Đêm xuống, huyết nguyệt treo lơ lửng như con mắt đỏ khổng lồ rình rập từ tầng trời thứ mười ba. Cả bọn vừa ăn cơm xong, kéo nhau về phòng nghỉ thì thấy Đinh Lặc Lặc vẫn còn ngủ say như chết. Tóc đỏ ngu ngu chưa kịp nhét não vô đầu đã phóng ầm ầm lên giường, khiến cả cái sàn gỗ rung bần bật. Tô Miểu Miểu đạp cho một cái rồi gắt lên:
“Nhỏ giùm! Lỡ tên ngốc kia tỉnh dậy thì sao?”
Tóc đỏ gãi gãi đầu, toe toét cười ngu. Miểu Miểu lại cúi xuống kiểm tra, thấy Lặc Lặc vẫn đang ngủ say, thở đều như một cục đá trầm tích biết thở, mới chịu yên tâm toan leo lên giường thì An Ninh khẽ kéo tay cô lại, giọng thì thào:
“Miểu Miểu, mình… muốn nói chuyện riêng một chút.”
Miểu Miểu liếc tóc trắng: “Trông chừng tên tóc đỏ giùm tôi, đừng để nó phá là được.” Rồi cô đi theo An Ninh ra ngoài hành lang, nơi ánh trăng đổ bóng loang lổ lên nền đá lạnh ngắt.
“Mình biết cậu thích Triệu Tẫn Tâm…” – An Ninh cắn môi, lời nói nhỏ như hơi thở – “Nhưng… anh ta có gì đó… nguy hiểm lắm, không giống người thường.”
Miểu Miểu không để cô nói hết, đưa tay ôm lấy vai bạn, nụ cười nhẹ nhưng rắn rỏi:
“Người tôi thích, dù có ra sao… tôi vẫn thích. Cậu đừng lo.”
An Ninh lặng một lúc, rồi gật đầu. Trước khi vào lại phòng, cô khẽ nói:
“Cổ Đinh Lặc Lặc hình như có vết thương… coi chừng giùm mình.”
Miểu Miểu gật đầu. Hai đứa tay nắm tay quay vào.
**
Trời về khuya. Không gian bắt đầu rợn. Không còn tiếng cười, không còn tiếng gió — chỉ còn trăng đỏ như máu và một thứ gì đó đang thở bên ngoài rìa thế giới này.
Đinh Lặc Lặc mơ một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, cậu mở mắt, ngồi bật dậy. Phòng trống trơn, không một bóng người. Gió thổi từ ban công mang theo tiếng rít nhẹ như ai đó đang huýt sáo bằng hàm răng rỗng.
Ngoài ban công, một bóng người cao lớn đang đứng quay lưng.
...Cậu run giọng: “Ai… ai đó?”
Không có tiếng trả lời.
Bóng người đó vẫn đứng đó, giữa làn sương lặng như tờ. Gió ban công thổi làm rèm phất phơ như có hồn ma lướt qua. Rồi—hắn ta quay đầu.
Nhưng cái đầu đó… không có mặt mũi rõ ràng.
Gương mặt đó mờ nhoè kì lạ. Chỉ là một khoảng trống mờ như tàn tro chưa tắt. Một cái đầu như được vẽ bằng khói, nhưng lạnh và đặc như than chì.
Hắn ta bắt đầu tiến tới.
Từng bước một. Chậm. Rất chậm. Nhưng mỗi lần hắn nhấc chân, không khí trong phòng lại lún xuống một tầng. Cái lạnh đè ép lên ngực Lặc Lặc, khiến cậu không thở nổi.
Cậu lùi dần về sau, tay mò mẫm tìm cạnh giường, lưng chạm phải khung cửa sổ mở hé.
“Xin… xin đừng lại gần. Tôi không ngon đâu… tôi toàn da với xương thôi, khô khốc… thịt tôi dai như dây thừng!”
Không ai trả lời.
Chỉ là tiếng gió luồn qua khe cửa, rít lên như tiếng ai đang cười rất khẽ.
