Chương 1: Tôi Chỉ Muốn Đi Ngắm Cảnh

“Cậu nhớ đó! Tôi mà có mệnh hệ gì, là kiếp sau tôi không thèm chơi với cậu nữa đâu, Dương Di!”

Đinh Lặc Lặc đã nghĩ thầm câu đó ít nhất cả trăm lần kể từ lúc tự mình xách balo đi leo núi Trường Vân – nơi được dân tình đồn đại là mỗi ba năm sẽ xuất hiện một hiện tượng thiên nhiên đẹp đến nghẹt thở: ánh sáng cực quang xuất hiện giữa trời chiều. Một cảnh tượng hiếm hoi, huyền ảo như cổ tích, mà cậu đã háo hức canh đợi suốt cả tháng trời.

Lẽ ra hôm nay là ngày hai đứa bạn thân cùng nhau ghi lại khoảnh khắc huy hoàng nhất tuổi trẻ. Lẽ ra là thế. Nếu không có tin nhắn cụt ngủn từ Dương Di gửi tới đúng sáng nay:

“Tui bận. Nam thần lạnh lùng rủ qua nhà.”

Hết. Không một icon, không lời xin lỗi. Không thèm quan tâm đến việc người bạn thân chí cốt của mình đang đứng dưới chân núi với balo đầy đồ leo núi, lòng đầy nhiệt huyết và cơn tức giận sắp bốc cháy lỗ mũi.

Đinh Lặc Lặc lặng người trong ba phút. Rồi ngay lập tức mở điện thoại, gõ một bài văn luận tội dài bằng cả bài thi ngữ văn 9 điểm, nội dung gồm: tình bạn 15 năm bị phản bội, những lần Dương Di chơi xỏ cậu trong quá khứ, và lời nguyền đứt gánh duyên bạn bè từ đây về sau.

Sau khi gửi tin nhắn đầy sát khí ấy đi, Đinh Lặc Lặc hít một hơi thật sâu. Ngẩng mặt nhìn trời, lòng dâng trào quyết tâm:

“Không cần cậu. Tự tôi cũng leo được. Tôi cũng sẽ được ngắm cực quang, một mình cũng không sao!”

Cậu quên mất một điều rằng: cậu chưa từng leo núi một mình. Cũng chưa từng... biết buộc dây an toàn đúng cách.

Đinh Lặc Lặc là trẻ mồ côi, từ nhỏ sống cùng dì và cậu – một cặp vợ chồng hiền hậu không có con, coi cậu như bảo vật trong nhà. Có lẽ vì quá thương, quá chiều, nên cậu từ nhỏ đã không biết sợ, không biết nể, chỉ biết... phá.

Trốn học như uống nước, học hành thì trôi như lông vịt trên mặt hồ, cuộc sống của cậu xoay quanh một số thú vui đơn giản: tránh bị điểm danh, chạy deadline bài kiểm tra, và mỗi cuối tuần là một hành trình khám phá “cảnh đẹp nhưng nguy hiểm”.

Điều lạ lùng là, bạn thân duy nhất của cậu – Dương Di – lại là người có vẻ hoàn toàn đối lập. Hoa khôi của trường, con nhà giàu, học giỏi, luôn đứng top, lại còn mang vẻ lạnh lùng xa cách mà ai cũng mê.

Nhưng chỉ cậu mới biết, Dương Di thật ra là một con cáo lửa đội lốt thiên thần. Kiêu ngạo, bốc đồng, nghịch ngợm, sẵn sàng leo cây, trèo tường, thậm chí lội kênh để bắt cá. Lắm lúc mấy trò nhỏ này bày ra còn điên hơn cả cậu. Chỉ là do... cái mặt đẹp nên ai cũng tưởng cậu ấy thục nữ.

Hai đứa thân nhau như keo. Nhưng lần này, Đinh Lặc Lặc cảm thấy bị phản bội thực sự. Dám bỏ bạn theo trai? Lại còn đúng cái ngày quan trọng nhất? Không tha!

Cậu leo núi một mình, lẩm bẩm chửi suốt quãng đường như luyện khẩu nghiệp. Nào ngờ khẩu nghiệp chưa kịp đến trời, họa đã ập xuống đầu.

Sợi dây an toàn cậu tự móc lấy, đã bị mài mòn từ lúc nào không rõ. Tay bám vào một tảng đá nhỏ trên vách núi – cậu nghĩ đó là điểm nghỉ chân lý tưởng.

Nhưng trời đời đâu có lý tưởng như trong phim.

Một tiếng “rắc” khô khốc vang lên giữa gió núi.

Sợi dây đứt.

Tảng đá nứt.

Mọi thứ xảy ra nhanh đến mức cậu chỉ kịp nghĩ một điều duy nhất trước khi rơi thẳng xuống biển xanh thẳm bên dưới:

“Chết rồi... nếu tôi bỏ mạng ở đây, tối nay ai nấu cơm cho dì và cậu?”

Thế giới xoay tròn. Gió hú bên tai. Lạnh buốt và tối đen như mực.

Cậu không thấy gì nữa.