Chương 2: Mở Mắt Ra Là Sắp Toang

Cậu không biết mình đã rơi bao lâu. Cũng không nhớ rõ là lúc rơi có thấy cái gì đẹp đẽ hay ảo diệu không. Chỉ nhớ là một màu đen nuốt trọn lấy cậu, và sau đó... im lặng.

Mãi đến khi một giọng nói vang lên trong đầu – lạnh lẽo, máy móc, không chút biểu cảm.

“Xin chào ký chủ. Hệ thống 001 đang được kích hoạt. Ký chủ vui lòng hoàn thành ba nhiệm vụ để... sống sót khỏi đây.”

Đinh Lặc Lặc bật dậy, đôi mắt trợn tròn như thể mới uống nhầm trà sữa pha nước tăng lực.

Cậu ngó quanh – không phải núi, không phải biển, cũng không phải nhà thương điên – mà là một không gian trắng xóa, lơ lửng toàn ký tự kỳ lạ, như thể rớt vô giữa một cái màn hình lập trình lỗi nặng.

“Khoan... đây là đâu? Tôi đang mơ à? Hay... xuyên không rồi? Hay... chết rồi? Mình chết rồi thật hả?” – Cậu vỗ vỗ má vài cái, thấy vẫn đau. Thử véo tay – cũng đau. Nhưng cái cảm giác lơ lửng và mờ ảo này, thật sự chẳng giống bất kỳ giấc mơ nào trước đây.

Hệ thống không cho cậu cơ hội vật vã quá lâu.

“Ký chủ Đinh Lặc Lặc hiện tại đã tử vong. Nếu muốn quay lại thế giới thực, xin hãy hoàn thành ba nhiệm vụ chính. Thành công – ngài sẽ sống lại. Thất bại – linh hồn ngài sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.”

“...”

Đinh Lặc Lặc run bắn người, lắc đầu nguầy nguậy.

“Không chơi! Không chơi đâu! Tôi mới mười bảy tuổi rưỡi! Tôi còn chưa biết mùi hôn đầu là gì! Đừng bắt tôi chơi game chết chóc gì đó chứ!”

Nhưng Hệ thống không động lòng trắc ẩn. Giọng nói vẫn đều đều như công thức toán học.

“Từ chối thực hiện nhiệm vụ đồng nghĩa với tan biến vĩnh viễn.”

Vậy là cậu... không có lựa chọn nào cả?

Đinh Lặc Lặc nhìn lên bầu trời trắng xóa kia mà nước mắt muốn chảy ngược vào tim. Cậu còn chưa chửi Dương Di một trận cho hả giận. Cậu còn chưa về nấu cơm tối cho dì, cậu. Cậu còn chưa ăn hết tô mì gói cậu nấu tối qua...

“Được rồi... tôi chơi.” – Cậu thở hắt ra, giọng đầy bất lực như học sinh bị bắt đi học hè.

Ngay lập tức, trước mặt cậu hiện lên ba dòng chữ to đùng, phát sáng như mấy cái banner khuyến mãi flash sale:

NHIỆM VỤ CHÍNH

1. Tiêu diệt 5000 quái vật.

2. Truy tìm Boss.

3. (Chưa hiển thị)

Đinh Lặc Lặc đọc xong thì sặc. Hét lên:

“CÁI GÌ??? Năm nghìn con??? Quỷ thần ơi, tôi là học sinh bình thường chứ có phải nhân vật anime đâu? Bộ tôi có hai mạng à?!”

Hệ thống đáp lại như tạt gáo nước lạnh vào mặt:

“Ký chủ chỉ có một mạng. Chết trong thế giới nhiệm vụ đồng nghĩa với chết thật.”

“Vậy... đây là thế giới gì? Sao lại có quái vật, lại còn boss?”

“Thế giới mô phỏng chiến tranh mạo hiểm. Một không gian được thiết lập nơi chỉ có sức mạnh mới tồn tại. Kẻ yếu sẽ bị nuốt chửng. Tuy nhiên, hệ thống sẽ cung cấp cho ký chủ cửa hàng vật phẩm đổi bằng linh thạch, thu được sau mỗi lần giết quái.”

“...Hơi giống game. Nhưng là game chết thật.”

“Xin hỏi ký chủ có muốn nhận phần quà tân thủ không?”

Một bảng thông báo hiện ra, ba hộp quà long lanh, xoay vòng trước mặt cậu như trò chọn trứng số phận.

“Ờ... chọn cái giữa đi.” – Cậu nhắm mắt chọn đại.

Đinh! Ký chủ nhận được: Một lọ thuốc độc cấp thấp.

Hai phần thưởng còn lại là: Kiếm cấp SS và Áo giáp cấp S.

Đinh Lặc Lặc: “...”

“Trời ơi tôi chọn nhầm hộp! Trả lại được không?! TÔI LÀ NGƯỜI MỚI MÀ!”

Hệ thống im lặng. Đinh Lặc Lặc gào lên trong tuyệt vọng, nhưng không ai trả lời. Không cho cậu kịp than thêm, mặt đất dưới chân rung chuyển, và chỉ trong tích tắc, cả cơ thể cậu bị nuốt chửng bởi một cơn lốc xoáy dữ dội.

ẦM!

Cậu rơi bịch xuống một mảnh đất hoang vu, không cây cối, không nhà cửa. Trời đen kịt như mực, gió rít từng cơn như tiếng thét. Xa xa vang lên tiếng gầm rú rợn người – như thể lũ quái vật đang đánh hơi được sinh vật sống đầu tiên xuất hiện giữa lòng thế giới chết chóc.

Đinh Lặc Lặc vừa mới lồm cồm bò dậy, đầu gối còn chưa hết tê, thì một bóng đen to như con trâu lao qua bụi rậm, để lộ đôi mắt đỏ rực và hàm răng sắc lẹm như cưa máy.

“Ồ... má ơi... cái này đâu phải quái cấp thấp?!”

Hệ thống nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu, vô cùng đúng lúc:

“Chúc mừng ký chủ. Trò chơi... chính thức bắt đầu.”