Cả đội trở về trụ sở. Vừa mới bước chân tới hành lang, chưa kịp thở ra hơi nào, thì một trong số các lính dọn xác đang dọn dẹp bên góc đột nhiên khựng lại, đứng trơ như tượng đá.
"Đứng im!" – Triệu Tẫn Tâm quát, xoay người lại ngay lập tức, tay đưa ra hiệu cho mọi người dừng bước.
Dương Di và Đinh Lặc Lặc vừa đi trước, chưa tới cửa phòng đã bị âm thanh đó làm đứng hình, quay đầu lại nhìn.
Lý Nhất Tiêu nhạy bén rút súng, đưa cho Triệu Tẫn Tâm mà không nói nửa lời. Nhưng anh không bắn ngay, ánh mắt sắc lạnh dán chặt vào tên lính.
Tên dọn xác nổi gân xanh khắp người, máu bắt đầu chảy từ mắt và miệng. Hắn rít lên, rồi ngẩng đầu. Mặt hắn vặn vẹo, biến dạng, ánh mắt đục ngầu. Một bước tiến tới, rồi hai bước. Triệu Tẫn Tâm không chần chừ nữa, bóp cò. Một phát thẳng giữa trán.
Bùm.
Đầu tên zombie nổ tung. Máu văng tung toé.
Nhưng chưa ai kịp thở phào, thì từ trong đầu hắn có gì đó lòi ra. Một con sinh vật nhỏ như con đỉa, da trong suốt thấy cả nội tạng, thân uốn éo bò ra. Móng vuốt nhỏ cào vào sàn đá nghe kin kít. Cổ trùng.
Triệu Tẫn Tâm nổ súng lần hai nhưng trượt, con trùng lách mình tránh né như có trí khôn.
Lý Nhất Tiêu cũng rút súng bắn theo nhưng con trùng nhỏ cứ như ma chơi, né hết.
Đột nhiên, một bóng người từ bên hông lao tới, lướt ngang chụp mạnh tay xuống, một phát bắt gọn cổ trùng. Mọi người giật mình.
“Đừng giết nó.” – Dương Di nói, lắc lắc tay cầm cái lọ đã nhốt con trùng, "Tôi đem nó về nghiên cứu."
Triệu Tẫn Tâm nhướn mày, bước lại gần. Anh thì thầm gì đó sát tai Dương Di, khiến cô nhướn mày, phì cười, gật đầu. Hai người nói nhỏ nhỏ không ai nghe được, mà lại còn đứng gần nhau đến mức hơi thở giao nhau, làm Lý Nhất Tiêu đứng nhìn mà... hơi cay.
Cùng lúc đó, Thương Nguyệt Nhi cùng Diệp Anh bước ra đón đoàn. Một người mặt mày sáng sủa, chạy vù tới Triệu Tẫn Tâm: “Anh có sao không?”
Triệu Tẫn Tâm dửng dưng, không thèm đáp, bước qua cô ta như gió lùa, chỉ cúi đầu chào Thương Nguyệt Nhi một cái. Nhưng Thương Nguyệt Nhi không phải loại dễ chiều, vừa thấy anh chào đã sầm mặt: “Anh lại gây chuyện rồi đúng không? không làm nên trò trống gì thì tốt nhất nên nghỉ đi”
Lý Nhất Tiêu thấy vậy liền vội vã bước tới, dịu dàng cười với Nguyệt Nhi: “Đừng giận mà lỗi không hoàn toàn do anh ấy. Cổ trùng mới, không ai đoán được.”
Câu nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt anh có hơi đảo qua Đinh Lặc Lặc. Nguyệt Nhi không đáp, chỉ nhìn Nhất Tiêu với vẻ gì đó khó tả, rồi đột ngột nắm tay cô kéo ra vườn sau:
“Tôi có chuyện cần nói riêng với cô.”
Cô kéo Lý Nhất Tiêu ra khu vườn phía sau, rặng hoa đung đưa theo gió như tạo thêm phần kịch tính. Cô dừng lại giữa giàn cây leo, gió thoảng qua mùi hương nhè nhẹ.
“Cha tôi định gả tôi cho Triệu Tẫn Tâm. Nhưng tôi không muốn. Tôi biết... cô thích anh ta.”
Lý Nhất Tiêu ngẩn người, không biết bị lộ lúc nào. Nhưng Thương Nguyệt Nhi vẫn tiếp tục:
“Giúp tôi, được không? Tôi không muốn cưới người mình không yêu. Dù tôi biết, anh cũng sẽ chẳng yêu tôi đâu.”
Một thoáng im lặng.
“...Tôi sẽ cố hết sức. Vì cô, và... vì tôi.” – Lý Nhất Tiêu cười nhạt.
Về phía Đinh Lặc Lặc, cậu vừa được Dương Di đẩy về phòng tế. Nhìn quanh là bảy khuôn mặt quen thuộc làm cậu nổi gai ốc:
“Ơ cái quần què gì nữa đây! Sao tao lại bị đưa về đây?!”
Dương Di thong thả gỡ khẩu trang, gác tay sau lưng, kiểu bà nội chợ rảnh rang đi điều tra án:
“Thì cái anh Triệu gì đấy bảo tao đưa mày về đây. Tao nghe theo thôi mà.”
“...Thế còn nhắn gì không?” – Lặc Lặc cau mày.
“Có chứ.” – Dương Di nhún vai. “Ảnh bảo tao chăm sóc mày thật tốt. Còn hỏi tao là gì của mày.”
Câu đó như một quả bom nổ trong đầu Lặc Lặc. Cậu đứng như trời trồng, mắt chớp chớp.
“...Ảnh hỏi thế hả?”
“Ừ.” – Dương Di đẩy nhẹ vai cậu vào phòng – “Lo mà giữ mạng, ông thần. Tao về phía Đông điều tra cổ trùng đây. Bai bai!”
Cánh cửa đóng sập lại. Lặc Lặc đứng thừ người ra, đầu óc xoay như chong chóng. Lý do gì mà người đó lại quan tâm đến mình đến vậy? Mà hỏi Dương Di là gì của cậu làm gì? Hay là... hay là...