Trước giờ phút ra trận.
“Đi thôi, tiểu thư.”Giọng Terry vang lên, trầm ổn như thường lệ. Anh vẫn đi trước một bước, tấm lưng vững chãi như một bức tường chắn gió.
“Tiểu thư đứng sau hỗ trợ, cứ để tôi lao lên là được.”
Rosy chỉ mỉm cười. “Được một cổ thần sát cánh thì còn gì bằng.”
Tuy vậy, trong ánh mắt cô vẫn ánh lên một tia thận trọng. “Nhưng cũng không được chủ quan.
Terry mở lời
Hơn nữa, ở đây tôi cũng không thể vượt quá 60% sức mạnh. Nếu không thì… phiền phức lắm.”
Anh cho biết:
“Tiểu thư cũng thấy rồi đó. Gã Tịch Luật Sứ mà Minh gọi ra… Nếu hắn thật sự ra tay lúc ấy, Korol có lẽ đã bị cho bay màu từ đầu trận.”
Cứ theo ý anh mà làm - Rosy nhẹ nhàng đáp lại
Terry khẽ cúi đầu, giọng kính cẩn: “Vâng, tôi hiểu. Theo lệnh tiểu thư.”
Đối thủ lần này là Typhoon.Gã ta đã chờ sẵn giữa đấu trường, đôi mắt giảo hoạt quét qua Rosy và Terry.
“Chà… hai luôn cơ à?” – hắn cười khẩy – “Cô em không hiểu hai chữ ‘công bằng’ là gì sao?”
Rosy bước ra. Bộ váy dạ chiến màu bạc lấp lánh theo từng bước đi, kết hợp giữa kiều diễm và sát khí, khiến cả tôi lẫn Skaze cũng bất ngờ. Đây là phong thái của một chiến binh thực thụ.
Cô không đáp, chỉ đứng im với vẻ kiêu hãnh đầy lạnh lùng.
“Biết các ngươi chơi có bọn…” – Typhoon búng tay một cái – “Thì ta cũng có hàng cho cô em xem đây.”
Ầm.
Một làn sóng năng lượng nổ tung lên.Không chỉ một… năm kẻ trông như hắn xuất hiện, bao quanh đấu trường.
“Để ta giới thiệu trước cho cô em đỡ bỡ ngỡ...”Typhoon vênh mặt, búng tay một cái nữa, như thể hắn đang diễn vai chính trong một vở kịch hoang tưởng.
Hắn giang hai tay, miệng cười toe toét:“Bọn tao là năm anh em nhà Typhoon! Đủ chủng tộc, đủ hương vị, đủ ‘đánh hội đồng’ cho cô em chơi đã luôn.”
Hắn gằn từng tiếng, nụ cười nham hiểm không giấu nổi sự phấn khích.
“Typhoon – ta – đại ca, thuộc Ma tộc.”Hắn chỉ vào chính mình. Một khí tức lôi cuốn, ma mị và dày đặc như khói đen bao quanh cơ thể, biến hóa không ngừng. Mỗi bước hắn đi, đất dưới chân rạn nứt vì năng lượng hỗn loạn.
“Narath – anh hai – Yêu tộc.”Một gã đàn ông cao lớn, mái tóc trắng buông dài, tay cầm một thanh trường đao khảm mắt quỷ. Ánh mắt hắn sắc như dao, nhìn Rosy như thể muốn lột trần cả linh hồn cô.
“Syna – chị hai – Thần tộc.”Một nữ chiến binh mặc giáp trắng ánh kim, đôi mắt màu thiên thanh và đôi cánh mờ ảo sau lưng. Khí chất lạnh lùng, cao quý, nhưng ẩn chứa sát ý băng giá.
“Mina – em gái – Nhân tộc.”Một cô bé với dáng vẻ hồn nhiên, mặc váy ngắn và đeo tai nghe. Nhưng đừng để vẻ ngoài đánh lừa – trong tay cô là cặp song dao phát sáng, và nhịp chân cô bước theo một bản nhạc tử thần.
“Và cuối cùng, Blast – em út – Quỷ tộc.”Cậu nhóc có sừng nhỏ, dáng người mảnh khảnh nhưng tay cầm đại pháo to hơn cả người. Hắn đang nhai gì đó, nhếch mép:“Bùm một phát là nổ xác liền đó, chị đẹp.”
Rosy vẫn đứng yên.
“Thế à… đủ cả bảy chủng tộc gần hết rồi nhỉ.”Cô khẽ vuốt lại tóc, đôi mắt ánh lên một tia châm chọc.
Terry rút nhẹ thanh kiếm ra khỏi vỏ, tỏa ra khí tức cổ thần.
“Tôi lo bốn, tiểu thư chọn một tên mạnh nhất đi.”
Vậy để tôi lo Syna , anh có chắc lo được bốn kẻ không
"Được, tiểu thư cứ yên tâm."Terry khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nghiêm nghị. Còn Rosy thì chỉ mỉm cười, niềm tin trong cô đã được tôi luyện qua bao trận chiến.
"Vậy thì... lên thôi!"
RẦM!Typhoon gầm lên như dã thú. Trận chiến chính thức bắt đầu.
