Vị thần toàn năng mang tên Korol
Né… rồi lại né.
Giờ là tôi công, hắn thủ.Nhưng thủ bằng cách nào?Hắn không động đậy. Không né nữa. Hắn… để tôi đánh trúng.
Không phải vì tự tin.Vì hắn biết:
“Thứ ngươi chạm vào là một kết cục không được cho phép tồn tại.”
Tôi không dừng lại.
Thao Túng Câu Chuyện – Biến ChươngMinh viết một chương nơi hắn chết vì Babylon.
Thao Túng Câu Chuyện – Hồi Ức Tái HiệnMinh buộc hắn sống lại khoảnh khắc tử trận bởi Yukari.
Thao Túng Câu Chuyện – Vực Sâu Giả LậpMinh dựng nên một thực tại nơi Korol bị chính chủ nhân hắn phán xử.
Một lần.
Hai lần.
Ba lần.
Mười lần.
VÔ SỐ.
Nhưng hắn phá… tất cả.Hắn đục từng câu chuyện như một nghệ nhân đục tượng.
“Tao chỉ cần bước ra khỏi đám dây mơ rễ má ấy là xong.”
Minh hiểu.Hắn không còn né nữa, vì giờ đây, hắn đã chạm tới TẦNG THỰC TẠI THƯỢNG CẤP.Ở đó, câu chuyện cũng chỉ là một công cụ.
“Ngươi thao túng câu chuyện?” – hắn cười nhạt.“Còn ta? Ta viết lại khái niệm của việc thao túng câu chuyện.”“Thay vì viết chương, ta sửa luôn định nghĩa của quyển sách."
Cảnh tượng trước mắt tôi như một mê cung đa thực tại, mỗi lần tôi kéo hắn vào một định mệnh, hắn xé toạc nó như xé giấy thừa.Không còn gì cản nổi hắn nữa.
Toàn trí. Toàn năng. Toàn hiện.
Korol không chỉ là người sở hữu quyền lực.Hắn trở thành quyền lực.
“Từng lần viết lại của ngươi… giống như những giấc mơ không bao giờ được đánh thức.”
Cả vũ trụ xung quanh bắt đầu tan rã.Mỗi phân mảnh câu chuyện thất bại biến thành bụi ý niệm, rơi khỏi tầng thực tại như xác rắn lột xác.
"Hắn... vượt khỏi thao túng. Vượt khỏi kịch bản. Vượt khỏi logic."
“Hắn đã vượt khỏi câu chuyện… hắn đơn giản là nằm ngoài nó thôi”
"Vậy thì Minh phải làm sao?" – giọng của Huge vang lên trong đầu tôi, như thể đang trêu chọc giữa thời khắc sống còn.
"Giờ này ông còn tâm trí đó à, Huge?" – tôi cau mày.
"Không ấy, ngươi thử hòa làm một với nó xem."
Tôi sững lại. "Hòa làm một? Ý ông là... hấp thụ câu chuyện và trở thành một phần với nó?"
"Ừ, thử xem. Ta cũng không biết. Có khi được đấy." – hắn nửa nghiêm túc, nửa cợt nhả.
Trước mặt, Korol vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh tanh.
"Ngươi còn toan tính gì nữa hả Minh?" – hắn gằn giọng. Hắn đã bắt đầu khó chịu vì tôi ngưng tấn công.
Không chần chừ, hắn phóng ra một tia năng lượng đỏ rực, gào lên:
"Diệt Vạn Tượng!!"
Một đòn đánh mang tính hủy diệt toàn thể – nhưng kỳ lạ thay…
Tôi không hề hấn gì.
Korol sững lại, ánh mắt đầu tiên là hoài nghi, sau đó chuyển thành ngạc nhiên, rồi bỗng nhiên… hắn vỗ tay.
"Wow, dữ vậy sao Minh? Ngươi làm ta bất ngờ đó nha."
Tôi không còn là Minh nữa – tôi đã hòa làm một với câu chuyện. Bản thân tôi chính là từng dòng mạch truyện đang vận hành. Câu chuyện không còn chi phối tôi – mà chính tôi viết nên nó.
Và ngoài kia, tất cả mọi người – Rosy, Skaze, những người xem – chăm chú dõi theo từng diễn biến. Không ai lên tiếng. Chỉ có nhịp thở gấp gáp, sự im lặng nén lại bởi ngọn lửa rực cháy của cuộc đối đầu vượt ngoài tưởng tượng.
