Đinh Lặc Lặc được đưa về phòng bằng xe lăn, nhìn mặt cậu như vừa đi đánh boss ngoài địa ngục về, hồn vía treo trên trán.
Liễu Nhược Ca chạy tới đi quanh cậu ba vòng, tay chống nạnh:
“Ê, cậu về bằng kiểu gì vậy? Cổng Đông bị phong tỏa, tôi rõ ràng thấy cậu bị đưa đi cơ mà?”
Tô Miểu Miểu đứng kế bên, không nói một lời, cúi người đẩy xe lăn tới bên giường. Nhẹ nhàng, cô đỡ Lặc Lặc lên, động tác dịu dàng đến mức Nhược Ca há hốc mồm.
“Khỏe lại rồi hãy nói chuyện.” – Tô Miểu Miểu nhỏ nhẹ – “Ăn uống nghỉ ngơi đã, hỏi gì để sau.”
Lặc Lặc lơ mơ: “Ơ, tôi... tôi chưa nói gì…”
Tô Miểu Miểu không thèm đáp, quay lại kéo chăn đắp cho cậu. Nhìn cậu say ngủ, cô thì thầm:
“Tôi sẽ chăm sóc cậu thật tốt… để không phụ lòng anh Triệu.”
Lâm Trăn đứng bên nãy giờ không chen vào được, cuối cùng cười khẩy:
“Chị biết không Nhược Ca, nhỏ này là được Triệu Tẫn Tâm cứu về đấy. Từ đó là yêu luôn người ta rồi.”
Chát! – một cú đập vào tay cậu. Tô Miểu Miểu đỏ mặt:
“Lâm Trăn, cậu câm miệng lại đi!”
Liễu Nhược Ca nhướng mày: “Ồ… À há! Vậy là đến đây không phải chán sống mà là vì... muốn gặp ảnh?”
Tô Miểu Miểu lúng túng không biết nói sao, lúng túng kiểu rõ là đáng yêu. Lâm Trăn ôm bụng cười sằng sặc:
“Chứ sao nữa, mê trai là một lý tưởng sống mà~”
Đinh Lặc Lặc thì hoàn toàn không nghe gì, mắt lim dim, đầu lắc qua lắc lại. Rồi ụp, ngã sang bên.
An Ninh – cô gái luôn im lặng phía sau – bước tới đỡ cậu nằm ngay ngắn, kéo chăn lại. Tay nhẹ nhàng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Tô Miểu Miểu. Nhìn như muốn nói gì đó. Nhưng cô lại thôi.
Tô Miểu Miểu quay sang, bắt gặp ánh nhìn ấy. Hai người chạm mắt một giây – rồi cả hai cùng cúi đầu. Một loại thấu hiểu nào đó không cần lời.
An Ninh là người nhỏ bé nhất trong nhóm. Rụt rè, ít nói, nhưng đôi mắt lúc nào cũng như đang nhìn xuyên lòng người. Ai cũng tưởng cô mờ nhạt, nhưng không ai qua được mắt cô cả.
Mà lúc đó, Lặc Lặc đã ngủ mất tiêu rồi. Ngáy khò khò như một con mèo con kiệt sức.
Ở phía sau, giữa lối hành lang dài dẫn ra vườn, Thương Nguyệt Nhi quay về sau cuộc nói chuyện với Lý Nhất Tiêu. Mắt chưa kịp ráo thì đã thấy Diệp Anh đứng đó, tựa lan can như nữ chính phim ngôn tình, tóc uốn nhẹ, váy trắng thướt tha, mặt son nhẹ như mơ.
Lý Nhất Tiêu khựng lại.
“Cô không có gì làm à? Về đi.”
Diệp Anh mỉm cười, gật đầu... nhưng lại bước tới gần hơn.
“Tôi chỉ muốn làm quen thêm với đội của chị. Biết đâu sau này cần phối hợp nhiệm vụ.”
Nguyệt Nhi đứng yên vài giây, rồi cười nhạt.“Cô nghĩ tôi không hiểu sao? Người như cô, đến gần tôi và Lý Nhất Tiêu không phải vì thân thiết. Là vì muốn dựa thế, có đủ tiếng nói để đấu lại anh trai cô.”
Diệp Anh khựng lại. Lý Nhất Tiêu thì tròn mắt, hơi ngơ ngác nhìn sang Nguyệt Nhi.
Nguyệt Nhi không thèm liếc cô ta thêm lần nào nữa, kéo tay Lý Nhất Tiêu đi một mạch.
“Đi thôi, tôi không thích dây dưa với người hai mặt.”
Cô kéo tay Lý Nhất Tiêu, nói nhỏ đủ để cả hai nghe:
“Cô tưởng cô ta vô tư hả? Không. Là đang muốn bám vào cô để có thế lực cạnh tranh với anh trai mình. Cô ta biết cô hay ở tiền tuyến, nếu lấy lòng được cô, thế là có chỗ dựa.”
Lý Nhất Tiêu ngơ ngác bị kéo đi, còn quay lại nhìn Diệp Anh như muốn hỏi “Ủa chuyện gì vậy??”
Nhưng Diệp Anh vẫn mỉm cười. Dáng vẻ như thiên thần, nhưng ánh mắt lóe lên thứ gì đó không thuần khiết.
Cùng lúc đó, tại khu nhựa thép chế tạo, một nơi bí mật và đầy âm u.
Địch Lan đứng chờ. Trong tay là một phong thư.
Tiếng giày vang lên từ phía bóng tối. Diệp Hành Chu xuất hiện, khí chất lạnh lùng, nụ cười hờ hững.
Địch Lan đưa thư cho hắn, hạ giọng:
“Việc này rất nguy hiểm. Một khi lộ ra… chỉ có chết.”
Diệp Hành Chu nhận lấy, định mở thư thì Địch Lan giơ tay cản. Mắt cô sắc như dao, ra hiệu.
Một bóng đen vụt qua xa xa – có kẻ đang theo dõi.
Ngay lập tức, Hành Chu đổi sắc mặt, kéo Địch Lan sát vào ngực, ghé tai nói nhỏ:
“Giả vờ yêu đương.”
Cả hai ôm nhau. Cái ôm đầy giả tạo, một vở diễn đẳng cấp. Kẻ theo dõi gật đầu, bỏ đi.
Ngay khi không khí an toàn trở lại, cả hai lập tức đẩy nhau ra.
“Đừng có đụng vào tôi!” – Địch Lan gằn – “Nếu để ai biết tôi buôn bán người… thì đừng trách tôi độc ác.”
Diệp Hành Chu nhếch miệng cười lạnh, vẫy vẫy phong thư như đang khẳng định:
“Biết rồi. Không cần nhắc lại.”
Cả hai quay lưng, mỗi người một hướng. Nhưng họ đâu biết, trong bóng tối còn một đôi mắt khác, lặng lẽ quan sát.
Một thế lực khác đã biết mọi chuyện. Và cả Địch Lan lẫn Diệp Hành Chu... chỉ là quân cờ.