Đấu trường nơi họ đứng không chỉ đơn giản là một sàn đấu — nó là cả một thế giới thu nhỏ, bị bóp méo bởi không-thời-gian. Không gian tại đây không trôi nổi trong hư không, mà như đang tự vận hành theo nhịp riêng: co lại, giãn ra, méo mó, rồi lại ổn định — một cơn ác mộng với những kẻ không quen thích nghi.
Bọn chúng đồng loạt lao vào!
Bốn trong năm "anh em Typhoon" tung mình như một làn sóng vũ bão về phía Rosy và Terry. Chỉ trừ Mina và Blast – hai đứa này vẫn giữ thái độ thờ ơ, như thể đây chỉ là một trò chơi. Nhưng chính sự hờ hững ấy lại càng khiến chúng trở nên khó đoán.
"Lên!"Rosy tung người, cắt ngang không khí bằng một cú xoay lưỡi kiếm. Cô nhắm thẳng Syna — chiến binh Thần tộc – và kéo cô ta ra khỏi chiến tuyến, ép vào thế đấu tay đôi.
"Cẩn thận! Bên trên kìa!" – cô hét.
Từ góc cao, Narath lao xuống như một mũi tên hắc ám, tay giương cao thanh đao quỷ. Hắn chực kẹp cổ Terry, định kết liễu ngay trong một đòn. Nhưng — "Vụt!" — Terry nghiêng người, thoát khỏi như thể hắn là gió.
Hai người — Rosy và Terry — giờ đây đứng tựa lưng vào nhau, từng hơi thở cũng phải tính toán kỹ lưỡng. Đôi mắt họ không còn dao động, chỉ có sự lạnh lùng của những chiến binh dạn dày kinh nghiệm.
Thế giới đấu trường quanh họ liên tục thay đổi.Lúc thì thu nhỏ như một căn phòng ngột ngạt, lúc lại phóng to như một cánh đồng vô tận. Mỗi bước di chuyển có thể bị đảo lộn do địa hình, khiến việc giữ thế đứng cũng là một trận chiến riêng.
Rosy siết chặt cán kiếm, gió lùa qua vạt váy chiến.Terry rút thanh trọng kiếm, ánh bạc lóe lên giữa bầu không gian lắc lư.
"Anh cũng đổi qua kiếm rồi à, Terry?"Rosy liếc nhìn anh, ngạc nhiên thoáng hiện trên ánh mắt.
"Còn tiểu thư... Người cũng sử dụng kiếm?" – anh đáp lại, hơi mỉm cười.
"Ui trời, giờ mới biết Rosy chơi cả kiếm đấy!" – Tôi quay sang Skaze, không giấu nổi ngạc nhiên. Cậu ta chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt chăm chú dõi theo trận đấu đang vào hồi căng thẳng.
Trên sàn đấu, cuộc chiến giữa hai bên có vẻ cân bằng, từng đòn tung ra đều mang theo sát khí. Nhưng sâu bên trong… cả hai bên vẫn chưa ai thực sự "bung lụa".
"Anh Typhoon, em muốn cho ả này biết Thần Tộc mạnh cỡ nào!" – Syna gằn giọng, ánh mắt lóe sáng như lôi đình sắp nổ.
"Đừng mắc mưu." – Typhoon nói, giọng hắn bình tĩnh đến lạ thường."Ả muốn tách em ra, ép em solo."
Rosy nhíu mày.Cái tên này… không chỉ mạnh mà còn quá tỉnh táo. Nếu cứ giằng co như vậy, trong đấu trường liên tục biến ảo, thì chẳng khác nào chết dần chết mòn.
Vút!Đột ngột, Terry biến mất khỏi vị trí, để lại một luồng xoáy khí mỏng. Một nhát chém sắc lẹm xé gió, lao thẳng về phía Mina, kẻ duy nhất không di chuyển từ đầu trận.
Tất cả tưởng chừng cô bé sẽ bị hạ gục trong khoảnh khắc—Nhưng không.
Cô vẫn đứng yên, không một vết trầy.
"Này ông anh, em tôi vốn là hiện thân của 'sự vô hiệu hóa'." – Blast bật cười, tiếng cười của kẻ tự tin tuyệt đối.
"Đừng nghĩ có thể tấn công nó. Nhân tộc không phải ai cũng yếu ớt đâu."
RẦM!Blast giương cánh tay phải lên — một khẩu pháo tích hợp cỡ lớn bật mở và khai hỏa ngay lập tức, không độ trễ!
"TERRYYYYY!" – Rosy thét lên.
Nhưng
"Lo cho cô đi!"Một tiếng cười lạnh vang lên sau lưng. Narath bất ngờ xuất hiện và tung một cú cước vào Rosy!
Cô bị hất văng, lăn dài trên mặt đất. Nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi Terry – và thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh vẫn đứng vững, không sao.
Syna vẫn đứng cạnh Typhoon, tay nắm chặt cán giáo, toàn thân tỏa ra hào quang Thần tộc chói lòa."Đủ rồi. Nếu không ra tay, ả sẽ khinh thường Thần Tộc thật đấy."
"QUANG MINH CHI THẦN!"– Syna gào lên, giọng cô ta vang vọng cả không gian.
Ngay tức thì, hàng chục bản thể của Syna hiện ra, mỗi cái đều phóng ra những tia sáng hủy diệt chói mắt, chằng chịt như lưới tử thần, bao vây lấy Rosy.