Tạm thời hắn không thể chạm được vào tôi.
"Được rồi…" – Korol gằn giọng, "vậy thì tao phải biến hình thôi."
RẦM! RẦM! RẦM!
Thân ảnh của hắn biến mất rồi xuất hiện lại từ hư không, kéo theo sự sụp đổ của các tầng thứ nguyên quanh vùng. Không gian không còn đủ sức chứa cho uy lực của hắn nữa. Mọi định luật đều chao đảo.
Hắn bước ra từ khoảng trống như thể một đấng mới vừa tái sinh. Giọng hắn trịnh trọng, nhưng đầy giễu cợt:
"Minh à, mày là kẻ thứ hai sau Yukari buộc tao phải dùng tới dạng này.""Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa: mày vừa tự ký vào bản án tử."
Tôi không hoảng loạn. Chỉ khẽ cười:
"Đôi khi cái chết… cũng là một sự giải thoát."
Bạn có thể cho rằng tôi ngu ngốc khi phát ngôn thế, nhưng tôi biết rất rõ mình đang làm gì. Tôi không đơn độc.
"Abyss Sanguis" – món vũ khí đỏ như máu rung lên trong tay Korol, như một sinh vật sống đang gào thét.
Hắn phóng ra vô số đòn đánh hủy diệt, từng tia sáng đen đỏ mang theo năng lượng hủy diệt. Tôi cũng phản pháo, triệu hồi hàng loạt cấu trúc ma thuật đối kháng.
Một cơn bão ma thuật nổ ra giữa hai tồn tại vượt giới hạn lý trí, cuốn phăng tất cả – từ không gian, thời gian cho đến khái niệm.
"Hư Không Bất Diệt Quyền!"
Tôi xoay người, lao tới, tung ra một quyền dường như nhắm thẳng vào hắn – nhưng đó là cú đánh cố ý hụt. Korol không ngần ngại, nhân cơ hội đâm Abyss Sanguis xuyên qua người tôi!
Tôi… bị đâm trúng.
Hoặc là hắn tưởng thế.
Ngay lúc ấy – từ không trung, tôi thứ hai xuất hiện, mang theo sức mạnh không thể diễn tả. Korol vẫn tự tin, hắn tin rằng tôi không thể chạm vào hắn nhờ lớp thao túng xác suất tuyệt đối đang hoạt động.
Nhưng rồi…
RẦM!!!
Hắn bị đánh văng. Hộc máu.
"Cái… gì!?" – Korol thốt lên, "Mày rõ ràng bị đâm mà… Sao lại còn... hai người?!"
Tôi bước ra từ làn khói, ánh mắt lạnh như băng:
"Ngu à Korol? Tao không phải Minh nữa. Tao là câu chuyện.""Làm gì có thằng Minh nào ở đây. Tao là một tồn tại trừu tượng. Tao không để ai viết lại mình."
Người vừa tấn công hắn bước ra từ khói bụi
Là Huge.
Chúng tôi phối hợp hoàn hảo. Ông ta – một tồn tại vượt khỏi mọi định nghĩa. Ông phá vỡ được lớp thao túng xác suất của Korol, điều mà không ai tưởng có thể làm được. Lúc Korol tấn công, lớp thao túng bị tạm ngắt trong 1 / 10¹² giây, và ông tận dụng chính khoảnh khắc ấy.
Sát khí ngập tràn. Korol khựng lại.
Tất cả người xem bàng hoàng, nhiều người không thốt nên lời.
"Tịch Luật Sứ…" – một người lắp bắp, "Không thể nào… là hắn sao?"
Tịch Luật Sứ – một tồn tại còn vượt hơn cả Cổ Thần. Và hắn… vừa đứng bên cạnh Minh.
Khán giả choáng váng. Đối thủ kinh hãi. Không gian như ngừng thở.
Minh và Huge – Câu chuyện và Kẻ ngoài luật lệ – đã bước vào trận chiến này không để thua.
"Sao hả, Korol? Bất ngờ đúng không?" – tôi mỉm cười, máu vẫn còn đọng trên khóe miệng.
"Mày chơi bẩn... Mày dám gọi cả Tịch Luật Sứ?!" – hắn gầm lên, như không tin vào thứ vừa xảy ra.