Rồi đột ngột, hắn ta biến mất.
Không còn bóng dáng. Không còn tiếng bước chân.
Lặc Lặc đứng thẫn ra như thằng ngốc. Một giây. Hai giây. Ba giây.
"Chộp!"
Bàn tay lạnh buốt từ phía sau vươn ra, bịt kín miệng cậu.
Cậu chưa kịp kêu thì cả cơ thể đã bị kéo giật ngược lại. Bị đè sấp xuống cạnh cửa sổ. Cái lưng cong lên, cằm đập nhẹ vào mép cửa. Hơi thở của thứ kia phà lên gáy cậu, nóng hổi nhưng không có mùi gì cả — như lửa không khói, như địa ngục không âm thanh.
Một tay hắn giữ chặt hai tay cậu ra sau lưng. Tay còn lại từ từ xé áo cậu từ cổ xuống. Rách toạc. Lạnh buốt.
"Xin... xin tha… đừng… làm thế…"
Không đáp.
Chỉ là một âm thanh phát ra từ họng hắn — một tiếng rên như tiếng thú vật đói lâu ngày.
Và rồi—
“CẮM.”
Răng hắn đâm vào cổ cậu. Không phải kiểu cắn nhẹ như trong phim ma cà rồng lãng mạn. Mà là cắm thẳng. Sâu. Dứt khoát.
Một dòng máu nóng bắn ra. Da thịt như bị khoét mất một mảng. Đầu cậu nảy lên vì đau. Miệng há to không thành tiếng. Hai mắt trợn trừng, đỏ ngầu.
Hắn hút máu.
Không phải hút vì đói. Mà là hút để chiếm hữu. Như muốn rút cạn sự sống. Từng ngụm một, đầy tham lam. Mỗi lần hút, cậu thấy từng mạch máu trong người mình bị kéo lên cổ, nóng rực, như có ngàn con kiến lửa bò trong tĩnh mạch.
Tê. Rần. Buốt. Lạnh.
Rồi nóng ran.
Rồi tê dại.
Cơ thể Lặc Lặc không còn cảm giác. Tay cậu buông thõng xuống, run lẩy bẩy. Bàn chân co giật. Đầu lắc nhẹ như muốn van xin, nhưng không ai cứu.
Hắn cứ hút. Mê mẩn. Say máu. Như đang uống rượu quý ngàn năm.
Cho đến khi da Lặc Lặc chuyển sang tái xanh, ánh mắt mờ đục, môi run rẩy khẽ phát ra âm thanh cuối cùng:
“Đau quá… tha cho tôi…”
Lúc đó—cậu ngã gục xuống nền. Cửa sổ gió thốc mạnh. Và—
Tỉnh dậy.
Lưng ướt đẫm mồ hôi. Cổ như còn rỉ máu. Tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu ngồi bật dậy, ôm lấy cổ, thở hổn hển.
An Ninh vẫn chưa ngủ từ trong lao tới, ngồi cạnh bên, ánh mắt hoảng loạn:
“Lặc Lặc? Anh sao vậy?”
Cô bé thổi ba cái lên gối, lật nó lại rồi xoa nhẹ vai cậu, giọng dịu dàng mà đầy quan tâm:
“Chỉ là ác mộng thôi. Ngủ lại đi…”
Lặc Lặc nhìn cô, ánh mắt vẫn còn ngơ ngác sợ hãi. Nhưng bàn tay ấm áp ấy khiến tim cậu chậm lại. Rồi, như được thôi miên, cậu từ từ nằm xuống lại.
Khi cậu ngủ rồi, An Ninh mới thở dài, kéo chăn lên đắp cho cậu. Nhưng khi nhìn xuống vai—
Hai dấu răng.
Rõ ràng. Sâu. Vẫn còn rỉ máu nhè nhẹ.
Tay An Ninh run lên. Cô cắn môi.
Mắt không rời khỏi vết thương đó.
Không phải mơ. Không phải ảo giác. Lần này… thật rồi.