Rosy chỉ nhếch mép."Các ngươi nghĩ ta chỉ có vậy thôi à?"
Một cú giậm chân xuống đất – ẦM! – khói trắng cuồn cuộn bốc lên như tuyết tan giữa địa ngục.
Khi màn sương tan dần, Rosy đã bước ra trong bộ giáp bạc ánh lam, tóc dài bay múa, đôi mắt lạnh như cực bắc. Cô giờ đây là Nữ Hoàng Băng Giá.
"Để ta đáp lễ." – cô nói, giọng nhẹ như băng tan, nhưng lạnh tới thấu xương.
Vô số bản thể Rosy xuất hiện. Từng bản thể giơ tay lên không trung…
"Kim Băng Tịch Diệt!"
Và ngay lập tức—Những kim băng vô hình lao đi theo hàng ngàn hướng, xé tan bầu trời như những mũi thương của thần linh.
"Mina. Chức trách của em đấy." – Typhoon không nhìn, chỉ lạnh lùng ra lệnh."Đừng để ta phải nhắc."
Chỉ một cái bước nhẹ…Mina hiện diện.
Ngay khoảnh khắc đó – Toàn bộ các kim băng vô hình tan biến. Mọi thứ bị vô hiệu hóa một cách tuyệt đối, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
"Tiểu thư, cẩn thận."Terry xuất hiện bên cạnh Rosy, gằn giọng thấp."Con nhóc đó… chính là kẻ đã vô hiệu hóa đòn của tôi lúc nãy."
Ở phía xa, Blast vẫn lơ lửng giữa không trung, khẩu pháo khổng lồ tự động chuyển dạng trên vai.
"Quả nhiên, vô tới vòng này… thì kẻ thù nào cũng quái vật."– Cậu ta vẫn cười, đảo vòng xung quanh bốn anh chị em như một kẻ giễu nhại tử thần.
ẦM!
Đột nhiên, không gian rung chấn dữ dội. Mặt đất rạn nứt, bầu trời xé toạc.
Typhoon đứng giữa tâm chấn, tay giang rộng như đấng sáng tạo, nhưng lại mang khí tức hủy diệt của ma thần.
"Ta muốn xóa sổ bọn chúng… chỉ trong một đòn."
Con mắt hắn chuyển hóa, tròng đen xoáy tròn, ánh lên màu đỏ tím như vực sâu vô tận.
"Bá khí Ma Nhãn…" – Tôi nhận ra ngay.
"Hủy diệt tất cả đi!""Energy of the Void!!!"
Một cột năng lượng màu đen tím, xoáy trôn ốc như vũ trụ sụp đổ, được phóng ra từ hắn, thổi bay toàn bộ thế giới đấu trường.
Cây cối hóa bụi. Đất trời tan chảy. Không gian bị cắn xé, xóa sổ hoàn toàn bất kỳ thứ gì dính vào.
Thế giới đấu trường – vốn là một thực tại được tạo ra riêng cho vòng chiến – may mắn có khả năng tự tái tạo, nếu không thì nó đã biến mất mãi mãi khỏi đa không gian.
Rosy… gục xuống.Cô không thể đứng dậy. Vết thương rỉ máu, lớp băng giá quanh cô rạn nứt.
Terry – một Cổ Thần – cũng bị đẩy lùi hàng chục mét, tạo thành một đường cày xé toạc mặt đất.
Toàn bộ người xem – chấn động, không thốt nổi thành lời.
Chỉ nhờ có kết giới nhiều tầng tự động tái tạo mà họ không bị xóa sổ theo vụ nổ năng lượng khủng khiếp kia.
Typhoon giờ đây… không còn là một chiến binh.Hắn là thảm họa.
Ngay cả các anh chị em của Typhoon cũng phải đứng chết lặng.Chúng không ngờ… hắn lại mạnh đến như vậy.
"Cộng hưởng với ta đi, Syna!" – Typhoon gầm lên.
"Em hiểu rồi… anh trai!" – Giọng Syna sắc lạnh, cứng như pha lê thần thánh.
Hai người họ cùng lúc triệu hồi những năng lực cổ xưa đã bị lãng quên từ thời Thần – Ma sơ khai.
"Thần Nhãn – Bá Khí Thần Vực!"
Một nguồn năng lượng thần thánh trỗi dậy từ Syna, đối lập với bóng tối ma thần từ Typhoon, nhưng lại hòa quyện hoàn hảo, như ánh sáng và bóng tối cùng lúc bóp nghẹt thế giới.
Cả hai đồng thanh:
"PHÁP TẮC MA THẦN!!!"
Một vùng trời bị nghiền nát. Không còn khí, không còn ánh sáng, chỉ còn sự vặn xoắn của thực tại bị ép vào tận cùng.
Tôi cảm thấy tim mình siết lại.Rosy… có ổn không?
Nhưng tôi đã lo thừa rồi.
"Vút!"
Một tia sáng bạc bay thẳng lên bầu trời đang tan vỡ.
Nó xé toạc bóng tối, cắt đôi luồng sức mạnh của Typhoon và Syna như lưỡi kiếm xé qua khói mù.
Terry nở nụ cười mãn nguyện.