Tôi lau máu bằng mu bàn tay, ánh mắt lạnh tanh, không còn một chút do dự:
"Xin lỗi nhé..." – tôi bước tới, mỗi bước chân như giáng vào tự tôn hắn –"...trên chiến trường, đéo có đúng sai. Chỉ có kẻ yếu và kẻ mạnh."
"Mày đánh bạn tao..." – tôi siết chặt nắm đấm, đôi mắt ánh lên sắc lửa –"...thì tao đánh mày."
"Mày mạnh mồm đấy, Minh." – Korol nhếch mép, lau máu bên mép, giọng trầm khàn nhưng không giấu được vẻ thú vị."Korol này từ trước đến giờ chưa từng gặp ai như mày – một kẻ vừa mưu mô, vừa thực lực. Tầm vóc của mày… đủ khiến tao phải công nhận.Tiếc là… chúng ta lại đứng ở hai đầu chiến tuyến."
Tôi siết chặt nắm tay, ánh mắt không chớp, từng lời rắn như thép:
"Vậy thì tao cũng không khách sáo đâu."
"Mày là kẻ có kinh nghiệm chiến trận, Korol. Tao biết mày hiểu rõ quy luật của chiến trường hơn ai hết."
"Kẻ thua..." – tôi bước lên, từng bước chân giáng xuống đất như búa nện –"...sẽ chết dưới tay kẻ thắng."
Tiếp chiêu đi
Hắc thương diệt chủng
Hắn gọi ra hai mũi thương đen từ một bên tay
Cùng lúc đó , cây vũ khí Abyss Sanguis xoáy tròn
"Đây..." – Korol nâng Abyss Sanguis lên cao, khí tức rít gào như ma quỷ gào khóc –"...là đòn kết hợp giữa Vũ Khí Cấp Sáng Thế và ân huệ từ Ngài."
"Đủ để xé mày ra thành từng mảnh—trên mọi tầng bản thể."
Luồng năng lượng hắn tích tụ không còn là sóng xung kích, cũng không phải ma pháp hay uy lực đơn thuần. Nó bọc quanh một tầng trừu tượng phức tạp đến phi lý, như thể mọi định nghĩa, mọi logic đều phải quỳ gối trước sự tồn tại này.
"Đòn này không chỉ là một cú đánh." – hắn gằn từng chữ –"Nó là Khái Niệm của Khái Niệm.""Là Thông Tin của Thông Tin.""Là Toàn Tri của Thực Tại."
Tầng tầng lớp lớp các định luật vũ trụ bị gói lại, gắn vào đòn tấn công ấy như sợi xích xích chặt số phận.
"Đây là thứ bao hàm mọi luật lệ – mọi chân lý – và còn tiếp tục lan ra… tới tận cùng của mọi thứ có thể tưởng tượng được."
Không có hồi kết.Không có sự né tránh.Không còn thực tại nào có thể tồn tại khi đòn này giáng xuống.
"Nó không phải lời đe dọa." – Korol cười khẩy, đôi mắt đỏ rực –"Nó là SỰ THẬT."
“Tới đi!” – tôi gầm lên, giọng dội cả không gian.“Để xem câu chuyện với đống khái niệm mà mày tôn thờ... thứ nào mới thật sự bất bại!”
Huge vẫn đứng yên, ánh mắt lạnh lùng dõi theo diễn biến.Tôi thấy ông ta... cười. Nhẹ như thể đang xem một trò hề.
“Heh... Tên này thấy mình mắc cười à?”Tôi nhếch mép, khẽ rít qua kẽ răng:
“Thôi kệ mẹ ổng.”
Đòn đánh đó lao tới như muốn xé toạc thực tại, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi không né. Không chống đỡ.Tôi... đứng im.
Và rồi—
Bùm. Bùm. Bùm.
Không gian méo mó, áp lực rung động, từng lớp quy tắc bị xé rách như giấy vụn.
“Không thể nào...” – Korol trừng mắt.
Minh không hề hấn gì.Không máu, không vết thương, không một cơ thể vật lý.Từ khoảnh khắc hắn hấp thụ Câu chuyện, hắn không còn là người.
Hắn tiến về phía trước. Nhẹ như thể bước qua một khái niệm trừu tượng, mà chính hắn vừa định nghĩa lại.
Một thực thể siêu việt.Không, đúng hơn... hắn đã hấp thụ luôn cả đòn đánh đó.
