẽ, nhưng nụ cười đó... chỉ là vỏ bọc. Một lớp sơn giả lên sự phẫn nộ ngùn ngụt đang cuộn trào trong tôi như một ngọn núi lửa sắp phun trào.

Trong lòng, tôi đang nghĩ ra hàng trăm cách để giết Korol.

Và rồi… cũng đến lúc diễn ra trận đấu.

Giọng nói vô hình vang lên khắp không gian như tiếng phán xét lạnh lẽo của số mệnh:

“Tất cả cường giả, chuẩn bị tiến vào trận quyết chiến vòng hai. Không còn đường lui. Đây sẽ là nơi định đoạt ai sống, ai phải rời khỏi bàn cờ.” Đầu tiên là cặp đấu của Minh và Korol 

Chúng tôi còn chưa kịp nói với nhau điều gì thêm — không có lời chúc may mắn, không một lời tiễn biệt. Chỉ là ánh mắt lặng thinh trao nhau sự tin tưởng... và cả nỗi sợ.

Tôi bị dịch chuyển đi ngay tức thì — cả thân thể như bị xé toạc khỏi thực tại, lạc vào một chiều không gian lạ.Một đấu trường khổng lồ, trôi lơ lửng trong hư không. Những mảnh thiên thạch vỡ vụn xoay quanh như các vệ binh cổ đại.

Trời u ám, ánh sáng bị bóp nghẹt.Tôi có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, đập dồn như hồi trống khai tử.

Rồi giọng nói kia lại vang lên, lần này rõ ràng hơn, như muốn tất cả cường giả đều nghe thấy:

“Tại đây, các ngươi sẽ không chỉ chiến đấu với đối thủ. Mỗi đấu trường được tạo ra mang đặc tính riêng — có thể là trọng lực nghịch đảo, không gian chồng lấp, thời gian tan vỡ hoặc bản thân chính các ngươi sẽ phản bội chính mình.Tại đây một nơi chứa vô hạn các thời không mà không có kết giới , các ngươi được quyền bung sức thoải mái . Chỉ có một điều chắc chắn — hoặc thắng, hoặc bị xóa sổ.” 

Xung quanh đấu trường , vô số những con mắt dõi theo trận chiến của chúng tôi , có cả Skaze và Rosy chị

Tôi nuốt khan.

Chà chà… Bạn của Yukari hả?”Hắn bước ra từ bóng tối, ánh sáng đỏ rực tỏa ra từ lớp giáp chiến đấu như ác quỷ mới được sinh ra từ địa ngục.

Korol.Ánh mắt hắn lạnh như băng, giọng nói lẫn sự ngạo nghễ đến mức khiến tôi muốn đấm nát mặt hắn ngay lập tức.

“Tao đã giết hắn đấy.Và đoán xem nào? Hắn chết trong danh dự, đúng như cái cách mà những thằng ngu luôn tự hào.”“Còn mày? Mày tới đây chắc cũng vì mục đích trả thù chứ gì.”

Tôi đứng chết lặng một nhịp.Không phải vì sợ.Mà là vì hắn dám nói những lời đó mà không chút xấu hổ.

Rồi… hắn cười khẩy.

“À… mà quên chưa giới thiệu. Tao từng là… bạn của hắn.”

Ầm.Một tiếng nổ chấn động vang lên trong đầu tôi — không phải từ bên ngoài, mà từ nỗi căm phẫn trong tim.

Tôi siết chặt nắm đấm đến bật máu.“Tên này là loại cặn bã đến mức nào vậy?”Bạn thân, mà ra tay giết người không chớp mắt?Bạn thân… mà xem cái chết của Yukari như một câu chuyện đùa?

Tôi cười nhạt, nhưng là một nụ cười đau đáu:

“Mày biết không… tao từng nghĩ bạn bè là điều quý giá nhất còn lại trên thế giới này.Yukari đã cứu tao khi tao gần như gục ngã. Còn mày thì sao?Mày phản bội, rồi đâm vào tim hắn. Mày là một vết nhơ, không xứng được gọi là con người, chứ đừng nói là chiến binh.”

Hắn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt rực lên như lửa:

“Nếu vậy, giết tao đi. Nếu mày có đủ bản lĩnh.

Tuy nhiên, mỗi lời của hắn như một mũi kim cắm sâu vào lòng tự trọng tôi.