"Tới rồi…"
Rosy đứng đó, trong làn sáng bạc phủ đầy băng tuyết.Cô không hề hấn gì.
"Không thể nào!" – Narath, không kiềm chế được, lập tức lao tới tia sáng ấy với tất cả cơn giận dữ.
Nhưng…
"ẦM!!!"
Một chưởng lực lạnh thấu xương quét tới từ Rosy – chỉ là một cái liếc mắt, Narath bị đánh văng như búp bê giấy, dính chặt vào bức tường băng dựng đứng cô vừa tạo ra.
Một tia sáng lao vút về phía Syna như một thiên thạch bạc.Rosy tung cú cước xoay tròn đầy uy lực, đá thẳng vào cô ta.
"Keng!"
Lực va chạm bị bẻ cong, quỹ đạo ánh sáng bị nhiễu loạn, tất cả dừng lại ngay trước khi chạm đến Syna.Mina lại xuất hiện—một lần nữa.
"Khó chịu thật..." – Rosy khẽ rủa, ánh mắt lạnh đi.
Terry vẫn như một cái bóng lặng lẽ theo sau tiểu thư của mình.Từ đầu trận tới giờ, anh chỉ ra tay đúng một lần, còn lại là quan sát, phân tích và… chờ đợi.
"Phải tách con nhóc đó ra." – Rosy truyền suy nghĩ đến Terry bằng thần giao cách cảm.
"Mina – năng lực vô hiệu hóa toàn phần. Không chỉ vật lý hay phép thuật… mà ngay cả Thao túng Câu chuyện cũng bị khóa."
Terry khẽ gật.
"Đòn vừa rồi… là ý chí của ta kéo Syna vào một bức màn truyện kể. Nhưng Mina chỉ xuất hiện và nó đã sụp." – Rosy nhấn mạnh.
"Năng lực đó không phải dạng kích hoạt… nó luôn hiện hữu. Một trường vô hiệu hóa toàn thời gian – không lỗ hổng."
Trận chiến không còn là về sức mạnh thuần túy, mà là trí tuệ, chiến thuật và sự khống chế hiện thực.
Rosy đã bắt đầu nhận diện mối nguy hiểm thực sự – không phải Typhoon hay Syna... mà là Mina – kẻ khiến mọi luật chơi trở nên vô nghĩa.
Typhoon đột ngột phá lên cười lớn:
"Các ngươi yếu đuối thế kia? Được, để ta cho các ngươi thấy — thứ sức mạnh thực sự từ Quỷ tộc."
"Blast, phô diễn đi!"
"Devil Slash!"
Một trường năng lượng ám tối quét qua đấu trường.Rosy cảm thấy như linh hồn mình bị kéo lê ra khỏi thể xác.Không gian quanh cô vỡ vụn—thế giới đảo lộn, thời gian lộn nhào.
Thực tại khác.Một móng vuốt khổng lồ từ bóng tối lao tới cô như muốn cào nát tất cả.
“Không được!” – Nhưng Rosy không hoảng loạn.
Cô vươn tay, vẽ lại câu chuyện giữa thực tại méo mó ấy.
Thao Túng Câu Chuyện kích hoạt.
Tất cả lập tức đảo ngược. Không gian nhiễu loạn bị ép trở lại dòng chảy cũ.
"Không thể nào! Cô ả đó… phá được Devil Slash sao?!" – Blast hét lên, nhưng không giận dữ. Hắn cười, phấn khích.
"Thú vị đấy… càng ngày càng thích cô hơn rồi đó."
Terry, vẫn lặng lẽ theo dõi từ đầu, cuối cùng cũng động thân.Anh siết chặt quyền trượng, thì thầm:
“Giờ là lúc.”
Một luồng sáng chia tách đấu trường thành từng phần không gian riêng biệt.
"Chết tiệt, cẩn thận! Giữ vị trí!" – Narath gào lên, nhưng quá muộn.
Terry đã làm đúng như kế hoạch.
Rosy khẽ nhếch mép:
“Vậy là anh đã hành động rồi.”
Trận địa đã phân chia.
Bốn kẻ — Mina, Typhoon, Narath và Blast — giờ đang bị giam trong một không gian khác, nơi Terry một mình đứng đối mặt.
Còn lại, trên bề mặt của thế giới đấu trường vừa bị tái thiết, chỉ có Rosy và Syna. Hai nữ nhân — hai nguồn năng lượng chói lóa — đứng đối đầu như hai mặt của ánh sáng thần thánh.
"Đừng có mà kiêu ngạo!" – Syna gầm lên, đôi mắt bùng cháy thần quang.Cô ta rút ra cặp song đao ánh kim, mỗi lưỡi dao đều rung lên với âm thanh thiên giới lưỡng cực.
“Ngươi nghĩ một mình Terry có thể đấu lại bốn anh em ta sao, Rosy?”
Rosy không nhún nhường.
Cô bước lên một nhịp, váy trắng tung bay trong gió.
“Thì sao nào? Bây giờ… là một đấu một. Cô và tôi.”
Đôi mắt cô ánh lên lạnh lẽo — như băng giá bao phủ ánh sáng.
"Không ai xen vào được nữa."
"Heaven Strike!" – Syna gào lên.