Tôi — người chứng kiến — bỗng cảm thấy bản thân như một triết nhân, nắm hết mọi quy tắc, triết lý và bản chất tồn tại trong lòng bàn tay. Nhưng tôi biết: đó không phải sức mạnh của tôi.
Đó là hắn. Là Minh.
Ngay cả Huge, kẻ từng bất động trước vạn trận chiến, cũng khẽ nhíu mày.
"Minh... kĩ năng của chú mày vốn là sao chép. Sao giờ lại chuyển thành... hấp thụ?"
Minh quay lại. Một ánh mắt, không nụ cười, không khinh miệt — chỉ có sự thật đã hiển lộ.
“Ồ... ngầu không, Huge?” – hắn cất giọng như thể vừa mở một cánh cửa vũ trụ.
“Tôi vừa mở khóa thêm rồi đấy.”
Korol giờ đây chẳng còn là một chiến thần kiêu ngạo, mà chỉ như một con thú bị dồn vào đường cùng. Từ kẻ luôn ngẩng cao đầu, hắn trở nên co ro như một con sâu, run rẩy trước thế lực mà hắn từng khinh thường.
Tôi bước tới, còn hắn cứ mãi lùi lại.
— Hết bài rồi à, “vị thần toàn năng” tự xưng?— Tao sẽ nuốt chửng mày!!
Hắn gào lên như một kẻ mất trí — nhưng đúng thôi, hắn đã là kẻ điên từ lúc trận chiến này bắt đầu.
Rầm!
Cơ thể hắn vỡ nát, hóa thành một mớ hỗn độn xoáy tràn lên tất cả. Không-thời gian bị xé toạc. Ở mọi điểm tồn tại, ở mọi dòng thời gian, hắn đều có mặt. Quá khứ, hiện tại, tương lai — không một giây nào thoát khỏi sự hiện diện của hắn.
Hắn ăn cả thế giới.
Hắn nuốt từng định luật, từng khái niệm.
Hắn xóa sổ cả nguyên tắc lẫn trật tự.
Thứ đã từng là “Korol” giờ là một dị thể vô thực – một cơn đói không đáy, nhồm nhoàm ngấu nghiến mọi thứ, kể cả thanh vũ khí cấp Sáng Thế của chính hắn – Abyss Sanguis – cũng đã dung hợp vào khối hỗn loạn này, biến hắn thành một tồn tại không còn gì để mất, không còn gì để giữ lại.
Tôi nghe thấy những tiếng la hét vọng từ phía khán đài — mọi người đang chứng kiến tận cùng của một kẻ từng là người.
Rosy chị lảo đảo, nếu không có Terry đỡ, chắc cô đã gục xuống rồi. Gương mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy như sắp nôn.
Skaze thì thôi khỏi nói. Vẻ bình tĩnh mọi khi chẳng còn sót lại chút gì. Tôi nghe rõ mồn một tiếng rủa của cậu ấy — gằn từng chữ qua kẽ răng:
"Tên Korol này là cái mẹ gì vậy?"
Tôi không trả lời, vì tôi cũng chả biết nữa. Korol, hay đúng hơn là cái dị thể vặn xoắn từ lý trí và sức mạnh, hắn đang nuốt lấy thực tại.
Hắn định nuốt chửng cả tôi.
Hai kẻ hấp thụ đứng đối đầu nhau, nghe thì ngầu đấy — nhưng thật sự thì đây là địa ngục.
Hắn không còn là một cá nhân, mà là một vùng ý thức nhiễm độc, tràn lan và sục sôi. Và trong cái xoáy hỗn loạn ấy, hắn gào lên.
"Ngài ấyyyyy!!"
"Ngài ấy sẽ không bỏ ta!!"
"Yukari, ta xin lỗi!!"
"Minh... tha thứ cho ta, ta chỉ muốn… được về cùng cậu ấy…!"
Hắn đang vỡ vụn giữa điên loạn và hối hận.
Hắn cầu xin Yukari tha thứ. Cầu xin tôi… giết hắn.
"Đừng để ta phản bội Ngài ấy…"
Hắn không còn giữ nổi chính mình nữa. Mọi bản thể, mọi ký ức, mọi lớp mặt nạ vỡ ra như gương nát — bản chất thật của Korol lộ diện: một kẻ khốn cùng bị nuốt chửng bởi chính nỗi khao khát.