Korol vẫn bước tới từng bước, dáng đi như thể cái ngạo mạn của vũ trụ cũng không bằng hắn.

“Sao nào… cay chứ gì?” – hắn gằn giọng.“Đừng mở miệng ra là chính nghĩa với cao thượng nữa Minh à. Mày tưởng Yukari là gì? Là thần thánh à? Hắn chết như một thằng ngu! Và mày… mày cũng đâu khá hơn.”

Tôi siết chặt nắm đấm đến mức máu rỉ ra từ lòng bàn tay. Nhưng tôi vẫn im lặng.

“Ồ… giờ mới nhớ. Mày mất Ma nhãn rồi đúng không? Còn Ahura Mazda… cũng mất nốt.Mày chẳng khác gì một con chó què được giữ lại vì thương hại.”

Lồng ngực tôi nhói lên.Làm sao hắn biết được chuyện đó?Chuyện này chỉ tôi, Skaze, và một số ít người khác biết. Không ai nói ra cả.Hắn biết quá nhiều.

“Trúng tim đen rồi phải không? Nhìn bộ dạng mày kìa… nực cười thật.Mày tưởng tao không thấy cái ánh mắt đó à? Ánh mắt của một thằng giẻ rách cố gồng mình tỏ ra mạnh mẽ… nhưng bên trong thì trống rỗng.”

Hắn cười, ngửa cổ lên trời, tiếng cười vang vọng khắp đấu trường như giễu cợt linh hồn tôi.

“Thôi nào, đừng khóc. Không phải mày sắp làm anh hùng đòi thù cho Yukari à? Đến đây mà thể hiện đi, nếu còn là đàn ông!

Tôi vẫn không nói gì.

Không phải vì tôi không có gì để đáp lại.Mà là vì tôi đang chờ.

Chờ cho trái tim mình nguội lạnh.Chờ cho ngọn lửa thù hận đủ thiêu đốt mọi cảm xúc yếu mềm còn sót lại.

Rồi tôi nhìn hắn. Ánh mắt không còn căm phẫn.Chỉ còn sự yên lặng của người đã chọn cái chết cho kẻ thù.

“Nói xong chưa?” – tôi nói, giọng trầm và đều như tiếng chuông phán xét.

“Vì giờ mày có thể cầu nguyện đi.Bởi vì tao…sẽ biến từng tế bào trong người mày thành tro bụi.

Hắn bật cười ngạo nghễ, hai tay khoanh lại như thể cả thế giới này là một trò hề trước mặt hắn.

“Ghê quá ha… mạnh miệng như đúng rồi đấy Minh,”“Hay để tao kể mày nghe thêm vài câu chuyện về thằng bạn ‘chính nghĩa’ của mày nhỉ…”

Giọng hắn đổi tông. Lạnh như băng. Thô như gạch đá. Từng lời tán vào tai tôi như búa nện thẳng vào đá tảng.

“Yukari ấy hả? Tao giết hắn như giẫm lên một con kiến. Mắt vẫn mở, máu thì xối ra như suối mà còn cố tỏ ra tử tế. Tụi mày đúng là loại ngốc tin vào công lý trong một thế giới chỉ có kẻ mạnh và xác chết.”“À mà Rosy thì sao nhỉ? Đẹp thì có đẹp thật đấy, nhưng ngoài cái mặt ra thì chẳng có gì đáng giá. Ngươi biết sao cô ta sống sót không? Vì tao… không thèm giết.

Tôi không thể không thấy Rosy chị khẽ nắm chặt tay bên ngoài vòng đấu. Skaze thì như thể muốn nhảy vào bất cứ lúc nào, nhưng ánh mắt cậu nhìn tôi, vẫn chờ đợi — tin tưởng tôi.

“Còn Skaze? Hắn là gì ngoài một gã đốt lửa? Tao đã nhìn thấy đôi mắt của hắn khi nghe tin Yukari chết, ngập tràn tuyệt vọng như một đứa trẻ lạc mẹ. Đúng là rác.”

Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi biết hắn đang làm gì.

Hắn đang khích tôi. Đơn giản là như vậy. Hắn muốn tôi nổi giận, để tôi lao vào mà không cần chiến thuật. Để tôi phạm sai lầm.