Một chớp sáng rạch toạc không gian.Cô ta lao tới như thiên thạch, song đao vẽ thành một vòng lưỡi liềm hủy diệt.
Phập!Tiếng chém vang lên.
Nhưng —Đó chỉ là một nhân bản bằng băng.Nó vỡ vụn thành muôn mảnh tinh thể lạnh lẽo, tan dần trong gió.
"Chậm quá rồi đấy, tình yêu~" – Giọng Rosy vang lên từ phía sau.
Cô đã đứng sau lưng Syna từ lúc nào.Ánh mắt lạnh lẽo, tay cầm thanh kiếm băng phủ sương mờ.
“Băng tuyết không chỉ để phòng thủ. Nó là lời tiên đoán cho sự chậm trễ của ngươi.”
Syna lập tức xoay người, đao thứ nhất quét ngang, đao thứ hai đâm thẳng, nhưng Rosy đã biến mất như gió lùa trong tuyết.
“Trò đuổi bắt này chưa kết thúc đâu, nữ thần Thần Tộc.”
Cùng lúc đó, bên phía Terry.
Typhoon nhếch mép cười đầy khiêu khích:
“Tự tin gớm nhỉ, Terry. Định cân cả bốn chúng ta sao?”
Terry bình thản đứng giữa khoảng không dao động dữ dội. Giọng anh trầm ổn vang lên:
“Ta có lý do để tự tin.”
ẦM!
Không gian quanh họ bất ngờ bùng cháy như một quả cầu lửa khổng lồ nổ tung từ bên trong.
“Hỏa Phụng Ngục Kết!”
Một khối lập phương khổng lồ bằng hỏa diễm cổ đại lập tức bao trùm cả bốn anh em Typhoon. Bên trong, lửa cháy theo quy luật phản kháng, càng chống lại càng cháy mạnh.
Narath gào lên:
“Cái gì? Hắn nhốt chúng ta vào một khối hộp?!”
Blast trợn mắt:
“Hắn định ép chúng ta thành tro à?!”
Không gian bên trong khối hộp bắt đầu co rút.Ngọn lửa xoắn lấy không gian, từng lớp thực tại bị ép dẹp lại như những tờ giấy mỏng, bọn chúng vừa bị ép bởi các tầng không gian sụp đổ , vừa bị ngọn lửa này thiêu đốt tới tận thần cách
Terry thì thầm, lạnh lẽo:
“Tận hưởng cảm giác bị gói gọn trong tận diệt đi…”
RẦM!
Một tiếng chấn động vang lên từ bên trong Hỏa Phụng Ngục.
Mina — với ánh mắt trống rỗng và điềm tĩnh — xuất hiện bên trong hỏa ngục mà không bị ảnh hưởng.
Chỉ một cái vẫy tay.
Toàn bộ khối hộp vỡ nát, lửa tắt sạch, không để lại dấu tích.
Blast sững sờ:
“Không thể nào… Chị ấy vô hiệu hóa được cả ma thuật thiêu hủy không gian?!”
Terry không hề bất ngờ.Anh chỉ khẽ nhướng mày, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
“Biết ngay cô nhóc sẽ làm thế.”
Typhoon và Narath cùng vỗ tay, tỏ vẻ tán thưởng pha cứu nguy ngoạn mục:
“Giỏi lắm, nhóc Mina.” — Typhoon cười.
“Không hổ là em gái ruột.” — Narath thêm vào, mắt lóe lên sắc lạnh.
Mina bước lên một bước, ánh mắt vẫn vô hồn nhưng chứa đựng uy hiếp không lời.
“Không có gì… mà em không thể vô hiệu hóa.”
“Chỉ cần có sát ý tấn công… dù là đòn giáng thiên hủy địa diệt, hay dao động thời không...”
“Tất cả… sẽ bị vô hiệu hóa trước khi chạm tới em.”
Không gian thoáng trầm xuống.Sự tự tin của Mina không phải là ngạo mạn, mà là sự thật được chứng minh bằng hành động.
Terry khẽ gật đầu, gõ nhẹ quyền trượng xuống đất.Âm thanh ấy như tiếng chuông báo hiệu bắt đầu cho một nhịp đối đầu mới.
“Vậy à…”
“Càng khiến ta... muốn phá giới hạn của em hơn đấy.”
Ánh mắt anh xoáy sâu vào Mina, nhưng phía sau là cả ba anh em Typhoon đang bước lên.
Một mình Terry, phải đối đầu với bốn cá thể khác biệt về tộc hệ, sở hữu tuyệt chiêu riêng, và liên kết huyết thống mạnh mẽ.
"Hm… để xem." — Terry khẽ cười, như thể đang thẩm định khả năng của một tấm gương hoàn mỹ.
Thời Không Nghịch Thần!
Anh biến mất trong nháy mắt, tốc độ nhanh tới mức đảo ngược cả nhân quả.Không phải dịch chuyển. Không phải xuyên thời gian.Mà là hành động khiến nguyên nhân chưa kịp tồn tại đã phải phục tùng kết quả.
Cùng lúc đó…
"Void Eruption!"
Một cú đánh từ vô thực tuyệt đối, vượt ngoài cả khái niệm "tồn tại" lẫn "hư vô", giáng thẳng xuống vị trí của Mina.