Tôi đứng đó, lặng người. Tôi đã từng nghĩ sẽ căm ghét hắn đến tận xương tủy. Nhưng khoảnh khắc ấy — tôi nhìn thấy trong đôi mắt đỏ rực ấy chút ánh sáng đã lụi tàn… của Yukari, của tình bạn cũ, của một con người từng chiến đấu vì công lý.
Hối hận ư?
Tôi siết chặt tay.
Quá muộn rồi, Korol.
"Ngươi định giết hắn à, Minh?" — Huge bước lên, giọng trầm như thể vọng ra từ cuối thời gian, rồi cúi đầu, rỉ vào tai tôi.
Tôi không quay lại, chỉ khẽ đáp, mắt vẫn nhìn cái thực thể hỗn mang trước mặt:
"Rồi ông sẽ biết thôi. Cứ dõi theo đi."
Huge khẽ gật đầu, không nói thêm, nhưng tôi cảm nhận rõ luồng khí trầm lặng đang rung lên sau lưng mình.
Đột nhiên…
"Ê ê, gì mà căng thẳng vậy mấy cha?" — Ahura ló mặt ra như từ một vết nứt thời không.
Ngay lập tức Huge trừng mắt:
"Thằng khỉ Ahura! Nãy giờ mày trốn đâu hả?! Giờ mới ló đầu ra?"
"Haizz, xin lỗi xin lỗi. Ta… mải theo dõi nhóc Minh này mà. Hơi bị hấp dẫn đó nghen. Quên mất, quên mất~"Ahura gãi đầu, nháy mắt kiểu nịnh nọt.
"Tha lỗi nha? Nha? Nè đừng giận nữa mà~"
Tôi đứng giữa hai kẻ “cổ đại" này, đầu đầy mồ hôi.
“Phát mệt với hai ông ghê… sống lâu như vậy rồi mà tính cách cứ như trẻ con."
Ahura cười khoái chí, còn Huge thì… đang tính lôi ông kia ra bón hành.
Tôi thở dài một cái thật dài rồi ngước nhìn về phía trước. Dù thế nào, trận chiến này vẫn chưa kết thúc.
Còn Korol — hắn vẫn điên loạn như một con thú bị dồn đến bước đường cùng. Từng dòng thời gian lần lượt bị hắn nuốt trọn, hắn chẳng buồn để ý đến tôi nữa. Nhưng tôi không thể đứng yên. Không thể để nơi này bị hủy diệt, không thể thua cuộc, không thể để linh hồn Yukari nằm xuống vô ích.
Thái cực quyền – Thiên Tôn Chưởng.
Tôi lao lên, nắm đấm xuyên thẳng qua cái thứ dị hình, dị dạng kia – thứ từng là Korol.
– “Mày… mày… MINHHHHHHHHH!!!” – Hắn gào lên trong cơn tuyệt vọng và oán thù cuối cùng.
"Vĩnh biệt mày, thằng phản bội."Ngay khi ấy, Korol bị xé toạc ra làm đôi.Hắn gào lên, tiếng thét vang dội cả không-thời gian, kéo theo từng lớp hỗn độn và khái niệm hắn đã nuốt chửng. Lưới thời gian sụp đổ quanh hắn, như những dây thần kinh vũ trụ bị giật đứt.Hắn bị tôi chém nát — không phải bằng một nhát kiếm bình thường, mà bằng ý chí của một câu chuyện đã vượt lên chính câu chuyện. Những mảnh vụn cơ thể hắn cũng bị tôi nuốt chửng , bản chất của sự tồn tại siêu việt chính là Minh
Tôi thì thầm. Không giận dữ. Chỉ có sự lạnh lùng, tĩnh lặng của một bản thể không còn bị ràng buộc bởi xúc cảm trần tục.
Yukari, tôi đã trả được thù cho cậu rồi. Yên nghỉ nhé, bạn tôi.
Tôi không thể khóc. Không thể gục. Không thể run rẩy. Vì giờ đây, tôi không còn là "tôi" nữa. Tôi là câu chuyện, là một thực thể trừu tượng, vô danh, không thể bị viết lại hay bẻ cong bởi bất kỳ cây bút nào.
Bóng hình Yukari mờ dần hiện lên trong ánh sáng nhạt. Nụ cười của cậu ấy vẫn hiền hòa như lần đầu tiên tôi gặp.