Nhưng tôi không hèn.Tôi đã từng mất Linh.Tôi đã từng giết Thành — bạn mình. Tôi không thể để sự ngu ngốc cướp thêm ai khỏi cuộc đời tôi nữa.

Tôi nghe những lời cầu nguyện của các bạn, cảm nhận ánh mắt từ muôn phương đang dõi theo, như thể tất cả đều chờ đợi trận chiến này bắt đầu.

“Để tao khai màn nhé, Minh,” hắn cười khẩy rồi lao tới với tốc độ kinh hoàng.

Tôi lập tức bật lên, nhưng không hiểu sao vẫn bị dính đòn. Hắn đã đảo ngược nhân quả?Ngay lúc tôi còn chưa kịp phản ứng, một cú đấm nặng như búa giáng thẳng vào lưng khiến tôi loạng choạng.

Tôi thấy Rosy chị đưa tay che mắt, không đành lòng nhìn cảnh tượng ấy.Cơ thể tôi bay đi như bao cát bị văng khỏi quỹ đạo, và rồi—

Rầm!

Hắn lao đến, đạp thẳng lên tôi.

“Quá yếu đuối, Minh à. Mày còn thua cả Yukari nữa.”

Tôi bị hắn đạp thẳng xuống mặt đấu trường, lưng va mạnh vào nền đá lạnh lẽo, toàn thân tê dại. Máu từ miệng tôi ứa ra, từng hơi thở như lửa đốt trong cổ họng.

Tôi cố gượng dậy… nhưng chẳng thể.Cơ thể tôi không nghe lời, đôi mắt nhòa đi, chỉ còn lại tiếng hắn cười ngạo nghễ văng vẳng bên tai.

“Ồ ồ… chạy à? Chạy đi đâu được, Minh?”

Hắn giơ tay.

Vô số thiên hà như những viên đạn nổ tung trong không gian, bị hắn xé rách khỏi quỹ đạo và phóng thẳng về phía tôi.Tôi kịp lấy lại tỉnh táo, thần kinh như bị đánh thức bởi sát khí đậm đặc.

Dịch chuyển tức thời!

Một tia sáng xanh lóe lên, tôi vừa thoát khỏi nơi bị oanh kích thì một vùng không gian sau lưng nổ tung, sóng xung kích hủy diệt quét sạch mọi thứ trong bán kính hàng dặm.

Tôi nghiến răng, khẽ thở dốc, rồi dừng thời gian.

Một màn sương bạc bao phủ lấy mọi thứ.Không gian đông cứng.Thiên hà ngừng trôi.Ánh sáng bất động.

Tôi bước giữa sự yên tĩnh tuyệt đối để tìm sơ hở.

Nhưng rồi...

“Trò con nít à Minh. Mày dừng thời gian làm gì, khi tao phá nó dễ như bẻ que diêm?

Rắc!!!

Thời gian vỡ nát như tấm kính thủy tinh.

Tôi chưa kịp phản ứng, một cánh tay đỏ máu đã siết lấy cổ tôi từ phía sau, kéo tôi ngược về thực tại.

“Đây mới là thời gian thực của tao, đồ rác rưởi.”

Một đòn trọng lực chấn động từ tay hắn giáng thẳng xuống, mặt đất gào thét, không gian chấn động, và tôi lại một lần nữa bị nghiền nát.

Rosy chị bên ngoài gào thét, giọng cô khản đặc:"Minh!!! Đừng gục xuống!!"Cô giằng khỏi vòng bảo vệ của Terry, nhưng Terry giữ lại, ánh mắt anh trầm xuống, cũng chẳng còn giữ được vẻ điềm đạm thường ngày.

Skaze thì vẫn đứng yên, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Mặt cậu không biến sắc, nhưng ánh mắt run lên, run vì giận dữ, vì bất lực khi không thể lao vào giúp.

Các đối thủ khác — kể cả Typhoon, Zin, Terra — đều nhìn tôi với ánh mắt thương hại. Họ chắc mẩm trận chiến đã an bài.

"Minh ơi... tao chỉ mới dùng có 10% sức mạnh thôi mà... yếu quá rồi..."

Tôi gục đầu, máu chảy thành dòng từ trán, từ miệng, từ mọi vết nứt trên cơ thể.

"Hộc... hộc..."

Một cú đá móc xé gió lao tới Tôi né!Nhưng vẫn trúng!?