Mọi thứ nổ tung… rồi... chẳng có gì xảy ra cả.
Mina vẫn đứng đó, mắt không đổi sắc.
Typhoon và các anh chị em phá lên cười như một bản đồng ca ma quái:
“Haha, đã nói rồi mà Terry.”
“Dù là đòn tấn công vượt ngoài thời không, vượt cả các lớp siêu hình…”
“... thì cũng chẳng chạm nổi em gái bọn ta đâu.”
Mina khẽ cúi đầu, ánh mắt vô cảm nhưng kiên định:
“Anh không hiểu sao? Em là tấm khiên bất bại.”
“Tồn tại để vô hiệu hóa mọi thứ. Kể cả những thứ không nên tồn tại.”
Terry khựng lại. Rồi khẽ mỉm cười.
Không phải kiểu nụ cười thất vọng hay tức giận — mà là một nụ cười đồng thuận.
“Ta không hề phủ nhận điều đó.”
“Ta chỉ… đang kiểm tra ranh giới của em thôi.”
Anh cũng hiểu rằng từ nãy đến giờ Mina chưa tấn công , cô chỉ đứng yên phòng thủ
Không gian nứt ra.Terry nâng quyền trượng lên lần nữa, mắt sáng rực ánh tri thức và cuồng ý.
“Bất bại không có nghĩa là vô tận.”
“Tấm khiên nào rồi cũng có khớp nối…”
“... và ta chỉ cần đập đúng khớp nối đó.”
“QUÁI QUỶ GÌ VẬY?!” – Blast rú lên, ánh mắt hoảng loạn.
“BLASTTTTT!” – Narath gào lên, lập tức thuấn di tới…Nhưng không kịp.
Một thanh trường kiếm đã xuyên thẳng qua thân Blast, găm sâu đến tận gốc linh hồn.
Kẻ cầm kiếm — là Terry.
Anh bước ra từ vùng không gian méo mó, ánh mắt lạnh như băng.
“Mina quả thật là bất bại... nhưng các ngươi lại quá tin vào nó.”“Tên Blast ngu ngốc của các ngươi đã thử đánh lén.”“Nếu hắn chịu nấp sau Mina như các ngươi vẫn làm, thì có lẽ còn sống.”“...Nhưng hắn đã lộ bản tính — nông nổi, hiếu thắng. Và ta đã đợi đúng khoảnh khắc đó.”
Đó chính là chiến thuật của Terry.
Anh không tấn công vào Mina — người bất bại Mà tấn công vào bản chất của đối thủ: sự chủ quan, kiêu ngạo và nóng nảy.
Chỉ một sát na sơ hở, một tích tắc nhỏ bé trong trận chiến kéo dài bất tận...Cũng đủ để chết.
Terry lạnh lùng lùi bước, rút kiếm ra khỏi Blast — máu và năng lượng phun thành cột xoáy.
“Một đòn, một mạng. Chiến thuật đơn giản thôi.”“Phải đánh bại tất cả bọn các ngươi. Chừa lại mỗi Mina."
"MÀY DÁM ĐÁNH EM TAO!!!" – Narath gầm lên, cả thân hình lực lưỡng như một cơn cuồng phong lao thẳng vào Terry.
“DỪNG LẠI!” – Typhoon vung tay chặn lại, một luồng lực va chạm vang rền.
“Mày điên rồi hả Narath?! Đã mất một người rồi, mày muốn mất thêm à?!”
“NHƯNG HẮN GIẾT EM CHÚNG TA!!” – Narath rít lên, hai mắt đỏ ngầu.
“TAO BIẾT!! MẸ NÓ, TAO CŨNG ĐAU!!!” – Typhoon gầm lên, nắm cổ áo Narath, đè xuống nền đất nứt vỡ.
“NHƯNG VÌ VẬY, TAO MỚI BẢO MÀY ĐỨNG IM!”“MÀY MUỐN CHẾT LUÔN VỚI NÓ HẢ?! HẢ?!”LÀM ƠN ĐI THẰNG NGU
Narath nghiến răng, đấm mạnh xuống đất, mặt đất vỡ tung, nhưng không phản kháng.
Không khí lúc này đặc quánh như bùn lầy. Một người đã ngã, còn bọn họ thì... đang mất kiểm soát.
"Mina, hỗ trợ anh!" – Typhoon gầm lên, giọng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh dù gấp gáp rõ rệt.
Hắn nghiến răng, mắt đảo quanh không gian đã bị xáo trộn hoàn toàn.
"Khốn thật... Ma nhãn của mình vẫn chưa thuần thục..." – Hắn lầm bầm, đủ nhỏ để chỉ chính hắn nghe thấy.
Không gian im lặng đến nghẹt thở.
Terry đã biến mất.Không còn khí tức. Không còn tiếng động. Không còn hiện diện.
Giống như một bóng ma.Hay đúng hơn là một sát thủ đã mai phục sẵn, chỉ chờ con mồi sơ sẩy sập bẫy.
Trở lại với Rosy.
Syna bắt đầu tỏ rõ sự bực dọc khi liên tiếp vung song đao vào các phân thân bằng băng đang lượn lờ quanh mình.
"Đánh không mỏi tay à, bà chị?" – Rosy cười khẩy, lùi lại, vẫn giữ vẻ bình thản.
