Không khí trong trụ sở sáng nay khác lạ. Mới vừa hửng sáng, cả sân lớn phía tây đã bị phong tỏa bởi hàng rào đỏ đen, vạch cảnh giới căng ra như tơ nhện. Người người râm ran bàn tán, tụm năm tụm ba xì xào, ánh mắt không giấu nổi kinh hoàng:
“Nghe nói bị móc tim đó!”
“Rút sạch máu luôn á! Trắng bệch như xác chết trôi mấy bữa…”
“Ghê hơn cả phim kinh dị… từ hồi trụ sở lập ra tới giờ có bao giờ gặp vụ kiểu này đâu…”
Giữa vòng người bu kín như chực nổ tung, một đoàn người mặc đồng phục đen sậm nhanh chóng tiến vào. Dẫn đầu là Hàn Triệt, ánh mắt sắc lạnh sau cặp kính mảnh, vẻ mặt nghiêm túc như tượng đồng. Mặc dù không có nhiều quyền lực, nhưng ai cũng nể anh ở cái tính thẳng như súng và đạo đức khỏi chê.
“Lùi ra. Mấy người hóng chuyện đứng ra xa, đây không phải chỗ cho mấy đứa tò mò.” Giọng Hàn Triệt vang lên trầm ấm mà dứt khoát, như dao chém vào không khí đặc quánh mùi tử thi.
Một vài người định nói gì đó nhưng bị ánh nhìn của anh quét qua liền lùi thụt ra sau, nhường chỗ cho đội điều tra.
Hàn Triệt tiến đến gần, ngồi xuống kiểm tra một thi thể — là một cô gái trẻ, mắt trợn ngược, miệng há hốc, tay chân vặn vẹo như từng vùng vẫy tuyệt vọng. Lồng ngực rỗng hoác, trái tim đã bị moi sạch, quanh đó không có một giọt máu vương lại. Mặt trắng bệch, mi mắt tím tái, như bị rút cạn sinh lực từ bên trong.
Cô trợ lý đứng cạnh, tay ghi chép lia lịa theo giọng anh:
“Thời gian tử vong: khoảng 3h sáng. Không có dấu vết giãy giụa, có thể bị hạ gục trong chớp mắt. Phương pháp gây án giống hệt nhau, đều là… móc tim, rút máu. Không có tín hiệu năng lượng hay sót lại huyết khí. Là quỷ, nhưng là dạng cực kỳ nguy hiểm. Vô thanh vô tức.”
Lúc này, một chiếc xe đen bóng trờ tới, dừng lại ngay cạnh hiện trường. Tất cả đều im bặt khi Lý Nhất Tiêu bước xuống, bộ âu phục thẳng tắp không một nếp nhăn, ánh mắt sắc như dao bén liếc một vòng.
Hàn Triệt lập tức cúi đầu: “Lý đội, phát hiện được mười một thi thể, tình trạng giống hệt nhau, không ai sống sót. Toàn bộ chết lúc 3h sáng nay.”
Lý Nhất Tiêu gật nhẹ đầu, rồi ra hiệu cho người của mình: “Phong tỏa khu vực. Dân chúng đưa ra ngoài hết. Không để lộ tin.”
Vừa dứt lời, một đặc vụ chạy tới, đưa thư từ phía Đông. Lý Nhất Tiêu mở ra, ánh mắt chậm rãi lướt từng dòng — và khựng lại.
[Cảnh báo khẩn cấp: Xuất hiện cổ trùng mới tên "D.A.M.S", có khả năng khiến con người đột biến thành thể giống zombie. Giai đoạn đầu không thể phát hiện. Chỉ khi tới giai đoạn cuối, biến đổi mới bộc lộ. Cực kỳ nguy hiểm.]
Cô im lặng vài giây rồi khẽ gật đầu, đưa văn kiện cho Hàn Triệt: “Việc này giao lại cho anh. Điều tra cho kỹ. Truy vết từng người đã tiếp xúc với nạn nhân.”
Ngay sau đó, một lệnh tuyên truyền được đưa ra khắp trụ sở. Tất cả mọi người đều phải đến điểm tập trung để kiểm tra sức khỏe, đo nhịp tim, xét nghiệm máu. Những ai từng tiếp xúc với nhóm nạn nhân — kể cả mấy tên dọn xác — đều bị cách ly riêng trong phòng tối, giám sát nghiêm ngặt chờ kết quả từ phía Đông.
Sáng hôm đó.
Tóc đỏ đang đánh răng bỗng nhổ bọt ra cái pẹt, quay đầu cảm thán: “Mẹ ơi tôi đọc tin mà nổi hết da gà. Móc tim đó trời ơi móc thiệt á?! Có khi nào tụi mình cũng bị không??”
Tóc trắng từ trong bước ra, tay cầm tô cháo nóng, bình thản ngồi xuống: “Lo ăn sáng đi. Nghĩ linh tinh chi cho bạc tóc.”
Tô Miểu Miểu chạy tới, vẻ mặt sốt ruột:
“Ủa ủa, mấy người có thấy Lặc Lặc đâu không? Giờ này chưa dậy là sao trời? Muộn lắm rồi á!”
An Ninh đang lau bàn, cũng lắc đầu: “Mình gọi rồi, không thấy anh ấy trả lời…”
Liễu Nhược Ca vừa uốn tóc vừa thở ra một hơi dài: “Kệ cậu ta đi. Còn sống là được rồi. Đi ăn sáng thôi, tôi đói xỉu đây.”
Thế là bảy người, không ai để ý dấu răng sâu hoắm trên cổ áo ngủ của một người chưa thức dậy, từ từ kéo nhau xuống tầng dưới, bước vào một ngày tưởng như bình thường.
Chỉ có gió ngoài cửa khẽ thổi qua… và một bóng đen lặng lẽ trườn qua khe tường, biến mất vào khoảng không.