Tôi bay như chiếc lá giữa bão, thân hình đập vào vách năng lượng tạo nên đấu trường, nát vụn cả một mảng khiên chắn.

“Mẹ kiếp…” – Tôi nghiến răng, trượt dài xuống đất, lòng ngực phập phồng.“Hắn… hắn liên tục đảo ngược nhân quả…”

Không, không chỉ vậy. Tôi nhận ra.

Hắn không đơn thuần là đảo ngược nhân quả.Hắn đang thao túng xác suất.

"Mỗi đòn đánh... dù tôi né đúng nhịp, dù tôi đọc chuyển động...""Nó vẫn trúng. Như thể... tôi bị cưỡng chế vận mệnh."

Không phải hắn tấn công giỏi.Hắn đang khiến cho tất cả những đòn đánh của hắn — đều "phải" trúng.Một xác suất tất thắng. Một thứ "định mệnh cưỡng ép."

"Xoẹt! Xoẹt!"Tôi liên tục lùi, né tránh, trượt khỏi từng đường đánh—nhưng không thể phản công.Từng đòn hắn tung ra đều mang theo dư âm của sự nghịch lý, sự sai lệch của thực tại.Không phải đơn giản là nhanh, mạnh hay chuẩn.Hắn tách biệt từng đòn đánh khỏi dòng chảy nguyên bản.

Hắn đảo ngược kết quả trước cả khi hành động diễn ra.Hắn đánh trúng hắn đã chọn tương lai nơi hắn đánh trúng.

Tôi cố gắng phản công."Thái Cực Quyền – Chưởng Lực Đại Pháp!"

Rầm!!!Chưởng lực ép ra một lớp không khí bùng nổ, tạo thành sóng xung kích quét sạch mọi vật chất trong phạm vi đấu trường kể cả vũ trụ.

Nhưng...

"Phế vật."

Hắn đã biến mất khỏi điểm va chạm từ trước khi tôi đánh.Cú đánh ấy không chỉ trượt, nó vô nghĩa.Vì sự thật mà tôi muốn áp đặt không bao giờ xảy ra.

Tôi bắt đầu cảm thấy chân run nhẹ, nhưng lòng thì gào thét:

"Không... không phải hắn chỉ đảo ngược!""Hắn còn... chọn lựa cả điều gì được phép xảy ra!"

Tôi không còn lựa chọn.Tôi nhắm mắt, triệu hồi ký ức về trận chiến của Rosy.Thao túng câu chuyện—tôi học trộm nó khi cô ấy thi triển, qua từng biến cố.Một kỹ thuật không thuộc về sức mạnh hay năng lực, mà thuộc về thế giới quan.

"Vậy..." – tôi giương tay"Ngươi có làm được như này không... Korol?"

Tôi chạm tay xuống đất, kích hoạt Câu Truyện Tái Bút.Hắn bị đưa vô câu chuyện của tôi , mọi định nghĩa bắt đầu bị bẻ cong.Cả bầu trời chấn động như đang bị viết lại bằng thứ mực từ tận đáy hỗn mang.

"Bắt đầu rồi…" – tôi thì thầm"Một chương mới, nơi Korol thất bại..."

Nhưng không.

Hắn không bị nuốt vào Tường Thuật.Hắn không bị thay đổi.

Hắn né được cả điều đó.

"Không thể nào..." – tôi thốt lên."Không ai có thể tránh được câu chuyện đã bị thao túng…"

Hắn vẫn đứng đó, ngoảnh mặt, cười khẩy như một kẻ vượt trên cả logic:

"Tao né nó… không phải vì tốc độ.""Tao né nó… vì xác suất bị thao túng thất bại = 0."

Tôi sững sờ.

"Hắn không chỉ tách biệt đòn đánh…""Hắn còn điều chỉnh cả tỷ lệ xảy ra của tương lai — khiến những ý niệm thắng lợi của tôi đều… thất bại từ trứng nước."

Giờ thì tôi chắc chắn.

"Hắn… đang thao túng xác suất."

Không phải ở mức độ thông thường.Không phải “đòn này 90% trúng” hay “10% né được”.Hắn đang áp đặt: "chỉ có 1 dòng thời gian được phép tồn tại — và đó là dòng của hắn."

Hắn đang cưỡng ép định mệnh.

-Hết chương 54-