"Đủ rồi! CÚT HẾT ĐI!" – Syna gầm lên, ánh sáng thần thánh bùng phát.
Cơ thể cô ta biến đổi dữ dội, lớp da phát quang, sáu cánh thiên thần trắng toát xoè rộng từ sau lưng, đôi song đao phát sáng rực rỡ, kéo dài thành cặp vũ khí hủy diệt. Luồng aura thần tính bao quanh Syna đè bẹp cả tầng không gian, làm mặt đất bên dưới nứt toác.
Phía sau cô là một vòng xoáy thần lực, liên tục phóng ra những tia sáng huỷ diệt – một cơn mưa ánh sáng giáng xuống Rosy như trời phạt.
"Đi chết đi, Rosy!"
Xẹt! Xẹt!
Rầm! Rầm!
Mưa ánh sáng đổ xuống liên hồi, ánh sáng chói lòa đến mức người thường không thể nhìn vào. Nhưng Rosy vẫn nhảy múa trong bão sáng, uyển chuyển như gió, từng bước né đòn đầy duyên dáng mà lạnh lùng.
Cô đáp trả lại bằng "Kim Băng Tịch Diệt!" – những mũi băng vô hình từ mọi hướng phóng ngược lại, cắt xuyên qua các tia sáng, để lại những vệt khói lạnh bốc lên.
"Thêm chiêu nữa nè!" – Rosy hô to, đôi mắt ánh lên.
"KỶ BĂNG HÀ – ĐỘ 0 TUYỆT ĐỐI!"
Một luồng khí lạnh đến mức hư vô hoá cả ánh sáng tràn ngập đấu trường. Mặt đất đóng băng chỉ trong tích tắc, không khí như vỡ vụn. Thời gian dường như khựng lại khi nhiệt độ bị ép xuống điểm tuyệt đối – nơi mọi chuyển động đều ngừng hẳn.
"Nhân quả… cũng bị ta đóng băng." – Giọng Rosy vang lên, nhẹ nhàng nhưng lạnh buốt như băng tuyết ngàn năm.
Ngay khi âm thanh ấy vang vọng, toàn bộ không gian bên trong kết giới rơi vào sự tĩnh lặng tuyệt đối. Không còn tiếng gió, không còn chuyển động, chỉ còn cái lạnh sâu hun hút bóp nghẹt mọi hiện tượng.
Syna – dù là một Seraphim hoàn chỉnh, một thực thể đã từng vượt qua cả vòng xoay số phận, giờ đây cũng bị đóng băng hoàn toàn. Cô đứng yên bất động như một tượng băng thần thánh, đôi mắt còn ánh lên sự kinh hoàng chưa kịp tan.
Hiệu ứng của Độ 0 Tuyệt Đối không chỉ làm ngưng đọng sự vật – nó chặn cả ý niệm chuyển động, khóa cả dòng chảy nhân quả, khiến cho mọi nguyên lý của thế giới đều phải cúi đầu.
Ngay cả những kẻ từng phá vỡ luật nhân quả cũng không thể trốn thoát khỏi quyền năng phủ định toàn diện ấy.
Ở bên kia chiến tuyến, Terry cảm nhận được làn sóng lạnh giá lan tới, như lưỡi dao sắc cứa qua từng thớ linh hồn. Anh khẽ mỉm cười, đôi mắt ánh lên sự kiêu hãnh:
"Tiểu thư… cô thật là cừ khôi."
Dù Rosy đã chủ động giảm cường độ của hiệu ứng trong chiều không gian này, sóng lan truyền của Độ 0 Tuyệt Đối vẫn dư âm tới tận các lớp không-thời gian lân cận. Ở một số thế giới xa xôi, nhiệt độ bỗng hạ thấp, bầu trời xám lại, như thể chính vũ trụ cũng rùng mình trước đòn tất sát ấy.
Chúng tôi bên ngoài vẫn an toàn nhờ lớp kết giới vững chắc, nhưng không ai còn ngồi yên. Thứ Rosy vừa tung ra không phải đòn đánh thường — mà là phán quyết.
“Giờ thì vĩnh biệt cô, Syna.”
Cây thương băng xoáy tròn, phóng thẳng vào mục tiêu, mang theo sức lạnh chôn vùi cả thời gian – Độ 0 tuyệt đối. Không khí nứt ra từng lớp, tất cả đóng băng trong tích tắc. Một đòn đủ khiến mọi sinh linh tĩnh lặng vĩnh viễn.
Nhưng—
“KHỰNG LẠI.”
RẮC.
Thời gian đóng băng nứt vụn.
“ĐỪNG COI THƯỜNG THẦN TỘC! TAO NHẮC LẠI!”Syna gào lên. Đôi cánh trắng bật mở, sáu cánh – uy nghi như thánh thể trỗi dậy.
Không gian chấn động. Luồng sáng xé rách kết giới băng. Đằng sau cô, một vòng xoáy ánh sáng thần thánh mở ra, dập tắt mọi khái niệm áp chế.
Cô ta không chỉ đứng dậy — cô trỗi dậy như một vị thần thực thụ.
“Seraphim... hoàn chỉnh.” – Skaze lẩm bẩm, ánh mắt không giấu nổi kinh ngạc.