– “Cảm ơn Minh, cảm ơn cậu nhiều lắm… Còn Korol… tôi vẫn sẽ tha thứ cho cậu. Nào, chúng ta cùng đi.”
Cái kết của trận chiến
Một làn gió vô hình thổi qua giữa khoảng không thời gian đổ vỡ.
Ngay lúc ấy, Huge nhắc khẽ bên tai tôi:
– “Chú mày vẫn có thể tạo lại cơ thể vật chất mà… chuyện đó với chú dễ như trở bàn tay.”
Tôi chỉ hỏi lại, ánh mắt xa xăm:
– “Còn Yukari? Có thể hồi sinh cậu ấy không?”
Ông ta im lặng. Không gật, cũng chẳng lắc đầu. Im lặng đến đáng sợ.
Nhưng tôi hiểu. Mỗi lần hồi sinh một ai đó… đều là một lần chọc thủng luật lệ.
Huge biết tôi đang nghĩ gì, và ông trả lời chậm rãi, không còn giọng đùa cợt thường ngày:
– “Giống như cái lần với cô bé Linh của ngươi vậy… Luật lệ đôi khi không quan trọng, nhưng cũng không phải vô giá.”
Tôi gật đầu. Bây giờ tôi hiểu:
"Ai đã bị xóa sổ bởi Vũ khí Sáng Thế… thì chỉ còn một kết cục – tan biến, vĩnh viễn. Không thể trở lại."
Câu nói đó lặng lẽ vang lên giữa cõi hỗn mang vừa ngừng lại sau trận chiến.
Tôi im lặng.
"Chỉ còn một cách…" – Giọng Huge trở nên trầm xuống, như thể đang dẫn tôi đến trước một bờ vực vĩnh hằng – "Ngươi biết là gì không, Minh?"
Tôi không đáp. Nhưng trái tim đã cảm thấy điều đó từ trước khi ông nói ra.
"Trở thành… Thần Sáng Tạo."
Ông ta nói rõ mồn một. Không phải dụ dỗ, không phải đe dọa. Chỉ là một chân lý — trần trụi và tuyệt đối.
"Hoặc là vượt qua tất cả…" – ông ta nói thêm, như thì thầm vào tận sâu thẳm linh hồn tôi.
Vượt qua tất cả. Không chỉ là kẻ mạnh nhất. Mà là kẻ viết nên mọi điều, bẻ cong mọi luật lệ, làm lại những điều không thể hoàn nguyên. Là thứ tồn tại duy nhất không bị buộc ràng bởi định mệnh, bởi thần thánh, hay bởi cả sự thật.
Tôi nhìn tay mình – hay đúng hơn là nhìn vào bản thể trừu tượng của chính mình, lấp lánh như ánh phản chiếu của hàng ngàn dòng truyện đan xen, như thể tôi chính là dòng mạch cốt lõi của một vũ trụ đang tái lập.
Trở thành Thần Sáng Tạo.Một điều tưởng như bất khả thi.Nhưng tôi không còn là con người nữa. Tôi là câu chuyện. Và một câu chuyện hoàn hảo… luôn có quyền viết lại phần kết.
Korol tan biến.
Mớ hỗn độn không-thời gian theo hắn cũng dần co lại rồi biến mất, như thể chưa từng tồn tại. Mọi thứ trở về với tĩnh lặng.
Một giọng nói vang vọng trong hư vô:
“Cường giả Trần Gia Minh… giành chiến thắng.”
Tôi đứng lặng.
Không phải bằng cơ thể — mà bằng bản thể. Nhưng rồi, tôi siết chặt ý niệm, tạo lại hình hài cho chính mình, nhét sự tồn tại đã trở thành khái niệm trừu tượng vào lớp da thịt mới.
Ngay khoảnh khắc tôi trở lại trong hình dạng quen thuộc, Rosy từ khán đài lao xuống, không nói lời nào, chỉ ôm chầm lấy tôi thật chặt. Skaze cũng nhanh chóng chạy tới, gục đầu vào vai tôi.
"Ngạt thở quá, Minh..." – Rosy nức nở, nhưng giọng nhẹ như gió thoảng."Đừng bao giờ làm thế nữa..." – Skaze khẽ lẩm bẩm.