Thần lực trào ra từng nhịp, không còn là chiêu trò – mà là sức mạnh tuyệt đối. Syna rút ra song đao. Hai lưỡi đao tỏa ánh sáng như mặt trời thứ hai.
“Rosy, NGHỈ LUÔN Ở ĐÂY ĐI.”
Cô ta hét.
“Lux Judicium!”
Ánh sáng lướt qua bầu trời như đường kiếm phán xét từ thần giới. Không phải là đòn tấn công—đó là sự trừng phạt.
“Ta đã gia tốc thời gian tới cực hạn — điểm tận cùng của thế giới. Đòn này sẽ chém Thần Cách của ngươi thành vụn!”
Ánh sáng từ song đao kéo theo năng lượng thần thánh đậm đặc, sắc bén như tiếng chuông tận thế vang rền qua mọi tầng không gian.
Thế giới bên trong đấu trường nhờ sự cộng hưởng từ rung chấn , nó bắt đầu biến đổi, bây giờ nó đã tạo ra một hình xoắn ốc các chuỗi không - thời gian liên hợp
Rosy không hề nao núng.
Từ giữa màn tro bụi ánh sáng, cô bước ra — váy áo còn nguyên, hơi thở đều, ánh mắt lạnh băng.
"Cái… cái gì… tại sao?"
Syna lắp bắp, không tin vào mắt mình. Một nhát Lux Judicium – đòn chém được gia tốc tới tận cùng thế giới, đủ để cắt nát Thần Cách, vậy mà…
Rosy nhấc tay phủi nhẹ mảnh băng bám trên vai.
"Không ai có thể né được." Syna vẫn tự nhủ. "Ngay cả thần thánh… Cô ta… cô ta không né…"
"Chính xác." Rosy đáp lại, giọng nhẹ như bông tuyết. "Không né. Cũng không chặn. Không phản đòn."
"Thì sao?" – Syna rít lên.
Rosy nhếch mép."Thì viết lại nó."
"Thao túng thực tại…?" – Syna ngạc nhiên đến nghẹt thở. Nhưng cô lắc đầu, như tự trấn an:"Không thể nào! Lux Judicium là đòn vượt ngoài thực tại. Nó bỏ qua mọi luật lệ, cả nhân quả lẫn thời gian, làm sao có thể bị bẻ cong?"
"Vậy thì ngươi lầm rồi." – Rosy giơ tay, ánh sáng ngưng đọng thành một dòng chữ lơ lửng trong không gian:
[ Lux Judicium: Vô hiệu. Đòn đánh chém trúng một bản thể không phải mục tiêu. Thực tại ghi nhận: Rosy chưa từng trúng đòn. ]
“Ta không thao túng thực tại,” – Rosy tiếp lời, ánh mắt dần chuyển lạnh hơn cả cực bắc.“Ta viết lại nó.”
Tôi đứng cạnh Skaze, cũng không khỏi ngờ vực:“Cô ấy... vừa thao túng câu chuyện? Nhưng rõ ràng Rosy không hề kéo Syna vào logic cốt truyện như thường lệ.”
Skaze lặng vài giây, ánh mắt dõi vào màn hình đang lập lòe ánh sáng băng và thiên quang.“Chịu thôi Minh. Nhưng tôi nghĩ... thứ Rosy đang làm không còn là ‘thao túng câu chuyện’ nữa. Là một biến thể cao hơn.”
Trên sàn đấu
Rosy bắt đầu cảm nhận điều gì đó đang thay đổi. Cô nhìn xuống tay mình. Những phân tử ánh sáng đang chuyển động ngược chiều, bẻ cong cả không gian xung quanh cô.
Syna lùi một bước.
“Gì vậy… Sao ta không thể tiếp cận được cô ả?”
Cô vung đao, nhưng không khí bị xé toạc lại lập tức liền lại như chưa từng bị chạm đến. Một vách ngăn vô hình tồn tại — không thể vượt qua, không thể chạm tới.
Rosy chậm rãi bước tới, tay chạm nhẹ vào không khí. Vầng sóng lặng lan tỏa.
“Để ta cho ngươi biết.” Giọng cô vang vọng như vọng từ tầng trời khác.
“Từ giờ phút này… ta đã bước lên một mặt phẳng không gian cao hơn.”“Ngươi — trong mắt ta — chỉ là một tồn tại hư cấu, một nhân vật nằm dưới lằn ranh hiểu biết.”
Syna siết chặt song đao, gầm lên:“Không! Không thể nào có chuyện đó! Chúng ta đều là những thực thể Thần cấp—”
“Không còn là ‘chúng ta’ nữa.” – Rosy cắt lời.“Ta không còn cùng tầng tồn tại với ngươi.”
Cô đưa tay về phía trước, nhưng thay vì phóng đòn tấn công, chỉ đơn giản là… bẻ cong hiện hữu.
“Khoảng cách giữa ta và ngươi không còn đo được bằng sức mạnh.”“Mà bằng chiều tồn tại.Thế nên, dù ngươi có làm gì… thì cũng như tiếng gào của một giấc mơ trước kẻ đã tỉnh giấc.”
Syna khuỵu gối. Lần đầu tiên, một Thần nhân chân chính cảm thấy sự vô lực tuyệt đối.
-Hết chương 56-