Tôi bật cười giữa nước mắt. "Được rồi, được rồi…" – Tôi ôm cả hai người bạn vào lòng, lòng nhẹ nhõm lạ kỳ.
Chợt tôi nhận ra – Huge và Ahura đã quay trở lại, yên vị trong tâm trí tôi như chưa từng rời đi. Bọn họ cũng yên lặng, không chọc ghẹo nữa.
Tôi ngửa mặt lên trời, gào thật lớn:
"Bây giờ tôi có thể khóc rồi! Tôi đã trả được thù cho Yukari… Cậu yên tâm nhé, không còn gì phải lo nữa rồi!"
Rosy và Skaze vẫn siết chặt tay tôi, gục đầu vào vai tôi.
"Qua rồi, Minh.""Tất cả… đã qua rồi."
Không ai hay biết...Rằng mục tiêu của “người ấy”—thứ ý chí xưa cũ, từng bị nuốt chửng trong hỗn mang—giờ đã in sâu trong hình hài của người chiến thắng.
Không còn là một lời thề, cũng không còn là một mệnh lệnh.Mà là hạt giống… một bản ngã đang nảy mầm.
Và rồi một ngày—trong khoảnh khắc mà không ai ngờ tớihắn sẽ trở lại.Mang theo ý chí phục sinh tất cả.Không phải để làm lại từ đầu, mà là để viết tiếp câu chuyện chưa từng khép lại.
Tôi mừng vì đã khai phá được một sức mạnh mới, chạm đến giới hạn tưởng như không thể với tới. Nhưng cùng lúc đó, một nỗi buồn mơ hồ cũng len lỏi — bởi tôi hiểu, con đường trước mắt giờ đã không còn là chuyện đơn giản nữa. Mục tiêu tôi đặt ra… lớn hơn rất nhiều so với những gì tôi từng tưởng tượng.
Tôi quay về phía khán đài, khẽ cười:
— Cảm ơn mọi người… đã dõi theo và cổ vũ tôi suốt trận chiến đó.
Tôi đưa mắt nhìn sang Rosy và đoán:
— Tiếp theo là trận của cậu nhỉ, Rosy? Cố lên nhé. Tôi sẽ cổ vũ cậu hết mình!
Cô ấy mỉm cười, ánh mắt sáng long lanh như thường lệ:
— Ừ, cảm ơn Minh. Tôi sẽ không để cậu thất vọng đâu.
Rồi như nhớ ra điều gì, Rosy nghiêng đầu hỏi:
— Mà… này, tại sao cậu lại có được năng lực thao túng câu chuyện vậy hả?
Tôi cười nhẹ, đáp như thể một kẻ tinh nghịch:
— À thì... tôi lén sao chép từ cậu đấy.
— Ể!? Cái gì cơ!?
— Lúc cậu xài, tôi đứng nhìn rồi chôm luôn.
Cô há hốc miệng, tròn mắt nhìn tôi.
— Hay quá nhỉ! Lần tới tôi sẽ đập cậu một trận ra trò đó, Minh!
Terry lúc này chỉ có thể thở dài, lặng lẽ lắc đầu nhìn tiểu thư của mình — một Rosy thông minh, mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng nghịch ngợm. Anh không nói gì, chỉ cười bất lực.
Còn Skaze thì thở ra như một ông già trăm tuổi đã quen với hết thảy sóng gió. Thanh Hồn Viêm Đế khẽ rung theo từng nhịp thở của cậu — họ hòa làm một, không còn phân biệt kiếm hay người.
Không khí sau cơn bão như nhẹ đi phần nào, nhưng tất cả đều biết… đó chỉ là khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi trước thử thách kế tiếp.
Tôi khẽ đưa tay chạm lên ngực. Cảm giác cơ thể… đã trở lại.
Không còn là một khối tồn tại trừu tượng vô định hình nữa. Giờ tôi có lại đôi tay, đôi chân, nhịp tim — dù sâu bên trong tôi hiểu rõ, đây chỉ là một lớp vỏ. Bên dưới nó là bản chất thật sự: một câu chuyện sống, một thực thể không thể bị viết lại.
Tiếng của Huge chậm rãi vang lên trong tâm trí như một lời cảnh báo thân quen:
“Nhớ kỹ đi Minh, cơ thể của ngươi chỉ là bán tâm linh thôi. Bên trong, ngươi là khái niệm, là thông tin, là luật lệ, là cả thứ sinh ra khái niệm… Đừng quên điều đó.”
Ông ta dừng lại, rồi như đoán được tôi đang nhăn mặt, ông nói thêm với giọng lười nhác:
“Thôi, nói nhiều mất công lại bảo ta dài dòng. Nói ngắn gọn thế này — ngươi nghĩ ngươi là gì, thì ngươi là cái đó.”
Tôi khẽ nhếch môi cười. Cũng may là giờ tôi không còn bị đau đầu vì mấy triết lý của ông ta nữa.
“À, còn điều này,” ông tiếp, “thần khí của Korol ấy — ngươi đã nuốt trọn, tức là giờ nó thuộc về ngươi. Cầm lấy mà dùng.”
Tôi chưa kịp nói gì thì giọng ông bỗng chùng xuống.
“Chỉ là... đến một lúc nào đó, ‘Ngài ấy’ sẽ quay lại để đòi lại thứ đó thôi. Vì nó đâu coi ngươi là chủ nhân. Ngươi đang cầm vật của kẻ khác, hiểu không?”
“Thế nếu tôi không muốn dùng?”
“Thì ném đại nó vô một cái thế giới mini trong cơ thể. Khóa lại. Không ai tìm thấy được đâu, trừ khi ngươi muốn.”
Tôi lặng đi vài giây, rồi thở ra một hơi.
“Không cần. Tôi từ chối. Tự thân vận động vẫn là tốt nhất.”
“Ừ, tùy thôi. Nhưng đừng quên, không ai tốt với ngươi bằng ta đâu nhé.” Ông cười hềnh hệch rồi biến mất trong ý thức.
Tôi chưa kịp trấn tĩnh thì nghe Skaze phía sau lên tiếng:
“Ê, nãy giờ ông lẩm bẩm một mình cái gì thế? Bộ thần kinh có vấn đề à?”
Tôi nghiêng đầu, giơ nắm đấm lên sát mặt cậu ta.
“Thần kinh cái đầu cậu ấy.”
Cậu ta cười phá lên. Một tiếng cười nhẹ nhõm và sảng khoái, như thể sự sống lại một lần nữa được kéo căng sau một hồi khô héo. Ở nơi này, sau chiến tranh, giữa những mảnh vỡ của bi kịch và sự sống sót, chúng tôi vẫn còn cười được — vẫn còn là chúng tôi.
Terry bất ngờ lên tiếng, giọng nghiêm lại:“Đừng đánh trống lảng nữa, Minh.”
Tôi chớp mắt, hơi bất ngờ trước sự nghiêm túc hiếm thấy ở anh ta.“Chuyện gì cơ?”
“Vụ Tịch Luật Sứ… cậu định tính sao?”
Tôi quay sang, nhìn thẳng vào ánh mắt của Terry.“Sao ông biết?”
“Không cần hỏi. Tôi biết là đủ. Và… người ta cũng xác nhận rồi.”
Tôi gãi đầu, ngập ngừng một chút.“À thì… ông ta…”
“Đừng ‘à’ nữa. Trả lời đi.”
Tôi nhún vai, cố làm vẻ vô tội.“Được rồi, nhưng giờ chưa phải lúc. Mọi chuyện chưa xong, bây giờ mà nói thì dài dòng lắm.”
Tôi nở một nụ cười hơi gượng, cố che đi sự thật trong lòng. Terry lắc đầu, không ép thêm — nhưng tôi biết, anh ta chưa bỏ qua.
Ai mà ngờ, ngoài ông già Huge nổi danh kia, tôi còn có một đệ tử khác — Bream. Một Tịch Luật Sứ im lặng hơn, nhưng nguy hiểm không kém. Thứ sức mạnh nằm trong cậu ấy, có khi còn vượt xa những gì người ta tưởng tượng.
Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời xám mờ phía trên đấu trường, cảm giác có thứ gì đó đang chờ đợi.Thời gian nơi đây trôi khác với thế giới ngoài kia, nếu tính ra… cũng gần một trăm năm rồi.
Liệu họ còn sống? Còn nhớ tôi không?
Tôi không chắc. Nhưng trực giác của tôi — thứ chẳng bao giờ nói sai — vẫn thì thầm một điều:Họ vẫn chờ tôi. Và tôi… sẽ trở lại.
-Hết chương 55-